Chapter 25. "Em sẽ ổn thôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phúc tỉnh dậy bởi những tiếng ồn ào từ mọi phía. Nhấc tay lên tính dụi mắt nhìn cho rõ thì cảm giác như bị vướng vật gì đó. Nhìn qua mới biết mình đang được truyền nước biển. Cô y tá trông thấy Phúc vừa tỉnh liền đi đến kiểm tra.

"Em tỉnh rồi hả?"

"Nơi này là đâu vậy ạ?" Phúc nhìn quanh, mắt mờ vì cay.

"Bệnh viện thành phố. Có người phát hiện em nằm bất tỉnh nên đưa em vào đây. Lúc vào sốt cao lắm, nhưng giờ ổn định rồi."

Thì ra là vậy. Hèn gì Phúc cảm thấy hơi thở của mình hơi nóng.

"Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?" Phúc hỏi cô y tá.

"Khoảng 8 giờ tối. Em ở đây gần một ngày rồi, nhưng vẫn chưa liên lạc được với gia đình của em. Em cho chúng tôi số điện thoại để chúng tôi liên lạc."

Phúc suy nghĩ hồi lâu. Nếu như cho số điện thoại của bố mẹ thì sẽ bị trách nhiều lắm. Chỉ còn một người có thể gọi, đó là Hoàng.

Với lại, Phúc cũng muốn xác định một số chuyện.

Đọc số điện thoại cho cô y tá mà Phúc nhớ rõ từng số không sai số nào. Cũng không có gì là lạ, vì trong những tháng qua, những gì thuộc về Hoàng, Phúc đều nhớ rõ.

Cô y tá bước ra ngoài, có lẽ là đi báo tin. Phúc nhìn khung cảnh quanh mình một lần nữa. Ở đây rất đông và nóng. Người bệnh và người thân ở kín cả căn phòng. Ngoài hành lang cũng đông người đi qua lại. Phúc suy nghĩ, ồn như thế này thì làm sao bệnh nhân có thể nghỉ ngơi? Nhưng thật ra, nếu con người ta quá mệt thì cơ thể hoàn toàn có thể tự điều chỉnh tạm dừng hoạt động để phục hồi. Như Phúc vậy.

Cảm thấy hơi nhức đầu, Phúc nhắm mắt lại ngủ cho qua. Một lát sau tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh vật vẫn như thế. Không biết là mấy giờ nhưng vẫn còn người bận rộn ra vào, tuy có im ắng hơn lúc nãy. Phúc nhúc nhích tay, tính co giãn cho đỡ mỏi, nhưng cảm thấy có gì đó giữ chặt. Nhìn xuống thì mới thấy Hoàng đã ngồi gục bên cạnh từ bao giờ. Tay Hoàng đang giữ lấy tay Phúc.

Thấy Hoàng mà nước mắt Phúc cứ muốn tuôn ra.

Phúc nhè nhẹ rút tay mình khỏi tay Hoàng để không đánh thức Hoàng dậy. Sau khi thành công, Phúc im lặng ngắm Hoàng trong thời gian khá lâu. Gần cả tháng nay cả hai chẳng có cơ hội để ở bên nhau, điều đó làm Phúc rất đau lòng. Tóc Hoàng đã dài hơn chút, không biết lần này Hoàng sẽ đi ra tiệm cắt hay sẽ nhờ mẹ cắt? Mắt cũng đã hơi thâm so với tháng trước. Có phải vì Hoàng vẫn không thể ngủ ngon trong bóng đêm? Phúc đưa ngón tay lưới nhẹ qua môi Hoàng. Không biết từ khi nào nước mắt đã chảy. Hoàng động đậy làm Phúc giật mình rút tay lại.

Mở mắt ra thấy Phúc đã tỉnh, Hoàng liền chồm đến ôm lấy Phúc.

Một cái ôm như là vừa trách, vừa nhẹ lòng, vừa nhớ, vừa thương.

Hoàng không hỏi Phúc điều gì về việc bỏ đi tối đó cả, và Phúc cũng thầm cảm ơn Hoàng về việc ấy. Hoàng hỏi vỏn vẹn một câu, "Em đủ khoẻ để xuất viện chưa?" Bác sĩ đi vào kiểm tra tình hình và đồng ý cho Phúc xuất viện. Hoàng theo cô y tá ra thanh toán viện phí mà Phúc không biết là bao nhiêu. Mò tay xuống dưới gối thấy ví và điện thoại ở dưới. Ví thì còn đầy đủ nhưng điện thoại dĩ nhiên là đã hết pin.

Hoàng quay lại cùng với một chú bảo vệ. Cả 2 giúp Phúc lên xe đẩy và Hoàng đẩy Phúc ra trước cổng bệnh viện để gọi taxi. Khi đưa Phúc được lên taxi, Hoàng quay sang cảm ơn chú bảo vệ và lên xe đóng cửa.

Phúc nhìn vào đồng hồ trên xe, hơn 2 giờ sáng.

Có nhiều câu hỏi Phúc muốn hỏi nhưng không dám mở lời, sợ đến lúc biết được đáp án thì lại không chịu nổi. Đường về nhà chỉ là một không gian tĩnh lặng bao trùm, nhưng tay Hoàng vẫn nắm chặt lấy tay Phúc.

Về đến nơi, Hoàng giúp dìu Phúc đến nhà và Phúc tự mở cửa đi vào. Cũng may là có đem theo chìa khoá. Hoàng quyến luyến nắm tay không buông, nhưng Phúc gượng mỉm cười thay cho lời nói rằng "Em sẽ ổn thôi."

Vào nhà thì thấy khá ngạc nhiên khi giờ này bố mẹ vẫn còn thức ngồi ở phòng khách. Cô Hiền vừa thấy Phúc liền chạy lại ôm.

"Con đi đâu giờ này mới về hả Phúc!" Cô trách. "Cả nhà ai cũng lo cho con. Không liên lạc gì được. Qua hỏi bạn của con thì cũng không biết con đi đâu."

"Con xin lỗi." Phúc nói, vừa nhìn cô Hiền, vừa nhìn bố mẹ. "Con bị sốt, người ta đưa con vào viện thế là ngủ cả ngày."

Thất vọng, mẹ Phúc chỉ đứng lên, lắc đầu rồi bỏ vào phòng. Bố Phúc thì dịu hơn, lại hỏi thăm Phúc.

"Con có sao không đấy?"

"Dạ con không sao."

"Vậy nghỉ ngơi đi." Bố vỗ vai, rồi cũng đi về phòng. Cô Hiền đưa tay sờ trán Phúc, thấy còn hơi nóng nên cô đi vắt cái khăn và bắt Phúc phải mang lên phòng đắp vào trán.

Sau khi thay quần áo, Phúc đặt lưng lên giường và suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra. Phúc đã hiểu vì sao bố mẹ, nhất là mẹ, lại lạnh nhạt với mình trong nhiều năm qua như vậy. Tội lỗi này không biết làm sao để đền bù. Có đền bù nổi thì em Quân cũng không thể sống lại.

Phúc nhắm mắt, cố ngủ để qua đêm nay.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng Hai.

***

Ngày hôm sau Phúc định đi học nhưng cô Hiền muốn Phúc ở nhà nghỉ ngơi. Bố cũng bảo thế, nên hôm đó Phúc lại không đến trường. Tối đó, khi Phúc tỉnh ngủ, cô Hiền đưa cho Phúc một số bài tập. "Hồi nãy bạn con gửi cô cái này." Cô Hiền nói.

Phúc thấy có vài dòng chữ ghi trên tờ giấy dán màu vàng. "Đã chép hết bài cho em, em yên tâm nghỉ ngơi nhé."

Kiểm tra thì Phúc thấy đó là tất cả những bài tập của môn học ngày hôm đó của Phúc. Phúc mỉm cười tuy lòng có chút gì đó nhói đau.

Qua ngày hôm sau Phúc có thể trở lại trường. Tuy Phúc chưa đề cập về vấn đề gì với Hoàng, nhưng Phúc biết Hoàng cũng cảm nhận ra được giữa hai đứa đột nhiên có một bức tường vô hình. Có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể hoàn toàn chạm vào nhau. Phúc cũng biết sớm muộn gì cũng phải hỏi Hoàng những câu hỏi ấy, vì Hoàng cũng có quyền được biết. Thế nên khi tan trường, Phúc quyết định dẫn Hoàng cùng đi đến cái công viên năm ấy.

Vào giờ này công viên có khá đông trẻ em, hầu hết là những trẻ mẫu giáo được bố mẹ đón về từ trường rồi đi thẳng ra đây chơi. Cả hai tìm một cái ghế đá trống để ngồi xuống và nhìn bọn trẻ chơi trong một thời gian. Chiếc cầu tuột là trò được nhiều trẻ yêu thích nhất, chúng cứ lên xuống không ngừng. Có vài đứa không cần chơi gì, chỉ cần đuổi nhau chạy vòng vòng cũng thấy vui và bật cười sảng khoái. Trẻ em thật ngây thơ.

"Mình ra đây để hóng gió hả?" Sau một thời gian Hoàng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Phúc mỉm cười, biết là đã đến lúc. "Để em kể cho Hoàng nghe một câu chuyện." Phúc đưa năm ngón tay mình đan vào tay Hoàng. Phúc hiểu một khi nói ra rồi mọi thứ sẽ thay đổi.

Bởi vì thật ra không cần hỏi Hoàng, từ tận sâu trong đáy lòng Phúc cũng đã biết câu trả lời.

"Ngày xửa ngày xưa, vào một ngày đẹp trời nọ, có một cậu bé được mẹ đưa đến công viên chơi với em trai của mình. Cậu bé rất thích những trò chơi ở đây, nhưng nhất vẫn là chiếc xích đu. Cậu bé thích cái cảm giác được đung đưa giữa trời đất. Hôm đó, mãi lo đung đưa, Cậu bé đã bị các bạn khác đẩy xuống và làm trầy tay. Cậu bé uất ức muốn khóc. Nhưng may mắn cho Cậu bé, lúc đó có một bạn siêu nhân đã đến và giúp Cậu bé ấy lấy lại công bằng. Bạn ấy còn thổi tay cho cậu bé hết đau nữa."

Nói đến đây, Phúc thấy nét mặt của Hoàng như có gì nhận ra những nhân vật trong câu chuyện này.

"Rồi cậu bé được mẹ giao cho nhiệm vụ phải trông em. Lúc đầu cậu bé cũng chăm chỉ lắm, nhưng mùi hương của những cây kẹo bông gòn đã làm thay đổi hết tất cả."

"Khoan đã." Hoàng cắt lời Phúc. "Trong câu chuyện của em, cậu bé đó bị té, được thổi tay, rồi có cả kẹo bông gòn...Đừng nói là..."

"Hoàng nghe thấy quen phải không?"

Hoàng gật đầu. "Câu chuyện em kể nó giống như những gì trong ký ức của Hoàng."

Phúc cuối cùng cũng có lời xác nhận từ Hoàng. Không biết nên cười hay nên khóc cho số phận.

"Vậy đó, trái đất tròn lắm, duyên phận cũng trớ trêu..." Phúc đứng dậy khỏi ghế, đi đến cái chòi năm xưa. Hoàng đi theo sau, vẫn chưa hiểu gì.

"Cái chòi này, Hoàng nhớ không?" Phúc hỏi.

Hoàng nhìn quanh, có vẻ như không có ấn tượng lắm.

"Ngày hôm đó, Hoàng đã cùng cậu bé đó ngồi đây ăn hết cây kẹo bông gòn. Hoàng nhớ không?"

Nét mặt Hoàng thay đổi khi dần hiểu được câu chuyện của Phúc.

"Đừng nói là...Em...Là em sao? Em là cậu bé ấy sao?" Tay Hoàng che miệng vì không khỏi hoảng hốt.

"Là em." Phúc nở một nụ cười buồn rười rượi. "Em và Hoàng đã gặp nhau vào ngày định mệnh hôm đó. Ngày đó cũng là ngày em Quân mất vì ngạt thở dưới hàng ngàn quả bóng. Người ta suy đoán lúc đó có nhiều trẻ em trong nhà banh, mà nơi đó lại sâu, Quân leo vào và bị lún, không ra được. Chắc Quân có khóc nhưng không ai nghe. Lúc đó chắc Quân đau và sợ lắm. Nếu như hôm đó em nghe lời mẹ trông Quân cho đàng hoàng, nếu như hôm đó em không ham chơi..." Nói đến đây, Phúc lại khóc.

Lúc này Hoàng đã sững người vì sốc. Hoàng không ngờ cậu bé năm đó lại là Phúc, và Hoàng càng không ngờ lý do em của Phúc mất lại một phần liên quan đến mình.

Phúc dụi mắt. "Em không trách Hoàng đâu. Em hiểu lúc đó cả hai chúng ta còn rất nhỏ, chúng ta không biết chuyện. Ai mà ngờ được chỉ vì một quyết định mà thay đổi hết tất cả?" Phúc đến gần và nắm lấy tay Hoàng. "Em mong Hoàng đừng vì câu chuyện này mà tự trách. Còn em, những ngày này, không ngày nào em không mở mắt dậy mà không nghĩ về em Quân. Em khó mà có thể tha thứ cho bản thân mình trong thời gian này. Càng nhìn thấy Hoàng, em càng dằn vặt hơn. Phải chi hôm đó nghe lời mẹ, phải chi không nhìn say mê chiếc xe bán kẹo để cho Hoàng phát hiện. Bây giờ nhìn thấy Hoàng, mọi thứ cứ ùa về, nó làm em mệt mỏi."

"Em nói gì vậy, đừng làm Hoàng sợ." Hoàng cầm chặt tay Phúc. "Việc này...việc này em đừng nghĩ gì nữa. Bây giờ đưa em về nhà, nha. Trời bắt đầu tối rồi."

Phúc không nói gì mà đưa môi lên hôn Hoàng, hai tay vòng qua cổ kéo Hoàng lại gần hơn. Lần này Phúc đưa lưỡi vào ngay từ đầu mà không cần chờ đợi. Nụ hôn này có tí gì đó gấp rút, như là muốn ghi nhớ, như là muốn giữ lại hết tất cả, từ cảm giác đến mùi vị. Đáng lẽ nụ hôn này phải được tận hưởng nhưng sao nó đau quá. Vì Phúc biết, đây là nụ hôn cuối cùng trước khi nói lời tạm biệt.

Dính chặt nhau trong gần 5 phút, chẳng ai muốn buông. Mặt ai cũng đẫm nước mắt, không biết là từ Phúc hay là của cả hai. Cuối cùng Phúc đẩy Hoàng ra.

"Chúng ta chia tay đi." Phúc nói lời mà người nghe thì đau còn người nói lại càng đau hơn.

"Có gì mình từ từ nói mà." Hoàng níu kéo, nét mặt hốt hoảng. "Nếu như từ đầu ông trời đã ban duyên, tuy rằng nó có éo le ra sao, thì chúng ta cũng có thể cùng nhau vượt qua."

Phúc lấy tay lau nước mắt, giọng lạc đi. "Em xin lỗi. Em không thể nào chịu nổi nữa. Nhìn thấy Hoàng thì em lại nhớ về ngày hôm ấy. Em nghĩ đây là biện pháp tốt cho cả hai. Còn duyên có hay không thì thời gian sẽ trả lời." Phúc quay mặt đi, không dám nhìn Hoàng nữa. "Nếu như... nếu như một ngày nào đó em có thể tha thứ cho bản thân, mà lúc đó Hoàng vẫn còn tình cảm với em, thì chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Còn bây giờ, em không muốn gò bó Hoàng vào mối quan hệ không vững chắc này. Cảm ơn Hoàng trong bốn tháng qua đã đối xử với em rất tốt và cho em cảm nhận được tình yêu là gì và yêu một người là như thế nào."

"Em đừng đi, có được không?" Hoàng hỏi, giọng đau đớn, nhưng Hoàng không muốn kháng cự nữa, mà chỉ muốn hỏi câu cuối cùng.

Im lặng một vài giây, Phúc run run nói. "Em phải đi. Đừng lo cho em, em sẽ ổn thôi." Nói rồi, Phúc cắn môi thật chặt để không khóc nên lời. Quyết tâm, Phúc nhấc chân lên cất bước đi, không một lần nhìn lại.

Nếu có ai hỏi Hoàng vào lúc đó, câu gì là câu nói dối kinh điển nhất, thì Hoàng sẽ trả lời rằng đó là "Em sẽ ổn thôi."

Hoàng đứng đó dõi theo Phúc đi ra đến đường và lên xe. Dẫu Hoàng biết hai người sẽ về cùng một nơi, nhưng sao bây giờ khoảng cách lại xa vời vợi.

-Hết chap.25-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro