5. Ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Felix đứng giữa một không gian mờ ảo, mọi thứ xung quanh lại bị bao phủ bởi một lớp sương mờ đục. Không gian u ám, lạnh lẽo, chỉ có những tiếng vang vọng vô định.

-"Cậu thật vô dụng! Cậu không xứng đáng ở đây!" Giọng nói đầy tàn nhẫn và khinh miệt vang lên, mỗi lời nói như những nhát dao đâm vào tâm trí em, khiến em run rẩy và sợ hãi.

Felix quay đầu nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói, nhưng chỉ thấy bóng tối và sương mù. Một bóng đen hiện ra mờ ảo trong sương, đôi mắt đầy hận thù và khinh bỉ thì rõ ràng hơn bao giờ hết.

-"Biến khỏi đây ngay lập tức!" Giọng nói tiếp tục vang lên, kiên quyết và lạnh lùng, mỗi lời nói như đè nặng lên lòng tự tôn của Felix, khiến em cảm thấy như mình đang bị đẩy vào đáy sâu của sự tuyệt vọng.

Felix cố gắng bước tới, nhưng mỗi bước chân như nặng ngàn cân, bị kéo lùi lại bởi sự sợ hãi và bất lực.

-"Cậu... tôi xin lỗi..." Felix thì thầm, giọng nói run rẩy, nhưng không thể nghe thấy tiếng mình giữa những tiếng vang vọng.

-"Không ai cần cậu ở đây! Cậu chỉ là gánh nặng mà thôi! Cậu chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ vô dụng, không xứng đáng để bất kỳ ai bận tâm đến. Cút đi, trước khi cậu làm hỏng mọi thứ xung quanh mình!"

Giọng nói đầy căm ghét và lạnh lùng, như muốn xé nát trái tim Felix. Cậu cảm thấy lòng mình thắt lại, nước mắt tràn mi, không thể chống lại cảm giác tuyệt vọng và đau đớn đang bao trùm.

Bóng đen dần hiện rõ hơn trong lớp sương mờ, nhưng lại bị xóa nhòa ngay lập tức. Chỉ có đôi mắt đầy hận thù là rõ ràng nhất, như muốn xuyên thấu vào tâm hồn Felix. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Felix cảm thấy như mình bị đẩy lùi, mỗi bước chân như đang lún sâu vào bóng tối vô tận.

Felix giật mình tỉnh dậy, hơi thở hổn hển và mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Trái tim em đập loạn nhịp, cảm giác sợ hãi và ám ảnh vẫn còn nguyên vẹn. Em ngồi dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng những hình ảnh và âm thanh vẫn đeo bám không buông.

Em đã không còn lạ lẫm với những cơn ác mộng đêm qua. Đây là một phần của cuộc sống, như những cơn gió lạnh xâm nhập vào từng ngóc ngách của tâm hồn em, khiến mỗi đêm là một cuộc chiến chống lại những bóng ma không bao giờ ngủ. Cảnh tượng đêm qua chỉ là một trong vô vàn những lần bị giày vò bởi những hình ảnh ám ảnh và tiếng nói tàn nhẫn, mà mỗi lần lại để lại một vết thương sâu hơn trong lòng.


Khi cơn ác mộng bắt đầu, em lại thấy mình đứng giữa một không gian mờ ảo, nơi sương mù dày đặc như những làn sóng đen tối, bao phủ mọi thứ trong một lớp u ám không thể xuyên thấu. Giọng nói đó, lạnh lùng và thấm đẫm sự khinh miệt, như một lưỡi dao sắc bén đang cắt vào trái tim em.


-"Cậu thật vô dụng! Em không có giá trị gì ở đây cả!"

Giọng nói đó cứ vang vọng không ngừng, mỗi từ như một nhát dao tấn công, làm em cảm thấy mình như bị kéo xuống đáy sâu của sự tuyệt vọng và đau đớn.

Em cố gắng bước tới, nhưng chân em như bị chôn chặt trong những đống bùn dày đặc của sự sợ hãi và bất lực. Mỗi bước đi là một nỗ lực vô ích để thoát khỏi cái bóng đen mờ ảo đang bao trùm, nhưng mọi cố gắng đều tan biến trong không khí.


"Thôi đi, cậu chẳng thể làm gì đúng đắn đâu! Cút đi, trước khi cậu phá hủy tất cả những gì còn lại!" Giọng nói căm ghét và lạnh lùng tiếp tục đẩy em vào vũng lầy của sự tuyệt vọng, khiến em cảm thấy như mình đang bị xé nát từ bên trong.


Bóng đen trong sương mù hiện lên rõ hơn, nhưng rồi lại bị xóa nhòa ngay lập tức. Chỉ có ánh mắt đầy căm phẫn là điều duy nhất hiện lên rõ ràng, như những mũi tên nhắm vào trái tim em, khiến em cảm thấy mình đang bị đẩy sâu hơn vào bóng tối vô tận..


.


.

Em bừng tỉnh, hơi thở hổn hển và mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Trái tim em đập loạn nhịp, cảm giác sợ hãi và ám ảnh vẫn đeo bám không buông. Em đã quen với những cơn ác mộng đêm qua, nhưng sự tàn nhẫn và căm ghét từ những giấc mơ này vẫn còn hiện hữu, không dễ dàng bị xua tan.


Em tự nhủ, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và lấy lại bình tĩnh: 


-"Chỉ là mơ thôi."

Nhưng những hình ảnh và âm thanh vẫn không buông tha, cứ ám ảnh em như những dấu ấn không thể xóa nhòa. Em biết rằng mình cần phải vượt qua nỗi sợ hãi này, không để chúng làm chủ cuộc sống của mình. Với sự giúp đỡ của thầy , người đã mang lại ánh sáng trong những lúc tối tăm nhất, em tin rằng mình có thể đối mặt với mọi thử thách và tìm được sức mạnh để vươn lên.

.

.

.

*Reng Reng Reng*

Tiếng chuông báo thức quen thuộc lại reo lên. Khi ánh sáng mặt trời đầu ngày bắt đầu thắp sáng từng góc nhỏ của căn phòng, em từ từ mở mắt ra sau một đêm không yên. Cơn ác mộng đêm qua đã bám chặt lấy tâm trí em như một lớp bụi đen dày đặc, làm lu mờ mọi hình ảnh và âm thanh của buổi sáng tươi đẹp bên ngoài. Mỗi bước chân trên cầu thang, từng tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ những bước di chuyển, nhưng cảm giác nặng nề như những cơn sóng lớn, vỗ về phía chân em, khiến cho ngày mới trở nên mờ mịt và xa lạ.

Khi bước vào bếp, em thấy mẹ đang bận rộn với công việc sáng sớm. Căn phòng tràn ngập hương thơm của món canh gà nóng hổi và bánh mì nướng thơm lừng, như một dải sáng phản chiếu trong màn sương mờ. Dù vậy, tất cả những hương vị ấm áp ấy đều bị những vết tích của cơn ác mộng đêm qua làm cho mờ nhạt.


Mẹ đã nhận ra ngay sự khác biệt trong sắc mặt em. Bà không cần hỏi, nhưng ánh mắt lo lắng và quan tâm của bà đã truyền tải hết tất cả những gì mà bà không thể nói thành lời. 


-"Con trai, có chuyện gì làm con buồn bã như vậy?" Bà hỏi, giọng bà như một làn sóng nhẹ nhàng, cố gắng cuốn trôi những lo âu trong lòng em. "Có điều gì làm con khó chịu đêm qua không?"

Em cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của em như những cánh hoa tàn úa trong cơn gió lạnh và không kém phần gượng gạo


-"Không có gì đâu mẹ, chỉ là đêm qua con không ngủ ngon."

Sự chân thành trong lời nói của mẹ không thể bị lờ đi, dù em đã cố gắng dấu diếm nỗi lòng mình. Mẹ nhẹ nhàng dọn thêm vào đĩa của em một ít rau xanh tươi mát, như một cách để thể hiện tình yêu và sự quan tâm không thể diễn đạt thành lời. 


-"Dù sao thì con cũng cần ăn chút gì đó để lấy sức. Hôm nay con có bận rộn không?"

Em cảm nhận được sự ân cần và yêu thương qua từng hành động của mẹ, như một dòng suối mát lành chảy qua lòng em, xoa dịu những vết thương tinh thần. Mỗi miếng thức ăn em đưa vào miệng không chỉ là sự bổ sung cho cơ thể, mà còn là một liều thuốc tinh thần, giúp em làm dịu đi những cơn đau vô hình đang hiện diện trong tâm hồn.


Khi bữa sáng kết thúc, mặc dù tâm trạng của em vẫn còn nặng nề, nhưng tình cảm ấm áp và sự quan tâm chân thành từ mẹ đã giúp em tìm thấy một chút an ủi trong lòng. Em bước ra khỏi nhà, cảm nhận không khí của buổi sáng như một lời nhắc nhở về sự tươi mới của cuộc sống. Mặc dù bước chân của em không hoàn toàn vững vàng, nhưng sự yêu thương từ mẹ đã thắp sáng lên niềm tin và sức mạnh để em đối mặt với mọi thử thách phía trước, bất chấp những bóng tối vẫn còn ám ảnh trong tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro