Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh Bonhyuk!"

Lúc cậu quay lại, Koo Bonhyuk mới nhìn thấy cậu đang cố gắng lau đi những giọt nước mắt.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta thấy cậu khóc, khi còn bé không ít lần cậu chọc cậu khóc, nhưng những lần đó đều là đùa giỡn, cậu bé này cũng thế, khóc lớn tiếng xong, lại vui cười tìm mình chơi.

Thế nhưng lần này không giống, khóc không thành tiếng mang theo rất nhiều uất ức, quá nhiều điều hắn không hiểu.......Hanbin của hắn, khi hắn không có ở đây rốt cuộc bị ức hiếp như thế nào? Quyền ức hiếp kia chỉ thuộc về mình mà thôi.

Nhìn thấy người đến là Koo Bonhyuk, Hanbin vội vàng lau sạch nước mắt. Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy mình như vậy.

"Hanbin, em khóc sao?"

"Không có.......Hạt bụi bay vào mắt thôi!"

"Còn nói, giọng nói không nhu vậy, ai trêu chọc em? Nói cho anh biết, anh giúp em báo thù." Những lời hắn nói là thật.

Hanbin nhìn về phía Koo Bonhyuk, thật vất vả mới nhịn được không để nước mắt rơi xuống.

"Anh Bonhyuk, em nên làm gì, em thật khổ sở, nhưng không biết nên nói với ai......." Hanbin nói xong, tựa vào vai Koo Bonhyuk khóc.

"Là Song Jaewon phải không?" Hồi lâu, Koo Bonhyuk nói ra cái tên này rồi nhìn Hanbin chăm chú.

"Làm sao anh......." Làm sao anh Bonhyuk biết? Rõ ràng bọn họ mới gặp nhau hai lần.

"Làm sao anh không biết chứ? Ba em chuẩn bị hợp tác với công ty anh nhưng vẫn chưa được tổng công ty đồng ý, thì ra vẫn là hắn thao túng sau lưng." Koo Bonhyuk không nói đến chuyện riêng của Hanbin và Song Jaewon mà đem chuyện trong công ty nói cho Hanbin nghe.

"Anh cũng biết, việc hắn làm sau lưng người khác, còn có những chuyện làm với anh!" Koo Bonhyuk đưa tay ôm Hanbin vào trong ngực. Đây là người từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, cậu ta lớn hơn cậu bốn tuổi, thường ỷ lớn hiếp nhỏ. Cậu ta đã từng nghĩ về sau sẽ thổ lộ với cậu, nhưng khi cậu ta trở về, phát hiện ra người đàn ông khác đã nắm tất cả những gì thuộc về cậu trong tay.......

"Anh Bonhyuk!" Hanbin ngước mắt nhìn hắn, có chút khó tin, cậu vẫn cho rằng không có ai biết, chỉ có mình lẳng lặng chịu đựng, không nghĩ tới anh Bonhyuk là người bị hại lại biết hết chuyện tình "Thật xin lỗi anh Bonhyuk, đều là em hại anh!"

"Đứa bé ngốc, tại sao lại nói vậy chứ?" Koo Bonhyuk dịu dàng lau đi nước mắt của cậu, động tác êm ái, lau đi không chỉ là nước mắt cậu còn có vết thương trong lòng cậu.

Từ đó đến nay, Hanbin không dám nói cho bất kỳ ai nghe những chuyện này, nhưng có một ngày, rốt cuộc có người đứng về phía mình, cậu cảm thấy có người để dựa vào, có người có thể chia sẻ cùng mình.

"Em không sai, anh cũng không sai, đó là người đàn ông quá mức, có một ngày, anh sẽ đem những khổ sở mà chúng ta phải gánh chịu trả lại cho hắn. Em cũng là người bị hại, bị buộc làm việc mình không muốn làm."

"Anh Bonhyuk, em không muốn gả cho hắn, làm sao bây giờ? Em nên làm gì......."

"Hắn nói muốn cưới em?" Koo Bonhyuk kinh ngạc, hắn cho rằng Song Jaewon chỉ đùa giỡn Hanbin, nghe nói những người có tiền đều ham mê như vậy, thích những người trẻ tuổi. Chẳng lẽ hắn nghiêm túc?

"Ừ, chưa tới hai tháng nữa là sinh nhật em, hắn nói lúc đó sẽ đính hôn. Em không biết ba mẹ cũng đồng ý, em không biết nên làm gì......." Nhớ tới lúc đầu ba mẹ đều phản đối, nhưng ngày hôm sau lại đồng ý rồi, Hanbin biết, trong đó nhất định có chuyện gì xảy ra. Song Jaewon có nhiều thủ đoạn hèn hạ, hắn nhất định dùng thủ đoạn đối với ba mẹ mà không hề lộ ra.

Càng nghĩ trái tim Hanbin càng lạnh lùng.

Vốn dĩ muốn đi khỏi đây, ai biết.......Koo Bonhyuk lần nữa đưa tay kéo cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cậu "Đừng sợ, có anh ở đây. Còn hai tháng nữa, anh sẽ nghĩ biện pháp." Còn có gần hai tháng, cậu ta không thể nào đối phó với Song Thị, nhưng vẫn có thể gây ra sóng gió lớn.

Nếu như không phải nghe Hanbin nói chuyện đính hôn, hắn sợ rằng sẽ không biết tấm chân tình của Song Jaewon, càng không biết hai tháng sau hắn sẽ đính hôn với Hanbin. Nếu như đến lúc đó mới nhận được tin tức, chỉ sợ không thể cứu vãn. Cũng may, còn hai tháng.

Koo Bonhyuk thầm thề trong lòng, hắn sẽ không để cho Song Jaewon thực hiện được.

Bên kia Song Jaewon đang thức khuya làm việc, tự nhiên cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện lúc nửa đêm này. Hắn để cây viết trong tay xuống, đứng dậy đi về phía ban công hóng gió.

Koo Bonhyuk, hừ, chuyện ba năm trước hắn còn chưa rút ra bài học sao? Thế nhưng lại vọng tưởng đối phó với hắn.

Hắn sẽ làm cho cậu ta biết cái gì gọi là không biết trời cao đất rộng, cậu ta là người trong lòng Hanbin thầm mến đã đáng chết rồi, nếu như không phải Hanbinie không cho hắn động đến cậu ta, cậu ta đã sớm bị mình chỉnh. Lại nói thật ra Hanbin rất thông minh, năm đó những chuyện hắn làm đối với Koo Bonhyuk cậu cũng biết, hôm nay Koo Bonhyuk trở về nước, nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, Hanbinie nhất định sẽ đổ lỗi cho hắn.

Vừa nghĩ tới Hanbin hắn đã lực bất tòng tâm.

Học quân sự ở đại học khác với trung học, học sinh phải đến doanh trại để tập huấn.

Hanbin học luật, Jaein học kinh tế thương mại cùng khoa với Park Taehun. Nhưng địa điểm doanh trại huấn luyện đều giống nhau trong mười lăm ngày, nghĩa là bọn họ phải ở doanh trại tập huấn mười lăm ngày.

Ngày huấn luyện vừa kết thúc, những bạn học khác đi ăn ở nhà ăn, Jaein đi đến phòng Hanbin, thần bí lôi kéo cậu sang một bên, chờ người trong ký túc xá đi hết y mới dám lấy đồ trong tay ra.

Trong khoảng thời gian này Hanbin vẫn cố ý lạnh nhạt với Jaein, bởi vì vừa nhìn thấy Jaein là cậu nhớ tới Song Jaewon. Đó là một cảm giác rất đáng sợ.

Trước kia người làm mình tổn thương là Song Jaewon, Jaein không có quan hệ gì, nhưng kể từ sau sinh nhật Jaein, Hanbin không muốn quá thân với Jaein. Đêm hôm đó, rõ ràng y có thể cứu mình, nhưng y lại chạy đi.

Sau đó mới nói xin lỗi với cậu, nói xin lỗi còn tác dụng sao? Có thễ cứu vãn được gì? Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra......."Cái này đưa cho bạn!" Jaein đưa đĩa CD trong tay cho Hanbin, còn cẩn thận nhìn ngoài cửa có người đi qua hay không.

"Đĩa CD? Là hôm đó sao?" Hanbin khẽ run nhận lấy.

"Ừ, mình tìm thật lâu mới tìm được. Thật xin lỗi, anh mình đối với bạn như vậy!" Y tìm mấy ngày, đều nhân lúc anh trai không có nhà lẻn vào phòng tìm.

Hanbin không nói gì, chỉ cầm lấy đĩa CD, lẳng lặng rớt nước mắt, cậu không phải người thích khóc, nhưng cậu không nhịn được, tại sao mình lại chịu nhiều uất ức như vậy? Tất cả đều do người đàn ông kia........Trong doanh trại không có máy tính, hơn nữa bọn họ cũng không dám ở chỗ này xác định xem có phải là CD mà họ muốn tìm không. Cho nên Hanbin không thể làm gì khác là cất đi chờ về nhà xác nhận.

Cũng bởi vì như vậy nên sau này xảy ra rất nhiều chuyện. 

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro