Chapter 17. Người ấy là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Phúc dậy thật sớm. Cầm cái điện thoại trên tay gần nửa tiếng đồng hồ mà không biết phải báo tin với Hoàng như thế nào. Không biết là nên giấu hay là nên nói sự thật. Nhưng ngồi một hồi rồi nghĩ cũng thông. Hoàng có quyền được biết vì sao hôm nay Phúc không đi học.

Chào buổi sáng, Phúc nhắn, hôm nay em phải cùng bố mẹ ra sân bay đón một bạn. Bố mẹ nhờ em đưa bạn ấy đi tham quan thành phố. Hoàng đi học ngoan nhé.

Phúc để điện thoại xuống giường và sửa soạn vệ sinh cá nhân. Quay ra thì thấy Hoàng đã trả lời.

Hoàng<3: Bạn nào vậy? :(

Phúc: Em không biết mặt cũng chẳng biết tên. Con gái khách hàng của bố mẹ.

Hoàng<3: Con gái à?

Phúc: Em muốn đi học với Hoàng cơ :(( Em bị ép buộc.

Hoàng<3: Hiểu rồi. Em cứ nghe bố mẹ đi. Có gì mình nhắn tin.

Yên tâm vì đã thẳng thắn với Hoàng, Phúc thay quần áo rồi xuống nhà như đã có hẹn với bố mẹ.

Đến sân bay cũng gần 9 giờ. Nhìn lên bảng điện tử thấy chuyến bay từ Hà Nội vào có vài chuyến vừa mới đáp. Phúc vừa đứng chờ cùng bố mẹ vừa thử hình dung người này trong đầu mình, không biết như thế nào mà bố mẹ lại thích đến vậy. Liệu bạn này có đáng yêu, tình cảm, và tử tế như Hoàng? Nhưng mà cũng so sánh làm gì, Phúc nghĩ. Phúc chỉ đưa bạn này tham quan thành phố hôm nay. Hy vọng bố mẹ sẽ không bắt Phúc phải làm những việc khác.

Khoảng gần 9 giờ rưỡi, đang chú tâm nhìn vào hai đứa bé đang chơi trốn tìm đằng sau hai cây cột trụ thì Phúc nghe mẹ gọi.

"Con bé kìa." Mẹ nói phấn khởi.

Phúc chuyển tầm nhìn qua mẹ và thấy bố mẹ đang vẫy tay. Nhìn theo hướng vẫy tay của bố mẹ thì thấy một bạn gái khá nhỏ nhắn, ăn mặc đơn giản với áo thun trắng và váy, trên vai đeo một ba lô, xách theo một chiếc vail nhỏ. Bạn ấy tiến lại ôm bố mẹ như đã quen rất thân.

Thật ra cũng khá là xinh.

"Cháu chào hai bác." Người con gái nói, mặt cười rất tươi.

Người con gái nhìn qua Phúc, "Bạn này chắc là con trai của hai bác rồi." Nói xong, bạn ấy liền ôm Phúc. Có vẻ đây là cách bạn ấy xã giao.

"Chào anh, em là Mai. Em có nghe hai bác nhắc đến anh."

"Chào em."

"Hai đứa đứng gần lại bác chụp hình nào." Mẹ Phúc rút điện thoại từ trong bóp ra. Mai đưa tay choàng vào tay Phúc rồi đứng sát vào. Điều này làm Phúc hơi lúng túng. Chụp hình xong thì Phúc lập tức giữ khoảng cách với Mai.

"Mẹ giao chuyện này lại cho con đó. Đưa em đi chơi, ăn uống gì đi. Xe bác Nam đang đợi hai đứa ở ngoài." Nói với Phúc xong mẹ quay sang Mai. "Đi chơi vui vẻ nhé cháu. Vào đây chơi được 2 ngày thì tranh thủ đi."

Câu nói này của mẹ như là muốn dặn dò một điều gì khác.

Khi ra khỏi sân bay, bố mẹ nán lại cho đến khi thấy Phúc và Mai lên xe rồi mới an tâm ra về. Chưa bao giờ Phúc thấy bố mẹ lại muốn mình đi vào một mối quan hệ như bây giờ. Chắc có lẽ đối với bố mẹ, Phúc quen ai cũng được, nhưng trừ Hoàng, trừ những ai cùng giới tính.

"Anh ăn sáng chưa ạ?" Mai hỏi Phúc.

"Anh ăn rồi." Phúc trả lời. Thật ra hồi sáng cũng chưa ăn gì, nhưng giờ không cảm thấy đói nữa.

"Thế kể em nghe Sài Gòn có gì vui?"

Phúc suy nghĩ. Sài Gòn có gì vui nhỉ? Đối với người Hà Nội thì phải như thế nào mới là vui?

"Em muốn đi Dinh Độc Lập không ạ?"

"Vào đây để chơi, đi mấy cái đấy làm gì." Mai phì cười.

"Đi chợ Bến Thành?" Phúc suy nghĩ đến những địa điểm mà khách du lịch muốn đi.

"Không có nhu cầu mua đồ mang về."

"Vậy thì chỉ có đi ăn uống thôi."

"Mình đi xem phim đi." Mai gợi ý.

"Giờ này đi xem phim hả?"

"Ừ. Có một phim em đã muốn xem ở Hà Nội nhưng chưa có dịp đi. Sẵn bây giờ có bạn, đi xem cùng cho vui." Nói rồi Mai liền nói với bác Nam. "Bác cho chúng cháu đến rạp phim đi ạ." Mai nhanh đến nỗi Phúc không kịp phản ứng.

Đến rạp phim Phúc mới phát hiện rằng bộ phim Mai muốn xem là một phim kinh dị. Từ nhỏ đến giờ Phúc chưa từng dám ra rạp phim xem phim kinh dị bao giờ. Mai còn bảo với chị bán vé lấy ghế đôi khi Phúc lên tiếng yêu cầu đổi phim. Phúc lập tức nghĩ ngay đến Hoàng. Phúc còn chưa được đi xem phim cùng Hoàng cơ mà.

Vào đến bên trong phòng chiếu phim, Phúc lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoàng.

Phúc: Em bị bắt vào xem phim ma rồi.

Hoàng trả lời ngay lập tức.

Hoàng<3: Em đi xem phim hả?

Phúc: Bạn ấy tự nhiên đòi đi xem phim.

Hoàng<3: Em có mang theo túi thơm không?

Phúc: Em có mang.

Hoàng<3: Nhớ em rồi.

Đọc được 3 chữ đó làm Phúc chỉ muốn chạy ngay về với Hoàng.

-

Hôm đó Hoàng cứ thấy không yên trong lòng.

Tuy có nói với Phúc như mình không sao, nhưng sự thật là cũng có chút gì đó không thoải mái. Cứ tưởng sẽ đi đâu đó rồi thôi, nhưng Phúc nhắn tin bảo rằng người đó rủ đi xem phim. Ai mà vô Sài Gòn đi xem phim đâu chứ?

Cả buổi học cứ như ngồi trên lửa đợi tin nhắn của Phúc. Hôm nay thầy giảng gì cũng không hiểu nổi. Đúng như người ta có nói, khi sa vào chuyện tình cảm rồi thì có nhiều lúc khó mà tập trung vào những việc khác nữa. Hoàng nhìn đồng hồ đeo bên tay trái. Kim chỉ 12 giờ 10. Còn 10 phút nữa là tan lớp. Hoàng nhìn điện thoại lần nữa, vẫn không có tin nhắn. Khi tiếng chuông vang lên, Hoàng là người chạy ra khỏi lớp sớm nhất.

Chạy ra hít thở không khí trong lành cho lòng bớt lo chứ cũng đâu có về được.

Hoàng đành đến căn tin mua hộp cơm sườn và lại chỗ ngồi cũ để ăn trưa. Đúng như Hoàng dự đoán, một hồi sau thấy Thành đi lại với bịch bánh tráng trộn.

"Người yêu đâu rồi mà hôm nay ngồi ăn một mình đây?" Thành hỏi, tay chống hông.

"Hôm nay Phúc không đi học." Hoàng ngồi xích qua một bên cho Thành ngồi xuống.

"Rồi mày có biết lý do không?"

"Có. Bị ba mẹ bắt dẫn người ta đi chơi. Người ta là con gái của khách hàng."

Thành cười. "Thì ra là vậy. Hèn chi nhìn mặt mày như cái mền giặt xong chưa kịp phơi dúm lại một cục."

Hoàng cầm miếng sườn lên cắn.

"Mà nó cũng kì, cũng nhận lời à?"

"Mày không hiểu đâu." Hoàng lên tiếng bênh vực. "Bố mẹ Phúc...khó lắm."

"Đáng đời mày mà. Cũng tự mày thôi. Yêu gái không yêu, lại yêu trai. Cũng tự chuốc khổ vào mình."

Hoàng đóng hộp cơm lại, đứng lên tính bỏ đi, nhưng Thành kéo lại.

"Biết. Biết rồi. Mày không yêu gái. Sinh ra đã vậy. Ok, tao xin lỗi."

Nhưng Hoàng vẫn cầm hộp cơm đang ăn dở dang bỏ đi.

-

Buổi xem phim kinh dị đối với Phúc khá là "kinh dị". Không phải vì bộ phim, mà vì những cử chỉ hành động của Mai. Phúc đã cố gắng ngồi xa, để cả thanh chắn xuống ở giữa, nhưng ngay khi phim vừa bắt đầu thì Mai đã đẩy nó lên và thu ngắn khoảng cách. Những lúc Mai sợ, hai tay ôm lấy cả người Phúc, mặt thì dúi vào ngực Phúc mà la. Cũng may hôm đó Phúc mặc thêm áo khoác. Trong gần 2 tiếng xem phim đó, Phúc chỉ biết cầm cái túi thơm của Hoàng mà mong cho thời gian qua nhanh.

Giờ ăn trưa Phúc giới thiệu Mai đến món cơm tấm đặc trưng của Sài Gòn. Ngồi nói chuyện về Sài Gòn cho Mai nghe nhưng Mai không mấy có hứng thú. Mai chỉ toàn hỏi Phúc về những việc cá nhân, như "Mẫu người lý tưởng của anh là gì?" "Anh thích người yêu mình như thế nào?"

Phúc thật phát chán với những câu hỏi ấy. Nhiều lần cũng muốn nói thẳng rằng, mẫu người lý tưởng của anh là Hoàng, không phải em nhưng mà thói lịch sự không cho phép.

Phúc chỉ muốn ngày hôm nay mau kết thúc.

-

Đang trong tiết cuối thì Hoàng nhận được một tin nhắn. Lật đật rút điện thoại từ trong túi ra, nghĩ là Phúc nhắn mình, nhưng rồi lại thấy một số điện thoại lạ. Nhìn lên cô giáo để chắc chắn rằng cô không thấy, Hoàng mở tin nhắn đó ra. Trong đó chỉ có ba chữ "Mở hộp thư."

Hoàng đoán hộp thư ở đây có nghĩa là email.

Hoàng nhìn lên cô giáo lần nữa, thấy cô vẫn ngồi viết bài, Hoàng nhìn xuống điện thoại và mở email ra. Ngoài những thư rác thì có thư của một địa chỉ lạ gửi đến, có kèm hình ảnh. Tò mò, Hoàng bấm vào xem. Hình mất một hồi lâu mới hiện lên, nhưng đó là tấm hình của Phúc và một người con gái. Nhìn khung cảnh thì có vẻ như được chụp ở sân bay. Trong lòng có hơi khó chịu khi thấy người con trai đó ôm tay rồi đứng sát vào Phúc. Lần gặp đầu tiên mà người này đã vậy rồi à?

Đợi mãi mới đến giờ tan học, nhưng tan học rồi thì Hoàng cũng chỉ đi lang thang trước cổng trường một khoảng thời gian dài, không biết làm gì. Muốn gọi cho Phúc nhưng không muốn làm Phúc lo, nên thôi. Về nhà cũng không an tâm, cuối cùng Hoàng quyết định ra Bùi Viện ngồi.

Giờ này ra Bùi Viện cũng chưa đông lắm. Hoàng chọn đại một quán. Gọi một chai bia ra, nhưng ngồi uống một mình cũng thấy buồn. Hoàng rút điện thoại nhắn tin cho Thành.

Rảnh không? Ra Bùi Viện đi.

Khoảng nửa tiếng sau Thành chạy đến. Hoàng đã gọi sẵn 2 chai nữa.

"Sao, có chuyện gì à?" Thành hỏi.

"Cảm thấy uống một mình buồn nên gọi mày tới."

"Thằng Phúc nó chưa về với mày sao."

"Mày đừng có gọi Phúc là thằng này thằng nọ được không?" Hoàng nốc một ngụm. "Nghe phản cảm lắm."

Thành cầm chai bia lên uống. "Lúc nào cũng bênh nó. Tới khi nó làm mày buồn thì mày than với tao."

"Không phải tại Phúc."

"Rồi mày tính sao? Tính ngồi đây hết đêm à? Tao không có rảnh hết đêm đâu. Mày nhớ thì gọi đi."

"Sợ phiền người ta." Hoàng nhìn vào điện thoại. Đã gần 7 giờ.

"Phiền gì. Nó là người yêu mày mà. Gọi điện cũng phiền sao?"

"Tao không muốn Phúc nghĩ tao ghen bậy bạ. Nhưng nói thật là sáng giờ khó chịu trong người lắm."

Thành lắc đầu. Thấy Hoàng uống gần hết chai bia, Thành liền ngăn lại.

"Gọi gì ăn đi, mày uống vậy say sao."

Lời nói của Thành làm Hoàng nhớ lại hôm dạ tiệc. Hoàng không thể để mình say như hôm đó nữa. Đồng ý, Hoàng cầm thực đơn lên và gọi vài món ra ăn.

Hơn 7 giờ, ở đây cũng đã tấp nập hơn. Đa số khách hàng là các bạn trẻ và những người nước ngoài. Hèn gì người ta gọi đây là phố Tây Bùi Viện. Thành uống hết chai bia cũng phải đứng lên đi về. Còn Hoàng, Hoàng không biết mình sẽ ngồi đây đến bao giờ.

"Có lẽ tao đã sai. Mày yêu thằng...à, mày yêu Phúc thật rồi."

Hoàng cảm thấy ngạc nhiên khi Thành nói điều đó.

"Lúc mới đầu tao còn tưởng mày giỡn thôi, nhưng nhìn bộ dạng mày bây giờ, tao hiểu rồi. Thì ra đó giờ tao hoàn toàn không biết gì về mày." Thành lắc đầu. "Thôi tao chúc mày may mắn vậy." Thành mở bóp đưa Hoàng một số tiền, nhưng Hoàng không lấy.

"Tao trả được rồi. Cảm ơn mày ra ngồi với tao." Hoàng nói.

"Vậy tao không khách sáo." Nói rồi Thành đi về.

Hoàng nhìn vào chai bia còn một nửa và vài cái chân gà chưa ăn hết, quyết định ngồi thêm một lúc nữa rồi mới về. Nghe những bàn xung quanh kể về chuyện của họ làm Hoàng nhớ đến những buổi sáng sớm ngồi uống cà phê nghe mọi người kể chuyện đời. Những lúc như thế này thì đúng là nghe chuyện người ta vui hơn nghĩ về chuyện mình rất nhiều.

Thành đi không lâu thì Hoàng nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại ấy từ Thành.

"Ê, tao đang chạy xe về thì thấy ai đó giống Phúc đang ngồi ở trước một quán ngay Bùi Viện nè. Phải Nhi đi với một con nào không?"

"Mày chắc là Phúc không?" Hoàng hỏi.

"Cái quán ở cuối đường. Mày đến xem đi. Tao đang đi ngoài đường nói chuyện không tiện. Cúp máy nha."

Nóng lòng muốn biết người Phúc đi chung là ai, Hoàng vội tính tiền và mang ba lô lên đi. Vừa đi mà trong lòng vừa hồi hộp. Không biết có nên lại chào hỏi hay chỉ nên đứng nhìn từ xa?

Hoàng đi một hồi cũng đến gần cuối đường. Bây giờ quán nào cũng đã đông khách. Phương nói vị trí nhưng không nói rõ quán nào. Hoàng đứng sau một chiếc xe bán cá viên chiên dạo để tiện quan sát. Nhìn hồi lâu cũng tìm thấy được.

Hoàng thấy Phúc ngồi cùng với người đó ở một góc. Quán nhỏ mà khách đông nên ai cũng ngồi rất sát. Phúc trông rất không thoải mái khi người đó cứ cụng bia và buộc Phúc phải uống. Phúc chỉ nhấp môi cho có chứ cũng không hưởng ứng lắm. Nhìn chai bia của Phúc vẫn còn đầy làm Hoàng yên lòng một chút. Nhưng bây giờ trong đầu đang đấu tranh tư tưởng rất lớn. Có nên đi vào và kéo Phúc về không? Như vậy có vô duyên không? Hay là nên bỏ mặc và đi về?

"Mua dùm cô một hai cây đi con." Cô bán cá viên chiên chào hàng.

"Dạ con không đói." Hoàng nói với cô, mắt vẫn dán vào Phúc.

Có một đoàn khách đi vô, quán thiếu chỗ nên mọi người phải ngồi sát lại với nhau hơn nữa. Khói thuốc bay khắp nơi làm Phúc ho lên ho xuống. Người đó lại đưa bia lên cụng với Phúc, nhưng lần này không biết vô ý hay cố tình mà làm đổ bia lên áo Phúc. Nhân cơ hội này, người này lấy tay đưa lên người Phúc mà phủi. Phúc gạt tay ra nhưng người đó càng tiến tới. Hoàng không chịu nổi nữa, lập tức chạy lại với Phúc.

Phúc còn đang bối rối phủi áo, chưa thấy Hoàng chạy đến, thì Hoàng đã nắm tay kéo Phúc đứng dậy.

"Về với Hoàng." Hoàng nói với Phúc.

Lúc này Phúc nhìn qua thấy Hoàng, mừng muốn rơi nước mắt. Hoàng kéo tay Phúc dẫn đi ra khỏi quán.

"Ê, bạn là ai vậy?" Người kia lên tiếng. Hoàng vẫn không ngừng nắm tay Phúc dắt đi. Người kia chạy theo và chặn đường Hoàng lại.

"Ê, tôi hỏi bạn là ai. Chúng tôi đang chơi vui mà." Người đó với giữ lấy tay kia của Phúc. Hoàng gạt ra.

"Không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết cậu ấy là của tôi." Hoàng nói với người đó, dứt khoát và lạnh lùng.

"Cái gì mà của cậu?"

"Nếu không nghe rõ thì tôi nói một lần nữa. Cậu ấy là của tôi. Phúc là bạn trai của tôi." Hoàng nói với người con gái đó. Phúc đứng bất động, còn người con gái đó thì há hốc miệng vì bất ngờ với những gì vừa nghe được. Một số người gần đó đã bắt đầu ngoảnh đầu nhìn và chú ý đến cả ba.

"Cái gì? Hai người là con trai mà?" Người đó thốt lên.

"Thì sao? Cả hai là con trai thì sao? Cùng giới tính thì không có quyền yêu thương à?" Hoàng hỏi.

"Xã hội này loạn hết rồi."

Hoàng không muốn nói nhiều với người con gái đó nữa nên kéo tay Phúc đến đầu đường bắt taxi và đi về, để người đó đứng nhìn với vẻ mặt lộ rõ sự phẫn nộ.

Lên xe ngồi một hồi lâu, tay Hoàng vẫn nắm chặt tay Phúc. Ai cũng im lặng không nói gì, cuối cùng Phúc cũng lên tiếng.

"Hoàng...có giận em không?"

"Không có."

"Sao Hoàng im vậy?"

"Vì không biết em có giận Hoàng không."

Lúc này Phúc dựa vào Hoàng ôm cứng ngắt.

"Nguyên ngày hôm nay nhớ muốn chết."

"Cô bạn đó là người như thế nào?" Hoàng tò mò hỏi.

"Nhìn mặt cũng xinh, mà hơi...biến thái. Lúc nào cũng tìm cơ hội sờ mó."

Nghe đến đây người Hoàng nóng ran.

"Em đừng đi với người đó nữa." Hoàng nói.

Phúc gật đầu. "Em không đi nữa đâu. Một ngày đã sợ lắm rồi."

"Có ích kỷ không, nếu như Hoàng nói chỉ muốn em là của Hoàng?"

Câu hỏi này của Hoàng làm Phúc cười.

"Sao em cười?"

"Em thích Hoàng như thế này. Hồi nãy Hoàng bảnh lắm. Có chút lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến em. Em thích vậy lắm." Phúc giải thích, vẫn ôm chặt lấy Hoàng.

Nghe câu đó Hoàng thấy sướng rơn trong lòng. Muốn đưa mặt Phúc lên hôn nhưng vì đang ngồi trong taxi nên không tiện lắm. Thế là đành ôm Phúc trong suốt đoạn đường về.

Về đến nhà, Hoàng nắm tay Phúc đi ngang qua chào ngoại rồi đi thẳng lên phòng. Ngoại nói gì đó với Hoàng mà Hoàng không nghe được.

Mở cửa phòng ra, định hôn Phúc thật lâu cho vơi đi nỗi nhớ của nguyên ngày hôm nay, thì bất ngờ khi thấy mẹ đang đứng trước mặt, cạnh mẹ là một người con trai.

Hoàng biết người con trai này.

"Hoàng!" Người con trai la lên và chạy lại ôm Hoàng trước mặt mẹ và Phúc. Tay Hoàng thì vẫn còn nắm lấy tay Phúc.

Hoàng lật đật đẩy người con trai đó ra để tránh hiểu lầm.

"Gần 2 năm không gặp, trông Hoàng cũng không khác mấy nhỉ." Người con trai đó khoanh tay, đứng ngắm Hoàng từ trên xuống dưới.

Hơi run, Hoàng nói lắp bắp. "Chào...Dương. Sao.. sao Dương lại ở đây vậy?"

"Bây giờ em ở đây mà." Dương nói. Hoàng nhìn qua mẹ tìm lời giải thích.

"À, tuần trước thằng bé có gửi email cho mẹ hỏi xem có thể ở nhờ nhà mình khoảng 2 tuần trong thời gian ở Việt Nam không. Mẹ nghĩ thằng bé cũng là bạn của con nên mẹ đồng ý."

"Rồi vậy sao hai người ở trong phòng con?" Hoàng hỏi.

"Nhà mình không có phòng trống. Con với Dương ở chung một phòng đi. Mẹ đem mền gối lên sẵn rồi."

Lúc này Phúc rút tay ra khỏi tay Hoàng.

"Mẹ à, sao mẹ không hỏi ý con chứ!"

"Hoàng này, bạn từ bên đó về ở nhờ tí có sao đâu." Mẹ la, rồi quay qua nói với Dương. "Kệ nó đi con, có gì bác lo cho."

"Dạ cảm ơn bác." Dương vui vẻ nói.

"Không có gì." Mẹ Hoàng cười và nhìn qua Phúc. "Phúc, con ở lại ăn cơm luôn nha." Phúc cúi đầu chào và mẹ Hoàng bước ra khỏi phòng.

Bây giờ trong phòng chỉ có 3 người. Hoàng thì quá bối rối, không biết phải xử lý như thế nào. Phúc thì đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu, chẳng hạn như cậu trai này là ai? Có quan hệ như thế nào với Hoàng?

Như đọc được suy nghĩ của Phúc, người con trai đó lên tiếng.

"Chào, mình là Dương. Bạn trai cũ của Hoàng. Mình làm quen nhé?"

-Hết chap.17-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro