Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--------
Mấy ngày nay Hanbin không ra khỏi nhà, mà Jaein ngày nào cũng có mặt ở nhà cậu.

Hôm nay trường học gửi giấy báo nhập học về, Không ngoài dự đoán, Hanbin đậu trường đại học G, đồng thời nhận được e-mail thông báo trúng tuyển vào trường đại học ở nước ngoài mà cậu đăng ký trên mạng.

Jaein đứng một bên nhìn, trong lòng có nhiều điều khó tả, nhưng y không thể giúp gì.

Y đã đi tìm anh trai, nhưng anh trai không gặp y, buổi tối thấy anh ấy về nhà, anh ấy cũng không chịu nói chuyện với mình.

"Jaein, bạn về đi, mình không sao, tí nữa anh Song muốn qua đưa mình đi ăn cơm!"

"Cái gì? Bạn còn phải đi ăn cơm với anh mình?" Jaein nhìn biểu cảm của Hanbin, so với mấy ngày trước đã khá hơn nhưng chỉ sợ là giả vờ thôi. Rõ ràng là ghét anh trai nhưng lại không thể không đi gặp mặt. Trong lòng y có biết bao khó chịu.

"Không sao, mình nghĩ thông suốt rồi, không cần lo lắng cho mình!" Không phải muốn cậu ở bên cạnh hắn sao? Cậu nghĩ rồi, một ngày nào đó hắn sẽ ghét mình, đến lúc đó mình sẽ tự do, nhưng ngày đó phải chờ đến bao giờ đây?

"Anh trai bạn sắp đến rồi, mình chuẩn bị đi rồi, bạn thì sao?"

"Mình muốn đi với bạn!"

Hanbin nhìn dáng vẻ quật cường của Jaein, biết rằng có lúc y rất mạnh mẽ, nếu thật sự không cho y đi cùng, chỉ sợ mình sẽ bị y quấn lấy.

Vì vậy hai người đứng dưới lầu chờ Song Jaewon đến cùng nhau đi ăn. Dọc đường đi, Jaein thỉnh thoảng nhìn anh trai mình, ba người đều không nói chuyện.

Vốn dĩ Jaein muốn gặp anh trai để khuyên anh mình buông tay, nhưng khi ba người ở chung một chỗ, y phát hiện mình không mở miệng được, sợ nói ra sẽ khơi lên vết thương của Hanbin. Mà nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh trai, mọi điều đều bị nén trở lại trong lòng.

Ba người đến phòng ăn, gọi món thịt bò bít tết, Song Jaewon cũng không kiêng dè sự có mặt của em trai, giống như mọi khi cắt thịt bò thật tốt rồi đưa cho cậu. Đây là lần đầu họ đi ăn từ sau sinh nhật Jaein.

Trên thực tế Song Jaewon biết Hanbin đã nghĩ thông suốt, tâm tình tốt mới dám đến gặp cậu. Mấy ngày nay hắn cũng không dễ chịu gì, dù sao cũng là mình làm tổn thương cậu. Hắn thừa nhận mình hèn hạ, thừa nhận mình dùng thủ đoạn nhưng hắn sợ cậu nghĩ không thông, sợ cậu làm chuyện ngu ngốc, sợ cậu không tha thứ cho mình.......

Không chỉ Hanbin ăn không vô ngủ không ngon, cảm giác Song Jaewon cũng không khá hơn.

Jaein nhìn cách anh trai chăm sóc Hanbin một cách tỉ mỉ, há hốc mồm, có chút khó tin, y không nghĩ rằng anh trai mình cũng dịu dàng như vậy.

Đồng thời cảm thấy ba người ở cùng một chỗ không khí có chút quái dị, có lẽ để cho hai người bọn họ tự giải quyết, dù sao mình cũng là người ngoài cuộc.

Vì vậy vội vã ăn nhanh, Jaein liền lấy cớ đi về trước.

"Hanbinie, còn giận sao?" Khi chỉ còn lại hai người, Song Jaewon lên tiếng, trong giọng nó có phần dịu dàng và lấy lòng. Cũng chỉ có cậu mới khiến cho hắn hạ mình như vậy.

Hanbin không nói lời nào, tầm mắt chỉ nhìn trên bàn, tay cầm nĩa loay hoay, một tay đặt trên bàn.

Song Jaewon thấy cậu như vậy cho rằng cậu đang tức giận. Cũng đúng, cậu hận mình là có lý do chính đáng.

"Hanbinie, về chuyện đêm đó, anh muốn xin lỗi em!" Nói xong, Song Jaewon lấy ra từ trong túi một hộp tinh xảo đặt trước mặt Hanbin.

"Xin hãy nhận món quà thay lời xin lỗi của anh!"

Cái hộp quà trên bàn chỉ nhỏ bằng nắm đấm nhỏ, màu đen, tròn, trong hai năm cậu nhận không ít quà tặng của hắn tương tự như vậy. Nhưng khi nhìn cái hộp trước mặt, cậu nhìn cũng không muốn nhìn.

"Không muốn xem bên trong là gì sao?" Song Jaewon dụ dỗ.

"Em không muốn!" Hanbin đưa tay đem hộp quà đẩy về phía hắn.

"Em ăn no rồi, nếu như không còn chuyện gì, em muốn về nhà!".

Nhìn Hanbin bình thường không để ý tới hắn, Song Jaewon cũng không tức giận. Nếu như là người khác đối xử với hắn như vậy thì không biết đã có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng đối với Hanbin hắn luôn kiên nhẫn, hai năm qua cậu bày ra không ít sắc mặc, thật sự đúng với câu nói: Ở trước tình yêu, người đàn ông cao quý đến mức nảo cũng sẽ biến thành tiểu nhân.

Song Jaewon cảm thấy, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã muốn làm tiểu nhân cả đời.

"Anh muốn nói chuyện với em về việc học đại học!" Thật ra thì Song Jaewon cũng không biết cậu đậu trường đại học G.

"Vấn đề này anh không cần lo lắng!"

"Hanbinie học đại học G đi, ở chung một chỗ với Jaein không tốt sao? Một mình ra nước ngoài không tiện lắm, anh sợ em không chăm sóc được bản thân."

Vừa nghe Song Jaewon nói, Hanbin đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thật sự không có gì là hắn không biết, ngàn vạn lần lừa gạt hắn vẫn biết tâm tư cậu. Cũng đúng, có chuyện gì của mình mà hắn không biết?

"Nếu em muốn học ngành luật, anh sẽ giúp em chuẩn bị, mặc dù ngành đó đã nhiều, nhưng nhiều hơn chắc cũng không có vấn đề gì. Còn nữa......trong lúc học ở trường em cũng có thể đến văn phòng luật sư thực tập, ở đây anh biết một vị tiền bối, có thể giúp em vào đó làm việc."

Song Jaewon giống như cái gì cũng giúp cậu suy nghĩ, bây giờ mặc dù là đang thương lượng với cậu, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, cậu không có khả năng phản đối tất cả.

Thấy Hanbin không nói lời nào, Song Jaewon cũng đoán cậu không nói, có chút gấp gáp, nhưng không thể bắt buộc cậu, chỉ có thể từ từ xem ý cậu thế nào. Giống như ngày xưa thái giám phải tính toán làm sao lấy lòng thái hậu.

Trước kia rất nhiều suy nghĩ của cậu hắn đều biết thông qua vòng tay, Hanbin đều đem những suy nghĩ của mình nói với Jaein, nên hắn luôn thuận lợi làm cho cậu thay đổi. Nhưng gần đây cậu trở nên trầm lặng, mọi chuyện đều chôn ở đáy lòng, Jaein cũng không thể hỏi được.

"Ngày mai em sắp xếp một chút, anh với em đi tham quan trường đại học G một chút được không?"

"Ngày mai em sẽ đi với Jaein, không cần anh phải đi!" Vừa nghe thấy ngày mai lại phải gặp hắn, Hanbin vội vàng tìm cách từ chối.

Mà Song Jaewon nghe cậu nói chuyện, trong lòng thả lỏng nhiều, chỉ cần cậu mở miệng nói chuyện là được, dù lời nói lạnh nhạt đối với mình cũng không sao.

"Ừ, tốt lắm, ngày mai anh cho tài xế đưa hai đứa đi!"

"Không cần!" Ai biết được tài xế xe có giám sát bọn họ hay không?

"Ừ, cũng được, nếu như có chuyện gì liền gọi cho anh được không?"

"........" Hanbin không đồng ý cũng không nói gì.

"Đây là chiếc mũ mới nhất của MINI, rất đẹp, số lượng có hạn, em nhìn một chút đi!" Song Jaewon đẩy hộp quà kia đến trước mặt cậu. Hắn biết Hanbin rất thích MINI gì đó, hơn nữa loại mũ này dùng trên người cậu sẽ rất đẹp. Hắn mua không dưới mười mấy cái cho cậu, mỗi một cái cậu đều nói "Tạm được!"

"Hiện tại em không dùng mũ nữa!"

"Em không dùng anh sẽ quăng đi!"

Hanbin không thể làm gì khác hơn là cầm và bỏ vào trong ba lô, nhìn cũng chưa nhìn kiểu như thế nào.

Thật ra Song Jaewon hao tâm tổn trí rất nhiều với cậu, chỉ là Hanbin quá nhỏ, cậu nào biết ý của người đàn ông này với cậu. Có lẽ mấy năm sau cậu sẽ hiểu thôi. Hiểu rằng trước mặt người khác hắn thanh cao nhưng trước mặt cậu hắn lại là tiểu nhân. Bao nhiêu kẻ phải lấy lòng hắn, nhưng hắn lại chỉ dính lấy Hanbin.

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro