Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

[ Quà 8/3/16 cho các nàng đây, xin lỗi vì tiến trình chậm như rùa bò của ta nhé, năm nay cuối cấp r, lo ôn tập bài vở thi cử nên cứ lúc nào ổn mới viết được, nhưng đảm bảo là sẽ không bỏ tr đâu. 

Chúc các nàng 8/3 vui vẻ xinh tươi nè <3  - Tiểu Tinh]

Mộc công công từ bên cạnh cầm chiếu chỉ đến, nhận được ánh mắt từ Long hoàng đế, vươn tay, cao giọng đọc

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Long Hỏa quốc con dân đã được thái bình ấm no, người người hạnh phúc, trẫm lấy làm yên tâm. Nhưng đời người có bao nhiêu năm là mạnh khỏe, trẫm cảm thấy thân thể không đủ để duy trì và mạng lại bình yên cho con dân Long Hỏa. Nay sau bao đêm nghĩ suy, trẫm nhận thấy Dạ vương – Long Dạ, tư chất hơn người, khí thế quân vương cùng tài năng là điều đã được thấy rõ, không cần bàn cãi. Trước mặt quan văn bá quan hôm nay, trẫm truyền ngôi cho Dạ Vương, lễ đăng ngôi sẽ diễn ra vào tháng sau. Xét thấy Dạ vương đã đến tuổi thành thân, cũng nên có vương phi để làm an lòng Long Hỏa quốc, duy trì dòng máu tổ tiên. Trẫm ban chỉ, Dạ vương phải lập phi, lễ thành thân sẽ diễn ra cùng ngày. Khâm thử."

Quan văn bên dưới không khỏi kinh ngạc, Long hoàng thân thể không khỏe? Thế xin hỏi ai đang mỉm cười đắc ý trên kia là ai? Dạ vương lập phi? Cả đất nước này ai mà không biết Dạ vương không gần nữ sắc, cũng không phải bọn họ chưa đưa nữ nhi mình đến dò ý hắn, chẳng phải đều bị cuốn chăn mang về sao ( là cuốn chăn thật đấy các bạn =]] ). Cho nên nói, thánh chỉ này thực sự khiến họ bất ngờ. Càng bất ngờ hơn nữa đó là vị Tấn vương kia, có ai nói cho họ biết vì sao vị ôn thần kia vẫn đứng đấy cười không, còn nữa, nụ cười của hắn cũng rét lạnh quá đi.

Mặc dù nghi vấn trong lòng nhiều vô kể, nhưng họ vẫn phải dập đầu mà khấu tạ hoàng đế anh minh.

"Bãi triều."

Giọng nói của Mộc công công vang vọng trong đại điện, buổi thượng triều đầy gian nan cũng kết thúc. Quan viên ai cũng bước đến chúc mừng, buông lời nịnh hót Long Dạ. Đến khi chỉ còn lại hai người bọn hắn, Long Ngạo Vân bước đến, cười nói

"Chúc mừng đệ, xem ra từ nau không thể gọi đệ là đệ đệ nữa rồi."

Long Dạ trầm mặc. Từ nhỏ hắn vẫn thường tranh chấp cùng Long Ngạo Vân, nhưng thời gian trôi qua, hắn đã trưởng thành hơn, cũng nhận ra bản thân không hứng thú với hư vinh cùng quyền lực.

Sinh ra trong bậc đế vương, hắn đã sớm nhìn thấu những điều tăm tối nhất nên dần trở nên lạnh nhạt với xung quanh. Nhưng tình yêu của phụ hoàng cùng mẫu hậu đối hắn vẫn luôn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim hắn, do đó khi nhìn thấy Ngạo Vân, hắn đã nhận ra những trò đùa trẻ con, những tranh chấp kia thật vô nghĩa. Vì vậy mà hắn đã không nghĩ đến những việc này, thản nhiên nhìn người đại ca của hắn. Nhưng dường như hắn vẫn chưa buông bỏ, tựa như lần này trở về, đã tặng cho hắn món quà chào đón nồng nhiệt như vậy. Cũng nhờ lần đó trong rừng mà hắn gặp được Hy Lan, gặp nàng chính là may mắn hạnh phúc nhất đời hắn.

(Dạ ca đang nói đến việc bị tập kích lúc ở rừng đấy các bạn, cũng là lần đầu tiên gặp tỷ đấy =]] )

"Huynh đệ ta đã lâu không gặp nhau, ta nghĩ mình có thể đến vương phủ của đệ thăm quan chứ, không biết vườn hoa lan năm nào bây giờ còn không."

Long Ngạo Vân nhẹ nhàng cười nói, tựa như người huynh trưởng hiền từ thăm hỏi đệ đệ của mình.

Hắn vẫn chưa quên được năm đó hắn vì ham chơi mà vô tình đã phá hủy đi vườn lan mà mẫu hậu yêu quý nhất. Mặc dù mẫu hậu ngoài miệng nói không sao, nhưng sự lạnh nhạt của phụ hoàng khiến lòng hắn lạnh giá, còn vị đệ đệ kia, khi đó chẳng phải hắn chỉ trơn mắt đứng nhìn thôi sao? Một nhà ba người bọn họ đã quay lưng bước đi như thế nào, khiến hắn cảm thấy trơ trọi thế nào, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ đòi lại tất cả.

"Huynh đã nguyện ý, ta còn từ chối sao."

Long Dạ rời khỏi, để lại Long Ngạo Vân trầm lặng đứng sau, ánh mắt thâm thúy, che dấu tia sáng vừa lóe nơi khóe mắt.

Long Dạ sau đó cũng không rời cung mà đến thư phòng của Long hoàng. Đừng tưởng hắn không biết lão già này tính toán gì.

Từ xa nhìn thấy Long Dạ bước đến, Mộc công công thầm hô nguy rồi, ai bảo lão nhân gia người chọc đến hắn làm chi.

Lúc Long dạ bước vào, nhìn thấy Long hoàng đang tỉ mỉ ngắm một bức họa, khóe môi khẽ nhếch, hắm bước đến, đoạt lấy bức hoa trong tay, lạnh nhạt nhìn ai đó trở nên suốt ruột.

"Thằng nhóc nhà ngươi trả họa đây cho lão tử. Ngươi có biết vì bức họa đó mà ta đã thức mấy đêm rồi không? Bức họa đó mà hỏng thì ngươi chờ chịu tội của mẫu hậu ngươi đi. Hừ!"

Long hoàng bỗng giở tính trẻ con, quay mặt sang một bên.

Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ sẽ cho phụ hoàng nếm chút tư vị, nhưng nghe nói như vậy cũng nhíu mày. Trên đời hắn không sợ ai, nhưng mẫu hậu hắn là ai chứ. Cả cuộc đời hắn trời không sợ, đất không sợ, nhưng phiền nhất là nước mắt của bà. Hai cha con hắn bề ngoài người người kính nể, nhưng không ai biết được bọn họ bất lực thế nào trước những hàng lệ của bà đâu.

Phụ hoàng hắn từng nói, khi ngươi yêu thương một ai đó bằng cả tấm chân tình, thì khi đối diện với lệ của họ, ngươi sẽ cảm thấy lòng đau xiết. Hắn đã không hiểu điều này cho đến sau này, khi đứng trước nàng nhìn nàng chảy từng giọt lệ, hắn đã thấu hiểu cảm giác đau xót và tự trách như thế nào.

Cho dù phải chịu ngàn đao vạn quả cũng không muốn nhìn nàng khóc dù chỉ một lần, kể cả đó là giọt lệ hạnh phúc.

Long Dạ mở bức họa, trong đó là một nữ nhân cốt cách thanh nhã đang đứng giữa rừng lan, nét đẹp mặn mà, quyến rũ, đôi mắt phượng câu hồn như đang đoạt đi tâm phách người đối diện. Đó là mẫu hậu của hắn, xem ra món quà sinh thần lần này của người phụ hoàng hắn đã tốn không ít tâm tư.

"Người nói đi, muốn gì?"

Từng chữ lạnh nhạt tuôn ra, Long Dạ hắn đã có bao giờ là người chịu thiệt thòi? Bụng dạ phúc hắc này còn không phải một khuôn đúc ra từ ai đó sao? Người phải chịu trách nhiệm còn không phải là vị phụ hoàng đáng kinh yêu thê như mạng đó sao.

"Ay da, ngươi tên tiểu tử này, phụ hoàng ngươi cũng đã có tuổi rồi, thân thể ốm yếu, không thể tìm chút niềm vui nho nhỏ sao?"

"Niềm vui nho nhỏ, hửm?"

Âm thanh trầm lắng kia khiến Long hoàng không khỏi rét lạnh, tại sao cái tên này không còn đáng yêu như hồi nhỏ chứ? Trả lại cho hắn tiểu Dạ đi, Long hoàng khóc ròng.

"Ngươi còn trách ta, nữ tử ngươi mang về kia, ta chẳng lẽ còn không biết lòng ngươi sao? Con trai ngoan à, để lão tử nói cho ngươi nghe, theo đuổi nữ nhi phải một: mặt dày, hai: mặt dày, ba: vẫn là mặt dày. Ngày xưa mẫu hậu ngươi không phải cũng về tay trẫm đó sao. Ta cũng chỉ giúp ngươi thôi, nhanh nhanh trở về đi, mang đến cháu cho ta càng tốt. Trước khi về nhớ trả họa lại cho trẫm, ta còn vài nét chưa họa xong. Nhớ đừng nói gì cho mẫu hậu ngươi biết đấy."

Nói xong sợ Long Dạ đổi ý, vị hoàng đế nào đó rất không có cốt cách mà giật bức họa về, ôm vào lòng xoa xoa.

Long Dạ lạnh lùng ra ngoài, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy hắn đi nhanh thế nào. Hắc hắc, con trai à, phải tự mình cố gắng rồi. Cháu trai à, rất nhanh chúng ta sẽ được gặp nhau.

e

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro