06. có lẽ là buổi hẹn hò đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết một tuần nghỉ hè thì cũng là lúc thu sang. Tiết trời mát mẻ hơn nhờ có gió heo may se se lạnh, những chiếc lá rụng xuống ven đường, xào xạc cuốn theo chiều gió.

Cũng đồng nghĩa với việc tôi trở lại việc học tập ở trường.

Miệng ngáp, mắt nặng trĩu, tóc rối bù, người ê ẩm. Tôi đang ngồi trong giảng đường. Lúc đầu cũng chẳng đến nỗi bê bết như thế, nhưng ngồi càng lâu, tôi càng thấy buồn ngủ, chỉ muốn gục đầu xuống, chén một giấc tại chỗ.

Nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính xách tay. Còn mười lăm phút nữa. Cố lên nào Lee Donghyuck. Tôi lén lút lấy một viên kẹo dẻo hương nho từ trong cặp, đưa vào miệng nhai nhai cho bớt cơn buồn ngủ, tiếp tục học hành.

Đúng mười lăm phút sau, giáo sư thông báo lớp giải tán. Tôi nhấc mông ra khỏi ghế, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong. Dọn đồ vào ba lô, khoác lên vai, rồi bước ra khỏi phòng giảng đường. Bỗng chiếc điện thoại trong túi quần của tôi rung lên, hình như là ai đang gọi đến thì phải. Tò mò, tôi lấy điện thoại ra xem.

Là anh Renjun. Không chần chừ, tôi bắt máy rồi đặt điện thoại bên cạnh tai:

- Chào anh.

- Chào Donghyuck nhé. Dạo này cậu thế nào rồi?

- Em cũng ổn anh ạ. Còn anh thế nào ạ?

- Tôi cũng ổn. Dạo này cậu trở lại trường rồi nhỉ?

- Đúng rồi anh ơi. Còn anh thì sao lại, tiếp tục công việc chứ?

- Đúng vậy. À, tôi tính mời cậu đi uống cà phê ấy, thì không biết khi nào cậu rảnh nhỉ?

Nội tâm tôi gào thét, quả tim thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhảy nhót: anh Renjun mời tôi đi uống cà phê! Tôi kiềm chế lòng vui sướng của bản thân, bình tĩnh trả lời anh:

- Ờm, chiều Chủ Nhật tuần này được không anh ơi? Nếu hôm đó anh bận thì sang ngày khác cũng được...

- Chiều Chủ Nhật, được đấy! Vậy tầm bốn giờ nhé, ở Dream Café, được không?

- Được chứ anh ơi. Hẹn gặp anh hôm đấy nhé.

- Hẹn gặp lại cậu nhé.

Đầu dây bên kia cất máy, điện thoại kêu "tút tút". Chẳng hiểu sao tôi lại rơi nước mắt, tay bắt đầu múa máy, chân giậm tại chỗ mấy phát rồi chạy đến thư viện. Hôm nay chắc hẳn là ngày hạnh phúc nhất của tôi.


Đúng như lời hẹn, bốn giờ chiều hôm Chủ Nhật, tôi có mặt ở quán cà phê trước cả anh.

Nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy anh đến. Lặng lẽ ngồi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, một phút, hai phút, ba phút, bốn phút,...

Anh đâu rồi nhỉ?

Khi kim phút chỉ vào số 2, tức là mãi mười phút sau, bóng dáng hớt hải chạy của anh Renjun từ xa càng gần, rồi đứng ngay trước mặt tôi. Anh lấy tay trái lau vầng trán nhễ nhại mồ hôi, tay còn lại thì chống bên hông, há miệng thở dốc, mãi mới nói thành lời với tôi:

- Xe riêng của tôi có chút trục trặc nên tôi phải bắt taxi đến. Tôi xin lỗi Donghyuck nhiều nhé.

Thường thì khi tôi có hẹn với một ai đó, nếu người ta đến muộn thì tôi khá khó chịu. Nhưng lần này chẳng hiểu vì sao tôi không những không thấy khó chịu, mà vui vẻ là đằng khác.

Bởi tôi thích anh Renjun mà. Tôi quả là một kẻ ngốc khi yêu.

Nói mới để ý, hôm nay anh thật sáng sủa và xinh đẹp: áo khoác denim màu be, bên trong là chiếc áo thun cổ lọ trắng được sơ vin với quần bò đen ôm dáng thanh lịch. Tóc mái dài đến đuôi mắt, màu nâu sẫm. Vẫn là gương mặt thanh tú thân quen làm trái tim tôi rung động.

- Donghyuck, tai cậu đỏ kìa.

Anh ngồi đối diện với tôi, búng tay trước mặt tôi một cái làm tôi giật mình, rồi cười khanh khách, để lộ hàm răng trắng đều. Anh đẹp đến xiêu lòng như vậy, bảo sao hai bên tai tôi không đỏ ửng.

Tôi cười ngại ngùng, tay vô thức đưa ra đằng sau tự xoa đầu. Nhân viên đến bàn của chúng tôi, đặt lên bàn một quyển menu, bảo chúng tôi mở ra xem rồi gọi đồ. Tôi đẩy quyển menu về phía anh Renjun:

- Anh gọi đồ trước đi.

Đằng kia gật gật đầu, cẩn thận mở quyển menu ra, ngón trỏ di chuyển trên tên từng món đồ uống. Tôi cũng chăm chú quan sát anh, nghe anh gọi đồ rồi tiện ghi nhớ lại để mai này còn gọi đồ cho anh.

Anh gọi một ly trà đào lạnh. Tôi thì là một ly cà phê đá. Thêm cả một đĩa bánh tiramisu để tôi và anh cùng ăn.

Không lâu sau, đồ được mang ra. Chỉ có một chiếc dĩa. Tôi hỏi nhân viên lấy cho tôi một cái nữa, anh ấy liền đi vào trong rồi trở lại với chiếc dĩa khác, cẩn thận đặt lên khay. Anh Renjun khó hiểu nhìn chiếc dĩa mới kia, lắc đầu nhẹ:

- Cậu cứ ăn một mình đi. Tôi không ăn đâu.

- Sao thế? Anh không thích hả?

- Tôi đang giảm cân.

Cái gì cơ? Giảm cân? Người anh Renjun mảnh mai như vậy, eo cũng thon, chân cũng gọn, mắc gì phải giảm cân?

Tôi sốc đến độ trợn tròn hai con mắt, làm anh rụt cổ lại, cười khúc khích. Nhận ra bản thân đang bày mặt xấu trước anh, tôi chớp mắt mấy cái, cười yểu điệu thục nữ năn nỉ anh:

- Ấy ấy, thi thoảng phải thưởng thức cho cuộc sống thêm phong phú chứ. Thôi, ăn cùng em một tí đi, về nhà lại ăn kiêng rồi tập thể dục cũng được mà hi hi.

- Được rồi.

Anh thở dài, rồi lấy cái thìa trong ly trà đào, khuấy đều. Tôi cũng lấy dĩa thưởng thức món bánh tiramisu. Khoảnh khắc tôi đưa miếng bánh vào miệng, nó như đưa tôi lên chín tầng mây. Vị ngọt tan trong miệng phút chốc, để lại dư âm khó quên. Ngon quá trời ơi!

- Này, kem dính vào môi cậu kìa.

Đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của món bánh, bỗng từ đâu trước mặt tôi xuất hiện một tờ giấy ăn ai đó đưa cho. Anh Renjun ngồi đối diện với tôi từ nãy đến giờ, thì là anh chứ đâu phải ai khác.

Bỗng dưng tôi nghĩ...

Giá như anh ngả người về phía trước, rồi hôn tôi, giống như phim "Khu vườn bí mật" có Hyun Bin thủ vai nam chính...

Chứ không phải là anh đưa giấy cho tôi để tôi tự lau miệng như thế này.

Đời đúng không như là phim truyện. Nghĩ vậy mà tôi hụt hẫng trong lòng nhiều chút.

Tôi ngại ngùng nhận tờ giấy ăn từ tay anh, nhẹ nhàng lau miệng, rồi chuyển sang uống ly cà phê đá. Món này tôi thường xuyên gọi khi đi uống cà phê cùng bạn bè, nên hương vị đã quen thuộc: đăng đắng, mát lạnh. Uống xong một ngụm thì tôi ngẩng đầu hỏi anh Renjun:

- Công việc của anh dạo này ổn chứ?

Bàn tay đang cầm thìa khuấy ly trà đào dừng lại, chuyển sang cầm ống hút rồi đưa vào miệng uống. Xong rồi anh tựa đầu vào bức tường phía sau, khoanh tay, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

- Tốt lắm. Gần đây tôi được khen ngợi nhiều.

Anh cười, đôi mắt híp lại. Hẳn là anh tự hào về bản thân lắm.

Người tôi thích thì làm gì cũng giỏi.

Một buổi chiều trôi qua nhẹ nhàng nơi quán cà phê đông đúc. Tôi và anh vừa nhâm nhi ly trà đào, ly cà phê đá, vừa tâm sự, chủ đề cuộc trò chuyện thì vẫn xoay quanh công việc và học tập là chính, thi thoảng tôi có thêm mắm thêm muối vào để đổi chủ đề vào cho thú vị.

Đĩa bánh tiramisu trống rỗng, hai ly đồ uống cũng cạn. Thanh toán xong, chúng tôi ra về. Tôi đến khu giữ xe, dắt chiếc xe mô tô đen của mình ra, đội mũ bảo hiểm vào, chuẩn bị phóng về nhà. Đi chầm chậm được một đoạn ngắn thì thấy anh Renjun vẫn đứng ở vỉa hè, mắt anh đảo hết chỗ nọ sang chỗ kia. Hình như anh đang đợi taxi thì phải. Tôi điều khiển xe lại gần chỗ anh.

- Anh đang đợi taxi hả?

- Ừ.

Như chợt nảy ra một điều, tôi xuống xe, cẩn thận mở cốp rồi lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm khác, đưa cho anh.

- Đội vào rồi lên xe em đi, em chở anh về.

Gay men love iced coffee 😻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro