Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trong kì nghỉ hè, Lý Thời Hách sẽ mang theo Lý Long Phúc đi vườn trà. Tuy rằng đối với cậu vẫn có yêu cầu nghiêm khắc như trước, tuy sẽ để cậu tự do nhảy nhót, không có ép buộc cậu phải đi theo sinh ý của mình, nhưng vẫn muốn cho cậu thăm vườn trà. Lý gia vườn trà rất lớn, cơ hồ bao hạ lá trà của phân nửa Hàng Châu. Thành Hàng Châu nhiều đồi, độ ấm thích hợp cho trà sinh trưởng. Lý gia sản xuất bốn loại trà cơ hồ là tứ đại phẩm bài, trà Tây Hồ, trà Long Tĩnh, trà Thiết Quan Âm, trà Ô Long,……

Bên trong này Long Phúc thích nhất là Thiết Quan Âm. Loại trà này ngụ tại nơi phập phồng liên miên trên sườn núi, núi non điệp thúy, cam tuyền sàn lưu, khí hậu ôn hòa, bốn mùa rõ ràng, lượng mưa dồi dào. Dãy núi trời cao cùng đất đai màu mỡ, thích hợp cho trà Thiết Quan Âm gây giống sinh trưởng.

Long Phúc không chỉ một lần lên, Lý Thời Hách cũng không ngăn cậu, thời điểm nắng nóng ông cũng cho con trai mình lên đó. Long Phúc cũng nguyện ý kích thích mình, cậu biết đối với thân thể khỏe mạnh cậu có thể chạy nhảy vui đùa, trong khi đứa con trai kia của ông chỉ có thể ở trong nhà, trời nhiệt độ quá cao không thể ra ngoài, thấp quá cũng không được ra, tuyệt đối chỉ có như vậy thân thể mới khỏe. Cho nên, ai cũng biết, quản lý vườn trà này chỉ có thể là cậu!!

Long Phúc ở bên ngoài cao hứng chạy, vì thế còn hái một đóa hoa dại mang về nhà. Mân Hạo thích hoa, Huyễn Thần mỗi lần đến nhà bọn họ đều sẽ tặng hoa, có màu trắng, cũng không biết là thứ gì. Long Phúc cắt hoa vừa nghĩ, cái tên vương bát đản kia mượn danh tặng cho Lý phu nhân, nhưng kỳ thật là đưa cho Lý Mân Hạo. Long Phúc theo trong lòng thầm khinh bỉ hắn.

Long Phúc đem hoa đưa cho Mân Hạo. Mân Hạo thoạt nhìn phi thường cao hứng, tự mình cắm. Cái lọ so với hoa còn đẹp hơn, Long Phúc liền phẫn nộ lúng túng nhún vai, cũng không biết Mân Hạo cao hứng thật hay chỉ đang giả bộ. Tóm lại từ đó về sau, Mân Hạo mỗi lần nhìn cậu ra khỏi nhà thì khi về sẽ mang cho mình một đóa hoa dại. Vườn trà có hoa dại thật là rất bình thường, linh linh tinh tinh, Long Phúc đành tận lực dùng mắt mình tìm những đóa đẹp nhất, vì thế mỗi lần mang về cho Mân Hạo lần sau đều đẹp hơn lần trước. Lần này là bó hoa chi tử lớn, màu trắng thuần khiết, tầng tầng đóa hoa, hương thơm ngọt ngào. Mân Hạo tiếp nhận kinh ngạc:”Em hái ở đâu vậy?”

Long Phúc đắc ý cười:”Đẹp không.” Mân Hạo muốn lau mồ hôi cho cậu nhưng lại bị ghét bỏ, cậu xoay mặt qua một bên. Mân Hạo cười cười:”Đẹp lắm, anh rất thích.” Long Phúc cười đắc ý:”Em biết anh thích loài nào rồi nha.” Mân Hạo cười nhìn cậu:”Vậy anh thích loài nào, nói thử xem?” Long Phúc cười nhạo:”Hoa chi tử.”

Mân Hạo nhìn cậu trìu mến cười:”Chỉ cần là hoa em hái anh đều thích.” Long Phúc có chút không được tự nhiên nhìn y, ê răng nói:”Em về đây, nóng quá.” Mân Hạo vội vàng gật đầu:”Ân, nhanh đi tắm, thay đổi quần áo. Đợi lát nữa lại đây ăn trái cây.”

Long Phúc chịu không nổi mấy động tác quỷ dị gần đây của trai mình, nhanh chóng khẩn trương đi ra. Ý định ban đầu của cậu chính là muốn anh mình vứt đống hoa của tên Huyễn Thần đi, nhà bọn họ không cần! Anh trai mình cũng không cần! Nhưng là Mân Hạo thật sự thích hoa của hắn sao? Mân Hạo thích hắn, không chán ghét hắn, không hận hắn? Chính mình đều không có hào phóng như vậy a! Long Phúc trong lòng cảm thấy thật kì diệu.

Long Phúc đi trên đường liền lắc đầu không nghĩ, tắm rửa thực thoải mái. Cậu thích tắm rửa, hiện tại trên bụng cũng không có biến hóa gì lớn, dần dần làm cậu cũng quên luôn. Hôm nay Huyễn Thần đến nhà cậu ăn điểm tâm, Long Phúc cảm giác ghê tởm, nhìn hắn liền ghê tởm, ngày đó buổi sáng điểm tâm cũng không có ăn. Thực quá kinh khủng! Thật vất vả chịu đựng ăn vào, kết quả là nôn ra, nôn ra toàn bộ trên bàn cơm, thần sắc rất khó nhìn. Long Phúc chạy toilet nôn, tâm tình lúc này rất khó chịu, nhìn bàn đầy đồ ăn càng cảm thấy khó chịu, muốn đi, nhưng là nhìn Lý phu nhân thản nhiên không quan tâm cậu nên vẫn phải ngồi xuống, Lý Thời Hách mày nhíu hạ:”Làm sao? Bị cảm nắng? Vẫn còn sao?”

Long Phúc gật đầu:”Chắc vậy.” Cổ họng cũng không có đau a. Mân Hạo ngồi đối diện cũng lo lắng nhìn cậu:”Đợi lát nữa vào phòng anh đi, anh đưa thuốc cho. Em có đau ở chỗ nào nữa không?” Cảm giác ra sao, Long Phúc cũng không hình dung được, cậu rất ít sinh bệnh, thứ gì đều thích ăn, chưa bao giờ kiêng ăn, ghê tởm nôn mửa tình huống cơ bản không có. Mân Hạo nhìn vẻ mặt của cậu tiếp tục hỏi: “Đau đầu, có choáng hay gì không?”

Long Phúc lắc đầu, Mân Hạo thả lỏng:”Không phải cảm nắng đi, có phải em buổi sáng tỉnh lại cổ họng đau? Nên mới nôn?” Long Phúc nghe lời nói từng bước từng bước nhìn lại toàn bộ người mình, trừ bỏ cổ họng không đau mà thôi! Nhìn đến Long Phúc gật đầu, Mân Hạo gật gật đầu chẩn đoán: “Đó chính là bị cảm, ăn chút bản lam căn” Vị này thật đúng là lâu bệnh thành y, Long Phúc giật giật miệng:”Được rồi anh trai.” Mân Hạo nhìn cậu một cái, không dễ dàng gì mà tên này gọi mình là anh đâu.

Lý phu nhân cũng thản nhiên nói:”Ân, bị cảm nhớ uống thuốc, trong phòng cũng nên dự trữ một chút.” Long Phúc cúi đầu ăn một miếng, cậu cảm ơn mà không đứng dậy. Mân Hạo thể chất yếu, mọi người đều không dám sinh bệnh, e sợ lây bệnh cho y. Long Phúc nghĩ rằng may mắn chính mình thân thể tốt! Từ nhỏ đến lớn coi như là không chịu thua kém, cơ hồ không lần nào sinh bệnh. Không có cơ hội lây bệnh Mân Hạo!

Long Phúc cúi đầu ăn chút cháo trắng, không thấy Huyễn Thần có chút cứng ngắc. Lý phu nhân nhìn hắn ngẩn người liền gắp cho cái bánh bao:”Làm sao vậy, ăn nhiều một chút, bữa sáng phải ăn cho no.” Huyễn Thần vội vàng nhận lấy:”Hảo, cám ơn dì. Ân, vẫn là dì làm cơm ăn ngon.” Hai anh em Lý gia cảm thấy ghê tởm. Người kia có thể hay không không cần mỗi ngày đem lời ngon tiếng ngọt treo tại ngoài miệng. Lý phu nhân cũng cười mắng hắn:”Đứa nhỏ này nếu muốn dỗ ngọt thì sao không về nhà đi a!”

Huyễn Thần pha trò:”Nếu mẹ con giống dì thấu tình đạt lý thì con đã dọn về nhà lâu rồi!”

Hắn đúng là bên ngoài có nhà. Chẳng qua là vì Mân Hạo. Năm đó cả hai cùng nhau thi vào đại học, nên thuê một căn nhà gần trường, vừa gần vừa thoải mái. Phòng này là do một ông lão cho trọ khi ông sang Mỹ dưỡng lão. Để thuê được căn nhà này hắn đã phải dùng trăm mưu ngàn kế. Khi đó nghĩ Mân Hạo thân thể không tốt, ở túc xá không được, muốn cho y có chỗ ở yên tĩnh mà gần trường. Chỉ là, vẫn là không có đạt được. Lý Thời Hách phái người đưa đón y, nhà đó có mình hắn ở. Một phần vì quen, một phần vì lười chuyển dời.

Lý phu nhân vẫn là dặn hắn:”Con cũng phải thường xuyên thăm mẹ con đi. Con dù sao vẫn là đứa con trai duy nhất của bà ấy.”

Huyễn Thần chẳng hề để ý cười:”Chẳng phải có Lễ Chí sao?” Không phải hắn không nghĩ chăm sóc mẹ, mà là mẹ hắn không muốn nhìn mặt hắn. Có lần hắn đi tìm vui thì bị mẹ bắt gặp. Vốn gặp được cũng không có gì, chỉ là đáng tiếc, ngồi trên đùi mình là một nam nhân. Từ đó về sau, Hoàng phu nhân liền cảm thấy thần kinh có chút ức chế, dấu vết để lại đều phải hỏi đến, mấy thằng bạn trong sáng ngoài tối cũng bị mẹ hắn chất vấn hỏi qua hỏi lại đảo mấy vòng. Hỏi qua tất cả mọi người, may mẹ hắn hoài nghi tất cả trừ Mân Hạo. Có thể thấy được Mân Hạo đối với hắn rất bình thường. Huyễn Thần trong lòng có chút chua xót, đúng vậy, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ đối người anh em này sinh cảm tình. Mân Hạo cùng hắn cùng nhau lớn lên, là con của dì. Tính ra cũng có huyết thống. Có huyết thống a!

Huyết thống! Huyễn Thần ánh mắt vụt sáng chợt tắt, trong lòng lập tức bất động. Hắn nhìn thoáng qua Long Phúc. May mắn, may mắn Long Phúc là con riêng, hắn cùng Long Phúc không có chung dòng máu, muốn hay không, trong bụng cậu có hài tử của mình! Huyễn Thần cắn chặt răng. Long Phúc vừa rồi phản ứng không biết là sinh bệnh thật hay là cái kia?

Huyễn Thần lại nhìn thoáng qua cậu. Cậu cau mày cầm ly nước lên uống. Lý Thời Hách nhìn bên cạnh cũng đăm chiêu. Huyễn Thần nghĩ hắn gần tra được một ít tin tức trong lòng có chút nghi hoặc, Lý Thời Hách tuyệt đối có chuyện gạt bọn họ, thân thế Long Phúc thực bí ẩn, hắn vô luận như thế nào tra đều tra không ra. Tra không đến liền hỏi mẹ hắn. Long Phúc từ nhỏ đến lờn đều sống ở Lý gia, vừa sinh ra liền kêu Lý phu nhân là mẹ, người mẹ thật cậu chưa từng có gặp qua. Lý Thời Hách cũng nghiêm khắc mệnh lệnh, bất luận kẻ nào đều cũng không được nói đến chuyện này. Lý gia hạ nhân tự nhiên biết tốt xấu, sự thật của chuyện này chắc chắn là không tốt.

Hắn biết Long Phúc là con riêng vì mẹ cho hắn biết. Mẹ hắn cùng Lý phu nhân quan hệ rất tốt, thời điểm hai người nói chuyện không cẩn thận bị hắn nghe được. Nguyên lai hào môn có nhiều bí mật. Thì ra Lễ Chí cũng giống Long Phúc là con riêng. A, thật châm chọc. Hai nữ nhân có hoàn cảnh giống nhau gặp nhau liền kể khổ. Bà chỉ cho hắn một cái danh, hắn thiếu đi sự quan tâm. Riết rồi trở nên cà lơ phất phơ làm mẹ hắn sinh khí.

Hắn không phải đối nữ nhân không có cảm giác, chỉ là không hy vọng vì lợi ích của mình mà ép buộc cùng nữ nhân tạo thành một gia đình. Mỗi người ở bên ngoài nuôi tiểu tam, về đến nhà còn phải đạo mạo ngạn nhiên. Như vậy có ý gì đây? Hắn là người ngoài cũng thấy mệt mỏi.

Huyễn Thần có chút nản lòng, vì thế càng giữ vững lý trí, mỉm cười nói đùa làm cho mọi người trên bàn đều cao hứng, đem Lý Thời Hách tâm tư đều theo Lý Long Phúc trên người kéo trở về. Lý Thời Hách cũng khó được nói hắn:”Joseph a, con cũng không còn nhỏ, cũng đang nghỉ hè, con có tính toán gì không không? Chương trình học có nhiều hay không?” Huyễn Thần cười gật đầu:”Ân, không nhiều.”

Lý Thời Hách gật đầu:”Vậy đi xem qua công ty chút đi. Ngày nào đó con cũng là người tiếp nhận mà.” Huyễn Thần nhìn hắn một cái, Lý Thời Hách vĩnh viễn đều là một bộ dạng điềm nhiên. Nói chuyện gì đều là trấn định, mọi lời ông của ông cứ như đúng như thế mà phát triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro