0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt tay lên những phím trắng trên cây đàn piano cũ kĩ, tôi chậm rãi hạ mình ngồi xuống chiếc ghế bọc da. Ngón tay vừa ấn nhẹ xuống, một dãy tiếng phát ra từ cây đàn, trầm ấm nặng nề.

Từng kí ức thi nhau ùa về khiến tôi có chút chóng mặt. Đưa tay ấn thêm một phím đàn nữa, một âm thanh khác vang vọng khắp căn phòng nhỏ, kéo tôi vào trong bài hát mà chẳng có chút phòng bị. Tôi vừa đàn vừa hát, lại có cảm giác mơ hồ không thực.

Từng lời ca tiếng hát như gợi lại một mảng kỉ niệm giữa tôi và anh, chậm chậm ngấm vào từng tấc da tấc thịt. Tôi hát, nhưng đâu phải tôi đang hát. Tôi đang thì thầm với anh, với tôi, với những giây phút êm đềm của tôi và anh.


"Những thật lòng, giờ đã hóa vô vọng..."

Anh còn nhớ không, cái ngày mà chúng ta giao nhau ánh mắt đầu tiên ấy?

Bây giờ nhớ lại, em vẫn có thể vẽ lại nụ cười cùng ánh mắt của anh ngày hôm ấy. Em thật là giỏi, phải không anh?

Ngày hôm ấy, anh cùng với những thành viên trong nhóm được mời đến làm khách mời của một chương trình nhỏ. Duyên phận đưa đẩy, đó cũng là ngày đầu tiên em đứng trên sân khấu với tư cách là một MC. Dưới ánh sáng nhấp nháy của đèn cùng áp lực máy ghi hình lớn nhỏ cùng lúc đổ ập lên đầu thanh niên non trẻ ngày ấy, y như những con sói bị bỏ đói lâu ngày thấy miếng mồi ngon, em run lắm, chân thì cứ run và tim đập như muốn xé toang lớp da chắn mà nhảy ra ngoài. Trước biết bao khách mời cùng những anh chị quản lí đứng dưới sân khấu đang chăm chăm soi lấy từng hạt sạn nhỏ, em đã không chịu được mà rơi nước mắt. Ngày ấy em thật mau nước mắt, anh nhỉ?

Em đã nghĩ rằng mình là kẻ yếu đuối nhất ở cái giây phút chết tiệt đó, mình chẳng còn mặt mũi nào để quay lại sân khấu khi vừa phá banh mọi thứ và mọi người thì đang cáu bẳn vì chương trình đã vượt quá thời gian ghi hình, giờ đây đã lấn sáng cả giờ nghỉ trưa. Em núp trong nhà vệ sinh của trường quay như một chú cún nhỏ gặp mưa lớn, khóc òa lên. Em nhớ mẹ.

Nhưng anh thì luôn là anh mà. Như đọc được ý nghĩ của em, anh đã ngay lập tức chạy theo sau, còn vơ lấy chút kẹo mà tổ chương trình sắp sẵn trên bàn mời khách. Nhìn anh lúc ấy chẳng khác gì người cha khi phát hiện đã để lạc mất con cả - theo lời Hyeong Seop huyng lúc đó ở phim trường đã kể lại với em khi chúng ta đã chính thức quen nhau. Anh lần theo tiếng khóc đó mà tìm thấy em - lúc ấy đã khóc đến hai mắt sưng đỏ.  

Anh biết không, lúc đó em đã thực sự rất hoảng. Hoảng vì hình tượng chàng trai lạnh lùng, băng giá mà em khổ công xây dựng đã một cước bị đạp đổ mất rồi, chỉ còn lại một Hwarang khóc đến sưng mắt vì xấu hổ thôi. Nghĩ đến đó, em lại càng khóc to hơn.

Nhưng trái với suy nghĩ điên rồ của em, anh nhón chân bước vào nhà vệ sinh, còn vươn tay khép cửa lại. Ngồi xuống, mặt đối mặt, anh nhẹ nhàng xếp lại những nếp tóc bị em vò đến rối tung, cười cười nói:

'Bạn nhỏ, khóc như vậy xấu lắm đó!  Đứng lên nào và thả lỏng cơ thể, rồi em sẽ làm tốt thôi. Ăn chút kẹo đi.'

Em nhai nhai viên kẹo trong miệng nhưng chẳng thấy một chút xíu vị ngọt nào. Kẹo là cái thá gì chứ, cái em quan tâm bây giờ là nụ cười của anh kìa.

Anh đã cười. Anh cười lên đẹp lắm đó, anh biết không?


"Bởi vì khi đã yêu, đâu ai biết trước..."

Trước mặt vị lữ khách là một con đường thẳng tắp không có lấy một viên đá. Anh ta chỉnh tranh lại ba lô đang đeo trên người, mặt mày không có nửa điểm lo sợ. Bước những bước chân đầu tiên, anh ta còn có tâm trạng nhìn ngó hai bên đường, tâm trạng cứ như thế mà được kéo lên cao vút tận trời xanh. Nhưng người lữ hành ngây thơ có lẽ không có tài nhìn trước tương lai hay gì đó đại loại vậy, vì anh ta vẫn tiếp tục đi trên con đường đó mà không một lần ngoảnh đầu.

Hai bên đường tím rực, những cánh hoa lưu ly phấp phới nhẹ nhàng trong cơn gió thoảng. Anh ta cứ bước tiếp những bước dài ngắn đều đặn, miệng còn huýt sáo. Nhưng chỉ có ông trời mới biết được thứ đang chờ đợi anh ta ở bên kia đường là gì.

Một vườn hoa lưu ly tím nhạt phủ khắp một mảng trời đất, sẵn sàng nuốt chửng lấy anh ta khi những bước chân sáo của anh ta chạm đến địa bàn của chúng.

Em và anh, hai chúng ta từng là những thanh niên trẻ còn phảng phất mùi hương của sự nồng nhiệt. Hai ta lao vào trong thứ tình yêu chết tiệt đó mà không có một chút phòng bị kiêng dè, thứ có thể khiến người ta vừa thấy quý trọng lại vừa căm thù trong cùng một tích tắc ngắn ngủi. Chỉ cho đến khi bước sang tích tắc thứ hai, ta mới hiểu được tích tắc vừa qua tưởng chừng như không đáng lại trở nên quý giá đến nhường nào. Để rồi khi trên da thịt đã chi chít những vết thương không thể chữa lành, em lại một lần nữa thu mình trong góc phòng nhỏ như em đã từng vào lần đầu ta gặp nhau, tự cắn xé bản thân rồi hối hận khi đã không thể bảo vệ anh cùng cuộc tình quý giá này. Em tệ quá, anh nhỉ?

Như người lữ hành phóng kháng năm ấy, chẳng có chút kiêng dè mà nằm giữa một mảng hoa lưu ly tím để chờ Thần Chết.


"Anh mang đến yên bình, rồi thả em xuống nơi vực sâu..."

Em biết, em biết rằng anh không cố ý. Anh làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ em trước sự ép buộc của ba mẹ, đúng không anh?

Em biết, em biết rằng anh nào thích cô ấy đâu. Khi chúng ta còn ở bên nhau, anh đã nói rằng em là ngoại lệ duy nhất, là tri kỉ và là bạn đời của anh. Anh còn nói rằng sẽ không bao giờ buông tay em đâu, chúng ta sẽ cùng sánh vai tiền vào lễ đường trong sự chúc phúc của đôi bên nội ngoại mà, anh nhớ chứ? Vậy nên cái thiệp mời đám cưới có ghi tên anh mà em nhận được hồi sáng chỉ là một trò đùa thôi, anh nói xem có phải không?

Không, em nào có thể nói như thể chúng ta đã đánh mất nhau được. Chúng ta vẫn còn ở bên nhau mà, một chút nữa thôi anh sẽ về đây và làm cho em món bánh kem mà em yêu thích, anh nhỉ? Rồi em sẽ mang bánh ra phòng khách - nơi con mèo lông trắng muốt đang nằm đó, lười biếng vờn lấy đồ chơi. Em sẽ mở TV lên, và ngay sau đó anh sẽ đến và ăn bánh cùng em. Em sẽ...

Em sẽ...


"Từng yêu nhau, xem nhau là cả tương lai mai sau. Vậy mà chúng ta chẳng ở lại bên nhau..."

Em sẽ đưa chiếc nhẫn mà em đã lén mua ra cho anh coi. Anh sẽ càu nhàu một chút về giá tiền của nó, nhưng bàn tay kia đã yên vị trong lòng bàn tay em từ lâu rồi. Em biết rằng anh đã chờ giây phút này từ rất lâu về trước, những lời cằn nhằn trước đó chỉ là vật để che đi nỗi sung sướng và ngại ngùng đang dâng trào trong anh thôi, phải không anh?

Phải đó, anh sẽ không bao giờ từ chối em đâu.

Em biết chứ...

Đôi nhẫn kia em đã mua từ lâu, chỉ tiếc rằng chẳng còn có hội để trao nó cho anh.

Chung quy mà nói, vẫn là lỗi tại em, anh nhỉ?

Em xin lỗi.


"Những vết thương chưa lành, thì đau nhất vẫn là lặng im buông tay..." 

Lời bài hát này buồn quá.

Từng câu từng chữ, tuy ngắn nhưng cũng đủ ghì lấy tâm trạng của một con người xuống con số âm.

Em là người Hàn Quốc, qua Việt Nam để tiếp tục con đường trở thành một rapper chuyên nghiệp. Em luôn muốn tự đi trên con đường của chính mình, cũng không cần những cô gái xinh đẹp ưỡn ẹo cầm giỏ hoa hồng rải trên con đường riêng của mình. Điều đó tự mình làm, không phải thú vị hơn sao?

Nhưng ông trời có lẽ vừa thương em nhưng cũng vừa ghét em. Ông đưa đẩy nụ cười đó đến, lặng lẽ nhón gót bước chân vào cuộc đời của em. Đó cũng là lúc em nhận ra nụ cười của anh đẹp hơn bông hoa gấp mấy trăm ngàn lần.

Bánh răng số phận không ngừng xoay tròn. Anh và em, hai chúng ta chính thức đến với nhau. Ngày hôm đó nắng đẹp lắm, nhưng anh đẹp hơn.

Ngày chúng ta, không đúng, ngày anh nói lời chia tay, tia nắng vàng cũng lung linh lấp lánh như vậy.

Ông trời thật biết đùa giỡn, anh nhỉ?

Sở dĩ em khẳng định anh là người nói lời chia tay là vì em đâu đã đồng ý?

Có lẽ người viết bài hát này cũng đang rất buồn, như bạch y Lam Trạm thấy tứ phương như sụp đổ khi thấy hắc y Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện tuyệt vọng đến cùng quẫn ở Bất Dạ Thiên. Giang sơn y có, uy quyền y có, tiền bạc y có, chỉ là hắn, y đã đánh mất rồi.

==rmx==





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro