Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tiễn khách về, trong nhà chỉ còn lại Hanbin cùng mẹ, còn có cô giúp việc.

Bữa cơm này không phải ai cũng ăn một cách vui vẻ, Song Jaewon khuôn mặt vẫn luôn chút lạnh lùng.

Bởi vì Hanbin bị thương, mẹ Oh xin nghỉ hai ngày ở nhà cùng với cậu.
Lúc này hai mẹ con đang nói chuyện trong phòng.

"Hanbinie có phải con rất thích cái vòng tay này phải không?" Mẹ Oh ngồi bên giường cầm tay con trai, nhìn bộ dạng mệt mỏi của con trai, rất muốn để cho cậu nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng trước khi nghỉ ngơi vẫn muốn đem những lời trong lòng nói với con trai.

"Dạ, con muốn trả lại vòng tay này, nhưng không thể gỡ ra được......." Hanbin cho rằng mẹ trách cứ mình.

"Nếu như con thích thì cứ giữ lại đi!"

"Mẹ?" Hanbin không hiểu nhìn mẹ mình, lời nói này không thể là lời mà mẹ có thể nói. Từ trước đến giờ mẹ là người đơn giản, hôm nay lại có thể để cho cậu giữ lại món quà quý trọng như vậy.

Nhìn vẻ mặt của mẹ, cậu không thấy có gì khác.

Có phải lúc nãy ở cửa anh Song đã nói gì với mẹ? Hanbin rất tò mò, mẹ cùng anh Song nói những gì, mười mấy phút mới quay lại. Bởi vì anh Song đã nói gì nên mẹ mới để cho cậu giữ vòng tay lại sao?

"Vòng tay này thật đẹp, hơn nữa còn là của anh Jaein tặng, con hãy nhận đi, nói thế nào cũng là tâm ý của người ta. Với tính của tổng giám đốc Song, đã tặng rồi thì sẽ không lấy lại. Mới vừa rồi cậu ấy cũng bảo mẹ cứ để con giữ." Mặc dù mẹ Oh khuyên con trai, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Lúc nãy trên bàn ăn, bà có để ý Song Jaewon, ánh mắt hắn nhìn con trai không bình thường chút nào.

"A!"
Mặc dù nghe mẹ nói như vậy nhưng Hanbin vẫn không hiểu.

Nhưng vòng tay vẫn không thể tháo ra được, cậu vẫn muốn tháo ra trả lại cho người ta. Trong lòng cậu vẫn nghĩ như vậy.

"Ngoan, ngủ trưa đi, mẹ ở ngoài phòng khách, có chuyện gì thì kêu mẹ."

"Dạ!"

"Hi Song!" Sau khi rời khỏi nhà Hanbin, Denis gọi người đàn ông lạnh lùng khó chịu trước mặt.

"......." Người đàn ông lạnh lùng quay lại liếc nhìn Denis một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.

"Tên kia, khuôn mặt của cậu biểu hiện rõ ràng rồi, thật sự nếu không giấu cẩn thận, sợ rằng sẽ lại làm chàng hoàng tử nhỏ sợ hãi nhé!"

"Vậy thì như thế nào?" Hắn hận hôm nay không thể ôm cậu vào lòng.

"Cậu ấy chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, còn bốn tháng nữa mới tròn mười sáu tuổi! Mà cậu đã ba mươi!"

"Tôi không hiểu ý của cậu!"

"Không cần phải giấu diếm mình, biết cậu bao lâu, mình còn không hiểu rõ cậu sao? Làm bạn tốt của cậu, mình chỉ có thể nhắc nhở cậu, không cần phải nóng lòng, nếu đã là của cậu thì sẽ không chạy được!" Đây là những điều trước kia Song Jaewon đã nói, nay trả lại cho hắn.

Song Jaewon ngồi vào trong xe, không để ý đến lời của hắn, chỉ là sắc mặt đã trở lại bình thường.

Denis thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa, khởi động xe chạy về hướng công ty.

Đáng lẽ hôm nay bọn họ phải gặp mặt một đối tác lớn, nhưng bởi vì Oh Thị mà chậm trễ. Song Jaewon đối với cậu bé kia, không chỉ có ở trong lòng. Hy vọng một ngày hắn có thể nhận được sự hồi đáp trở lại.

Hanbin nghỉ ở nhà ba ngày, miệng vết thương đã khép lại hơn phân nửa, cũng đã có thể đi bộ bình thường, chỉ là vết thương thỉnh thoảng sẽ ngứa, nhưng đó là hiện tượng tốt. Đến ngày thứ tư cậu không thể nhịn được nữa nghĩ muốn đi học lại.

Mặc dù mỗi ngày tan học Jaein cùng Park Taehun sẽ đến thăm cậu, nhưng mà ở nhà bốn ngày, cậu thật nhàm chán.

Ngày thứ năm, Hanbin rốt cuộc cũng đi học trở lại, chỉ là mới chỉ có năm ngày, cậu cũng chỉ có thể ngồi trong lớp, không thể học thể dục như các bạn khác. Đi đến nhà vệ sinh Jaein cũng đi theo rồi đợi cậu ở bên ngoài, nói là sợ cậu té trong nhà vệ sinh mà không có ai cứu.

Bất tỉnh!
Cậu yếu đến như vậy sao?

Sau khi Hanbin đi học, bốn người bọn họ lại tụ tập trở lại, sau khi tan học hẹn nhau ở cổng trường rồi cùng đi ăn.

Giờ tan học cửa tiệm rất đông khách, Chan thật vất vả mới chiếm được một vị trí, còn là vị trí rất tốt ở gần cửa sổ. Ăn qua loa một chút, Park Taehun liền kéo Hanbin đi trước, nói là muốn đưa cậu về.

Lý do này một chút cũng không đứng đắn, hôm nay Jaein phải về nhà, Chan cũng muốn về nhà, nhưng đã năm ngày rồi, vì sao không thể ngồi cùng nhau một chút? Park Taehun rốt cuộc muốn làm gì?

Chỉ thấy hắn nháy mắt với mình nhưng Hanbin vẫn không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì!

Sau đó, điện thoại lại có tin nhắn, hóa ra là muốn tạo cơ hội cho Chan.Sao không nói sớm, nếu sớm nói cho cậu biết đã không làm tốn thời gian của bọn họ.

Nhưng mà Chan bắt đầu từ khi nào, cậu như thế nào một chút cũng không phát hiện ra? Ha ha, mặc dù không bằng Park Taehun, nhưng so với anh Kangho, cậu hy vọng Jaein lựa chọn Chan. Đối với Jaein mà nói, anh Kangho lớn tuổi hơn rất nhiều.

Vì vậy liền đồng ý với Park Taehun, nói tạm biệt với hai người.

Thấy hai người phải đi, Jaein vốn dĩ cũng muốn đi, ai biết Chan ngăn cản lại.

Jaein tính không ngu ngốc, ngay sau ngày quen biết y liền phát hiện Chan đối với mình không hợp. Mặc dù trong lòng y có anh Kangho, nhưng trong lòng y đối với Chan cũng có chút vui mừng. Nhưng y cũng không tính sẽ tiếp nhận Chan.

Hai người này muốn tạo cơ hội cho Jaein và Chan sao?

Jaein nhìn chằm chằm hai người kia, trong lòng không biết nguyền rủa bao nhiêu lần! Nguyền rủa các người, nam về sau gả cho bạn nữ trong lớp, nữ về sau gả cho bạn nam trong lớp.......

Hanbin cùng Park Taehun đi ra khỏi quán, Park Taehun để Hanbin đứng tại chỗ chờ hắn, một mình chạy đi lấy xe. Dù sao Hanbin cũng không có phương tiện, nếu là mọi ngày đi bộ về là chuyện bình thường, nhưng mà bây giờ Hanbin bị thương.......

Mặc dù xe hắn không phải xe bốn bánh, nhưng trong lòng mình, đó là phương tiện đưa đón các cô gái hoàn mỹ nhất.
Hanbin cứ đứng ở ven đường như vậy, đợi đã lâu mà vẫn không thấy Park Taehun quay trở lại, vừa định gọi điện thoại. Liền thấy một chiếc xe Limousine, Hanbin có thể nhận ra chiếc xe kia, là anh Song.

Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai nhưng lạnh lùng từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cậu.

"Hanbin, tại sao lại đứng một mình ở đây? Không ai đón em về nhà sao?" Song Jaewon giả vờ hỏi, hắn hiển nhiên biết rằng Park Taehun đã đi lấy xe.

"Em đang đợi bạn, cậu ấy đi lấy xe rồi!"

"Park Taehun?"

"Đúng vậy, anh Song làm sao anh biết?"

"Lên xe của anh đi, anh đưa em về!"
Song Jaewon không trả lời câu hỏi của cậu, mà đi lên dắt bàn tay nhỏ bé của cậu, hành động kia có chút bá đạo. Hắn không muốn cậu ngồi xe của người đàn ông khác về nhà.

"Đợi chút anh Song, không làm phiền anh, em đi với bạn là được rồi!" Hanbin có chút kháng cự lại sự tiếp xúc đó, tránh bàn tay của hắn.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro