Chapter 14. Bữa tối bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày qua, Phúc dành thời gian bên nhà Hoàng còn nhiều hơn ở chính nhà mình. Sau cái đêm bố mẹ làm mất mặt Hoàng ở nơi công cộng thì Phúc cũng không quan tâm đến bố mẹ nữa. Bố mẹ cũng chưa hề nói lời xin lỗi.

Căn nhà trở nên trống trải và lạnh lẽo khi chẳng ai đoái hoài đến ai. Phúc thà ở nhà Hoàng, nơi mà mọi người đều đối xử với Nhi như một thành viên trong gia đình. Ai cũng niềm nở và chào đón Phúc. Điều duy nhất khiến Phúc bứt rứt trong lòng là mỗi lần Phúc đi thì cô Hiền trông rất buồn. Mỗi lần như vậy Phúc lại không nỡ đi quá lâu.

Cô Hiền là cô giúp việc của gia đình, khoảng gần năm mươi tuổi, là người bạn duy nhất của Phúc trong nhà, ngoài chú mèo Dâu. Phúc không biết cô Hiền đến làm cho gia đình chính xác từ khi nào, chỉ biết là lâu lắm rồi. Cô Hiền ở dưới quê lên, nghe cô kể bố mẹ cô mất rồi, chỉ còn lại 7 anh chị em. Cô không có chồng con, từ khi cô nhận việc của gia đình thì cô làm cho đến bây giờ. Phúc nhớ từ hồi học lớp một cô Hiền đã nắm tay Phúc đưa Phúc đến trường. Bố mẹ thường chỉ đưa Phúc đi vào ngày khai giảng và lễ bế giảng. Lâu lâu mấy người em của cô Hiền lại lên thăm và khuyên cô dọn về quê ở với gia đình cho vui, nhưng cô từ chối. Chắc cô cũng thấy tội nghiệp Phúc. Cô đi rồi, Phúc sẽ mất đi người mẹ thứ 2 của mình.

Mỗi lần về thấy cô ngồi ăn tối một mình, Phúc lại tự trách lòng.

Rồi hai ngày trước khi buổi dạ hội bắt đầu, cô Hiền phấn khởi gọi cho Phúc sau giờ học.

"Phúc ơi, tối nay về nhà ăn cơm nha con. Ông bà chủ gọi điện về dặn cô làm bữa tối rồi."

Phúc cười khi nghe giọng đầy hào hứng của cô. "Dạ vâng. Con về ngay ạ."

Hôm đó Phúc huỷ buổi tập nhảy với Hoàng. Hoàng biết việc Phúc về ăn tối với bố mẹ cũng cảm thấy vui.

-

Vừa vào đến nhà Phúc đã nghe mùi hương thơm phức bay ra từ căn bếp. Phúc đi nhè nhẹ đến bếp, thầm lặng đứng nhìn cô Hiền.

"Tính chừng nào giới thiệu bạn cho cô biết đây?" Cô Hiền đột nhiên hỏi làm Phúc giật mình.

"Qua đó chơi hoài mà không kể gì cho cô nghe hết." Cô Hiền trở con cá đang chiên.

Phúc cười, đi lại tủ lạnh mở ra và lấy chai nước. "Một ngày nào đó con sẽ chính thức giới thiệu với cô."

"Có gì mà bí hiểm dữ, phải một ngày nào đó lận hả?" Cô Hiền đưa Phúc đĩa rau muống xào để đem ra bàn.

"Bạn ấy là một người đặc biệt." Phúc quay lại bếp và mang chén đũa ra. "Chắc cô cũng sẽ thích bạn ấy cho xem."

Tiếng nắm tay cửa được vặn và Phúc nhìn lên. Bố mẹ vừa về và đang cười nói khá vui vẻ. Mẹ đang cười với bố như bố vừa nói một điều gì đó hài hước. Đã lâu lắm mới thấy mẹ cười tự nhiên đến vậy. Con Dâu ở đâu ra đi ngang qua làm cắt ngắn khoảnh khắc đó, nhưng Phúc đoán mẹ đang vui vì mẹ còn cúi xuống xoa đầu Dâu.

Bố Phúc tiến về căn bếp và thấy Phúc đang nhìn họ. Bố liền nói, "Phúc! Cuối cùng cũng thấy con ở nhà. Bố có mua bánh trứng, món con thích phải không nhỉ?" Phúc gật đầu, nét mặt vẫn còn khá bất ngờ. Bất ngờ vì sao hôm nay bố lại vui vẻ đến thế. Bất ngờ vì bố vẫn còn nhớ mình thích bánh trứng. Vài giây sau mẹ cũng có mặt, tuy nụ cười tươi khi nãy không còn trên mặt mẹ nữa, nhưng tâm trạng của mẹ vẫn rất tốt. "Ăn cơm thôi." Mẹ nói.

Cảm giác ngồi lại ăn cơm một bàn với bố mẹ bây giờ rất lạ vì lần cuối đã không như mong muốn. Phúc giữ im lặng ăn hết chén cơm, trong khi bố mẹ hỏi thăm chuyện hằng ngày với cô Hiền. Đó giờ bố mẹ đối xử với cô khá tốt, điều đó làm Phúc cảm thấy an ủi được phần nào.

Bố mẹ không hỏi gì đến Phúc cho tới khi Phúc ăn hết chén cơm và cầm bánh trứng lên ăn.

"Con học hành thế nào?" Mẹ Phúc hỏi.

"Vẫn bình thường ạ." Con Dâu nhảy lên đùi Phúc, Phúc bẻ cho nó một miếng nhỏ.

"Hồi chiều mẹ có gọi cho cô hiệu trưởng. Cô bảo thành tích học tập của con rất cao. Còn được nằm trong danh sách bầu chọn cho Vua Mùa Đông nữa. Bố mẹ rất tự hào."

Thì ra đó là lý do, Phúc nghĩ trong đầu, bố mẹ gọi cho cô hiệu trưởng. Đây không phải là lần đầu tiên.

"Con chỉ cố gắng hết sức."

"Còn phải cố gắng nhiều nữa." Bố Phúc lên tiếng và mẹ Phúc gật đầu đồng ý. Bố cầm cái bánh trứng lên cắn một miếng. "Đến lúc thành đạt rồi sẽ biết cảm kích bố mẹ."

"Buổi dạ tiệc ở trường sắp đến phải không? Con đi với ai thế?" Mẹ Phúc đổi chủ đề.

"Con đi với Hoàng." Phúc nói không chút do dự.

"Lại với thằng bé ấy à."

"Con thích bạn ấy."

Mẹ Phúc cười, như Phúc vừa nói một điều gì vô lý. "Còn nhiều bạn để con chọn cơ mà."

"Nhưng con thích đi với Hoàng."

"Chơi với nó thế nào con cũng bị ảnh hưởng xấu." Giọng mẹ Phúc trở nên nghiêm khắc hơn.

"Mẹ không hiểu đâu. Mẹ làm ơn để cho bạn ấy yên." Phúc năn nỉ.

"Thái độ gì vậy Phúc? Con không thấy được rằng sau khi quen biết nó con trở nên ngỗ nghịch hơn không? Nói cái gì cũng cãi?"

"Xin lỗi mẹ. Con chỉ không thích cách mẹ nói về Hoàng."

Mẹ Phúc lắc đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn. Mẹ đã không còn ở trạng thái tốt nữa. Khi đến bồn rửa tay, mẹ thông báo một tin.

"Tuần sau bố mẹ không có nhà. Con phải ngoan đó."

Phúc tính toán trong đầu, còn khoảng 5 ngày nữa là giáng sinh.

"Bố mẹ phải ra Hà Nội ký hợp đồng cho công ty, sẵn ở lại chơi với mấy bác vài ngày." Mẹ nhìn qua cô Hiền. "Chị Hiền trông nó dùm em." Cô Hiền gật đầu cười.

Phúc nghĩ, chẳng phải chuyện này là chuyện thường ngày rồi sao?

"Con đừng có buồn quá. Còn năm sau cơ mà." Bố Phúc lên tiếng rồi đi ra ngồi xem ti vi. Phúc tính trả lời, nói rằng bố đừng hứa suông nữa, nhưng cô Hiền lắc đầu, bảo Phúc lên phòng. Phúc nghe lời cô, lại phòng khách bế Dâu rồi bước lên lầu.

-

Một ngày trước buổi dạ tiệc, Phúc lấy cớ không ăn tối cùng gia đình Hoàng để đi mua một bộ vest cho buổi tiệc ngày hôm sau. Hoàng muốn theo cùng nhưng Phúc bảo sẽ tốt hơn nếu đó là một bất ngờ. Bác Nam chở Phúc đến một cửa tiệm, và Phúc chọn được cho mình một bộ vest màu đỏ mà Phúc nghĩ sẽ hợp với không khí buổi tiệc. Vào phòng thử và thấy nó khá hợp với mình, Phúc thích thú trả tiền rồi đi về nhà.

Ngày hôm sau, cô Hiền chuẩn bị sẵn nước nóng và bọt xà bông trong bồn cho Phúc tắm. Cô còn chu đáo xịt phòng mùi kẹo bông gòn. Phúc không thích cô làm những việc này cho mình, vì Phúc cảm thấy mình có thể tự làm, nhưng cô chỉ cười và bảo Phúc cứ thư giãn và tận hưởng đi.

Phúc phải thừa nhận rằng từ lúc thức dậy đến giờ Phúc đã rất hồi hộp. Tuy rằng đây không phải lần đầu Phúc dự buổi dạ tiệc này của trường, nhưng mà sẽ là lần đầu Phúc đi cùng người mà Phúc có tình cảm. Phúc từ từ ngâm mình vào dòng nước ấm. Nhắm mắt và hít vào mùi hương của kẹo bông gòn. Không biết vì sao từ nhỏ đến lớn Phúc rất thích mùi hương này, nó như muốn đưa Phúc về tuổi thơ, về một ký ức nào đó mà Phúc không thể nhớ ra. Mùi hương của kẹo bông gòn mang đến cho Phúc một cảm giác an toàn. Phúc nằm đó cho đến khi nước bắt đầu trở lạnh mới đứng dậy tắm kĩ lại. Lúc Phúc với lấy cái khăn bông lau người, Dâu bước vào nhà tắm rồi nhảy vào bồn rửa tay ngồi. Đây là một trong những chỗ nó ưa thích. Phúc quấn khăn quanh người, xoa đầu nó, rồi đi ra.

Phúc cầm điện thoại ở trên giường lên kiểm tra và thấy mình có 3 tin nhắn mới. Một tin từ một số lạ, "Hi Phúc, mình là Trang. Hỏi bạn Ngọc mới biết được số của Phúc. Chỉ muốn nói là mình sẽ bầu chọn cho bạn đêm nay. Chúc may mắn!"

Phúc không biết Trang là ai, nhưng cũng nhắn tin cảm ơn.

Hai tin nhắn còn lại là từ Hoàng.

Hoàng<3: Sao rồi?

Hoàng<3: Bật mí một tí tối nay mặc gì đi.

Phúc mim cười nhìn màn hình điện thoại, rồi trả lời Hoàng.

Phúc: Tin tốt là, em rất ưng ý bộ vest.

Phúc: Tin xấu là, Hoàng cũng sẽ thấy ưng.

Hoàng<3: Tại sao đó là tin xấu?.

Phúc: Chiều đi rồi biết :)).

Đi vào phòng quần áo, Phúc thấy bộ vest đã được bày ra cẩn thận trên cái bàn ở giữa. Phúc thầm cảm ơn cô Hiền. Cởi bỏ cái khăn, Phúc mặc vào bộ vest.

Cô Hiền bước vào xem Phúc như thế nào và cô phải la lên vì ngạc nhiên.

"Ôi trời ơi, nhìn con kìa! Đẹp quá!"

"Cảm ơn cô." Phúc cười.

"Màu đỏ rất đẹp, bạn nhảy của con sẽ thích cho xem."

"Con cũng hy vọng vậy." Phúc nhìn lên đồng hồ trên tường.

Đã gần 5 giờ Phúc nhận được điện thoại của Hoàng, Phúc vội chỉnh lại tóc, kiểm tra mọi thứ một lần nữa rồi đi.

Trước khi ra khỏi nhà, cô Hiền muốn chụp vài tấm hình của Phúc làm kỷ niệm. Đứng trong nhà nhìn ra cửa, Phúc đã thấy Hoàng đứng bên ngoài. Tuy chỉ thấy được đằng sau lưng nhưng cũng đủ làm tim Phúc muốn nhảy ra ngoài. Chụp hình xong, Phúc nói lời tạm biệt với cô Hiền, rồi bước ra vườn.

Trời hôm nay khá đẹp. Có tí gió nhưng không có dấu hiệu mưa. Phúc thầm cảm ơn ông trời vì chân Phúc vừa có thể đi lại bình thường, Nhi không muốn trượt chân rồi bị bong gân một lần nữa. Hoàng nghe tiếng chân Phúc đang đến gần nên quay lại. Vừa thấy mặt Hoàng tim Phúc đã đập loạn xạ. Đã hơn 2 tháng biết nhau, nhưng Hoàng không bao giờ thất bại trong việc làm tim Phúc rung động. Lần này cũng thế. Nhìn Hoàng mặc bộ vest màu đen mà chân Phúc đi không vững. Thật sự là rất đẹp.

"Chào em." Hoàng nói, có chút run rẩy.

"Chào...chào Hoàng." Phúc cũng không khác gì.

"Em đừng có run. Em run làm Hoàng cũng run theo đó."

"Nhìn Hoàng rất...đẹp. Như là từ trong truyện bước ra vậy." Phúc nói, mắt không rời khỏi Hoàng.

Hoàng gãi đầu cười, có vẻ ngại với những lời khen. "Em cũng đẹp lắm."

"Hai đứa, cho mẹ chụp hình nào."

Hoàng và Phúc quay về hướng giọng nói thì thấy mẹ Hoàng đang đợi với cái điện thoại trên tay. "Yên tâm nha Phúc, bác hỏi Hoàng cách tắt đèn điện thoại rồi." Mẹ Hoàng cười. Hoàng nói nhỏ vào tai Phúc rằng mẹ đã chụp hình cho Hoàng trong nhà hết gần nửa tiếng đồng hồ.

"Mai mốt hai đứa phải cảm ơn mẹ đó," Mẹ Tú nói, "Mẹ muốn có hình làm kỷ niệm cho hai đứa thôi."

Hoàng và Phúc ngoan ngoãn đứng cho mẹ chụp hình. Hoàng cũng không ngại vòng tay qua eo Phúc và kéo Phúc vào gần mình hơn. Lúc này bà cũng ra ngoài đứng xem. Bà đưa hai ngón tay cái lên, cứ như ra dấu phê duyệt.

Sau khi cả nhà chúc đi chơi vui vẻ, Hoàng và Phúc phấn khởi lên xe, cùng nhau thẳng tiến đến buổi Dạ Hội Giáng Sinh.

-Hết chap.14-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro