Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người lại một lần nữa bị chấn động, không nghĩ tới Hanbin từ trước tới giờ điềm đạm cũng có lúc bốc hỏa.

Song Jaewon không biết làm thế nào cho phải, nhìn thấy Hanbin tức giận hắn sợ cậu cứ như vậy bỏ đi "Hanbinie, anh sẽ xử lý!"

Hanbin nắm chặt tay Nicole không buông, cậu nhìn Song Jaewon rồi liếc nhìn Kim Hayoon "Cái nhà này chỉ có thể có một con dâu, hoặc là cậu ta đi, hoặc là em đi!"

"Hanbinie không cần nói nhiều, từ đầu đến cuối anh chỉ thừa nhận một người là em mà thôi." Song Jaewon nhìn Hanbin đầy tình cảm.

"Kim Hayoon, có nghe hay không, anh trai tôi nói chỉ nhận Hanbin, cậu nên đi nhanh một chút, đừng để tôi phải cho người đưa cậu ra ngoài." Jaein căm tức nhìn Kim Hayoon, nhìn cậu ta giả bộ yếu ớt.

"Kim Hayoon, thật xin lỗi cho tới nay tôi đều xem cậu là người thay thế, bây giờ Hanbinie đã quay về, còn nữa, tôi chỉ yêu một mình Hanbin, những người khác trong mắt tôi không là gì."

"Tôi còn muốn cho cậu rõ ràng một chút, bất cứ ai làm tổn thương Hanbinie của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua." Song Jaewon nói xong sắc mặt lạnh lẽo vô cùng nhìn Kim Hayoon mà Kim Hayoon lúc này chột dạ nhìn về chỗ khác.

"Em.......Em không hiểu ý của anh!"

"Không hiểu? Vậy tôi nói cho cậu biết, tối hôm qua người đàn ông bêu xấu Hanbin đã nhận tội, hắn nói......." Song Jaewon cố ý dừng lại nhìn dáng vẻ sợ hãi của Kim Hayoon, trong lòng không có một chút thương tiếc nào.

"Anh ta nói gì? Em cùng anh ta không có quan hệ gì, một chút quan hệ cũng không có!" Kim Hayoon chối cãi nhưng cũng bởi vì cậu ta có tật giật mình, Song Jaewon cái gì cũng chưa nói cậu ta đã hốt hoảng.

"Sao lại khẩn trương như vậy? Tôi còn chưa nói xong!"

"Anh trai, cậu ta gọi là có tật giật mình!" Jaein cười nhạo nói.

"Cậu nói láo, tôi không làm gì hết!"

"Tối ngày hôm qua người đàn ông kia nói, có một người con trai trẻ sai hắn hại Hanbinie, hắn nói cậu ta kia cho hắn không ít tiền, đợi sau khi chuyện thành công còn cho hắn thêm một nửa, hắn không biết cậu ta tên gì, chỉ liên lạc qua điện thoại! Các người đoán xem cậu ta kia là ai?"

Song Jaewon cố ý nói trước mặt ba mẹ, trải qua chuyện tối qua, bây giờ mọi người cũng cảm thấy Hanbinie là một người không thể kiềm chế, dù ngoài mặt không nói nhưng sau lưng mọi người ai cũng bàn tán.

Hắn sợ ba mẹ khinh thường Hanbin cho nên trước mặt ba mẹ phải nói sự thật điều tra được, đây cũng là lý do tại sao hôm qua hắn đã hỏi rõ ràng nhưng không ra tay.

Song Jaewon nói tới chỗ này, sắc mặt Kim Hayoon trắng bệch, hai tay siết chặt quần áo.

"Anh Song, thật sự không phải em!"

"Tôi không nói là cậu, nói thế nào cậu cũng ở bên cạnh tôi đã một năm, cậu đi đi, về sau đừng bao giờ quay lại đây nữa!"

"Anh Song......" Tại sao anh Song có thể như vậy, nói thế nào bọn họ cũng qua lại đã hơn một năm, trước kia hắn sủng ái chăm sóc cậu ta như vậy nhưng hôm nay lại vạch trần cậu ta trước mặt mọi người như vậy, còn giữ thằng tiện nhân kia lại, điều này không nói, về sau hắn còn muốn cậu ta không bao giờ quay lại nữa.

Đây là ý gì, hai người kết thúc như vậy sao?

Làm sao có thể như vậy, cậu ta còn chưa được hưởng thụ cảm giác làm vợ tổng giám đốc.......

" quản gia, làm ơn mời cậu Kim đi!" Jaein bất chợt hô to một tiếng. Chỉ thấy quản gia nhanh chóng đi tới trước mặt Kim Hayoon.

"Cậu Kim, xin mời!" quản gia làm tư thế mời.

"Các người.......Hừ, ai thèm nhà họ Song chứ, đi thì đi." Kim Hayoon tức giận lườm Hanbin một cái.

"Cậu cũng không có kết quả gì tốt đâu, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị anh ta đá giống như tôi. Có gì mà hả hê chứ."

"Quản gia, lôi ra đi." Câu này là Song Jaewon tức giận mắng.

Song Jaewon cái gì cũng không sợ, sợ nhất chính là Hanbin bỏ đi cho nên hắn rất lo lắng có người nói khích cậu đến lúc đó cậu nhất định sẽ bỏ đi thật.

Quản gia là một bác gái mập mạp, bình thường rất nghiêm túc, cảm giác chỉ một tiếng có thể ném toàn bộ người ra ngoài, chỉ thấy bác gái mãnh liệt lôi kéo Kim Hayoon ra ngoài, không quản cậu ta lảo đảo không theo kịp.

Mấy ngày nay quản gia chịu không ít tức tối từ Kim Hayoon, xem ra là chín mươi chín phần trăm đang trả thù cậu ta.

"Hanbinie, em đừng nghe cậu ta nói lung tung!" Song Jaewon có chút lo lắng nhìn Hanbin, chỉ sợ cậu nghĩ lung tung.

"Em biết rồi!"

Sau khi Kim Hayoon đi, mẹ Jaein đi đến ôm cháu gái. Mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng hai người từ từ gần nhau. Hơn một tháng nay, Nicole có thể nghe hiểu một chút tiếng Hàn mà mẹ Jaein trong thời gian này học không ít tiếng anh đều là vì Nicole.

Rốt cuộc nhà họ Song cũng có ngày này, mọi người náo nhiệt cùng ăn cơm.
Không biết mẹ Jaein chờ đợi điều này đã bao lâu, có con trai cả và con trai út cùng với cháu, bà rất vui.

Sau khi ăn xong Song Jaewon đưa Hanbin về nhà, Jaein cùng Dennis ở lại nhà bố mẹ.

Sau khi về chung cư Đế Vương bất ngờ gặp Dylan. Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ đợi đã lâu, trên mặt đất một đống tàn thuốc. Không biết bọn họ về nhà nên đứng đợi ở chung cư.

Nicole vừa nhìn thấy Dylan vui mừng chạy tới ôm lấy Dylan. Ôm cổ anh không chịu buông.

"Em nói chuyện với anh ấy một chút, anh về trước đi." Hanbin nhìn Song Jaewon rồi nhìn hai người kia.

"Không, anh ở đây chờ em!" Ánh mắt Song Jaewon đề phòng nhìn hai người.

"Cầu xin anh, em phải có không gian riêng!" Hanbin bất đắc dĩ, hắn vẫn giống trước đây, không cho cậu qua lại với người đàn ông khác.

"Được rồi, nhưng đừng nói lâu quá!" Song Jaewon bất đắc dĩ đi tới trước mặt Dylan liếc một cái "Nicole, chúng ta về nhà thôi."

"Không, con muốn ở với cha." Nicole càng ôm chặt Dylan. Nicole lệ thuộc vào Dylan làm Song Jaewon có chút mất mác.

"Nicole, nghe này, nếu con chịu đi theo chú ấy, chú sẽ mua cho quà cho con." Dylan dụ dỗ, tất nhiên anh có kinh nghiệm đối phó với Nicole hơn Song Jaewon."

"Đồng ý" Nicole duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc cùng Dylan.

Dù sao cũng là một đứa trẻ lên ba, hơn nữa đối với lời nói của người lớn đều rất tin.

Nicole ở trong ngực Song Jaewon, vốn dĩ Song Jaewon muốn con gái ở lại, có con gái ở đây hai người sẽ không quá thân mật, ít nhất hắn từng nghĩ như vậy.

"Hanbin, anh muốn rời khỏi thành phố G!" Dylan thấy Nicole bị bế đi xa, thu hồi ánh mắt nhìn Hanbin. Trong ánh mắt đều là lưu luyến.

"Rời khỏi thành phố G? Không phải anh muốn đi thăm bạn bè sao?"

"Không, anh về Anh, anh đã mua vé ngày mai bay!"

"Tại sao, không phải anh còn một tháng nghỉ phép sao? Tại sao đột nhiên lại về nước?"

"Bởi vì em đã tìm được người nhà cùng người yêu, bởi vì anh phát hiện hắn yêu em hơn anh."

"Dylan, tại sao lại nói vậy? Em không hiểu ý anh."

"Em hiểu, thật ra thì em đã sớm nhớ chuyện lúc trước. Anh cũng nghe rất nhiều chuyện của hai người từ Dennis. Hanbin, anh vẫn cho rằng anh yêu em nhất, hơn nữa còn cho rằng sau khi từ thành phố G về Anh sẽ kết hôn với em. Nhưng anh phát hiện người em yêu nhất là hắn. Hơn nữa hắn cũng rất yêu em. Vì em hắn có thể làm tất cả, kể cả hy sinh tính mạng của mình."

"Dylan, đừng nói vậy! Là em phải xin lỗi anh mới đúng."

"Không, em không cần phải xin lỗi anh, anh không phải người đàn ông rộng lượng nhưng anh nguyện ý buông tay em, để em quay về bên cạnh hắn. Không cần làm tổn thương hắn nữa, hắn cũng đã khổ sở lắm rồi."

Anh và Dennis nói chuyện rất lâu, Dennis là bạn tốt nhất của Song Jaewon cho nên chuyện của hai người hắn cũng là người hiểu rõ nhất, Dylan không biết chỉ vì một người như Hanbin mà hắn có thể lâm vào tình trạng như thế, thậm chí một chút nữa còn tự tử, chuyện của bọn họ cực kỳ giống Romeo và Juliet, thật sâu sắc làm anh cảm động.

Hơn nữa Hanbin cũng đã sớm khôi phục trí nhớ chỉ là cậu vẫn không dám đối mặt mà thôi.

"Dylan!" Hanbin đi lên phía trước, lần đầu tiên chủ động ôm Dylan.

Dylan dùng sức ôm Hanbin, khắc sâu hương thơm từ cậu, đây là lần cuối cùng, về sau hai người chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.

"Hanbin, chúc em hạnh phúc!"

"Cảm ơn!"

"Lúc anh đi em sẽ đến tiễn anh chứ?"

"Dĩ nhiên, anh là bạn tốt của em!"

Dylan buông Hanbin ra bởi vì anh thấy Song Jaewon vẫn ôm Nicole núp phía sau xe lén quan sát bọn. Người đàn ông này thật tham lam muốn giữ lấy Hanbin.

Hanbin nhìn Dylan đi xa mới đi lên lầu.
Song Jaewon đã ru Nicole ngủ, đây đúng là kỳ tích. Không phải Nicole rất sợ hắn sao, làm sao hắn có thể thuyết phục được con bé.

Hanbin mở cửa phòng mình phát hiện đồ dùng trong phòng đã bị đưa đi.

"Anh đã cho người dọn đến phòng anh rồi, em là chủ nhân nơi này, tại sao lại không ở cùng với anh chứ?" Một tiếng nói ấm áp vang lên phía sau.

Tiếng nói ấm áp cùng hơi thở vây quanh cậu, mang theo mùi vị ngọt ngào cùng hạnh phúc. Người đàn ông nhẹ nhàng gặm nhấm vành tai cậu.

"Đừng như vậy, Nicole vẫn còn......." Bốn năm rồi chưa từng có người nào thân thiết với cậu như vậy làm cho cơ thể cậu cứng ngắc, nhẹ nhàng xoay người đối mặt với hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ đẩy hắn, cố gắng ngăn cản cử chỉ thân mật của hắn.

"Không sao, hôm nay con bé chơi mệt đã đi ngủ rồi." Chỉ một cái ôm nhưng Song Jaewon cảm thấy dục vọng trong cơ thể hắn đã dâng trào, đây là phản ứng chưa từng có, chỉ có lúc ở bên cạnh cậu, cơ thể hắn mới có cảm giác như vậy.

"Vừa rồi em ôm Dylan!" Người đàn ông ghen khẽ cắn môi cậu, có ý trừng phạt.

"Đây chẳng qua là một cái ôm cảm ơn, anh ấy muốn rời khỏi đây!"

"Vậy sao?"

"Tất nhiên, anh ấy biết em đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa trong lòng chỉ có anh cho nên anh ấy chúc phúc chúng ta."

"Thật sao?"

"Ừ, bốn năm nay anh ấy vẫn chăm sóc em, em cảm thấy có lỗi với anh ấy, đồng thời cũng cảm ơn anh ấy."

"Anh cũng nên cảm ơn anh ta, bởi vì nếu như không có anh ta có lẽ anh không có được em với Nicole!" Song Jaewon nói xong đã cởi bỏ bộ đồ ngủ vướng mắt của cậu, bàn tay nhanh chóng lần mò vào trong...trên cơ thể cậu....
-----------

10 chương nữa thoaiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro