Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau đi học, bởi vì Hanbin cùng Jaein đến nhà giáo viên, khi về đến nhà đã hơn mười giờ, thời gian đã trễ rồi.

Là Park Taehun đưa cậu về.

Khu chung cư bình thường rất náo nhiệt, tất cả đều là các ông bà ở lầu một đi lại nhiều. Nhưng trời vừa tối liền không có ai.

“Hanbin, có phải bạn mập lên không, thế nào càng ngày càng nặng?” Park Taehun chở Hanbin, đến một đoạn dốc tương đối thấp, bình thường đến chỗ này, Hanbin tự động nhảy xuống xe đẩy phía sau, nhưng hôm nay có chết cũng vẫn ngồi trên xe, để mặc Park Taehun cố gắng đạp.

“Bạn dám chê mình nặng?”

“Ai, không được, xuống xe xuống xe!”

“Vậy bạn cũng xuống đi, đi cùng mình! Dù sao cũng sắp đến nhà!” Thật ra thì cậu không muốn về nhà, về tới nhà sẽ ở một mình, lúc đi ra khỏi phòng ngủ đi ngang qua phòng khách sẽ làm cho cậu cảm thấy bất an........Vì vậy hai người đi từ từ trên con đường yên tĩnh, ánh sáng đèn đường hắt vào hai người, nhìn qua giống như một đôi hẹn hò trong đêm, lãng mạn cực kỳ.

Xuống xe, hai người lại rất an tĩnh, ánh mắt Hanbin mấy ngày nay nhìn rất lạ, đó là ánh mắt đồng tình hoặc là còn mang theo sắc thái gì. Thấy cậu không nói lời nào, mình cũng chỉ có thể an tĩnh đi bên cạnh.

An tĩnh như vậy, ngược lại làm Hanbin nghĩ tới chuyện khác.

Song Jaewon mấy ngày nay không có xuất hiện, đối với chuyện ngày đó, họ cảm thấy giống như nằm mơ. Trong khoảng thời gian này ba rất hăng hái, có thể thấy được chuyện đưa công ty thị trường rất thuận lợi, bởi vì cảm xúc của ba không tệ, nên tâm tình đối với mẹ rất tốt.

Song Jaewon cũng không làm gì ba.
Mà trong vài ngày, mặc dù cậu giữ khoảng cách với các nam sinh khác, nhưng Chan với Park Taehun là ngoại lệ. Cho nên Hanbin phỏng đoán, mình ở trường học có như thế nào, Song Jaewon có thần thông quảng đại thế nào cũng không thể phát hiện cậu rất thân với Park Taehun? Hanbin cảm giác mình có chút phản kháng hắn, bây giờ rất sợ nhìn thấy hắn, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, tinh thần cậu sẽ thất thường.

Hai người đang đi thất thần trên đường thì chỗ quẹo cách trước mặt không xa truyền đến tiếng cãi vả của nam nữ, làm cho hai người dừng bước.

Chính xác mà nói là Hanbin nghe được âm thanh quen thuộc, kéo Park Taehun lại không cho hắn đi về phía trước.
Âm thanh kia chính là chị Minsuh, mà âm thanh của người đàn ông cậu chưa bao giờ nghe qua.

Xuyên qua mấy cái cây nhỏ, Hanbin thấy Kang Minsuh cùng một người đàn ông giằng co bên cạnh chiếc xe hơi. Vẻ mặt hai người đều là vô cùng tức giận.
Người đàn ông kia có chút lớn tuổi, bốn mươi lăm tuổi, bụng bự, đầu trọc.
Bởi vì cận thị, Hanbin không thấy rõ mặt đối phương, nhưng nhìn bóng dáng xem ra không phải là người mình quen biết.

Chị Minsuh từ trước đến giờ đối với mình cũng rất tốt, nếu như lúc này bọn họ đi ra ngoài, chị Minsuh nhất định sẽ rất ngại. Cậu cũng không muốn mình thấy một màn như vậy, cho nên Hanbin không tính sẽ đi ra.

Chỉ là im lặng đứng cùng Park Taehun ở chỗ quẹo.

Park Taehun cũng nhìn thấy màn này, người phụ nữ đang gây gổ đó hắn có gặp qua mấy lần, Hanbin gọi người phụ nữ đó là chị Minsuh, vì vậy hắn cũng gọi như vậy.

Bộ dáng bọn họ như thế này, có tính là nghe lén hay không?

Nhìn Hanbin im lặng không lên tiếng như mèo, mình cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống bên cạnh. Chỉ là càng nghe, bọn họ càng ngày càng hung dữ, hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc.

Vừa mới bắt đầu, người đàn ông còn dụ dỗ Kang Minsuh, nói chuyện không khó nghe, nhưng đến cuối cùng, thấy Kang Minsuh không nghe theo mình liền mắng người, càng nói càng khó nghe.

“Tiện nhân, tôi cho cô biết, cô chết với tôi rồi, tôi sẽ không bỏ qua cô. Thế nào? Lợi dụng xong liền muốn phủi mông chạy lấy người?”

“Không cần phải nói chuyện khó nghe như vậy. Còn nữa, tôi không muốn cãi nhau với ông ở đây, có gì mai về công ty nói!”

“Về công ty nói? Cô muốn mọi người trong công ty biết quan hệ của chúng ta sao? Không sao cả, để cho tổng giám đốc Song biết càng tốt, để tổng giám đốc Song biết cô là loại đàn bà như thế nào. Vì một vị trí quản lí nho nhỏ, cô lại chủ động câu dẫn tôi, còn làm một số chuyện với Chun ShinChi, đừng cho là tôi không biết, cô cho rằng hại Chun ShinChi cô sẽ không có chuyện gì đúng không? Tôi cho cô biết Kang Minsuh, chúng ta chính là ngồi chung trên một chiếc thuyền, cô nghĩ muốn leo lên tổng giám đốc Song rồi bỏ rơi tôi? Không có cửa đâu!”

Hai người nấp trong bóng tối nghe thấy, liếc nhau một cái, chính mình không thể tin được những gì mình nghe thấy. Bọn họ không thấy được mặt của người đàn ông nhưng tin rằng ông ấy nhất định rất dữ tợn.

Ở trong lòng bọn họ, Kang Minsuh là một người rất tốt, khéo hiểu lòng người. Nhưng theo miệng người đàn ông kia.......

“Tôi không biết ông nói gì, nếu như ông cứ quấn lấy tôi nữa, đừng trách tôi nói cho vợ ông biết!” Kang Minsuh là một người thông minh, người đàn ông trước mặt này chỉ là một quản lý mà thôi. Ban đầu mới vừa vào công ty không lâu, vì chức vị nên qua lại với hắn, hai năm qua vẫn duy trì quan hệ như vậy với hắn.Nhưng bây giờ không giống nhau, hôm nay mình đã lên chức quản lý, không còn là một trưởng phòng nhỏ, đối với cô người đàn ông này không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào.

Cô muốn là Song Jaewon, công ty Song Thị.

Từ trước đến giờ cô làm gì cũng tính đường lui cho mình, nếu không phải là người đàn ông này không buông tay, cô cũng sẽ không nói những lời này, ngộ nhỡ ngày nào đó mình gặp khó khăn, nói không chừng lại có thể lợi dụng hắn.......Chỉ là không sao cả, dù sao mình nắm được điểm yếu của hắn, vợ cùng con gái của hắn.......Chỉ trách hắn quá cố chấp, nếu như bọn họ có thể gặp nhau thì cũng có thể chia tay vậy thôi không sao cả.Người đàn ông vừa nghe đến vợ cùng con gái liền nổi giận, đẩy Kang Minsuh một cái, Kang Minsuh đứng không vững đụng vào thành xe hơi.

“Lee ChulSin, ông đẩy tôi?”

“Tiện nhân, cô dám đụng đến vợ của tôi, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!” Người đàn ông bị ép đến điên rồi.

“Cùng chết? Thật ra thì chuyện này có thể giải quyết, chỉ cần ông chịu buông tay, về sau chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai! Nếu không, vợ của ông biết.......”

“Kang Minsuh, cô khá lắm! Hừ.......” Người đàn ông hừ một tiếng, sau đó là tiếng đóng cửa xe.

Nghe đến đó, Park Taehun vội vàng lấy xe, kéo Hanbin trốn vào trong bụi cây. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không thấy được mặt người đàn ông kia.
Đợi một lúc lâu, đoán chừng Kang Minsuh cũng không còn ở đó, hai người mới từ góc tối đi ra.

“Bạn nhìn đi, mình đã nói chị Kang Minsuh đó không phải người tốt!” Park Taehun chỉ gặp Kang Minsuh có mấy lần, quan hệ không tốt như Hanbin với Kang Minsuh. Trong mắt hắn lúc này, người phụ nữ kia được định nghĩa là người xấu.

“Bạn không nghe thấy sao? Đều là do người đàn ông kia quấn lấy chị Minsuh!” Hanbin từ đầu đến cuối đều tin tưởng Kang Minsuh, dù sao người theo chị ấy không ít, cậu không ít lần thấy những người theo đuổi chị Minsuh đưa chị ấy về nhà.

Nhưng chưa có người nào quấn chặt như người đàn ông hôm nay.

Ở trong lòng Hanbin người đàn ông đầu trọc kia là người xấu, có vợ rồi còn theo chị Minsuh, làm chị Minsuh phải lấy vợ ra uy hiếp.

“Bạn đó, quá đơn thuần, chẳng lẽ bạn không nhìn thấy được là người đàn ông kia cũng bị ép buộc bất đắc dĩ sao? Phải nói bạn không hiểu đàn ông, nếu là đàn ông có sự nghiệp, muốn bao nhiêu phụ nữ cũng có, chẳng lẽ chị Kang Minsuh xinh đẹp, tất cả đàn ông đều muốn quấn lấy chị ấy?”

“Hừ, không thèm nghe bạn nói nữa!” Hanbin nói không lại Park Taehun, kéo cặp sách của mình đi về.

Cậu không chú ý đến ánh mắt của Park Taehun đang nhìn mình....... 
-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro