Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như hai người cùng đi vào phòng khách thì không có gì để nói, nhưng bọn họ lại nắm tay đi vào như thế thì có thể nói gì?

“Con trai, rốt cuộc chuyện này là sao, không phải nói hôm nay đưa người yêu về ăn cơm sao? Này.......” Mẹ Song nhìn hai người đứng song song trước mặt mình, kinh ngạc đến nỗi không biết phải nói gì.

“Mẹ, con xin giới thiệu, đây là người yêu  con Hanbin, cũng là bạn thân của Jaein. Ý định của con là tháng sau đính hôn với Hanbinie. Hanbinie chào hỏi.” Song Jaewon ở trung tâm ngọn lửa nhưng tâm tình vẫn rất tốt, luôn luôn không nhiều lời, thẳng thắn chủ động giải thích với mẹ.

“Cháu chào cô!” Cho đến nay cậu đều gọi là cô chú.

Đúng lúc đó thì ba Song từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt cũng không giấu được kinh ngạc. Nhưng ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, ông nhanh chóng đón nhận tất cả mọi việc trước mắt.

Con dâu là ai không quan trọng, con trai thích là được, giống như lúc đầu ông nhanh chóng tiếp nhận Kang Minsuh, đối với Hanbin, ông chỉ thoáng kinh ngạc mà thôi. Dù sao tuổi của Hanbin còn quá nhỏ, kém hơn con trai gần một nửa, lại là bạn học của Jaein.

Không biết người nhà Hanbin có ý kiến như thế nào về chuyện này. Ông Oh và bà Oh mặc dù rất tốt, nhưng có thể tiếp nhận con trai hay không lại là chuyện khác.

“Vào trong nhà rồi nói, sao lại đứng bên ngoài như vậy.” Ba Song nói.

Một nhóm người vào trong nhà ngồi vào chỗ của mình, mẹ Song không kịp chờ hỏi “Hai đứa thật sự là người yêu của nhau? Vậy Kang Minsuh thì thế nào?”
Mẹ Song thật luống cuống, bình thường đối với tình huống này bà không nên nhắc tới người khác, nhưng bà quá kinh ngạc, cho đến bây giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần, trong lòng suy nghĩ gì liền hỏi ngay lập tức.

“Con cùng Kang Minsuh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải quan hệ như mọi người nghĩ. Ngược lại giữa con và Hanbin, bọn con đã quen nhau được ba năm.”

“Ba năm?” Không chỉ mẹ Song ngạc nhiên, mà Jaein ngồi bên cạnh không nhịn được cũng phát ra tiếng sợ hãi. Y cùng Hanbin ngày ngày ở chung một chỗ, mỗi ngày trừ lúc ngủ, chủ nhật bọn họ đều ở chung một chỗ.

Anh trai nói bọn họ quen nhau đã ba năm, tại sao một chút y cũng không biết gì? Nếu quả thật như lời anh trai nói, khi đó không phải Hanbin mười lăm tuổi. Khó trách khi đó Hanbin rất khác thường, hơn nữa mỗi lần y nói cậu ấy thổ lộ với Koo Bonhyuk cậu đều nói chờ.......Trong chuyện này, ba Song là người bình tĩnh nhất.

Song Jaewon kéo bàn tay nhỏ bé của Hanbin, không để cho cậu rút về, trường hợp như thế này phải giải quyết mọi việc cho xong.

“Hanbin, cháu thật lòng thích anh Song sao?” Mọi thứ khác mẹ Song đều không lo lắng, chỉ sợ Hanbin tuổi còn trẻ, chính mình cũng có con trai nhỏ, độ tuổi này rất bồng bột, giống như Jaein. Thích một thứ chỉ thích mấy phút.

Dĩ nhiên bà biết Hanbin là một đứa bé ngoan, nhưng mà “Yêu”, chỉ sợ kiến thức cậu còn nông cạn, mấy năm tiếp theo, con trai đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi, nhưng Hanbin còn là cậu bé hai mươi mấy tuổi, thích người khác cũng là chuyện bình thường.

Lại nói Hanbin so với con trai thật sự là quá nhỏ.

“Con.......” Hanbin muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt của mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Song Jaewon, cái vấn đề này cậu thật sự không muốn trả lời. Mà mới vừa rồi lúc ánh mắt của cậu dừng lại trên người ba Song, có một loại dự cảm, mặc dù ba Song không xem vào chuyện công ty, ở trước mặt Song Jaewon lại là người duy nhất có thể nói chuyện. Có lẽ thông qua ông, Oh Thị có thể được cứu. Hơn nữa Jaein đã giúp mình lấy được đĩa CD, cứ như vậy, giống như mình không có gì phải sợ hắn nữa.......

“Mẹ, nếu như không có tình cảm, làm sao bọn con có thể qua lại ba năm? Hơn nữa không phải mẹ muốn con sớm lấy vợ sao? Chờ Hanbin mười tám tuổi liền chọn ngày cử hành hôn lễ.”

Song Jaewon cướp lời, Hanbin nhìn ánh mắt ba Song. Song Jaewon nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của cậu, tỏ vẻ cảnh cáo.

“Hai người muốn kết hôn?” Jaein ngồi một bên không nói gì đột nhiên lên tiếng, nhận được ánh mắt bất mãn của ba mẹ, nhưng y cũng không có cảm giác là mình sai, đi đến bên cạnh Hanbin “Hanbin, mình có lời muốn nói với bạn!”

Không phải y không muốn trở thành người một nhà với Hanbin, ngược lại y rất thích Hanbin, nhưng không thể chỉ vì mình thích mà để cho Hanbin phải gả cho một người mà cậu không thích, hơn nữa anh trai lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, trong lòng cậu ấy từ nhỏ đến lớn chỉ thích Koo Bonhyuk, y khẳng định là cậu ấy không muốn.

Hanbin ngẩng đầu nhìn Jaein một cái, lại quay sang nhìn Song Jaewon, giống như hắn không gật đầu cậu cũng không dám đi.

“Đi đi, lúc nào ăn cơm anh sẽ gọi em!” Song Jaewon buông lỏng tay nhỏ bé của cậu ra.

Một chút động tác nhỏ cùng ánh mắt, có lẽ mẹ Song không phát hiện nhưng ba Song đã nhìn ra. Từ lúc vào cửa đến giờ, Hanbin trừ chào hỏi ngoài ra chưa nói một câu. Ngược lại là con trai bình thường rất ít nói trả lời.

Có lẽ là một người đàn ông bảo vệ người mình yêu, có lẽ vì còn có cái gì khác.......Jaein lôi kéo Hanbin về phòng mình, vừa vào cửa, Jaein liền khóa trái cửa.

“Bạn thật sự muốn gả cho anh trai?”

“Mình có quyền lựa chọn sao?” Hanbin xoay người đi tới ban công, hưởng gió đêm, gió nhẹ thổi bay mái tóc của cậu, cảm giác cực kỳ phiêu dạt, không có bất kỳ phiền não, rất thoải mái, không giống với bình thương.

“Vậy anh Bonhyuk thì sao?” Jaein đứng sau lưng Hanbin, cảm giác y rất thê lương, nhìn thấy bạn thân của mình bị anh trai biến thành như vậy, trong lòng y thật buồn.

“Mình không biết, Jaein, mình thật sự suy nghĩ muốn bỏ qua, nếu như ông trời đã muốn mình phải gả cho anh bạn, vậy mình không có khả năng phản kháng không phải sao?”

“Sao lại không có khả năng phản kháng? Anh trai thật quá mức, hơn nữa không phải mình giúp bạn lấy được đĩa CD rồi sao?”

“Vậy công ty ba mình làm sao bây giờ? Ba mẹ của mình làm sao bây giờ? Anh Bonhyuk sẽ thế nào, nếu như mình cùng anh Bonhyuk ở chung một chỗ, anh trai sẽ không bỏ qua, bạn biết không?”

“Tại sao có thể như vậy, anh trai mình không phải loại người như vậy!” Jaein có chút không dám tin tưởng những gì mình nghe được, nhưng âm thanh phản bác lại càng ngày càng nhỏ.

Có lẽ trước kia người khác nói xấu anh trai, y sẽ nói người kia ghen tỵ với anh trai. Nhưng anh trai bây giờ rất có thể sẽ làm ra những chuyện này.

“Nếu như bạn còn coi mình là bạn tốt, mình cầu xin bạn giúp mình làm một việc!” Có Song Jaewon ở đây, cậu không có cơ hội nói chuyện với ba Song.

“Chuyện gì bạn nói đi!”

“Tối nay sau khi mình đi , bạn đem mọi chuyện nói với ba bạn, chú ấy là hy vọng cuối cùng của mình.”

“Cái này.......Bình thường ba mình rất tin tưởng anh trai, đều đem lời của mình thành trò cười. Bạn cũng biết. Ai, tóm lại mình thử xem sao.”

Y thật sợ lúc mình nói ba sẽ nghĩ y bụng dạ hẹp hòi cho nên trăm phương nghìn kế không cho bạn thân kết hôn với anh trai. 
-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro