Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải lần đầu tiên Song Jaewon đến nhà Hanbin, rất tự nhiên hắn ngồi xuống ghế salon. Mà Hanbin nhìn tàn cuộc trong phòng khách, không thể không bắt đầu dọn dẹp.

Song Jaewon nhìn cậu ra vào giữa phòng khách và phòng bếp cũng không ngăn cản, ngược lại đi tham quan xung quanh.

Tới đây hai lần cũng không xem kỹ qua nơi này càng không có cơ hội vào phòng cậu.

Hắn vẫn tò mò phòng cậu như thế nào, giống phòng Jaein đều màu xanh sao? Sẽ có rất nhiều mô hình sao?

Đẩy cửa đi vào, gian phòng cũng không lớn, nhìn qua rất thoải mái, giấy dán tường màu lam nhạt, cửa sổ sát đất thật to, rèm cửa sổ màu trắng đối với cả gian phòng rất hòa hợp. Trong phòng ngoài giường còn có máy tính, tủ quần áo và mấy cái hộp gì đó.

Giường nhỏ rất gọn gàng, chăn cũng xếp gọn lại phía trên còn có một chiếc gối hình gấu bông lớn chiếm một phần tư giường nhỏ. Trên tủ sách có rất nhiều sách, phần lớn là tiểu thuyết với truyện tranh. Trên bàn còn có thú nhồi bông lần trước hắn tặng.

Song Jaewon ngồi xuống cạnh giường, vuốt con gấu trên giường so với hắn nó rất hạnh phúc.

"Sao anh lại vào phòng em?" Hanbin đứng ở cửa nói, ba mẹ sắp về rồi mà Song Jaewon vẫn chưa muốn đi.......

" Hanbinie tới đây, anh muốn tặng em một món quà!" Hanbin giống như ma nhập đi vào phòng.

Mới vừa rồi Song Jaewon rất đáng sợ nhưng bây giờ hắn đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng. Cho nên đối với Hanbin mà nói chỉ cần không chọc hắn thì hắn sẽ không nổi giận với mình. Bởi vì hắn làm gì cũng đều là muốn lấy lòng cậu. Bình thường cậu hay nghiêm mặt với hắn nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nhẫn nhịn. Đây là kết quả cậu rút ra được sau một tháng ở chung với hắn.

"Quà gì!" Hanbin đứng trước mặt hắn mà người đàn ông ngồi ở trên giường.

Hanbin nào biết thời điểm khi một người đàn ông ngồi trên giường tốt nhất không nên đến gần, bởi vì.......Song Jaewon lấy từ trong túi áo ngoài ra một cái hộp nhỏ tự mình mở ra cho cậu, một cái vòng tay tinh xảo đập vào mắt Hanbin. Hanbin vừa nhìn liền rất thích.

Không thể không nói tâm tình của Song Jaewon đều đặt hết lên người Hanbin. Hắn chưa bao giờ tặng quà cho người khác, nhưng Hanbin thì khác, hắn dùng tâm quan tâm đến sở thích của cậu, giai đoạn con trai với thiếu niên sở thích không giống nhau.

"Sinh nhật vui vẻ, thích không?"

"Hoàn hảo!" Đây là lời mỗi lần Hanbin nhận được quà của hắn sẽ nói, bình thường cậu nói hai chữ này chứng tỏ cậu rất thích.

Thú nhồi bông lần trước cậu cũng nói hoàn hảo nhưng sau khi về nhà hắn nghe thấy cậu khoe khoang với Park Taehun và Im Chanyeol.

"Anh đeo cho em!" Song Jaewon lấy vòng tay ra đang muốn đeo cho cậu lại thấy trên tay cậu đã đeo một cái của hắn mà tay còn lại là một cái đồng hồ đeo tay. Đó là quà tặng lần trước. Có một lần hai người đi ra ngoài ăn cơm, hắn luôn thấy cậu lấy điện thoại di động ra xem giờ, vô cùng không thuận tiện, vì vậy mua một cái đồng hồ cho cậu.

Vòng tay của hắn đã không còn chỗ để đeo.

"Không cần, vòng tay này cứ để trong hộp đi!" Hanbin cầm vòng tay trong tay hắn bỏ vào trong hộp.

Thật ra thì cậu cũng không phải là rất thích những món đồ này, không phải là không thích, nói như thế nào đây, thích nhìn lại không thích đeo trên người, bởi vì cảm thấy nặng.

"Ba mẹ em sắp về rồi, anh cũng nên về đi." Hanbin đang nói liền nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa.

Ba mẹ Hanbin đang nói chuyện với nhau, không biết nói những gì giống như cố ý nhỏ giọng, sợ đánh thức Hanbin.

Vừa nghe tiếng ba mẹ, Hanbin theo phản xạ lấy hộp quà Song Jaewon đưa.

Ở trong phòng Hanbin bị hù sợ không nhẹ, vội vàng đem cửa phòng đóng lại.

"Nhanh nhanh nhanh......." Nhưng mà nhanh cái gì? Đi nhanh sao? Ngoài cửa có ba mẹ, cửa sổ đương nhiên không thể đi, chỗ này là tầng cao, từ cửa sổ đi ra đơn thuần chỉ có chết.

Cái đầu nhỏ của Hanbin lập tức loạn lên, kéo thân thể to lớn của Song Jaewon, cửa không đi được, cửa sổ cũng không đi được.......Song Jaewon nhìn vẻ hốt hoảng mà đáng yêu của cậu, tâm tình tự nhiên tốt lên, so với lúc nhìn thấy cậu cự tuyệt Na Sunghoon còn tốt hơn.

Khóe miệng khẽ cong lên, nhìn cậu khom lưng mở cửa khẽ quan sát bên ngoài, không khỏi đi tới phía sau lưng cậu, một cỗ tà niệm đột nhiên xuất hiện.

Toàn bộ thần kinh của Hanbin đều tập trung bên ngoài không lưu ý người phía sau đang đến gần người mình, cho đến khi bên hông bị một bàn tay to ôm cả người, cả người cũng bị nhấc lên.

Hanbin sợ hết hồn, thở nhẹ một tiếng mà người đàn ông lúc này cũng đã đè cậu lên cửa.

Khẽ cử động, đè một cái cửa phòng đóng lại rồi, phát ra âm thanh nhỏ dẫn tới sự chú ý của ba mẹ Hanbin.

Hanbin đang muốn lên tiếng phản kháng, môi người đàn ông đã ép tới hôn lên môi cậu.

Hơi thở của người đàn ông không ngừng phả vào người cậu, răng môi bị hắn cạy ra, đôi tay đem người trong ngực cố định ở cửa, đưa tay của cậu bỏ qua một bên, đưa cậu tới trước ngực. Tiếp tục hôn như cũ, nhưng cậu không dám quá dùng sức phản kháng cùng đấm đá. Hanbin sợ đến mức sắp khóc.
Bên kia truyền đến tiếng gõ cửa.

"Hanbinie đã ngủ chưa?" Là giọng nói của mẹ Oh.

Song Jaewon tốt bụng kết thúc nụ hôn nhưng môi hắn lại dời đến chỗ khác, nụ hôn từ từ dời xuống, hai nút áo trước ngực bị hắn cởi ra, lộ ra da thịt trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy hết bên trong.......Hanbin cũng không dám phản kháng, đôi tay chỉ có thể đặt trên vai của hắn, dùng sức đẩy không để cho người đàn ông tới quá gần. Cậu gấp đến mức sắp khóc.......

"Nói em ngủ!" Âm thanh kích tình, khàn khàn mà hấp dẫn vang lên bên tai.

"Mẹ, con ngủ!" Giọng nói khẽ run, còn sắp khóc nhưng ráng nhịn.

Tiếp theo tay cầm cửa phòng truyền đến âm thanh vặn mở, càng làm cho lòng cậu sợ hãi hơn, không thể để cho ba mẹ biết, nếu không hậu quả không lường, cậu không dám nghĩ tới.

"Hanbinie sao lại khóa cửa?"

"Con......." Hanbin càng thêm sợ hãi, đó là lúc Song Jaewon mới vừa đến gần cậu liền khóa lại. Bình thường cậu đều không khóa cửa phòng, bởi vì đôi lúc mẹ sẽ tới xem cậu. Đây là thói quen từ nhỏ tới lớn.

"Không cẩn thận khóa lại.......Nói với mẹ em!" Giọng nói tà ma truyền đến.

"Không cẩn thận khóa lại!"

"A! Vậy con ngủ đi! Ngủ ngon!"

"Mẹ Ngủ ngon!"

Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân đi xa rồi, Hanbin lúc này mới xụi lơ xuống.

Cũng ngay lúc này cảm nhận được lửa nóng trước người đàn ông, nụ hôn lần nữa tràn tới.

"Không nên lên tiếng, nếu không mẹ em sẽ quay trở lại!"

Bàn tay to tiếp tục cởi nút quần áo của cậu, một tay khác nắm eo cậu.......

"Cầu xin anh đừng như vậy!......."

"Nếu như em không sợ bị mẹ em phát hiện, em có thể lớn tiếng hơn nữa!" Âm thanh tà ma lại vang lên bên tai.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro