Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Song Jaewon cho tài xế đưa Jaein về nhà còn mình ở trước cửa khu chung cư chờ Hanbin.

Hanbin sau khi tan học đã mười giờ, trong khu chung cư thỉnh thoảng còn có người ra vào nhưng so với ban ngày an tĩnh hơn nhiều.

Khi thấy Song Jaewon đứng trước cửa khu chung cư thì Hanbin có chút giật mình, có chút không tin. Hai ngày nay cậu thấp thỏm, đây là lần đầu tiên trong hai năm hắn không để ý cậu hơn một ngày.

Cậu đứng bất động Song Jaewon chủ động đi về phía cậu, cũng không để ý bảo vệ chung cư đang đứng trước mặt, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu lôi đi.

Hanbin không biết hiện tại tâm tình mình thế nào, vui sướng? Yên tâm? Hoặc là giận hắn? Uất ức đầy mình không thể nói ra. Cậu chỉ biết hiện tại mình muốn khóc.

Đi chưa được xa đột nhiên Hanbin gây khó dễ, giật bàn tay to của hắn ra, dừng không đi.

"Buông em ra, em muốn về nhà!"

Rõ ràng là hắn nên tức giận mà cậu nên lấy lòng hắn nhưng bây giờ sự việc lại biến hóa, Song Jaewon thật là bội phục mình, chỉ cần vừa thấy cậu rơi nước mắt tâm hắn liền mềm nhũn ra.

Vừa rồi trên đường hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào mới tha thứ cậu! Dù sao cậu cũng hẹn hò với Koo Bonhyuk, không tuân theo ước định của hai người.

Hắn quay lại đứng trước người cậu, ôm lấy hai cuốn sách trên tay cậu, rất tự nhiên đeo ba lô của cậu, động tác này hắn đã làm hai năm rồi, bởi vì hắn biết trong cặp của cậu nhóc này có vài cuốn sách nên rất nặng.

"Anh trả lại cho em, không phải là không để ý em sao? Còn tới đây làm gì?" Cậu tức giận, loại cảm giác đó giống như đang giận hờn với người yêu.

Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra. Nhưng Song Jaewon nghe lại rất vui.

Hai ngày nay hắn bận đến đau đầu, trong công ty có nội gián đến hôm nay vẫn chưa tra ra được là ai.

Hôm nay sau khi hoàn thành công việc trở về phòng làm việc hắn mới biết cậu gọi cho mình mấy cuộc điện thoại nhưng hắn lại không nhận. Vì vậy sau khi giao việc cho một số người xong hắn liền vội vã đến tìm cậu.

"Hanbinie tức giận sao?" Song Jaewon nhẹ giọng hỏi, đối đãi dịu dàng giống như bình thường, nhưng hôm nay Hanbin cảm thấy uất ức, muốn khóc, vừa nghe hắn thủ thỉ như vậy, tất cả tâm tình liền dâng lên.

".......Anh không nhận điện thoại của em, em thật sợ......." Nhưng mà cậu đang sợ cái gì? Sợ hắn gây khó dễ cho anh Bonhyuk? Hay là sợ hắn không để ý tới mình?

"Hanbinie không khóc, ngoan......." Hai năm qua Song Jaewon đã học được cách làm thế nào để dỗ cậu, đi lên trước ôm cậu, vỗ nhè nhẹ bả vai cậu. Nếu bị người trong công ty thấy, bọn họ nhất định sẽ không tin rằng hắn là Song Jaewon. Thậm chí ngay cả Denis cũng sẽ không tin tưởng.

"Anh đừng hiểu lầm cũng đừng tức giận được không? Thật sự em chỉ gặp anh Bonhyuk có một lần mà thôi......."

"Anh không tức giận, chỉ là điện thoại anh để quên trong phòng làm việc nên mới không nhận được điện thoại của em mà thôi." Hanbin vừa khóc hắn đã thất bại rồi từ trước tới nay đều như vậy.

"Thật sự anh không có tức giận?" Hanbin ngẩng đầu lên phát hiện ra nước mắt của mình đã dính đầy trên người hắn.

"Thật, không tức giận!"

"Anh Bonhyuk.......Sẽ không có chuyện gì chứ?" Hanbin hỏi cẩn thận nhưng vẫn chọc giận người đàn ông.

Chỉ thấy ánh mắt hắn rất lạnh, đem Hanbin ôm trong lòng, không thể thấy được khuôn mặt anh tú mà lạnh lùng của hắn.

"Sẽ không, anh đảm bảo!" Anh đảm bảo sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì câu nói của em.

"......." Hanbin không nói gì thêm sợ mình nói nhiều sẽ làm hắn ghét, chỉ cần hắn nói như vậy là đủ rồi.

"Gần đây học tập thế nào? Đã nghĩ ra sẽ thi trường đại học nào chưa?"

"Vẫn tốt.......Còn chưa nghĩ ra!" Đối với vấn đề này, Hanbin một mực tránh né, Song Jaewon hỏi cậu nhiều lần rồi.

"Nếu như còn chưa nghĩ ra vậy thì vào đại học G đi, ở trong nước cũng nằm trong top 10 đại học, anh đã giúp Jaein sắp xếp."

"Em muốn suy nghĩ một chút!" Thật ra thì lời này có rất nhiều ngụ ý bên trong. Ở thành phố G có trường đại học G lớn nhất. Với thành tích của Hanbin muốn vào trường đại học G không cần dựa vào quan hệ cậu cũng có thể vào được, nhưng cậu nói muốn suy nghĩ vậy thì ý là cậu muốn rời khỏi đây.......

"Tốt lắm, tháng này anh sẽ giúp em làm xong hồ sơ, đừng suy nghĩ lung tung. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện cho em."

Không phải Song Jaewon nghe không hiểu, hơn nữa hắn còn nghe được qua tai nghe cậu nói với Koo Bonhyuk muốn ra nước ngoài du học.

Hanbin ơi là Hanbin, những việc mà anh làm trong hai năm qua em không cảm nhận được gì sao? Có lẽ lúc mới vừa bắt đầu anh có hơi quá nhưng không có nghĩa là tâm ý của anh đối với em là giả.

Hai năm rồi vẫn không lấy được lòng của em sao? Hay là từ trước tới nay em vẫn xem anh như là trưởng bối?

Hôm nay Koo Bonhyuk trở về rồi, chẳng lẽ.......Song Jaewon không dám nghĩ tới, chỉ sợ Hanbin sẽ đổi lòng, hắn thật vất vả tốn hai năm mới làm cho cậu lệ thuộc vào hắn.......Cách khu chung cư không xa, Koo Bonhyuk cùng Kang Minsuh vừa mới dự dạ tiệc trở về, đụng phải cảnh hai người ôm nhau.

Koo Bonhyuk không nhịn được định xông lên dạy dỗ cho người đàn ông kia một bài học lại bị Kang Minsuh kéo lại.

"Đừng làm loạn, em không nên đụng tới người đàn ông kia."

"Tại sao? Chị không thấy Hanbin khóc sao?" Koo Bonhyuk hất tay Kang Minsuh ra. Cho tới nay, bọn trẻ trong khu chung cư rất thích Kang Minsuh, hay gọi cô là chị Minsuh, Koo Bonhyuk cũng không ngoại lệ, Kang Minsuh lớn hơn hắn sáu tuổi ở cùng lầu với nhà Hanbin.

"Em thì biết gì? Em vừa mới về nước, em hiểu rõ Hanbin được bao nhiêu? Đó là bạn trai cậu ấy!"

"Người đàn ông kia chẳng lẽ là......." Koo Bonhyuk nhìn người đàn ông mà Hanbin đang ôm kia, phát hiện ra hắn chính là người đàn ông cao lớn mà tối hôm trước hắn gặp. Nhưng chẳng phải là người đàn ông kia đã ba mươi tuổi sao?

Đứng với chị Minsuh còn được, tại sao lại có thể nhúng chàm Hanbin?

"Đó là tổng giám đốc công ty chị, là anh trai Jaein, qua lại với Hanbin cũng hai năm rồi, chị cũng gặp bọn họ như vậy mấy lần, nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng là lựa chọn của Hanbin."

"Không được, Hanbin nhất định là bị hắn lừa rồi, em muốn đi cảnh cáo người đàn ông kia."

"Ai, đợi chút, em quá lỗ mãng, lúc này em xông ra sẽ làm Hanbin lúng túng! Nghe chị nói hết cũng không muộn!"

"Chị Minsuh, chẳng lẽ chị không lo lắng sao? Hanbin bị người đàn ông kia lừa." Koo Bonhyuk tất nhiên sẽ không nói bới vì mình thích Hanbin mà khẩn trương như thế.......

"Em biết Hanbin bị lừa, em cứ như vậy đi ra dạy dỗ bạn trai người ta, Hanbin sẽ nghĩ em thế nào? Hơn nữa hai năm rồi, chị cảm thấy Hanbin tin tưởng hắn còn nhiều hơn em, chỉ có cách làm cho Hanbin thấy được bộ mặt thật của người đàn ông kia, cậu ấy mới có thể chuyển ý. Hơn nữa tổng giám đốc Song không phải là người dễ dàng động tới. Dù sao hắn cũng là anh trai Jaein, lại là cấp trên của chị còn là tổng giám đốc Song Thị, có lẽ em ở nước ngoài nên không biết tình hình trong nước, không phải ai cũng có thể chọc tới Song Thị." Kang Minsuh tốt bụng vì Koo Bonhyuk phân tích tình huống trước mắt.

"Vậy làm sao bây giờ, đứng trơ mắt nhìn Hanbin bị hắn lừa sao?" Dù sao Koo Bonhyuk cũng vừa tốt nghiệp, còn chưa đủ tỉnh táo. Có lẽ là do đụng tới chuyện liên quan đến Hanbin nên hắn không có cách nào tỉnh táo được.

"Trước tiên chúng ta về nhà đã rồi sau đó nghĩ biện pháp......."
--------------

Mọi người đọc có thể dành ra chút xíu thời gian nhấn ⭐️ không🤧nó không mất nhiều thời gian đâu mà.nó ở đây nè
👇👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro