khi đã ba mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuỗi kí ức chậm rãi ùa về trong tâm trí tôi, khi người ta rôm rả nói với nhau về những mối tình đầu. Tất thảy đều trong veo tựa một ngày nắng cuối hạ đầu thu.

Tôi nhớ Doyoung.

Trong những tháng ngày tâm hồn con người ta vồn vã chạy theo niềm đam mê, tôi trông thấy bóng lưng anh lầm lũi bước đi trên con đường ngược nắng. Tôi nhớ cái cách Doyoung tự ôm lấy đôi vai anh, như thể dáng người gầy guộc ấy sẽ chìm sâu vào một nơi buốt lạnh nào đó, nếu tôi không kịp đến và vỗ về những giọt nước mắt chẳng ngừng rơi.

"Em ở đây rồi."

Chiếc hôn vội vã tôi trao cho anh vào một hôm nắng chiều ngả lưng bên những toà nhà cao vút, trong phút chốc tôi dường như đắm say bên nụ cười phúc hạnh nơi anh.

"Đừng cố gắng mạnh mẽ khi ở bên cạnh em."

Sau những buổi tập như muốn bào mòn chúng tôi đến kiệt quệ, tôi luôn tìm kiếm bóng hình Doyoung như một thói quen. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi cùng nụ cười thường trực ấy thực sự khiến tôi vẽ nên một dấu chấm hỏi thật lớn trong đầu, rằng Kim Doyoung, rốt cuộc anh tôi mạnh mẽ đến nhường nào?

"Anh không sao đâu, Junghwan đừng lo."

Bầu trời màu tàn thuốc khẽ ban xuống thành phố cơn mưa phùn trái mùa. Tôi ôm lấy anh bên bệ cửa sổ, đáy mắt hao gầy, khoé miệng chẳng còn cười xinh.

Chúng tôi đã bước sang độ tuổi ba mươi, không còn thời giờ để đắm chìm trong phòng tập nhảy, hay những câu hát về tình yêu đôi lứa ngày xưa. Sau những tháng ngày rong ruổi với nghiệp diễn, tôi trở về tìm Doyoung.

Anh tôi gục đầu trên chiếc đàn quen thuộc, mái đầu ánh đỏ ướt mồ hôi, lặng lẽ thả mình vào giấc mơ trưa.

"Junghwan? Sao lại về rồi..."

"Phải rồi, anh đang mơ... Tỉnh dậy rồi sẽ không thấy em nữa."

"Nhớ em lắm, đừng đi..."

Tôi đứng như trời trồng trước đôi mắt long lanh nước, tại giây phút ấy, tôi biết Doyoung của tuổi đôi mươi đã chẳng còn nữa.

Anh tôi yên giấc bên giọt nắng đơn côi.

"Em về với anh rồi, không đi nữa, không đi nữa."

Suốt tuổi thanh xuân tròn trịa những kỉ niệm màu nắng, điều duy nhất khiến tôi hối hận là đã để lại anh một mình. Doyoung rất giỏi, anh có thể tham gia đóng một bộ phim nào đó, hoặc tiếp tục ca hát, hoàn thiện sân khấu bằng những bước nhảy điêu luyện của mình.

Nhưng anh không làm gì khác. Sau khi tôi rời đi, Doyoung cũng ngừng hoạt động, đến tận bây giờ tôi mới biết, Doyoung chỉ thật sự cống hiến khi anh là J&D Doyoung.

"Đi thôi, anh đàn, em hát."

Tôi bao trọn những ngón tay hao gầy nơi anh vào lòng bàn tay mình, đốt tay ửng hồng dưới cái rét lạnh cuối đông. Thước phim của tháng ngày còn trẻ như ùa về, chẳng kịp sắp xếp, lũ lượt tựa làn sóng vội tìm về bến bờ tin yêu. Doyoung khép lại làn mi xinh đẹp, ngón tay bắt đầu điệu nhảy nhịp nhàng trên những phím đàn cũ kĩ.

"Em sẽ không bao giờ để anh một mình nữa."

"Tình đầu của em."




end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro