Chapter 12. Em đến cùng cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Hoàng bị đánh thức bởi một tiếng động ở ngoài ban công. Miễn cưỡng, Hoàng ngồi dậy, xỏ chân vào dép, và đi ra xem có gì ở ngoài. Khi kéo rèm cửa ra, Hoàng tìm ra được nguồn gốc của tiếng động đó.

Con mèo của Phúc đang cào vào cánh cửa. Chút nữa là Hoàng không nhận ra nó, vì còn ngái ngủ và ánh nắng chiếu vào làm màu lông trắng của nó lẫn vào với ánh nắng. Nhưng đôi mắt xanh thì không lẫn vào đâu được.

"Ê, là mày hả?" Hoàng nói, rồi chợt nhớ, Hoàng chưa từng hỏi Phúc tên của nó.

"Sao qua đây chi vậy?" Hoàng hỏi con mèo. Dĩ nhiên nó sẽ không trả lời. Hoàng nhìn qua ban công đối diện, mọi thứ vẫn tĩnh lặng. Cơn bão tối qua cũng đã dừng. Hoàng mở cửa và con mèo tự tin bước vào, như là nó biết nơi này rất rõ.

"Ê, tại tao không biết tên mày, thôi đặt cho mày một cái tên nha." Hoàng suy nghĩ. "Lông trắng như tuyết...Vậy gọi là Bạch Tuyết nha."

Con mèo kêu meo meo, Hoàng nghĩ rằng chắc nó đồng ý.

Hoàng bế Bạch Tuyết xuống nhà và đặt nó lên ghế sofa. Lúc đầu Hoàng nghĩ nhà không có ai, nhưng một lát sau thì bà ngoại đi ra từ nhà vệ sinh.

"Hôm nay ngoại không đi tập thể dục với ăn sáng cùng bạn bè hả ngoại?" Hoàng tò mò hỏi. Thường thì vào cuối tuần ngoại đều có hẹn với bạn bè.

"Tuần này nghỉ ngơi ở nhà. Cháu ngoại đang buồn, ngoại đi chơi cũng không có vui." Bà nói, rồi nhìn thấy con mèo nằm trên ghế.

"Chà, con mèo này quay lại đây nữa rồi hả?"

"Là Bạch Tuyết." Hoàng giới thiệu.

"Tên của nó là Bạch Tuyết à?" Bà hỏi, thấy thích thú với cái tên của nó.

"Tên con tự đặt...cũng chưa biết rõ tên nó là gì nữa."

"Chắc Sam sẽ thích Bạch Tuyết. Đúng không Sam?" Bà gọi Sam. Không biết nó ở đâu mà vừa nghe tên là chạy vào phòng khách ngay lập tức. Nó thấy Bạch Tuyết thì chầm chậm đi lại, từ từ quan sát. Bạch Tuyết không để ý đến sự hiện diện của nó lắm. Bạch Tuyết chả để ý đến sự hiện diện của ai.

"À phải rồi, hồi nãy Phúc nó có qua đây." Bà nói, "Nó đưa con cái điện thoại. Ngoại hỏi có cần gọi con dậy không thì nó kêu không cần rồi đi". Bà chỉ cái điện thoại để trên bàn ăn. "Bộ hai đứa giận nhau hả?"

"Con không muốn bàn về việc này cho lắm." Nói rồi, Hoàng lại bàn ăn lấy điện thoại của mình rồi bước về phòng. Đóng cửa lại, mở điện thoại ra định mang đi sạc pin thì Hoàng thấy điện thoại đã được sạc đầy.

Buổi chiều trời lại chuyển mưa. Mẹ và anh hai vừa về kịp trước khi cơn mưa trút xuống. Không lâu sau Hoàng cũng nghe giọng của chị Phương từ dưới nhà vang lên. Chị Phương trao đổi với mẹ về món sườn nướng cay chị mới học từ một người bạn. Hoàng quyết định xuống bếp xem mọi người có cần mình giúp đỡ không. Xuống bếp thì thấy chị Phương đã có anh hai giúp đỡ. Hoàng chau mày nhìn anh hai. Anh hai thấy vậy liền lên tiếng. "Đừng có phản ứng như vậy chứ. Đừng coi thường anh nha." rồi đuổi Hoàng ra khỏi bếp. Hoàng rảo bước qua phòng khách xem Sam và Bạch Tuyết như thế nào. Hai đứa đang nằm ngủ trên ghế. Cảnh đó làm Hoàng chợt cười, và Hoàng nghĩ không biết Phúc có đang đi tìm con mèo của mình không.

Ngay lúc đó Hoàng nhận được một tin nhắn.

Hoàng chợt cảm thấy run. Tin nhắn này có thể từ Phúc.

Và thật đúng như vậy.

Phúc - Nhà kế bên: Không biết Hoàng có đọc tin nhắn này không. Nhưng nếu đọc được, Hoàng ra ban công nhé.

Hoàng đọc nó hai lần, rồi bỏ lại điện thoại vào túi quần. Trong đầu thì đang hét thầm Phúc nhắn mình rồi! Nhưng chân thì lại không chịu rời bước.

Không lâu sau Hoàng nhận được một tin nhắn nữa.

Phúc - Nhà kế bên: Hoàng ơi sắp mưa rồi.

Hoàng quyết định lên gặp Phúc. Cũng không thể nào trốn tránh mãi.

Ra đến ban công rồi nhưng không thấy ai ở ban công đối diện. Bối rối, Hoàng định đi vào nhưng đột nhiên đèn trên cây chợt sáng. Nhìn xuống dưới thì thấy Phúc đang đứng ở dưới vườn nhìn lên, miệng mỉm cười. Vài ngày không gặp mà Hoàng nhớ Phúc rất nhiều, nên giờ phút này được thấy gương mặt cười tươi của Phúc cảm giác như uống được ngụm cà phê nóng đầu tiên vậy.

Trời đột nhiên gầm lên, báo hiệu cơn mưa sắp tới.

"Em làm gì dưới đó vậy?" Hoàng hỏi. "Sắp mưa rồi, em vào nhà đi."

"Đọc chữ đi!" Phúc la lên. Hoàng tự nghĩ, đọc chữ gì?

"Nhìn dưới đất nè!" Phúc nói rồi chỉ xuống những nhánh cây, lá cây mà Phúc sắp xếp dưới đất. Phúc đã thu thập nó từ cơn bão ngày hôm qua.

Hoàng nhìn xuống. Lúc đầu cũng không hiểu là chữ gì, nhưng nhìn kĩ hơn thì thấy nhánh và lá cây được xếp lại thành chữ XIN LỖI HOÀNG.

Hoàng bặm môi, rồi lên tiếng. "Không phải lỗi của em."

"Nhưng em muốn xin lỗi, để lòng khỏi bứt rứt."

"Nó sến lắm, em biết không?" Hoàng cuối cùng cũng cười.

"Có người vui là được." Phúc nhún vai.

"Vì sao thật khó để giận em vậy?"

"Hoàng à, em nhớ Hoàng lắm. Em nhớ chúng ta." Phúc nói chân thành. "Chúng ta có thể nào quay lại như cũ không?

Hoàng né tránh câu hỏi. "Hoàng cần lấy lại ba lô."

"Em không đưa nếu Hoàng không cho em cơ hội."

"Em đang hăm doạ đó hả?"

Phúc cười rồi nhún vai lần nữa.

"Em không hiểu đâu Phúc à." Hoàng giải thích. "Hoàng thấy chúng ta sẽ không có tương lai, nếu ba mẹ em cứ mãi như thế."

"Em không quan tâm bố mẹ nghĩ sao." Phúc khẳng định.

"Em có quan tâm." Hoàng nói. "Em đã từng, nhưng bây giờ thì không." Phúc chỉnh lại. "Em không quan tâm nữa!"

Trời lại gầm gừ.

"Hoàng không muốn làm cho người con ngoan như em phải chống đối lại ba mẹ mình. Hoàng không muốn làm hư em đâu." Hoàng nói câu cuối rất nhỏ.

"Đã không thể quay lại như xưa nữa rồi."

Đột nhiên Hoàng cảm thấy lạnh. Không biết có phải vì cơn gió vừa thổi qua, hay vì câu nói vừa rồi của Phúc.

"Bây giờ Hoàng lúc nào cũng trong tâm trí em. Không thể nào xem như chúng ta chưa có gì được. Ít nhất đối với em là như vậy."

"Em sẽ hối hận đó." Hoàng thở dài.

"Không biết tương lai như thế nào, nhưng hiện tại em biết rất rõ là em muốn được ở bên Hoàng."

Một vài giọt mưa lất phất rơi xuống. Nhi nhìn vào mắt Hoàng với ánh nhìn thật mãnh liệt khiến Hoàng quyết định phải làm một cái gì đó.

Hoàng đóng cửa và đi vào nhà.

Trong tâm trí của Hoàng bây giờ đang xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Lần này sẽ không được rút lui nữa. Hoàng nhớ lại lời bà đã nói, khi yêu thương ai đó, ta không nên thấy sợ hãi.

Hoàng đã có quyết định. Lật đật chạy ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, chạy qua bà ngoại đang xem thời sự, chạy qua Sam và Bạch Tuyết đang ngủ, chạy qua mẹ đang xới cơm, chạy qua anh hai đang cố gắng lấy cây sườn đã khét ra khỏi lò, chạy qua chị Phương đang chụp lại cảnh anh hai với cây sườn khét, chạy đến cửa cầm lấy cây dù, rồi chạy ra ngoài vườn, ra với Phúc.

Trời đã mưa, Phúc đang ngồi với đầu gục xuống, lưng xoay lại với Hoàng. Hoàng nhẹ nhàng tiến lại gần Phúc. Trời gầm khá lớn nên Nhi cũng không để ý tiếng động sau lưng. Hoàng thấy vai Phúc đang run lên, và biết rằng Phúc đang khóc.

Hoàng cầm dù che cho Phúc, và khi Phúc phát hiện được cái bóng thì xoay lại nhìn. Vừa nhìn thấy Hoàng thì nước mắt Phúc lại càng chảy nhiều hơn. Hoàng tự rủa thầm bản thân, hay lắm đó Hoàng, lần này chắc chắn nhận được giải Con Người Tồi Nhất Năm.

Hoàng kéo Phúc lại và ôm Phúc vào lòng.

"Ngốc quá. Thôi mà. Thôi. Hoàng xin lỗi em." Hoàng cố gắng dỗ. "Ngoan nào." Hoàng xoa lưng Phúc, cho Phúc dịu xuống.

"Xấu lắm. Lúc...Hoàng đi vào...em...em tưởng là Hoàng đi luôn rồi." Phúc nói tức tưởi.

Hoàng hôn nhẹ lên đầu Phúc. "Còn tình cảm, làm sao mà bỏ đi." Hoàng nói.

Phúc ôm chặt Hoàng không muốn bỏ ra.

"Em nhớ Hoàng lắm."

Hoàng lùi một bước, cắt ngắn cái ôm. Cái tay không cầm dù đưa lên giữ mặt Phúc.

"Hoàng cũng nhớ em." Ngón tay cái lau đi dòng nước mắt. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, dùng khoảnh khắc đó để tìm những tiếng nói của lý trí, những tiếng nói kêu gọi họ nên dừng lại, không nên đến với nhau. Nhưng không có ai ngăn cản họ cả.

Thế nên vào khoảnh khắc tiếp theo, khi môi chạm môi, Hoàng cảm thấy như được hồi sinh. Hoàng nhớ Phúc. Hoàng nhớ nụ hôn của Phúc. Hoàng nhớ cái cảm giác này, cái cảm giác mỗi lần được gần Phúc là mọi thứ trong người Hoàng như muốn đảo lộn. Hoàng nghĩ nếu ba mẹ Phúc mà có ra ngăn cản hai người lúc này thì Hoàng cũng không quan tâm và sẽ tiếp tục hôn Nhi.

Hoàng quăng cây dù và đẩy Phúc lại gốc cây, mặc cho trời mưa. Hoàng hôn Phúc lần nữa, rồi lần nữa. Môi của Phúc có vị như vani. Nó như là chất nghiện. Hoàng thật sự không muốn rời.

"Chị thấy rồi nhé."

Giật mình nhưng không phản ứng mạnh như những lần trước, Hoàng và Phúc nhìn qua chị Phương. Nhìn chị Phương như vừa trúng số độc đắc.

"Chị biết mà!" Chị Phương nói lớn, rồi lấy tay bịt miệng, như biết mình hơi lố. Chị Phương nhìn vào nhà, để chắc chắn không có ai đi ra, rồi nói khẽ, "Trời ơi, chị biết mà!"

Phúc nhìn chị Phương, e dè. Hoàng thì có lẽ cũng đã đoán được chị Phương đã biết, nên cũng không bất ngờ lắm. Hoàng nắm lấy tay Phúc.

"Cho chị chụp hình hai đứa một tấm nha, nhìn lãng mạn quá!" Chị Phương nói, rồi lấy điện thoại ra chụp luôn, không đợi Hoàng và Phúc trả lời, không ngại mưa gió. Cũng may, mưa bây giờ đã nhẹ hạt.

"Xong." Chị Phương nhe răng. "Có cơm tối rồi, vào thay đồ, ăn cơm thôi hai đứa." Chị Phương lại và kéo Phúc vào trong, vừa đi vừa dặn dò nhỏ, "Có gì lát em kể chị nghe nhé, nhìn Hoàng là biết nó sẽ không kể chị rồi." Hoàng nghe Phúc cười khúc khích.

Hoàng mỉm cười và thầm cảm ơn chị Phương đã rất tâm lý. Hoàng nhìn xung quanh khu vườn, tìm thấy cây dù gần cửa nhà. Hoàng vội chạy đến lấy nó và vào nhà ăn cơm.

Thế nên, Hoàng đã không thấy được chiếc xe Range Rover màu trắng đang đậu trong bóng tối.

-Hết chap.12-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro