III - The museum of innocence

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chắc đấy, và tôi thề rằng, em sẽ là cái chết của tôi.

Đóa hồng phai ơi lại mắt hồng nhan, úa tàn rồi tan tác, xơ xác mà hay sao vẫn còn đôi vệt óng ánh sắc vàng son. Em không đi mãi, chẳng hề buông lời từ biệt, lẳng lặng chia cắt đôi mình. Chỉ là tôi tự biết, tôi đã mất em rồi, suốt cả quãng đời còn lại, ngay trong những nơi xa hoa nhất trên một đường phố Istanbul của thế kỉ XX, trong ước mơ mà em hằng nhớ đến; và trong cuộc tình vừa thắm thiết, tưởng như trở lại tháng ngày ngây ngô cùng say giấc nồng giữa vườn hồng độ mới sang xuân.

"Chúng ta sẽ thực sự chết đi khi bị lãng quên". Còn em, chỉ cần tôi còn trên cõi đời, chỉ cần vẫn còn ai đó biết đến mối tình tôi mang; hay thậm chí, chỉ cần linh hồn tôi vẫn yêu em, dẫu có bị xé nát thành trăm nghìn mảnh, thì em vẫn hoài sống trong tôi, vẫn là nàng thơ, là người thương, là thân yêu nhất của đời tôi.

Tôi nguyện trao em một vườn hồng Thổ Nhĩ, cả nắng ngoài hiên, cả bóng mây trôi nhẹ qua mặt hồ Terkos, cả ánh hoàng hôn trên nội cỏ, rồi cả màu đỏ rực trong tim tôi. Em không lấy, tôi sẽ để dành lại, chờ ngày em về, dù đã rõ sẽ không thể có ngày đoàn tụ như vậy.

Hãy để tôi khao khát, mơ ước tiếp với hy vọng viển vông này, với nơi bảo tàng của thơ ngây còn chút bóng hình em. Ngây thơ như đôi mắt biếc, như má em điểm hồng, như lúc tóc mai bay, Ngây thơ giữa lòng Istanbul còn nao nức, về ngày mà ta còn có nhau.



Em thương nhớ, chừng nào có phép màu giúp em còn tìm đến tôi, tôi mong em là người duy nhất biết đến tâm tư này...


                                                                                    -16/8/2024-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ocs