oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunjin đã là một phần trong cuộc sống của Felix từ rất lâu rồi.

Không, vớ vẩn.

Hyunjin đã là cuộc sống của Felix lâu tới nỗi cậu không thể nhớ nổi. Felix khá chắc chắn rằng nó có lúc không lành mạnh, nhưng trong sự bảo hộ của anh, họ vừa mới bước sang tuổi dậy thì và Hyunjin là sự hiện diện vững chắc, an ủi duy nhất trong cuộc đời cậu.

Nói một cách đơn giản, họ là bạn thân của nhau.

Hyunjin hiểu mọi thứ về Felix và ngược lại. Cả hai đã bên nhau trong những thăng trầm của cuộc đời, họ cùng đánh lộn và băng bó cho nhau - chết tiệt, họ thậm chí còn dùng chung đồ lót.

Felix cũng đã yêu Hyunjin lâu tới nỗi không thể nhớ nổi.

Điều đó dường như không thể tránh khỏi, ít nhất là đối với Felix. Cậu không biết liệu Hyunjin đã từng – hoặc sẽ – có cảm giác như vậy hay không, nhưng Felix không lấy làm buồn về điều đó, không phải khi cậu đã trải qua nhiều năm chấp nhận sự thật rằng người bạn thân nhất của mình nhận được sự yêu mến từ rất nhiều người. Hyunjin dù sao cũng chỉ là một con người, và anh không thể đáp lại tình yêu của tất cả mọi người một cách bình đẳng.

Nhưng anh ấy có cố gắng, điều đó có nghĩa là Hyunjin hẹn hò rất nhiều. Con gái, con trai, không thành vấn đề. Felix tin rằng Hyunjin không yêu 99% những người anh ấy hẹn hò, nhưng anh hẹn hò với họ vì anh muốn đáp lại tình yêu của họ.

Anh ấy hẹn hò rất nhiều, và kết quả là trải qua rất nhiều cuộc chia tay. Felix đã chứng kiến tất cả những cuộc tình ấy.

Felix nhớ lại mối tình đầu của Hyunjin. Họ mười bốn tuổi, Hyunjin vừa mới bắt đầu phát triển vượt bậc, còn Felix thì má vẫn còn vương mùi sữa. Cô ấy xinh đẹp, với khuôn miệng như búp bê và chiếc mũi cúc áo, và cô ấy đã tỏ tình bằng một bức thư tình, đó là thứ màu hồng nhất mà Felix từng thấy trong đời.

Cô thú nhận, Hyunjin chấp nhận, và họ hẹn hò - như những đứa trẻ cùng tuổi - trong vài tháng. Sau đó, họ chia tay, và Felix đã dành cả ngày cuối tuần để an ủi người bạn thân nhất của mình theo cách duy nhất mà bộ não mười bốn tuổi của cậu biết: trò chơi điện tử và đồ ăn nhẹ ở cửa hàng đồng giá trong sự thoải mái ở phòng của anh.

Kể từ đó cậu đã học được.

Hyunjin hiếm khi là người mở lời chia tay – anh có thể không yêu hầu hết những người mà anh hẹn hò, nhưng ít nhất, anh quan tâm đến họ và trân trọng những gì họ có.

Trải qua tất cả những cuộc chia tay này có nghĩa là Felix đã có rất nhiều cơ hội để học cách xoa dịu trái tim tan vỡ của tình yêu một cách tốt nhất.

Đi xem triển lãm nghệ thuật là phương pháp tốt nhất, nhưng thật không may, những thứ đó không phải lúc nào cũng sẵn có. Vì vậy, Felix đưa Hyunjin đi chơi, đến công viên và quán cà phê nhỏ cổ kính, đến các vở kịch và các lớp học làm gốm. Cậu nói với Hyunjin rằng người đã chia tay anh ấy là một kẻ ngốc, rằng anh ấy rất hoàn hảo và họ không biết mình đang bỏ lỡ điều gì.

Những lời nói của cậu nghe có vẻ như chúng được viết ra từ một kịch bản, nhưng Felix thực sự có ý như vậy. Chúng luôn khiến Hyunjin mỉm cười, và đó mới là điều quan trọng.

Hyunjin hẹn hò rất nhiều, và Felix thì hoàn toàn ngược lại. Đối với cậu, hẹn hò chẳng đem lại lợi ích gì khi cậu đã dành gần hai thập kỷ chỉ để yêu duy nhất một người ngay cả trước khi cậu hiểu tình yêu thực sự là gì. Cậu đã từng đi hẹn hò, nhưng chỉ để xoa dịu những người bạn cố gắng mai mối cậu với những người khác. Hiếm khi những buổi hẹn hò mù quáng này lại dẫn đến buổi hẹn hò thứ hai, điều đó không làm Felix bận tâm.

"Yongbok-ah," một ngày Hyunjin nói, "bạn không nên khép mình như thế này – bạn thật tuyệt vời, bất cứ ai có được bạn sẽ thật là may mắn."

Felix chỉ mỉm cười.





Felix vừa kết thúc ca làm việc thì điện thoại của cậu rung lên.

jinnie [16:56:09]: lix, trên đường về nhà bạn mua kem được không?

Hyunjin chỉ ăn kem khi buồn nên tin nhắn này dễ dàng gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Me [16:56:22]: bạn có ổn không?
jinnie [16:56:37]: anh không sao
jinnie [16:56:45]: chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà nhé?

Chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể moi thêm bất kỳ thông tin nào từ Hyunjin, vì vậy Felix quyết định từ bỏ việc trả lời để thu dọn đồ đạc và chờ đợi. Cậu ghé qua siêu thị lân cận, mua hai cốc kem rồi về nhà.

Cậu bước vào căn hộ tối mờ, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc tivi và chiếc đèn nhỏ đặt trên kệ trưng bày. Hyunjin cuộn tròn như quả bóng trên đi văng, nửa trên gương mặt của anh ló ra khỏi chiếc chăn burrito.

"Chào bạn," Felix nói, cởi giày ra và đi thẳng tới chiếc ghế dài. Kem vẫn còn lạnh, nhờ thời tiết se lạnh bên ngoài, nên cậu đặt chúng xuống bàn và đi lấy hai cái thìa.

"Cảm ơn," Hyunjin lầm bầm. Anh ấy có vẻ vẫn suy nghĩ thông suốt, tốt. Felix hôn lên đỉnh đầu anh và kéo chăn quanh vai Hyunjin chặt hơn một chút.

"Em đi tắm đây. Chờ em một chút."

Hyunjin ậm ừ, và Felix có thể cảm nhận được ánh mắt của anh dán vào mình khi cậu bước vào phòng ngủ để lấy quần áo thay.

Mười phút sau, cậu quay lại và thấy Hyunjin đang nhấm nháp một thìa kem. Hyunjin đặt cái thìa xuống khi cậu đến gần và nhấc một đầu chăn lên để Felix chui vào.

Khi Felix đã cảm thấy thoải mái, Hyunjin áp sát lại, đầu tựa vào vai Felix.

Có một bộ phim Hollywood đang chiếu, thứ gì đó ồn ào và gây mất tập trung, và họ cùng nhau xem phim trong im lặng một lúc. (*) Rồi Hyunjin đặt thìa xuống và thở dài.

"Hai người chia tay rồi à?"

Hyunjin đã hẹn hò với một kiến ​​trúc sư được vài tháng, và Felix đã trải qua đủ chuyện để biết rằng ít nhất, Hyunjin thực sự thích anh chàng này. Vì vậy, nếu họ chia tay, anh sẽ rất buồn.

"Ừ."

"Bạn có muốn nói cho em biết tại sao không?"

"...Hắn ta đã lừa dối."

Chiếc thìa của Felix dừng lại cách miệng cậu ấy một inch.

"Gì cơ?"

Một tiếng thở dài khác, sau đó Hyunjin co đầu gối lên ngực và nói, "Anh đã bắt quả tang họ. Tình tiết kinh điển, huh? Hắn ta thậm chí còn không cố ngăn anh lại khi anh rời đi. Anh không buồn vì cả hai chia tay, thực sự. Anh buồn hơn về việc hắn lừa dối anh.

Felix sẽ rất vui khi đá vào mặt thằng khốn này. Cậu đặt cốc kem xuống, chà chà bàn tay lạnh ngắt lên áo và kéo Hyunjin vào lòng. Hết chuyện này đến chuyện khác, và cuối cùng họ nằm dài trên đi văng, Hyunjin rúc vào cánh tay của Felix.

"Chết tiệt, Hyun. Bạn không cần một người như thế trong cuộc sống của bạn."

"Ừm," Hyunjin nói. Anh vòng tay qua eo Felix và nhắm mắt lại. "Anh đoán vậy."





Đã quá giờ ăn tối khi họ thức dậy sau giấc ngủ ngắn không có kế hoạch.

Với quan điểm giống nhau, cả hai quyết định chọn ramyeon ăn liền cho bữa tối – trong lúc Felix phụ trách việc nấu nướng, Hyunjin lục tủ lạnh tìm những chai soju uống dở.

Họ ăn, họ uống, họ đông lạnh lại kem tan chảy.

Bát đĩa được để trong bồn rửa cho ngày mai và Felix theo Hyunjin trở lại chiếc ghế dài, cả hai chui vào chiếc chăn. Hyunjin tìm thấy một bộ phim tình cảm lãng mạn mà anh chưa từng xem trước đây, bỏ qua một tập ở giữa, và nó kéo dài được tổng cộng 8 phút rưỡi trước khi anh ấy bắt đầu khóc.

Felix ôm anh suốt hai tập phim trước khi cậu quyết định rằng Hyunjin đã phải chiến đấu đủ với cảm xúc trong ngày hôm nay rồi và tắt tivi đi.

"Thôi nào," Felix nói, dỗ Hyunjin đứng dậy. "Chúng ta sẽ đánh răng và đi ngủ, được chứ?"

Có một điều về một Hyunjin buồn bã – anh ấy rất ngoan ngoãn. Vì vậy, thật dễ dàng để dắt Hyunjin vào phòng tắm và đưa cho anh ấy bàn chải đánh răng, và không lâu sau cả hai đều tươi mát mùi bạc hà và thay quần áo ngủ.

"Bạn sẽ ngủ với anh tối nay chứ?"

"Đó không phải là kế hoạch sao?"

Điều đó khiến Hyunjin nở một nụ cười nhẹ, và Felix coi đó là một chiến thắng nho nhỏ.

Hyunjin cắm điện thoại vào loa và mở một trong rất nhiều danh sách nhạc của mình, và âm nhạc nhẹ nhàng lấp đầy căn phòng khi họ thoải mái trên giường.

"Lix?"

"Hửm?"

"Bạn biết anh yêu bạn đúng không?"

Trái tim của Felix đau nhói.

"Ừ," cậu thì thầm. "Em biết. Em cũng yêu bạn."

Cậu cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Hyunjin, không thể chịu được sức nặng của ánh nhìn từ Hyunjin. Khi cậu tách ra, cậu nằm ngửa và nhắm mắt lại, hy vọng cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc.

Nhưng -

"Lix?"

"Ừm?"

Thay cho lời nói, Felix cảm thấy một cái áp nhẹ vào má mình. Hyunjin trước đây đã từng hôn lên má cậu, tất nhiên là có, nhưng không phải khi ở trên giường, không phải như thế này. Cậu biết đó không phải là do rượu – họ đã không uống đủ để đây là một quyết định tồi tệ và say khướt.

"Felix."

Felix không dám mở mắt, nhưng khi cảm nhận được một nụ hôn khác trên khóe miệng, mắt cậu tự động mở ra. Cơ thể cậu, giờ hoàn toàn ở trạng thái chiến đấu hoặc bỏ chạy, cậu dịch người để ngồi dậy, nhưng bàn tay của Hyunjin nắm lấy khuỷu tay cậu và giữ cậu nằm yên.

"Felix, chúng ta là bạn được bao lâu rồi?"

Phải mất một lúc để Felix kiểm soát được suy nghĩ của mình.

"...Mười tám năm?"

"Bạn đã chăm sóc anh trong mười tám năm."

"Bạn cũng chăm sóc em mà, Hyun."

Phát điên mất, cách mà hơi thở đều đặn của Hyunjin phả lên cổ và xương quai xanh của cậu.

"Felix," Hyunjin nói, và Felix ước gì tên mình nghe không được hay cho lắm với lưỡi của Hyunjin. "Bạn đã từng phải lòng ai bao giờ chưa?"

Tất nhiên là cậu có. Và cậu vẫn vậy.

"Có."

Sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy họ.

"Felix?"

"Hửm?"

"Anh có thể hôn bạn không?"

Tâm trí của Felix trở nên trống rỗng.

Bên cạnh cậu, Hyunjin dịch người, chống khuỷu tay đẩy người lên và lọt vào tầm nhìn của Felix. Felix nhìn anh đầy bất lực. Cậu sẽ luôn luôn nhìn vào anh. Khuôn mặt của Hyunjin gần như bị che khuất bởi mái tóc và bóng đêm, nhưng đôi mắt của anh ấy lại sáng rực và quyến rũ.

"Felix –"

"Ừm," cậu càu nhàu.

Một giây sau, Hyunjin cúi xuống và Felix đột nhiên, một cách đau đớn, nhận ra cảm giác hôn người bạn thân nhất của mình là như thế nào. Cậu không cố gắng lấy lại quyền chủ động, bị cuốn theo mọi thứ, không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài để mặc Hyunjin làm những gì anh muốn.

Và Hyunjin cứ tiếp tục, ấn Felix xuống đệm, bàn tay ấm nóng áp vào đường cong quai hàm cậu trong khi anh khuấy đảo trong miệng cậu. Nhẹ nhàng, quá đỗi nhẹ nhàng, nhưng nó vẫn khiến làn da của Felix như bùng cháy.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như cả quãng đời sau này, Hyunjin lùi lại vừa đủ để nói chuyện. Đôi môi bóng loáng của anh hiện rõ dưới ánh trăng len lỏi vào phòng.

"Bạn có nghĩ rằng trước đây anh đã từng phải lòng ai không?"

Felix nuốt nước bọt, hương vị của Hyunjin đọng lại trên đầu lưỡi cậu.

"Có," cậu trả lời. "Phải không?"

"Với?"

"Ừm, anh chàng vài năm trước. Nhà điêu khắc? Và cả nữ diễn viên ba lê nữa."

"Anh yêu họ," Hyunjin nói, "nhưng anh chưa bao giờ phải lòng họ."

Không có sự chuẩn bị nào có thể giúp Felix sẵn sàng cho cuộc trò chuyện này.

"Hyunjin, sao –"

"Felix, bạn có phải lòng anh không?"

Felix không trả lời. Cậu vẫn im lặng, ngay cả khi Hyunjin hoàn toàn lùi lại, để lại khoảng trống giữa Felix và bức tường. Cậu vẫn im lặng, ngay cả khi Hyunjin đan những ngón tay của họ vào nhau trong bóng tối, siết chặt tay cậu để cậu quay lại.

Cậu không trả lời, và cậu thao thức suốt đêm.





Khi Hyunjin thức dậy vào sáng hôm sau, tay họ vẫn đan vào nhau.

Hyunjin nhìn sang cậu, cậu tỉnh táo ngay lập tức bất chấp cơn buồn ngủ vẫn bám ríu lấy mắt mình, và Felix ngừng giao tiếp bằng mắt ngay sau đó. Đầu cậu đau, mặc dù cậu biết đó là do cậu không ngủ, không phải vì rượu.

Mặc kệ, cậu hắng giọng và rón rén rút tay ra khỏi tay Hyunjin.

"Bạn có cần aspirin không?"

"Anh không say, Felix. Anh không uống nhiều đến vậy."

Vậy có nghĩa là anh ấy nhớ tất cả mọi thứ. Không muốn giải quyết công việc đầu tiên này vào buổi sáng, Felix trèo ra khỏi giường, định đứng dưới vòi nước lạnh càng lâu càng tốt trước khi bắt đầu lược bớt tình tiết. Nhưng Hyunjin đã đi theo, và ngay trước khi Felix có thể trốn vào phòng tắm, anh đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu vào một cái ôm.

Sàn nhà lạnh cóng dưới đôi chân trần của cậu, nhưng lại ấm áp trong vòng tay của Hyunjin. Cậu vùi mặt vào hõm cổ Hyunjin và hít thở.

Hyunjin không nói gì, và Felix không biết mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng.

Cậu đang cân nhắc thì Hyunjin lùi lại, mang cả hơi ấm của anh đi cùng.

"Anh sẽ chuẩn bị bữa sáng," Hyunjin nói. Anh dừng lại, rồi cúi xuống thơm lên má Felix. "Đừng mất quá nhiều thời gian."

Rồi anh đi, để lại Felix đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm của họ, những từ ngữ mắc kẹt sau hàm răng mà cậu dường như không thể thốt ra.

Tuy nhiên, một ngày nào đó. Một ngày nào đó, cậu sẽ trả lời câu hỏi của Hyunjin.

Vâng, Hyunjin, em phải lòng bạn đến phát điên.

Và có lẽ, có lẽ, Hyunjin sẽ mỉm cười.





(*) chỗ này author có thêm 1 câu là "sharing the pint between them" nhưng t đoán là author sai chính tả vì nó vô nghĩa á, nên t xin phép lược bỏ câu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro