- Đôi Mắt Cố Đô -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban mai mùa thu về ủ dột đầy sương phủ, con đường trắng như một dòng sữa chảy mênh mang, lắm khi trôi xa trên hai chân khẳng khiu, sương rơi vội xuống nội thành rồi cứ lửng lơ, tù mù quanh bờ hồ ven thành cổ.

Như phố thị còn ngái ngủ, dòm đâu cũng tờ mờ khói sương phủ kín hàng cây bàng lá đỏ những xác sâu đo còn mơ màng, bàng bạc trong tâm hồn, nỗi nhớ người đẹp như tranh thuỷ mặc cứ la đà như sương sớm sương khuya, phủ xuống gã vai gầy nhọc nhằn kiếp lưu đày biếm trích.

Hiền Trấn từ ngày không còn em, gã một thân côi cút vẫn đi đày đoạ cuộc lữ hành bạt ngàn, những khúc sầu trầm như đổ xuống mười tám thác gập ghềnh.

Trong tay tập san nhàu nhĩ in bằng quay Ronéo, gã xé phía sau rạp chớp bóng Đông Dương Majestic trên đại lộ Đồng Khánh, ngồi đó để linh hồn vẽ chân dung chàng 'Ngọc nam Sài thành' nhiều đồn đoán ái tình xoay quanh công tử phong lưu mã thượng nhan nhản một màu quan san, từng như cỏ non tri kỷ trong tuổi đời hoạn nạn của gã.

Màu quan san sương trắng của hoài niệm nhạt nhoà lẫn trong đỏ vàng những ngày lá chết thu phai, mùa thu năm nay như chớm xáo động gợi về hương thạch thảo tím lịm nhớ trên ngả đường mù căm, đẹp như sương mù trong tranh Claude Monet bên dòng sông Thames những mảnh nét tung hoành.

Lại nghe áng thơ Nguyên Sa dội về: "Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn, mà mùa thu dài lắm ở chung quanh" nhớ màu tình quan san ở tuổi đoá hoa khai nhuỵ trong dòng đời bất hạnh của gã, chao nhanh tựa như chiếc lá sớm lìa cành.

Đôi mắt chàng trai trường Bưởi gã đem lòng cảm mến đầu đời, thuở chùm hoa trăng sáng trong đêm tối giữa vòm cây mù mịt một lối tình, nhớ em chiếc áo tay ngắn mà phông phênh trên phố ngày nắng ngọt rũ mềm hồn gã.

Không phải đôi mắt dè bỉu của người tha nhân, dẫu vẩn đục trong mưu sự, đôi mắt em loe xoe, đôn hậu trong như tươi tẩm cho hồn gã bi mẫn vạn nẻo ta bà một bến ngã manh nha.

Cũng là em trong nghìn trùng dâu bể nhân sinh, đôi mắt em diệu vợi liêu trai dưới hàng mi diễm lệ màu đượm buồn, ẵm đi đâu cái duyên ban sơ chốn Hà thành, mắt em vụng dại chiêm bao trong cái cong cớn trác tuyệt, có lúc lộng lẫy kiêu sa trên áng môi hồng, có khi mặn mà hợp mốt màu da thơm má phấn thời thượng.

Tay chơi tứ xứ rủ rê kéo nhau hùn hạp, lăng xê mang vàng ra đổ sóng vào đống tuần san trên rạp hát Lido, đống tạp chí in em nét đẹp yêu kiều lẫn trong má phấn môi son.

Mái tóc xoăn bồng sợi nắng, họ ca tụng em đỏ da thắm thịt có phần chững tuổi của chàng kỳ nam vang bóng xuất thân Long Thành, nức tiếng nổi lên như cồn, doanh thu phòng vé coi nhạc phẩm tăng ngùn ngụt, đời gã như nắng tắt trăng lặn, như người đã xa bằn bặt như một dấu hỏi.

Bình minh mùa thu như General Santos sập xoài gió sương găm vào trái tim gã trào dâng nỗi hoài nghi về lòng người, gã đàn ông trầm kha, chắc là xót lắm, chắc là đắng lắm..những giọt nước mắt chảy tràn trên khoé môi căm căm, những giọt nước mắt vô tình tan ra như ký ức vỡ oà.

Người đàn ông sỏi đá khóc, cõi lòng vẫn luôn thường trực sau vai em mùa thu đã cài tóc nắng chảy ngược vào tim, đẫm xuống đôi dép tổ ong mục nát không che hết những ngón chân lam lũ mốc thếch, chiếc áo bạc màu manh quần quăn tít nhăn nhúm, gã đàn ông ngậm ngùi nỗi bất lực, không cầm được nước mắt cứ túa ra ngoài mí mắt hoe đỏ khô khốc.

Quay quắt nhớ tiếng xe đạp kính coong của anh bưu tá giao liên chiều đông tiêu điều ấy, cầm giấy báo trúng tuyển đậm dấu đỏ chót, em Phúc của gã đỗ đại học, Hiền Trấn quýnh quáng chạy về xóm trọ tìm em.

Dáng hình loang lổ trong chiều lộng gió mãn đông nhạt mờ, đã đi tít mù khơi trên chuyến xe lửa rậm rịch từ Bắc vào Nam, kêu gọi thoát ra khỏi những cảnh đời trói buộc kìm hãm kiếp người.

Trong làn khói bụi triền dốc bến ga Hàng Cỏ, Hiền Trấn đứng đó, gã hanh hao gầy sộc tiếc nuối vò võ, thui thủi giữ rịt cơn tục luỵ trở về nằm cầu gối đất đã ngồi đến mòn bệt.

Khuya, khuya lắm rồi gã lại trở về dãy nhà trọ khi đã tàn tạ lang thang qua bao con phố, đi trong cô đơn, đi trong buồn tủi, đi trong đêm lạnh hiu hắt.

🍂

Sài Gòn không thu, chỉ một chút gì vụt thoáng qua cũng phục dựng bao ký ức tưởng chừng như đã cất giữ ngủ yên, thu Sài Gòn không ập đến bằng hương hoa bằng trái chín khẽ khàng e ấp.

Thu là chút xao xuyến bờ môi gió chạm, mùa thu phảng phất lẩn khuất trong bàng bạc hàng me phố từ Võ Văn Tần chạy đến Đồng Khởi, xanh lá um tùm vời vợi nhớ, chạm khắc vào màu đá xám hè phố như dát một miếng hoàng ngọc thu say.

Em nhớ thu Hà Nội sâu lắng, gốc hoa sữa đi lạc nơi xóm trọ cũ vẫn còn đó, vẫn còn một người luôn nhắc ngày xưa về, đêm cuối ở Sài Gòn lưu lại hào sảng phồn thịnh, cất bỏ những hồ nghi, có một Hà thành trong tim em ngày trở về.

Chiếc lá vàng ép hong nắng khô trong lòng bàn tay, dòng chữ nhắn nhủ màu mực đen nắn nót hiện ra, mang theo nụ cười hiền chàng công tử Nam Vang khu chợ Thạch Đà:

"Đừng quên em nhé, luôn có anh Thành đợi Sài Gòn ngày chò nâu xoay tít trong gió khúc giao mùa chờ tao phùng, thu và em sẽ làm anh rất nhớ. Gửi em, Trí Thành!"

Ngồi trước sân ga đông kìn kịt tứ chiềng vào ra, phóng mắt trông đâu đó thấp thoáng dáng chàng thanh niên trẻ măng thi thoảng vay mượn, giắt túi đi mua vài súc lụa phân phối, vài lạng đất đèn rồi chờ bám tàu về thăm Hà Nội cho kịp đón tết đoàn viên.

Vài quán nước chong đèn thâu đêm suốt sáng trên tuyến đường sắt cho khách lúp xúp ly trà nóng, gói thuốc lào, rồi cô công nhân anh binh sĩ quân phục màu xanh như sóng cỏ giữa trời, họ vội vã chen nhau vào mua lấy tấm vé, uống chén vối, ăn cây kẹo lạc, nồi niêu bát đũa cứ sấp ngửa lỉnh kỉnh quang gánh, ríu rít ra ga lục tục chờ tàu tới đón như đi hội.

Thằng nhỏ còi cọc lếch thếch cặp sách lọ mực được mẹ dắt tay lũn cũn bước cà giật trên thanh tà vẹt lổn nhổn đá cục hai bên rệ đường, gánh gồng hai vai là những bó cỏ đem bán, gánh cỏ lặc lè, hai chân các bà các cô choãi ra như vạt tép,  bọn nhỏ chơi trận giả trên những hào giao thông đỏ loét nhằng nhịt.

Chợt nhớ về khi đó em mới 8 tuổi, lẽo đẽo xách lệch sườn chiếc ấm, chiếc cốc theo chân anh chị, cô bác ra ga bán nước, xếp những chiếc ấm vào chân cột đèn cao áp nhờ người lớn trông hộ, đám trẻ cứ vậy là chơi cướp cờ, nhảy ngựa, chơi âm, nhảy dây,...

Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng tiếp tục quảy gánh đi bán rong, khi thì chè xanh, khi thì nước vối, rồi những khi lấy vỏ lon sữa, có đoạn dây thép xiên hai bên, bỏ vào bên trong chiếc đèn dầu Hoa Kỳ, cuộn tròn tớ giấy phía trên cho gió khỏi tắt, đó là những ngọn đèn em mang đi bán trên ga đêm, trên mỗi chuyến tàu.

Đêm sân ga dù quạnh hiu, cứ mỗi tối đoàn tàu khách Hà Nội, Quan Triều lên tới ga Lưu Xá, mỗi đoàn tàu bảy đến tám toa, mỗi toa bố trí hai dãy ghế gỗ dọc hai bên cửa sổ, chừa một khoảng lối đi, ngày ấy, dù tối tăm đến mấy nhưng nhờ những ngọn đèn tuổi thơ ấy của em mà vẫn lấp lánh như sao.

Đâu đó đám cỏ ướt đẫm, dế nỉ non màn mưa mù mịt như dàn vĩ cầm trong tiếng chẫu chuộc trăn trở, mưa ào xuống nhà ga lúc tí tách lúc long tong, họ chen chúc níu vào nhau.

Đêm tối bồng bềnh lời nhạc lênh đênh vô định: "Để đêm đêm nhớ về Sài Gòn..thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau, nhắc chuyện người, chuyện đời thêm đau, tình chia trong đêm sầu.."

Để chuyến tàu chiều tối đêm xanh khắc khoải hình dung thuở khăn gói quả mướp vào Sài Gòn, thêu dệt lên khoảng trời mộng ước xa vời, mảnh đất bao dung cho những lựa chọn lung lạc vắt vai cùng đi qua cơn bĩ cực.

Tiếng u u đoàn tàu tới, đem theo nỗi bồn chồn thấp thỏm niềm hạnh phúc của ngày hội ngộ, cũng như nỗi quyến luyến khi phải ly tán, bùi ngùi nhớ về sân ga Hà Nội cũng trong khắc chia tay, thấm đầy nước mắt của những mối tình ly biệt, người thân ly hương.

Những tiếng còi xé nát tâm can kẻ ở người đi mà đồng cảm nhạc phẩm Biệt Ly từ gác nhỏ ngõ Chân Hưng, vang bóng một thời:

"Biệt ly, nhớ nhung từ đây, chiếc lá rơi theo heo may, người về có hay? ôi còi tàu như xé đôi lòng..."

Nhưng lần này là cuộc chia ly những tháng ngày cực nhọc để trở về thăm cố hương, người bu kín cửa lên xuống, lốc nhốc nằm cả trên nóc toa tàu, anh thanh niên trong bộ đại cán màu ghi tay xếp hành lý, đùm rúm đủ thứ bao hàng lổng chổng vào thùng xe đồ sộ dài gần chục toa, không lúc nào rời mắt khỏi Phúc.

Ngó đôi nhân tình trước khi dợm bước lên một chuyến đi dài, cô thiếu nữ thướt tha tà áo dài trường Áo Tím, dắt tay anh quân nhân lên tàu trong đêm vắng, những lời thủ thỉ trong nước mắt trái tim hậu phương chào người tình thân ái.

Còi tàu hụ lên rời ga Sài thành, vùn vụt lao về phía trước, chậm rãi lướt qua một góc thành phố, lướt qua bụi đùm đũm lấp ló chùm mâm xôi đỏ mọng, ánh đèn đô thị lùi dần, đoàn tàu trong hư vô lăn xình xịch vỗ về em một nỗi bận lòng, một nỗi nhớ, bỗng mong nắm một bàn tay ấm trong đêm lạnh..

🍂

Chuyến tàu ì ạch 2-3 ngày, tàu tới ga Trung Kỳ dừng lại điểm đỗ chí choé mũ cối sao vàng nghỉ ngơi bốc miếng xôi sắn, mỗi lần như thế lại một lô một lốc người đùn lên ngồi bệt hàng ghế cuối liu diu mắt.

Có người đem theo võng bắc thành tàu mà ngủ, tiểu thương buôn bán đường dài tranh thủ ném bao tải hàng nặng trịch qua cửa sổ tránh thuế vụ, sinh viên ngồi trên nóc toa tàu nghêu ngao hát, trong tiếng rao hàng gói mía đã được róc vỏ, rồi trà xanh bánh nếp, bằng giọng ngọng nghịu lơ lớ.

"Ai lước đê!"

"Ai bánh mì nóng giòn, bánh khúc, nem chua, xôi giò, xôi vừng đây"

Đêm xuống già trẻ gái trai trải manh chiếu ngồi bệt xuống xoè một nắm quà bánh cho đám trẻ con xun xoe, mấy chai rượu giấu trong bọc, rồi gói thuốc lá bia bọt, những nắm sắn, những gói xôi bọc lá chuối nóng hổi ra phá cỗ cười nói rôm rả, gom những cành xà cừ khô, nhóm thành đống lửa ngồi quây quần nghe người lớn kể chuyện, thế ra cuộc sống cũng có lúc bình dị.

Câu chuyện về 60 đội viên thanh niên xung phong của đại đội 915 đã hi sinh anh dũng khi làm nhiệm vụ bốc dỡ, vận chuyển hàng quân sự cho tiền tuyến, rồi trúng bom B52 rải thảm đêm noen năm 1972, trẻ con trên tàu đứa nào đứa nấy vô thức lặng người nhìn sang bãi gang phía bên kia ga, mường tượng những toa tàu hàng, đường ray ga Lưu Xá nằm cạnh vô vàn những hố bom nhấp nhô, mà tưởng tượng, mà đau đớn.

Bên cạnh những chuyện đời, cậu thanh niên tiếp thị hai vai lỉnh kỉnh ngồi lọt thỏm trong cái ghế xếp vải bạt, cũng không giấu được ánh mắt ngập ngừng khi ngồi cùng Phúc tóc mai màu trà lất phất trước trán, kỳ nam một thời danh thơm với đời gấm hoa nhân sinh thèm thuồng ao ước.

Cậu Dần con trai út ông công binh hoả xa đã về hưu, 15 tuổi cậu cầm đèn đi học đường tàu, đến nay gắn bó với tuyến đường sắt Mỹ Tho và những toa tàu chợ đen xì kha khá năm tháng.

Làm thư ký hàng giấy đỏ ở ga Vinh, rồi phụ ga Than Mọi, công nhân hoả xa ga Hà Nội lại bôn ba xuống Văn Điển đón cán bộ, nhân dân vào nội thành, trong những câu chuyện không đầu không đuôi, cậu bảo:

"Nay em đỗ tú tài ra Bắc thi đại học"

"Ở đây không phải điều kiện tốt hơn à, họ thì muốn về đây, cậu lại tông đầu chui rúc về đấy, hay là có gì không nỡ?"

"Dạo đó có bữa cơm ba cặm cụi nấu không đủ ăn, ba em gà trống nuôi con nhường tất cho em ăn, nói qua nhà người quen ăn cơm cùng họ, thế mà đêm đến ba em lặng lẽ ăn cơm nắm muối vừng ngoài bụi chuối"_Dần cười tươi.

Cậu nói tiếp: "Lại có đêm hè oi xuống, phản không đủ chứa, ba em nói ngủ nhờ nhà người quen, mãi hôm sau em thấy ba ngủ ngoài ghế đá trên chợ, em nhủ mình không thi cử gì nữa, ba em chỉ nói ngủ ngoài đó mát hơn thạch, quyết trí cho em ăn học đến nơi đến chốn, hôm nào cũng lóc cóc xách đôi ngan, đôi ngỗng xuống chợ còn em cứ mải hun đúc quyết tâm khoa bảng"

"Lần ba con em lớ ngớ lên Sài Gòn cho em học phổ thông, bọn bến cóc đội giá chém chặt, ba em ngậm ngùi cởi bọc tiền rách trả cho chúng, ngày em đỗ, ba em nói trước khi trở về Hà Nội, ba bảo cực bao nhiêu ba cũng lo cho em học, phải học mới mở mày mở mặt ra được, đừng như ba bất tài nên mẹ bỏ ba mà đi.."

"Dẫu ở đây điều kiện phù vinh đô hội..thế mà khiến em lạc lõng, thà rằng về đó chịu khổ chút, cũng để toại nguyện nỗi lòng cắn dứt của em"

Nỗi buồn có lúc mang hình hài của gương mặt lặng như thinh không, đằng sau cái trống hươ trống hoác đó sâu thẳm nỗi niềm, cậu thanh niên đã quên không ngắm trăng màu tròn đầy của thu sang, nhìn trăng trong lòng cậu đầy tiếc nuối, áng mây đen chầm chậm nuốt chửng trăng vào lòng, thả trôi chút vắng vẻ của nghịch cảnh xa nhà, Dần thấy mình trở về ngày tấm bé.

Những phận đời lênh đênh, cái vòng lẩn quẩn, khổ nghèo cứ nối tiếp nhau, chờ đợi một làn gió mới thổi bay đi bụi bặm chất nặng áp bức xã hội, mùa thu khẽ về bần thần chẳng nói như đang đồng loã, sương rơi nhẹ bẫng phủ lên toa tàu choàng voan mỏng ướt liêu trai phiêu ảo.

Rơi rớt trên vòm lá xưa để chờ ngày khát khao thơ bé đoàn viên trở lại bao mùa lá đổ đã qua, chắc là cha già nơi cố hương đã khói sương luênh loang trên mái đầu muối tiêu quên thôi bạc.

"Thế còn anh, ở đây cuộc đời vàng son biết bao, sao lại từ bỏ nghiệp cầm ca mà lựa chọn về nơi đất chật người đông đấy, cũng có điều không nỡ hả anh?"

"Hà Nội chắc là điều tôi không nỡ"

Đoàn tàu qua Đông Anh, con tàu đột nhiên hụ lên những hồi còi dài rồi sầm sập xiên qua khối sắt đan chéo trông ngờm ngợp, toa tàu xôn xao, bọn nhóc nhổm những quả đầu lô nhô dán vào bậu cửa, mắt chúng tròn xoe, lần đầu chúng được thấy cây cầu Thăng Long.

Tàu giảm tốc chạy vào thành phố lướt qua Khâm Thiên rồi phố Cửa Nam, Hàng Đào rồi chùa Hoè Nhai trên phố Hàng Than, lòng dạ thêm cồn cào, mưa đã ngơi hạt, lắt lay đan vào màu nhớ ngày xưa cũ, là mùa thu lá vàng vẫn cần mẫn rơi ngập đường Hoàng Diệu, Hà thành nghìn năm níu bóng quay về những mùa hoàng lan gần gụi.

Cuộc gặp gỡ chóng vánh hai ngày ba đêm kết thúc, bóng lưng binh nhất dua nhau nhảy tàu ở đường Lê Duẩn rồi thong thả cuốc bộ qua khu Sinh Từ về Hàng Cỏ leng ca leng keng trong ánh đèn khuya.

🍂

Phúc trở về Hà Nội trong khuya sương muối chẳng còn bước người qua, phố hương hoa có lúc phảng phất trong lòng đêm những năm tháng quên ngửi, ngước nhìn cây cơm muội vàng, cây bàng lá đỏ, mái ngói thâm nâu nép mình trong tấm thảm hoa sữa dọc phố Nguyễn Du, lòng phố thâm nghiêm rợp bóng cây liễu lơ thơ giữa đêm muộn.

Từng bước đi làm sao để đôi chân cứ bước khoan thai trên góc nhỏ của phố cổ không mang xúc cảm đói đất, đôi mắt không có cảm giác đói phố và đôi bàn tay không có cảm giác đói một đôi tay, lòng vòng quanh tiệm cô Năm, em mới hiểu là mình bước tới đây không phải để mua quà bánh, chỉ là đôi tai thèm nghe tiếng cô thân thuộc nghêu ngao rao bán.

Nhớ hồi chuông Trấn Võ, nhớ canh gà Thọ Xương trong những con ngõ lấp lá vàng rơi, em đã yêu tha thiết mùi hương ngọc lan của 'góc phố nơi anh hẹn'.

Lạc lõng mất hút vào trong những con ngõ nhỏ có tiếng chổi tre xoèn xoẹt tần tảo, không phải cô bé Sài thành ngang tàn ương bướng, đèn vàng lung linh nét thư hoạ trên thành quách cũ dính dấp một chữ 'nhớ', những ngả đường sẫm bóng đi hai buổi mòn đế thết đãi đứa con xa tuổi đôi mươi trở về.

Gã vẫn là Hiền Trấn, thôi thổi hình hài choàng vội mảnh đời bất di bất dịch, cô đơn như vách tranh dậu nứa đượm vào khu dân cư trên con phố Tràng Thi, cứ ráo riết bám vào ký ức trong lòng Phúc chầu chực một nỗi xót xa tê tái những yêu thương chập chờn.

Đời giông đời gió trấn trạch lắm thay kẻ từng là chỗ dựa cho em, kẻ từng trở che em bằng linh hồn ngỏ vào muối sương, những dầm dề tan rữa trong bể nọ dâu kia.

Hà Nội của em trở về trên cái cổ cò lộ hầu, trên hai con mắt lờ đờ trũng sâu những ngày đói suy kiệt, trên đôi vai sẹo bụi gió cháy xém, về trên lờn lợt màu da, trở về trên nẻo đời oằn lưng khắc khổ đơn chiếc đang nằm đây, Hà Nội chùng chình của em..!

Tiếng lanh canh của viên sỏi vụn làm tan biến nỗi đăm chiêu lần tương phùng đắng nghét trong lòng em, Hiền Trấn choàng tỉnh, dán mắt vào chàng trai năm nào, một thoáng bối rối tiềm tàng, chút tình hoang mang.

Nồng nàn đang về trên đôi mắt em, ngọn đèn loang lổ tường vôi, đôi mắt khuấy lên những tro bụi lập loè nỗi nhớ vắt ngược lên vai, đôi mắt thoan thoả hương hoa và những điều đã cũ, miên man khúc: "Tàu cũ năm xưa mang về trả cho tôi người xưa" ở một quãng nào xa vắng lắm.

Em là những cơn mưa rào ngày thu.

"Hà Nội lại đón em về bất chợt quá phải không?"

"..."

🍂

Mưa sương rối bời hối hả đan xen vào mắt gã vào mắt em, bâng khuâng thiếu hụt như lạc mất ký ức mùa hoài niệm mắc níu, nghe dịu dàng heo may ướp ngọt hoa sữa, ríu rít giọng nói tuổi 17.

Mắt em là lúng liếng vầng thơ của kẻ không là thi sĩ, đoá sương tan loãng vào mây gió, ngó những ân tình nguyên vẹn trong tim mềm, bất trắc nhưng cuồng si, như con còng gió lăn mình trên đồi cát trằn trọc đoán mưa rơi ở phương nào mùa thu đã lâu.

"Đêm xuống rồi, vì sao còn chưa đi, em cần gì từ một kẻ khố rách áo ôm này?"

Em bâng quơ: "Có dịch vụ bầu bạn đêm khuya không?"

"Hơn trăm nghìn một tiếng trò chuyện cùng em"

"Chát vậy à?"

"Một tiếng tôi đi cả tỷ con phố cũng không đổi lại được một phong kẹo 10 nghìn lẻ, mưu sinh thôi"

Bóng mưa phập phù thổi qua làn tóc em thầm thì, một màu lả tả lá buồn.

"Vậy hãy tính tiền từ hôm nay đi và..cho em được yêu anh hết mình ở tuổi 20!"

"..."

Gã nghe mình do dự, gã nhớ chuyến tàu trên sân ga khi ấy để thấy ngày bóng em lưu luyến trở lại, nghe tiếng em ngù ngờ âm vang ký ức muôn trùng, gã thèm một cái ôm xiết gột sạch bụi bặm đường trần đã đi qua, đôi mắt của đêm sầu, hàng mi soi bóng lối tình giằng co, ngôn ngữ của tình gã không tìm thấy trên bờ môi mà ngập đầy trong đáy mắt mấy mùa tình luỵ.

Đêm mưa cút kít vụng về như mây ngàn cỏ nội, quện nhau chiếc hôn khô khốc vụng dại, khoả lấp tiếng tình buồn trở mình qua năm tháng phố phường, mặn trên đôi môi bợt bạt kẻ bạc mệnh chút dư vị nồng nàn, trống trải tứ bề dang tay đo mấy nhịp dài hồn mê, là muối sương, muối đời, muối mặn kẻ xoàng xĩnh.

"Hãy yêu em như thế này được không?"

"Vì sao em phải làm tôi đau chỉ để khiến em vui vẻ?"

"Em đâu vui, chỉ là Hà Nội hôm nay cùng hai ta trải niềm đau thôi"

Vị mặn tình nồng như chưa từng bỏ ngỏ, nước mắt bao bụi trần ai thấm dài trên xác thịt sạm màu nắng gió, không phải giọt đớn hèn bi luỵ, không phải giọt thắt bụng tím gan.

"Gió nổi lên rồi, về nhà với em nhé"

🍂

P/s: đầu nhảy số cái vibe này của Chíp lúc ở Sài Gòn ầm ầm

Aangg~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro