CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Kim gia ——

Kim Trọng mỉm cười.

"Kế hoạch lần này lại thất bại dưới tay Trí Tú, phải không?"

"Làm sao cha biết?" Trân Ni ngẩng đầu, bất mãn nhìn vẻ mặt không chút quan tâm đến con gái của cha.

Kim Trọng tiếp tục cười, "Nhìn vẻ mặt bây giờ của con là biết a, dù sao ta cũng là cha của con mà. Làm gì có người cha nào không hiểu con gái của mình?"

"..." Trân Ni cúi đầu. "Đúng vậy!! Không ngờ Vương gia lại..."

"Lại??" Kim Trọng có chút kinh ngạc. "Lại cái gì?"

"Không có gì, dù sao đi nữa cũng đã bại dưới tay Trí Tú rồi." Trân Ni phiền não sờ sờ mái tóc ngắn của mình, bắt đầu oán giận, "Thực sự đáng ghét, dựa vào cái gì cô ta lại tốt hơn con? Rõ ràng con cố gắng còn nhiều hơn cô ta a!!"

Kim Trọng giơ tay lên, chỉnh sửa lại mái tóc ngắn vừa bị nàng vò đến bù xù, cười đáp: "Con cũng không kém a!! Có thể tiến vào Bổn gia làm nữ đổng sự cũng không dễ dàng gì rồi.""Nhưng Trí Tú tiến vào rất dễ dàng a!!"

"Có lẽ Trí Tú khác biệt, nhưng con cũng không cần phải so đo với Trí Tú mãi, mệt mỏi lắm."

"Khác biệt?" Khác biệt à? Có cái gì khác? Nàng không nhìn ra Trí Tú có cái gì khác biệt. Thật đáng ghét, ai cũng Trí Tú Trí Tú, ngay cả Công chúa cũng vậy. Cả anh ấy nữa, , anh ấy cũng vậy, cũng thích Trí Tú đúng không? Thật là, cái con mọt sách đó rốt cuộc có gì tốt? Tại sao ai cũng thích cô ta?

"Con muốn đi ngủ."

"Ngủ sớm một chút."

"Vâng." Lên lầu, đóng cửa, ngủ, trở mình, trở mình, lại trở mình.

"Bản kế hoạch lần này của tôi nhất định sẽ tốt hơn cô!! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối..." Nhắm mắt lại, trước khi chính thức chìm vào giấc mộng, Trân Ni còn không quên lập lại lời mình đã nói lần thứ N. Bây giờ phải gọi nó là "Lời thề" thì đúng hơn.
...

Buổi sáng, Trân Ni mở mắt, đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu, người nữ sinh phòng đối diện cũng đã rời giường, Trân Ni mất hứng nhíu mày, đáng ghét, lại rời giường cùng lúc với cô ta. Tại sao từ trước đến nay mình đều rời giường cùng lúc với cô ta chứ??

Sau khi cơm nước xong xuôi, ra khỏi nhà, thì thấy một bóng hình quen thuộc đứng trước cổng. Hôm nay lại đến đây đón cô ta à??

"Trân Ni, chào buổi sáng." Người thanh niên vẫy tay với Trân Ni.

"C-Chào buổi sáng, Kinh Trập." Gương mặt cấp tốc đỏ lên, Trân Ni khẩn trương đến mức không thể khống chế cơ thể của mình. Tim đập vô cùng nhanh. Bây giờ nên làm sao? Bây giờ nên làm sao? Nói cái gì với anh ấy đây?? Nói cái gì? Nói cái gì cho phải a?

"T-Trí Tú còn chưa thức dậy hả?" Sau khi nghe xong câu đó, Trân Ni tiếp tục nổi lửa trong lòng, a a a a a a a a a a!!!! Đồ ngốc!! Nói cái gì không nói, lại nói chuyện liên quan đến Trí Tú?!

"Chưa, chắc là sắp rồi, nhưng em không muốn hối cô ta, cho nên anh chờ thêm một lát nữa đi. Cơ mà. Nghe nói Công chúa đem chuyện rất quan trọng giao cho Trí Tú, e rằng cô ta mệt muốn chết rồi." Giống như bây giờ, cái gì cũng được, nhưng chỉ cần động đến Trí Tú, bản thân sẽ tự động không bỏ qua. Tại sao cứ Trí Tú Trí Tú suốt ngày, rõ ràng chúng ta quen biết trước a! Bây giờ rõ ràng người đứng trước mặt anh là Trân Ni a!

"Trân Ni, Trân Ni?!"

"Hả?" Cảm giác được Kinh Trập gọi mình liên tục, Trân Ni lập tức hồi phục tinh thần, vẻ mặt mơ màng. Không xong rồi, chắc chưa bị mất hình tượng đâu đúng không?

Len lén liếc nhìn vẻ mặt của Kinh Trập.

Kinh Trập không bận tâm, cười, "Cơ thể Trí Tú không được tốt, gần đây lại bận rộn như thế, anh hy vọng Trân Ni có thể giúp đỡ cô ấy thường xuyên."
Lại là Trí Tú! Trân Ni không nén được bắt đầu thầm chửi bậy. Giúp đỡ cô ta?? Cô ta bớt ôm đồm quá nhiều là được rồi, hơn nữa, việc đó chưa chắc sẽ do ai tiếp nhận đâu, dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng Trí Tú sẽ làm việc đó? Dựa vào cái gì chắc chắn rằng tôi sẽ thua Trí Tú??!! Dựa vào cái gì??!!!!

"Em biết rồi. Có thời gian em sẽ giúp cô ta." Nhưng, những lời này tuyệt nhiên không thể không nói, bản thân tựcảm thấy mình không thể cự tuyệt yêu cầu của Kinh Trập. Chỉ là ngẫm lại thì cái bộ dáng của Kinh Trập khi nghe nàng cự tuyệt cũng khiến nàng khó chịu đến muốn khóc. Cho nên, tuy rất không vui, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

"Thực sự cám ơn em, Trân Ni. Em tốt bụng như vậy, không biết người may mắn nào có thể cưới được em."

Trân Ni lâng lâng, "Không có gì đâu mà, tính khí em không có tốt đến vậy đâu, ha ha!" Trí Tú ơi Trí Tú, cô vĩnh viễn cũng đừng có xuất hiện!! Ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuithk