01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, ngày 24 tháng 12.

Chiếc bút trong tay rơi xuống nhưng Kim Đạo Vinh không có ý định nhặt nó lên. Quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngôi sao lơ lửng đột nhiên biến thành những bông tuyết khắp bầu trời, chỉ vài giây sau đó, mọi thứ phía dưới đều bị che phủ bởi tuyết trắng. Ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp chíu rọi cả bầu trời đêm, đôi mắt Đạo Vinh dừng lại trên bức tượng điêu khắc giữa quảng trường, tiếng chuông nhà thờ vang vọng từ xa, tiếng chim cũng lạc đi trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua...

Sau khi dọn dẹp giấy tờ vương vãi trên bàn, nhét cuốn sách đỏ lại vào vị trí trên cao của tủ sách, Đạo Vinh khoác chiếc áo khoác lông, ấm chuyển sang nóng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Cái lạnh khiến mạch máu co lại, bước chân cũng khựng lại.

Nhìn thấy hình dạng của cơn gió hòa lẫn với những bông tuyết nhỏ xíu rơi trên chóp mũi, khiến Đạo Vinh hắt hơi đến vài lần. Trên thực tế, không có lý do gì phải ra ngoài, thời hạn sắp đến đáng lẽ nên ngồi trên bàn làm việc, nhưng giờ đây Đạo Vinh đang quấn chặt áo khoác và đi về phía quảng trường.

Ở đó, có tượng của một cô gái đang khiêu vũ, tương truyền đây là mẹ của nhà điêu khắc. Bà đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho sân khấu, tứ chi đều được điêu khắc vừa phải, khoe ra vóc dáng kiều diễm.

Trong lúc đang ngắm nhìn, sự lạnh lẽo xung quanh đột nhiên biến mất ngay lập tức, nhiệt độ mất đi. Đạo Vinh cảm thấy giác quan của mình bị đông cứng, không khí đình trệ, hô hấp cũng ngừng lại.

Thế giới lúc này cực kỳ yên tĩnh, những bông tuyết trước mặt lơ lửng trong không trung, giống như những viên ngọc trai được gắn trên bức tường trong suốt.

Vài giây sau đó, Đạo Vinh dụi mắt, tuyết vẫn đang rơi dày đặc, bức tượng vẫn ở giữa quảng trường, không nhận ra có gì không ổn, coi như ảo giác của chính mình. Đạo Vinh nghiêng người dọn sạch một mảnh tuyết nhỏ trên băng ghế rồi ngồi xuống.

Xem màng đêm như mảnh giấy, Đạo Vinh nhìn chằm chằm bầu trời, bên tai vang lên tiếng bút cọ vào giấy, lấy gió làm bút, viết nguệch ngoạc mấy chữ vô nghĩa trong hư vô.

Là một tiểu thuyết gia, trong đầu Đạo Vinh luôn tràn ngập những suy nghĩ linh tinh, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi sau khi cơ thể trống rỗng, tâm hồn như trôi dạt đến một thế giới khác. Từ từ nhắm mắt trên băng ghế, những bông tuyết lại trở thành chăn bông.

Khi mở mắt ra lần nữa, phía chân trời đã có ánh sáng và tuyết không biết ngừng rơi từ khi nào. Ngọn đèn trên cao trước cửa vẫn còn nguyên vẹn, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp mờ nhạt vào buổi sáng sớm trước bình minh. Đạo Vinh bối rối, muốn lấy chìa khóa, nhưng trong túi áo khoác lại không có gì.

Thời tiết se lạnh dần dần dịu đi khi ánh bình minh xuất hiện.

Tiếng chuông xe đạp vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cả con phố suốt đêm. Kim Đạo Vinh nhìn thấy một bóng đen đang nhanh chóng tiến về phía mình, nhưng cơ thể lại không hề phản ứng, khi mở mắt ra một lần nữa, một vài tia sáng cuối cùng đã xuyên qua từ đường chân trời và hoàn toàn biến mất, làn sương mù u ám lại nuốt chửng bầu trời.

"Cậu không sao chứ?" Một giọng nam gấp gáp vang lên trên đầu, Đạo Vinh bị một lực lớn kéo lên ngồi dậy, đốt sống đau nhức, không còn có thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vì cơn đau mà hít mấy hơi khí lạnh.

"Cậu sao rồi? Có thể đứng lên được không." Người đó vẫn đang nói, ôm lấy eo Đạo Vinh cố gắng đỡ lên: "Xin lỗi, đường trơn quá, không ngờ cậu lại đứng ở đó, phanh không kịp..."

Nhìn lên, đường nét sắc sảo lại càng được nhấn mạnh bởi ánh sáng của đèn đường.

"Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về." Chàng trai quan tâm hỏi. Đạo Vinh xoa xoa lưng, không muốn làm phiền người khác, liền nói: "Không sao, tôi có thể tự đi."

Nghe xong vẫn không có ý định buông tay, nắm lấy cánh tay Đạo Vinh nói: "Để tôi tiễn câu, dù sao tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã làm cậu ngã."

"Thật sự không cần thiết." Đạo Vinh không có kiên nhẫn hòa giải, chỉ muốn nhanh chóng về nhà hoàn thành bản thảo: "Tôi ở phòng 04 của tòa lầu nay, đi hai bước là tới rồi."

Không ngờ Đạo Vinh vừa dứt lời, chàng trai đột nhiên cao giọng nói: "Cậu đang đùa tôi à? Phòng 04 của tòa lầu này là nhà của cậu?" Lại gãi đầu khó hiểu: "Hay cậu nhớ nhầm rồi? Đừng nói...cậu ngã nên mất trí nhớ?"

Nhìn thấy những lời nhận xét ngày càng quá khích, Đạo Vinh nhanh chóng ngăn lại và nói: "Tôi thực sự không sao, nếu cậu không sao thì đi đi, tôi phải về nhà rồi."

"Này, chờ đã!"

"Cậu còn muốn nói gì nữa?"

Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Đạo Vinh, người kia ngập ngừng nói: "Cậu...nhưng mà phòng 04 mà cậu đang nói đến là nhà của tôi...."

Đầu óc Kim Đạo Vinh đột nhiên ngừng hoạt động, cho rằng người này đang làm video chơi khăm trên mạng, trong tiềm thức còn kiểm tra xung quanh mình có camera ẩn hay không, sau đó nói: "Cậu đang đùa tôi à?"

Trên mặt chàng trai không có biểu cảm đùa giỡn sau một lúc im lặng, Đạo Vinh nói trong ánh mắt nghi ngờ của người kia: "Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi phải về nhà rồi." Sau đó đi thẳng về phía tòa nhà nhỏ.

"Này...đợi tôi."

Chàng trai đi theo Đạo Vinh từng bước một, quay lại nhìn, người đó cũng nhìn chằm chằm vào Đạo Vinh với vẻ mặt bình thường, khiến Đạo Vinh cảm thấy khó hiểu.

Đi được một đoạn đến lối vào hành lang, Kim Đạo Vinh chợt phát hiện hộp thư trước cửa đã biến mất, nơi đặt hộp thư ban đầu đã biến thành một bức tranh của trẻ con, vẽ một chiếc xe đầy màu sắc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đạo Vinh hoàn toàn không nhớ đã nhìn thấy bức tranh này, nhưng lại có cảm giác nó quen thuộc, giống như không có hộp thư trước cửa nhà mình, nhưng bức tranh này vẫn luôn ở đó.

Mười phút tiếp theo, Đạo Vinh tựa hồ như nhìn chàng trai ở đầu cầu thang, nhưng thật ra là đang động não mấy lần. Tại sao chiếc chìa khóa thường để trong túi áo khoác lại biến mất, tại sao hộp thư lại biến thành bức tranh chưa từng thấy, tại sao ánh nắng tươi đẹp sắp xuyên qua mây đen lại biến thành đám mây mù lớn...Chuyện này thật kỳ lạ, vài giờ trước còn đang ở nơi mình đang sống, sau khi bị chiếc xe đạp đâm phải thì lại đến đây...

Chàng trai kia đi thẳng đến cửa trước ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Đạo Vinh, cậu ta khéo léo lấy chìa khóa ra và dễ dàng mở ra cánh cửa mà Kim Đạo Vinh có thể không bao giờ mở được. Chàng trai anh tuấn bước vào, Đạo Vinh bị bỏ lại một mình trong gió lạnh.

Cách trang trí bên trong hoàn toàn khác với ngôi nhà mà Đạo Vinh đã sống ba năm. Chiếc tủ sách khổng lồ bằng gỗ có thể nhìn thấy ngay khi bước vào cửa đã biến mất, thay vào đó là quầy bếp với nhiều chai lọ mà Đạo Vinh chưa bao giờ nhìn thấy...nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác quen thuộc không thể nào giải thích được.

Ý thức bị ngắt như đột nhiên kết nối lại, Đạo Vinh nhìn bức tranh trẻ con treo ở cửa với vẻ mặt khó tin.... "Bây giờ là ngày mấy? Mấy giờ?"

Chàng trai đứng trước tủ giầy nhìn Đạo Vinh ở cửa, rõ ràng vẻ mặt của anh ta rất đáng sợ, đành phải thành thật trả lời: "Ngày 11 tháng 2...ừm...7 giờ sáng."

Kim Đạo Vinh lúc này thật sự không nhịn được nữa, hoàn toàn không để ý đến vết thương vừa mới chịu đựng, lao xuống cầu thang một lần ba bước, chạy thẳng đến quảng trường.

Cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn!

Bức tượng trong quảng trường vẫn còn tao nhã, trên váy phủ một lớp tuyết dày. Đạo Vinh chạy đến chỗ bức tượng và thở hổn hển, hoàn toàn không biết chàng trai kia cũng đang chạy tới.

Lông mày của bức tượng nữ vũ công hơi nhướng lên, tứ chi vẫn duỗi thẳng, mơ hồ lộ ra một tia vui mừng trong bóng tối.

Kim Đạo Vinh nhớ, bản thân đã vì bức tượng ở quảng trường mà viết về bà trong một trang văn.

Một vũ công cả đời tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu nhưng cuộc sống lại héo úa khi còn trẻ, bà bị chủ vũ đoàn tặng cho một quan chức cấp cao. Bà sinh được hai đứa con, một đứa chết yểu trong tuyết, đứa con còn lại bị điếc bẩm sinh. Mặc dù sau này trở thành nhà điêu khắc nhưng nữ vũ công đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ để có thể nuôi dạy con trai mình.

Bà luôn cau mày buồn bã, dù có vén chiếc váy rực rỡ lên nhưng trong trái tim vẫn héo úa.

"Cậu tên là gì?" Đạo Vinh không quay đầu lại, hiển nhiên là đang hỏi người đứng phía sau.

Chàng trai không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Tôi nói, tôi tên Kim Đạo Vinh, cậu tên gì?" Đạo Vinh quay người lại, trong mắt tràn đầy nước mắt sinh lý lạnh lẽo.

"Ồ...à." Chàng trai lại gãi đầu.

"Tôi tên là Tô Đình Hoán..." Cậu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro