Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8

Bên trong đám người là một nữ tử còn rất trẻ, trên người mặc đồ tang, khóc rất đáng thương. Mặc dù bùn đất dính trên gương mặt, nhưng vẫn không che dấu được hết làn da mềm mại, gương mặt này không mỹ lệ cũng là thanh tú, Hy Lan nghĩ.

Đứng ở một bên xem xét, Hy Lan để ý rằng nữ tử này dù khóc đáng thương nhưng không hề có cử chỉ cầu xin hay làm bộ để thu lòng người, dù quỳ nhưng lưng vẫn thẳng, ngoài việc bên cạnh có tấm bảng ghi "bán mình chôn cha", thì tuyệt nhiên không hề nói lời nào.

Hóa ra là một nữ tử kiên cường nhưng vì hoàn cảnh mà không thể không chịu thiệt.

Xung quanh đã vang lên không ít lời bàn tán.

"Ta xem còn trẻ như vậy đã mất cha, cũng rất đáng thương đi." Một vị đại thẩm trên tay còn giỏ rau bình phẩm.

"Ngươi xem, da dẻ mềm mại như vậy, không phải sờ vào rất thích sao?" Một nam tử bộ dáng thô kệch nói cười với người bên cạnh, đôi mắt không ngừng quét lên quét xuống nhìn nữ tử kia.

"Đúng đúng, ngươi nói xem, bổn gia mua ngươi về, ngươi phải hầu hạ bổn gia tử tế, khiến bổn gia hài lòng mới thôi, ha ha ha." Tên bên cạnh không ngừng phe phẩy quạt, ra vẻ đạo mạo.

Không ít lời bàn tán, người thương cảm, kẻ trục lợi, ... vang lên, nhưng nữ tử kia vẫn cuối đầu như cũ, đã không còn khóc nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt sợi tóc vương trên gương mặt cha cô, phủi ít bụi còn vương .

Lúc này, một làn váy đến gần, theo làn váy nhìn lên là một nữ tử mang mạng che mặt, nhưng phong thái quý khí cao quý tỏa ra từ trên người nữ tử ấy thu hút không ít ánh nhìn. Suốt tóc đen dài mượt mà chỉ đơn giản được buộc gọn trong một sợi dây mảnh nhỏ, kiểu tóc thập phần đơn giản không cầu kỳ kiêu sa, cũng không có châu báu trang sức, nhưng hết thảy kết hợp lại là một vẻ tự nhiên thanh thoát, cao quý.

Những lời nói dần dần nhỏ lại rồi im lặng hẳn, mọi người chăm chú nhìn vào nữ tử trước mắt, dù mang mạng che mặt nhưng hết thảy đều đoán rằng nhất định cô rất đẹp, đẹp tựa tiên nữ.

Hy Lan đến gần hơn, nữ tử kia cũng dừng động tác tay, một đôi mắt trong suốt nhìn lại, kinh ngạc. Quá đẹp, thực quá đẹp! Mặc dù dung nhan bị che đi nhưng đôi mắt của nữ tử khi nhìn cô là một đôi mắt đen láy, trong suốt như mặt hồ dưới ánh trăng, lấp lánh, hàng mi cong dài tựa như cánh bướm, lung linh muôn phần. Nữ tử sau khi kinh ngạc, khôi phục lại điềm tĩnh, cẩn thận nhìn lại Hy Lan.

Hy Lan trong lúc đó cũng ngầm đánh giá cô, có ý tứ, cô thích.

"Hãy đi theo ta."

Giọng nói mềm mại lạnh nhạt vang lên, không có hứa hẹn, không có yêu cầu, chỉ đơn giản bốn chữ "hãy đi theo ta" nhưng lại làm nữ tử kia cảm thấy an lòng, tựa như nhiều ngày qua ở đây, cô cuối cùng cũng tìm được nơi tốt. Nữ tử cụp mắt, khi lần nữa ngẩng lên đã là một đôi mắt kiên định, giọng nói khàn khàn.

"Tiểu nữ Phương Mai, từ nay xin đi theo tiểu thư. Xin tiểu thư cho tiểu nữ chút ít thời gian an táng cha, sau đó tiểu nữ nguyện suốt đời phụng bồi tiểu thư, tuyệt không hai lòng."

Hy Lan cười nhẹ, lấy túi tiền bên hông đưa đến trước mặt nữ tử, sau đó xoay lưng đi, chỉ để lại lời nhắn: "Đến Dạ vương phủ tìm ta."


Khi Hy Lan đã đi xa, những người xung quanh mới khôi phục lại vẻ sững sờ trên mặt, hút một ngụm khí lạnh.

"Này, không phải ta nghe lầm chứ, vị cô nương vừa rồi nói đến Dạ vương phủ đi?"

"Ai nha, không phải Dạ vương phủ không nhận nữ tử vào phủ sao? Ta nghe nói đến cả người hầu hạ, giặt đồ cũng là nam nhân, ở đâu ra một nữ tử thế này."

"Ngươi nói đúng nha, không lẽ Dạ vương đó giờ không gần nữ sắc cuối cùng cũng tỉnh ngộ, tìm một hồng nhan bên cạnh chứ. A đau đau, ngươi làm gì nhéo ta!" Nam nhân vừa cất lời nói xong bỗng nhảy dựng lên quát người bên cạnh.

"Ngươi còn dám nói, Dạ vương là người nào, ngươi tùy tiện có thể bàn luận sao?"

Người đó nói xong cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có gì mới thở nhẹ một hơi, sau đó trừng mắt nhìn tên vừa gây họa. Nhớ đến Hy Lan vừa rồi, khẽ suy ngẫm.

"Nhưng mà nữ tử đó là ai, ta đây lần đầu biết đến."

"Người đẹp như vậy, quý khí như vậy, ắt không phải xuất thân tầm thường, chúng ta chọc không nổi, về thôi." Nam nhân sau khi được nhắc nhở trở nên cẩn thận hơn.

Đám đông dần tản ra, còn lại Phương Mai cầm túi tiền trong tay, một giọt nước mắt rơi, cô kiên trì đến nay đã năm ngày, cuối cùng cũng có thể an tâm mai táng cha.

"Cha, để Mai nhi phụng bồi người lần cuối."

Nói rồi lau đi nước mắt trên mặt, khom người ôm lấy thi thể trên mặt đất, lúc này có một xe ngựa tiến đến. Người ngồi trên đó là một nữ tử, cất giọng lạnh lùng.

"Chủ tử bảo chúng ta đến giúp cô, nhanh lên đây."

Vân không ngờ rằng Hy Lan biết đến sự hiện diện của các cô, vốn nghĩ rằng mình đã rất cẩn thận lại không nghĩ đến Hy Lan biết tất cả. Ám vệ như các cô, có thể nói là lần đầu tiên cảm thấy thất bại như vậy, ngươi nữ tử kia, dù chưa hề làm gì nhưng khí chất trong đó hoàn toàn giống với vương gia.


Phương Mai thầm nghĩ đến chủ tử trong lời nữ tử này hẳn là tiểu thư đi, vì vậy không chậm trễ lên xe.

OH�-�v��a


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro