Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết Song Jaewon nói những gì với ba mẹ Hanbin, Hanbin một mình ở trong phòng ăn đồ ăn, sau khi ăn cơm tối ba người mới quay trở lại.

Sau đó ba mẹ đi ra ngoài, nói là muốn về nhà lấy đồ. Chỉ để lại Song Jaewon ở bên cạnh cậu.

Cậu đoán trong lúc ba người đứng ngoài cửa nói chuyện, có liên quan đến việc cậu bị thương, chẳng lẽ cậu bị thương nặng vậy sao? Không thể nào.

Nghĩ không ra, Hanbin không thể làm gì khác là buông tha, bởi vì chơi cả ngày, cũng rất mệt, lúc Song Jaewon trở lại cậu đã ngủ rồi.

Hắn ngồi xuống trước giường, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, trên bàn tay có băng thuốc, chỗ đó té bị xước không nhẹ, hai tay không giống nhau, tay còn lại thì truyền nước biển.

Song Jaewon càng nhìn càng đau lòng.

Ngay cả em trai hắn cũng chưa từng làm cho hắn có cảm giác như vậy......Thấy trên người cậu toàn là máu, hắn như muốn giết đứa trẻ Park Taehun đó. Trong tim giống như dừng lại một nhịp, có lẽ cậu đã khắc sâu trong lòng hắn.

Hanbin ơi Hanbin, em phải nhanh lớn lên một chút, nếu tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ không đợi được đến lúc em lớn lên.

Nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, Song Jaewon nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, sau đó đi ra ban công.

"Denis, đem mọi chuyện gạt sang một bên, ngày mai tiếp xúc với công ty thương mại Oh thị, không, không phải thu mua, chỉ là hợp tác, không phải xí nghiệp lớn. Tôi có lý do riêng......."

Tắt điện thoại di động, Song Jaewon trở lại bên giường, Hanbin vẫn đang ngủ, có thể đến ngày mai mới tỉnh.

Ngày hôm sau Hanbin tỉnh lại, bên cạnh chỉ có mẹ. Kiểm tra một chút, thấy không sao bác sĩ mới đồng ý ký giấy cho xuất viện.

Ba Oh chưa tới đón cậu xuất viện, chỉ có Jaein cùng với Park Taehun đến.

Một nhóm bốn người trở về nhà, mẹ Oh vào bếp nấu cơm, trong phòng khách chỉ có Hanbin, Jaein cùng Park Taehun.

Park Taehun lần đầu đến nhà Hanbin không khỏi tò mò đi tham quan một chút.

Nhà này mặc dù không lớn, đúng tiêu chuẩn có hai phòng, lại bố trí rất đẹp, tất cả đều là công lao của mẹ Oh. Bởi vì là giảng viên đại học, học sinh của bà cũng thường về nhà ăn cơm, căn nhà luôn tràn đầy sức sống.

"Ai, Hanbin, bạn thật hạnh phúc!" Park Taehun trở lại phòng khách với vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Bạn nói hạnh phúc cái gì? Ngày mai không cần đi học cho nên hạnh phúc?" Hanbin không nhịn được hỏi lại, Park Taehun nổi tiếng là lười đi học, có môn học hắn không đi, giống như phần tử đặc biệt trong lớp.

Nhưng nghĩ cũng kỳ quái, Park Taehun ít học, thành tích trong lớp cũng bình thường, trong cuộc thi lần trước, hắn lại nằm trong top mười trong lớp, Hanbin dĩ nhiên đứng nhất.

"Đúng một nửa đi!" Hanbin cùng Jaein chú ý tới vẻ mặt mất mát của hắn, tuy có lo lắng, nhưng căn bản bọn họ còn nhỏ tuổi không biết phải an ủi một người như thế nào.

Ở trong mắt mọi người, Park Taehun là một chàng trai thẳng thắn lại anh tuấn, lúc này hắn lại thay đổi như vậy, thật là làm cho mọi người sợ.

"Park Taehun, bạn làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?"

"Không có gì......chỉ là mình hâm mộ bạn có thể nghỉ ngơi một tuần lễ!"

"Bạn nói nghe thật nhẹ nhàng, bạn cũng thử bị thương một chút trên đùi và khâu ba mũi xem bạn còn có thể hâm mộ không! Thật là đau chết đi được!"

"Không phải bạn nói không đau sao?"

"Đó là lừa các bạn thôi, thấy các bạn bối rối, mình làm sao dám kêu đau!"

"Hanbin......." Jaein cùng Park Taehun đều thấy cảm động.

"Được rồi, cầu xin hai bạn đừng làm bộ mặt như vậy được không?"

"Hanbin, nếu như có chỗ nào không thoải mái bạn phải nói cho mình biết!" Jaein quan tâm nói.

"Biết rồi!"

Ba người nói chuyện một hồi, trong nhà lại có khách đến.

Thì ra là ba Oh đưa Song Jaewon cùng với Denis về làm khách. Ba người trong phòng khách không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Anh trai, Denis, sao hai người lại ở đây?" Jaein mặc dù đã quen ở nhà Hanbin, nhưng y không hiểu sao anh trai lại ở đây, cảm giác giống như sự xuất hiện của hắn sẽ phá hỏng không khí. Ai bảo hắn luôn có khuôn mặt lạnh như vậy?

"Ha ha, mọi người đều ở đây!" Ba Oh cười ha hả đi vào phòng khách, Song Jaewon cùng Denis tự nhiên đi theo sau.

"Cháu chào bác!" Jaein cùng Park Taehun đứng lên chào. Park Taehun cũng không biết Song Jaewon cùng Denis, chỉ biết người đàn ông lạnh lùng đó là anh trai Jaein, ngày hôm qua đã gặp. Hắn thật hoài nghi Jaein cùng người đàn ông kia thật sự là anh em sao? Tại sao tính khí hai người lại khác xa nhau như vậy?

Jaein ở trong trường học cũng được xem là một người năng động, náo nhiệt nhưng anh trai của y.......

"Ba"

"Là như thế này, hiện tại công ty ba với Song Thị đang hợp tác, hôm nay vừa đúng lúc nói chuyện hợp tác. Hôm nay cũng là ngày con trai bảo bối xuất viện, ba muốn mời hai vị về làm khách, dù sao Jaein cũng thân với nhà mình như vậy, anh trai Jaein tất nhiên cũng là bạn của nhà chúng ta."

Ba Oh vừa nói chuyện vừa đến ngồi vào bên cạnh Hanbin, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên vai cậu. Đây là động tác rất bình thường, ba Oh thường làm như vậy với Hanbin, nhưng trong mắt Song Jaewon, giống như hành động đó cũng đủ làm cho sắc mặt của hắn lạnh một nửa.

"Hanbin hôm nay không trách ba không đến bệnh viện đón con chứ?"

"Không có.......ba bận việc, con làm sao trách ba được?"

"Ừ, thật là con trai ngoan của ba, Hanbin cùng bạn vào phòng chơi có được không?" Nếu là bình thường, ba Oh sẽ để phòng khách cho con trai, nhưng hôm nay là khách đặc biệt, bọn họ là hai đại nhân vật trên thương trường.

"Dạ, ba, anh Song, mọi người nói chuyện!"

Vừa nói liền đứng dậy muốn trở về phòng, Jaein cùng ba Oh đỡ cậu lên, Park Taehun thấy như vậy liền vội vàng chạy vòng qua đỡ lấy tay Hanbin từ ba Oh.

Jaein căn bản không muốn về phòng, nhưng nhìn bọn họ có chuyện cần bàn, bình thường y cùng Denis có đùa giỡn, nhưng vào lúc này y vẫn cân nhắc đi theo Hanbin về phòng.

Từ đầu đến cuối Song Jaewon cũng không có mở miệng nói chuyện, ngược lại Denis cùng những người khác nói rất nhiều.

Jaein ở trong phòng khó chịu, tại sao anh trai lại đến đây ăn cơm. Bọn họ có thể ở bên ngoài ăn cơm rồi bàn chuyện làm ăn cũng được. Tại sao nhất định phải tới đây. Hơn nữa tới cũng không nói lời nào, nếu như không phải ba Oh rất tốt, ai có thể chịu được không khí như vậy. Đã nói hắn tới chỗ nào sẽ phá hư không khí chỗ đó.

Đợi lát nữa ăn cơm, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy áp lực là được.

Y thích ăn cơm ở nhà Hanbin, chủ yếu là do náo nhiệt, anh trai nhất định sẽ phá hư không khí. Y không muốn bởi vì anh trai mà ba mẹ Hanbin có ấn tượng không tốt về y.
__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro