CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bữa sáng được mang vào, Fate không hề cử động, chỉ ngồi trên giường nhìn bàn tay phải bị băng bó của mình.

Đêm qua cô có một giấc mơ kỳ lạ.

Cùng ăn với mẹ trong mơ, tay trái mình cầm dao cắt thịt, nói "A ~"với mẹ, mẹ ăn với một nụ cười, cũng cắt một miếng trả lại.

Đó là một hồi ức ấm áp. Là động lực cổ vũ cho cô vượt qua vô số màn đêm.

Nhưng, khoảnh khắc tỉnh lại, phát hiện nước mắt cạn khô trên mặt.

Không phải khóc vì hoài niệm, chỉ cảm thấy bi thương hơn trước.

──Fate không thuận tay trái.

... Tại sao lại có giấc mơ kỳ quái như vậy?




Không cho cô có cơ hội nghĩ lại, thời gian điểm 0800, cửa phòng lại mở ra, một cô gái mặc đồng phục màu nâu đi tới.

Fate nhìn thấy mặt của đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống, cuối cùng cũng tới rồi.

"Chào buổi sáng." Thành viên đội 6 đứng ở đây không phải ai khác, chính là đội trưởng Lightning, Fate T. Harlaown.

Cũng là người hôm qua đưa tên tội phạm tấn công sĩ quan chỉ huy vào phòng y tế.

Fate ─ 19 tuổi Fate, nhìn chiếc khay đặt ở giường bệnh một chút. "Còn chưa dùng cơm sao?"

Fate nhỏ không trả lời, chỉ rủ tầm mắt xuống, không nhìn sự hiện diện của cô.

Fate cầm lấy khay rồi ngồi trên mép giường, múc một thìa canh đưa đến bên miệng quá khứ của mình. "Dùng tay trái bất tiện lắm đúng không? Để tôi giúp."

Nhíu chặt lông mày, Fate nhỏ không phản ứng chút nào như cũ.

"Cô lại như vậy nữa." Fate nhẹ nói, "Chơi đùa với lòng tốt và sự dịu dàng của người khác, gây bao phiền phức cho vô số người."

Con ngươi Fate nhỏ hơi mở to, tay trái phẫn nộ vung ra, lại bị mình của tương lai đơn giản bắt lấy. Cô cắn chặt môi dưới, nặng nề thì thào, "Ngươi thì biết cái gì... một mình... cười hạnh phúc như vậy, quên mất mẹ... bỏ mẹ lại...!"

"Giờ tôi vô cùng hạnh phúc, có bạn bè đáng tin cậy, có gia đình nâng đỡ lẫn nhau, có công việc mình tự hào, không hổ thẹn với lương tâm." Giọng điệu Fate bình thản. "Hoàn toàn không giống với cô đâu."

Những lời này không hề không gây sát thương lên trái tim của Fate nhỏ.

Đúng hơn là bất lực trong việc lựa chọn thiện ác và làm thứ để mình có thể chân chính đối mặt với bản thân.

"... Okaa-san đâu? Okaa-san ở đâu rồi?"

"Không còn ở đây nữa, dù sao nơi này cũng là thế giới tương lai."

"Quả nhiên ngươi đã bỏ mẹ lại."

"Ừm." Fate như thế thừa nhận, "Tôi đã vô dụng, không cứu được mẹ. Khi cuối cùng có được sự trợ giúp của mọi người cũng đã quá muộn, Precia-okaa-san cùng người mình yêu nhất đã tới nơi linh hồn có thể thanh thản."

Người mình yêu nhất?

Không phải mình... ?

... Là ai?

"── Precia-okaa-san?" Fate nhỏ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, con mắt xinh đẹp, vàng và đỏ, gương mặt đoan chính. "Gọi như vậy... là ý gì..."

"Tôi có một người mẹ khác, một người mẹ mới. Giống Vivio, tôi cũng được một gia đình nhận nuôi, đã... không còn gọi là Testarossa nữa."




Quá khứ mình rơi vào trầm mặc.

Kể cả Fate cũng đoán không được suy nghĩ của đứa bé lúc này.

"Trước tiên ăn sáng đi, rồi tôi sẽ dẫn cậu đi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ." Lần này Fate xiên một chút salad, ít ra còn nhớ rõ khi còn bé mình khá thích món này. "Cầm lấy đi, tôi muốn dẫn cậu đi xin lỗi sĩ quan chỉ huy Yagami."

"... Xin lỗi có nghĩa lý gì?" Fate nhỏ lãnh đạm hỏi lại, "Lần sau có cơ hội, ta sẽ làm chuyện tương tự, ngươi biết mà."

"Đúng, nhưng bàn tay đả thương người khác là của cô, quyết định đả thương người khác là cô, ý chí tình nguyện đả thương người khác cũng là của cô ── Dù xin lỗi có ý nghĩa hay không, một khi đã tổn thương người khác, xin lỗi là điều cơ bản nhất. Mọi người đều vô cùng dịu dàng với cô từ khi cô xuất hiện, nhưng cô chỉ lợi dụng điều đó là làm điều mình muốn, tùy tiện cũng có mức độ thôi." Tuy Fate đã cực kỳ cố gắng kiềm chế, giọng điệu nghiêm khắc dần dần hé lộ cảm xúc thực sự. "Nếu giờ không xin lỗi, tương lai nhất định sẽ hối hận."

Bỗng nhiên, Fate nhỏ dồn ánh sáng pháp thuật lên toàn thân, dùng toàn bộ tia sét vàng đánh úp chính mình của tương lai đang đứng cách không tới 1 mét. "Ta không phải ngươi! Ta không muốn tương lai của ngươi!"

Tuy nhiên, trước Fate trưởng thành, đây chỉ là nỗ lực yếu ớt và ngu xuẩn. Cho dù đã bị hạn chế 2 cấp xuống AAA Class, với trạng thái thể lực của đứa trẻ này, không đòn tấn công đủ làm cô sợ hãi.

Bàn tay mở ra, một ma trận phòng ngự nho nhỏ hiện lên giữa hai người, tia sét đánh tới bị ngăn cản cản, tạo ra một vụ nổ pháp thuật. Fate nhỏ không chịu nổi, bị bật ra trước dư chấn.

Fate ngay lập tức hành động, trước khi mình lúc bé đâm vào tường, cô đã ra đằng sau một bước, một tay ôm cô bé vào trong lòng, một cái tay khác vẫn... cầm khay đựng bữa sáng.

"Thật là..." Cô không khỏi trách cứ. "Đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa, không phải Lynith dạy cô như thế sao?"

"Lynith không còn ở đây nữa!" Kẻ tập kích bé nhỏ ra sức giãy dụa, tia điện tiếp tục làm nhói người không phòng ngự. "Ngay cả mẹ cũng─ "

Không lâu, cánh tay cùng đồng phục của Fate đã đầy vết thương, những đường cháy đen gây kích động trên làn da trắng trẻo hơn người thường.

──Không giao thiệp được chút nào. Fate hơi cắn răng, cân nhắc có nên đánh đối phương ngất xỉu lần nữa hay không, ma lực tự dưng bị lãng phí sẽ chỉ làm vết thương khó lành hơn, tâm lý cũng càng trở nên bất ổn.




Lúc này, một ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ xung quanh Fate nhỏ, cô dần dần thôi phản kháng, vẻ mặt trở lại yên bình .

Cuối cùng nhắm mắt gục vào trong vòng tay Fate.

"Không được đâu, Testarossa-chan, thô lỗ với bệnh nhân quá."

"Có nhẹ nhàng thế nào, bệnh nhân này cũng không thấy biết ơn đâu." Fate nhìn về người phụ nữ trong áo choàng trắng đang đi vào, thở dài nhẹ nhõm. "Cảm ơn chị đã giúp, Shamal-san."

Shamal đem Fate nhỏ trở lại giường bệnh, kiểm tra xem con bé có lại làm bị thương mình nữa không, chờ có được kết quả hài lòng xong, cô mới quay đầu lại hỏi, "Sao Testarossa-chan lại ở đây?"

"Vì vài lý do, Hayate muốn em chăm sóc cho cậu ta thay vì Nanoha."

"Hayate-chan nói vậy ư?" Cũng khó trách Shamal sẽ kinh ngạc. Người đầu tiên nghiêm cấm hai đội trưởng gặp quá khứ của mình, chính là Hayate.

"Vâng. Em cũng nghĩ đã đến lúc rồi, không thể để người khác chịu sự phiền phức của em nữa."

"Nhưng mà..."

Fate gật đầu, hiểu Shamal đang lo lắng gì. "Cậu ta đã biết nơi này là thế giới tương lai và biết thân phận của em, bởi vì hôm qua Vivio đã cho cậu ta xem ảnh chụp. Có điều, trừ việc đó ra, hẳn sẽ không biết rõ chuyện khác lắm... Thà nói là cũng không có hứng thú đi."

Shamal quan tâm nhìn Fate nhỏ ngủ mê. "Thực ra, chị không biết việc em chăm sóc con bé có phải là ý tốt hay không, nhưng... nếu là quyết định của chủ nhân, chị cũng chỉ có thể giúp em bằng hết khả năng. Chỉ là chị muốn cho em lời khuyên trước, đội trưởng Fate."

Nhìn Fate chằm chằm, Shamal, người đã quen biết Fate người lớn suốt 10 năm, ôn hòa dặn dò.

"Bất kể em hay Nanoha-chan, hay Hayate-chan, cả ba đều có thói quen xấu là cực kỳ nghiêm khắc với chính mình. Nhưng em còn nghiêm trọng hơn vì em thiếu sự tự tin. Tuy mặc cảm và tự ti giúp em càng làm việc chăm chỉ, bất chấp làm tất cả những gì có thể, nhưng giờ nhìn mình của quá khứ, em cũng nhận ra rồi chứ?"

Fate nghe Shamal, không nói gì và nhìn chăm chú đứa bé kia.

Cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Em biết. Nếu không làm gì, em của quá khứ sẽ không còn có thể được cứu vớt."

Rồi, tương lai này có thể sẽ biến mất.


***


Trong phòng, Subaru nhìn Nanoha-san 9 tuổi ngồi nhắm mắt trên ghế sofa đã lâu.

Khuôn mặt nhỏ bé có vẻ nghiêm túc kì lạ.

Rất giống thần thái một vị sĩ quan đào tạo nào đó khi thảo luận chương trình học với phó đội trưởng Vita.

Nhìn không giống như đang ngủ, nhưng từ khi ăn sáng xong, vẫn ngồi ở đó không biết đang làm gì cả.

"Này này, Tea?" Vô cùng có ý tứ, Subaru dùng thần giao cách cảm trò chuyện với người bạn đang ngồi đọc sách ở một bên.

Tea giương mắt, liếc cô một chút. "Chuyện gì vậy?"

"Nanoha-san... Nanoha-san nhỏ đang làm gì thế?"

"A, cái đó à." Tea giải thích đơn giản, "Hẳn là tập luyện tưởng tượng."

"Tưởng tượng?"

"Dùng ma pháp để tạo ra một quang cảnh trong đầu, tưởng tượng phản ứng của mình trong các loại tình huống để cải thiện kĩ năng. Với pháp sư xạ kích, nó bình thường là để điều chỉnh lực bắn cùng độ nhạy cảm với không gian."

"Nghe... kinh khủng quá..."

"Việc cậu không tự huấn luyện bản thân mình như thế mới là kinh khủng đấy, chỉ dựa vào sức mạnh đồ ngốc là đủ rồi."

"A... Haha~~ Cảm ơn đã động viên."

"Mặc dù muốn nói đó không phải khen, nhưng tớ có việc quan trọng, không để ý tới cậu nữa."

Kết thúc trò chuyện, Subaru ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục nhìn qua Nanoha-san nhỏ.

Cô bé này thật là lợi hại.

Mới chỉ 9 tuổi, sinh ra trong một thế giới với với kiến thức về ma pháp bằng 0, mới chỉ có vài tháng tiếp xúc với ma pháp, nhưng trong tình cảnh hỗn loạn này, vì muốn trợ giúp người khác mà cố gắng hết sức, đồng thời, vì để hoàn thành khả năng mà rèn luyện mình không biết mệt mỏi.

Cô thấy xấu hổ khi mình lúc 9 tuổi vẫn còn là đứa trẻ vì ngã bẩn váy mà gào khóc.

"── Subaru?"

Subaru mở to hai mắt, nhanh chóng nhìn Teana, thế nhưng đối phương chỉ đắm chìm trong sách mà không phát giác gì.

"Em nghe được không, Subaru?"

"A... ! Vâng, vâng! Em nghe được, Nanoha-san!"

Đúng vậy, người đột nhiên trò chuyện qua thần giao cách cảm với cô là người đáng lẽ đang phải làm báo cáo tự kiểm điểm ở văn phòng, sĩ quan đào tạo Takamachi. Subaru không biết chi tiết, chỉ nghe hôm nay chị ấy nhận được lệnh của sĩ quan chỉ huy Yagami, sẽ đổi vị trí với Fate đội trưởng, cùng Tea chăm sóc Nanoha-san nhỏ.

Nanoha-san nhỏ nghe Subaru giải thích, tuy đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn nhìn ra được sự thất vọng. Nanoha-san nhỏ cùng Nanoha-san lớn đều thích cảm giác có Fate đội trưởng ở bên, Subaru nghĩ vậy.

Đây cũng là đương nhiên, đột nhiên bị ném đến chỗ lạ lẫm, chỉ có Fate đội trưởng giúp đỡ chị ấy.

Khi thông báo việc thay đổi vị trí vào buổi sáng, may mắn đã có Raising Heart phiên dịch. Nếu không, vốn tiếng Nhật ít ỏi cùng sự khoa tay múa chân của Subaru chắc chắn sẽ làm Nanoha-san nhỏ càng thêm lo lắng.

"Subaru với Teana đang trông coi đứa bé kia à?"

"Vâng!"

"Ừm... Đến chỗ này với chị một chút được không?"

"A, vâng, được ạ!"

"Cảm ơn em, Subaru. Cũng giúp chị cảm ơn Teana đã trông coi chị của quá khứ nhé."

"Không, không, xin đừng nói như vậy ạ, được nhận nhiệm vụ này là vinh dự của bọn em!"

Có thể nhìn thấy đủ loại hành vi và vẻ mặt đáng yêu của Nanoha-san 9 tuổi, người phải cảm ơn là cô mới đúng!

Nhỏ giọng bàn giao với Teana xong, Subaru đứng dậy rời khỏi phòng VIP.




── Lâu quá.

Được nửa tiếng, Teana đã đọc hết sách, nhưng Subaru còn chưa trở lại.

Nanoha-san nhỏ đã hoàn thành phần huấn luyện của mình, giờ đang uống nước cơm Teana rót cho, vừa chơi trò chơi của Midchilda do cô giới thiệu.

Bộ môn kỹ thuật buổi chiều mới đem được máy phiên dịch tới cho Nanoha-san nhỏ, trước đó, đành phải cho chị ấy chơi điện tử giết thời gian. Có điều, Nanoha-san khi bé dường như khá quen chơi điện tử, chị ấy mất không lâu đã lên đẳng cấp thuần thục, chẳng mấy chốc sẽ chơi chán.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Subaru cuối cùng cũng trở về.

Hả, dáng vẻ khoan thai gì vậy.

"Chờ đã, Subaru!" Teana lập tức bực bội. "Cậu đi lâu quá đấy, lại chây ỳ ở đâu rồi?"

Subaru chậm rãi cười một tiếng. "Xin lỗi, tớ hơi mải việc khác."

Teana nghi hoặc nhìn bạn mình. Luôn cảm thấy... có chỗ không đúng.

"Nanoha." Subaru đi về trước, ngồi xuống cạnh chân cô bé tóc nâu đỏ, ôn hòa hỏi, "Chị nghe nói em muốn tham quan thử một khóa huấn luyện?"

"A... Vâng, vâng."

Nanoha ngạc nhiên chớp mắt.

Đừng nói là Nanoha nhỏ, ngay cả Teana cũng cứng họng nhìn lại.

Subaru đang nói lưu loát tiếng Nhật, mà còn, còn có gan gọi thẳng tên Nanoha-san nữa.

A. Teana nhanh chóng đoán ra. Chẳng lẽ... .

"Chị đã được sĩ quan đào tạo cho phép, nếu như em không ngại, chị có thể chỉ cho em một chút kỹ thuật."

"Thật ạ?" Biểu lộ của Nanoha nhỏ lập tức sáng bừng, đó là thần thái xinh đẹp từng xuất hiện kể từ khi nghe tiếng cửa mở và được gặp onee-san vàng vào buổi sáng hôm đó. "Thật có thể chứ? Em, em mới học ma pháp được chưa lâu..."

"Có thể, hãy tận dụng cơ hội kiểm tra trình độ nhé."

Subaru đứng người lên, nắm tay Nanoha.

Khi đi qua Teana đang á khẩu, "Subaru" nâng tay phải lên, làm cử chỉ xin lỗi người Nhật thường bày ra, cười áy náy với cô.

"Xin lỗi, làm em sợ à, Teana?"

"Không... Em luôn cảm thấy có thể hiểu được lý do của chị." Teana đi theo người bên ngoài nhìn là Subaru, nhưng bên trong thực ra là sĩ quan đào tạo Takamachi. "Nhưng mà có sao không ạ? Tha lỗi cho em vì nói thẳng, nhưng cảm giác có hơi làm loạn."

"Ừ, hành vi của chị thực sự không nên học tập đâu." Khi Nanoha trả lời, Teana không nhìn thấy nét mặt của chị ấy. "Nhưng đã không được làm loạn từ lâu rồi, lần này có được sự cho phép của sĩ quan chỉ huy Yagami, cứ làm thỏa thích đi."

Rốt cuộc là muốn làm gì chứ... Teana bất đắc dĩ thở dài, chả trách dạ dày cô đau thắt từ sáng.




Đi vào sân huấn luyện chuyên dụng của đội 6, mô phỏng sân bãi thành những tòa nhà của Uminari, Nanoha lấy vẻ ngoài của Subaru, giọng của Subaru, nói, "Đầu tiên, em hãy thử đánh trúng chị trước."

Tay trái Nanoha cầm pháp trượng, không phải Raising Heart, mà là trang bị cơ bản cục quản lý.

"Rõ!"

Nanoha nhỏ vừa thấy được đối phương nhanh chóng bay ở giữa các tòa nhà, lập tức mặc barrier jacket và đuổi theo. Trong vài vòng đuổi bắt, Nanoha nhỏ bám theo không rời, mặc dù nhìn rất gần, trong phạm vi tầm bắn, nhưng đạn bay không thể đánh trúng.

Lúc nghe thấy tín hiệu "Ngưng được rồi", Nanoha nhỏ dừng ở giữa không trung, cuộc truy kích đã tiêu hao của cô phần lớn thể lực, hô hấp trở nên hỗn loạn.

"Thứ gọi là nghiên cứu chiến thuật không phải là chỉ nghiên cứu cách vượt qua đối phương, mà còn là học cách vận dụng địa hình, phát huy ưu điểm của mình lên gấp bội một cách hữu hiệu." Nanoha cầm pháp trượng trong tay trái, vung sang bên cạnh, trong nháy mắt, đằng sau hiện ra mười mấy viên đạn đạo.

Raising Heart chớp sáng trước bước sóng pháp thuật giống hệt chủ nhân mình, nhưng không đưa ra bất kì lời cảnh báo nào.

"Chẳng hạn, nếu muốn đánh thắng kẻ địch thiên về tốc độ, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là đuổi kịp đối phương, sẽ chỉ lãng phí ma lực và thể lực mà thôi. Hãy suy nghĩ làm sao để giảm bớt tốc độ cùng không gian di động đó lại. Chỉ cần có thể dự đoán phạm vi di động của đối phương, bất kể có nhanh đến mức nào, đối với em mà nói, nơi đâu cũng sẽ là tầm bắn tốt nhất."

"Dự đoán?... Dự đoán thế nào?"

"Rất nhiều người trải qua chinh chiến sẽ có thể, nhưng... đúng vậy, em của hiện tại thì không." Dù cho đang phủ định thực lực của mình, Nanoha lại nở nụ cười, càng thêm nắm chắc thắng lợi trong tay. "Nếu như không thể dự đoán, chỉ cần dụ đối phương tới vị trí mình muốn là được."

Các viên đạn đạo lấy góc độ cùng khoảng cách khác nhau, phân tán quanh người Nanoha nhỏ.

"Bất kể trốn đến đâu cũng sẽ có em đang chờ ── chỉ cần làm được điều này, dùng một chiêu mạnh nhất quyết định thắng thua, đối mặt với pháp sư đánh đổi phòng ngự cho tốc độ, thế là đủ để quyết định tất cả. Cho nên, trước khi con bài tẩy cuối cùng lộ ra, trước đó nhất định phải giữ sức, không bắn bừa và ảo tưởng sẽ thắng bằng số lượng."

Hai tay Nanoha siết chặt Raising Heart, khắc ghi tất cả những lời chỉ bảo vào đáy lòng. "Em hiểu rồi, Subaru-san."

"Vậy, cùng xem em đã hiểu đến mức nào ── vòng thứ hai, Start!"

Vừa nói xong, mười mấy viên đạn dùng chênh lệch thời điểm và góc độ để bắn về phía Nanoha nhỏ.

"Ahhhhh──!!Ác quá!"




Teana đứng xem từ bên ngoài sân, cứ nghe Nanoha-san nhỏ kêu gào cho đến khi kết thúc.

Ngay cả huấn luyện chính mình cũng cẩn thận và tỉ mỉ như vậy, thậm chí nhìn còn cực kỳ vui vẻ... Không hổ danh là Ace of Ace.

Teana không nhịn được cười.

Bởi vì biểu cảm kia của Nanoha-san là sự ngây thơ cô chưa từng thấy bao giờ.


***


Trong văn phòng sĩ quan chỉ huy, Hayate chỉ xem Nanoha huấn luyện mình khi bé mười phút rồi đóng màn hình lại.

Reinforce ngồi quỳ chân ở trên bàn làm việc, có chút lo lắng hỏi, "Có thật là không sao không?"

"Có sao đâu?" Hayate cười với cô. "Đã lâu không thấy Nanoha-chan làm loạn rồi."

"Nhưng nếu làm ảnh hưởng đến toàn bộ dòng thời gian, tương lai sẽ ─ "

"Tương lai cũng sẽ được chúng ta bảo vệ. Trước đó chị đã sai, nghĩ dù có lòng tốt thế nào, chỉ cần đối phương không muốn được giúp, bản thân sẽ liền bất lực. Chỉ khi tự nguyện bước tới và chủ động đưa tay ra mới có thể nắm được nhau." Hayate xúc động nói, theo thói quen ngả ra lưng ghế, nhưng vết thương đau nhức khiến cô không khỏi cau mày. "... Tóm lại, không cần lo lắng. Không cần biết tốt hay xấu, hãy tự chăm sóc cho mình đã."

"... Thật là, Hayate-chan lúc nào cũng làm loạn!" Reinforce chống nạnh, chỉ trích thói xấu của Meister.

"Chị cũng vậy ư?"

"Hayate-chan vẫn vậy, và hoàn toàn không tự ý thức được!"

"À..."

"Cũng bởi vì Meister luôn làm loạn, nhóm kỵ sĩ mới có thể quyết định đã đến lúc dạy cho chủ nhân một bài học." Reinforce bất bình, "Nhìn đi! Vết thương đau suốt một đêm, đã học được bài học chưa?"

Hayate ngồi thẳng lại, kinh ngạc nhìn Reinforce.

"... Mọi người đều biết à?"

"Các kỵ sĩ và Hayate-chan có một mối ràng buộc mãnh liệt, không chỉ ở linh hồn mà còn cả thể xác, sao mà không biết được?"

Không thể phản bác, Hayate chỉ có thể cười khổ, bày ra bộ mặt vô tội nhất.

Sau khi mất device, cô bị giảm khả năng kiểm soát ma lực, luôn khó mà dùng phép chữa trị một cách tử tế, cho nên vết thương tối qua chỉ dùng cách của Trái Đất, đó là bôi thuốc và cầm máu mà thôi.

Nhìn thấy biểu lộ của chủ nhân, Reinforce thở thật dài bất lực."... Meister, xin cởi quần áo ra, Reinforce sẽ trị liệu."

"Cảm ơn, Reinforce, nếu là Shamal sẽ lại giảng đạo rất lâu nữa~~ "

Cảm ơn rất nhiều. Nói xong, Hayate đứng lên, cởi áo khoác đồng phục, quăng cà vạt đi rồi tháo cúc áo sơmi.

"Tại lần nào Hayate-chan cũng bỏ ngoài tai đấy!"

Sau khi cởi áo, bỏ lớp băng gạc che vết thương ra, để lộ vết thương tuy không quá sâu, nhưng Reinforce vẫn không đành lòng, một chút cũng không dám nhìn.

Ánh sáng màu bạc dịu dàng chữa lành.




── Đột nhiên.

Một ma pháp trận màu đỏ thẫm và đen xuất hiện phía trên trần văn phòng, là phong cách Belka cổ đại.

Ánh sáng mạnh mẽ biến mất xong, có thể nghe được tiếng vật thể nặng rơi trên sàn.




"A, đau quá đau quá! Chúng ta tới rồi sao?"

"Tọa độ có lẽ không sai."

"... Khoan đã! Ai sờ ngực ta? Levi!"

"Không phải ta! Với cả Amita, súng của chị cứ dí vào rốn ta vậy!"

"Lũ hỗn xược! Xuống khỏi người ta ngay!"

Xuất hiện trước mắt Hayate là năm con người xếp chồng lên nhau đổ vào trong văn phòng, làm sập bàn uống nước.

Stern ở trên cùng nhìn hoàn toàn không hề khó chịu, cho nên tốc độ nhảy xuống mặt đất cũng rất chậm rãi.

Bị đè ở dưới, sắc mặt Bệ hạ đã trở nên rất khó coi, như chỉ một giây sau sẽ thả tuyệt chiêu Excalibur.

"Đã lâu không gặp, chủ nhân bầu trời đêm." Stern thoáng kéo váy, hành lễ với Hayate.

"Ố! Là nhỏ quạ đen! Trưởng thành rồi!" Levi nhảy đến trước mặt Hayate trong chớp mắt, hai mắt sáng lên. "Ấy ấy, Original của ta (Fate) đâu? Cậu ta cũng lớn rồi chứ?"

"Chờ một chút, chờ một chút, Levi!" Amita kéo cô lại, đồng thời lễ nghi chu đáo mà xin lỗi. "Xin lỗi, hình như bọn chị đến không đúng lúc..."

Ý cô là giờ trên người Hayate chỉ mặc đúng nội y màu trắng, đứng sững người trước tình cảnh trong văn phòng.

"Hả, nơi này có nội y kiểu kia à? Amita, lúc về chúng ta cũng mua một bộ đi." Kyrie chăm chú nghiên cứu hoa văn.

"── Các ngươi!!!" Bệ hạ bị coi như đệm ngồi ở phía dưới, khi tất cả mọi người đều đang hiếu kì vì bạn bè mình 10 năm sau, không ai muốn kéo cô ra.

"Mấy người!!!" Rồi mới đến Reinforce giận dữ mắng mỏ lại. "Không được như thế với chủ nhân Hayate của ta!"

"Reinforce, bình tĩnh một chút." Tuy trị liệu chưa kết thúc, Hayate vẫn chậm rãi mặc lại áo. "Họ là bạn của chị."

Chờ cài lại cúc, mặc lại áo tử tế xong, cô không có chút xấu hổ nào vì bị nhìn thấy, còn chào hỏi rất tự nhiên. "Đã lâu không gặp, Stern, Levi, onee-san màu hồng và onee-san màu xanh."

Hayate cười vẫy vẫy tay.

"Cả Bệ hạ nữa."

Lord Dearche tràn ngập phẫn nộ, đứng lên xong thì rống to, "Xem ra bản vương đã quá nhân từ với cỏ rác mới có thể để các ngươi ngồi lên đầu ta! Giờ ra ngoài ngay lập tức, ăn một phát Excalibur của ta rồi biết thế nào là lễ độ!"

"Bệ hạ, bình tĩnh. Đừng gây thêm phiền phức cho người khác, xin hãy bình tĩnh lại."

"Stern, ngươi thật sự tôn kính ta sao? Ta nghi ngờ ngươi từ lâu lắm rồi đấy!"

"Đương nhiên ta tôn kính ngài từ đáy lòng." Giọng khô khốc của Stern nghe thế nào cũng giống như qua loa. "Nhưng mục đích chúng ta tới đây quan trọng hơn, Bệ hạ cũng muốn nhanh chở về với Yuri mà?"

"Ư... ! Ai, ai muốn vậy chứ!"

"Bệ hạ rất yêu chiều Yuri." Amita giải thích, "Lần này để em ấy ở nhà thực sự là bất khả kháng."

"Tóc đỏ! Đừng nói nhăng cuội!"

"... Hayate-chan, những người này là thế nào..."

"Đúng là một khi họ nói chuyện, chúng ta sẽ không có chỗ mở miệng nữa."




Chủ nhân bầu trời đêm cùng device của mình không lời nhìn đám người bát nháo.

Lúc này, Levi sán tới, kéo ống tay áo Hayate. "Ấy ấy, nhỏ quạ đen?"

"Sao vậy, Levi?"

"Original của ta giờ cũng có cái đó sao?"

"Cái đó?"

Levi vẽ ra một đường tròn vô cùng bất lịch sự, chỉ cần nhìn có thể liên tưởng ra. "Cái mềm nhũn kia kìa! Trước ngực Amita cũng có, mềm nhũn!"

Hayate nhìn về phía vị Vận Mệnh Thủ Hộ Giả kia, Amita sởn da gà, vô thức che ngực mình lại.

Bởi vì, ánh nhìn chằm chằm của chủ nhân bầu trời đêm khiến cho người ta vô cùng bất an.

"Đương nhiên là có nhá. Mà, theo kinh nghiệm của tớ, chắc chắn mềm hơn onee-san màu xanh kia nhiều."

"Thật? ~~~ Ngầu! Giỏi! Giỏi!"

"Hayate-chan..." Reinforce muốn khóc ròng.

Stern yên tĩnh nghe đối thoại, cúi đầu sờ sờ bộ ngực bằng phẳng của mình.

"Sterny, Sterny! Chúng ta nhanh đi tìm Original đi! Cậu cũng rất muốn gặp màu trắng (Nanoha) mà?"

"Ừm."

"Này, đợi một chút đã!" Hayate gọi đám Material đang định tự ý ra khỏi văn phòng lại.

"Phiền phức, lũ cỏ rác!!!"

Theo sau tiếng hét giận dữ là đạn pháp thuật màu tím đen từ tay Bệ hạ bắn nổ tung bức tường.

Ngay lập tức, mọi người đều im lặng.

Để ngăn một đám bát nháo lại, đây không nghi ngờ gì là cách hữu hiệu nhất.

"Chúng ta đến đây để làm chính sự, không phải ôn chuyện, Stern, Levi, bản vương ra lệnh cho các ngươi về ngồi xuống!" Dearche chỉ vào Amita. "Ngươi cũng thế, trông coi màu hồng cho tốt vào! Đừng để cô ta mang thêm một đống quần áo mới về nữa, nặng chết đi được!"

Tuy tất cả không ai phản bác mệnh lệnh của cô, nhưng tiếng còi báo động trong phòng vang lớn, đèn báo động đỏ chớp nháy.

"Ồn ào quá!" Lại một phát đạn, màn hình cảnh báo bị bắn tung. "Nhỏ quạ đen, bỏ mấy thứ đồ chơi nhảm nhí này đi!"

Hayate thở dài.

Trước cửa, 6 kỵ sĩ đã tập hợp, chuẩn bị bảo vệ cho chủ nhân và các đội viên đội 6.

Giờ làm bộ ngất xỉu còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro