.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới khi về đến nhà Jaewon cũng chưa nhớ được làm thế nào mà mình có thể an toàn rời khỏi với tình huống lúc đó. Quả nhiên ở cùng Hanbin rất là nguy hiểm, anh ta chính là một kẻ trộm với hàng tá những chiêu trò, là nguyên nhân cho những tội lỗi xuất hiện chớp nhoáng trong thâm tâm một gã đàn ông đơn thuần, khiến hắn luôn mang tâm niệm đen tối suýt thì vỡ lỡ, suýt nữa hắn ta đã phải nhảy vồ đến, cắn trọn miếng mồi thơm ngon mà bản thân luôn hằng mơ ước từ lâu.

Hanbin quả thực rất độc hại, là khắc tinh duy nhất đối với sự kiên định trong lí trí Jaewon.

Lúc chiều chỉ thiếu một chút nữa là bị bại lộ, gần đây Jaewon cảm thấy khá lo lắng vì dường như tuyến mùi hương trên cơ thể đang nhạt dần, tốc độ tan biến đặc biệt nhanh hơn mỗi khi ở cùng một chỗ với Hanbin.

Hắn ngồi trước bàn vi tính xoa cằm suy tư, sau đó kéo ghế, ấn mở điện thoại lên rồi chậm rãi sao chép link wed mà Euiwoong đã giới thiệu hồi ban chiều qua laptop. Đôi mày rậm chau chặt lại, rất nghiêm túc mà theo dõi thanh download chầm chậm chạy trên màn hình.

Là một trang web có tường bảo mật khá phức tạp, Jaewon phải làm một số thủ tục cam kết và đăng kí tài khoản ẩn danh, sau đó mở trang chủ.

Jaewon gõ cụm từ lên thanh tìm kiếm, ấn enter liền hiện ra một loạt các sản phẩm thuộc nhiều nhãn hàng khác nhau.

Chẳng cần phải xem xét bao lâu, Jaewon di chuyển trỏ chuột, tùy tiện chọn vào một số sản phẩm nằm trong top bán chạy bỏ vào giỏ, nhấn đúp vào ô xanh 'buy all'.

________________

Hôm nay Jaewon đến câu lạc bộ rất sớm, mới hơn tám giờ Gong Sejung đã thấy bóng dáng hắn lấp ló trong phòng thay đồ rồi.

Gong Sejung khi lướt qua cửa phòng có ngó sang chỗ Jaewon, thấy hắn đang thay đồng phục thì lật đật ôm thùng bóng đi vào phòng dụng cụ.

Khoảng vài chục giây sau gã trở ra, do phòng thay đồ và phòng dụng cụ sát vách nhau nên gã cứ nhắm thẳng cửa phòng thay đồ mà tiến vào.

"Sớm thế?"

Jaewon dứt khoát mặc áo vào, không quay thèm đầu đã đáp lại luôn:

"Không phải huấn luyện Gong ngày nào cũng đến sớm nhất sao?"

Sejung phì cười, gã đàn ông đi tới kệ giày, đổi dép:

"Cho nên thầy mới thấy lạ."

Jaewon lấy găng tay từ hộp tủ riêng của mình, vừa đeo vừa nói, dáng vẻ tùy hứng mang hương vị tuổi trẻ đặc trưng.

"Không cần thấy lạ, sau này chắc sẽ thường xuyên đấy."

Sejung ngẩn đầu lên nhìn hắn, mang theo vẻ cười đùa lắc đầu.

Gong Sejung là một omega nam, gã đã hai mươi chín tuổi và hiện tại đang là huấn luyện viên cố định cho câu lạc bộ bóng chuyền.

Được biết Gong Sejung là cựu học sinh trường này, thời còn ngồi trên ghế nhà trường gã đã rất giỏi thể thao, thành tích học tập lại khá tốt cho nên được lòng rất nhiều thầy cô. Quan hệ giữa gã và nhà trường cũng thân thiết, tốt nghiệp xong vẫn luôn giữ liên lạc với nhà trường, vài năm sau này khi trải qua biết bao lần mệt mỏi thất bại trong chính chuyên ngành mình đã chọn, gã quyết định quay về trường cũ để làm việc, từ đó nhận chức huấn luyện cho tới tận bây giờ.

Trong bốn năm làm việc tại đây, một omega cứng nhắt cao lớn tưởng chừng như chẳng alpha nào có thể đả động đến như gã lại đùng một cái phải lòng một kẻ khác, hơn nữa kẻ đó lại còn là beta, một nam beta vô cùng đẹp trai vô cùng xuất sắc.

Từ lúc Jaewon gia nhập câu lạc bộ, Gong Sejung biết mình đã gặp đúng định mệnh của mình, gã yêu thích Jaewon, trong câu lạc bộ hắn cũng được gã thiên vị nhiều nhất. Có điều, cho dù Jaewon nhận thấy nhưng dường như hắn chưa từng có ý gì hơn kém với gã, mối quan hệ chỉ đơn giản là giữa huấn luyện và học viên, họa may thì tầng xuất gặp nhau có nhiều hơn những học viên khác một chút - do những lần báo cáo chất lượng hàng tuần là trách nhiệm của một người đội trưởng.

Vì để gần gũi với Jaewon hơn, gã đã bổ nhiệm cho hắn chức vụ Đội trưởng của câu lạc bộ.

Ngắm nghía bộ dạng đầy đặn trưởng thành của một thằng nhóc chưa tới hai mươi đứng trước mặt. Vóc người cao ráo, Gong Sejung soi từ đầu đến chân và gã khẳng định đó là một bộ khung xương hoàn hảo nhất mà gã từng gặp trên đời. Gã chăm chú thưởng thức xương quai hàm sắc bén hiện ra rõ rệt bên sườn mặt của thiếu niên, quan sát phần sóng mũi cao ráo thẳng đuột, trượt xuống bờ môi mỏng hững hờ lạnh lùng, cơ tay lộ thêm từng khối, cứng ngắt và săn chắc. Gã liếc mắt, nhìn thẳng vào khoảng trống dưới lỗ nách bị hở ra một khoảng lớn do áo thể thao, gã có thể láng máng thấy được những đường cong khỏe khoắn nhấp nhô bên dưới lớp áo rộng. Cơ đùi của Jaewon cũng là một tác phẩm nghệ thuật, hắn sở hữu làn da khiến gã khao khát, sỡ hữu thân hình khiến gã muốn mưu cầu. Sejung phát cuồng và ước muốn người này, một sự ham thích tội lỗi mãnh liệt đến từ tất cả lòng chân thành độc chiếm.

"Em vừa vận động sao? Học trò Song, dù sao thầy cũng là omega đấy."

Sejung nhếch môi cười, cột xong dây giày đứng dạy chống hông.

Jaewon trì trệ động tác, hắn không nói gì mà chỉ nhích chân sang một chút. Vỏn vẹn mười giây sau hương chanh tươi trong phòng bắt đầu mất dần, lúc sau chỉ còn mỗi một chút mùi vị nhàn nhạt.

"Xin lỗi."

Pheromone của beta vốn mỏng hơn omega hay alpha nhưng chung quy vẫn có, để đề phòng trường hợp bất trắc, mặc dù hắn biết lão Gong đang tìm cớ bắt chuyện với mình, bất luận là có lí hay không trước mắt vẫn phải lịch sự cự tuyệt.

Nhưng dầu cho là kiếm cớ, Jaewon cũng không thích lão đem chuyện giới tính vượt trội ra để nói. Ai cũng biết việc đó nhạy cảm như thế nào, nhất là giữa mối quan hệ thầy trò cao hơn mức người dưng tí xíu này thì càng không có cơ sở.

Huống hồ Jaewon biết tỏng ý đồ của lão, hắn kiệm lời đáp trả rồi quay lưng, toan định rời khỏi căn phòng.

"Đi cùng đi?"

Sejung vừa nói vừa tiến lại gần chỗ Jaewon, lời nói mỏng nhẹ còn cố tình cọ bắp tay với hắn.

Gã đàn ông cao một mét tám mươi đứng cạnh Jaewon trông cũng sêm sêm nhau, Jaewon tinh ý ngửi thấy mùi gạo rang đang ngày càng đậm đặc, hắn khéo léo lách người, cúi xuống nhặt quả bóng trong góc phòng.

"Được."

Cả hai cùng rời khỏi với một kẻ mang tâm tư ý tình, một kẻ lạnh mặt kiên nhẫn duy trì khoảng cách. Jaewon cảm thấy tình huống thật gượng gạo nhưng Sejung thì lại không nghĩ thế, gã khá hài lòng.

Khi Gong Sejung định mở lời bắt chuyện, vừa bước chân ra cửa phòng có bóng đen lướt qua như cắt, Jaewon lập tức bị một lực ghì lấy, một người từ đâu nhảy bổ tới đu đưa trên cổ hắn.

"Jaewonie~ tìm em lâu muốn chết luôn, hôm nay có đến phòng tập không nà? Chúng ta đi cùng nhau nhé~?"

.

Vì một số phản ứng không mong đợi mà bản thân suýt không thể kiềm chế được vào ngày hôm qua, Jaewon đã có pha xử xự khá cồng kềnh vào hôm nay, hắn muốn né tránh Hanbin vì hắn cho rằng làm như vậy sẽ khiến mọi chuyện trở về như lúc ban đầu.

Cho nên hôm nay hắn đã có ý định off gym, tự ý đến sân tập thật sớm, tự ý tăng cường tuyến mùi hương, đồng thời cũng tự ý miễn chạm mặt với Hanbin suốt mười mấy tiếng đồng hồ.

Sự thật chứng minh Song Jaewon luôn luôn thảm bại dưới tay Oh Hanbin, bất luận dưới hình thức nào, hắn vẫn luôn là người ngước nhìn omega đang cúi xuống.

Ví như, thời khắc này khi chính bản thân Jaewon lần nữa được omega cứu vớt, hắn cảm thấy Hanbin xuất hiện thật đúng lúc, sự dính người của anh cũng tự dưng biến thành một loại vũ khí phi thường kì diệu, Jaewon để mặc cho thân ái ôm chặt cổ mình, nhẹ nhàng đáp.

"Mệt một chút."

Hanbin nghe thấy vội vàng rời khỏi người Jaewon, dùng hai bàn tay chụp lấy khuôn mặt hắn, gần như phát hoảng, lo lắng ngắm nghía đủ chỗ.

"Sao vậy? Em bệnh hả? Sao lại bệnh thế? Mới hôm qua còn khỏe mạnh mà? Mệt sao? Mệt chỗ nào cơ?"

Jaewon thở ra gỡ tay Hanbin khỏi mặt mình, bảo anh đừng quan tâm và hãy nhanh chóng đi thay đồng phục, hắn sẽ ở đây chờ.

Lẽ như Hanbin không thèm quan tâm đến một số chuyện vốn rõ như ban ngày, trong vài giây ngắn ngủi liếc mắt đánh giá gã đàn ông bên cạnh omega nhỏ thật sự đã có chút dã tâm. Anh ôm lấy má Jaewon lần nữa, ngón cái và ngón trỏ xe xe trái tai bấm lỗ của thanh niên.

"Songie mệt thì hôm nay nghỉ tập đi, sức khoẻ quan trọng hơn." Rồi anh lại nhìn sang gã, lời nói mang nghĩa xin phép nhưng giọng điệu lại giống thông báo hơn: "Huấn luyện Gong, hôm nay chúng em xin phép nghỉ nhé?"

Màn kịch sến sẩm này Hanbin định diễn cho ai xem? Lão Gong còn tưởng anh ta sẽ lờ đi mình luôn cơ, thậm chí sẽ chẳng thèm hỏi tiếng nào kéo Jaewon đi luôn thì mới đúng với tính nết omega kia chứ?

Gã nuốt không trôi nổi loại người này, chỉ biết dồn mọi bực bội lẫn chán ghét vào nụ cười tượng trưng:

"Cả cậu sao?"

Hanbin chỉ vào ngực Jaewon:

"Em đi cùng cậu ấy."

"Để làm gì?"

"Chăm sóc đó thầy."

Gã Gong quanh tay lắc đầu, nụ cười ý nhị:

"Không cần thiết lắm đâu?"

Đối với những đặc quyền dành cho các nhân vật thượng hạng như Hanbin mà nói, Gong Sejung căn bản chả có cách nào để chạm tới kẻ kình địch cho nên chỉ có thể cậy quyền và đống nguyên tắc mà giở vài trò vụng nhặt. Dù sao thì cũng phải để gã thanh minh một chút, hơn một tháng nay gã đã phải nặng lòng rất nhiều, tâm trạng luôn trong tư thái thấp thỏm chẳng yên, tuy gã biết trước giờ người mang lòng mến mộ Jaewon không phải là ít, nhưng ít nhất gã chẳng tìm thấy ai có khả năng uy hiếp đến vị trí của mình cả.

Cho đến khi đối tượng của gã lọt vào mắt xanh của Hanbin. Gã biết Hanbin là mẫu người lí tưởng và vô cùng cuốn hút, tuy nhiên lại nổi tiếng có thói trăng hoa yêu đương bừa bãi, biết anh cả thèm chóng chán nhưng mặc dù thế, Gong Sejung vẫn không có cách buông bỏ cảnh giác với anh vì gã muốn bạn đời của mình sẽ là một người sạch sẽ từ trước khi hoàn toàn kết đôi nữa cơ.

Gong Sejung càng nghĩ càng thấy không cam tâm, người đem lòng yêu thích Jaewon trước là gã, theo lí mà nói thì Hanbin chính là kẻ thứ ba! Thế nhưng tại sao bây giờ người thân mật với beta nhiều nhất không phải là gã, mà lại là cái kẻ thích đem diện mạo ra mà cám dỗ người khác kia?

Về phía Hanbin đương nhiên là biết thầy huấn luyện không có ưa thích gì mình, hơn nữa còn phát hiện lão ta đối với Jaewon có thiện cảm vượt mức thầy trò nữa. Nhưng Hanbin thề là Hanbin không hề trách hay ghen ghét gã ở phương diện này tí nào, Hanbin nói thật đó.

Bởi vì Hanbin biết, anh có thể cảm thông, một lão già cô độc gần nửa đời người như gã, việc thèm khát một mối quan hệ chân chính là chuyện quá đỗi bình thường, hơn nữa gã còn là một lão omega quạnh quẽ suốt ngần ấy năm trời, đã chịu đựng đến mức này xem như là rất có bản lĩnh rồi. Chưa kể trong vòng tròn tìm kiếm tình ái vốn là để giành giật, là để liều lĩnh, là để ích kỉ mà, nhỉ?

Omega nhỏ tự cho rằng bản thân rất sáng suốt, không chỉ thông minh mà còn cực kỳ lương thiện.

Hanbin luôn có lối sống rất thoáng, anh cho rằng trong một cuộc chơi thì chướng ngại vật là điều tất yếu không thể thiếu, anh thoải mái với những vệ tinh vờn xung quanh Jaewon, nó làm anh có cảm giác cạnh tranh, phấn khích và luôn nhiệt liệt chào đón chúng.

Càng không quan tâm cái gì gọi là luân thường đạo lí, định kiến tính trạng, tiêu chuẩn tuổi tác hay đạo đức xã hội gì gì đó đâu, trong tình yêu, nhiều người cứ làm quá lên rồi cho rằng nó là một mối quan hệ phức tạp dây nhợ lằng nhằng. Nhưng đối với Hanbin mà nói, tình yêu chẳng có gì gọi là chuẩn mực, xứng hay không xứng, hợp hay không hợp ở đây cả, cũng chẳng có thước đo, chỉ có mỗi hai trái tim đơn điệu rung động vì nhau, đồng hành cùng nhau, gục ngã vì nhau, sa đoạ cùng nhau.

Trông vẻ ngoài trắng trẻo non đời nhưng anh thông minh chính chắn hơn thảy những người bạn đồng lứa, am hiểu về tình yêu không có nghĩa là đã từng yêu đương, chuyện yêu đương không những dựa trên kinh nghiệm về mặc lí thuyết mà còn phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân nữa, chưa kể đó chẳng qua chỉ là những điều kiện tối thiểu nhất để anh tìm kiếm bạn đời của mình mà thôi.

Anh chưa từng yêu, bởi vì những thứ ấy chưa một lần xảy ra trên người anh, Hanbin xinh đẹp đào hoa, giao thiệp rộng rãi, nhiệt tình lại hoà nhã, thế nhưng anh vẫn luôn hiểu rằng mình chưa một lần nào ở trong một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc.

Ở một góc độ khách quan, đôi khi anh lại thấy bản thân rất đáng thương.

Còn ở một góc độ chủ quan, anh thấy cuộc đời mình đang tốt chán. Suốt mấy năm qua từ lúc ý thức được hình thành, bắt đầu có đủ các loại cảm xúc vui giận yêu hờn thì anh vẫn luôn làm một thanh niên đi theo lối sinh hoạt xã hội nhỏ của Đức tiêu chuẩn. Cái lợi trước mắt chính là không có ràng buộc, tiếp đó là thoải mái tự do, đối tượng tình thú thay đổi đa dạng, mà anh thì chỉ việc vui vui vẻ vẻ ngồi yên làm nhà cái, khoẻ chết đi được.

Hanbin thuộc phe chủ động, cho nên điều này hoàn toàn có thể giải thích.

Thế nhưng suy đi nghĩ lại cũng đều là trãi nghiệm mới mẻ cả, qua loa chút thôi, vui vẻ được là tốt rồi.

Sở dĩ Hanbin phóng khoáng như thế là do trước giờ anh chưa từng trãi qua cảm giác thua cuộc, kẻ như anh sinh ra là để đón nhận ánh hào quang. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ đồng ý để người khác ức hiếp mình, nhiệm vụ duy nhất mà thế giới này giao phó cho những omega như anh, chính là làm sao phải yêu thương bản thân mình cho thật tốt.

Do đó khi bị người khác làm khó tuy Hanbin không hề tức giận nhưng vẫn thấy khó chịu cực kì. Dù cho anh hiểu rằng bản thân luôn chiếm thế thượng phong trong bất cứ hoàn cảnh nào, việc đáp trả lại điều gì đó đương nhiên cũng phải cần một chút thời gian.

Jaewon quan sát thấy nắm tay bé xinh của Hanbin đang bắt đầu cung lại, móng ngón cái bấm vào bụng ngón trỏ, anh nhăn mày, mũi chun lên, ngay tại thời khắc này còn tâm trạng bặm bặm cái môi để làm đều phần sáp bóng loáng. Nhìn gương mặt hết sức xấu xí của Hanbin khiến Jaewon suýt tí đã bật cười, hắn chọn cách không can thiệp vì hắn muốn xem Hanbin sẽ giải quyết như thế nào.

"Như vậy là em không được nghỉ phép ạ?"

"Thầy ơi?"

Sejung gật gù nhướn mày:

"Đội viên Oh, em nên khẩn trương lên một chút."

Hình như chỉ cần lão ta đáp lại một câu, bất cứ câu trả lời nào miễn là có nội dung đều có thể khiến thái độ của Hanbin thoắt cái trở nên thay đổi. Anh câu lấy cánh tay của Jaewon, ngón tay trắng nõn như ngọc xoa xoa thái dương, gục đầu tựa lên vai hắn thở dài.

"Được rồi, thầy à, tự dưng em cảm thấy đầu choáng quá đi mất, trong người cồn cào rất khó chịu, rất buồn nôn, nhưng nếu như thầy vẫn không cho phép thì thôi vậy, em sẽ cố, nhưng em nghĩ mình sẽ ngất trên sân bóng mất."

Một loạt biểu cảm thú vị trên khuôn mặt của lão Gong là thứ giúp Hanbin thích thú vì nó chứng minh anh lần nữa lại là người chiến thắng. Kết quả không cần đoán cũng biết, để xem lão ta làm gì được anh nào.

Đến cả Jaewon cũng khá bất ngờ, hắn cảm thấy đáng ra Hanbin nên thi vào trường sân khấu điện ảnh, đây rất có thể là tài năng thiên bẩm của anh.

"Sức khỏe đội viên Oh cũng linh hoạt quá nhỉ? Nói bệnh là bệnh được ngay, tôi thấy em nên rèn luyện cơ thể thêm đi, sắc mặt không tệ, xem ra không đến nỗi phải gục trên sân tập đâu, tôi sẽ để mắt tới em."

Trong một khắc, Hanbin mềm oặt dựa vào ngực Jaewon, giọng chảy ra lại hơi lạc đi, cả người như không còn tí sức lực nào.

"Em cũng chẳng biết nữa, tự dưng tay chân bủn rủn, em sợ lát nữa đến cầm bóng cũng không nổi, ảnh hưởng đến mọi người rất nhiều."

Sau đó chân nhũn ra, ngã vào lòng Jaewon:

"Jaewon đỡ anh, ay da anh đau đầu quá đi à~"

Tuy rằng Jaewon đang rất buồn cười nhưng hành động lại rất theo bản năng, cộng thêm cái biểu cảm cứng ngắt tựa than tựa chì, hắn hợp tác đỡ lấy vai anh, mặc dù hơi miễn cưỡng như vẫn rất ra dáng săn sóc bạn học, vỗ nhẹ vai Hanbin.

Hình như Hanbin chưa chịu, lén trừng Jaewon một cái, hắn bất lực nhưng cũng chiều anh, chuyển sang vòng tay ôm lấy cả người anh.

Vai diễn càng lúc càng lố, trông như Hanbin sắp vật ra tới nơi vậy, mặt Gong Sejung lúc đỏ lúc xanh, dây điện trên cánh tay hằn rõ, chưa bao giờ gã cảm thấy bản thân bị dồn vào đường cùng như thế này, có thứ gì đó nghẹn mãi trong cổ họng, suốt buổi cũng chẳng thể phát ra thanh âm nào. Gã thừa biết omega đang giả vờ, thế nhưng lại có chứng cứ gì đâu. Theo như nguyên tắc, học trò có vấn đề về sức khoẻ sẽ được miễn toàn bộ các hoạt động ngoại khoá, đằng này lại còn là Oh Hanbin với tâm hồn tinh ranh hệt con rắn độc. Lão Gong nhìn biểu cảm giả tạo trên mặt anh ta, hừ lạnh một cái rồi quay lưng bỏ đi.

Người đã rời đi mà Hanbin cũng chẳng chịu buông tha, cố với nói theo trước khi bóng dáng lão ta khuất sau cầu thang bộ:

"Thầy ơi nhớ kí phép cho chúng em với nha, cảm ơn thầy, em yêu thầy~"

Thái độ lật nhanh đến mức mắt thường còn khó theo kịp, Jaewon nhịn không được bật cười:

"Anh mẹ nó đúng là lắm trò."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro