.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xã hội luôn tồn tại hai loại người:

Hoặc là biết đủ.

Hoặc là vĩnh viễn cũng không biết thế nào là đủ.

Nhân loại đã thầm thì dạy nhau như thế, từ đời này truyền sang đời khác, chỉ cần họ thấy gần giống với mấy câu triết lí một chút, lâu dần đều trở thành lời răng dạy chân lí của Ngài.

Trên thực tế, hai loại người luôn tồn tại trong thời đại này chính là, bọn họ và chúng tôi.

Hay nói theo cách của họ thì là, những người trí thức cao sang và những kẻ bần hàn chẳng đáng sinh ra trong xã hội hào nhoáng.

Chúng tôi không biện hộ cho bản thân bất cứ điều gì, nhưng thế giới này cho tôi quá ít và bắt buộc tôi phải sống sao để làm nên kì tích. Một yêu cầu quá đỗi tử tế và hoang đường làm chúng tôi kinh sợ đến mức chẳng thấy điểm bắt đầu nằm đâu, thế mà loài người đã 'thấm nhuần đạo lí chân chính' có bao giờ ngoảnh đầu nhìn sự cùng khổ của tôi, thậm chí là lờ đi tiếng gào rú như xé gan xé ruột của những kẻ 'tàn phế' như bọn tôi?

"Cuộc đời một người không ngắn không dài, không nhất thiết phải tạo nên kiệt tác nhưng cũng đủ để cho anh ta làm được vài chuyện gì đó ra trò. Chỉ một xíu thôi cũng phải gọi đó là nỗ lực kéo dài suốt trăm năm, có thể là năm mươi sáu mươi năm, bảy mươi tám mươi năm, nhưng cũng có thể là trong một cái chớp mắt, dấu chấm hết đã đặt ở đấy được vài tháng rồi."

Mấy chục lần theo chân Trái Đất đi vòng quanh Mặt Trời, suy cho cùng cuộc đời của tôi chỉ xứng ví như trục thang gỗ treo lơ lửng giữa không trung, ngẩn lên là vu tận ngó xuống là vực sâu, tiến tới thì không ổn mà quay đầu cũng chẳng xong, quanh đi quẩn lại một hồi cũng bắt đắc dĩ mà hèn mọn cúi đầu.

Chông chênh bấp bênh là lẽ sở dĩ, đôi lúc còn bị động tay chân, ngã xuống rồi lại phải cắn răng dùng thêm một trăm hai mươi phần sức lực mà leo lên. Mỗi ngày cố gắng là mỗi ngày mệt mỏi, đeo trên lưng cái thứ nặng nề gọi là trách nhiệm và cố gắng không ngừng nghỉ khiến chân tôi run rẩy, rồi lại được cái gì đâu? Trưởng thành thật đáng sợ, thế nhưng làm một kẻ trưởng thành hiểu chuyện lại càng đáng sợ hơn. Con người luôn phải tự giác đối diện với nỗi sợ hãi trong thâm tâm, nội tình nổi bão cũng chỉ có thể chiến đấu một mình.

Tôi, anh, cô ấy, em ấy và cả chúng tôi luôn mơ về một kết thúc viên mãn trong sự hấp hối của tuổi xế chiều, một nơi để nằm xuống, hoàn trả xác thịt về với Thượng đế chí ân, nhẹ nhàng trao đi hơi thở cuối cùng cho trời đất, bọn tôi nghĩ, thế là hết.

Bọn họ cười chê chúng tôi thực nông cạn, nhưng đối với một tập thể lập dị mà đến một chính sách công bằng người ta cũng tiếc uổng, thì đó chẳng khác nào một sự giải thoát cả.

Trước những lời phê phán như trôn ốc quấn lấy tay chân tôi, tôi thấy mình đứng ở giữa, lời nói độc địa của các người như muốn ép khô tôi văng vẳng tứ phía, đằng trước là mây mờ, sau lưng sương mù vây cuồn cuộn, xung quanh không ánh đèn, trên đầu một chút nắng hồng cũng chưa từng soi đến."

...

Hanbin phì cười, nặng nề gấp lại cuốn sách cũ xì như hồi đời nào mà anh trộm được trong phòng sách của ông bố già. Anh ngồi trên giường ngắm nghía nó một lát, quyển sách dày cộm nhỏ bằng lòng bàn tay, trông khá giống quyển từ điển tiếng Hàn mà Hanbin hay gắn trên ba lô đi học, có điều quyển của lão bố màu giấy ố vàng, bìa cứng dày đặc nếp gấp dở dang, có trang còn bị rách, hằn dấu răng chuột và cả vết mực nguệch ngoạc trông chẳng ra gì.

Chính anh cũng không ngờ lão bố lại có loại sở thích này, loại sở thích kì lạ, lắng nghe "Giữa O và B là thinh không."

Cuộc sống loài người trong "Giữa O và B là thinh không" thực sự quá u tối, đối với Hanbin mà nói, đấy không gọi là cuộc sống, mà chính là góc nhìn thiển cận của những kẻ điên thực sự.

Dường như những gì tiêu cực nhất đều được nói trong quyển sách này, nó làm con người ta càng suy sụp chứ chẳng có lời động viên gì mấy. Lật qua thêm vài trang giấy, xoay đi xoay lại cũng chỉ có ba bốn kiểu tự sự thế cho lời tựa hoa mỹ.

"Những lời bộc bạch đang gào thét với bức tường trắng tróc sơn của ngôi bệnh viện cũ.

Vẽ lên mấy vệt màu lem luốt như sớ tàu.

Vấy bẩn hàng chục tấm bia trong khu nghĩa trang sầm uất chôn sâu dưới đáy lòng mục rỗng."

Chả hiểu kiểu gì.

Thay vì tẩy trắng một tí cho cái xã hội mục nát ấy, nó lại lột trần hiện thực xám xịt một cách đầy tàn nhẫn, đem những gì xấu xí nhất phô bày trong cuộc đời của anh ta.

"Thảm thế không biết."

Chẳng hề có một sự đồng cảm hay xót thương nào ở đây cả, Hanbin đã tự tin cười nhạo dăm ba dòng văn này giả tạo quá đi thôi, người ta chỉ bịa ra một cái cớ để có nội dung biên thành sách đạo lí cũng không suy nghĩ xem có khả năng hiện thực hoá không. Thế nên Hanbin tin chắc, anh ta vĩnh viễn sẽ chẳng có cơ hội rơi vào vận mệnh của mình.

Có thể nói ngay khi sinh ra Hanbin đã là bé trai cầm cờ đi xe ô tô lăn xăn ở vạch đích, căn bản là không có cơ hội trải nghiệm cảm giác phải nỗ lực để đạt được điều mình muốn là như thế nào. Anh còn cảm thấy khá xem thường mấy thứ đạo lí này nọ, hay thậm chí là có chút hơn thua với bọn họ.

Nếu nói cuộc đời của bọn họ là một trục thang gỗ mục, thì cuộc đời của Hanbin chính xác là một đoạn dây thừng mềm mại nhưng dẻo dai, xung quanh còn được trang hoàng bởi một lớp bông gòn mịn, sờ vào rất êm ái, đi rồi cũng chẳng sợ đau chân.

Cứ như thế, Hanbin mỗi ngày chỉ cần bước lên một bậc, 365 bước chính là 365 ngày xinh đẹp trôi qua.

Một cuộc sống hoàn hảo và đủ đầy là mơ ước của đa số người, đổi lại là phía trước chẳng có lấy một mục tiêu để phấn đấu, riêng Hanbin đã sớm chán ngấy với con đường trơn tru không chút chướng ngại này, anh được Ngài nuông chiều quá nhiều, là một ngoại lệ yên bình đến khó chịu.

Đồng hồ quả bí rợ réo lên hai tiếng, Hanbin với tay tắt phăng đi, thuận tiện quăng cuốn sách lên gối đầu. Gót chân hồng hào ló ra sau lớp chăn nệm sạch tươm, anh bước xuống giường đến bên ban công lập loè tia sáng hừng đông, ngón tay thon nhỏ mảnh mai không vướng chút nước xuân vén bỏ tấm mành mỏng như the, vươn vai tặng cho thế giới một nụ cười ngọt ngào thuần khiết.

________

Hanbin quăng chìa khóa xe vào trong ngăn tủ, đắc ý liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang điểm đúng sáu giờ rưỡi tối rồi nhoẻn miệng cười, chênh lệch cả tiếng chắc là người ta sẽ không còn gì để bắt bẻ anh đâu.

Lối suy nghĩ này khiến tinh thần Hanbin rất sảng khoái, lật đật đi thay áo thun và quần đùi, còn làm điệu vắt thêm chiếc khăn lau trắng lên trên cần cổ.

Trước khi rời khỏi phòng thay đồ Hanbin không quên soi lại bản thân trong gương một lần, chỉnh trang lại đầu tóc, dùng ngón tay chang nhẹ bờ môi căng mọng vừa được thoa ít son dưỡng ửng hồng, bặm môi lại rồi bật ra, cảm thấy hài lòng mới rảo bước đi về phía phòng tập.

Phòng gym mới mở được tầm nửa tiếng, ngoại trừ những huấn luyện viên cố định ra thì chỉ thấy có dăm ba người khách. Dưới cái tiết trời se se lạnh bị bịt kín trong lồng không gian lác đác những người, đúng thật đã gần mươi ngày kể từ lúc bắt đầu Hanbin vẫn còn chút chưa thích ứng kịp.

Rụt cổ một cái, Hanbin khẽ cười. Dường như có gì đó vừa thu hút sự chú ý của anh.

Thiếu niên an tĩnh ngồi trong góc khuất cúi đầu cột dây giày, lúc phát hiện có hai mũi giày trắng xuất hiện trước mặt cũng không có phản ứng gì, liếc nhìn qua rồi bỏ, một cái ngẩn đầu cũng thờ ơ, suốt cả quá trình đều một mực tập trung trang bị dụng cụ cho bản thân.

"Jaewonie, anh tới rồi."

Cái giọng điệu hí ha hí hửng, khỏi cần phải hỏi Song Jaewon cũng thừa biết là ai. Có lẽ anh ta là một kẻ rất thích bám người, tính cách không nghiêm túc lại hay lắm lời muốn chết, lần nào gặp nhau anh ta cũng khiến hắn nhức hết cả đầu.

Cậu chàng Jaewon thuộc tuýp người cực kì ghét ồn ào, vì vậy trước giờ phong cách sinh hoạt vẫn cứ là một mình. Cả cuộc đời hắn không sợ cô đơn, duy chỉ sợ cái sự phiền phức do mấy mối quan hệ tạp nham mà người ta thường hay quy chụp nó là quen biết rộng.

Và, Jaewon không hiểu nguyên nhân gì lại khiến vị đàn anh này đột ngột có hứng thú với hắn, mày dày mặt dạng đeo bám theo hắn suốt một tháng ròng.

Một tháng qua Hanbin giống như một chiếc đuôi nhỏ hằng ngày luôn lẽo đẽo sau lưng hắn, giả bộ tình cờ bắt chuyện với hắn ở mọi nơi, báo hại cuộc sống yên bình của Jaewon trở nên náo loạn, còn không ngừng kéo theo một đống phiền toái nữa.

Những rắc rối mà Jaewon đã gặp phải sau khi bị Hanbin đeo đuổi, hắn nghĩ không chỉ đơn giản kể một lần là hết, huống hồ gì chuyện kia càng nghĩ càng thấy bực, Jaewon nặng nề thở ra, bên cạnh không thèm để ý tới Hanbin, dứt khoát bỏ mặc anh ta.

"Ơ kìa?"

Bị Jaewon làm ngơ, Hanbin túm khăn quàng cổ lịch bịch chạy theo:

"Sao không trả lời người ta?"

Jaewon không muốn nói chuyện không có nghĩa là hắn không thể nghe, khả năng nghe không phải là thứ hắn có thể điều khiển, đồng nghĩa với việc đối với lời nói của Hanbin Jaewon đều nghe không sót một chữ nào, thậm chí còn nghe ra anh ta có chút hờn dỗi nữa.

"Hình như Songie của anh vẫn chưa hài lòng lắm nhỉ?"

Ôi trời, hôm qua hắn đã không chịu nổi mở miệng nói chuyện với anh là thật, nhưng hình như kẻ ngốc này đã hiểu sai hoàn toàn ý hắn rồi.

Jaewon chỉ nói rằng, hắn thực sự không mong anh mới chạng vạng chiều khi cửa vừa mở đã chạy tới hóa thành koala bám hắn. Không rõ là Hanbin ngốc thật hay cố tình giả ngốc mà lại chọn ngay hôm nay để bày ra trò đặng tới đòi hỏi hắn. Nói cho rõ ràng thì, đặt trường hợp nếu như chuyện này xuất phát từ việc Hanbin thích, là vì anh thích nên mới làm thế thì tốt thôi, vậy thì Jaewon chẳng có lí do gì để chối từ cả. Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hanbin chỉ mới bắt đầu kịch liệt quấn hắn tầm tuần nay thôi, kể từ cái hôm mà sự kiện ấy xảy ra, hắn tức giận anh, ngó lơ anh, và hắn không phải là kẻ ngu si mà tin đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Jaewon có chút hối hận vì đã phá vỡ giao ước mà bản thân tự vạch ra trong một phút yếu lòng. Đáng lẽ hắn không nên quan tâm đến anh ta, đáng ra phải cứng rắn thêm một thời gian nữa để Hanbin biết rằng hắn đã phẫn giận đến nhường nào. Song Jaewon quyết tâm trồng ba cây bơ trước nhà Oh Hanbin mới chưa đầy tuần đã bị anh bơi xới cho tơi bời hoa lá, cuối cùng lại thiếu nghị lực lạc lối rơi vào vết xe cũ.

"Vậy... lần sau lại chờ thêm một chút?"

Hanbin giơ ngón tay trỏ kề trên sống mũi, đưa ra yêu cầu có vẻ rất thiết tha. Nhưng đáp lại sự nồng nhiệt và mong chờ mà Hanbin đã nghĩ rằng hắn sẽ lập tức đồng ý mà không cần chần chừ, thì Jaewon cứ mãi quăng cho anh một loại biểu cảm ngàn năm không đổi.

"Nửa tiếng?" Hanbin tiếp tục đề nghị.

"Thế một tiếng?"

Được rồi, Hanbin thừa nhận sự kiên trì của mình đang đần biến mọi chuyện thành một buổi đấu giá dưới hình thức là sự giằng co chỉ đến từ một phía.

"Ài, không thêm được nữa đâu!"

Hanbin lớn tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Jaewon.

Nhưng, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai giây có kém.

"Một tuần rồi Jaewonie, trông em chán quá."

Sắm vai một kẻ bị tổn thương rất mượt, Hanbin nghiêng đầu, hàng mi dài cong cong vờ cụp xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ uất ức đáng thương, môi bĩu ra chớp chớp mắt.

Nhưng chỉ thấy Jaewon lạnh mặt, hờ hững nói thế này:

"Anh phiền thật."

Nhắc lại thì tủi thân, nhưng không nhắc thì bức rức gần chết luôn. Tính ra thì ban đầu Jaewon đối với Hanbin cũng không phải dạng thiếu nhiệt tình gì mấy, đại loại là kiểu quan hệ không mặn không nhạt. Tuy mỗi lần gặp mặt đa phần chỉ toàn là do anh chủ động, nhưng Jaewon hầu như luôn thuận theo đó mà đáp trả, hắn cũng không từ chối những lần cố ý thân mật của anh, đối với sự tiếp xúc gần gũi hắn không né tránh cũng không tiếp ứng, càng không phải trở nên lạnh nhạt như bây giờ.

Kể ra phải quay về thời điểm một tuần trước, khi mà cả hai có hẹn với nhau. Mọi thứ sẽ chả có gì để nói nếu như phía omega sắp xếp việc riêng ổn thỏa, tiếc là không, tới phút chín mươi mà Hanbin lại bùng kèo không tới. Theo một nguồn thông tin chả biết từ đâu ra thì lí do anh lỡ hẹn với Jaewon là vì đã lỡ nhận lời mời đi xem phim cùng một người bạn khác rồi.

Kể từ lần bị cho leo cây Jaewon liền bắt đầu keo kiệt từng lời ăn tiếng nói với Hanbin, còn nhất quyết lơ đẹp anh luôn cho bỏ tức.

"Muốn nghe người ta giải thích sao không nói? Cây tăm trong miệng sắp bén rễ luôn rồi kìa."

Jaewon bật người ngồi dậy nhưng không nằm lại, hắn không nói gì, hơi thở sau vận động trở nên dồn dập hơn, hắn nghiến răng, thái dương động đậy, tấm lưng thẳng tắp híp mắt nghiêm túc nhìn Hanbin.

Tên ngốc này, đơn phương làm mình làm mẩy với anh suốt hơn một tuần liền, mặc kệ anh có chạy theo đề nghị cả hai nên nói chuyện rõ ràng hắn ta vẫn một mực dửng dưng giả điếc, thái độ lạnh nhạt như muốn gạt bỏ người ta vậy. Thế mà giờ lại đột nhiên dùng vẻ mặt 'tôi không hề nguyện ý' của mấy đứa con nít chờ đợi lời giải thích từ anh, Hanbin hơi hoang mang, đồng thời cũng có phần nghi ngờ mức độ thành thật của khối thịt đang hiện diện trước mắt.

Vô tri vô giác rơi vào ánh nhìn tựa như đang thôi thúc mình, nói Hanbin không chột dạ là nói dối, nhưng so với việc bị hắn ta ngó lơ thì đây được coi là một dấu hiệu tốt, anh nói:

"Đặt trường hợp nếu như có người ngày nào cũng gửi đến cho em một lá thư tình, còn rất chân thành viết bằng ngôn ngữ của em, thì em sẽ cảm thấy như thế nào?"

"..."

Hanbin màu mè ôm tim: "Rất cảm động, có đúng không?"

"..."

"Cô ấy chuyển trường rồi, hò hẹn một hôm cũng đâu mất mác gì, cuộc sống mà, qua loa chút đi."

"..."

"Nào, người ta là đàn chị của em đấy, mặt mày cũng xinh gái lắm, là alpha, ngoan, hơi nhút nhát nhưng có vẻ là người đàng hoàng, tiếc là không phải gu anh, hơn nữa bọn anh vẫn chưa có thêm bạn bè với nhau."

Hanbin chẹp miệng, với tới xoa đầu Jaewon: "Việc anh thất hứa với em là lỗi của anh, anh thừa nhận, em muốn thế nào cứ nói, đừng mãi hờn dỗi như này anh chẳng có cách nào đền bù cho em được, nha, anh xin lỗi, đừng chấp nhặt nữa."

Trong lòng Jaewon khẽ nhổ một bãi nước bọt, hắn nghiêng đầu tránh né sự động chạm của anh.

Đã từ rất lâu trước đây rồi Jaewon vẫn luôn không thể chấp nhận được cái tính cách này của Hanbin, anh hời hợt trong mọi tình huống, hầu như chẳng để tâm được thứ gì. Giờ cũng thế, chắc là anh ta không để ý việc mình đã chẳng tiếc lời khen ngợi cho một kẻ chết tiệt nào đó trong vô thức, khiến gã đàn ông trước mặt anh không hề hài lòng. Hắn muốn trách anh, vấn đề là anh nói năng khoa trương như thế để làm gì, hình như chủ yếu chỉ để bênh vực và tân bốc nhỏ ất ơ kia, hơn nữa còn lôi kéo hắn phải đồng tình theo. Đáng lẽ Jaewon nên chết sống không để trong lòng nhưng chuyện có kẻ suýt thành công cướp lấy Hanbin là sự thật, nó cứ mãi lởn vởn trong tâm trí, đánh thẳng vào bộ não cứ cố chấp chẳng chịu tiếp thu của hắn.

Jaewon là thiếu niên, ở cái độ tuổi trăm chuyện trăm nghi này khiến hắn dễ dàng nhận thấy mối nguy cơ đang đến gần, có kẻ cố tình tiếp cận Hanbin, tệ hơn thế là anh ta không hề có tí phòng bị nào mà dễ dàng chấp thuận. Ý nghĩ ấy như mũi gai nhọn hình thành trong mạch máu đâm xuyên qua da thịt hắn, dây thần kinh thô bên não trái phát huy hết công lực, ép buộc hắn phải cho rằng người này đang có ý muốn mỉa mai mình.

Kiểu người có lối sống tùy tiện như Hanbin, nhưng xung quanh lại được vây quấn bởi vô số những châu sa ngọc ngà, bất luận anh có làm ra chuyện gì sai trái đi chăng nữa thì việc khiển trách một omega cao cấp chính là một tội ác. Đáng lí ra Hanbin không cần phải giải thích bất cứ điều gì cả, Jaewon cũng không mong rằng bản thân sẽ nghe được những lời này từ miệng omega, hắn thừa hiểu anh ta luôn có sự lựa chọn tốt nhất và có quyền ban phát mọi cơ hội, tất nhiên trong trường hợp này, không chừng hắn đã vô tình trở thành kẻ dự bị mất rồi đi.

Nhưng Song Jaewon lại không nhịn được mà sinh lòng đố kị, trừ bỏ chuyện dạo gần đây Hanbin luôn coi trọng và xem hắn như một sự ưu tiên, thì đây chính là chuyện duy nhất khiến Jaewon day dứt suy nghĩ mãi. Hắn không đành lòng khi bị Hanbin xếp cùng hạng với những sự lựa chọn tương đương, quá đáng hơn là đến chọn anh cũng chẳng thèm chọn hắn.

Lửa giận le lói dưới đáy mắt sắp chẳng giấu được nữa, gã khẽ nghiến răng rồi im lặng rời khỏi máy gập bụng, không thèm nói gì quay lưng tiến về chiếc máy pec deck ở tít đằng xa.

Hanbin vẫn lon ton chạy theo.

"Đội trưởng yêu dấu, đội trưởng đẹp trai, nói gì đi chớ?"

"..."

"Jaewon ơi?"

"..."

"Em ơi?"

"..."

"Em à~?"

"..."

"Thằng khó ưa...-"

...

Cho đến khi.

Huỵch.

Không cẩn thận va trúng người ta, Hanbin hơi choáng váng, đỉnh đầu vừa vặn chạm tới cằm hắn, trán anh đập vào bờ ngực săn chắc thơm mùi cà phê nhẹ:

"Xin chào, newbie."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro