thu da nhan cach

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thụ hai nhân cách bị ông chủ quán bar công

Thụ hai nhân cách bị ông chủ quán bar công

OOXX đv

By Đái Cảm Nhất Mã

Edit + Beta: Samleo

http://samleo7621.wordpress.com/

Nguồn : Vnsharing

            [nội dung như tiêu đề tiểu thụ phụ trách thúc đẩy H tiểu công phụ trách bán manh]

Nguyên tiêu đề: hai nhân cách yêu nghiệt băng sơn thụ bị ông chủ quán bar manh công OOXX

Thuộc tính: RT

Chuyện xưa đặt ra: Thụ có 2 nhân cách, 1 là ghê tởm đồng tính, 2 là yin đãng muốn chết. Một lần 2 đến quán bar kiếm 419 gặp công, sau khi XXOO thì 1 thức tỉnh. Sau đó dây dưa ko rõ. Truyện H.

1

Edit + Beta: Samleo

           Lưu Đạo đem ly rượu trước mặt lau một lần rồi một lần, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sàn nhảy không dời.

Móng tay của cô gái trẻ từ từ lướt qua trước mặt y, theo thắt lưng người nọ một đường từ trên xuống dưới.

Quần jean bao cái mông tròn trịa, nhẹ nhàng mở, quần áo bị kéo một chút lộ ra một thắt lưng khêu gợi.

Lưu Đạo trong lòng yên lặng nghĩ: "Nếu tiếp thêm một chút nữa, đùi cũng có thể bị thấy."

Cái mông không lâu sau liền lắc lư dưới sàn nhảy, quần jean nới lỏng mắc ở gần xương hông, chàng trai chống ở quầy bar, hí mắt lười biếng nói: "Nước đá."

Lưu Đạo tay lau ly dừng một chút, hắn tiếp nhận ly rượu từ phục vụ bên cạnh: "Để tôi."

Chàng trai nhìn hắn một cái, cười cười thích thú không rõ.

Lưu Đạo làm bộ như không phát hiện, mặt đã có chút nóng, hắn không đưa đối phương nước đá thật, chuyển nhanh qua một ly rượu nhẹ, bày ra trước mặt đối phương: "Tôi mời cậu uống."

Chàng trai nhìn ly rượu, ý cười rất đậm, y vươn đầu lưỡi liếm qua ly, khiêu khiêu khóe mắt: "Điêu anh lớn hay không lớn?"

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Chàng trai cười một tiếng: "Tôi chỉ uống rượu của đại điêu nga."

Lưu Đạo nghĩ nghĩ, quyết định: "Kia về sau rượu này kêu đại điêu, cậu có thể uống rồi."

". . . . . ."

Lưu Đạo bị đặt trên tường quần mở, trong quán bar có cho khách uống rượu thuê phòng nghỉ ngơi, phong cách là thanh nhã nhanh nhẹn hiếm thấy, hắn kéo kéo tóc chàng trai đang chôn ở háng mình: "Đủ rồi."

"Hương vị không tồi, anh nên để cho tôi ngậm lâu một chút." Chàng trai miễn cưỡng đứng lên, ngón cái sát qua tinh dịch bên khóe miệng, có chút xấu xa gảy gảy côn thịt đang cương của Lưu Đạo, huýt sáo: "Quả nhiên điêu đủ lớn a."

Lưu Đạo không nói lời nào, hắn vuốt ve cái mông đối phương, đem người giam giữa mình cùng tường, cậu trai thoải mái híp mắt, trên mặt tường phía sau là đóa hoa tường vi lớn màu tím nở rộ, Lưu Đạo nhớ rõ giấy dán tường này là tự mình chọn, một mặt tường thích nhất.

Cây hoa tường vi trông rất sống động giống như thật sự khai mở người dưới thân, cậu trai trần trụi chống trên tường, đôi chân dài trắng trắng nhỏ nhỏ vòng quanh thắt lưng Lưu Đạo.

Lưu Đạo nhìn chằm chằm biểu tình đối phương, côn thịt rút ra một nửa lại mạnh mẽ đỉnh đến tận cùng bên trong, cậu trai hừ một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn: "Nhanh lên, đừng cọ xát a. . . . . ."

Tốc độ Lưu Đạo vẫn không thay đổi, hắn vươn một bàn tay sờ qua khóe mắt đối phương, đột nhiên cười cười: "Mới vừa phát hiện, cậu có nốt ruồi lệ ah."

Cậu trai nhíu mày: "Như thế nào? Muốn thấy tôi khóc a?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Cậu trai quơ quơ mũi chân thúc giục: "Muốn thấy tôi khóc thao tôi nhanh một chút, điêu lớn dài như vậy, mẹ anh sung pháo a."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Lúc Diêu Song tỉnh lại, trong lòng thở dài thật sâu thật sâu, nửa người dưới được tẩy thực sạch sẽ, nhưng sạch sẽ cũng vô pháp che dấu một sự thật, cây hoa cúc của y cuối cùng cũng hoàn toàn bị bạo từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

Y hơi hơi híp mắt, quan sát người cùng y mặt đối mặt ngủ một hồi.

Hình dáng ngũ quan Lưu Đạo vô cùng sâu sắc, có hương vị con lai, ngay cả tóc cũng xoăn lên, mềm mềm che phủ trên trán.

Diêu Song nhìn hắn một hồi, y xốc chăn lên, hạ thân hai người điêu đối điêu, chẳng qua một cái dựng thẳng một cái nằm.

Lúc Lưu Đạo mơ mơ màng màng tỉnh lại muốn ôm người bên cạnh, kết quả cánh tay mới duỗi một nửa, hạ thân đang cương liền bị người trước một bước nắm chặt trong tay.

Sau đó giật mình tỉnh cả người.

Lưu Đạo trừng mắt nhìn, Diêu Song lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người đồng thời cúi đầu, đại điêu của Lưu Đạo đang kích động bị Diêu Song nắm ở trong tay, hắn mới vừa tỉnh lại còn chưa rõ, nghĩ đối phương còn muốn, liền theo bản năng giật giật thắt lưng, vừa mới nói một chữ cậu, nửa người dưới đã bị đối phương hung hăng dùng sức bóp.

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Thiếu chút nữa đại điêu yếu đuối bị niết bạo đau đớn . . . . . .

Diêu Song mặt không chút thay đổi đem ánh mắt chuyển qua tay mình, lạnh lùng nói: "Còn dám động, tôi liền cắt dứt tiểu đệ đệ của anh nhét vào miệng anh."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, cuối cùng thậm chí lấy ra cặp kính đặt trên mũi, y quay đầu, nhìn Lưu Đạo ôm chăn ngồi yên trên giường gật gật đầu: "Tạm biệt."

Lưu Đạo: "Vậy. . . . . . thân thể cậu không việc gì sao?"

Bước chân Diêu Song dừng một chút.

Lưu Đạo:"Lúc tôi ôm cậu làm trên tường hơi dùng sức, hình như cạ lưng cậu bị thương, cậu mới vừa rồi có nhìn thấy không?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo nghĩ y không tin, chỉ chỉ mặt tường kia tất cả đều là cây hoa tường vi: "Cậu xem đóa lớn nhất ở giữa kia, ân, đóa hoa đều bị cọ rớt cánh hoa rồi."

Diêu Song hít sâu một hơi: "Ngày hôm qua người kia không phải tôi."

Lưu Đạo ngẩn người.

Diêu Song mặt không chút đổi sắc nâng kính mắt: "Dual Personality, hai nhân cách, hiểu không?"

Lưu Đạo cào cào tóc: "Ân. . . . . . Không hiểu lắm, cậu có thể nói rõ một chút không?"

Diêu Song trầm mặc một hồi, phun ra hai chữ: "Baidu."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Dù sao anh chỉ cần nhớ kỹ, người hôm qua không phải tôi."

Lưu Đạo lẳng lặng nhìn y, có chút bi thương: "Nhưng chúng ta ngày hôm qua làm thiệt nhiều thứ, cậu còn khen tôi điêu lớn, nói cậu thực thoải mái. . . . . ."

Diêu Song đỡ trán: "Không cần nhắc đến tiện • nhân kia với tôi."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song hơi nhíu mi vẻ mặt nhẫn nại: "Cho dù chúng tôi xài chung một cái hậu huyệt nhưng không có nghĩa là tôi cũng thích bị đại điêu sáp hậu huyệt, trừ bỏ phân, tôi chán ghét bất cứ thứ khác theo hậu huyệt của tôi đi ra hay tiến vào, hiểu chưa?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song thẳng lưng, xoay người mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua cây hoa tường vi trên vách tường, thản nhiên nói: "Giấy dán tường không tồi, rất được."

Lưu Đạo: "Ân. . . . . . Cám ơn." Dừng một chút, lại nhịn không được bổ sung  một câu: "Thật ra hôm qua lúc cậu trần trụi nhìn thật đẹp mắt, đáng tiếc không chụp lại được. . . . . ."

Diêu Song: ". . . . . . Không phải tôi. . . . . ."

Lưu Đạo vội vàng nhấc tay làm tư thế đầu hàng, bĩu môi bất đắc dĩ: "Được rồi, không phải cậu. . . . . ." Nói xong còn thật sự lập lại một lần: "Là tiện • nhân kia."

Diêu song: ". . . . . ."

Đa nhân cách

Là một dạng bệnh lý tâm thần mà biểu hiện là sự mất nhận thức về bản thân và vì thế người mắc bệnh thường đồng nhất hoá mình với người khác.

2

Edit + Beta: Samleo

Quán bar mỗi ba tháng đều phải đổi chủ đề mới một lần, một vài chi tiết cùng trang trí trong gian phòng nghỉ đều sẽ được làm lại từ đầu một phen, Lưu Đạo bình thường đều tự mình thiết kế tự mình động thủ thay hình đổi dạng, thỉnh thoảng mới tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp xin ý kiến.

Ông chủ công ty thiết kế quen cũng là khách quen của quán bar, thấy Lưu Đạo ngẩn người nhìn chằm chằm cây tường vi trên tường, an ủi nói: "Giấy dán tường này thật xinh đẹp, anh nếu tiếc thì đừng đổi cũng được."

Lưu Đạo thở dài, lắc lắc đầu, ông chủ vỗ vỗ bả vai hắn: "Gần đây trong công ty có một nhà thiết kế mới, lần sau tôi giới thiệu các người làm quen a."

Diêu Song mang theo bút ký mặt không thay đổi đứng trước mặt Lưu Đạo, chờ ông chủ mình giới thiệu xong mới vươn tay: "Xin chào, tôi là Diêu Song."

Lưu Đạo đang cầm một ly thủy tinh lớn, một lúc sau mới phản ứng lại, cuống quít đặt ly một bên, quay lại bắt tay: "Xin chào. . . . . . Tôi gọi là Lưu Đạo, Văn Đao Lưu, Đạo trong Đạo Lộ."

Diêu Song gật gật đầu, không biểu tình gì đánh giá bốn phía, ông chủ chạy đến một bên uống rượu, lưu lại một mình Lưu Đạo.

Diêu Song đi đến đâu, Lưu Đạo lần theo tới đó, đi đến một chỗ thuận tiện giới thiệu: "Nơi này tôi đặt hai chậu cá, ân, phong cách cổ kính, nuôi dưỡng hoa sen và cá chép đỏ."

"Trên trần tôi tự mình thiết kế, trần nhà cuộn sóng màu lam còn có áng mây, tôi gọi là Thủy Vân Thiên."

"Cậu xem gạch này, thay đổi dần, dưới ánh sáng đèn khác nhau hiệu quả cũng không giống nhau. Sàn nhảy bên kia treo rất nhiều sao, cậu cảm thấy khung trống màu đỏ đẹp không?"

Vẻ mặt Lưu Đạo chờ mong nhìn Diêu Song, người sau nghiêm mặt gật gật đầu: "Không tồi."

Ông chủ uống rượu kiêu ngạo quay đầu khen một câu: "Tiểu Lưu có thiên phú nghệ thuật, Diêu Song a cậu đi xem mấy phòng nghỉ kia của hắn, giấy dán tường đều là Tiểu Lưu tự mình thiết kế, rất đẹp, đặc biệt cây hoa tường vi kia, đóa hoa kia thật xinh đẹp, Tiểu Lưu cũng tiếc không chịu đổi."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo nở nụ cười: "Lần này khẳng định muốn đổi."

Ông chủ: "Yêu, bỏ được a?"

Lưu Đạo buông tay: "Không có biện pháp a, cánh hoa của đóa lớn nhất không có."

Ông chủ kinh ngạc : "Không có? Sao không có?"

Lưu Đạo liếc mắt nhìn Diêu Song một cái, người sau không nhìn hắn mặt cũng không thay đổi.

Lưu Đạo sờ sờ mũi: "Ân. . . . . . Đóa hoa cho người đẹp ăn rồi."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo ngồi xổm trên mặt đất quét sơn, Diêu Song đứng ở bên người hắn mang nón giấy vẻ mặt nghiêm túc vẽ vẽ bức tranh trên tường, ý tưởng của Lưu Đạo là mùa hè, muốn tràn trề sức sống nên tất cả sắc thái chủ đạo đều là màu lạnh, trắng mịn một mảng.

Lưu Đạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diêu Song, biểu tình người sau lạnh lùng băng băng, má trái không biết khi nào thì vẽ một vệt sơn màu lam, Lưu Đạo nhìn chòng chọc nửa ngày, nhịn không được vươn đầu ngón tay chùi chùi.

Diêu Song mặt không biểu tình lé mắt xem xét hắn, Lưu Đạo xấu hổ thu hồi tay, chỉ chỉ mặt mình: "Cậu bị dính."

Diêu Song ừ một tiếng, tiếp tục quay đầu vẽ vẽ.

Lưu Đạo tiến đến bên y, nhìn thoáng qua bức tranh: "Đây là gì?"

Diêu Song: "Mèo."

Lưu Đạo gật đầu: "Tôi thích chó."

Diêu Song nhìn hắn, bên cạnh bức tranh mèo có thêm con chó.

Lưu Đạo nở nụ cười: "Cây tường vi kia tôi muốn thay đổi, cậu nói nên vẽ cái gì đẹp?"

Diêu Song: "Tùy tiện."

Lưu Đạo nghĩ nghĩ, còn thật sự hỏi hắn: "Cậu thích hoa gì?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo khoát tay áo: "Tôi không ý khác. . . . . . Cậu đừng nghĩ nhiều a."

Diêu Song hạ mi mắt, thản nhiên nói: "Tôi không đặc biệt thích gì, uhm người kia thích lan hồ điệp."

Lưu Đạo nhíu nhíu mày, hắn có chút tức giận: "Không cần thế a, cậu không cần khi dễ tôi không biết hai nhân cách là gì, tôi đã tìm hiểu qua baidu nga, nói thế nào y cũng là cậu a, sao lại nói mình như vậy a."

Diêu Song nhếch miệng không nói lời nào, Lưu Đạo bất đắc dĩ phóng nhẹ giọng, ôn hòa nói: "Người kia của cậu, khi nào y ra?"

Diêu Song liếc Lưu Đạo: "Khi nào hắn dục vọng không thỏa mãn sẽ ra."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Anh lần trước uy hắn ăn thật no, cho nên thật đáng tiếc, thời gian tới hắn cũng sẽ không xuất hiện."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Ngày quán bar trang hoàng xong Lưu Đạo mời Diêu Song đến uống rượu, hắn đưa một ly rượu nhẹ tới trước mặt đối phương, Diêu Song uống một ngụm, một lát sau mặt không chút thay đổi mở miệng: "Uống ngon lắm, rượu này gọi là gì?"

Lưu Đạo có chút buồn bã liếc mắt nhìn y: "Đại điêu."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Ngày đó cậu nói không phải rượu đại điêu không uống, tôi hay dùng ly đại điêu này cho cậu."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Cậu còn nói. . . . . ."

"Dừng!" Diêu Song lạnh mặt đánh gãy lời hắn: "Anh không cần kể lại chi tiết, chúng ta vượt qua này nọ."

Lưu Đạo ngẫm lại cũng là: "Chúng ta có thể trực tiếp nói trọng điểm đêm đó sao?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Nhanh đến nửa đêm thời điểm sàn nhảy náo nhiệt, Lưu Đạo ở sát quầy bar nhìn thoáng qua Diêu Song đang ngồi ngoan ngoãn: "Cậu không xuống nhảy sao?"

Diêu Song lắc lắc đầu.

Lưu Đạo cảm thấy có chút đáng tiếc: "Cậu đêm đó nhảy siêu cấp khỏe, thiệt nhiều người cùng với cậu nhảy."

Diêu Song mặt không chút thay đổi nhìn trong sàn nhảy cả trai lẫn gái: "Tôi từng có một đoạn thời gian, nhân cách thứ hai là BBoy, có thể trên mặt đất xoay 20 cái."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Sau khi hắn đoạt được quán quân hiphop cả nước liền biến mất."

Lưu Đạo: "Tôi thấy thật kỳ lạ, nhân cách thứ hai của cậu như thế nào hình thành vậy?"

Diêu Song vẫn không có biểu tình chỉ chỉ đầu mình: "Tôi vẫn muốn biết, thời điểm rất đói hy vọng có đầu bếp, thời điểm học tập không tốt muốn là học sinh xuất sắc, khi cô đơn muốn có một con chó nhỏ."

Lưu Đạo: "Vậy bây giờ là cái nào?"

Diêu Song: "Tôi phát hiện chính mình có thể là đồng tính luyến ái, nhưng tôi lại không muốn trở thành đồng tính luyến ái, sau đó hắn xuất hiện ."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Chắc là nghẹn lâu."

Lưu Đạo rối rắm trong chốc lát, thật cẩn thận nhìn y: "Kia. . . . . trước kia đều tìm người khác?"

"Thế nào có thể." biểu tình Diêu Song đột nhiên rất thâm trầm: "Tôi trước kia đều nhốt hắn ở nhà, sau đó chuẩn bị tốt dưa leo mà thôi."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Đêm đó nhân cách thứ hai xuất hiện hoàn toàn làm cho Diêu Song thật sự rối loạn, y tính thời gian rất tốt, kết quả bởi vì tăng ca vẽ một thiết kế mà ngoài ý muốn, cái này giống như bà cô mỗi tháng rất đều, nhưng không ngờ đêm khuya ăn đồ lạnh bất thình lình đến sớm lúng túng không chuẩn bị trước băng vệ sinh.

Cho dù nhân cách thứ hai không can thiệp vào ý nghĩ và hành động của đối phương, nhưng thân thể cũng chịu kích thích, chủ nhân giống nhau đều có thể hưởng thụ.

Cho nên khi Diêu Song bị Lưu Đạo ôm trên tường, Diêu Song chỉ cần cúi đầu có thể thấy chỗ hai người cùng kết hợp, huyệt khẩu được bôi trơn đầy đủ, côn thịt Lưu Đạo thong thả trừu cắm, phát ra tiếng nước két két.

Một khắc đó Diêu Song thật sự cảm thấy mình là đồng tính luyến ái rất hèn hạ, bị đàn ông làm như vậy, vẫn có thể thích đến bắn ra.

Y nhớ rõ bức tranh đầy cây hoa tường vi trên tường kia, Lưu Đạo hình như đặc biệt thích nơi đó, bọn họ bên tường thay đổi không biết bao nhiêu tư thế, trên tường cũng bắn đầy tinh dịch của hai người.

Cuối cùng, Diêu Song dán trên vách tường bị Lưu Đạo từ phía sau sáp nhập, y híp mắt nhìn thấy tay mình chống trên tường, năm ngón tay hơi hơi mở ra.

Vì thế đóa hoa trên vách tường thật giống như nở trong lòng bàn tay y.

3

Edit + Beta: Samleo

Diêu Song uống rượu tự nhiên không có cách tự mình lái xe trở về, Lưu Đạo cực kỳ tích cực đoạt chìa khóa xe: "Tôi đưa cậu về."

Diêu Song nhìn hắn có chút không tín nhiệm.

Lưu Đạo vô cùng trịnh trọng ôm ngực thề: "Trừ phi chính cậu yêu cầu, nếu không tôi tuyệt đối không đụng cậu."

Diêu Song: ". . . . . ."

Rượu Lưu Đạo nhập khẩu cực kỳ nhẹ, nhưng tác dụng vô cùng chậm, Diêu Song ngay từ đầu còn có thể mạnh mẽ ngồi vững, chờ khi đến ga ra bước được ba bước thì hận không thể nằm bò trên mặt đất.

Lưu Đạo tự nhiên nửa ôm nửa đỡ dìu người lên lầu, hắn còn đặc biệt chú ý biển số nhà, khao khát mong muốn vểnh chân dùng nước tiểu để lại ký hiệu.

Phòng Diêu Song ở đơn giản khoảng 70 bình, hai phòng trong đó một được chỉnh sửa làm phòng làm việc, đối với đàn ông mà nói sắp xếp như thế này đã được xem là sạch sẽ gọn gàng rồi.

Lưu Đạo đem người đặt nằm trên giường, xoay người đi vào phòng bếp muốn nấu chút cháo lấp đầy bao tử, kết quả lúc xoay người mở tủ lạnh choáng váng khi thấy dưa leo được xếp gọn gàng trong hộp. . . . . .

Chỉ còn hai chén gạo chắc không đủ rồi, khi Lưu Đạo đi lấy bao gạo mới ở tận cùng bên trong còn phát hiện một cái túi nhỏ, hắn nhất thời tò mò lấy ra liếc mắt xem xét, là một bao thức ăn chó Hoàng Gia đã được dùng một nửa.

Lưu Đạo nhớ Diêu Song đã từng nói muốn có con chó nhỏ, nhất thời biểu tình có phần tế nhị, hắn nhịn không được lục lọi bên trong, quả nhiên có một thỏi màu xám cho chó gặm rơi xuống, khí cụ, dây thừng, dây xích. . . . . . Thậm chí còn WC dành cho chó.

Lưu Đạo thử một hai viên thức ăn chó, cuối cùng nhìn xuống WC cho chó, sáng suốt không đặt mông xuống.

Lúc nấu cháo Diêu Song có chạy ra ói một lần, Lưu Đạo vừa trông nồi cháo vừa giữ lưng y đợi y ói xong liền ôm người trở về giường ngủ tiếp.

Lưu Đạo mở tủ quần áo của Diêu Song, muốn thay cho người ta một bộ áo ngủ, kết quả cũng không biết có phải do vóc dáng quá cao hay không, đầu trực tiếp đụng vào một cái thùng, đồ đạc bên trong ào ào rớt xuống.

Diêu Song giật mình mơ mơ màng màng mở mắt, y mê mang nhìn biểu tình kinh ngạc của Lưu Đạo, ánh mắt từ từ chuyển qua mặt đất.

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo xấu hổ khụ khụ: "Ân, cậu ngủ đi, tôi dọn dẹp một chút."

Diêu Song lạnh mặt nghiến răng: "Không được nhúc nhích!"

Lưu Đạo thật không dám động, hắn nhìn nhìn đồ vật trên mặt đất, một lần nữa đưa tầm mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Diêu Song, do dự một chút cân nhắc nói: "Thật ra cậu rất cô đơn ah?"

Diêu Song:". . . . . ."

Lưu Đạo: "Uhm, tôi cũng hiểu cậu không cần giải thích gì gì đó, tôi thật sự hiểu."

Diêu Song cuối cùng nhịn không được : ". . . . . . Tôi có cô đơn cũng sẽ không thật sự nhét cái đuôi vào trong **!"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song tức giận hai mắt biến đen: "Trách không được mỗi lần hắn đi ra trong nhà đều lộn xộn một đống, ngay cả sô pha cũng phanh ra, con mẹ nó sở thích của hắn chính là lấy roi quất ah!"

Lưu Đạo: ". . . . . . Cậu bình tĩnh một chút, đừng tức giận làm tổn thương mình."

Diêu Song mạnh mẽ ngồi dậy một tay chỉ ra ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nói: "Ném hết cho tôi! Tôi xem hắn lần sau đi ra còn có thể lấy thứ gì giày vò chính mình! Tôi không tin nhiều dưa leo như vậy không thể thỏa mãn hắn!"

Lưu Đạo nhớ đến một đống dưa leo trong tủ lạnh, sáng suốt ngậm miệng.

Diêu Song thở phì phò, khép mắt không muốn nhìn một đống lộn xộn trên mặt đất kia.

Lưu Đạo thấy y cuối cùng cũng không tức giận, thật cẩn thận nói: "Muốn uống chút cháo không?"

Diêu Song nhìn hắn một cái.

Lưu Đạo cười cười có chút lấy lòng: "Ân, tôi còn để vào không ít dưa leo, có thể hạ nhiệt."

Diêu Song: ". . . . . ."

Hai người yên lặng cùng nhau uống cháo, ánh mắt Lưu Đạo nhịn không được chuyển đến một đống đồ vật bên góc tường kia, cũng không biết nghĩ đến cái gì lúc đỏ mặt lúc ngây ngô cười.

Diêu Song nhìn không được nghiêm mặt, lạnh lùng gõ gõ chén của hắn: "Anh thích thì lấy đi, về nhà một mình từ từ chơi."

Lưu Đạo đem mặt vùi vào chén, không biết xấu hổ nói muốn xem Diêu Song tự mình chơi, hắn nhìn chằm chằm mặt Diêu Song, tưởng tượng hiệu quả khi thấy y mang tai mèo, cơ thể bắt đầu chộn rộn.

Diêu Song mặt không biểu tình theo dõi hắn: "Tôi đếm tới 10, tự anh nhuyễn, hay tôi giúp anh nhuyễn."

Lưu Đạo hơn nữa ngày mới phản ứng lại, xấu hổ cười cười: "Cậu giúp tôi gì gì đó, này cũng quá không tiện."

Diêu Song rút khóe mắt: "Anh suy nghĩ nhiều."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn trở thành đồng tính luyến ái, tôi cùng tên kia không giống với, hiểu không?"

Lưu Đạo há miệng thở dốc: "Chính là, các cậu dù sao cũng là cùng một người."

"Cùng một người thì thế nào." Diêu Song nhìn hắn: "Chúng tôi trừ bỏ cùng thân thể, không còn chỗ nào giống nhau."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Hắn thích đại điêu của đàn ông làm hắn, nhưng tôi không thích."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song hơi hơi nhíu mi: "Anh thích hắn?"

Lưu Đạo nhịn không được sửa lại cho đúng: "Không phải y, là các cậu, được rồi, tôi thực thích cậu." Nghĩ nghĩ, hắn lại cường điệu thêm một lần: "Tôi thực thích cậu thật sự a."

Diêu Song mặt không biểu tình sách một tiếng: "Anh thực buồn nôn, quả nhiên đồng tính luyến ái đều thực ghê tởm."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song: "Làm với một người, lại thích người kia, anh phân chia thân xác cùng tâm linh thực rõ ràng, quang minh chính đại lạm giao."

Lưu Đạo có phần kiềm chế nâng cao âm lượng: "Ở trong con mắt của tôi các cậu chính là cùng một người, cậu phải hiểu được. . . . . ."

"Tôi không hiểu." Diêu Song lạnh lùng đánh gãy hắn.

Diêu Song đứng lên dọn dẹp chén đũa, trên cao nhìn xuống Lưu Đạo, lẳng lặng nói: "Tôi là tôi, hắn là hắn, chúng tôi căn bản không phải cùng một người."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Hai chúng tôi một ngày nào đó một người sẽ biến mất, không phải hắn thì chính là tôi."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Cho nên chúng tôi mỗi thời mỗi khắc đều muốn làm thế nào để có thể giết đối phương trước một bước."

Diêu Song đột nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn hạ thân của Lưu Đạo, mang theo chán ghét lạnh lùng: "Hắn thật đúng là hiểu cái gì có thể khiến tôi ghét bỏ nhất, mệt hắn có thể tìm được anh có điêu lớn như vậy, sao không trực tiếp làm chết hắn ah."

4

Edit + Beta: Samleo

            Lưu Đạo ngồi bên quầy bar, nhìn trên tường đối diện bức tranh một chó một mèo Diêu Song vẽ. Hắn nhớ đến thức ăn chó trong nhà Diêu Song, nhịn không được nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy mất mác, ngẩn người nhìn chằm chằm bức tường.

Bartender nhìn nhìn bức tường lại quay đầu trộm nhìn ông chủ nhà mình, liền hiểu: "Ông chủ và Diêu thiết kế cãi nhau sao?"

Lưu Đạo thực thương tâm: "Y đối tôi vừa yêu lại vừa hận." Bartender không phản ứng lại.

Lưu Đạo: "Yêu đại điêu của tôi mà cũng hận đại điêu của tôi."

Bartender: ". . . . . ."

Lưu Đạo thở dài: "Làm sao bây giờ, thật muốn hoạn chính mình a."

Bartender: ". . . . . ."

Lưu Đạo nghiêng nghiêng đầu, nhìn đối phương trưng cầu ý kiến: "Cậu cảm thấy được không?"

Bartender kiên trì đáp: "Phương pháp này rất thê thảm ah. . . . . ."

Lưu Đạo cũng nghĩ lại, gật gật đầu: "Chúng ta đây đổi cách hỏi khác, ân. . . . . . Dùng cái gì cứu cậu, đại điêu thân ái của tôi?"

Bartender: ". . . . . ."

Cái bàn của bác sĩ tâm lý rất dài, hình giọt nước mưa, Lưu Đạo ngồi bên phía nông, cách quá xa nên nhìn biểu tình của đối phương có chút mơ hồ.

Bác sĩ lật tài liệu thật lâu, hai tay giao nhau đỡ cằm: "Dựa theo thông tin cậu cung cấp, vợ cậu có hai nhân cách vô cùng rõ ràng và độc lập, bản thân ta cùng với thứ ta chia sẻ trí nhớ, hình thức và không gian suy nghĩ không giống nhau, cá tính cực kỳ rõ nét hơn nữa còn có tính đối lập."

Lưu Đạo thực phiền não: "Y luôn nói bọn họ không phải cùng một người."

Bác sĩ đã hiểu rõ buông lỏng tay: "Rất bình thường, giống như người say chưa bao giờ tự nhận mình say."

Lưu Đạo: "Tôi phải làm sao mới có thể khiến y ý thức được điểm này đây?"

Bác sĩ: "Ai nha, phương pháp thì rất nhiều ah, thoải mái trao đổi a, gia đình ấm áp nè, nga, đúng rồi, kịch liệt kích thích cảm quan cũng có thể thay đổi tình trạng hiện tại ah."

Lưu Đạo hiểu ra: "Nói cách khác, khi tôi không ngừng cùng một người trong đó ** , nếu y thích vậy người kia cũng là cảm giác được đúng không."

Bác sĩ: ". . . . . ."

Lưu Đạo nhíu nhíu mày: "Vậy quá trình đó phải mất bao lâu mới có thể khiến chủ nhân cách bức ra a?"

Bác sĩ thật nghiêm túc sờ sờ cằm: "Căn cứ thông tin người bệnh mà cậu cung cấp, đối với biên độ sâu và rộng của thao tác đều có yêu cầu rất cao, ân, đương nhiên, sức bền cũng vô cùng quan trọng."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Cửa nhà trọ của Diêu Song có một hộp sữa, dùng chìa khóa dự phòng giấu ở kẽ hở giữa hộp thư và bức tường, lúc đưa người trở về có chú ý qua.

Hắn mang theo hai túi dưa hấu nhìn hộp sửa nửa ngày, muốn nhanh chân đến trước chờ người trở về mở cửa cho y, kết quả không ngờ trong phòng truyền ra một tiếng nổ phịch.

Không nghĩ tới bên trong lại có người, Lưu Đạo đưa tay ra bấm chuông cửa, im lặng vài giây ngay sau đó lại nghe phịch một tiếng.

Lưu Đạo sắc mặt thay đổi, không do dự cầm chìa khóa mở cửa.

Nhưng nghênh đón hắn chính là Diêu Song trần như nhộng đang nắm roi da.

Một khắc kia, Diêu Song quay đầu nhìn thấy ánh mắt Lưu Đạo, quả thực xứng với tác phẩm nghệ thuật xuất sắc sơn băng địa liệt sông cạn đá mòn hoa cỏ um tùm.

Lưu Đạo bị xung lực khi đối phương nhào tới làm lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, Diêu Song đã quỳ gối trên mặt đất, răng nanh y đang chậm rãi kéo khóa quần bò xuống dưới.

Diêu Song nghiêng mặt, nốt lệ bên khóe mắt lờ mờ quyến rũ động lòng người, y nhẹ nhàng hướng tới khố bộ Lưu Đạo nhẹ giọng: "Thật sự là muốn chết tôi nga anh trai." Nói xong cách quần lót chọc chọc ** đã muốn bán ngạnh của đối phương, cũng nói với Lưu Đạo: "Nhớ tôi không đại điêu?"

Lưu Đạo: ". . . . . . Tôi gọi là Lưu Đạo, không phải đại điêu."

Diêu Song đã sớm không đợi được vươn đầu lưỡi liếm ướt quần lót của Lưu Đạo, người sau luống cuống tay chân đỡ y, một tay che hạ bộ.

Quần bò của Lưu Đạo đã sớm bị rớt xuống dưới đầu gối, dáng dấp di chuyển kỳ lạ: "Từ từ, tôi không phải đến làm ah, dừng, đừng liếm . . . . . ."

Diêu Song căn bản không nghe tiếng người, trực tiếp ôm đùi người kéo ngã trên mặt đất, xoay người khóa ngồi lên: "Chờ cái gì, đều đã ngạnh như vậy còn không làm, nói vậy nhưng thật ra đã muốn vô cùng."

Lưu Đạo che quần lót không cho y cởi hết xuống, giãy dụa nói: "Diêu Song đâu? Tôi đến tìm y, cậu cho y ra đi a."

Diêu Song cười khanh khách: "Tôi không phải là Diêu Song sao, ngoan ngoãn cởi quần, ** của tôi đều ngứa không chịu được."

Lưu Đạo hít một hơi sâu, lớn tiếng nói: "Diêu Song! Cậu mau ra đây a Diêu Song! Cậu nếu không ra tôi sẽ bị cậu cưỡng gian a!"

". . . . . ."

Diêu Song ghé vào trên vai Lưu Đạo, híp mắt một tay đưa ra sau lưng tự mình khuếch trương, Lưu Đạo thở phì phò nhìn Diêu Song giúp đỡ ** của hắn đối với ** từ từ hạ thắt lưng ngồi lên.

Đợi cho cuối cùng hoàn toàn nuốt vào, Diêu Song từ từ nhắm hai mắt, thở dài thỏa mãn.

Diêu Song giật giật xương hông, phát ra thanh âm lầm bầm thoải mái, y liếm liếm môi, nâng mông lên một chút rồi ngồi xuống, liên tục vài lần kích thích Lưu Đạo đang nâng tay che kín ánh mắt.

Diêu song cười khẽ một têng: "Che làm chi không xem a, cùng thân thể và diện mạo, đại điêu của anh đang ở ngay bên trong tôi, thật kích động vừa thô lại vừa lớn a, tôi đều nuốt không hết đây."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song dần dần thu ý cười, y cúi xuống kéo tay Lưu Đạo hôn lên ánh mắt hắn. Hai người mắt đối mắt, nhìn ảnh ngược của chính mình mặt không chút thay đổi trong đồng tử của Lưu Đạo: "Anh thực thích Diêu Song ah, ** cảm thấy có lỗi với y, cảm thấy rất chán ghét sao."

Lưu Đạo ngậm miệng không nói lời nào.

Diêu Song thẳng lưng, y cười rất xinh đẹp, xuân sắc của khóe mắt trang điểm bằng nốt lệ, có vẻ diêm dúa lẳng lơ vô cùng động lòng người.

"Muốn gặp y thì nhanh một chút **, đem ** hôn mê, y cũng có thể xuất hiện a."

Lúc Diêu Song từ từ tỉnh phát hiện hai chân của mình đặt trên vai Lưu Đạo, thắt lưng phía dưới đệm gối đầu, cả chỗ tư mật cũng bại lộ ra ngoài.

Lưu Đạo vùi đầu luật động tốc độ rất nhanh, trong quá trình còn nghiêng mặt liếm lộng đầu ngón chân của mình, hậu huyệt được lấp đầy tràn, đối phương mỗi một lần đều đỉnh rất sâu, Diêu Song kiềm chế không được run nhè nhẹ đứng lên.

Lưu Đạo đã nhận ra điểm này, dừng lại sờ sờ mặt y: "Làm sao vậy?"

Diêu Song lạnh lùng chán nản nói: "Đủ rồi."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song nghiến răng: "Rút ra cho tôi a!"

Lưu Đạo: ". . . . . . !"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo cúi đầu đáng thương hề hề: "Ngượng ngùng. . . . . . kích động đã bắn bên trong . . . . . ."

Diêu Song lười nhác chẳng muốn nói chuyện, y không biểu tình muốn tự mình đứng lên, kết quả động một chút liền phát hiện tình trạng rõ ràng vượt quá phạm vi y dự kiến, toàn bộ từ phần eo trở xuống đều mềm nhũng, động cũng không thể động. Lưu Đạo vẫn chôn trong cơ thể y hình như không hề có ý rút ra.

Diêu Song lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi kêu anh rút ra, không nghe sao."

Lưu Đạo có chút khó xử: "Bắn nhiều lắm, rút ra sẽ chảy ra ngoài, tôi giúp cậu ngăn lại, chờ đến WC mới rút ra được không."

Diêu Song: ". . . . . . Các người thừa dịp tôi không ở, rốt cuộc làm bao nhiêu."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "3 giờ?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "6 giờ?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song dừng một chút: "Hôm nay ngày mấy?"

Lưu Đạo: ". . . . . . ngày 15."

Người kia ra vào ngày 13 a. . . . . .

Diêu Song mặt không chút thay đổi há miệng thở dốc: "Anh xác định, mặt sau của tôi sau này còn có thể dùng được sao?"

Lưu Đạo xả đầy nước vào bồn tắm lớn, ôm Diêu Song thả vào. Cho dù Diêu Song không có biểu tình dư thừa gì, Lưu Đạo cũng biết đối phương thực mâu thuẫn, vì thế động tác nhẹ nhàng không mang theo ý gì dâm loạn giúp y tắm rửa sạch.

Lúc chà lưng Lưu Đạo dừng dừng: "Thật ra chúng ta không chỉ có làm."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Chúng ta cùng đi chợ mua đồ ăn, ân, cậu thực thích ăn sữa chua ah?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Chúng ta còn cùng nhau khiêu vũ, ngay tại phòng khách, là điệu Blues."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Cậu khen tôi làm xườn xào chua ngọt rất ngon, một mình ăn luôn hơn phân nửa."

Diêu Song lẳng lặng nghe, y nhắm mắt, mặc cho đầu ngón tay Lưu Đạo vuốt tóc mình, Lưu Đạo thật cẩn thận quan sát phản ứng của y: "Uhm, cậu cũng hiểu phải không?"

Diêu Song thật lâu mới lắc lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ lắm."

Lưu Đạo: ". . . . . . Chính là lúc chúng ta làm tình cậu rõ ràng có phản ứng."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Hôm nay lúc cậu xuất hiện tôi đang cắm ở bên trong cậu, cậu cũng thực thoải mái, phía dưới cũng không có mềm xuống a."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo cổ vũ nói: " Bác sĩ tâm lý cũng nói, kích động cảm quan bên ngoài có thể kích thích hai nhân cách dung hợp, chúng ta hoàn toàn có thể thử a."

Diêu Song: ". . . . . . Ý của anh là cần tôi phối hợp cho anh làm liên tục, làm không ngừng, vì bác sĩ tâm lý nói như thế hai nhân cách sẽ dung hợp sao?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

5

Edit + Beta: Samleo

Bác sĩ nhìn hai người ngồi ngay ngắn trước mặt, vô cùng nghiêm túc khụ khụ: "Ngài Lưu, vị này chính là người bệnh ah?"

Diêu Song mặt không chút thay đổi nhìn gã.

Bác sĩ rất có kinh nghiệm gật gật đầu: "Không cần hoài nghi, hiện tại khẳng định là chủ nhân cách ."

Diêu Song thản nhiên nói: "Nếu là người kia, ông đã sớm bị tôi cưỡng gian."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song nằm ở ghế điều trị, Lưu Đạo căng thẳng bồi ở một bên, bác sĩ rất bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Cậu có thể đi ra ngoài, đây là thời gian riêng tư của người bệnh."

Lưu Đạo không chịu: "Chúng ta cứ như vậy được rồi, không cần phải đi ra ngoài đâu."

Diêu Song vỗ vỗ hắn: "Ngoan, đi ra ngoài."

Lưu Đạo ôm cánh tay không chịu đi: "Không được, tôi phải ở trong này trông chừng, nếu nhân cách thứ hai của cậu bị bác sĩ thôi miên đi ra thì làm sao bây giờ?" Hắn rất không yên tâm hỏi bác sĩ: "Nói, điêu của anh lớn hay không a?"

Bác sĩ: ". . . . . ."

Diêu Song: ". . . . . ."

Bác sĩ kiều chân lật bệnh án, chân mày nhíu càng lúc càng sâu, gã nhìn thoáng qua Diêu Song, có chút không xác định: "Mẹ cậu qua đời lúc cậu đang học đại học phải không?"

Diêu Song gật gật đầu.

"Bệnh án của cậu." Bác sĩ lắc lắc tập hồ sơ trong tay: "Lần đầu tiên nhân cách thứ hai sinh ra là 9 tuổi, bởi vì trượt chân ngã vào hồ chứa nước, sau đó liền thành kiện tướng bơi lội?"

Diêu Song mặt không chút thay đổi ừ một tiếng.

Bác sĩ trở giọng xem thường: "Cậu lừa con nít à, còn kiện tướng bơi lội, trong này rõ ràng viết cậu trong khoảng thời gian từ 9 tuổi đến 12 tuổi mỗi ngày đều phải bơi 2 giờ, bất luận xuân hạ thu đông gió mặc gió, mưa mặc mưa, cũng đều đi!"

Diêu Song: "Là thật, lúc ấy báo chí cũng có đưa tin, nói thiên tài thiếu niên, trượt chân rơi xuống nước trong một đêm trở thành kiện tướng bơi lội, còn nói tôi là ngôi sao triển vọng, lớn lên có thể tham gia Olympic, giành vẻ vang cho đất nước."

Bác sĩ: ". . . . . ."

Diêu Song: "Lúc 12 tuổi nhân cách đột nhiên biến mất tôi cảm thấy như chưa từng bơi lội, phóng viên phỏng vấn tôi bây giờ mỗi lần nhìn thấy tôi đều là biểu tình như gặp ngày tận thế."

Bác sĩ: ". . . . . . Nhân cách kia làm sao biến mất."

Diêu Song nhớ lại một chút: "Hình như là có một lần hắn đang bơi lội có một đứa trẻ trước mặt hắn vung nước tiểu, ân, chính là cái loại thường hay trực tiếp tè ở bể bơi ấy."

Bác sĩ: ". . . . . ."

"Vậy được rồi, chúng ta nói đến chuyện nhân cách hiện tại này của cậu." Bác sĩ trong lòng đã có dự tính ôm cánh tay: "Tính khao khát, tha thiết đồng tình luyến ái, vô tiết tháo (không trung trinh), tính cách này sẽ tạo ra mối quan hệ tuyệt đối không thể tách khỏi hoàn cảnh, cậu gặp quấy rối tình dục hoặc biến thái lạm dụng tình dục thì sao?"

Lưu Đạo không phục: "Ai nói Diêu Song vô tiết tháo, cậu ấy chỉ thích đại điêu mà thôi, hơn nữa trước khi gặp tôi cậu ấy đều có dưa leo!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Bác sĩ không để ý tới hắn: "Tôi xin đi thẳng vào vấn đề, cậu có bị bắt buộc P tập thể, hay không tự nguyện cùng người thân chung huyết thống loạn luân hoặc tình cảm lệch lạc không?"

Lưu Đạo khẩn trương nhìn Diêu Song, người sau tạm dừng vài giây, nhẹ lắc lắc đầu: "Không có."

Bác sĩ chăm chú theo dõi y: "Thật sự?"

Diêu Song nhếch miệng, mặt không chút biểu tình gật gật đầu.

"Được rồi, tôi hiểu được." Bác sĩ đột nhiên đứng lên, chuyển động cổ tay: "Xem ra, không thôi miên cậu, cậu sẽ không nói lời nói thật a."

Diêu Song sắc mặt lạnh lùng: "Đây là chuyện riêng tư cá nhân của tôi."

Bác sĩ hừ một tiếng rất nhỏ: "Riêng tư cá nhân? Chuyện này có ba loại người trước mặt không tồn tại."

Bác sĩ vươn ba ngón tay, từng ngón từng ngón cong xuống: "Thẩm phán, bác sĩ, còn có vợ cậu."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo nói lời chính nghĩa phụ họa: "Đúng vậy, cho nên riêng tư của cậu ở nơi này của tôi cũng không có hiệu lực."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Được rồi, bác sĩ, tôi ở nơi này, anh thôi miên đi!"

Diêu Song đối với mỗi thời kì nhân cách thứ hai xuất hiện đều nhớ rất rõ ràng, y cũng không cảm thấy sợ hãi hoặc không kiên nhẫn, bởi vì nhân cách phụ của y đều tương đối ngoan ngoãn, sẽ không nói lung tung cũng sẽ không nhiễu loạn những vấn đề cơ bản nhất trong đời sống hàng ngày, bình ổn giống như đi làm, một tuần xuất hiện 1 – 2 ngày, làm xong chuyện của mình sẽ trở về.

Cuộc sống dù sao cũng phải theo quỹ đạo vốn có của nó mà tiếp tục, nhân cách thứ hai này một ngày nào đó cũng sẽ bởi vì một số nguyên nhân biến mất.

Đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình y.

Diêu Song nhớ rõ lúc mình cô đơn nhất đã từng muốn nuôi chó, y mua thức ăn chó, chuồng chó và WC chó, tưởng tượng có một ngày có thể có một con chó nhỏ sẽ dùng đến những thứ kia. Chỉ tiếc con thứ nhất mua về là con Pomeranian quá nhỏ, con thứ hai là con Husky bị bệnh, cuối cùng Diêu Song không bao giờ nuôi nữa.

Không bao lâu sau nhân cách thứ hai xuất hiện, chuẩn xác mà nói, cái kia cũng không thể tính nhân cách.

Đầu tiên là dấu vết thức ăn chó bị vơi bớt không đến hai tuần đã ít đi một nửa.

Sau đó có khi tỉnh lại, Diêu Song phát hiện mình lại có thể cuộn thành một đoàn ngủ bên cạnh chuồng chó.

Đến một lần cuối cùng, y ở cửa nhà phát hiện nước tiểu.

Diêu Song mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm một bãi nước diện tích không nhỏ kia, y phát hiện, cho dù là một con chó, y cũng chỉ là loại không đáng giá nhất mà thôi.

Người bác sĩ tâm lý đầu tiên bất đắc dĩ đề nghị y: "Cậu có thể đi chỗ thu nhận động vật làm tình nguyện thử xem, nói không chừng tiếp xúc nhiều sẽ dần dần suy yếu, ân, cậu cũng sẽ không cô đơn nữa."

Diêu Song làm tình nguyện nửa năm, có một ngày kinh ngạc phát hiện, cẩu cách của y thật lâu cũng không có đi ra.

Y cúi đầu nhìn con vật đang ngủ bên chân, kim mao (Golden Retriever) bởi vì mù một con mắt mà bị vứt bỏ, nhẹ nhàng vò vò đỉnh đầu đối phương.

Lưu Đạo nhìn chằm chằm Diêu Song đang nhắm mắt hồi hợp muốn chết: "Cậu ấy làm sao vậy? Cậu ấy không sao phải không?"

Bác sĩ cực kỳ thâm trầm phất phất tay: "Tôi gọi cái này là thôi miên, thật vất vả tiến vào giai đoạn giấc ngủ sâu, cậu nhỏ giọng đi, đừng đánh thức hắn."

Lưu Đạo phẫn nộ: "Đã ngủ anh còn hỏi cái rắm a!"

Bác sĩ nhìn vẻ mặt ngu ngốc của hắn: "Thôi miên thôi miên, chính là thúc giục giấc ngủ của cậu, ý tứ rõ ràng như vậy cũng không hiểu, cậu đần độn a."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Bác sĩ khụ  khụ, nghiêm túc hỏi: "Diêu Song, nghe tôi nói chuyện không?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Bác sĩ: ". . . . . . Mới vừa rồi không tính, lại lần nữa a."

Lưu Đạo vẻ mặt không tín nhiệm nhìn gã, bác sĩ xụ mặt, thay đổi vấn đề: "Diêu Song, vì sao muốn có con chó nhỏ vậy?"

Lần này Diêu Song đang khép hai mắt cuối cùng có điểm phản ứng: "rất cô đơn a."

Bác sĩ: "Vậy chàng trai nhảy hiphop thì sao?"

Diêu Song: "Rất cô đơn."

Bác sĩ chưa từ bỏ ý định: "Cậu đã gặp chuyện gì, vì sao luôn có người khác xuất hiện ở trong não của cậu ah?"

Diêu Song: "Rất cô đơn."

Bác sĩ: ". . . . . ."

Lưu Đạo: ". . . . . . Ông đem cậu ấy thôi miên thành máy phát ah?"

Bác sĩ hít sâu một hơi, cuối cùng bùng nổ: "Vậy cậu cảm thấy Lưu Đạo như thế nào?"

Lưu Đạo hoảng sợ, quay đầu vừa chờ mong lại vừa sợ hãi nhìn chằm chằm miệng Diêu Song.

Đối phương trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Lưu Đạo nghĩ Diêu Song thật sự đang ngủ, mới nghe thấy Diêu Song vô cùng rõ ràng phun ra hai chữ: "Điêu lớn."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Bác sĩ nhịn cười khụ khụ: "Ngoài trừ hắn cậu còn có người bạn nào khác không?"

Diêu Song: "Không có."

Bác sĩ: "Uhm, ở cùng hắn một chỗ, cậu còn cô đơn không?"

Lưu Đạo lặng lẽ dựng lổ tai lên.

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: ". . . . . . ? !"

Bác sĩ vui sướng khi người gặp họa làm ra vẻ đáng tiếc buông tay: "Ngượng ngùng, lần này tôi xác định hắn đang ngủ."

Lúc Diêu Song tỉnh lại hơi không quen dịu dịu mắt, Lưu Đạo thấy y tỉnh mới thở phào một hơi nói thầm: "Cậu ngủ rất lâu. . . . . . Tôi còn sợ cậu bị tên lang băm kia làm hỏng đầu óc rồi."

"Tôi đã lâu không ngủ được sâu như vậy." Diêu Song mặt không chút biểu tình nhìn ưu Đạo: "Tôi có nói gì không?"

Lưu Đạo cười cười: "Cậu liên tục nói chính mình rất cô đơn." Dừng một chút, Lưu Đạo nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Diêu Song: "Thật sự cô đơn đến thế sao?"

Diêu Song cúi đầu nhìn hắn, há miệng thở dốc, lại ngậm vào.

Lưu Đạo vươn tay cầm đầu ngón tay Diêu Song: "Ân, theo tôi cùng một chỗ, còn cô đơn không?"

Diêu Song vẫn không có biểu tình gì, không gật cũng không lắc đầu.

Lưu Đạo nghĩ nghĩ, thật sự nói: "Tôi vẫn có thể cùng cậu, mua sữa chua cho cậu, làm thịt kho tàu, xườn sào."

Lưu Đạo nhìn thấy biểu tình của Diêu Song, có chút ngượng ngùng: "Nếu người kia của cậu đi ra, tôi cũng sẽ không để cậu cô đơn nữa. . . . . ."

Diêu Song mặt không thay đổi nhìn hắn: ". . . . . . Vẫn làm chi?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Bác sĩ soàn soạt ghi tình huống vào bệnh án, gã nhìn hai người trước sau đi ra lại cúi đầu tiếp tục soàn soạt: "Tỉnh a, cảm giác như thế nào? Tôi nơi này viết phần tài liệu trị liệu, các cậu dựa theo đây từ từ làm, nói không chừng sẽ có hiệu quả."

Lưu Đạo vẻ mặt khinh bỉ nhìn gã: "Anh là bác sĩ lại có thể không dựa vào bài bản mà nói, rất không chuyên nghiệp !"

Bác sĩ rất vô tội: "Không có biện pháp, tâm bệnh cần dùng tâm dược trị, người là thứ phức tạp không phải nói có thể trị tốt là có thể trị được tốt, tôi đã tính là dựa vào bài bản rồi, cậu đi xem thầy bói ở Quảng trường nhân dân mới gọi là không có bài bản."

Lưu Đạo: ". . . . . . Này tính là bác sĩ tâm lý?"

Bác sĩ tấm tắc: "Bác sĩ tâm lý tốt nhất a, thỏa mãn tất cả nhu cầu lý tâm của cậu, cậu muốn nghe cái gì hắn đều có thể nói cho cậu nghe."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song vẫn trầm mặc cuối cùng phản ứng: "Lần này so với mấy lần trước tồn tại lâu hơn."

Bác sĩ gật gật đầu: "Ân, tôi cũng phát hiện, trừ bỏ kiện tướng bơi lội lúc đầu, người hiện tại này của cậu là duy nhất vượt qua 2 năm."

Lưu Đạo hiển nhiên cũng không nghĩ đã lâu như vậy, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Diêu Song.

Bác sĩ vẻ mặt đồng tình nhìn y: "Thật sự vất vả cho cậu, cùng dưa leo làm bạn lâu như vậy."

Diêu Song: ". . . . . ."

Bác sĩ: "Hoàn hảo bây giờ cậu gặp Lưu Đạo, ân, điêu lớn như vậy phải tiết kiệm mà dùng a!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo nóng nảy: "Tiết kiệm cái gì tiết kiệm a! Không cần! Tha hồ dùng!"

Bác sĩ: ". . . . . ."

///////////

Trước đã nói, trong văn này, Lưu Đạo chính là phụ trách bán manh, manh của hắn một chút một chút bán ra, tranh thủ mỗi lần đều có thể làm cho mọi người đạt tới cao trào. . . . . .

//////////

6

Edit + Beta: Samleo

           Lưu Đạo lưng đeo hai bao, trong lòng ôm thùng, mắt sáng lòe lòe đứng ở cửa nhà Diêu Song.

Diêu Song: ". . . . . ." Hắn nhìn thoáng qua thùng trên tay Lưu Đạo: "Này là cái gì?"

Lưu Đạo cúi thấp đầu: "Nga, là tôi dưỡng cây xương rồng."

Diêu Song: "Cái kia là cái gì."

Lưu Đạo: "Gối ôm a."

Diêu Song: "SpongeBob?"

Lưu Đạo có chút thương tâm: "Cậu không thích sao?"

Diêu Song đè mi tâm: "Anh đến làm gì?"

Lưu Đạo ưỡn ưỡn ngực: "Bác sĩ nói trong lúc trị liệu phải có người ở cùng, phải có đối tượng trao đổi, bắt đầu săn sóc ăn uống và cuộc sống hàng ngày cho cậu, không thể để cậu một mình cho nên tôi đã tới a!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo son sắt thề: "Tôi nhất định có thể trị tốt cho cậu." . . . . . .

Diêu Song cảm thấy mông của mình bắt đầu đau.

Giường sô pha trong phòng khách được thả xuống, Lưu Đạo trãi ga giường cùng chăn, dọn xong gối đầu, Diêu Song không nói gì nhìn thấy đồ của đối phương thuần in SpongeBob. Cuối cùng Lưu Đạo xuất ra dép lê SpongeBob.

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo thực vừa lòng vỗ vỗ tay, chỉ chỉ cửa phòng tắm: "Cậu tắm trước hay tôi trước?"

Diêu Song chậm rãi đi mở tủ lạnh: "Anh trước, tôi ăn dưa hấu."

Lưu Đạo gật gật đầu, cầm quần áo tiến vào phòng tắm. Diêu Song ôm một nửa trái dưa hấu, cúi đầu nhìn nhìn đệm trên mặt đất, sau đó mặt không chút thay đổi đặt mông ngồi ở trên mặt SpongeBob.

Lúc Lưu Đạo ra tới thấy Diêu Song đặt dĩa dưa hấu trên chân, lấy thìa chậm rãi múc dưa, y vừa xem TV vừa ăn, xem đến nhập thần, nước dưa theo cánh tay chảy đến trên đùi.

Lưu Đạo ngồi trước mặt Diêu Song, kéo một chân y gác trên đùi mình.

Diêu Song: ". . . . . . ?"

Lưu Đạo cúi đầu nhìn nhìn móng chân y: "Tôi cắt cho cậu."

Diêu Song mặt không thay đổi tiếp tục ăn dưa hấu, chưa nói đồng ý cũng không từ chối.

Lưu Đạo đơn giản nghĩ y đồng ý, thật sự lấy kiềm cắt khom lưng sửa móng chân cho y, Diêu Song tay cằm thìa dừng lại, y thấy tóc Lưu Đạo chưa lau khô, vẫn còn ẩm ướt, ngẫu nhiên có giọt nước rơi xuống chân mình.

Lưu Đạo ngân nga bài hát, hắn chỉ mặc quần đùi rộng, hình vẽ cũng là SpongeBob, chắc là tư thế khom lưng lâu không thoải mái, sau lại dứt khoác nằm xuống, một tay nắm bàn chân của Diêu Song.

Diêu Song im lặng trong chốc lát, đột nhiên quơ quơ chân: "Làm ướt rồi."

Lưu Đạo đem khăn mặt trên cổ xuống, lau lau chân cho Diêu Song, lại lau khô nước rơi xuống chân y.

Một lúc lâu sau, Diêu Song giật giật: "Còn chưa lau khô sạch."

Lưu Đạo ngẩng đầu, không rõ nhìn đối phương.

Diêu Song: "Phía trên một chút."

Diêu Song trên đầu gối có dính một chút nước dưa hấu.

Lưu Đạo mới vừa đem khăn mặt lên, chợt nghe Diêu Song thản nhiên nói: "Muốn ẩm ướt một chút ah, không sạch được, rất dính."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song đem chân mở ra một chút, như không có việc gì nói: "bên trong đùi cũng dính."

Diêu Song mặt không thay đổi cúi đầu, miệng ăn qua dưa hấu thực ngọt, hắn không tha lập tức nuốt xuống.

Lưu Đạo tỉ mỉ liếm bên trong đùi đối phương dính qua nước dưa hấu, đầu lưỡi một đường đi xuống, thản nhiên để lại nước miếng, lúc liếm đến mắt cá chân Diêu Song nhịn không được rút lại: "Ngứa."

Lưu Đạo không nói lời nào, hắn nắm chân Diêu Song, ở cổ chân xuyết một  dấu hồng, sau đó hôn vào lòng bàn chân, cuối cùng hàm đầu ngón chân của đối phương.

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo vừa nhìn Diêu Song, vừa chậm rãi liếm từng đầu ngón chân, ngay cả khe hở cũng không buông tha, liếm đến ngón cái nhẹ nhàng cắn cắn.

Diêu Song: ". . . . . . Hiện tại càng ướt."

Lưu Đạo thở hổn hển một hơi, tiếng nói cũng khan khàn: "Tôi có thể thêm một lần nữa."

Diêu Song há miệng thở dốc, y hơi hơi xoay đầu, ánh mắt dừng lại ở quần tứ giác của đối phương, mặt không thay đổi nhìn thật lâu.

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

"Cái mũi của SpongeBob." Diêu Song lẳng lặng nói: "Nhếch lên đến đây."

Lưu Đạo đang cầm cây xương rồng, buồn bực ngồi ở bồn cầu nửa giờ, thẳng đến khi Diêu Song ên ngoài gõ cửa: "Anh khỏe không, tôi phải tắm."

Lưu Đạo nghiêm mặt thối đem cửa mở ra.

Diêu Song mặt không biểu tình nhìn hắn.

Lưu Đạo hít sâu một hơi, mạnh đem cây xương rồng nhét vào trong lòng Diêu Song: "Để cho tiên tiên cùng cậu tắm rửa, như vậy cậu sẽ không cô đơn."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo lầm bầm nói: "Sao thế, không hài lòng a."

Diêu song nghĩ nghĩ: "Ý của anh là, nếu tôi tắm không vui thì lấy nó chọc vào mình một chút để chọc cười sao?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Lúc Diêu Song sát tóc đi ra Lưu Đạo đang ngồi xổm bên cửa tủ lạnh, y nhìn chòng chọc bóng lưng đối phương một hồi nhịn không được hỏi: "Anh đang làm thế?"

Lưu Đạo cũng không quay đầu lại hung hăng nói: "ném dưa leo!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Dù sao sau này cậu cũng không dùng đến, tôi giúp cậu ném hết!"

Diêu Song: ". . . . . . Quá lãng phí ."

Lưu Đạo quay đầu, biểu tình rất dữ tợn: "Tôi ăn hết chúng luôn!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo giận dỗi ôm một bao lớn dưa leo đưa lưng về phía Diêu Song bắt đầu gặm, tiếng cắn giòn giã vang lên, Diêu Song xem TV một lát nhịn không được dùng chân đá đá hắn: "Cũng cho tôi một trái."

Lưu Đạo đưa lưng về phía y động cũng không động: "Không cho!"

Diêu Song không nói lời nào, tiếp tục dùng chân đá hắn.

Lưu Đạo lắc mông không ngừng trốn: "Không cho không cho chính là không cho!"

Diêu Song lạnh mặt: "Dưa leo của tôi, anh dựa vào cái gì không cho."

Lưu Đạo không thèm đếm xỉa đến từ từ nhắm hai mắt rống lên một câu: "Không được ăn dưa leo! Muốn ăn cũng chỉ có thể ăn đại điêu của tôi!"

Diêu song: ". . . . . ."

Buổi tối khiến cho Song hai đi ra ba ba ba!

—-

Pomeranian

Giống chó này được lai tạo tại vùng Pomerania, Đức từ những cá thể có kích thước bé nhỏ thuộc giống German Spitz. Cái mõm nhọn và bộ lông dày điển hình của giống Spitz nói lên nguồn gốc từ Bắc Cực.

Husky

Siberian Husky là giống chó lao động với bộ lông dày, kích cỡ trung bình, có xuất xứ từ vùng miền Đông Siberian và có gen di truyền thuộc họ Spitz, đuôi thõng, tai nhỏ hình tam giác dựng đứng và các vẻ bề ngoài rất đặc trưng.

Kim Mao (Golden Retriever)

SpongeBob

7

Edit + Beta: Samleo

            Phương pháp trị liệu của bác sĩ viết, Lưu Đạo thề quyết chí không thay đổi hết sức trung thành thực hiện đến cùng, không

Phương pháp trị liệu của bác sĩ viết, Lưu Đạo thề quyết chí không thay đổi hết sức trung thành thực hiện đến cùng, không ngừng cùng Diêu Song trao đổi, không để Diêu Song cô đơn.

Diêu Song ăn cơm, Lưu Đạo cùng, Diêu Song xem TV, Lưu Đạo cùng, Diêu Song đi siêu thị, Lưu Đạo cùng, ngay cả Diêu Song tắm rửa đi WC, cũng có cây xương rồng (cây tiên nhân chưởng) của Lưu Đạo cùng.

Lưu Đạo: "Muốn đi WC sao?"

Diêu Song: ". . . . . . Ân."

Lưu Đạo: "Vậy cậu đem nhân nhân mang theo."

Diêu Song mặt không chút thay đổi trầm mặc trong chốc lát: "Nhân nhân là cái gì?"

Lưu Đạo thực tự nhiên trả lời: "Cây xương rồng a."

Diêu Song: ". . . . . . Anh lần trước không phải kêu nó tiên tiên sao."

Lưu Đạo một biểu tình cậu cuối cùng cũng phát hiện a, đắc ý nói: "Cho nên lần sau kêu nó chưởng chưởng."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo: "Cậu xem, tuy tôi mỗi lần kêu tên nó không giống, nhưng nó vẫn là cây xương rồng."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo nghiêm túc nhìn y: "Tôi nói lý lẽ này cậu hiểu?"

Diêu Song nghĩ nghĩ, cũng không có trả lời, y không có biểu tình gì nhìn Lưu Đạo trong chốc lát, xoay người ôm cây xương rồng vào WC, Lưu Đạo có chút thất bại, vốn đang tràn đầy chờ mong phản ứng của đối phương, kết quả giống như một quyền đánh vào bông, chỉ có thể nhụt chí gác cằm trên gối ôm SpongeBob.

Chờ Diêu Song bắt tay vẫy vẫy nước, liền thấy Lưu Đạo đang buồn bực không vui cúi đầu xuống, do dự trong chốc lát lần đầu tiên chủ động đề nghị: "Chúng ta cùng đi tản bộ muốn không?"

Lưu Đạo sửng sốt trong chốc lát, tạch đứng lên, biểu tình trên mặt lòe lòe sáng lên, hận không thể phía sau mọc thêm nhiều đuôi a hoảng a hoảng a hoảng a hoảng.

Diêu Song mặt không chút thay đổi há miệng thở dốc: "Như vậy, đi thôi."

Khúc nhạc dạo. . . . . .

Lưu Đạo thực thích tản bộ, hắn đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Diêu Song, lúc hai người cùng sóng vai tay cũng không thành thật, không phải vẫy tay đụng mu bàn tay của đối phương, chính là tìm các loại lý do kề vai sát cánh.

Diêu Song bị dính có chút phiền: "Nóng."

Lưu Đạo lập tức bắt tay làm cây quạt nhỏ: "Nóng chỗ nào đâu, tôi quạt cho cậu a." Nói xong, còn hướng về phía mặt Diêu Song thổi hai cái.

Diêu Song: ". . . . . ."

Trong tiểu khu nở không ít hoa dành dành, Diêu Song đi nửa đường liền ngừng lại: "Chúng ta trở về đi."

Lưu Đạo có chút thất vọng: "Mới đi có chút xíu." Hắn nhìn xung quanh một vòng, cười cười: "Tôi hái một vài bông dành dành trở về cho cậu, trong phòng cũng có hương thơm."

Diêu Song không trả lời, trong lòng bực bội, sắc mặt cũng không tốt lắm, y nhìn bóng dáng Lưu Đạo, ánh chiều tà chiếu vào lưng đối phương, một tầng quang lờ mờ phủ lên.

Diêu Song hơi hơi híp mắt nhìn trong chốc lát, y đi về phía trước vài bước, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười.

Lưu Đạo hái một bó lớn hoa dành dành, hắn cúi đầu sửa sang lại hoa lá cây, thân mình vừa mới xoay một nửa, người đã bị ngã vào bụi hoa.

Lưu Đạo hơn nữa ngày mới từ từ trấn định lại, Diêu Song cưỡi trên lưng hắn, lấy đóa hoa dành dành đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: "Hương vị không tồi."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song khiêu mi: "Làm gì kinh ngạc dữ vậy, không nhớ tôi a?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song đầu ngón tay đầy sắc tình khiều khiều dây lưng quần bò của Lưu Đạo: "Cho dù anh không nhớ tôi, đại điêu phía dưới này của anh khẳng định nhớ tôi a." Nói xong, Diêu Song khom thắt lưng, cắn khóa dây lưng của Lưu Đạo chầm chậm rút ra một đầu.

Lưu Đạo vội vàng lấy tay che, di chuyển mông: "Đợi đã đợi đã! Chúng ta về nhà a, về nhà!"

"Quay về nhà cái gì nha." Diêu Song soàn soạt lưu loát đem dây lưng đối phương rút ra, cách quần vuốt ve hạ thân đã muốn bán cương của Lưu Đạo: "Đã như vậy rồi, dứt khoát trực tiếp ngay tại nơi này làm đi, tính ra tôi còn chưa thử qua ở nơi hoang dã đâu."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

            Diêu song liếm lộng côn thịt của Lưu Đạo, hàm hồ nói: "hương vị hoa dành dành. . . . . . Ân, thơm quá. . . . . ."

Lưu Đạo kiềm nén tiếng thở dốc, hoa trong tay đã sớm không biết rơi rớt đi đâu, trong lòng hắn yên lặng nghĩ, cậu mới thơm ah, cả người đều thơm muốn chết.

Diêu Song chậm rãi cởi nút quần áo, y từ từ ngã trên cỏ, hai chân quấn lấy thắt lưng Lưu Đạo, hơi hơi nâng khố bộ cọ côn thịt của đối phương, nghiêng mắt liếm liếm môi: "Anh còn không tiến vào?"

Lưu Đạo nhếch môi, có chút tức giận véo mông Diêu Song.

Một đóa hoa dành dành rơi xuống, vừa lúc dừng trên mí mắt trái của Diêu Song, y trừng mắt nhìn, ha ha nở nụ cười.

Lưu Đạo nắm tay Diêu Song, không cho y lấy hoa xuống, hắn nhìn mặt Diêu Song, vươn tay từ từ khuếch trương dùm đối phương.

Diêu Song có chút không kiên nhẫn trách một tiếng: "Đủ ẩm ướt rồi, nhanh lên tiến vào, dùng sức thao a."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song nằm trên cỏ, thảm cỏ đâm lưng y có chút ngứa, y hơi ngửa cổ, trên mí mắt quanh quẩn mùi thơm ngát của hoa dành dành.

Lưu Đạo lại gần hôn lên môi y, lướt qua đỉnh đầu đối phương, Diêu Song có thể thấy bầu trời dần dần tối sầm.

Diêu Song vươn tay ôm cổ Lưu Đạo, Lưu Đạo nâng mông y, sáp nhập một nửa lại từ từ rời ra.

Diêu Song nhịn không được kéo tóc Lưu Đạo: "Nhanh lên. . . . . ."

Lưu Đạo cười cười, lúc sáp đến tận cùng bên trong đột nhiên ngừng lại.

Diêu Song: ". . . . . . ?"

Lưu Đạo hôn hôn hoa dành dành trên mí mắt y: "Rất đẹp."

Diêu Song híp một con mắt: "Lần đầu tiên cây hoa tường vi, lần này lại là hoa dành dành, anh đúng thật mê gái."

Lưu Đạo không phản bác, tốc độ trừu sáp của hắn nhanh hơn, vuốt ve mông Diêu Song, người dưới thân cuối cùng cũng ngậm miệng, mang theo giọng mũi nói lầm bầm.

Tới cuối cùng Diêu Song cơ hồ túm không được đối phương, y mở tay dứt khoác nằm yên trên thảm cỏ, mồ hôi róc rách óng ánh trơn bóng đầu vai, Lưu Đạo cùng y mười ngón triền giao, hạ thân va chạm mãnh liệt.

Diêu Song nhịn không được thấp giọng rên rỉ, Lưu Đạo khom thắt lưng liếm mút đầu vú của y, một bàn tay rãnh rang trêu đùa phía trước của Diêu Song.

Diêu Song chịu không nổi đẩy đầu Lưu Đạo, cuối cùng run rẩy tiết trong tay đối phương.

Lưu Đạo đem chính mình chậm rãi rút ra, hắn cũng chưa bắn, đại điêu nổi lên căng cứng quần lót, bộ dạng quần bò có chút không được tự nhiên.

Diêu Song nằm nghiêng cả người trần trụi, y thở phì phò, lười động ngón tay.

Lưu Đạo nửa ôm y vào ngực, chậm rãi cài cúc áo sơmi, Diêu Song cúi đầu nhìn ngón tay đối phương, thản nhiên nói: "Sao lại không bắn."

Lưu Đạo hôn hôn thái dương y: "Tôi phải dự trữ nhiều, chờ trở về, sợ cậu không đủ."

Diêu Song: ". . . . . ."

Diêu Song lẳng lặng quấn chăn, y mở to mắt nhìn trần nhà một hồi sau đó từ từ xoay đầu, Lưu Đạo im lặng ngủ trên gối bên cạnh y, đầu ghé vào cổ y, hô hấp ổn định hương vị lại ngọt ngào.

Diêu Song nhẹ nhàng ngồi dậy, mở cửa sổ phòng, bên ngoài chính là ban công, Lưu Đạo hái hoa dành dành trãi đầy sàn.

Diêu Song nhìn một lát, chậm rãi xuống giường, y không mặc quần áo, chân trần đi đến nhà vệ sinh, sau đó dừng lại trước gương.

Lưu Đạo để lại dấu răng thật nhạt trên cổ y, Diêu Song đến gần mới có thể thấy rõ, mặt y không chút thay đổi nhìn một hồi, ánh mắt dừng lại trước ánh mắt của người ở bên trong gương.

Diêu Song đối với gương há miệng thở dốc, lẳng lặng nói: "Cậu biết tôi cũng không thích cậu." Dừng một chút, lại lẩm bẩm: "Đương nhiên, cậu cũng không thích tôi."

Người trong gương vẫn không có biểu tình gì, Diêu Song đưa tay vén tóc mái, lộ ra nốt ruồi lệ ngay khóe mắt, y lẳng lặng nhìn một hồi, bỗng nhiên hời hợt cười cười.

"Cám ơn cậu." Diêu song nói, y cúi đầu nhìn nhìn tay mình: "Thì ra, chúng ta thật giống nhau."

Lưu Đạo mơ mơ màng màng ngáp một cái, lúc hắn tỉnh lại phát hiện Diêu Song không ở bên người có chút không quen, khi đi ra liền thấy đối phương đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước TV, nghe được động tĩnh xoay người lại, hướng về phía hắn cười cười: "Dậy rồi?"

Lưu Đạo sửng sốt một lúc, không để ý nói thầm một câu: "Còn chưa biến trở về. . . . . ."

Diêu Song chỉ mặc một áo sơmi dài, cong chân ngồi ở trên đệm, Lưu Đạo tự nhiên từ phía sau ôm thắt lưng y, hai cái đùi y để trên chân hắn.

Lưu Đạo vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, vươn tay dò xét trong vạt áo Diêu Song, sờ soạng một hồi cười cười ý tứ hàm xúc không rõ: "Quả nhiên không mặc quần lót a."

Diêu Song ừ một tiếng: "Đều giặt rồi, nên thôi không mặc."

Lưu Đạo không nghi ngờ y, sờ soạng một lúc thấy đối phương có phản ứng, Lưu Đạo đĩnh thắt lưng, dùng hạ thể cương cọ cọ Diêu Song: "Muốn hay không, lâu như vậy, cậu khẳng định cũng muốn đi."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo liếm cổ Diêu Song, vén áo sơmi trên lưng đối phương, côn thịt của mình đỉnh huyệt khẩu của Diêu Song cũng không vội vã đi vào, quay người hôn lên khuôn mặt hồi lâu, bối rối thở hổn hển nói: "Cậu hôm nay thật ngoan, sao không bức tôi nhanh lên làm cậu a."

Diêu Song mặt không chút thay đổi trầm mặc một hồi: "Tôi đã quên."

Lưu Đạo nga một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Vậy cậu cầu xin tôi một tý đi chứ, xin tôi làm cậu được không?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo thấy đối phương không phản ứng, bĩu môi có chút thất vọng, hắn nắm mông Diêu Song, chậm rãi sáp nhập một nửa.

Diêu Song hừ một tiếng, bởi vì là tư thế ngồi chồm hỗm, y theo bản năng vươn tay ôm cổ Lưu Đạo.

Lưu Đạo cắn đầu vú Diêu Song, hạ thân chậm rãi trừu sáp vài cái lại đột nhiên bất động .

Diêu Song cúi đầu nhìn hắn.

Biểu tình Lưu Đạo có chút buồn bực: "Cậu cũng không kêu. . . . . . Cũng không thúc giục tôi nhanh lên nhanh lên, không thoải mái sao?"

Diêu Song cuối cùng nhịn không được hấp hấp khóe miệng: "Tôi nói."

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ người kia của tôi, mỗi lần lúc cùng anh làm tình, đều là rườm rà như vậy sao?"

Lưu Đạo: ". . . . . . ? ! !"

/////////////////

Sau đó đây là một em gái (Tử Ngọc Ma Linh) nói ra nghi vấn:

Thật ra, tôi thật hiếu kì tư thế bọn họ là thế nào, có vẻ thụ là tư thế quỳ, tiểu công kia là từ trước tiến vào hay là từ sau, trước vào thì trong bài văn nói " vén áo sơmi trên lưng đối phương. . . . . . quay người hôn lên khuôn mặt hồi lâu. . . . . . Lưu Đạo thấy đối phương không phản ứng, bĩu môi có chút thất vọng, hắn nắm mông Diêu Song, chậm rãi sáp nhập một nửa", này thực rõ ràng là phía sau tiến vào.

Nhưng nếu là phía sau, trong bài còn nói "Diêu Song hừ một tiếng, bởi vì là tư thế ngồi chồm hỗm, y theo bản năng vươn tay ôm cổ Lưu Đạo" nếu không phải tiến vào từ trước, Diêu Song phải được Lưu Đạo ôm, trừ phi Lưu Đạo là hươu cao cổ, có thể duỗi đầu đến phía trước, nếu không, tư thế cơ thể này chính là một cái mâu thuẫn.

Tiếp sau đó, về Bug~ chính là vấn đề tư thế trước sau ~~ chủ post trả lời như thế này:

Phốc. . . . . . BUG lười biếng này cư nhiên bị người bắt được. . . . . . LZ (chủ post) thêm một đoạn

Lưu Đạo: "Chúng ta phía sau hay chính diện?"

Diêu Song mặt không chút thay đổi: ". . . . . . Có khác nhau sao"

Lưu Đạo: "Chính diện tôi có thể cắn cậu **, phía sau tôi có thể liếm lưng cậu, cậu phải cái nào tự mình chọn!"

Diêu Song: ". . . . . ."

Khụ, LZ thích cắn ** hơn che mặt. . . . . .

/////////////

Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, Diêu Song trước một bước mặt không chút thay đổi giật giật thắt lưng: "Anh bắn."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song nghĩ nghĩ: "Mỗi lần lúc tôi đột nhiên đi ra anh đều bắn rất nhanh. . . . . . Không thoải mái sao?"

Lưu Đạo buồn bực chôn mặt ở bả vai Diêu Song, lắc lắc đầu.

Diêu Song nhếch miệng không nói lời nào, y thử ngồi xuống, lại bị Lưu Đạo ôm chặt thắt lưng.

Diêu Song: ". . . . . . ?"

Lưu Đạo rầu rĩ nói: "Khiến tôi ở bên trong nhiều như thế, mới vừa rất kích động, bây giờ phải bình tĩnh a."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lại qua nửa phút, chân Diêu Song quỳ có chút tê, y nâng thắt lưng, đem hai chân duỗi thẳng trước mặt Lưu Đạo một lần nữa ngồi xuống, chờ xong các động tác, nghe thấy Lưu Đạo không nhẹ không nặng hừ một tiếng.

Diêu Song: ". . . . . . Anh. . . . . ."

Lưu Đạo nghiêm túc nhìn y: "Ân, tôi bây giờ tỉnh táo lại, chúng ta lại đến một lần đi."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo ôm Diêu Song ngâm mình trong bồn tắm lớn, hắn đem dầu gội đổ vào tay gội cho Diêu Song, người sau đỉnh đầu đầy bọt đang ngủ gà ngủ gật, Lưu Đạo sợ dầu gội chảy vào mắt Diêu Song, mỗi lúc đều phải đỡ cằm đối phương cẩn thận từng li từng tí dùng khăn mặt lau trán Diêu Song một lần.

Lưu Đạo cầm vòi hoa sen giúp Diêu Song tẩy dầu gội: "cậu đi ra lúc nào?"

Diêu Song nhắm mắt nhớ lại một chút: "Rất sớm, lần này lúc các người làm tôi đều nhớ, ân, cũng giống xem phim khiêu dâm."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song mặt không chút thay đổi bổ sung một câu: "Một trong các diễn viên là mình."

Lưu Đạo xấu hổ khụ khụ, nói vui đùa một câu: "Kỹ xảo biểu diễn của tôi thế nào?"

Diêu Song nghĩ nghĩ, thật sự đánh giá: "Điêu lớn, sức chịu đựng tốt, phong độ mạnh mẽ."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song nhìn thoáng qua Lưu Đạo: "anh cảm thấy kỹ thuật biểu diễn của tôi thế nào?"

Lưu Đạo hiểu y chỉ chính là vừa rồi, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Cậu sao phải giả bộ a, thật dọa tôi sợ a."

Diêu Song không nói lời nào, im lặng dùng đầu ngón tay vẩy nước.

Lưu Đạo nhìn y một hồi, thật cẩn thận hỏi: "Các cậu. . . . . . hòa hợp  sao?"

Diêu Song lắc lắc đầu: "Tôi không biết."

Y nâng tay lên bưng ngực, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: "Nơi này, giống như trống một ít, dù tôi cũng không biết thiếu cái gì."

Lưu Đạo không nói lời nào, hắn ôm chặt Diêu Song, trấn an vỗ nhẹ lưng đối phương.

Diêu Song nắm tay Lưu Đạo: "Cho dù là hai nhân cách, cho dù tôi không muốn trở thành đồng tính luyến ái, nhưng đối với anh, chúng tôi thật ra là một người."

Y nhìn Lưu Đạo, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười: "Chỗ chúng tôi duy nhất giống nhau, chắc là đều thích anh thượng."

///////// Lời tác giả

Thông báo là thừa nhận rồi! Nhân cách khẳng định chưa hòa hợp! ! Tôi còn chờ lúc kết thúc để cho Nhị Song đi ra YD một phen đây! ! !

////////

8

Edit + Beta: Samleo

            Bác sĩ vẻ mặt vui sướng nhìn thấy hai người nắm tay: "Các cậu quả nhiên là chân ái a!"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: ". . . . . ."

Bác sĩ vỗ vỗ tay: "Nếu muốn xác định nhân cách có hòa hợp hay không, có thể thôi miên thêm một lần?"

Lưu Đạo rất xem thường hừ hừ: "Sau đó tiếp tục thôi miên thành máy phát sao?"

Bác sĩ trừng mắt nhìn rất hả hê: "Nói không chừng lần này ngài Diêu sẽ lặp lại, thao tôi thao tôi thao tôi đấy?"

Diêu Song: ". . . . . ."

Đương nhiên cuối cùng cũng không có thôi miên, bác sĩ chính là theo lệ hỏi mấy vấn đề: "Nhân cách thức hai bao lâu không xuất hiện?"

Diêu Song nghĩ nghĩ: "Có hai tháng."

Bác sĩ cầm bút điểm điểm cằm: "Thành tích này không tồi, tiếp tục duy trì, nhưng không có nghĩa là hòa hợp, vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút."

Lưu Đạo rất không sao nhún vai: "Chú ý cái gì a, có tôi ở đây, không gì quan tâm tốt hơn."

Bác sĩ trắng mắt liếc hắn, không kiên nhẫn phất phất tay: "Được rồi, biết điêu cậu lớn, không cần khoe ra."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song mặt không chút thay đổi nghiêng nghiêng đầu: "Tôi thật ra cũng không hiểu chính mình, vì sao hắn đột nhiên biến mất."

Bác sĩ nhìn y một cái, cười cười: "Tôi hỏi cậu, cậu hiểu được hắn vì sao đột nhiên xuất hiện không?"

Diêu Song: ". . . . . . ?"

Bác sĩ rất tự nhiên đáp: "Bởi vì cô đơn, cho nên muốn trở thành người nào đó, làm một số chuyện chính mình làm không được, đạt được thứ gì đó mà cả đời mình cũng không chiếm được, đúng hay không?"

Diêu Song há miệng thở dốc, không nói gì.

Bác sĩ ôn hòa cười: "Có thể mỗi lần trước đó đến cuối cùng đều chỉ còn lại một mình cậu, cậu cũng là cậu, cái gì cũng không đạt được."

Diêu Song: ". . . . . ."

Bác sĩ một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Nhưng cậu cần phải vui mừng, kết quả lần này cùng trước kia không giống."

Diêu Song nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Lưu Đạo hôn nhẹ đầu ngón tay Diêu Song, tươi cười đầy mặt: "Ân, cậu đã có tôi."

Lưu Đạo cảm thấy cuộc sống thật trọn vẹn, đã không thể có hạnh phúc lại được hạnh phúc, không thể đầy đủ lại được đầy đủ, hắn và Diêu Song cùng nhau quản lý quán bar, buôn bán cũng càng ngày càng tốt, tuy còn chưa tới mức cả sảnh đường chật nít khách mới, nhưng không hề ít khách quen cố định thường xuyên đến ủng hộ.

Lúc sinh nhật Diêu Song, Lưu Đạo tổ chức sinh nhật cho y trong quán bar, không ít người trong giới đến đây, Diêu Song cũng không quen, y lẳng lặng ngồi một góc, không ít người đều len lén đánh giá y.

Lưu Đạo từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh y, cũng không đi tiếp đón khách.

Diêu Song: "Anh không cần bận rộn sao, sao nhiều người nhìn chằm chằm tôi bên này vậy."

Lưu Đạo: "Bởi vì cậu khá xinh đẹp a, bọn họ sẽ tự mình chơi, chúng ta không cần phải xen vào."

Diêu Song nhìn thoáng qua Lưu Đạo, thật ra y cảm thấy đối phương mới thật sự xinh đẹp, ngũ quan sâu sắc của con lai, xinh đẹp khôi ngô tuấn tú, dáng người lại hấp dẫn muốn chết, ân, còn có điêu lớn. . . . . .

Diêu Song nghĩ nghĩ, vỗ vỗ sô pha trước mặt: "Anh ngồi xổm xuống."

Lưu Đạo vẻ mặt dấu nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống.

Diêu Song thò tay sờ sờ đầu hắn: "Đứng lên đi."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song: "Hôn tôi một cái."

Lưu Đạo xoay người hôn hôn bờ môi của y.

Diêu Song vừa lòng liếm liếm miệng: "Ân, thật ngon ah."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song mặt không chút thay đổi lướt nhìn bốn phía, quả nhiên ánh mắt xâm lược thiếu một nửa, y rất bình tĩnh gật gật đầu: "Kế tiếp phải làm gì?"

Lưu Đạo liếc mắt nhìn sàn nhảy yên tĩnh nở nụ cười: "Bọn họ chờ chúng ta nhảy đấy."

Diêu Song biểu tình nháy mắt trống rỗng một chút: ". . . . . . ?"

Lưu Đạo làm tư thế mời, kéo tay y vào sàn nhảy.

Diêu Song cứng ngắc đứng tại chỗ: "Tôi sẽ không nhảy, nhân cách nhảy hiphop đã sớm biến mất."

Lưu Đạo dở khóc dở cười: "Tôi không để cậu nhảy hiphop, lắc lắc vài cái là được rồi."

Diêu Song vẫn không rõ, hai tay y để như thế nào cũng không tốt, chân tay luống cuống chật vật.

Lưu Đạo nghĩ nghĩ, hắn ngồi xổm xuống, cởi giày Diêu Song, sau đó đem chân mình đến trước mặt đối phương: "Đến, giẫm lên đi."

Diêu Song không rõ cho nên chân trần đứng trên giày của Lưu Đạo.

Lưu Đạo nhẹ nhàng đong đưa theo âm nhạc, Diêu Song vì duy trì cân bằng, cả người không thể không ôm sát đối phương.

Không ai hò hét hay la ó, cả sàn nhảy im lặng vô cùng, tiếng nhạc Someone like you lẳng lặng vang lên, Lưu Đạo ôm thắt lưng Diêu Song, nhẹ giọng ghé vào tai y ngâm nga.

Bọn họ gắt gao ôm nhau, bước nhảy hoàn toàn trở nên vụn vặt, nhảy thật lâu thật lâu.

Lúc kết thúc, hai chân Diêu Song giống như cách mặt đất được Lưu Đạo ôm vào trong lòng ngực.

Lưu Đạo có chút ngượng ngùng hôn nhẹ mắt Diêu Song: "Cậu còn nhớ rõ cây tường vi trên tường tôi thích nhất không?"

Diêu Song cúi đầu nghĩ nghĩ: "Nhớ rõ."

"Tôi đã đổi hình." Lưu Đạo rất chờ mong nhìn Diêu Song: "Ân, cậu nhất định rất muốn xem a!"

Diêu song: ". . . . . ."

Vách tường màu lam đậm dùng vệt sáng màu xám bạc tô vẽ ngôi sao, Diêu Song bị đặt trên tường, sau lưng y là "Bầu trời sao" cuồn cuộn ánh sáng ngọc.

Lưu Đạo lần này có thể nói là làm công trình lớn, trong gian phòng vách tường bốn phía bao gồm sàn nhà toàn bộ là bức tranh bầu trời đêm, hắn đặt Diêu Song trên tường, vuốt ve mông đối phương lẳng lặng nói: "Chúng ta có thể ở trên sao bắc cực làm tình."

Diêu Song không nói gì, trong mắt y mang theo ý cười, cúi đầu hôn hôn trán Lưu Đạo.

Lưu Đạo liếm cổ Diêu Song, từ từ trượt đến ngực, Diêu Song trần trụi dán trên tường, vô số ngôi sao ở sau lưng y.

Lưu Đạo quỳ một gối, hắn đem ** Diêu Song ngậm vào trong miệng liếm lộng, Diêu Song túm tóc hắn, hơi hơi giương cao cổ.

Sắp đến cao trào Lưu Đạo đột nhiên ngừng lại.

Diêu Song: ". . . . . . ?"

Lưu Đạo quay lưng Diêu Song lại, tách cánh hoa ở mông y vươn đầu lưỡi liếm huyệt khẩu của đối phương, hàm hồ nói: "Tôi muốn ở trên chòm sao Orion làm cậu."

Diêu Song chống trên mặt tường, khoái cảm kích thích mãnh liệt hai chân y đều hơi hơi run lên, bức tường trước mặt khiến y có cảm giác xấu hổ giống như mình hoàn toàn bị phơi bày ở ngoài bầu trời.

Lưu Đạo thấy bôi trơn không sai biệt lắm liền đứng lên, hắn đỡ thắt lưng đối phương, côn thịt đối với huyệt khẩu, chậm rãi cắm vào một nửa.

Diêu Song hừ hừ, y nâng một bàn tay lên che ánh mắt, không dám nhìn bức tường trước mặt.

Lưu Đạo thăm dò cơ thể Diêu Song hôn ót y, hắn lướt qua đầu vai đối phương, thấy ** Diêu Song cương, nhẹ nhàng va cạ mặt tường.

Lưu Đạo cười cười: "Cậu làm dơ bắc đẩu thất tinh."

Diêu Song: ". . . . . ."

Lưu Đạo đĩnh thẳng lưng, côn thịt rút ra một nửa lại đỉnh đến tận cùng bên trong, tốc độ hắn trừu sáp cũng không nhanh, nhưng mỗi một lần đều sáp sâu cực điểm, Diêu Song khống chế không được rên rỉ, đến khi nhẹ kêu một tiếng, tinh dịch phun trên tường trước mặt.

Lưu Đạo ôm Diêu Song gần như yếu ớt, đem chân đối phương quấn ở thắt lưng mình.

Diêu Song không nói gì nhìn vách tường trước mặt.

Lưu Đạo ngược lại trêu trọc: "Thật là lợi hại, cậu bắn thiệt nhiều sao."

Diêu Song: ". . . . . ."

Diêu Song chịu không nổi nhắm mắt, y cảm giác cả người kịch liệt khô nóng, ngay cả ý thức cũng có chút mơ hồ, Lưu Đạo tự nhiên biết y chống đỡ không được bao lâu, theo bản năng đẩy nhanh tốc độ luật động hơn, không bao lâu cũng bắn ra.

Lưu Đạo nhìn nhìn đầu Diêu Song rủ xuống, tưởng rằng đối phương hôn mê bất tỉnh, hắn có chút xót xa ân hận chính mình không biết tiết chế, đang định rời khỏi, đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ đè bụng lại.

Lưu Đạo: ". . . . . . ?"

Diêu Song khép đùi, quấn chặt thắt lưng Lưu Đạo, chậm rãi nâng cằm lên: "Đi ra ngoài làm chi? Tôi có nói tôi đủ rồi sao?"

Lưu Đạo há miệng thở dốc, có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) trừng lớn mắt.

Diêu Song liếm liếm môi, y vung vẩy mồ hôi trên tóc mai, lộ ra nốt ruồi lệ ở khóe mắt, mặt mày xinh đẹp mang nụ cười: "Anh nghĩ rằng làm chết một người là đủ rồi sao?"

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Diêu Song quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, trách một tiếng xem thường: "Bắn một lần đủ thế nào a, nhiều ngôi sao như vậy sao, giống như tạo ra cùng vũ trụ, anh chưa bắn hết làm sao xứng đáng với chúng tôi."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

Mũi chân Diêu Song nhẹ nhàng quơ quơ: "Tiếp tục a, anh bây giờ chính là đại điêu đầu tiên của vũ trụ đấy."

Lưu Đạo: ". . . . . ."

————————————END—————————————————————

 Lời tác giả

Các người không nhìn lầm! ! Kết thúc ! ! ! ! ! Đại điêu đầu tiên của vũ trụ chào tạm biệt! ! !

PS: thật ra Nhị Song đã quên. . . . . . Nếu nói là đại điêu đầu tiên của vũ trụ, thì y chính là cây hoa cúc đầu tiên của vũ trụ. . . . . . ORZ

—END—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro