Chương I: 1. Cơ sự bắt nguồn từ lọ sơn móng tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây mấy tháng đặc biệt thịnh hành trend sơn móng tay màu đen.

Dĩ nhiên không phải loại sơn bình thường, nghe nói lọ sơn màu này được trộn cả thạch anh kim cương gì đó bên trong, khi sơn lên móng tay sẽ vô cùng lấp lánh.

Thế nhưng loại màu này trước kia chưa từng được ưa chuộng tới vậy, thế nên dù tôi có cuốc bộ đi khắp cả Yorknew cũng không thể tìm thấy một lọ sơn màu đen. Cuối cùng vẫn là vì thời gian không cho phép nên không thể tiếp tục tìm kiếm, phải theo Đoàn trưởng đi khai phá di tích cổ hết 3 tháng, tới khi trở lại thành thị thì làn sóng "sơn móng đen" đã giảm bớt.

Tôi chỉ là vẫn còn rất tiếc nuối, dù sao trước giờ bất cứ trend thời trang nào tôi cũng là người đầu tiên trong lữ đoàn bắt kịp. Bởi thế nên trước khi chúng tôi tiến vào di tích, tôi đã đưa giao kèo trước với Đoàn Trưởng: Phải kiếm cho tôi một lọ sơn móng màu đen thạch anh vô cùng hiếm đó.

Đoàn Trưởng ngoài ý muốn đáp ứng.

Tuy rằng sau đó đã được Đoàn Trưởng tặng cho lọ sơn móng yêu thích, song tôi vẫn còn một chấp niệm nữa. Sơn móng tay này tô lên tay nhìn rất đẹp, nhưng cổ tay trống không nhìn thật sự không hợp.

Tôi lùng sục cả tháng trời ở các hội chợ để tìm ra một chiếc vòng phù hợp, may mắn làm sao, ở thành phố Zaban cuối cùng cũng xuất hiện chiếc vòng "chân mệnh thiên tử" đó.

Tôi không chút suy nghĩ hỏi chủ hàng, là một mỹ nhân da ngăm xinh đẹp.

-"Vòng tay này bao nhiêu?"

Cô chủ nói giá với tôi, đại khái là một cái giá rất phù hợp.

Với giá cả như này thì không cần cướp, tôi cũng không phải tên thần kinh dở hơi như Feitan, hơi tí là cướp cướp giết giết.

Thế nên tôi rất hào phóng, móc ví lấy tiền ra trả. Vậy nhưng ví tiền còn chưa kịp cầm đến thì đã bị tiếng tin nhắn điện thoại làm gián đoạn.

Đại khái là Đoàn trưởng nhắn tôi, nội dung tóm gọn lại trong mấy chữ: "Đã gặp được Hisoka chưa?"

Tôi cầm vòng tay lên, nhét điện thoại lại vào túi, không muốn trả lời.

Mẹ kiếp, tôi mà chưa gặp được Hisoka thì làm gì có chuyện ung dung ở đây đi mua sắm dạo phố như này.

***

Bắt đầu câu chuyện vẫn là phải kể về 3 tháng trước.

Khi trend sơn móng tay đen thịnh hành thì tôi đang ở Yorknew, cùng Đoàn Trưởng chuẩn bị cho kế hoạch khai phá một di tích cổ ở phía Đông. Rất hiếm có lúc nào Pakunoda bày tỏ có việc bận không thể theo Đoàn Trưởng được, sau khi thông báo với chúng tôi thì cô ấy liền rời đi, từ đó tới khi tôi cùng Đoàn Trưởng hoàn thành khám phá di tích mới xuất hiện trở lại.

Thông thường những người đi theo Đoàn Trưởng đều là tôi và Pakunoda, nhưng vì Pakunoda vắng mặt, người thay thế trở thành Kortopi.

Tôi...không có ý kiến.

Dù là ai cũng không thể ngăn cản tôi đi tìm cửa hàng bán màu sơn móng yêu thích.

Một thành phố sầm uất bậc nhất như Yorknew vậy mà lại không có nơi nào bán màu sơn này, quá là quái lạ. Có cảm giác như tất cả các lọ sơn màu đen tại nơi này đã bị các tiểu thư nhà giàu càn quét hết, tới khi đến tai tôi chỉ còn lại chút mẩu xương không ai thèm vậy.

Đoàn trưởng cực kì nhân hậu an ủi tôi, "Cô hoàn toàn có thể dùng than tre tô lên. Cũng là màu đen."

Tôi tức tới mức không muốn trả lời lại.

Than tre là màu đen?! Lời này ai cũng có thể nói, nhưng tuyệt đối không thể là từ một người học nhiều biết rộng như Đoàn Trưởng được!

Chuyện săn lùng này vì khai phá di tích nên tạm dừng, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ mãi.

Thế nên trước khi chúng tôi tiến vào di tích, tôi đã đánh đòn phủ đầu trước với Đoàn trưởng đại nhân, "Sau khi ra khỏi di tích này, nếu tôi không thể tìm thấy sơn móng tay màu đen, thì Đoàn Trưởng, ngài phải đi cướp về cho tôi."

Chrollo ồ một cái.

Tôi quan sát tâm trạng trên gương mặt Đoàn Trưởng, biểu cảm này chính là đang rất muốn mắng tôi. Lấy danh tiếng là đoàn trưởng của một lữ đoàn trộm cắp hạng A, việc đi cướp một lọ sơn móng tay màu đen hẳn là việc vô cùng xúc phạm tới tay nghề của Chrollo.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đoàn Trưởng lại đáp ứng.

-"Được thôi."

-"Được thôi là ngài định đi cướp hay đi mua?"

-"Bất kể là hình thức nào đi chăng nữa, chỉ cần là có đồ mang về cho cô là được, đúng không?" Chrollo nhìn sang. "Đổi lại, cô biết cái giá của việc sai bảo tôi rồi đó."

Tôi...không biết.

Không phải trước giờ tôi vẫn luôn nhờ vả ngài như vậy sao, Đoàn Trưởng? Đằng nào tôi chả phải lao động sống dở chết dở để hầu hạ ngài chứ, này không gọi là sai bảo, phải gọi là xin ban ân huệ.

Tôi thật lòng không hiểu được ám chỉ của Chrollo vào lúc này, mà càng cố đoán thì Đoàn Trưởng càng không để cho tôi đoán ra.

Vậy nên, tạm biệt.

Không nghĩ nữa.

Ba tháng sau đó vùi mình vào di tích cổ thật là như địa ngục, làm tôi không còn hơi sức đâu mà nhớ tới cái ẩn ý đó nữa. Trước giờ cách nói chuyện của Đoàn Trưởng đều mang ý ám chỉ ẩn dụ như vậy, đếm sơ qua thôi cũng phải tới hàng trăm, ai rảnh đâu mà nhớ làm gì. Vả lại trong khoảng thời gian chúng tôi ăn nằm trong di tích Chrollo cũng không nhắc lại chuyện này nữa, khi đó trong đầu tôi chỉ đang thương tiếc tới lọ sơn móng tay màu đen pha thạch anh lấp lánh, thế nên chuyện này rất nhanh được ném ra sau đầu.

Thời gian trôi tới ngày chúng tôi hoàn thành phá nát cả di tích, chỉ trong 3 tháng tôi đã bị Đoàn Trưởng đem ra vắt thành nước. Tổng cộng là 8 quyển văn kiện cổ đang nằm trong túi Đoàn Trưởng chờ được giải nghĩa, số còn lại đã được chính tôi đây trong 3 tháng kiên cường dùng đèn pin soi, dưới ánh sáng tù mù của di tích giải nghĩa toàn bộ.

Đoàn Trưởng thu thập được một cái áo choàng đen xấu như hủi, nghe nói đây là chiếc áo bị ám của bộ tộc cổ Franci. Nếu là tôi, tôi cam đoan đây tuyệt đối sẽ là món đồ không bao giờ nằm trong list cần giữ của mình, vừa xấu vừa bẩn, dù cho rất có giá trị lịch sử thì cũng không đáng để tôi lao tâm khổ tứ suốt 3 tháng. 

Còn lại mấy cái báu vật cổ linh tinh liền giao cho Kortopi xử lí, tôi đoán chỗ đồ này sớm thôi sẽ xuất hiện ở phiên đấu giá kế tiếp của Yorknew.

Giải quyết các thứ xong mới được Đoàn trưởng cho phép nghỉ ngơi.

Ba tháng địa ngục, tôi vừa lao lên giường cái là đã mất ý thức.

Một thời gian dài không được thoải mái ngủ, trong di tích chứa rất nhiều bẫy ngầm, đến cả lúc ngủ cũng không thể thả lỏng sự cảnh giác, thế nên tới lúc tinh thần hoàn toàn giãn ra, tôi đã ngủ tới mức ngu người.

Tới khi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Đối diện là Đoàn Trưởng đang ngồi gác chân ở ghế bành đọc sách.

Tôi dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài.

-"Dậy sớm thế?"

Chrollo gật đầu, "Còn cô thì dậy quá muộn. Là rất mệt sao?"

Tôi đảo mắt, không muốn đáp lại câu hỏi này.

Ba tháng lăn lộn với cát bụi mà không mệt chắc chỉ có ngài thôi.

Xét thấy thời gian vẫn còn sớm, tôi liền kéo chăn lên quá đầu, tiếp tục vùi mặt xuống gối, "Tôi ngủ tiếp."

Sau lưng có tiếng lật trang sách đi song song với tiếng Chrollo, "Không muốn xem trên đầu tủ có cái gì sao?"

Tôi hử một cái, mơ màng ngó đầu ra khỏi chăn, nhìn lên đầu tủ.

Chễm chệ trên đó là một lọ sơn móng tay màu đen.

Tôi: !!!!!!

-"Đoàn Trưởng!" Tôi tỉnh táo nhào tới kệ tủ, không tin vào mắt mình. Lọ sơn này mấy tháng trước được săn đón như vàng, tôi còn tưởng sau một thời gian đã phải cháy hàng rồi chứ, không ngờ là vẫn còn.

Đáng nói là món đồ này còn có tem mác đàng hoàng, hy vọng đây không phải đồ đi cướp.

-"Xúc động vậy sao?" Chrollo ôn tồn nói, mắt vẫn dán vào quyển sách.

Tôi nâng niu lọ sơn móng tay lên, màu đen lấp lánh, phát ra chút ánh tím của thạch anh.

Tôi thiếu điều bật khóc ngay tại chỗ, "Ngài vẫn còn nhớ...."

Chrollo gập quyển sách lại, ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt Đoàn Trưởng màu đen tuyền như đại bàng, đối với người nào không quen khẳng định sẽ có hai trường hợp xảy ra. Hoặc là sợ tới rét run, hoặc là mê đắm chìm vào ánh nhìn sâu không đáy của hắn.

Còn đối với người đã đối mặt với Đoàn Trưởng qua hơn chục năm như tôi, chỉ có một cảm xúc.

-"Vậy tôi phải làm gì để báo đáp ngài đây?" Nể tình lọ sơn móng tay này, tôi nói mà không chút chần chừ. "Chỉ cần không phải bảo tôi chết, tôi đều có thể!"

Chrollo mỉm cười, "Không đòi mạng cô đâu, Sanya."

....Hiếm khi nào Đoàn Trưởng lại gọi thẳng tên cúng cơm của tôi, đột nhiên đem lại một cảm giác thật bất an.

-"Ngài cứ nói thẳng đi, chỗ này chỉ có hai chúng ta, không cần phải úp mở với tôi."

Đoàn Trưởng đại nhân lại mỉm cười.

Tuy rằng tôi đã quen với kiểu cười chống chế như này của Đoàn Trưởng, nhưng thật tình thì vẫn cứ thấy bực mình.

-"Sắp tới cuộc thi Hunter tổ chức ở thành phố Zaban." Chrollo lấy ra một tờ giấy từ trong sách, đưa tới chỗ tôi. "Giúp cô báo danh rồi, đi tham gia đi."

Tôi thắc mắc nhận tờ giấy từ Đoàn Trưởng.

-"Hả?"

-"Là như vậy đó, tới tham gia đi. Chứng nhận Hunter rất có ích cho công việc về sau, xem như chuẩn bị trước."

-"...."

-"Nhân tiện Hisoka cũng tham gia thi Hunter năm nay." Chrollo điềm nhiên bổ sung. "Sanya, chúc may mắn."

Đó là một câu chúc không hề mang ý nghĩa thật tâm.

Chí ít là tôi cảm thấy vậy.

Đối diện với ánh nhìn của Đoàn Trưởng 10 giây, tới giây thứ 11, tôi...

Giãy - đành - đạch.

-"KHÔNG!!!" Tôi hét tới mức lộ cả cuống họng. "Tôi đi thi cũng được, nhưng vì sao lại phải liên hợp với tên đó?! Ngài biết Hisoka dị hợm tới mức nào không?! Đây là gián tiếp đẩy tôi vào chỗ chết còn gì! Rốt cuộc ngài đang muốn chuẩn bị cho tương lai của tôi hay cắt đứt nó vậy hả?!"

-"Sanya."

Đoàn Trưởng vươn tay vỗ đầu tôi, lặp lại 3 chữ.

-"Chúc - may - mắn."

Tôi mơ hồ cảm nhận được sức nặng trên từng cái vỗ đầu.

Chiếc áo choàng đen như hủi lấy từ di tích kia chính là món quà đưa tiễn Đoàn Trưởng đặc biệt tặng cho tôi. Sau đó chúng tôi không từ mà biệt, sáng hôm sau dậy tôi đã không còn thấy bóng dáng Đoàn Trưởng nữa.

Chỉ cho tới ngày hôm nay, khi tôi đã tới thành phố Zaban thì mới nhận được cái tin nhắn đầu tiên sau một tháng của Chrollo.

Lại kể tới việc tôi gian nan vất vả thế nào mới tới được chỗ này.

Quá trình đi đường thật sự không đáng kể, trước kia tôi đã du hành nhiều, thế nhưng mọi thứ chỉ bắt đầu khi tôi đặt chân lên thành phố Zaban trước ngày thi một tuần.

Hisoka, tên đó là số 4 trong lữ đoàn, mới gia nhập cách đây hai năm.

Tôi đặc biệt rất không thích tên mặt hề này.

Nghe nói năm ngoái tên này cũng đi thi Hunter, dù sao chứng nhận Hunter là một thứ rất giá trị, có nó trong tay thì cảm giác như bạn có quyền hơn cả Tổng Thống vậy. Trước kia tôi cũng từng có ý muốn đi thi, nhưng mấy người trong lữ đoàn kể lại thì nghe bảo cuộc thi rất gian nan vất vả, nhất là còn không có chỗ tắm trong suốt khi thi.

Sau khi tôi nghe xong liền mất hết hứng thú.

Quay lại với Hisoka, tên này năm ngoái cũng đi thi, cũng đã được xét đậu. Xong rồi chỉ vì nổi sát hứng nhất thời, đi tìm giết mấy tên giám khảo mình không ưa, cuối cùng bị đánh trượt.

Chuyện này tôi nghe từ miệng Shalnark sang, cảm nghĩ sau khi nghe xong chính là: Mẹ kiếp, đáng đời tên đốn mạt. Hắn ta không đỗ được là đúng.

Ai ngờ đâu chỉ bằng hai tình tiết không liên quan đó mà lại dẫn tới ngày hôm nay. Chính tôi cũng không nghĩ tới có ngày bản thân lại phải đi thi Hunter, còn là đi với Hisoka. Giá như trước kia khi tôi có dự định đi thi thì dứt khoát thi luôn, giả điếc trước toàn bộ mấy lời review đểu cán của đồng nghiệp. Giá như năm ngoái Hisoka đã đến bước cuối rồi liền chịu nhịn một chút, đợi cầm được tấm bằng Hunter trên tay rồi thì việc giết người sẽ được hợp pháp hóa, như vậy năm nay liền không đụng mặt tôi.

Đoán rằng cả hai chúng tôi đều có tâm trạng như nhau, bởi lẽ thời điểm gặp mặt Hisoka ở đầu thành phố, sắc mặt tên này còn tăm tối hơn tôi 10 lần.

...Đột nhiên thấy có chút hả hê.

Ít nhất cũng khiến hắn ta không thể sống thoải mái.

-"Yo." Tôi chào trước, sau đó lập tức nói luôn. "Không cần chào hỏi, địa điểm thi ở đâu? Anh nói cho tôi, tôi có thể tự mình tới đó."

-"Không biết." Hisoka nói rất dứt khoát. "Tôi cũng đang tìm."

-"Ha, anh tới thành phố này trước tôi những một ngày, vậy mà vẫn còn chưa tìm ra địa điểm thi?" Tôi lập tức cười nhạo. "Trình độ của anh thì ra cũng cùi bắp vậy thôi."

Hisoka lườm tôi, tôi cũng không vừa, trừng mắt lại.

-"Ăn nói cho đàng hoàng, Sanya." Hắn ta ra vẻ cảnh báo tôi. "Tôi là vì nghe lệnh Đoàn Trưởng nên mới tới đón cô, cư xử biết điều một chút."

Tôi trợn mắt, "Tôi cũng là vì nghe lệnh Đoàn Trưởng nên mới hợp nhóm với anh. Còn không anh tưởng tôi là vì nhớ anh hay sao mà tự dưng liên lạc hả?"

Chúng tôi hai người, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, thu hút kha khá ánh nhìn.

Cuối cùng vẫn là Hisoka không thể tiếp tục màn đấu mắt vô tích sự này nữa, trực tiếp quay ngoắt mặt đi.

-"Tôi đi nghe ngóng tiếp. Cô tự mình lo chỗ ở đi."

Tôi ở phía sau giơ ngón giữa với hắn.

Tìm một nhà trọ ở thành phố Zaban không hề khó, tôi ném đồ đạc vào phòng xong liền bắt đầu ra ngoài dạo chơi. Hội chợ lớn như vậy, có cảm tưởng chỉ thua mỗi Yorknew, tôi không thể không nhân cơ hội này làm một chuyến tham quan được.

Sự việc sau đó liền diễn ra như bên trên.

Tin nhắn của Đoàn Trưởng vừa được tôi cho vào tin rác xong liền tới tin nhắn của Hisoka. Hisoka gửi cho tôi hai tin, một là báo cho tôi biết đã tìm ra địa điểm thi Hunter, hai là một lời nhắn mang hàm ý cảnh cáo: "Trước khi tới kì thi tốt nhất đừng để tôi đụng mặt cô ở bất cứ đâu."

Kệ xác anh chứ! Tôi trợn mắt lè lưỡi với cái điện thoại, sau đó chuyển tin hăm dọa của Hisoka vào mục rác. 

Vẫn còn một tuần nữa mới tới ngày bắt đầu...

Trước đó vẫn là ăn chơi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro