Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10


Hai ngày sau, người hầu đến báo có nhân đến tìm. Đoán được người đến là ai, Hy Lan cho truyền đến phòng.

Phương Mai nhìn đến tòa sương phủ rộng lớn trang nghiêm mà trong lòng thầm giật mình. Nàng nghĩ đến ân nhân là nhân vật không tầm thường, thế nhưng không nghĩ đến là người của Dạ vương. Thu hồi kinh ngạc trong lòng, Phương Mai theo chân người hầu đến sương phòng Hy Lan.

Vừa bước vào phòng, một bầu không khí thanh mát dịu nhẹ bay đến khiến tinh thần người không khỏi cảm thấy thoải mái. Phương Mai vừa vào đã nghiêm chỉnh đứng một bên đợi.

Hy Lan vừa lòng nhìn Phương Mai, nàng biết nàng (Phương Mai) là nữ tử có giáo dưỡng, cũng biết đối nhân xử thế, đây thực sự là một cô gái tốt.

Từ sau bình phong bước ra, một nữ tử mặc lam y nhẹ nhàng ngồi xuống, lạnh nhạt như thế nhưng khí chất trên người khiến người khác thầm cảm thán, thế gian tìm đâu ra một nữ tử như vậy, khí chất vương giả hiếm ai sánh bằng, sợ rằng khắp thiên hạ này chỉ có Dạ vương cùng Thủy thái tử mới hội được bậc này khí thái.

Phương Mai cảm nhận được khí tức không tầm thường, sua đó hành lễ.

"Phương Mai tham kiến ân nhân, tạ ơn cứu giúp của ân nhân, Phương Mai nguyện làm trâu làm ngựa, quyết không từ nan."

"Đứng lên đi." Hy Lan nhàn nhạt nói "Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, mỗi người đều có số phận, phải biết tự mình làm chủ chính mình. Ta giúp ngươi cũng sẽ cần ngươi giúp ta, chúng ta đều là con người như nhau, không cần phân biệt tôn ti. Từ nay ngươi theo ta, ta tất đối ngươi như người thân bình thường, ta gọi ngươi Mai nhi đi, ngươi gọi ta Lan tỷ tỷ là được."

Giọng nói Hy Lan nhàn nhạt vang lên nhưng đánh thật sâu vào tâm thức những người ở đây. Cả Phương Mai, Vân, Nguyệt đều thật sâu giật mình, thật sâu cảm động. Mỗi lời nàng nói tựa như những tia nắng nhẹ nhàng soi chiếu tâm hồn họ. Họ sống đến nay đều vì chủ tử làm việc, họ biết chủ tử luôn tôn trong họ, cho họ lựa chọn, nhưng họ nghĩ cũng chưa nghĩ đến một con người có thể làm chủ chính mình, không vì một ai khác. Quan niệm trước nay đều vì một câu "chúng ta đều là con người như nhau" mà phá vỡ. Là như nhau, cớ sao phân biệt đối xử, là như nhau, cớ gì mù quáng tự hạ thấp chính mình. Đúng vậy a, bọn họ cũng như nhau, đều có thể làm chủ cuộc sống của mình.

Hy lan không biết rằng từ phút giây này đây, vì một lời nàng nói mà đối với ba nữ tử bọn họ có biết bao tín nhiệm cùng kính trọng. Bọn họ cũng từ giờ phút này mà xác định, sẽ một lòng một dạ theo nàng, quyết không từ nan, nguyện hy sinh tất cả.

"Lan tỷ tỷ." Phương Mai ngàn lời cảm động cùng biết ơn nhưng tất cả cũng là chỉ thốt ra được ba từ này.

"Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi đi, hôm nay để Nguyệt dẫn ngươi về phòng."

Phương Mai theo lời nàng phân phó mà cùng Nguyệt rời đi.

Đến khi Phương Mai đã khuất bóng, Hy Lan đưa tầm mắt ra khoảng không phía ngoài cửa sổ, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống vờn quanh người nàng như vần hào quang mờ ảo, đẹp không sao tả xiết.

Thật lâu sau, tựa như nàng đã ngủ, giọng nói lạnh nhạt lại vang lên

"Vân"

Từ không trung bỗng nhiên xuất hiện một người tử y, vô thanh vô tức xuất hiện.

"Chủ tử."

"Tìm giúp ta tư liệu về Chiếu Sa quốc, bắt đầu từ mười sáu năm trước trở lại."

Hy Lan khẽ nhắm mắt phân phó. Phụ hoàng, mẫu hậu, Lan nhi sẽ vì người báo thù, vì con dân Mễ Diễm quốc tìm lại nhà cho chúng ta. Lần nữa mở mắt, ánh mắt đã trở nên kiên định, quang mang chói lọi.

59g4N4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro