.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng phủ có một hoa viên, trong hoa viên có đài Châu Vũ.

Ngồi trên đài, mỹ cảnh bên dưới đều có thể thu vào mắt, xuân có hoa đào, hạ có nắng trong, thu sang có lá kim đỏ rực.

Tiếc là đang vào đông, thế nhưng cũng không khiến con người ta chán ghét quang cảnh bên ngoài. Tuyết trắng phủ đầy sân cỏ, cây lá xác xơ, cư nhiên đem lại cảm giác thích thú đến lạ lùng.

Hoàng Huyễn Thần thường lên đài thưởng tuyết, gió có lạnh quất lồng lộng vào mặt cũng không ngăn nổi hắn. Hạ nhân biết thiếu gia nhà họ tính tình ương bướng, lần nào cũng chỉ lặng lẽ chuẩn bị thêm y phục dày dặn, đặt thêm vài chậu than nóng trên đài cao cho hắn.

Huyễn Thần mân mê chén ngọc, mỹ tửu vàng óng sóng sánh bị hắn đem một hơi uống hết, thở ra men say phảng phất. 

" Cảnh đẹp, rượu ngon, mỹ nhân ở đâu lại mãi chẳng thấy?"

Hắn vừa dứt lời, đằng sau liền nghe tiếng loạt soạt của vải vóc cùng với bước chân nhanh nhẹn.

" Không phải mỹ nhân, khiến ngươi thất vọng rồi!"

Vị nam tử kia một thân bạch y trắng muốt, tấm áo cổ lông cáo mượt như nhung lụa Giang Nam, khuôn mặt tựa ngọc noãn có chút ửng hồng, không biết là do bước vội hay là bởi hàn lãnh bên ngoài.

 Huyễn Thần ngửa đầu, kéo người kia ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Dưới ngọn đèn dầu sáng sủa, vị nam tử ấy mới hết thảy mỹ miều. Mũi cao mắt sáng, khóe môi hồng nhuận lơ lửng một nụ cười, tuy nhiên không ôn nhuận mềm mại mà thanh cao như tre trúc. 

Mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhìn thấy liền vội vàng hít một ngụm khí, nhanh chóng cúi người:

" Lý công tử."

Huyền Thần quay sang, phất nhẹ tay, hạ nhân liền nối đuôi nhau đi hết. Trên đài chỉ còn lại hai người, hắn liền duỗi tay vuốt tóc người kia.

" Đến vừa đúng lúc, uống rượu với ta."

Vị nam tử kia không né tránh tay hắn đang nhẹ nhàng lướt qua vành tai, nâng chén nhấp một chút, cúi đầu nói.

" Ta còn tưởng Hoàng công tử đang đợi mỹ nhân của mình chứ...."

Huyễn Thần cười nhìn y, nghiêng đầu chạm lên chiếc áo lông mềm mại.

" Áo đẹp lắm, rất hợp với ngươi!"

" Hoàng công tử thích, ta có thể sai người làm cho ngươi một cái."

" Ngươi có chuyện gì không vui sao, Long Phúc?"

Huyễn Thần vẫn treo nụ cười ấy trên môi, trầm ổn hỏi y.

" Không dám, thưa Hoàng công tử!"

Long Phúc lễ nghĩa cúi đầu như xin tạ tội, sau đó lại hướng ánh mắt ra tuyết cảnh bên ngoài, một chút cũng không để ý đến người bên cạnh. Huyền Thần lần này cười rộ lên, nắm lấy tay y nắn bóp.

" Được rồi, không phải đợi mỹ nhân! Ta là đợi ngươi đến cùng ta thưởng cảnh, ngươi lại nghĩ linh tinh đi đâu vậy?"

Long Phúc cũng cười, liếc hắn một cái, giả vờ giận dỗi ngoảnh đi.

" Ta không phải mỹ nhân, ngươi nói câu kia chính là không mong muốn gặp ta đi!"

Huyền Thần ôn nhu nâng mặt y lên, trong hơi men thì thầm. " Không phải mỹ nhân, nhưng ta lúc nào cũng chỉ đợi duy nhất mình ngươi thôi."

Nói xong, hắn hạ môi, đem lời sắp thốt của y nuốt cả vào trong, tình ý đong đầy rơi rụng tựa tuyết trắng.

.

Lý Long Phúc là bằng hữu tốt nhất của Hoàng Huyễn Thần.

Vốn dĩ là vì hai gia tộc đều làm ăn lớn, phụ thân lại có giao hảo nhiều năm, đương nhiên y và hắn từ nhỏ đã bầu bạn bên nhau.

Hai nam tử cùng nhau trưởng thành, tình cảm khắng khít gắn bó như huynh đệ ruột. Chính là không biết tự lúc nào, Huyễn Thần và Long Phúc đã không chỉ coi nhau là bằng hữu.

Đầu tiên là những cái chạm tay tình cờ, sau đó là ôm rồi hôn. Tình cảm của cả hai cứ như vậy mà phát triển đến như hiện tại, lén lút và bí mật. Huyễn Thần không muốn ai biết được mối quan hệ của cả hai, vì hắn biết thế gian này sẽ không chấp nhận chuyện yêu đương giữa nam tử với nhau.

Hắn đã từng nghe về một vị nam nhân, vì đoạn tụ mà bị cho là một loại bệnh dịch, người đời coi thường xa lánh, cuối cùng chết trong cô đơn cùng quẫn. Hắn không muốn Long Phúc hay hắn phải chịu cảnh như vậy, hay chẳng qua rằng, hắn sợ.

Mỗi lần ở với Long Phúc, Huyễn Thần đều đuổi người đi hết, chỉ có y với hắn, có thể cùng y vụng về hôn môi. Y hay nhìn hắn với đôi mắt trong suốt, thì thầm:

" Nếu như ta là nữ nhân..."

" Nếu như ngươi là nữ nhân, ta sẽ không thích ngươi đến nhường này."

Ý tứ chính là như vậy. 

Long Phúc lúc nào cũng muốn ở cạnh Huyễn Thần. Chỉ cần nhàn rỗi một chút sẽ tìm hắn, cùng ngâm vịnh làm thơ, uống rượu thả cá. Mà hắn cũng không có lấy một chút phiền hà nào, thậm chí còn mong y ở lại trong phủ thì thật tốt.

Hắn biết, Long Phúc khát cầu yêu thương. Phụ thân y làm ăn buôn bán vô cùng giỏi giang, thế nhưng lại là kẻ lăng nhăng năm thê bảy thiếp. Long Phúc chỉ là một trong rất nhiều nhi tử khác của ông, hơn nữa lại càng không phải đứa trẻ ông yêu thích.

Nguyên lai mọi chuyện là bởi, Lý gia truyền thống hành nghề y sĩ bốc thuốc, cũng đã được đến vài thế hệ rồi. Lý lão gia đương nhiên đều muốn con cái sau này nối dõi mình, cuối cùng lại chỉ có Long Phúc đứng lên phản đối.

Y không thích làm thầy thuốc, không thích cả ngày lúi húi với đống thảo dược đắng ngắt. Y chỉ có một niềm yêu thích duy nhất, đó là làm điểm tâm. Lý lão gia biết chuyện đùng đùng nổi giận, còn bắt y quỳ ngoài trời tuyết hàng mấy canh giờ. Đến tận lúc kiệt sức ngất đi, Long Phúc cũng tuyệt nhiên không chịu đầu hàng, kiên cường thẳng lưng chịu phạt.

Thế nên đối với vị thiếu gia này của mình, Lý lão gia cũng không có mấy phần mặn mà thương xót. Long Phúc vì vậy mà luôn dựa dẫm vào Huyễn Thần, tìm ở hắn một sự an ủi, khiến y cảm thấy nhẹ lòng hơn.

.

Long Phúc cùng Huyễn Thần vừa từ đài Châu Vũ bước xuống liền gặp ngay Hoàng lão gia. 

Y thấy vẻ mặt lão gia như có chút không tiện, biết ý cúi đầu chào ra về. Bước được vài bước, y liền nghe lão gia gọi tên một người thiếu nữ, sau đó người ông gọi liền xuất hiện. Long Phúc có nhìn thấy nàng, một vị tuyệt sắc giai nhân, yểu điệu tựa liễu tơ, xinh đẹp động lòng người. 

Cũng chỉ nhìn đến thế, y đã về đến Lý phủ rồi.

Bận bịu công việc nhiều ngày liên tiếp không gặp Huyễn Thần, cuối cùng, khi tuyết vừa tan, y nhận được thiệp báo hỉ từ Hoàng phủ gửi đến.

Long Phúc có chút run rẩy từ tay hạ nhân nhấc ra tấm thiệp đỏ chói, sau đó liền triệt để đóng băng tại chỗ khi đọc được mấy con chữ tỉ mẩn khắc trên giấy.

Là Hoàng Huyễn Thần, cùng với vị tiểu thư hôm đó.

Y cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ. Tuyết ngoài trời đã tan, trong lòng y lại đóng băng một mảng, hàn khí hun đến tê liệt tay chân.

Huyễn Thần, lại cùng với mùa đông u ám cứ thế rời đi, xa đến mức y không thể níu lại được nữa.

.

Hậu viện của Hoàng phủ thực sự rất đẹp. Trời vừa vào xuân, đã có thể thấy được màu xanh mơn mởn của cây cỏ rồi. 

Long Phúc cùng Huyễn Thần ngồi trên đài Châu Vũ, vẫn là uống rượu ngắm cảnh, thế nhưng từ đầu đến cuối chưa ai nói với nhau một lời nào.

Rất lâu, rất lâu sau đó, Huyễn Thần lặng lẽ nhìn y, chén ngọc trong tay cũng hạ xuống.

" Ta không thích nàng ấy, là phụ thân ta.... không cho ta lựa chọn."

Long Phúc cười khẽ, mắt vẫn không nhìn hắn, chỉ thốt lên:

" Ngươi không cần giải thích với ta! Chuyện vui như vậy, ta không phải nên chúc phúc cho ngươi sao?"

Tựa như tuyệt vọng đến tận cùng, Huyễn Thần nắm lấy tay y, âm thanh run rẩy:

" Nếu ta nói, ta vẫn luôn yêu ngươi, ngươi có tin không?"

Long Phúc không nói, đáy mắt vẫn phẳng lặng tựa hồ thu, nhấp một ngụm rượu ngon, chẳng hiểu sao lại thấy đắng ngắt. 

" Tin, thế nhưng chẳng có nghĩa lí gì nữa rồi..."

Cây lá trong thư viên xào xạc, y mỉm cười buông chén ngọc, gió vờn qua mái tóc đen nhánh.

" Sang xuân vẫn còn chút rét lạnh, ta về trước, hẹn ngày vui của ngươi gặp lại."

Nói xong liền đứng dậy đi thẳng. 

.

Nhà họ Hoàng vang danh khắp kinh thành hôm nay có đám hỉ, chuẩn bị cũng đến là khoa trương.

Vải đỏ giăng từ phủ ra tận vài dặm, câu đối cùng hoa thơm xa hoa tới chói mắt. 

Long Phúc đã đến từ sớm, gật đầu đưa cho Hoàng lão gia một bình dược nhỏ, sau đó liền lẩn ra hoa viên ngồi một mình.

Hạ nhân cùng khách khứa đều tất bật ở nhà trước, chỉ có nơi đây là phá lệ yên bình. 

Y bước tới cạnh hồ nước, nhìn mấy con cá vàng vẫn tung tăng bơi lội, bất giác nhớ lại rất lâu về trước, Huyễn Thần đã cùng y thả chúng xuống đây. Cũng là ngày hôm ấy, hắn vụng về nắn nót hỏi y, ta có thể hôn ngươi không?

Long Phúc cúi người khua làn nước, bầy cá vội vàng chạy đi hết. 

Đài Châu Vũ vẫn sừng sững trong sân, thế mà hiện tại thê lương lạ lùng. Phía sau vọng lại tiếng réo gọi, y biết đã đến giờ lành, xoay người trở lại.

Sảnh đường trải thảm đỏ thắm, Huyễn Thần cùng tân nương hỉ phục lộng lẫy, thành tâm chắp tay làm lễ.

Vị tân nương ấy mặt hoa da phấn, sau một lớp khăn voan vẫn có thể cảm thấy miệng cười xinh đẹp, dịu dàng thục đức cúi đầu nhận phúc của phụ mẫu tướng công.

Long Phúc ngồi trong góc, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của cặp tân lang tân nương ấy, miệng đắng như ngậm phải tâm sen, hai mắt cay xè, thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn ngoan cường không khóc. Y không muốn hắn thấy y trong bộ dạng thế này, không muốn hắn nghĩ rằng hắn vẫn còn một mối nợ ân tình với y.

Huyễn Thần cùng vị tiểu thư kia chắp tay quỳ xuống, cùng nhau dập đầu 3 lần.

" Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái..."

Sảnh đường tràn ngập tiếng hoan hô chúc phúc, ai biết rằng trong góc có một kẻ lụy tình, lẩm nhẩm đọc theo từng lời, cuối cùng lệ cũng rơi, rớt xuống chén trà nguội lạnh, tựa nước mưa xáo động mặt hồ tĩnh. 
 
Hôm ấy tiết xuân thật đẹp, vậy mà quanh y chỉ toàn một màn mây mù mưa giăng. 

.

Huyễn Thần lao vội ra khỏi phủ, tóc tai vẫn một bộ rối bời.

Điên rồi, hắn thật sự sẽ điên mất thôi. Hắn vậy mà lại uống phải rượu bị bỏ dược, mất trí làm loại chuyện kia với người hắn không yêu. 

Hắn phải đi tìm Long Phúc của hắn, chắc chắn Long Phúc vẫn còn đang đợi hắn.

 Ôm chút hi vọng chạy tới Lý gia, cuối cùng từ miệng hạ nhân nghe được chuyện y đã đi rồi.

Long Phúc hôm qua sau khi từ Hoàng phủ trở về liền ngay giữa sân nói với Lý lão gia rằng y yêu nam tử, khiến ông tức đến khuỵu xuống, không nhiều lời bảo y cút đi. Long Phúc im lặng, thế mà xoay người đi thật, chỉ dặn hạ nhân để lại cho Huyễn Thần một mảnh giấy nhắn.

" Hoàng Huyễn Thần, ngày vui của ngươi, mong ngươi cùng nàng ấy sẽ mãi là một đôi tiên lữ quấn quýt, trăm năm có một. 

Trên thế gian có một nơi đầy hoa thơm cỏ lạ, mỹ cảnh vô biên, ta liền có chút nhã hứng muốn chiêm ngưỡng. Nghe nói mùa xuân ở đó còn đẹp hơn Hoàng phủ nhà ngươi nhiều, còn có thác suối trong suốt, đài cao hoa lệ, Châu Vũ trong hoa viên ngươi thật sự kém xa. 

Không được đi tìm ta, hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi phải hảo hảo chăm sóc cho tân nương nhà mình, khi ta quay lại liền muốn có vài tiểu tử quấn lấy chân gọi ta hai tiếng thúc thúc. Ngày trở về chưa định, thế nhưng ngươi cũng đừng phụ mong đợi của ta.

Huyễn Thần, hãy làm trọn bổn phận của một người lang quân nhé. Ta đi rồi, chẳng vương vấn nơi ngươi điều gì, chỉ mong ngươi không quên, đã từng có một Lý Long Phúc thương ngươi thật lòng."

.

.

.

.

_rosiie_















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro