🌀🌀🌀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế tiếp hai thanh niên đã đến lúc học để thi khảo sát cũng là lúc xám tro tới động dục kì, hai người bận ôn thi cũng không có thời gian để quản nó khiến cho xám tro tức giận bỏ nhà ra đi.

Tìm khắp nơi cũng không thấy, Jaewon rốt cuộc sốt ruột gọi điện cho Hanbin.

Hanbin mới ăn cơm cùng ba mẹ xong vội vã nói một câu rồi chạy ra ngoài.

Đêm đến rất lạnh, hai người đi tìm kiếm khắp thành phố vẫn không thấy con mèo ngạo kiều kia đâu.

Jaewon thấy sắc mặt Hanbin tái nhợt liền đau lòng: "Hay chúng ta trở về nhà xem đi, không biết chừng nó đã trở về rồi"

Hanbin gật gật đầu, trong con ngươi như chứa nước dao động. Cho dù nắm chặt bàn tay đã bị gió thổi lạnh của cậu cũng không phản ứng.

Thật đáng tiếc lần này xám tro quá ngạo kiều rồi, trong nhà ngay đến cả sợi lông mèo cũng không thấy.

Đỡ lấy Hanbin đang suy sụp Jaewon cắn môi: "anh Hanbin, không có việc gì, chỉ là một con mèo, mấy ngày nữa nó sẽ quay lại thôi."

"Nó không chỉ là một con mèo." Vì nó mà chúng ta quen biết nhau.

Hanbin cảm thấy rất khổ sở, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc đến nơi.

Jaewon ôm cậu: "Nếu không, anh ở lại nhà em, không biết chừng sáng mai nó sẽ đến đánh thức anh dậy ."

Hanbin nhìn Jaewon Ừm một tiếng.

Đợi gọi cho ba mẹ xong cậu mới phát hiện ra mình vừa đồng ý cái gì, bi thương vì mất mèo lập tức bị thẹn thùng che lấp.

'Ais!!!Hôm nay làm sao ngủ cùng Jaewon đây?!'

Jaewon vừa tắm rửa xong hiển nhiên cũng đang rối rắm với vấn đề nghiêm trọng này khi thấy Hanbin mặt đỏ như trái cà chua ngồi ngẩn người trên giường mình.

'Còn chưa có hôn môi đã ngủ cùng rồi sao?!'😳
Jaewon ngẩng đầu lên, bị ảo tưởng của chính mình làm chảy máu mũi.

Thật ra chuyện hai nam sinh ngủ cùng nhau vô cùng bình thường, chẳng qua bởi vì thích đối phương làm chất xúc tác, cái gì cũng trở nên đặc biệt.

Hai nam sinh ngủ trên giường chân tay có chút rụt rè.Hô hấp của đối phương phả trên người, cảm giác như tình dược thôi thúc đem thứ gọi là lí trí quăng đi luôn.

Vẫn là Hanbin mở miệng trước phá vỡ cục diện bế tắc: "Em nói xem xám tro có thể bị bắt nạt hay không? Có khi nào nó không trở về nữa . . ."

đưa tay xoa tóc cậu:"Anh yên tâm, nó giống như chúng ta rất mạnh mẽ, không cần lo lắng như vậy, nếu thật sự không về được,chúng ta đi mua một con khác."

'Chính là, nếu không có nó anh cũng sẽ không quen biết em.' Hanbin thanh âm dưới chăn có vẻ rầu rĩ: "anh thật cảm kích nó."

Jaewon ngây người, sau đó bùm một cái đỏ mặt.
'.....................Thật ra nếu anh muốn, cũng có thể đem em trở thành mèo cưng.'
Loại lời nói như vậy sao có thể thốt ra a! Jaewon trong lòng sớm đã muốn quỳ lạy chính mình.

Sau một lúc Hanbin đột nhiên nói một câu:" Jaewon, anh ngủ không được."

Bởi vì có mỹ nhân trong ngực Jaewon cũng ngủ không được hỏi: "Anh lạ giường sao?"

"Không. .." Hanbin thanh âm mềm mại khác với bình thường: "Anh. . . . . ." Cậu ngại ngùng cắn môi: "Anh bình thường đều phải ôm một thứ gì khi đi ngủ. . ."

Sao lại có thể đáng yêu như vậy. Jaewon cảm thấy muốn phát khóc vì sự đáng yêu này.

Jaewon đem Hanbin ôm chặt trong lòng: "Vậy em có thể ôm anh ngủ ah~"

Jaewon nhẹ nhàng xoa lưng, cho tới khi người trong lòng hô hấp đều đều.Trộm ở trên trán Hanbin hạ xuống một cái hôn, Jaewon thỏa mãn nhắm mắt.

Một đêm mộng đẹp, ngủ ngon ah~

Ngày hôm sau tỉnh lại xám tro đã nằm trong ổ mèo ngủ
Jaewon xoa tóc Hanbin: " Đó anh xem, em nói nó sẽ trở về mà."

Hanbin nhìn mèo trong ổ gật gật
'Thật ra nếu nó không trở về thì anh cũng nghĩ đến chuyện sẽ chuyển sang nuôi một con cáo'

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro