.22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu để Hanbin đánh giá thật lòng thì anh thấy Choi Byeongseob thật sự rất đẹp.

Cậu ta cao lắm, hình như gần mét chín lận. Tính tình không kể là dễ gần, cũng không phải khó ở, chỉ là cậu ta cứ lầm lì, ít nói, dòm hiền lành lạnh nhạt, tuy nhiên cũng chẳng phải cậu ta sợ hãi người lạ cho cam.

So với đeo kính thì khi cậu cởi ra lại thu hút hơn nhiều, như hiện tại vậy, cả người cậu toát ra khí chất trưởng thành, lem luốt ướt sũng nhưng lại đậm đà hương vị đàn ông. Dù sao cũng là một thanh niên hai mươi tuổi, Hanbin ngửi thấy một ít pheromone vị trà thoang thoảng, liếm môi ngầm hiểu mùi hương kia xuất phát từ đâu.

Byeongseob dũi một chân co một chân, cánh tay gác trên đầu gối ngồi yên một bên cúi đầu kiểm tra điện thoại, mái tóc của cậu ẩm ướt rủ xuống, đôi mắt hờ hững, đen trong, lại sâu hoắm như một hồ nước đọng.

Sống mũi cao cực, môi thì khỏi nói, đẹp khỏi bàn, hồng nhạt chúm chím nhưng lại nam tính vô cùng. Da cũng đẹp, màu hơi ngăm nhưng rất mịn màng, tuổi trẻ căng tràn có vẻ khoẻ khoắn.

Anh kết luận, đây là kiểu đẹp trai rất đoan trang nhã nhặn. Vừa hấp dẫn vừa thanh cao.

"Nhìn gì thế?"

Ừ, chất giọng trầm trầm, nghe cũng rất hay.

"Ừm... hửm?"

Byeongseob ấn tắt điện thoại cầm úp sấp trong lòng bàn tay, giữ nguyên tư thế ngồi mà nhìn Hanbin.

"Anh nhìn tôi năm phút, trong năm phút đó nghĩ được gì không?"

Âm thầm nhìn người ta, âm thầm đánh giá rồi âm thầm bị người ta vạch trần, Hanbin đứng máy trong vòng hai giây, đột nhiên phá lên cười.

Âm thầm cũng là một loại công khai, anh nhìn quang minh chính đại chứ đâu có lén lút.

"Nghĩ thấy cậu rất đẹp trai, được không?"

Byeongseob bất giác bật ra tiếng cười trong cuống họng, trái cổ trơn tuột mím môi, lắc đầu rồi bấm điện thoại lên kéo lướt loạn xạ.

"Này, không có khen đểu đâu, cậu đẹp trai thật đó."

"Cảm ơn."

Giọng cậu bình tĩnh đến lạ.

Đâu ai biết trái tim trong người Byeongseob như liều mạng nhảy dựng, hệt như bị bỏng, lồng ngực của cậu là lò lửa nhỏ nhốt chặt một tù binh đang điên loạn, lửa nhóm càng cao, gã ta càng muốn tìm đường mà thoát ra ngoài.

Lửa lan đến cổ, đến ngực, đến tai rồi dần khắp da thịt. Cậu nhắm mắt, cố điều chỉnh lại nhịp thở gần như rối lên, cậu mở app X, lướt mãi lướt mãi mà chẳng thu vào não được cái gì, mồ hôi vừa lau tạm giờ tứa ra như mưa, Byeongseob hít sâu vào hơi nữa, định mở lời.

Một tấm khăn mát lạnh ôm lấy bên cổ cậu, theo sau là tiếng cười cùng khuôn mặt rạng rỡ.

"Nóng à? Mồ hôi tuông ghê thế?"

"Khăn này ủ hơi đá nãy giờ đấy, thoải mái không?"

Byeongseob đứng máy trong phút chốc, ngập ngừng tránh đi ánh mắt quá đỗi sạch sẽ của anh, kéo khăn xuống.

"Không để dành cho họ Song à?"

Mà Hanbin sảng khoái phất tay:

"Vừa thế tấm khác vào ủ rồi." Nói rồi anh trề môi: "Tên đó cầu ba mươi phút nữa mới mò vào đây tìm nước."

Nói thì nói thế, nhưng Byeongseob cảm thấy anh cực kỳ vui vẻ khi nhắc về hắn, giống như những người yêu nhau thấu hiểu nhau, đó là chuyện mọi người sẽ khoe khoang ra mặt trong vô thức.

Cái nhếch môi tự giễu bị cậu giấu đi, cầm lấy khăn lạnh khoác quanh cần cổ.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn hoài đi, chán cậu ghê." Anh đấm vào vai cậu, thở dài.

"..."

"Hanbin này."

"Ừ?"

Byeongseob trầm mặc một lúc, như đang cân nhắc giữa việc nên nói hay không. Cậu suy nghĩ rất kĩ, dù sao tính từ lúc cậu nhận bức thư cũng hơn một tuần, hẹn cô gái giải thích rõ ràng cũng tròn đúng bảy ngày, giờ nói có còn quan trọng không thì ai có đầu óc cũng đều thừa hiểu.

Nhưng cậu vẫn bức rức, bức rức cả một tuần nay rồi. Con người Byeongseob trước giờ vẫn luôn điềm đạm lí trí chỉ nổi giận đúng một lần, cái lần mà cô sinh viên người Nga nói rằng Hanbin đã hứa sẽ toàn lực giúp cô, dùng hết một trăm phần trăm cố gắng mà giúp ấy.

"Sau này anh đừng tùy tiện quyết định hộ người khác thế nữa, được không?"

Tinh thần cậu khẽ ôm trán, thở ra một hơi dài thật dài.

Sở dĩ định nói cho Hanbin không được làm thế nữa, nhưng hai từ cuối đệm vào lại chẳng có xíu uy nghiêm nào, lí trí đang đấm cậu bôm bốp, mắng cậu ngu si đần độn, không biết tận dụng thời cơ, nhu nhược, dại tình.

Cho nên Hanbin chưa hiểu lắm, nhướn chân mày hỏi:

"Cái gì?"

"..."

Đúng lúc này Jaewon từ đâu xồng xộc đi tới, chen vào lỗ ở giữa hai người mà ngồi, cánh tay choàng sau lưng Hanbin, nghiêng người hẳn về phía anh, sắc mặt không được coi là tốt.

"Cho tí nước."

Người hắn nóng hầm hập, mồ hôi động thành giọt chảy dài xuống yết hầu, có vài giọt còn nhiễu từ cằm xuống tấm bạc, so với Byeongseob thì Jaewon 'nhớp nháp' hơn nhiều.

Hanbin vừa mở nắp thùng giữ nhiệt, bên trong vẫn còn rất nhiều soda ướp đá, vừa moi lon soda bạc hà màu xanh dương ra vừa tỏ vẻ ghét bỏ quăng cho hắn tấm khăn lau.

"Tưởng em thừa nước?"

Giao lon soda lạnh cho hắn, Hanbin kéo ống tay áo hoodie khỏi cùm tay, túm lấy một ít tóc sau gáy Jaewon, nhóm người giúp hắn lau mồ hôi trên trán.

"Bỏ tật vào trễ, lêu lêu cái đồ không có khăn lạnh xài."

Choi Byeongseob với chiếc khăn lạnh may mắn vì Song Jaewon vào trễ hơn một phút: "..."

"Cho nóng chết em đi."

Hanbin quỳ gối trước ngực Jaewon, một chân hắn chen ở giữa hai đùi anh. Áo hoodie size to, cộng với hành động kéo ống tay khiến cổ áo trệch đi, tầm nhìn vừa vặn rơi vào khoảng trống giữa cần cổ và khung ngực xinh đẹp trắng nõn.

Con mèo đượm dáng, vì cái lau này (hoặc là khung cảnh này) mà cơn giận hầm hầm trong lòng hắn được xoa dịu không ít (hoặc là nhất thời quên mất). Jaewon nhìn con mèo, suýt tí nữa đã nhịn không được mà lao vào hôn da thịt nó.

Mà hắn đã thực sự nhịn không được, nhưng chỉ mới lao đến nửa đường.

"Eww, bẩn thỉu quá!"

Hanbin toan rời khỏi, cánh tay chống lên ngực hắn dùng sức đẩy ra.

Nhanh như cắt, cánh tay mạnh mẽ vòng qua cái eo đầy đặn mảnh mai, khoá chặt anh trên người không cho bỏ chạy.

Mất đà, Hanbin ngã hẳn vào vòm ngực lớn cứng rắn của hắn, anh vẫn vùng vẫy, miệng vẫn đồng lòng mắng Jaewon mấy tiếng liên tục.

Mà ở trên này, Jaewon gác cằm lên vai anh, cố ý cọ gương mặt vào cần cổ anh, khẽ hôn nhẹ. Ánh mắt khủng khiếp sắc lạnh nhìn về phía Byeongseob, con ngươi ngập hơn phân nửa trong mí mắt, vừa hôn vừa xoắn chặt người kia.

Byeongseob đương nhiên là nhìn thấy, cũng thừa biết người ta đang đếch ưa gì mình.

Hắn thì thầm:

"Không cần khăn lạnh, có anh là đủ rồi."

Byeongseob thấy rõ ràng, sau câu đó là hắn động đậy môi, dùng khẩu hình nói tròn vành rõ chữ: Đcm mày cút!

Và hiển nhiên, câu nói thân thương này là tên đó dành cho mình, đó là điều chắc chắn. Byeongseob cũng chẳng thua kém, kéo vạt khăn lên hít sâu một hơi, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cậu liếc nhìn Jaewon cười khẩy rồi mới rời đi.

Gân xanh trên trán Jaewon hằn lên, tay theo quán tính ôm chặt bảo vật thuộc về mình, trong lòng bật sẵn chế độ tấn công nhằm giữ kỹ người trong lòng.

"Muốn ép chết tao thì nói mẹ?"

Bị ôm đến khó thở nên đâm ra Hanbin phát cọc, đẩy ra không được nên cơn cọc x3, chợt muốn chửi đổng lên.

Jaewon không nói, hắn làm.

Hắn thật sự muốn ép chết anh, trói chặt anh, để anh bớt chạy lung tung mà quyến rũ mấy thằng ất ơ như mới vừa.

Cứ nghĩ hắn sẽ buông mình ra nên Hanbin cũng đâu có chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn chẳng thèm cự quậy mà có phần phó mặc. Ai ngờ hắn không những không buông mà còn lần tay lên gáy anh ấn xuống, sau đó anh nghe thấy tiếng rì rầm như hổ thở, thấy nóng hổi, thấy ướt át, thấy va chạm, mút lấy, thít chặt, miết nhẹ và ẩm mềm.

Rồi cơn nhức nhói truyền đến từ bên cổ, cho đến lúc anh nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì cả thân thể bị nhấc bổng lên, tấm lưng xé toạt không gian, mọi thứ trước tầm mắt xa dần, thu nhỏ, một tiếng cũng không kịp hô đã bị vùi vào trong bóng tối tịch mịch.

Giờ là xế chiều, trong con hẻm vắng kế bên sân bóng rổ, Jaewon cố ý tránh đi chỗ có ánh chiều tà chiếu vào, ấn Hanbin lên bức tường mọc đầy rêu phong xanh sẫm trong góc khuất.

Dưới chân là đất đá và cỏ dại, đôi Asics xám từng giẫm lên đất cát, giẫm lên sân cỏ, mạnh mẽ đạp gió, nhảy xa, giờ lại nhịn không nổi mà run rẩy vài lần.

Đôi Converse xanh thì câu quanh hông hắn, vòng tay lả lơi treo trên cổ hắn, trán áp trán, hơi thở dồn dập xen kẽ nhau, Hanbin là vì bất ngờ kinh sợ, còn Jaewon là vì đang đấu tranh.

Đấu tranh vì một tí ghen tuông, một phần lí trí và đạo đức lương tâm.

Cả hai hoàn hoàn không giao lưu khoảng chừng nửa phút để cảm nhận lửa tình trong mắt bốc lên, nhìn nhau vài giây rồi lại như tâm linh tương thông, không hẹn mà đồng thời lao vào nhau hôn hít điên cuồng.

Tiếng hô hoán cười đùa của đám thanh niên vang vọng từ xa, mà thực chất, khung cảnh sung sức tràn trề của bọn họ chỉ cách khung cảnh mỹ miều nóng bỏng này vẻn vẹn một bức tường cũ kĩ.

Quần áo sột soạt rõ mồn một, âm thanh nặng nề nằm sâu trong cổ họng, tiếng lép nhép gõ vào đại não đang mù mịt sương mờ mấy tiếng ong ong, hắn biết cơ chế cảnh báo trong người mình đang rục rịch nghênh cổ nhắc nhở, nhưng con mẹ nó, hắn dừng không được!

Môi anh như hũ mật, da anh thơm lừng như phô mát, mềm mại ngọt ngào như miếng thạch đào, và hắn là chuột, là ong, là ruồi muỗi, là bất cứ loài động vật gì bị thu hút bởi anh, cứ cắm đầu chìm đắm trong khoảng trời cực lạc ấy.

Áo hoodie bị cởi ra một ống tay, còn mắc phân nửa trên cổ và một tay còn lại của Hanbin. Jaewon không kịp chờ mạnh bạo kéo lên, lộ ra một khoảng ngực trắng trắng hồng hồng.

Hắn như đói khát mà hôn lên phần núm đỏ tươi, ngứa răng mà day cắn. Tay kia gỡ nút quần và tia kéo quần jean trên người anh, gấp rút luồng sâu vào bên trong, cách một lớp quần lót mà bóp mạnh.

"Ha...h~"

Hanbin bật tiếng rên rỉ, nâng tay vờn qua lại đỉnh đầu Jaewon. Sau lại đưa về xoa xoa vùng ngực bị người kia mút đến ướt đẫm, hằn cả dấu răng. Một ngón vói vào miệng hắn vẫn đang bận rộn, di tròn bên khoé môi.

Sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là hứng tình, gọi là hưng phấn. Adrenaline từ tuyến thận tiết ra không ngừng, lan tràn khắp thân, Jaewon hừ hừ moi lớp quần lót, mạnh tay như muốn xé rách, một phần phát bực vì vải vóc vướng víu, thẳng tay đâm sâu vào bên trong.

Anh với lấy tay áo đã bị cởi đong đưa bên vai, choàng qua cổ hắn kéo đến trước mặt, giọng anh đứt quãng, mấp máy cười.

"Beta cũng biết phát tình ư?" Nghịch ngợm mò xuống búng vào vị trí gần đũng quần: "Cũng dữ dội quá nha~"

Mà chỉ nghe tiếng hắn thở hồng hộc, tay ở trong không gian chật chội của quần nhỏ di chuyền ra đằng trước, lướt qua da mông, đầu ngón tay thô to thành công chạm vào bộ phận tinh khôi.

Hanbin bị tập kích hự một tiếng, nhắm mắt ngửa cổ hít đậm một hơi, tay vô lực bóp cổ hắn, đến cười cũng cười không nổi.

"Đang hứng, làm không?"

Hắn hỏi, thẳng thắn mà không vòng vèo.

Lồng ngực Hanbin phập phồng dữ dội, cảm xúc bị trêu cho cao trào lên từng nấc, đến hiện tại muốn dừng lại cảm giác lâng lâng này để trèo xuống thì lại quá gian nan. Chịu, cả anh và hắn, ai cũng đều không muốn.

Anh thích nó.

Còn hắn nghiện anh.

Hanbin thò tay túm áo hắn tính cởi ra, hành động vội vội vàng vàng, giọng điệu khẩn trương vừa thở dốc vừa hỏi:

"Định, play ngoại cảnh hả? Cũng biết chơi, quá ha~?"

Hắn ta lại dùng cặp mắt ấy nhìn anh, sử dụng loại ánh nhìn khiến anh hoang mang mấy ngày nay mà quan sát anh.

Hanbin bất chợt hơi rợn lạnh sống lưng.

Ở đằng xa, cách chỗ này ba bốn bước là một tảng xi măng lớn, bề mặt hơi gồ ghề, rộng gần một mét nhô khỏi mặt đất, chắc là vật tư xây công trình thừa.

Một giây sau, Hanbin thấy cơ thể mình rời khỏi điểm tì một lần nữa, mà dưới mông anh được cánh tay người hoàn hảo bợ lên, lưng cũng được đỡ, rất gọn gàng mà yên vị trên tảng xi măng.

Tay tuột khỏi cổ Jaewon, khuỷu tay chống ra sau đỡ lấy cơ thể nhoài lên. Ở vị trí ngược sáng và thấp bé, anh thấy hắn đứng thẳng lưng, tự mình cởi áo, dùng cái áo đấy lót dưới lưng anh. Cơ bắp săn chắc như hình vẽ hiện ra lờ mờ trong không gian sập tối, người thiếu niên- không phải, người đàn ông vai rộng eo thon chân dài, bắp chân vạm vỡ, bán trần truồng đứng sừng sững trước mắt anh.

Hanbin ngỡ ngàng nhìn lên, ánh mắt vô thức trượt xuống phần nhô lên giữa hai chân người đàn ông. Như một ngọn núi nhỏ, có cây xanh, chịu nắng chịu gió mà cao lớn dần, tốc độ phát triển có thể canh bằng mắt thường, sau vài giây đã trở nên um tùm, xum xuê. Dưới một lớp vải mỏng như mây của chiếc quần short thể thao, Hanbin cảm thấy nó sắp lớn tới mức chọc thủng được thảy ba tầng.

Lén lút nuốt nước bọt, một kẻ mạnh miệng nhưng không dám làm, và cũng chưa từng làm.

Một kẻ chưa từng làm, không thích nói nhiều mà chỉ dùng hành động để chứng minh.

Nước gặp lửa, lúc nào cũng hỏng.

Phía nào hỏng? Đương nhiên là đóm lửa nhỏ ban đầu không biết tốt xấu phừng phừng ra oai rồi.

Jaewon giờ này như con báo đói, trước mặt là con mồi ngon mẩy lại còn thất thế, nước dãi tứa ra, tất nhiên là sẽ không có lí do gì để nó phải chần chừ. Con mèo nhỏ lúc này mới biết cái gì gọi là thiệt, chơi dao lam có ngày bị đứt tay, mở cặp mắt tròn trịa long lanh run rẩy nhìn báo to, chân đạp lên đất dùng lực đẩy cơ thể về phía sau, mong muốn tránh xa con báo đen này một chút.

Sỏi đá vang lên vài tiếng cọc cạch, như phần nhạc đệm cho tiếng thở trầm đục ngắt ngứ truyền đến.

Đến nước này Hanbin mới nhận ra Jaewon đang có ý định làm thật. Mà về phía anh thì chưa từng có loại tư tưởng này bao giờ, kể cả những lúc nồng nhiệt nhất anh cũng chỉ đơn giản cho rằng cả hai đang tạo một chút cảm giác tình thú, mượn lời để tô lên không gian, nghệ thuật dirty talk nửa vời, chứ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ cùng nhau nảy ra quan hệ xác thịt.

Nhịp tim dần tăng nhanh, nỗi bất an trong đầu Hanbin ngày càng lớn.

"Ha ha, hình- hình như anh đùa hơi quá rồi. Chúng t-"

Con báo đen bất ngờ vồ tới, kéo cơ thể mèo con bật lên. Mèo con hốt hoảng suýt cắn phải lưỡi, chỉ kịp hớp lấy ngụm khí lạnh rồi vội vã dùng khuỷu tay liều mạng chặn lại.

Báo đen với bộ lông hoang đã chồm tới, nhếch mép để lộ phần răng nanh nhọn hoắc:

"Anh đùa hả? Ngại quá, tôi không biết."

Hanbin như thấy được chút ánh sáng, lập tức níu lấy:

"Lỗi anh lỗi anh, ha ha, xin lỗi mà, giờ ra ngoài đi, ha, mọi người đang chờ."

Anh toan gạt hắn ra rồi ngồi dậy, còn chưa kịp thở phào đã thấy không đúng, Jaewon y như pho tượng sắt, cho dù dùng sức đẩy cách mấy cũng hoàn toàn không xi nhê.

Thớ cơ cứng nóng áp sát lòng bàn tay, ấn mãi mà vẫn không có động tĩnh gì. Nhìn đôi mắt kia vẫn luôn dõi theo mình trong bóng đen khiến đôi tay Hanbin run mất kiểm soát, cả người nhũn ra. Cảm giác phục tùng thiếu điều muốn quỳ xuống chấp tay này bao phủ từ trên đầu, đến anh cũng phải trợn mắt với phản ứng của chính mình, hình như toàn bộ cơ chế tự vệ của thân thể omega cao cấp hoàn toàn vô dụng!

Chẳng lẽ đây là lí do mẹ Sa luôn nhắc đi nhắc lại hàng vạn lần rằng, anh tuyệt đối không được phát sinh quan hệ gần gũi với bất cứ một người nào đấy sao?

Bỏ mẹ rồi!

Nỗi sợ hãi dâng lên trùng trùng điệp điệp, phủ trắng khắp khuôn mặt vừa đỏ bừng của anh. Anh thấy da đầu tê rần, thứ gì đó đang uy hiếp anh, chầm chậm gây hấn.

Nhìn xuống ngọn núi hùng hồn tráng lệ kia, mỗi lần nhìn tới lại doạ cho anh hãi hùng khiếp vía. Thậm chí còn chưa trực tiếp nhìn thấy đã sởn hết da gà, Hanbin đã từng thử một lần ước tính kích thước ấy, rồi lại che miệng mà không thể tin nỗi kết quả cho ra, ướm đi ướm lại bao nhiêu lần vẫn doạ cho anh mặt mày tái mét.

Mà nghe nói, đàn ông càng lớn càng có nhu cầu sinh dục càng cao, đã lên rồi khó xuống, làm rồi thì không chỉ làm một lần, nhất định phải giải quyết cho xong nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

Ban đầu Hanbin vẫn đinh ninh rằng Jaewon là beta, mà một beta thì làm sao mà có ham muốn dữ dội cho được, thế nên cứ to gan mà ghẹo, ghẹo tới mức hắn ta sắp phát khùng, lí trí chống đỡ không nổi là lăn anh tới lui.

Không ngờ, anh thề, anh quả thật đéo thể ngờ!

Hết cách, anh đã thật sự trở thành một kẻ mềm yếu, dưới trướng người ta mà nhỏ giọng, chẳng biết phải may mắn hay xui xẻo, đối tượng lần này lại là Song Jaewon.

"Jaewon à, Songie, blowjob được không? Nha em? Blowjob nhé?"

Tính tới tính lui, đây là con đường an toàn duy nhất rồi.

Jaewon: "..."

Hanbin hồi hộp chờ đợi hắn phản hồi, hai bên bị hắn kiềm cặp cứng ngắt, y như song sắt.

Anh nghe tiếng hừ lạnh, hơi người áp tới gần, rồi có thứ gì đó ươn ướt trượt vòng vành tai, ở đó cắn mút một hồi, quấn quýt trái tai, răng cạ với chiếc bông tai bằng đá quý cờm cợm. Hanbin rùng mình rụt cổ, cái lưỡi kéo dài xuống xương quai hàm, trên đường còn rãi vài cái hôn, trượt xuống cằm, liếm nhẹ, quyến luyến cắn hai cái.

"Trừ bước đi vào, mọi thứ đều làm, được không?"











_________

anh đã dư tuổi ăn trứng lộn xào me kèm rau răm muối ớt, còn các em? 🫴🏿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro