Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hanbin ôm cánh tay Song Jaewon trở lại hội trường, trong bữa tiệc đại đa số mọi người đều đang cười nói vui vẻ không ai để ý đến sự xuất hiện của bọn họ. Mọi sự chú ý đều dồn vào Dennis cùng Jaein.

Sau buổi tiệc Hanbin cũng không rời khỏi Song Jaewon. Dylan nhìn thấy như vậy trong lòng buồn bã.

Mà người bạn đến từ Anh đứng bên cạnh anh cũng nhận ra Hanbin liền huých tay Dylan "Đó không phải người yêu cậu sao?" Người đàn ông đến từ Anh này càng nhìn càng thấy giống cũng không đợi Dylan trả lời anh ta liền đi vể phía Hanbin chào hỏi.

Dylan đột nhiên cảm thấy anh dường như biến mất vì vậy đi về phía trước nói với Hanbin anh muốn về. Hanbin đi theo anh ra đến cửa "Dylan, thật xin lỗi!"

"Em về đi, anh ta đang chờ em!" Dylan đi rất cô đơn, Hanbin thấy vậy trong lòng rất buồn, cậu làm đúng hay sai? Làm tổn thương nhiều người như vậy. Cậu còn mặt mũi nào trở về bên cạnh anh.

Lúc quay lại bữa tiệc đã thấy Kim Hayoon đứng bên cạnh Song Jaewon, nhìn cậu ta cười nói chào hỏi quan khách giống như cậu ta chính là nhân vật chính của buổi tiệc vậy.

Nếu bên cạnh hắn đã có bạn bây giờ cậu đi tới cũng chỉ mất thể diện thêm thôi, vì vậy liền đi lên kiếm một chỗ ngồi xuống.

Đúng lúc này, một đám khách không mời mà đến tiến vào hội trường, cũng không thể nói là không quen, tổng cộng có ba người tới, ăn mặc lịch sự, trong đó người đàn ông đi trước rất hào quang, người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao khoảng một mét tám mươi, người châu Á, mà đi theo phía sau anh ta hai người kia cũng không kém nhưng lại là người châu Âu. Sự xuất hiện của bọn họ làm cho những quan khách dừng cuộc nói chuyện nhìn về phía cửa.

Dennis cùng Song Jaewon đến đón hắn.

"Koo Bonhyuk?" Song Jaewon không thể không kinh sợ, hắn biết Koo Bonhyuk ở Anh rất có uy lực, giới thượng lưu không có ai là không biết. Chỉ vì hắn là con nuôi ngài Terry, người thừa kế tất cả sản nghiệp của ngài Terry.

Hắn không nghĩ tới Koo Bonhyuk sẽ về nước vào lúc này, là bởi vì sự xuất hiện của Hanbin sao?

"Anh Bonhyuk?" Jaein cũng nhận ra Koo Bonhyuk, không nghĩ tới anh ta xuất hiện như vậy. Nhưng anh ta không có tên trong danh sách khách mời.

"Jaein không hoan nghênh anh tới dự lễ đính hôn của em sao?" Koo Bonhyuk khẽ cười nhìn Jaein là nhân vật chính hôm nay.

"Không, dĩ nhiên là em hoan nghênh, làm sao lại không hoan nghênh anh được chứ?"

"Anh Song, rốt cuộc chúng ta lại gặp mặt." Koo Bonhyuk hướng về phía Song Jaewon vươn tay bày tỏ xã giao bình thường.

"Rốt cuộc lại gặp mặt." Song Jaewon không khỏi lo lắng, bởi vì Koo Bonhyuk đột nhiên xuất hiện, tại sao lại xuất hiện vào lúc này? Hai bàn tay nắm chặt nhau, hai người cũng cảm thấy lực ở hai bàn tay như thế nào.

Sau đó Koo Bonhyuk liếc nhìn người con trai bên cạnh Song Jaewon, không phải Hanbin cảm giác giống như Hanbin mà thôi. Chẳng lẽ tin tình báo của hắn sai? Hanbin chưa quay trở lại?

"Xin chào người đẹp!" Koo Bonhyuk cũng hướng về phía Kim Hayoon chào hỏi.

Kim Hayoon nhìn thấy Koo Bonhyuk trong lòng đã sớm vui mừng, người đàn ông trước mặt này so với Song Jaewon trẻ hơn rất nhiều, đẹp trai lại nhiều tiền, có khí thế, chỉ nhìn cách người ta nghênh đón hắn cũng biết hắn không tầm thường.

Song Jaewon cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi, mặc dù nhìn qua giống ba mươi mốt tuổi nhưng dù sao so với cậu ta cũng quá già thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại rất thích hợp với cậu ta.

Kim Hayoon không tự chủ nở một nụ cười duyên với Koo Bonhyuk.

"Xin chào, rất hân hạnh được biết anh, em là Kim Hayoon."

"Kim Hayoon nghe thật êm tai. Bên cạnh anh Song vĩnh viễn đều là những cậu bé mười bảy mười tám tuổi thật là khiến người khác hâm mộ!" Koo Bonhyuk không để ý tới Kim Hayoon đưa mắt về phía Song Jaewon. Trong lời nói đều là châm chọc.

Nếu như anh ta không thật lòng với Hanbin, tại sao lại muốn phá hủy cậu? Tại sao lại bức hôn cậu.......

Cậu vẫn là hoàng tử nhỏ của hắn, tiểu hoàng tử lớn lên từ nhỏ cùng hắn.......

"Anh Bonhyuk, anh đừng hiểu lầm, cậu ta chỉ là người thay thế thôi." Trước mặt các tân khách Jaein cũng không thèm cho Kim Hayoon chút mặt mũi nào, dù sao y cũng không thích cậu ta, rõ ràng là Hanbin đã quay về cậu ta vẫn mặt dày đi theo anh trai. Làm hại gia đình anh trai không thể đoàn tụ.

Kim Hayoon tức đỏ mặt nhìn chằm chằm Jaein nhưng y đã đưa Koo Bonhyuk vào trong.

"Jaein, Hanbin đâu, em đính hôn cậu ấy không đến sao?" Koo Bonhyuk cố ý hỏi, năm đó sau khi hắn bị đánh trọng thương phải nằm viện, Song Jaewon cùng Hanbin đi Nhật Bản du lịch đồng thời cũng xảy ra chuyện, một tháng sau bọn họ trở về thành phố G nhưng lúc đó hắn đã đi Anh, là Kang Minsuh nói cho hắn biết Hanbin đã xảy ra chuyện.

Sau đó ba mẹ cùng tất cả mọi người giấu chuyện Hanbin gặp chuyện không may, một năm sau hắn về thăm ba mẹ mới biết chuyện. Nhưng Song Jaewon cùng Jaein không biết hắn đều biết mọi chuyện ở thành phố G.

"Bạn ấy vừa mới ở đây nhưng mà anh Bonhyuk, Hanbin.......xảy ra chút chuyện." Jaein biết năm đó hai người như đôi uyên ương bị chia rẽ, hai người thích nhau lại bị anh trai mình.......

Cho nên lúc đối mặt với Bonhyuk Jaein có chút áy náy.

"Cậu ấy làm sao?" Koo Bonhyuk dĩ nhiên biết cậu mất trí nhớ, cũng biết cậu đang muốn ly hôn với Song Jaewon, cũng biết bên cạnh cậu có Nicole cùng Dylan.

"Hanbin mất trí nhớ, có thể không nhớ rõ anh!"

"Cái gì? Mất trí nhớ? Tại sao cậu ấy mất trí nhớ, cậu ấy......."

"Thật xin lỗi anh Bonhyuk, có gì gặp cậu ấy rồi hãy nói, chỉ một vài lời không thể nói hết, đây cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện." Jaein nhìn khách khứa, Dennis gọi y.

"Cậu ấy ở đâu?"

"Cậu ấy đang trong hội trường!" Jaein còn chưa nói hết sau lưng đã có một âm thanh không xác định gọi hắn.

"Anh Bonhyuk......." Đó là tiếng của Hanbin, nhẹ nhàng mềm mại cùng với một chút dò xét không xác định lắm.

Koo Bonhyuk quay đầu lại, thật sự là người mà hắn ngày đêm mong nhớ Hanbin.

Song Jaewon đứng cách đó không xa nhìn thấy tất cả lại đau lòng, không phải Hanbin mất trí nhớ sao, tại sao cậu còn nhớ Koo Bonhyuk?

Không, cậu không chỉ nhớ Koo Bonhyuk, nhớ lại lần đầu gặp mặt cậu kêu "Anh Song" chẳng qua lúc đó hắn không nhớ được cậu là ai.

"Hanbin!" Koo Bonhyuk bước mấy bước tới trước mặt cậu "Em.......có khỏe không?"

"Anh Bonhyuk, thật sự là anh!" Hanbin không tự chủ được trong mắt đều là nước mắt, người lại không nhúc nhích được giống như cơ thể mấy chục năm mới cử động được.

"Hanbin là anh, em lớn rồi, so với trước kia đã đẹp hơn!" Còn nhớ bọn họ sau khi tan học cùng nhau chơi trong công viên. Những chuyện kia giống như chỉ mới vừa hôm qua nhưng trong nháy mắt mọi người đều đã trưởng thành.
Cậu đã là vợ của người ta, một người ba.......

"Tại sao lớn như vậy mà vẫn thích khóc chứ?" Koo Bonhyuk đưa tay lau nước mắt cho cậu nhưng Song Jaewon đột nhiên xuất hiện khoác tay lên vai Hanbin, bàn tay Koo Bonhyuk đành lúng túng giữa không trung.

"Anh Koo quan tâm vợ tôi như vậy sao?"

"Dù sao Hanbin cũng là bạn thanh mai trúc mã của tôi, điều đó là điều nên làm." Hai người đàn ông nhìn nhau trong mắt đều là tia lửa chớp xung quanh.

Hanbin đứng giữa hai người, một lần nữa lại phải đối mặt tình cảnh chuyện ba người, rõ ràng cậu muốn thoát khỏi nhưng càng muốn thoát ra càng bị cuốn vào không thể kiềm chế được.

"Hanbin, không phải bạn mất trí nhớ sao? Sao còn nhớ anh Bonhyuk?" Lúc này Jaein phản ứng, Hanbin không nhớ ba mẹ cùng anh trai chẳng lẽ chỉ nhớ một mình Koo Bonhyuk?

"Mình.......mình........" Hanbin cúi đầu giọng lắp bắp.

"Có lẽ trong lòng cậu ấy có thể không nhớ rõ bản thân nhưng người duy nhất cậu ấy không quên lại là anh, phải không Hanbin?" Koo Bonhyuk nhìn ánh mắt Hanbin nói, thật ra thì lời này hắn nói cho Song Jaewon nghe.

Sau khi bọn họ ly hôn chỉ cần Hanbin tự do, hắn có thể ở chung với cậu.

Còn nhớ rõ ngày cậu kết hôn, hắn có nói rằng một ngày nào đó hắn sẽ quay về lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn. Bây giờ thời cơ sắp đến rồi.

"Koo Bonhyuk nói chuyện nên chú ý một chút, cậu ấy là vợ tôi." Song Jaewon đè nén lửa giận nhỏ giọng cảnh cáo.

"Không lâu nữa thì không phải rồi."

"Đủ rồi, mình hơi mệt, Jaein mình về trước đây." Hanbin thấy không khí nóng rực giữa hai người trong lòng bắt đầu gấp gáp cũng có chút tức, tức ai? Song Jaewon hay Koo Bonhyuk?

Lúc trước cậu luôn lo sợ hai người đàn ông gặp nhau, nỗi sợ ấy sau bốn năm vẫn như vậy.

"Bây giờ về sao? Vậy......." Thật ra thì buổi tiệc chính còn chưa bắt đầu.

"Xin lỗi, ngày mai rảnh mình sẽ hẹn bạn!" Hanbin liếc mắt nhìn Song Jaewon rồi nhìn Koo Bonhyuk, thật ra thì cậu muốn ở lại nhìn thời khắc vui mừng của Jaein, nhưng có bọn họ ở đây cậu thấy không yên bình.

"Bạn chờ một chút, đợi thêm nửa tiếng nha, nghi thức sắp bắt đầu." Jaein nói xong vội vàng đi ra ngoài, sau đó đi cùng Dennis lên khán đài.

"Đúng vậy, Hanbin, nếu thật sự không thoải mái có thể vào phòng nghỉ một chút, anh dẫn em đi." Song Jaewon đỡ Hanbin, quan tâm giống như bốn năm trước. Nếu bây giờ cậu đi về nhất định Koo Bonhyuk sẽ đưa cậu về, hắn không muốn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ.

"Vậy......."

"Nếu như em muốn về, vậy anh sẽ đưa em về!" Koo Bonhyuk nói.

"Anh Koo vừa tới sao lại muốn đi? Chẳng lẽ anh không thích tham gia tiệc đính hôn của em trai tôi?" Song Jaewon cũng không phải thật lòng muốn hắn ở lại, chỉ là không muốn hai người ở chung một chỗ mà thôi. Bây giờ Hanbin không muốn đứng lên.

Song Jaewon không phải người đàn ông hẹp hòi nhưng đối với người mình yêu người đàn ông luôn hẹp hòi.

Hanbin nhìn Koo Bonhyuk trong lòng không biết có cảm giác gì.

"Làm sao có thể, dù sao tôi cũng biết Jaein từ nhỏ, tiệc đính hôn của thằng bé nhất định không thể bõ lỡ."

"Thôi em không về nữa, hai người đừng châm chọc nhau nữa." Hanbin không chịu được nữa, cậu định không nói gì nhưng khó chịu, bọn họ nói nhau trước mặt cậu như vậy chẳng lẽ không biết cậu khó chịu sao? Tất cả đều bởi vì cậu.

Nói xong Hanbin đi ra ghế ngồi nhìn về phía khán đài, dưới sự hướng dẫn của người điều khiển chương trình, Jaein cùng Dennis cắt bánh ngọt, Dennis còn nói cảm ơn, sau đó nói một chút về hoàn cảnh hai người gặp nhau.

Thì ra vì theo đuổi Jaein mà Dennis tốn không ít công sức hơn nữa cũng chịu không ít khổ. Lúc Dennis còn là sinh viên, Jaein chỉ là một cậu bé mười ba tuổi lần đầu đi tới Anh, lúc đó Dennis cùng Song Jaewon đều trong đội bóng, Jaein thường đến trường xem bọn họ đá bóng, bắt đầu từ lúc đó Dennis đã thích Jaein, chỉ là Jaein còn quá nhỏ, vì vậy sau khi tốt nghiệp Dennis dứt khoát đến thành phố G vào công ty Song Jaewon làm việc.

Thông qua Song Jaewon hắn thành công tiến vào cuộc sống của Jaein. Trải qua nhiều năm theo đuổi rốt cuộc bọn họ có thể tiến vào con đường hôn nhân.

Jaein cảm động đến khóc, y chưa bao giờ biết Dennis yêu mình lâu như vậy, anh nói rất nhiều chuyện y đều không nhớ rõ nhưng anh lại nhớ rất rõ. Lúc tiếng vỗ tay vang lên hai người ôm nhau thật chặt làm mọi người đều cảm động.

Sau đó bọn họ khiêu vũ trước ánh nhìn của mọi người, giờ phút này là lúc Jaein hạnh phúc nhất cho nên mới muốn Hanbin nhìn thấy thời khắc này, bởi vì hai người là bạn thân.

Lúc này trước mặt Hanbin xuất hiện một bàn tay "Có thể nhảy một điệu với anh không?" Chủ nhân bàn tay chính là Song Jaewon.

Bàn tay trước mặt không nhúc nhích một hồi lâu, Song Jaewon bất động Hanbin cũng không động, lúc Song Jaewon cho rằng cậu sẽ không đồng ý chí thấy một bàn tay nhè nhẹ đặt vào lòng bàn tay hắn. Sau đó bọn họ đi tới sàn nhảy, nhịp nhàng nhảy cùng Jaein.

Thời gian giống như quay lại bốn năm trước, đêm mà bọn họ đính hôn hắn cũng đưa cậu ra khiêu vũ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người nhìn Song Jaewon đưa theo một cậu con trai còn trẻ vào sàn nhảy nhưng bọn họ không nhận ra cậu trai này, có lẽ bốn năm trước có không ít người gặp Hanbin nhưng bốn năm trước đã có tin đồn vợ Song Jaewon đã chết. Cho nên người con trai bên cạnh Song Jaewon vẫn luôn là Kim Hayoon, bọn họ biết Kim Hayoon nhưng người con trai trước mắt.......

Chẳng lẽ là người yêu mới của Song Jaewon sao?

Hanbin đột nhiên cảm thấy muốn ngất, lúc đang xoay cùng Song Jaewon, cậu thấy Koo Bonhyuk đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, ánh mắt cực kỳ giống bốn năm trước, cậu vô cùng tức giận, lúc đó anh Bonhyuk đau lòng bỏ đi. Nhưng hôm nay vẫn ở lại nhìn bọn họ nhảy.

"Sao vậy? Có phải lại đau đầu không?" Giọng nói êm ái, quan tâm của Song Jaewon truyền đến bên tai cậu.

"Không sao, nghỉ ngơi một chút là được."

"Có phải em nhớ lại chuyện lúc trước rồi không, trước kia lúc chúng ta đính hôn cũng nhảy như vậy, cũng chính tại khách sạn này, cũng chính căn phòng này, em còn nhớ không?" Ánh mắt Song Jaewon dò xét trên người Hanbin, muốn tìm ra một chút gì đó.

"Không, em không nhớ rõ." Hanbin rút khỏi tay hắn, từ từ đi về vị trí cũ.

Lúc đi đến vị trí bên kia cậu đụng phải một người phục vụ, người phục vụ kia ngẩng đầu nhìn Hanbin giống như rất quen "Hanbin? Là em thật sao Hanbin? Anh là Choi Daeshim, em không nhớ sao?" Đối phương cầm tay cậu không thả.

Người con trai dáng dấp lịch sự, cao, da trắng nhưng hơi gầy, giống như là sinh viên còn đeo một cặp mắt kính, hình như làm việc bán thời gian ở đây.

"Choi Daeshim? Thật xin lỗi, hình như anh nhận lầm người, tôi không nhớ rõ anh!" Hanbin thấy đối phương nắm tay mình không buông muốn rút tay về nhưng đối phương dùng sức quá mạnh cậu không thể tháo ra được, đừng nhìn hắn gầy như vậy thật ra thì so với nam thanh niên còn mạnh hơn.

"Làm sao anh có thể nhận nhầm chứ? Trước kia chúng ta từng qua đêm ở khách sạn cạnh trường học, làm sao em có thể quên nhanh như vậy?" Người phục vụ kia cũng không nói lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

"Anh đang nói gì vậy, tôi biết anh lúc nào? Mau buông tay ra." Lúc hai người nói chuyện đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Bắt đầu có vài người chỉ chỏ, nói bọn họ không biết xấu hổ.......

Chuyện như vậy mà cũng có thể nói ở đây sao?

Lại có người còn nói Hanbin là hạng thấp hèn, làm sao có thể để thứ người như vậy vào trường.......

"Không thả, có phải em có người đàn ông khác nên không muốn nhớ anh? Nói cho em biết, em muốn bỏ anh, không dễ dàng như vậy đâu, cẩn thận anh mang những bức ảnh nude kia phát tán lên mạng....... Đã ngủ cùng anh ngại còn muốn đi quyến rũ người đàn ông khác? Muốn câu dẫn tổng giám đốc Song Thị đúng không......." Người con trai mặt dày không chịu buông tay Hanbin.

Càng lúc càng có nhiều người đến xem.

"Ơ, Hanbin, không nghĩ tới cậu lại là thứ người như vậy, còn mặt mũi mà đến gần anh Song, cậu có còn tự trọng không?" Giọng nói châm chọc của Kim Hayoon truyền đến, cậu ta nhìn rất hả hê với màn kịch mà cậu ta dựng nên, xem ra rất thành công. Giọng nói cậu ta không lớn không nhỏ nhưng vẫn thu hút người xem.

Hừ, dám tranh giành đàn ông với cậu ta sẽ có kết quả như vậy, cậu ta nhất định phá hoại danh tiếng của Oh Hanbin. Để xem nhà họ Song còn chấp nhận cậu ta hay không, anh Song còn muốn cậu ta nữa hay không.

Hanbin liếc mắt nhìn Kim Hayoon lại nhìn người con trai trước mặt, cảm giác như có nói gì cũng không thể bào chữa được. Rốt cuộc người con trai này ở đâu ra, cậu căn bản không biết hắn.

"Mau buông tay, nếu không tôi......." Hanbin đang muốn cảnh cáo, đúng lúc này tên kia nắm tay Hanbin không chịu buông bị đấm một cái, người đánh hắn ngoài Song Jaewon còn ai nữa chứ?

"A!" Song Jaewon đấm vào mặt người tên kia "Ngươi......." Choi Daeshim muốn chửi người nhưng nhìn thấy Song Jaewon, hắn nuốt lửa giận vào bụng.

"Nói, ai sai cậu hãm hại cậu ấy?"

"Tôi......." Choi Daeshim theo bản năng liếc nhìn Kim Hayoon, sau đó lại dời tầm mắt đến Song Jaewon "Tôi không có, tôi không có!"

"Không có sao? Được, tối nay tôi sẽ cho cậu nhớ lại là ai sai cậu làm như thế." Sau đó mấy người đàn ông nhanh chóng đi tới đem Choi Daeshim đi.

"Không, không, anh Song không phải tôi cố ý......."

Choi Daeshim la to nhưng trong trường hợp này thì hắn không nên có cử động nào, là bởi vì hắn quá tham mà thôi.

"Hanbin, em không sao chứ!" Koo Bonhyuk nhẹ nhàng ôm vai Hanbin hỏi.

Đúng lúc Song Jaewon dạy dỗ Choi Daeshim, Koo Bonhyuk cũng đã đi tới bên cạnh Hanbin.

"Không có việc gì, em không sao!" Hanbin bị hù sợ bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"Vậy anh đưa em về nhà."

"Không cần anh giúp, Hanbin là vợ tôi, việc đó phải là tôi làm mới đúng." Giọng nói Song Jaewon truyền đến cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

"Không phải anh nên đi xem ai là người hại Hanbin sao?"

"Loại chuyện như vậy đã có người khác làm. Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được thì tôi nuôi bọn họ làm gì? Anh thấy đúng không, anh Koo?" Song Jaewon nói xong đã nắm tay Hanbin, kéo cậu ra khỏi người Koo Bonhyuk.

Koo Bonhyuk mất mát thu tay lại nhìn bọn họ rời đi trong lòng vô cùng khó chịu, Song Jaewon, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh nếm thử mùi vị của ngày hôm nay.

Vừa quay đầu lại đã thấy Kim Hayoon đứng bên cạnh hắn hơn nữa tư thế là dựa vào hắn, không biết cậu ta muốn làm gì lại to gan dám nhích lại gần.
--------
Chương sau có chút ngọt ngào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro