9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao em biết được hiện giờ em có đang nằm mơ hay không?"


"Em thông minh vậy cơ mà... Hyein, em thật sự không nhận ra sao?"


Sao có thể không nhận ra.


Vì sao em chỉ có thể gặp Jihye ở bến xe buýt chứ không một nơi nào khác. Vì sao ở trường không ai tương tác với em ngoài Haerin. Vì sao khi đi thông qua đường hầm phải nhắm mắt.

Ngoại trừ biết mình là học sinh cấp hai, thậm chí Hyein còn không nhớ ra được bất cứ chuyện đi học nào trước đó.

Nhưng tiềm thức của Lee Hyein đã bỏ qua chúng. Vì nếu truy tìm đến cùng, tất cả sẽ sụp đổ.

Đây là tiềm thức của Lee Hyein. Một thế giới mộng cảnh vận hành vì một mình Lee Hyein.

Kang Haerin là người thật duy nhất trong mộng cảnh này, là người xâm nhập vào mộng.

Cô muốn kéo Hyein ra khỏi nơi này, vì đây không còn là mộng cảnh của em nữa. Bởi vậy nên Haerin luôn bị thế giới gạt bỏ, cho nên Lee Hyein ghét cô, luôn muốn trốn tránh cô.


"Tại sao không muốn thoát khỏi nơi này?"


Một giọng nói đang chất vấn em.

Lee Hyein đau đớn ôm chặt đầu, chậm rãi quỳ xuống đất.

Không biết!

Không muốn ra ngoài!


"Tại sao không muốn trở về thực tại?"


Đừng!

Đừng hỏi! Đừng hỏi!


"Vì trong hiện thực có một chuyện em không muốn đối mặt, là gì nhỉ?"


Lee Hyein run rẩy bịt kín tai lại, em lắc đầu liên tục, cố gắng xua đuổi giọng nói phiền hà kia ra khỏi tâm trí.

Đừng nói nữa, cầu xin chị.

Cầu xin chị đừng nói!

Đừng nói nữa!


"Quay về hiện thực đi, Hyein."


Một bàn tay ấm áp khẽ kéo em vào lòng. Hơi ấm hệt những gì em cảm nhận được trong giấc mơ về sân khấu rộng lớn đó. Giọng Haerin nghẹn ngào, nước mắt không còn kiềm chế được nữa cứ thế tuôn rơi nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.


"Mọi người đều không còn nữa."


--


"Chúng tôi xin phép được gián đoạn bản tin dự báo thời tiết thường ngày."


"Tin khẩn! Nhóm nhạc nữ nổi tiếng NewJeans xảy ra sự cố sân khấu khi đang tiến hành tour concert đầu tiên của nhóm."


Xin chào mọi người, chúng mình là NewJeans!


"Sân khấu treo đột nhiên bị sụp đổ, năm thành viên bị ngã từ độ cao rất nguy hiểm."


Mau nắm chặt lấy tay tớ!


"Nhiều thành viên bị thương nặng, tình huống nguy kịch! Cảnh sát đã đến hiện trường điều tra sự cố."

"Nếu thần linh thật sự tồn tại, xin người hãy phù hộ cho họ bình an vô sự!"


Nếu cậu gọi tớ một tiếng, nhất định tớ sẽ nhận ra.


"Hai thành viên bị mảnh vỡ to rơi xuống người. Tình trạng rất khẩn cấp!"


"Cảnh sát: Nguyên nhân sự cố vẫn đang được điều tra, không thể xác định chắc chắn có sự tác động của con người hay không."


"...Tất cả thành viên đã được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu."

"Các em ơi! Mấy đứa phải bình an vô sự!"


Đừng nói nữa!


"Cậu ấy còn cứu được!"

"Chị ấy vẫn chưa chết!"


Đừng nói nữa!


"Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đại não bị tổn thương, cộng thêm tâm lý trốn tránh hiện thực nên vây trong mộng cảnh giả tưởng do đại não xây dựng không muốn tỉnh lại, nếu muốn cứu hai em ấy, chỉ có thông qua đồng cảm."

"Nói một cách đơn giản chính là hoàn toàn cùng trải nghiệm với người ấy, thông qua cộng hưởng sóng điện não để tiến vào mộng cảnh của người ấy, nếu người ấy bị thương, em cũng sẽ bị thương, nếu người ấy bị ốm, em cũng sẽ ốm. Nếu người ấy mất đi, các em cũng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được."


"Các em đã suy nghĩ kỹ chưa?"


Đừng nói nữa!


"Các em sẽ cứu hai em ấy, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro