Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Up: www.fb.com/ntt

Tác giả : cass_only_love_dbsk

Giới thiệu nhân vật

- Jung Yunho: 17t, là nhị thiếu gia của Chủ tịch Jung- chủ tịch tập đoàn xe hơi lớn nhất Hàn Quốc. 

-Kim Jaejoong: 17t, hiện là học sinh trường Risỉng Sun danh giá. 

-Park Yoochun:17t, bạn thân của Yunho vừa từ Mĩ trở về. Là con trai của chủ tịch tập đoàn đá quý Sky. 

-Kim Junsu: Em trai của Jaejoong, nổi tiếng là con cá heo đẹp nhất Hàn Quốc. 

-Shim Changmin:16t, em họ của Jaejoong, thần đồng của Rising Sun với IQ 150. 

Trường Rising Sun 

..........Két...s.s.s.s... Chiếc xe thể thao màu đỏ sáng bóng phanh gấp làm bụi bay mù trời. Một đám học sinh ùn ùn kéo ra phía cổng chính, chen lấn, xô đẩy cốt chỉ để nhanh chân chiêm ngưỡng 2 học sinh mới, nghe giang hồ đồn là vừa đẹp trai, chịu chơi lại là con nhà giàu có nhất Seoul. Đám con gái thì nhìn mắt cứ như mèo thấy mỡ bu kín lấy cổng trường, còn bọn con trai thì có vẻ không có chút thiện cảm nào cả. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Cánh cửa xe vừa mở là...rầm..ầm..ầm...bụp... một chuỗi âm thanh không mấy êm tai từ đâu xuất hiện phá vỡ không gian nhốn nháo, vài phút sau là tiếng còi xe cấp cứu hối hả đưa những nạn nhân xấu số đến bệnh viện vì...mất máu qua nhiều [ tại thiên...tại thiên...] 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Tại sao ư? không khó để phải giải thích. Đó là 2 nhân vật ngồi trong chiếc xe thể thao kia. Jung Yunho- con trai chủ tịch tập đoàn xe hơi lớn nhất Hàn Quốc, 

anh mặc một chiếc áo sơ mi phá cách, khoác thêm chiếc áo khoác nâu và chiếc quần đen ôm sát tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân dài. Đó mới chỉ là nhìn một cách tổng quát thôi nhé! Nếu kẻ nào thừa máu dũng cảm mà nhìn thêm chút nữa sẽ thấy ngay vẻ đẹp hoàn mĩ cua thiếu gia nhà họ Jung. Cao 1m86-dáng chẩn à nha! Nước da nâu quyến rũ với mùi socola thoang thoảng khiến cho lũ con gái mới ở gần thôi cũng đã phụt máu mũi mà chết từ từ rồi. Mái tóc đen cắt ngắn ôm sát vào gương mặt đẹp trai đến từng góc cạnh. Chiếc sơ mi “quyên” cài vài nút phía trên “vô tình” để lộ mảng ngực quyến rũ đến ngạt thở, từng cơ ngực rắn chắc lộ ra khiến bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ. Chẳng kém phần đẹp trai, Park thiếu gia- Park Yoochun “toả sáng” đến chói mắt. Cao ngang bằng Yunho nhưng Yoochun không manly như Yunho mà lại mang 1 vẻ đẹp lãng tử. Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm với chiếc cổ áo phá cách trông khá là “bồng bềnh”, khoác ngoài là chiếc áo khoác xanh nhạt hơn với tà dài tà ngắn đan xen. Chiếc quần đen bó sát cộc trên mắt cá chân trông khá đặc biệt. Nhưng đặc biệt hơn cả là mái tóc được “ đăng kí bản quyền” và đôi môi không-thể-nào-quyến-rũ-hơn. Tóc mái đen được chuyên gia hàng đầu Hàn Quốc cắt tỉa một cách cẩn thận, đôi môi căng tràn thơm hương vali đẹp đến mê hồn [hehe giống trong Mirotic ý] . Trường Rising Sun hôm nay náo loạn cũng chỉ vì hai thiếu gia giàu có đẹp trai này! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tao đã nói với mày rồi mà mày có chịu nghe đâu, bây giờ thì thấy chưa, một lũ con gái con trai nhà người ta phải vào bệnh viện rồi đó. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Chunnie ah! Mày đừng có mà giả nai ngây thơ trước mặt tao, coi kìa cái đuôi cáo chui ra rồi kìa. Mày đừng quyên là mày cũng góp phần không ít trong việc đưa con nhà người ta vào viện đấy! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Hehe Yunho ah! Ai mà chẳng biết mày nổi tiếng trong việc làm con nhà lành bị mất máu hả? Bệnh viện Seoul chắc phải biết ơn Jung thiếu gia lắm nhỉ? Mày giúp họ kiếm nhiều tiền thế cơ mà! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Yah!!! Park Yooochun! Mày cũng chả phải vừa đâu, đừng có mà đứng đấy chọc tao! Ủa mà sao vừa rồi tao thấy ít học sinh ra đón tụi mình vậy? Trường này ít người thế cơ à? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Ukm… cũng lạ thật nhỉ, trường này toàn con nhà giàu ăn chơi, chẳng lẽ tao với mày mới qua Mĩ vài năm thôi mà đám nhà giàu ở Seoul chết hết rồi à? 

Hai thiếu gia nhà ta hôm nay bị đối xử quá ư là thờ ơ nên máu lên não chậm hay sao mà loay hoay 1 lúc mới phát hiện ra đám xôn xao, ồn ào ở phía trước. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Này Yunho!!! Tao có nhìn nhầm không ấy nhỉ? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tao không phải mày thì làm sao mà biết. Mày bị bỏ rơi đau lòng quá nên đầu óc có vấn đề à? Yunho chẳng thèm quay lại, mắt vẫn đảo lung tung. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Mày bị mù mới không thấy thì có. Vừa nói Yoochun vừa kéo tai Yunho về phía sân trường- nơi đang vô cùng ồn ào. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Hả??? Tao có nhìn nhầm không vậy? Sao…sao..trường này đông học sinh vậy? Chẳng phải là vào bệnh viện hết rồi sao? Yunho nói mà cái quai hàm gần hôn đất 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tao với mày qua coi thử đi!!!! Lẹ lên, lượm cái quai hàm của mày lên giùm tao đi 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Uhh..uh.. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yunho và Yoochun vội vã chạy lại xem cái “đám ồn ào” phía trước sân trường. Khó khăn lắm mới chen được vào trong xem, 2 người đã phải hi sinh khá nhiều nụ cười chết người mới mở được “ đường máu” tiếp cận “khu trung tâm”. 

Đập vào mắt 2 vị thiếu gia nhà ta là một cảnh tương vô cùng hoành tráng!!! Ba chàng trai trước mặt họ toả sáng và được yêu quý hơn cả họ. Có vẻ máu nóng đang sẵn trong người khi thấy cảnh này thì độ Hot lại càng tăng lên. Như vậy là sao chứ??? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Đơn giản, gọn nhẹ, dễ hiểu thôi bởi vì 3 ngôi sao sáng gia nhất trường đang đứng ở đây mà. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Người thứ nhất chính là Ckoi Kang Changmin- cậu ấm cuả ông chủ tập đoàn trang sức lớn nhất hàn quốc. Cao 1m88 mặc dù mới có 16t, áo thun với cái mũ to phía sau nhìn rất ư là… cute. Chiếc quần đen không chút cầu kì bó sát lấy đôi chân…dài khủng khiếp của cậu đan xen với đôi giày trắng trông nổi thấy ớn. Thằng này nhỏ mà bày đặt chơi nổi….. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Ngay kế bên là một con… cá heo “dễ thương” không kém. Khuôn mặt bầu bỉnh, 2 bên má hồng hồng dưới ánh nắng buổi sớm nhìn thật không chê vào đâu được. Junsu cũng ăn mặc khá đơn giản, vì trời hơi se lạnh nên cậu đội thêm chiếc mũ len mỏng màu xám, tôn thêm vẻ bóng mượt của mái tóc thiên thần. ui dễ thương thật nhưng…. sao thương chẳng dễ!? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Và đây…! Gương mặt thiên thần cuối cùng suất hiện! Kim Jae Joong!!!! Không rõ nguồn gốc… í quên không rõ xuất sứ gia đình. Phải thừa nhận một điều là Jae Joong đúng là một thiên thần. Dáng người chuẩn hơn người mẫu với vòng eo đến con gái còn phải nể. Gương mặt “xinh đẹp” với nước da trắng hồng tự nhiên khiến người ta phải ghen tị, đôi mắt to, đen trong vắt thoáng nét buồn mênh mang. Đôi môi hồng tựa cánh hoa anh đào sáng sớm- thơm, mát lành đến mê hồn! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Đứng chôn chân nhìn 3 “thiên thần” khiến cho Yunho và Yooch mỏi nhừ cả chân. Đúng ra không hẳn là bị mê muội bởi những vẻ đẹp kia nhưng cũng “xúc động” vài phần. Tuy nhiên cảm giác bây giờ là không chút thiện cảm. Ai đời bỏ mặc 2 thiếu gia đẹp rạng ngời để tụ đám ở đây chứ!!! Thật là… thật là… bất lịch sự. Do không để ý nên Yunho và Yoochun bị đám nữ sinh xô đẩy ra ngoài từ hồi nào, chỉ biết đứng ngoài nghe la ó ầm ĩ. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Chang Min ah! Lấy của em nay! Em tự tay làm đấy! ngon lắm đó, oppa ăn thử đi!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Của em mới ngon này!!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Của em ngon hơn!!! Oppa ah~~~~~ 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Uh từ từ đã nào! Mang…mang.. vào cangtin giùm oppa nhá!!!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Chang Min hôm nay lại được ăn thoả thích rồi, nhưng mỗi tội là phải đứng nắng một chút thôi. Hai tay “bận bịu” với đám đồ ăn khiến Minnie nhà ta choáng váng phải dựa vào vai Junsu! Ôi Junsu ah! Huynh thật là tốt với em muk hehe!!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Yah!!!! Con heo kia tránh xa hyung ra! Mày muốn đè chết anh mày đấy hả? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Hihi cho em tựa một chút xíu đi mà, em yêu hyung lắm lắm lun á há há. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Trong khi đó…. 

- Jae ah~~~ lát anh ăn cơm với em nha!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tôi không phải là Chang Min 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Jae ah! Xíu nữa đi học về mình cùng đi chơi nha! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tôi không thích đi chơi với con trai vào buổi tối! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Jae ah~~~~ 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Jae ah~~ đi chơi với em nha!!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Jae ơi!!!! - YAH MẤY NGƯỜI CÓ IM ĐI KHÔNG HẢ??? ĐỪNG THẤY TÔI KHÔNG NÓI GÌ MÀ LẤN TỚI NHA! HÔM NAY NGHE NÓI CÓ HỌC SINH MỚI NÊN TÔI MỚI RA ĐÂY! TÔI RA ĐÂY XEM NGƯỜI TA CHỨ KHÔNG PHẢI RA ĐÂY CHO MẤY NGƯỜI NGẮM RỒI NÓI MẤY LỜI LÃNG NHÁCH NHƯ THẾ ĐÂU!!! NGHE RÕ CHƯA HẢ? CÓ TRÁNH RA KHÔNG THÌ BẢO??? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

1s 

2s 

3s 

4s 

5s…. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- BỘ MẤY NGƯỜI ĐIẾC….. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Jae nhà ta chưa kịp nói hết câu thì…. Rầm….ầm…ầm…Lũ người nhiều chuyện ấy đã được “rửa tai” bởi những câu nói “nhẹ nhàng” của cậu và hiện đang trong tình trạng hôn đất “ nhiệt tình”. Có vẻ khá quyen thuộc với chuyện này rồi nên nhiều tiền bối đã nhét sẵn bông vào tai khi thấy mặt Jae đỏ lên, cái miệng dễ thương chu ra. Ôi thật là một ngày…chết chóc… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Mải nghe lời “vàng ngọc” của Jae mà quyên mất Jung thiếu gia và Park thiếu gia. Hai chàng cũng vừa được Jae rửa tai xong nek, hình như vẫn chưa hoàn hồn thì phải. Hôm nay là cái ngày gì mà xui dzữ dzậy hả trời! Chưa kịp cưa em nào đã gặp phải 3 đối thủ đáng gườm lại còn được người ta tặng không một bữa rửa tai chất lượng nữa chứ. Nhắc đến mới nhớ, Jae nhà ta hôm nay tâm trạng khá là vui vì nghe nói có học sinh mới chuyển vào trường, nghe đâu còn manly hơn Jae Joong nên muốn ra thử sức… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Bộ 3 Min-Su-Jae tiến lại chỗ HoChun với nụ cười đầy thách thức… 

- Xin chào, rất vui được gặp 2 bạn, 2 bạn là học sinh mới phải không? Vừa nói Jaejoong nở một nụ cười quyến rũ khiến cho ai đó lỡ mất một nhịp tim, nhưng Jaejoong cũng không quyên tặng ánh mắt thách thức vào “đối thủ. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Uhm…ah…uh rất vui được gặp cậu, tôi tên là Jung Yunho, thường gọi là U-know! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Hihi nice to meet you!!! Tôi là Park Yoochun, tên tiếng Anh là Micky. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Mới nghe đến đấy tiếng Su su đã chen vào khí thế: 

- Haha 2 người này thú vị thật đấy, còn bày đặt tên tiếng Anh nữa, nói cho mà biết nhá, Kim Junsu này từ bé đến giờ ghét nhất là bọn hay nói tiếng Anh nhá, nói cho mà biết nhá, lần sau cấm nói tiếng Anh trước mặt tôi nhé! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Bị nói cho một hồi khiến Yoochun vừa bực vừa xấu hổ, mặc người đẹp, mặc dễ thương, dám nói Yoochun này như thế là không xong: 

- Yah!!! Tôi nói gì thì kệ tôi, mắc mớ liên quan gì tới cậu? lại còn nhá với chả nhẩm, bộ cậu bị nói lắp hả? có mỗi một từ mà nói mãi, không có từ gì thay nữa ak? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Moo???? Cậu ta vừa nói cái gì??? Mình có nghe nhầm không vậy??? Dám nói mình bị lắp hả??? Bộ tên này chán sống rồi hả???? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Cậu nói ai bị lắp hả??? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Ủa ai bị lắp thì người đó tự biết. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- YAHHHH!!! TÔI NHỊN ĐỦ RỒI ĐẤY, CÁI GÌ MÀ 

MICKY CHỨ, NGHE NHƯ CON CHUỘT MICKEY ẤY, HAHA ĐÚNG RỒI, CON CHUỘT! LỚN ĐẦU CỠ ĐÓ MÀ TỰ NHẬN LÀ CON CHUỘT…. HAHA MẮC CƯỜI QUÁ ĐI…HAHA….HAHA.. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yoochun giận đến tím cả mặt: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Tôi tên gì là quyền của tôi, không phải chuyện của cậu. Tôi là chuột con hơn cái người nhìn cứ như con cá heo đang đi trên cạn ấy. Vòng 3 của cậu hơi to so với bình thường đấy!!! Chắc là đi lại khó khăn lắm phải không? [ cái mặt Chun gian thấy rõ rồi kìa hjhj] 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Cậu là cái đồ biến thái hả? Tôi thế nào là chuyện cuả tôi, còn hơn cái loại người nhiều chuyện, cái mỏ lúc nào cũng chu ra, bộ cậu muốn người khác hôn lắm hả? 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- YAH!!! CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG HẢ, 2 NGƯỜI LÀ KẺ THÙ HAY SAO MÀ ĐỨNG GIỮA SÂN TRƯỜNG LA LỐI OM SÒM VẬY HẢ??? Tiếng Jaejoong làm cho 2 cái loa im bặt, đúng là nhà họ Kim có tài quát mắng bẩm sinh. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Sau khi giải quyết 2 cái miệng quá volum kia, Jaejoong mới bắt đầu hành động, kịch hay còn ở phía trước…. Khẽ nở một nụ cười nửa miệng, Jae tiến gần hơn về phía Yunho. Yunho khi thấy nụ cười của Jaejoong cũng đã đoán được phần nào ý định của Jaejoong, anh cũng khẽ cười đáp lại: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Xin lỗi nha, bạn tôi có phần nóng tính 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Ukm không sao, Su nhà tôi cũng nóng tính mà. Cậu vừa dứt câu liền nở một nụ cười thật tươi và vô cùng “ngọt ngào”. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yunho cũng hơi choáng nhưng nhận ra ánh mắt thách thức của Jae anh cũng nở một nụ cười thật quyến rũ. Không biết Jaejoong có bị ảnh hưởng gì không mà chỉ thấy đám nam sinh, nữ sinh trong trường đổ rầm rầm xuống đất. Tình thế thật là căng thẳng, phải có một người kết thúc ngay cuộc đấu nụ cười này chứ không thì học sinh trường này vao bệnh viện cả lũ. Sau một hồi giải quyết bữa tráng miệng nho nhỏ, Changmin mới bắt đầu phân tich tình hình, có vẻ không được khả quan cho lắm. Nuốt vội miếng bánh cuối cùng, cậu vội vàng chạy lại bên Jaejoong: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Hyung ah! Trời bắt đầu nắng rồi, mình vào căng tin đi. [ Trời có nắng cũng không chói mắt bằng nụ cười của 2 người đâu] 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- Ukm mình đi thôi…Susu mình đi thôi. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Trước khi rời khỏi, Jaejoong và Yunho nhìn nhau như mún nói….” Cậu cứ chờ đấy”. Hôm nay đúng là một ngày dài của trường Rising Sun.

Jaejoong’pov 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Cậu ta là cái quái gì chứ, giám nhìn mình bằng ánh mắt đấy ah? Nhìn người thì đẹp mà cái tính xấu thấy mồ, từ trước đến nay chưa ai dám nhìn mình như thế cả, được lắm Jung Yunho, cậu cứ đợi đấy! Ôi! Sao hôm nay là cái ngày gì mà xui dzữ dzậy hả trời??? điên lên mất…. 

End Jaejoong’s pov 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yunho’s pov 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Haizzz… bực quá đi mới ngày đầu đến trường đã có đối thủ rồi, xui ghê lại còn gặp phải người dữ nữa chứ, làm mình mất mặt gần chết…điên lên mất thôi… Mà cậu ta cười..đẹp thật, da trắng hơn cả con gái nữa chứ… đúng thật là…. Ôi! Chết rồi…Jung Yunho, mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả??? 

End Yunho’s pov 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Sáng hôm sau, phòng học lớp 11A1 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Cô Lee bước vào phòng rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay theo sau cô có thêm 2 cái xác người trông quyen quyen làm học sinh trong lớp bàn tán khí thế… Ra hiệu cho cả lớp im lặng, cô thông báo: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Hôm nay lớp ta có hai bạn mới chuyển vào, Jung Yunho và Park Yoochun, cả lớp làm quyen với 2 bạn nha.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Ngay lập tức dưới lớp họp chợ: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Eh! Đó có phải là hai anh đẹp trai hôm qua cãi nhau với Jaejoong và Junsu không?” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Đúng rồi! Lần này 3 anh em nhà họ gặp đối thủ rồi…” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Chuẩn không cần chỉnh, chỉnh không cần sửa, sửa là hỏng…” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Thôi đi ba, muốn nói gì thì nói đại đi vòng vo mãi, nhức hết cả đầu!” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Oh thì sắp có kịch hay coi rồi. Chúng mày cứ chờ xem…. Tiên tri nổi tiếng đã nói là chỉ có chuẩn…” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Thôi nổ vừa thôi, banh xác bây giờ.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “THÔI NÀO CẢ LỚP, IM LẶNG ĐỂ CÔ XẾP CHỖ. Yunho~ em sẽ ngồi gần Minho, ở bàn thứ 3 từ dưới lên, dãy A. Ngay trên bàn của Jaejoong và Junsu. Còn em Park Yoochun, em ngồi với bạn Changmin ở dãy A bàn cuối cùng.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Dạ chúng em cảm ơn cô. Mong các bạn giúp đỡ.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Thôi bây giờ ra chơi rồi, các em tranh thủ làm quyen với các bạn đi.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Cô giáo đi rồi, chiến tranh bắt đầu: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Chào cậu! rất vui được gặp lại cậu, Jaejoong! không ngờ lại học cùng lớp nhỉ, lại cùng ngồi gần nữa, đúng thật là rất có duyên nhỉ.” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Chào, cậu Yunho! Tôi không biết chúng ta lại có “duyên” như vậy đấy!Minhoah~ cậu thật có phúc, được ngồi gần thiếu gia nhà họ Jung, thật là vinh hạnh quá, khiến người ta phải ghen tị đấy!”. Jaejoong đầy giọng mỉa mai. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “Ồ không dám, Jaejoong ah~ nếu cậu thích thì hãy đổi chỗ choMinhođi.”. Yunho cười nham nhở, điều đó thật sự khiến Jae nhà ta sôi máu!!! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Tôi mới là người không dám, tôi sợ mình sẽ phải vào viện sớm thôi…” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Hì hì sao lại vào viện???”. Yunho tưởng bở 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Thì tôi sợ mình không thể chịu đựng được một người “có duyên” như cậu, ở gần cậu dễ tăng huyết áp lắm!” Jaejoong cười nửa miệng mỉa mai 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Cậu…cậu…” Yunho giận tím mặt, chưa bao giờ có ai dám nói với anh kiểu đó cả 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Tôi làm sao?? Cậu đừng làm tôi sợ haha”. Jae nhà mình quả thật chơi độc thiệt. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yunho nóng mặt bỏ đi chỗ khác, và để lại một Jaejoong với nụ cười vô cùng đậm chất evil vì chiến thắng khá dễ dàng. [ Mới có thế mà đã đi rồi ah? Cậu còn non lắm, dám đấu với tôi ah? Về học tiếp đi nhé haha]. Và cùng lúc đó là… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Good morning! Lại gặp cậu rồi nhỉ? Thật là….”. Yoochun nở một nụ cười vô cùng là “ dạn dỡ” tiến về phía bé Su Su nhà mình. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Tôi không có biết tiếng Anh, cậu có thể nói tiếng Hàn được không? Tôi bị dị ứng với những kẻ luôn lên mặt trí thức bằng cách nói tiếng Anh”. Junsu nhìn thấy Yoochun thì thật chẳng khác nào kẻ cắp gặp bà già…Haizzz 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Oh really? Sorry! I don’t know”. Yoochun càng muốn chọc giận Junsu vì bé Su nhà ta khi giận nhìn rất đáng iu mừ hehe 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “…..” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ui giận rùi hả? Sorry nhé”. Thật đúng là Chun…. - “ Tôi nào dám giận một “ trí thức” như cậu”. Junsu khẽ nhếch môi 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Vậy sao???”. Yoochun nhướm mày tỏ vẻ nghi ngờ 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Đương nhiên rồi, tôi đâu có to gan như thế, tôi cũng không có khả năng đáp lại mấy câu tiếng Anh của cậu….” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Sorry nhé! Tôi quyen rồi, không sửa được. Mà nghe nói anh em nhà cậu giỏi lắm mà, đừng khiêm tốn thế chứ”. Chun vô tình khơi đến chuyện “ giỏi” làm Su điên tiết… Chun ah~ anh vừa phạm một sai lầm lớn đấy! 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ VÂNG CẢM ƠN ĐÃ QUÁ KHEN, ANH EM NHÀ TÔI DỐT LẮM NÊN PHẢI KHIÊM TỐN CHỨ KHÔNG GIỎI NHƯ “AI KIA” ĐỂ MÀ KHOE KHOANG ĐÂU… TỐT NHẤT LÀ CẬU TRÁNH XA TÔI RA, TÔI SỢ LÀM ẢNH HƯỞNG TỚI HÌNH ẢNH TRÍ THỨC CỦA CẬU LẮM”. Su phun một tràng dài làm Chun chết lâm sàng luôn. Gì chứ nghe tần số của cá heo khi quát thì thật là…..( tội lỗi…tội lỗi….) 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “……” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Không im thì biết nói gì được nữa, hôm qua mới bị rửa tai chưa kịp hồi phục thì hôm nay lại được “ân huệ” rửa miễn phí một lần nữa. Yoochun chỉ còn biết lê lết về chỗ mà ngồi, nhưng thật xui xẻo bởi người ngồi cạnh anh lại là Shim Changmin- một trong 3 cái loa của trường. Haizzz tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Khẽ liếc qua Changmin đang hăng say giải quyết đống snack, anh choáng váng khi nhìn thấy chiếc bảng tên “ Shim Changmin- 16 tuổi”. 16 tuổi học lớp 11? Thường thì chuyện đó ở trường khác là bình thường nhưng đây là trường danh tiếng nhất Seoul, không thể có chuyện xác định mập mờ tuổi trong khối lớp được, lại càng không thể xếp nhầm lớp cho một thằng 16t lên học lớp của kẻ 17t được. Tuy không hiểu nhưng Chun cũng chả dám lên tiếng hỏi thẳng Changmin, mất công lại được một trận rửa tai nữa thì khổ. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Gần như cả buổi sáng cặp đôi HoChun không dám động vào anh em nhà họ Kim, ngu gì mà gây hoạ nhiều vào buổi đầu đi học chứ. Và rồi…..” reng…reng…” chuông báo hết giờ học buổi sáng… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Yah! Hú hú! Ôi my foods!!! Tao đến đây”. Tiếng hét của Changmin làm cả Yunho và Yoochun giật mình, còn cả lớp vẫn bình thường như vẻ đã quyen thuộc với chuyện này lắm… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Này Minho! Cậu ta làm sao thế?”. Yunho khẽ khềuMinholại hỏi, vẻ mặt vô cùng là ngạc nhiên 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ah! Cậu mới đến nên chắc không biết, cậu ta cứ đến lúc hết giờ và chuẩn bị đi ăn trưa là như vậy đó”.Minhora sức giải thích cho Yunho hiểu cái “nguyên nhân sâu xa” của những hành động kì lạ của Changmin 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ À mà nàyMinho! Cậu ta mới có 16t mà sao….”. Yoochun vội vàng hỏi 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ À chuyện đó hả? Cậu ta là thần đồng của trường mình á, IQ 150 lun. Mới trong có 2 tháng nghỉ hè mà cậu ta hoàn thành xong chương trình lớp 10 luôn, ở cái trình độ của cậu ta có thể bây giờ đã có thể thi đại học rồi. Chỉ tiếc….” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Tiếc cái gì???”. Cả Yunho và Yoochun đều há hốc miệng hồi hộp 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Chỉ tiếc là…. Jaejoong và Junsu đang học lớp 11, cậu ta phải ở lại để “ giúp đỡ”….” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Hahahahahaha…. Mắc cười quá đi”. Yunho và Yoochun ôm nhau cười khi ngheMinhonói…” Thật là… hahaha” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Hai cậu làm ơn im giùm tớ đi, 3 người đó mà biết là tớ không có đường về quê ăn tết đâu”.Minhosợ hãi bịt mồm hai cái loa đang cười quá cỡ 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ừ… bỏ ra…ặc…ặc…không cười..không cười nữa…” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Thôi đi xuống canteen đi, cũng trưa rồi đấy… đi ăn thôi” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Sau trận cười vô bờ bến, HoChun cùngMinhođi ăn, cười nhiều quá nên thấy đói ghê luôn á. Chưa kịp bước vào canteen đã nghe thấy tiếng đám con trai con gái nhao nhao hét ầm ầm 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Changmin aah~ lấy cơm của em này” 

- “ Changmin ah~ đồ tráng miệng này của Pháp đấy, ngon lắm! anh ăn đi!!! 

- “ …..” 

- “…..” 

- “…………” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ukm hì hì mấy bạn cứ để ở trên bàn đi”. Tiếng Changmin sang sảng… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Bàng hoàng trước thảm cảnh trước mặt, HoChun nhà ta lại được 1 phen hú hồn bởi trên bàn ăn của Changmin gần giống như một quầy hàng ăn thu nhỏ, thế nhưng bàn ăn của Jaejoong và Junsu lại chẳng có gì nhiều ngoài suất ăn của họ. Nhìn hai thằng bạn há hốc mồm vì ngạc nhiên,Minhokhông nỡ làm mất hình tượng của 2 người liền vội giải thích: 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Changmin rất hám ăn nên học sinh trong trường nếu ai muốn kết bạn với cậu ta thì trước tiên phải làm hài lòng cái dạ dày không đáy của cậu ta, còn Jaejoong và Junsu thì thích yên tĩnh, 2 anh em nhà ấy rất ghét bị làm phiền trong khi ăn nên chẳng ma nào ngu mà làm phiền cả. Giờ thì hai cậu nên ngậm miệng vào đi, một đàn châu chấu bay vào miệng no luôn bây giờ”.Minhonói xong thở hổn hển lấy hơi 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ah ra là thế”. Hai kẻ “ngoài hành tinh” đồng thanh đáp, gật gù ra vẻ hiểu chuyện. “ Này Yoochun! Mày có thấy cậu Changmin đó rất giống thằng Kibum nhà tao không?” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ừ mày nhắc tao mới nhớ… mà sao mãi không thấy nó đến tìm tụi mình nhỉ? học cùng trường mà chẳng thấy mặt mũi nó đâu cả” 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Yunho còn chưa kịp trả lời thì…. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ TRÁNH RA…. TRÁNH RA NÀO… CHO QUA… CHO QUA CÁI…NÉ RA… NÉ RA!!!”. Tiếng hét hãi hùng đó bay ra từ miệng của Kibum, đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến…haizzz 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Yunho hyunh! Yoochun huynh! Hai người cũng ở đây à? Mau ra ngồi ăn cùng em này!”. Kibum hai tay xách cả đống đồ ăn vẫy vẫy 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Hả??? Ukm…oh… ra liền…”. Yunho và Yoochun lại được một phen sock nặng…. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Ngay lập tức cả canteen đổ dồn ánh mắt về phía Ho-Chun-Bum, kể cả Changmin-kẻ đang tích cực chiến đấu cũng ngẩng lên xe.. Ôi! Thật là…. Yunho và Yoochun đang lo lại chuẩn bị phải gây chiến với Jaejoong và Junsu thì… 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Ôi chà chà…ai vậy ta? Chẳng phải là Kibum của 11A2 sao? Cậu quyen với Yunho và Yoochun à? Haizz trái đất thật là nhỏ bé quá”. Tiếng nói thánh thót đó phát ra từ cái miệng đang nhồm nhàm nhai thức ăn của Changmin. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

- “ Là tôi đây! Sao?? Trái đất nhỏ hay to thì ảnh hưởng gì tới cậu à? Tôi quyen ai cũng không phải chuyện của cậu. Đừng có cái kiểu vừa ăn vừa nói như thế chứ… thật là…”. Kibum phản bác ngay lập tức khi phát hiện ra câu nói đó của Changmin. 

<br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" /><br style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; line-height: normal; text-align: start;" />

Và cuộc chiến tranh thứ 2 trong ngày bắt đầu, rất may nạn nhân không phải là cặp HoChun chứ nếu không chắc phải chuyển trường luôn quá. Hỏi dò mãi mới biết Changmin và Kibum là kì phùng địch thủ trong khoản ăn uống của trường… Ôi! Cái thế giới này quả thật nhỏ bé! Không biết sau này còn chuyện gì nữa đây…..

Cuộc sống thật lắm điều trùng hợp đến kì lạ… là duyên số chăng??? 

Rời trường sau ngày đầu tiên “thú vị”, Yunho và Yoochun bây giờ đang ngồi thư giãn cho đầu óc được giải toả. 
Giờ mà không thư giãn thì chắc chết luôn quá, cả ngày hết **** nhau lại nói bóng gió với 3 anh em nhà Jaejoong thì có thần thánh cũng không chịu được huống chi là 2 con người trần mắt thịt chứ…. 

- “ Yoochun này! Mày thích cái cậu Junsu đấy à?”. Yunho hỏi sau khi đã uống “vài” cốc nước để lấy lại tinh thần 

- “ Ủa dễ nhận ra như thế sao? Tao tưởng là chuẩn lắm rồi chứ?”. Yoochun kẽ giật mình khi bị Yunho nói trúng tim đen 

- “ Chuẩn thì có chuẩn…. nhưng cái đó chỉ để che mắt người ta thôi, không qua nổi mắt tao đâu. Khai. Thật. Mau”. Yunho gằn từng tiếng khi thấy dấu hiệu chuẩn bị nói dối của Yoochun. * hehe appa mình cáo già wa’* 

- “ Ờ thì… tao thấy cậu ta rất thú vị…” 

- “ Thú vị…chỉ thú vị thôi sao?”. Yunho ngước lên nhìn thẳng vào mắt Chun khiến Chun lúng túng 

- “ Thì…thì..nhìn cậu ta cũng khá dễ thương và cá tính, nhất là khi giận dữ!”. Mặt Chun đỏ lên thấy rõ khi bị Yunho bắt bẻ. 

- “ Khá dễ thương thôi sao? Chunnie ah~ từ khi nào mày biết đỏ mặt vậy? lâu chưa hahaha”. Nhìn cái bản mặt dày dạn kinh nghiệm tình trường của Yoochun đỏ lên thật khiến người ta không thể không ngạc nhiên. 

- “ ĐÚNG ĐẤY! CẬU TA DỄ THƯƠNG, RẤT DỄ THƯƠNG! ĐƯỢC CHƯA? YAH MÀY CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ? THÍCH CHẾT SAO?”. Chun nhà mình nóng máu thật rồi…” Đừng chỉ có nói về chuyện của tao, còn mày nữa đó”. Chun đưa cặp mắt dò xét liếc xéo Yunho. [ hehe xem lần này ai đỏ mặt, mày đừng tưởng tao mù nhé, mày kết cái cậu Jaejoong đó mà, phải không Yunnie?] 

Trái với suy nghĩ của Yoochun, Yunho lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh… lạ thật… 

- “ Nói thật với mày, lúc đầu tao cũng có ấn tượng khá tốt về cậu ta, có lẽ đơn giản là vì đẹp. Tao cũng đang định cho cậu ta 1 cơ hội để tao… tìm hiểu…nhưng có vẻ cậu ta không hiền lành như vẻ bề ngoài…nếu không muốn nói trắng ra là đanh đá trái hẳn với bên ngoài…”. Yunho từ tốn trả lời làm Yoochun có phần ngạc nhiên. 

- “ Oh really? But I don’t think so” 

- “ Mày thôi ngay đi cho tao nhờ, tao không phải con cá heo dễ thương của mày. Mà hình như không chỉ có mày bị sét đánh bởi anh em nhà họ đâu, cứ yên tâm….” Cái nụ cười evil suất hiện ngay lập tức trên môi Yunho 

- “ Ý mày… ý mày là….”. Chun nhà ta chưa kịp nói xong thì Ho đã nhanh tay đưa một ngón tay lên che miệng Yoochun 

- “ Mày hiểu thì tốt…không cần phải nói ra… nói sớm mất vui hahaha”. 

- “ Tao sợ mày rồi đấy Yunho! Mắt mày có một mí thôi sao mà cái gì cũng nhìn ra vậy hả?”. Chun ngao ngán hỏi Yunho 

- “ Mày quên tao là con của ai rồi à? Đừng có ngạc nhiên quá…không tốt cho sức khỏe đâu Chunnie!!!” 

Yunho quả thật là một con người khó hiểu, chuyện gì của người ta cũng nhìn ra mà chuyện của mình thì mù tịt….haaizzz thiện tai…thiện tai… 

Những ngày sau đó là một chuỗi kinh hoàng với trường Rising Sun và đặc biệt là lớp 11A1. Tại sao ư? Chuyện đó phải hỏi đến một con Gấu điên đang nói bóng gió với một con Boo hâm, một con cá heo đang nheo nhéo **** thẳng vào mặt một con Chuột lì và 2 cái máy nghiền đang thi nhau làm việc hết công suất trong canteen. Ngày nào cũng vậy, nếu bạn ở lớp 11A1 sẽ thấy Yunho và Jaejoong đang chiến tranh, ngoài miệng thì luôn khen đối thủ đủ điều, trong thì ngầm **** nhau ầm ầm…Không được lịch sự như cặp Yunjae, cặp Yoosu nhà ta lại thi nhau tuôn ra những lời “vàng ngọc”, một kẻ nói tiếng Anh lèo lèo còn một kẻ nói tiếng “người ngoài hành tinh” vèo vèo… Thật là…lớp học mà còn hơn cái chợ. Tưởng rằng giờ ăn trưa sẽ trời yên biển lặng nào ngờ… trận chiến ác liệt và đẫm máu nhất trong ngày lại diễn ra ở canteen… Changmin và Kibum thi nhau…ăn. Ôi thật không chịu đựng được, lâu lâu hai nhóc lại tổ chức một cuộc thi ăn “nho nhỏ” để phân thắng bại, thi gì không thi lại đi thi ăn * em nể 2 oppa nì luôn á*. 

Người ta thường nói thương trường hơn chiến trường…mà không biết có một loại “chiến” nào đó đang ngày ngày diễn ra ở trường Rising Sun, nó còn khủng khiếp, khốc liệt và khả năng sát thương còn lớn hơn 2 loại “chiến” kia. Bởi vì lúc thì nó âm thầm kín đáo, khi ồn ào náo nhiệt lúc lại hỗn loạn binh đao…à quên..hỗn loạn đồ ăn. Haizzz thật là phí phạm mà…Nếu bạn không tin thì có thể đăng kí nhập học để học hỏi kinh nghiệm, đảm bảo sau khi ra trường sẽ vững vàng cả trong thương trường lẫn chiến trường, lợi cả đôi đường, [ Note: kèm theo đơn đăng kí nhập học là 1 tấn bông gòn để sử dụng trong 3 năm, cứ theo tỉ lệ mà tự chia]. 

JaeSuMin’s House 

Mọi ngày như mọi ngày….Vào một buổi tối nào đó, vào giờ nào đó quên xem đồng hồ, ở phòng nào đó quên xác định chủ nhân có 3 cái đầu đang chụm vào nhau để…nói xấu một vài người…nào đó…. 

- “ Jae hyung, Minnie! Su sẽ kể cho 2 người nghe về chiến thắng đầy vẻ vang của Su, nghe không?”. Susu hớn hở khoe. 

Và thế là hội bà tám…à mà không…ông tám được thành lập, bao gồm : Kim Junsu : Chủ xị, Kim Jaejoong và Shim Changmin: thành viên tích cực…. 

- “ Ukm, nói…nói nhanh…” Bốn con mắt thèm thuồng hướng về phía Su ú - “ Hôm nay con chuột họ Park bị em biến thành cô bé…à quên…cậu bé mắt bầm.. há há sáng mai 2 người sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu ta được make up by Su ú há há há”. Junsu cười đắc ý khi nói về chiến lợi phẩm của mìn 

- “ Là sao??? Sao nó lại bị thế??? Nói rõ xem nào”. Hai thành viên tích cực đưa 2 cặp mắt vô (số) tội lên nhìn Su ú 

- “ Là thế này….” Su ú lập tức nghĩ lại giây phút huy hoàng hồi chiều……………..[ chẹp..chẹp…Su phục Su quá đi há há…] 

~~~~flash back~~~~ 

Junsu đang chơi đá bóng cùng hội “ Cá heo club” thì bỗng nghe thấy tiếng nói khàn khàn của con chuột họ Park. 

- “ Hi every body! What are you doing???”. Chun nhà mình còn khuyến mại cho mấy mem trong club một nụ cười tươi rói. 

- “ Bộ cậu bị mù hay sao mà không thấy??? hay là người trí thức như cậu không biết trò này?” Su ú nhếch mép mỉa mai 

- “ Oh No..no..no..no! tôi biết trò này chứ, đương nhiên là biết, không những thế còn bắt bóng rất giỏi”. Chun vỗ ngực tự đắc 

- “ Bắt bóng? Thử không?” 

- “ Thử gì? thử như thế nào” 

- “ Tôi đá, một quả thôi, nếu cậu bắt được thì coi như tôi thua, còn nếu cậu không bắt được thì coi như cậu thua, và từ nay cấm được nói tiếng Anh trước mặt tôi” 

- “ Nếu cậu thua thì sao?” 

- “ Chẳng sao cả, nếu cậu sợ thì thôi vậy…” Su ú mặt tỉnh bơ đáp trả 

- “ Sợ gì chứ, đấu thì đấu” 

- “ Ok”. Su ú đắc ý…[ Park Yoochun lần này cậu chết với tôi há há há] 

Và thế là cuộc đấu bất ngờ đó bắt đầu. Thật là một sai lầm khi nhận lời với Su ú. Chun ngây thơ nhà ta không biết rằng Su ú là chân sút bất khả chiến bại của trường… Nói thật chỉ có kẻ ngốc mới nhận lời Su ú…hoặc biết đâu có ai đó đang giả nai…??? 

Thời khắc quan trọng đã đến, 2 người vào vị trí…. Không khí vô cùng nghiêm trọng… 

- “ Hey! Baby!!! Anh ở đây…”. Chun nói khi thấy Su ú đang chuẩn bị sút bóng 

- “…..”…[ Cái gì??? Baby à? ừ thì baby~~baby này] 

Vừa nghĩ Su vừa nhằm vào cái bản mặt 35 của Chun mà sút…..vèo…vèo….vèo…bụp!!! Quả bóng “an toạ” ngay mắt phải của Chun, nhưng dù sao Chun vẫn rất dũng cảm giữ lấy bóng… Mọi người xôn xao cuống cuồng đến đỡ Chun dậy, để lại phía đằng sau một con cá heo cười há há chiến thắng… 

~~~End flash back~~~ 

Và bây giờ…. 

- “ Há há há há há ặc…ắc…há há”. Chủ nhân của những âm thanh “thánh thót” đấy không ai khác là anh em JaeMin 

- “ Ha ha ha Su ah~ hyung thật…thật tự hào về em….hahaha…”. Jaejoong nói giữa tiếng cười. 

- “ Há há há há há Su hyung giỏi thật! em nể hyunh thật đấy… hyunh còn chiêu nào chỉ em với!!! em phải dạy cho tên Kibum hám ăn một bài học mới được….há há há” 

- “ Hehe hyunh có nhiều chiêu lắm…cứ từ từ mà học…” [ Xí…. Nó hám ăn thì em là gì hả??? chó chê mèo lắm lông à ku] 

Cứ như vậy những tiếng cười “hạnh phúc” vang lên trong ngôi nhà nhỏ bé của JaeSuMin. Và cách đó không xa có tiếng kêu thống thiết 

- “ YAH! NHẸ THÔI! MẤY NGƯỜI TÍNH LÀM BẦM CÁI MẮT BÊN TRÁI CỦA TÔI LUÔN À? Á..Á.. ĐAU…NHẸ TAY…NHẸTAYTHÔI…”. Chun nhà mình vừa kêu vừa ****. 

- “ Xin lỗi…xin lỗi cậu chủ’’ 

Haizz Chunnie ah~ đời anh sẽ phải chịu cảnh này dài dài… cứ chuẩn bi sẵn tinh thần là hơn….

 
Đúng như dự đoán của Su nhà mình, Park đại gia xuất hiện trong trường với một cặp kính đen to khủng bố để che đi vết thâm bên mắt phải. Và đương nhiên anh là tâm điểm của mọi sự chú ý…chẹp…chẹp… mức độ nổi tiếng của anh được tăng lên chóng mặt bởi… cái kiểu chơi nổi của anh. Chứ sao nữa, mặc đồng phục học sinh vô cùng là “ trong xáng” mà lại…đeo kính đen, ôi còn chơi nổi hơn nhóc Minnie nhà mình. [ Trời ơi sao mình lại nổi theo cái kiểu này chứ…huhu.. không phải vì cái tên cá heo đó thì mình ở nhà luôn cho rồi…hixhix…]. Đó chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện…KIM JUNSU. “Chủ nhân” của vết bầm tím trên mắt anh là Kim Junsu, người khiến anh mất đi hình tượng “ lãng tử” cũng chính là Junsu, vậy mà…vậy mà anh vẫn đến trường vì một lí do vô cùng sến “ Một ngày không được gặp Su ú chắc mình chết mất”… Ôi amen….. 

Hôm nay Junsu đến trường rất sớm để…gặp mặt Yoochun! Cậu nhớ anh sao??? Muốn gặp anh sao??? Ôi no no no…đương nhiên là không có khả năng đấy rồi ( au: thật sao??? Có trời mới biết hehe), cậu đến để chiêm ngưỡng tác phẩm được gián nhãn * Make by Junsu*. Nhưng…đợi mãi mà không thấy bản mặt của con chuột họ Park đâu cả, Su bắt đầu thấy nóng ruột, chỉ còn 2 phút nữa là vào lớp rồi mà vẫn lặn tăm. Hỏi Yunho thì nhận được cái bản mặt ngu-không-thể-tả của cậu ta, chắc là cũng mù tịt luôn rồi. 

[ Hixhix gì chứ, có cần phải nghỉ học luôn không? “cái đó” rất “nhẹ” mà? Haizz chán quá, không có cậu ta nói chuyện chán thật đấy…cậu ta đang ở đâu được nhỉ??? hả? hả?? hả??? oái…Kim Junsu mày đang ngĩ gì vậy hả??? OOMM!!! Tỉnh lại…tỉnh lại mau] 

Reng…. Tiếng chuông vào lớp cũng là lúc “con người nổi tiếng” bước vào lớp trước những tiếng hú…hú…ồ..ồ..wow..wow… Đó thật là một người tốt khi đã kéo Junsu ra khỏi cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt! Cái gì??? người tốt ư? “Người tốt” ấy không ai khác chính là Park Yoochun. Junsu nhìn thấy anh bất giác thở nhẹ, cậu không biết tại sao nhưng cái cảm giác bực bội lúc trước dường như đều tan biến khi anh bước vào lớp, cậu khẽ nở một nụ cười nhẹ….. 

Biết mình lại đang là tâm điểm của mọi sự chú ý khiến Yoochun thấy bực mình, nở một nụ cười lạnh lùng chết người, anh lên tiếng… 

- “ Mọi người đang nhìn gì thế? Bộ tôi lạ. lắm. sao” 

Lập tức hai mấy cái miệng im bặt, im như chưa bao giờ được im luôn. Không im để mà chết à khi mà Yoochun đi đến đâu là sát khí toả ngùn ngụt tới đó, ngay cả anh em nhà Jae-Su-Min và Yunho cũng im thì biết là thế nào rồi đấy. Đặt phịch cái cặp xuống bàn làm Changmin giật mình đến đứng tim 

- “ Cậu…cậu…cậu…không sao chứ???”. Changmin ấp úng hỏi dò [Nhìn cái mặt là biết rồi, chắc giận vụ Su ú nhà mình cho ăn…bóng chứ gì…haizzz thật là…] 

- “ Cảm ơn cậu, TỚ không sao!!”. Yoochun trả lời nhẹ tênh rồi nở một nụ cười dịu dàng. 

- “….” [ Ôi má ơi! Kíu con zới… cậu ta mà gọi con là CẬU xưng TỚ chắc là có chuyện lớn rồi….hixhix giảm thọ mất….huhu con chưa muốn chết… xin hãy thương lấy một người “ hiền lành, lương thiện” như con]. Changmin thầm cầu nguyện 

- “ Junsu này! Lát gặp tôi một lát nhé!” * Chun quay qua áp sát vào tai Su* “ Tôi có chuyện muốn nói”. Chun nở một nụ cười “mật ngọt chết ruồi” nhìn Junsu khi thấy cậu quay lại nhìn anh. 

- “ Uh được…được thôi…”. Junsu khẽ rùng mình khi thấy nụ cười đó, khí lạnh chạy khắp sống lưng. [ hixhix mình chết chắc rồi…huhu sao cô giáo chưa đến nhỉ???...huhu…] 

Buổi sáng hôm nay trôi qua trong mịt mù sương khói toả ra từ người Yoochun khiến ngay cả cô giáo cũng toát mồ hôi, giờ ăn trưa thật là đúng lúc. Chưa bao giờ lớp 11A1 lại yêu giờ ăn trưa như hôm nay, ngay cả Jaejoong, Changmin và Yunho cũng đều phải chuồn lẹ khi “ngửi” thấy mức độ sát thương bốc hơi ngùn ngụt quanh người Yoochun… Ôi ngày dài…. 

Mọi người dưới canteen đang bàn cãi sôi nổi chuyện của Yoosu, ai cũng tò mò không biết Su có bị Chun “hành” không. Ai ai cũng lo lắng chỉ trừ 2 con người vẫn hăng say ăn uống, không thể từ chối tiếng gọi của…dạ dày mà haizzz. Jaejoong thì đang vô cùng lo lắng, nhìn mặt Yoochun tức giận vậy cơ mà…không khéo Junsu sẽ bị…. 

- “ Này! Junsu nhà cậu làm gì Yoochun vậy, rất hiếm khi thấy nó ghê như thế!!!”. Yunho tò mò hỏi Jaejoong 

- “ Sao??? Hiếm lắm sao???”. Giọng Jaejoong run run 

- “ Ukm, khi cậu ta giận sẽ rất đáng sợ…thường không làm chủ được bản thân…”. Yunho thấy Jae run liền chọc thêm cho cậu sợ 

- “ Thế…cậu ta thường làm gì???? hả???” 

- “ Tuỳ hứng thôi….thường thì….” 

- “ Thường thì….thường thì làm sao hả???”. Jaejoong gắt lên, cậu mất bình tĩnh thật rồi 

- “ AHHHHHHH JUNSU….JUNSU” 

Cậu và Yunho quay đầu lại thì….rầm…rầm… một đám nữ sinh té xỉu khi thấy bộ mặt của Junsu. Mới có 10 phút thôi mà Junsu đã thân tàn ma dại rồi sao? Không hẳn là như vậy nhưng cũng gần là như vậy. Quần áo không xộch xệch, đầu tóc không bơ phờ nhưng mặt thì….ôi thật là tội lỗi. Xuất hiện trong canteen với bộ mặt sợ hãi không còn giọt máu,ánh mắt thì ngây dại, vai bắn lên cứ bần bật. Jaejoong và Yunho vội vàng chạy lại đỡ lấy Junsu, quăng cho đám người nhiều chuyện một ánh mắt nảy lửa làm bọn họ tản đi hết. Lúc này Changmin cũng đã tạm gọi là nặng bụng mới chạy lại 

- “ Susu ah! Em/ Cậu/ Hyung có bị sao không???”. Jae-Ho-Min lập tức hỏi 

- “….” *lắc…lắc…* 

- “ Yoochun đã làm gì em???” 

- “….” *lắc…lắc…* - “ Không có gì…chỉ là đùa một chút thôi, phải không Junsu”. Yoochun không biết từ đâu đến nhanh chân chen vào. “ CẬU ẤY KHÔNG SAO, MỌI NGƯỜI CỨ YÊN TÂM” * quay qua nạt mấy kẻ nhiều chuyện* “ Chúng tôi cần nói chuyện, được chứ?” => không ai dám lại gần 

- “ Cậu đã làm gì nó???”. Jaejoong nắm lấy cổ áo Yoochun 

- “ Thật mà” * quay qua nhìn Junsu* “ phải không Junsu” 

- “….” * gật gật* 

- “ HẢ?????”. Cả đám Jae-Ho-Min há hốc miệng 

Chưa kịp ngậm miệng đã thấy Chun kéo Su đi mất rồi, rốt cuộc có cái gì mà Junsu tự nhiên lại ngoan ngoãn thế chứ. Và thế là mấy ngày sau đó Chun nói gì, bảo làm gì Su đều ngoan ngoãn làm theo, khiến ai cũng há miệng ngạc nhiên. Bực một nỗi là chẳng ai biết chuyện gì xảy ra cả, Jae-Ho-Min hết hỏi Su lại hỏi Chun mà cũng chẳng kiếm được chút thông tin nào. Hỏi Su thì chỉ thấy im lặng, mặt toát hết mồ hôi, hỏi Chun thì nhận được câu “ Rất là thú vị” và nụ cười evil…   Không biết có phải ma xui quỷ khiến gì không mà hôm nay mãi mà chưa thấy Yoochun đi học, làm “ai đó” cứ thấp thỏm ngoài cửa dòm qua dòm lại. 

- “ Susu ah! Em vào lớp đi, chắc hôm nay con Chuột đó không đi học đâu…về chỗ ngồi nhanh lên, cô giáo sắp vào rồi kìa”. Jaejoong suốt ruột nhắc. 

- “ Đúng đó hyung, cậu ta chắc hôm nay không đến đâu, hyung không cần phải “ngoan” như vậy nữa”. Changmin đang cặm cụi ăn cũng xiên vào mỉa mai. 

- “ Cậu vào đi, hôm nay Chun có việc phải bay về Nhật Bản, mai mới về!”. Yunho cũng chen vào để mong Junsu về chỗ 

- “ Thật..thật…không”. Junsu mỉn cười hạnh phúc hỏi lại 

- “ Thật” 

- “…..” *im lặng* [ ngu gì mà tin cậu ta chứ, cậu ta với cha Yoochun ấy cùng phường cùng hội mà, nhỡ đâu đang học mà cậu ta chạy xồng xộc vào thì chẳng phải mình toi à….không ngu…hứ…] *mặt xị ra* “ em vào đây” 

Tiết 1…reng…reng…tiết 2…reng…reng….tiết 3…reng…reng và tiết 4…reng 

…reng….Junsu ngồi trong lớp mà chỉ chú ý đến cái chuông báo hết tiết [ Haha chắc là cái tên Yunho đó nói thật]. Và rồi trong lớp 11A1 réo lên một âm thanh vô cùng kinh hoàng “ HÔM NAY TA TỰ DO RỒI HAHAHAHAHAHAHA….”. Sau khi thưởng thức giọng cá heo có 1 không 2 đó thì phân nửa trường lăn đùng ra chết…lâm sàng. 

Junsu cong *** lên chạy tứ tung, biết bao ngày rồi cậu phải phục vụ con chuột họ Park ấy, thật là điên hết cả tiết… Hôm nay hắn nghỉ học quả là một cơ hội hiếm có mà ông trời “tốt bụng” đã ban cho cậu. Cùng Jaejoong và Changmin đi nhanh xuống canteen, ôi cậu nhớ nơi này quá…hixhix mấy ngày qua đều bị Yoochun kéo ra ngoài ăn…thật là hơn tra tấn mà….Nhưng…có gì đó không ổn….[có chuyện gì mà tự nhiên cậu ta lại nghỉ học chứ??? Hay là đang trốn ở ngóch ngách nào đó theo dõi mình…thừa lúc mình không để ý…xông ra rồi…. “xử”mình thì sao??? Không được…cần phải cẩn thận hơn…]. Và chính vì cái suy nghĩ đầy “logiz” ấy mà Junsu đang tươi roi rói bỗng nhiên ủ dột lạ thường. 

- “ Susu ah! Em sao vậy??? vừa rồi còn tươi lắm mà? Sao giờ lại giống mọi hôm rồi? Yoochun không có ở đây đâu”. Jaejoong lo lắng hỏi 

- “….” *lắc lắc* 

- “ Jae hyung nói đúng đấy, cậu ta không đi học đâu mà”. Changmin đang ăn cũng xía mỏ vào 

- “….”* tiếp tục lắc và … lắc 

- “ TÔI NÓI MÀ CẬU KHÔNG TIN HẢ??? PARK YOOCHUN HÔM NAY NGHỈ.HỌC”. Yunho tức giận quát ầm lên. [ Gì chứ? Mình nói mà không thèm tin! Con người “ đáng tin” như mình nói mà không tin à??? Assshi…bực quá đi…] 

- “….” *gật gật*…*lắc…lắc…* 

- “ Rốt cuộc thì giữa cậu và cậu ta có chuyện gì vậy hả? tôi thề là cậu ta không có ở đây, cậu cứ nói đi”. Yunho mất hết kiên nhẫn và bắt đầu…tò sờ mò 

- “….” * lắc lắc* đỏ mặt, toát mồ hôi…. “ Thật chứ” 

- “ Yunho cậu ta nói đúng đi đấy… em cứ nói đi…biết đâu bọn hyung lại giúp được”. Tuy bình thương Jaejoong không ưa gì Yunho nhưng hôm nay Yunho lại nói đúng, đương nhiên là phải tin rồi. 

- “ Thật chứ” * mắt cá heo sáng như đèn pha ô tô* “ Hyung sẽ giúp được em chứ” 

- “ Ukm”* chắc nịch* [ Chưa rõ…nhưng thôi…kệ… tám cái đã..] 

- “ Thì là…thì là….”. Junsu lắp bắp 

- “ Kể đi…nhanh lên….”. Hội ông tám Jae-Ho-Min hỏi tới tấp 

- “ Thì là…” 

~~~ flash back~~~ Khi đã chắc chắn rằng mọi người đều đi cả rồi, Yoochun quay lại…khoá cửa. Tiếng “cạch” vang lên làm Junsu giật bắn người, toàn thân run lẩy bẩy, nép sát người vào tường. Nhìn Junsu sợ hãi ngay lập tức Chun nở một nụ cười evil. Nhẹ nhàng tiến lại gần Junsu, tay anh khẽ lướt trên mép tường và…. cười. Những hành động chậm chạp của Yoochun làm Junsu thậtsự sợ hãi, anh không đánh, không mắng lại càng làm cậu thấy lo, một dự cảm chẳng lành…[ Junsu’pov: huhu con đã gây nên tội lỗi gì mà ông trời lại nỡ đối xử với con như vậy...huhu…nhìn cậu ta đáng sợ quá….oaoaoaoa…ứ biết đâu…Cái lũ người chết tiệt kia chuồn gì mà nhanh zậy…bỏ mắc người ta…]. [ Yoochun’s pov: hahahaha cái mặt nhóc trắng bệch ra rồi kìa, dễ thương quá đi…kiểu này phải doạ cho nhóc một trận nhớ đời để lần sau khỏi…chơi ngu. Hahaha Junsu ah~~~] 

Tiến lại gần Junsu, anh khẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu thật lâu [ huhu nhìn gì mà ghê thế, cháy đồ luôn rồi], nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của cậu. Một tay anh “vô tình” đặt lên tay cậu, tay còn lại thì khẽ vuốt lên khuôn mặt đang đỏ ửng vì sợ và xấu hổ, những ngón tay cứ lướt lên má rồi lại tiến về phía đôi mắt ngấn nước. Nhìn Junsu cứ như một thiên thần vậy, trong sáng và “ngây thơ”. Bất chợt anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên và…thì thầm.. 

- “ Junsu ah~~~~” 

- “……” * run lẩy bẩy, nghĩ đen tối* 

- “ Cậu….nhìn tôi đi”.* Cười quyến rũ* 

- “….” * ngước đầu lên nhìn đầy ngây thơ* 

- “ Cậu. nhìn. cho. kĩ. vào.”. Anh gằn từng tiếng khi bỏ kính ra và cầm tay cậu sờ lên mắt phải của mình 

- “ Xi..n…xin…xin…lỗi” 

- “ Cậu thật là dễ khiến người ta không thể kiềm chế đấy” *nâng cằm Junsu cao hơn kề sát vào mặt anh* 

- “ Hjx…hjx….” 

- “ Cậu thật là….” * đưa tay chạm vào môi Junsu* “ thật là rất….” 

- “ Ahhhhhhh bỏ ra….huhu…cậu làm gì vậy hả….”. Junsu hoảng loạng hét toáng cả lên. 

- “ Cậu thật là…khó bảo đấy…. hahaha. Lần sau cậu còn làm tôi ra như thế này thì….” * liếm môi mình, lướt ngón tay lên môi Junsu và…cười evil.* “ thì tự biết hậu quả nha, đừng để tôi phải nhắc nhở. Tôi không thích cậu cãi lời tôi, phải thật ngoan ngoãn….được chứ?” 

- “ Được….được…được mà…thả…thả…tôi ra đi”. 

- “ Ak còn một việc nữa”. 

- “ Việc…việc gì….”. Junsu run rẩy…[huhu còn gì nữa đây??? Đừng nói là….á..á…] 

- “ Tôi có làm gì đâu mà mặt cậu đỏ lên thế hả” *cười vô cùng dê* “ Chỉ là….”. Yooochun lại đưa tay lên vuốt má Junsu, bàn tay ấy lướt dần xuống cổ, anh khẽ tiến lại gần cổ cậu hơn, phả vào đó những hơi thở ấm nóng… “Chỉ là tôi muốn cậu im lăng hơn một chút, đừng có nói chuyện này ra, không thì….” 

- “Hixhix…tôi..tôi sẽ không nói mà” 

- “ Ok my baby, cậu ngoan thật đấy, tôi rất thích hahaha….”. Yoochun cười nham nhở và bước ra khỏi phòng, không quyên tặng lại Junsu một nụ cười chết người. 

Còn lại một mình trong phòng, tim cậu cứ đập thình thịch, vừa rồi hơi thở của Yoochun gần quá, nó ấm áp khiến mặt cậu cứ đỏ ửng lên. Cảm giác đó lạ lắm, chưa bao giờ cậu trải qua cả, nó khiến cậu sợ nhưng cũng thích…Cứ nghĩ đến những hành động của anh cậu lại sợ, Yoochun chưa từng làm thế với cậu, lúc nào cũng to mồn **** nhau ầm ĩ, có khi nào cũng khiến cậu cười thật tươi khi chiến thắng, nhưng bây giờ thì thật là….. 

Junsu’s pov : 

Ối mẹ ơi….sợ quá…tưởng mình die luôn rồi chứ….huhu…đồ con chuột đáng ghét….Huhu nếu mình không làm theo lời cậu ta thì…* sờ lên môi*…ôi!!!! Đời tàn…không được! nhất định mình phải sống…sống để báo thù…đời còn dài thời gian còn nhiều…mình phải báo thù…phải báo thù….Nhưng…sao mặt đỏ vậy trời, tim lại còn đập nhanh nữa chứ…huhu con chết chắc rồi… cậu ta còn làm mấy cái hành động “kiểu đó” nữa chứ…nhỡ mình không làm theo lời cậu ta thì cậu ta sẽ…..oaoaoaoa không biết đâu…..huhuhu sao số con khổ vậy hả trời….. 

End Junsu’s pov 

~~~Ensd flash back~~~ 

- “ Park.Yoochun! Cậu dám làm thế với Susu nhà tôi hả???? được…được lắm…cứ đợi mà xem….hừ hừ…”. Jaejoong hoả khí ngùn ngụt 

- “ Kể ra thì cậu ấy cũng hơi quá….” * chẹp… chẹp…nhìn Junsu* “Junsu “ngây thơ” vậy mà….”. Yunho thở dài 

- “ Jung Yunho! Cậu nói vậy mà nghe được à? Hơi quá…hơi quá mà để Junsu sợ hãi như vậy à?”. Jaejoong tức giận vạc lại Yunho 

- “ Thì không phải vậy sao…may mà cậu ta chưa….Mà cũng chỉ tại Junsu nhà cậu ngây thơ quá nên mới bị sock như thế thôi”. Yunho cũng cãi lại không kém. 

- “ Ukm, đương nhiên là nó “trong sáng” rồi, không như ai kia dê đội lốt thỏ” 

- “ HAI NGƯỜI CÓ IM ĐI KHÔNG THÌ BẢO??? LO MÀ NGHĨ CÁCH GIÚP JUNSU HYUNG ĐI KÌA, NGỒI ĐÓ MÀ CÃI NHAU, CÃI NHAU CẢ NGÀY CHƯA CHÁN SAO HẢ. NGOAN NGOÃN NGỒI IM NGHĨ CÁCH ĐI, NGHE CHƯA HẢ??” Chanmin tuôn một hồi xối xả ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơi 

- “……” * gật…gật…ngoan ngoãn ngồi xuống, ngậm miệng lại và…đơ luôn* (au: sock quá mà hehe) 

Sau một hồi làm việc cật lực…rốt cuộc thì… 

- “ Hyung nghĩ mãi mà không ra…”. Jaejoong ngán ngẩm 

- “ Hjxhjx em cũng chịu thôi, cậu ta ranh ma lắm…” Chanmin sậm sùi nói 

- “ Các cậu tin tôi không?”. Yunho mắt sáng bừng 

- “ MMMMOOO????”. Jae-Min hét ầm lền và… lắc lắc 

- “ HẢ???? Vậy thì thôi…tôi đi chỗ khác vậy…” Yunho quay đầu định bỏ đi thì 

- “ Từ từ…từ từ đã, lằm gì mà cậu nóng tính thế…tôi tin…tôi tin mà”. Changmin kéo Yunho lại cầu hoà 

- “ Shim Changmin!!! Em….em…em…”. Jaeoong giận sôi máu khi thấy Changmin cầu hoà với Yunho 

- “ Nếu vậy thì thôi…tôi chỉ muốn giúp Junsu thôi mà…” 

- “ Ơ không, tôi tin cậu mà”. Giờ thì đến lượt Junsu 

- “ Jae hyung ah~ dù sao cũng không nghĩ ra cách gì, thôi thì cứ nghe thử đi, được thì tốt mà không được thì thôi”. Changmin tuôn một lèo 

Nhìn ánh mắt vô (số) tội của Changmin và Junsu thật tội lỗi, Jaejoong đành chịu nghe thử. Không biết Yunho có ý gì hay không, cẩn thận lại làm Junsu thảm hại hơn….   - “ YAHHHH!!!! Jung Yunho cậu nghĩ ra cái quoái gì vậy hả??? Susu, Minnie đi chỗ khác ăn đi, ở đây ô nhiễm không khí quá à” 

- “ Jae ah~ cứ làm vậy đi”. Junsu phán một câu vô cùng shock 

Rồi sau quyết định vô cùng “ can đảm” ấy của Junsu có 2 hoàng tử xé xỉu ngay lập tức, hôm nay tiếng xe cứu thương đến không phải là vì đưa những nam sinh nữ tú nhập viện bởi chảy máu mũi khi thấy người đẹp mà là “ rước” hai anh em Jaejoong vào viện. Shock quá mà. 

Hôm nay là một ngày vô cùng đẹp đối với Junsu còn Jaejoong và Changmin thì cứ lo như đứng trên đống lửa, Minnie vì quá lo lắng nên mới “chỉ” ăn được có 2 suất cơm. 1 đĩa hoa quả và 5 bịch snack đủ để lót dạ. Mà công nhận trời hôm nay cũng đẹp thiệt, nắng rất ấm áp, còn có thêm chút gió man mát, tiếng chim hót líu lo, hoa thơm khoe sắc ( au: hjhj mơ mộng wa’, pà con thông cảm hehe). Nhưng tất cả những chú chim đang hót cũng không thể bì kịp giọng hát cá heo với tần số cực lớn của Susu, hôm nay cậu rất vui vì đã có cơ hội trả thù [ hehehehe con chuột họ Park kia, cứ đợi đấy, dù có hơi khó nhưng ta vẫn sẽ làm cho người 1 điều bất ngờ] 

[ Yunho’s pov: Chunnie ah~ tao xin lỗi mày, chỉ tại dạo này mày can đảm quá nên muốn rèn luyện cho mày một xíu hahaha chắc 1 lát nữa thôi mày cũng sẽ như Junsu mấy ngày trước…hehe tao có nên đặt máy trong lớp để chứng kiến khuôn mặt tái mét của mày không nhỉ] 

[ Jaejoong’s pov: Grừ…hừ..hừ…tên Yunho kia mà bày ngu cho Susu nhà ông thì liệu hồn đấy] 

[ Minnie’s pov: Cái cậu Yunho này có nhiều chiêu hay quá, đáng được lưu giữ, bảo tồn và phổ biến rộng rãi hahahaha] 

Và cuối cùng thì trung tâm của mọi sự chú ý đã đến. [ Khỉ thật, hôm nay bị sao yak chứ, khó chịu quá]. Yoochun bực bội nén cái cặp xuống bàn làm học sinh trong lớp im bặt * sức công phá, dẹp loạncủaParkđại gia thật đáng kinh ngạc, bái phục…bái phục…* 

- “Chunnie ah~ cậu sao vậy? sao giận dữ thế? Hay là cậu mệt? để Su đưa Chunnie về nhà nha!”. Junsu nói một cách rất nhẹ nhàng, ngọt ngào và trưng ra bộ mặt dễ thương vô “ số” tội. 

- “ Hả??? ặc…ặc… cậu…cậu vừa… tớ không sao…” [ ui chẳng lẽ ông trời thương mình nên đã làm cho Su thích mình nhỉ? hahaha Su ơi] 

- “ Ukm nếu Chunnie mệt quá thì nói với Su, Su sẽ đưa Chunnie về nhé” 

- * ực…nuốt nước bọt* tớ không sao đâu, thiệt mà 

- “ Ak bây giờ tụi mình thân nhau rồi, cứ gọi tên nhé” 

- “ Ukm…” 

Hành động cuối của bước 1: Junsu khẽ quay đầu lại với Chun, hai mắt nhìn nhau toé lửa “thù”. Bây giờ trong lớp cũng có ít người lắm, chủ yếu là hội mọt sách nên Su có thời cơ thật thuận lợi. Nhẽ nhàng tiến sát vào mặt Chun làm mặt anh đỏ như dâu tây luôn, Su chậm rãi tiến lại bên tai Yoochun với vẻ mặt ngại ngùng đến đỏ mặt, nhìn cứ như vô cùng thẹn thùng ấy. 

- “ Chunnie ah~~~~ lát nữa gặp Su một lát nha, Su có chuyện muốn nói với Chunnie, rất quan trọng nên nhớ phải ở lại nha”. Su nói cứ như rót mật vào tay ấy, ngọt ngào quá đi. 

Nói xong Junsu vội quay đi để không bị Yoochun bắt quả tang cậu đang cười rất chi là evil. Còn con người tội nghiệp kia thì cứ như kẻ mất hồn ấy, lúc nào cũng cười vu vơ, cái cảm giác gần kề Junsu thật khác biệt so với những người khác, hơi ấm từ cái miệng xinh xinh của Junsu phả vào tai thật mê luyến, anh chỉ ước cái cảm giác này ở bên anh mãi thôi 

[ Chun’s pov: Đội ơn ông trời đã thương con, không uổng công con sống tốt. Ui Susu của anh…I go crazy because of you… Có lẽ Su đã chấp nhận tình cảm của mình rồi, không bỏ công mấy ngày trời mời cậu đi ăn, đi dạo…ui thật rồ-men-tíc quá đi]

Và bây giờ người đếm kim đồng hồ không phải là Su ú nữa mà chuột Park, anh chỉ muốn nhanh nghỉ trưa để anh gặp cậu rồi nghe những lời sến súa của cậu…ui…ui…….. Còn con cá heo nhà mình thì đang cười hạnh phúc [ hé hé bưới 1 thành công mĩ mãn] 

Reng…reng… time up…. Sau khi chắc chắn rằng mọi người đã đi ăn trưa rồi thì Junsu mới bước vào lớp…Cạch…cửa khóa…Junsu chậm rãi tiến lại bên Yoochun nở 1 nụ cười 
“ mật ngọt chết ruồi”, cậu khẽ ngồi ké sát bên anh, nắm lấy bàn tay của…mình ( au: haha hớ chưa??). Cậu có thể cảm nhận được tim anh đập rất nhanh [ haha con mồi đang sập bẫy] 

- “ Chunnie ah~ Su có chuyện muốn nói với Chunnie”. Đưa cặp mắt cún con nhìn anh 

- “ Ukm có gì thì…thì cậu cứ nói đi”. Giọng Chun run lên thất rõ 

- “ Hjxhjx mấy bữa nay sao Chunnie cứ bắt nạt Su thế? Su buồn lắm đó hức…hức..”. Những giọt nước mắt cá sấu bắt đầu rơi 

- “ Su ah~~ đừng khóc…đừng có khóc mà…”. Anh mất bình tĩnh khi Su khóc, một điều vô cùng nguy hiểm 

- “ Hức..hức…hjxhjx… Chunnie phải hứa với Su là không được bắt nạt và doạ Su như mấy hôm trước cơ!”. Quẹt nước mắt 

- “ Ukm chuyện này…”. 

- “ Oaaoaaa…không biết đâu….oaoaoaoaoa…”. Chunnie ghét Su phải không?” tiếp túc khóc => có tiềm năng làm diễn viên à nha 

- “ Ukm…ukm…. Chun hứa, Su đừng khóc nữa” - “ Hjxhjx Chunni…Chunnie thề đi thì Su mới tin” Giọng Su nhõng nhẽo rất dễ thương nên con chuột họ Part đã trúng kế 

- “ Chun thề danh dự luôn đây, đừng khóc nữa mà” * van nài* 

Su lại ghé sát vào tai anh, từng hơi thở ấm áp cứ phả vào mặt anh, nó giống như đang quyến rũ anh vậy, [ Hahaha con chuột kia! Ta sẽ báo thù], tiến sát hết mức có thể và… 

- “ PARK YOOCHUN! CON CHUỘT XẤU XA TỒI TỆ KIA, CẬU TƯỞNG TÔI DỄ DỤ VẬY SAO? HỨ ….NÓ CHO MÀ BIẾT NHÁ! SU NÀY LÀ NGƯỜI THÔNG MINH LẮM ĐẤY, CÒN CẬU LÀ CÁI ĐỒ #$%^&**(())&%$#!$^&()__&%...” **** một hồi Su nghỉ để lấy lại tinh thần. 

1s 
2s 
3s 
4s 
5s 
6s 
…. 
15s 

Rầm… 

- “Hahaha…sao mình giỏi vấy tar, mới nói có chút xíu thôi mà cậu ta đã xỉu ruồi, nếu mà mình có được trình độ của Jae hyung thì chắc gây ra án mạng luôn rồi, giết người không dao” 

- “ Su ah~” 

- “ Hứ! ai là Su của cậu chứ, mơ giữa ban ngày à? Cẩn thận bị bóng đè đó há há há….” 

- “ Sao cậu dám…” 

- “ CÁI GÌ MÀ DÁM VỚI KHÔNG DÁM HẢ? TÔI ĐÃ PHẢI CHỊU ĐỰNG CẬU ĐỦ RỒI… CẬU LÀ CÁI ĐỒ #$%^^&*(()$&(. ĐÂY NÓI CHO MÀ BIẾT NHÁ! DÁM UY HIẾP TÔI THÌ CỨ LIỆU HỒN ĐẤY, ANH CÓ 10 CÁI ĐẦU THÌ CŨNG KHÔNG CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC ĐÂU HAHAHAHA…. 

- “ Su ah~”.. Tội nghiệp Chun nhà mình quá, vẫn chưa tỉnh 

- “ Ahhhhhhhhh’’’’’’ TÔI ĐÃ NÓI RỒI KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!” 

Sau những âm thanh êm dịu ấy, Chun đã thực sự tỉnh nhưng hình như tai bị điếc lâm sàn thì phải. Mà đâu có chỉ mình anh phải chịu trận đâu, những chú chim vừa rồi hót hay là thế, lông đẹp là thế mà mới 1 tiếng quát của Su đã lăn đùng ra đất bất tỉnh, những con nào tim lớn hơn thì đã cố gắng thoát chạy. Và nhờ tiếng nói cao vút ấy mà kính trong lớp học vỡ tan tành, cả khu trường Rising Sun được tặng nguyên một trận động đất 

Kịch bản tiếp: Junsu sau khi cho Chun điếc đã bỏ ra đến cửa và cũng không quên tặng lại anh một nụ cười đắc thắng kèm theo đó là “ bye baby” 

Su tung tăng chạy xuống canteen làm bao nhiêu người tò mò sao không thấy Yoochun đi xuống cùng, mặc kệ chuyện đó Su vẫn ăn, ăn vô cùng hăng say. 

- “ Susu! Yoochun đâu rồi? em có thành công không? Em làm hyung lo quá”. Jaejoong suốt ruột 

- “ Đúng đó Susu, Jae hyung và em đã rất lo. Ak mà cái con chuột đó đâu rồi?” 

- “ Cậu ta đang…..” 

- “ Wow! Yoochun ah~ mày sao thế? Trông giống như kẻ vừa mới bị tâm thần ấy” 

- “ Chunnie ah~ lại đây ăn cơm đi”. Yunho gọi để Chun không bị vây quanh nhiều nữa 

Nhưng…. Chun nhà ta vẫn cắm đầu đi đến quầy như chẳng có gì xảy ra, đôi mắt ngây dại, đờ đẫn thật tội nghiệp quá… Dấu hiệu của điếc lâm sàn. 

- “ Kim Junsu! Cậu đã làm gì cậu ấy hả? ma không ra ma mà cũng chẳng phải là người”. Yunho thấy bực khi thằng bạn tốt nhất của mình xơ xác 

- “ Tớ làm theo hướng dẫn của cậu đấy chứ. Su bắt đầu kể…..”. Trả lời rất tự nhiên 

- “Hả?????? cậu thật là…thật là….” 

- “ Susu ah~ hyung rất tự hào về em, để bữa nào rảnh hyung sẽ nâng cấp cho em nha” 

- “ Jae hyung em cũng muốn học cơ”. Minnie nhõng nhẽo 

- “ Từ mai cứ như trước kia đi, cậu ta chắc bị điếc luôn rồi nên có **** cũng không nghe thấy gì đâu”. Yunho nói nhẹ 

- “ Ukm cảm ơn cậu nha! Ít ra cậu cũng hơn tay họ Park đó” 

Trong khi đó thì….[ huhuhu sao con ngu vậy hả trời….huhuhuhuhu chắc chắn cái này do thằng quỷ Yunho đó làm… ta sẽ báo thù] 

Tối hôm đó, dinh thự nhà họ Jung 

- “ Dạ thưa cậu chủ, đây là lí lịch của 3 anh em họ”. Ông quản gia lịch sự trao bản lí lịch cho Yunho 

- “ Cái gì thế này??? 3 con người mà cái lí lịch ngắn thế này thôi hả? mấy người làm ăn cái kiểu gì thế”. Yunho tức giận vứt bản báo cáo xuống dưới đất. “ Thế còn 6 tên hay đi theo 3 anh em bon họ?” 

- “ Dạ thưa thiếu gia họ đều là những vệ sĩ vô cùng tài giỏi! Lí lịch của những người này không có bất kì nét rõ ràng nào cả. Lần trước chúng tôi đã cố tình gây sự với 6 người đó, rốt cuộc thì thua thảm hại.” 

- “ Cái gì? thua thảm hại sao?” 

- “ Dạ… bon họ rất giỏi, không cần ngắm cũng biết chúng tôi đang đứng ở đâu, họ ra tay rất nhanh, chúng tôi còn chưa chuẩn bị được gì cả, họ bắn rất chuẩn chứng tỏ đây không phải là do Hàn Quốc đào tạo” 

- “ Anh em có sao không?” 

- “ Dạ cảm ơn cậu chủ đã quan tâm, 6 người đó chỉ bắn vào tay cầm súng thôi, viên nào cũng chỉ xoẹt qua nhẹ thôi, không có gì đáng lo ngại” 

- “ Gửi lời hỏi thăm của tôi đến anh em” 

- “ Ak cậu chủ này! Tôi nghĩ 3 anh em nhà họ rất giàu có chứ không phải là xã hội đen, nhìn cách xử li của họ ta có thể nhận ra….” 

- “ Nhưng tốt nhất cậu nên cẩn thận hơn” 

- “ Ukm tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi đi” 

[Có thật là 3 anh em nhà đó chỉ đơn thuần là giàu có hay là…, họ xử lí việc ám sát rất nhẹ tay, những kẻ trong xã hội đen thì đã cho thanh trừ lâu rồi, vậy rốt cuộc họ là ai?]   Không phải ngẫu nhiên mà Yunho lại điều tra về Jae-Su-Min, không có lửa làm sao có khói chứ…..Ngay từ những ngày đầu đến trường anh đã biết bọn họ không phải là những người bình thường, có cái gì đó bí ẩn mà chỉ người trong giới mới có thể nhận ra. Những nghi ngờ đó ngày một lớn khi anh phát hiện ra có 6 sát thủ chuyên nghiệp ngày đêm âm thầm bảo vệ Jae-Su-Min và sự biến mất đột ngột của một trong 3 người một cách thường xuyên mà nhà trường và thầy cô không hề trách cứ, như kiểu họ hiểu anh em nhà họ đi đâu vậy. 

[ Rốt cuộc là họ là ai? Cái cách hành xử cứ mờ ám kiểu đó, không hẳn là mafia nhưng nếu con nhà giàu thì cũng đâu cần thuê sát thủ chuyên nghiệp làm gì chứ, không những vậy lại còn làm hồ sơ không rõ ràng…không chi tiết sao lại được học trong Rising Sun?...sao lại hay biến mất đột ngột như vậy mà khi hỏi chỉ thấy lấp liếm trả lời cho qua?...haizzz khó chịu quá…nghĩ mãi mà không ra…điên lên mất….] 

*Girl I swear I never going…..* tiếng điện thoại phá tan những suy nghĩ của Yunho 

- “ What do you want???”. Anh bực bội khi thấy cái tên Park đại gia hiện lên trên màn hình điện thoại * cái này là do Chun trộm điện thoại của Ho rồi lưu vào hehe* 

- “ Oh nothing, I miss you haha….. Thôi không đùa nữa, tao có chuyện muốn nhờ mày”. Giọng Yoochun nghiêm túc 

- “ Really?”. Yunho vẫn muốn đùa dai 

- “ Yahhh! Tao không đùa đâu, tao nói nghiêm.túc đó”. Yoochun gằn từng tiếng khiến Yunho ngay lập tức dừng đùa 

- “ Ukm có chuyện gì….” 

- “ Mày giúp tao điều tra về 1 người được không?”. Giọng Chun vẫn đều đều 

- “ Ai??? Mà nhà mày vậy mà cũng cần phải nhờ tao điều tra giùm sao? Khó tin à nha” 

- “ Su của tao” 

- “ Gì cơ? Su của mày? Ý mày là Kim Junsu ấy hả?” 

- “ Ukm là Junsu!” 

- “ Sao mày lại điều tra về cậu ta? Mày biết được chuyện gì sao?”. Yunho khẽ nhướn mày [ Có vẻ Chunnie cũng bắt đầu nghi ngờ về họ rồi] 

- “ Tao không chắc…tao thấy có 2 người cứ suốt ngày bám theo cậu ấy. Tao điều tra rồi mà ngay cả cái tên của bọn nó cũng không biết…dù sao nhà mày cũng chính thức ở trong giới nên tao nghĩ mày biết…hình như 2 kẻ đó là sát thủ….” 

- “ Ukm mày cũng biết rồi ah? Nhanh nhỉ…không chỉ có 2 người bám theo Junsu mà đúng ra là có 6 người bám theo cả 3 anh em nhà họ, không phải là sát thủ bình thường, họ không được đào tạo ở Hàn..danh tính cũng không rõ ràng. ” 

- “ Theo mày nói thì mày biết lâu rồi à? Sao không nói với tao…thế mày điều tra được gì không?, nếu là sát thủ thì sao lại bảo vệ 3 người đó…chẳng lẽ họ là người trong giới sao?” 

- “ Dù sao thì giờ mày cũng biết rồi đó thôi…tao không chắc….không có bất kì thông tin chính xác nào cả…họ không hẳn là người trong giới cũng không hẳn là thiếu gia con nhà giàu…tao cũng đang đau đầu đây nè” 

- “ Ngay cả mày cũng không điều tra nổi nữa à? Người của tao bị thương quá trời khi muốn tiếp cận Junsu…” 

- “ Mày tưởng mỗi người của mày bị thương chắc…người của tao cũng bị thương khi đi theo Jaejoong…”. Thấy mình nói hớ Yunho vội im bặt 

- “ Jaejoong? Mày cho người theo dõi cậu ta làm gì? mày nói là không có gì rồi mà….sao giờ lại…”. Yoochun được đà chọc Yunho 

- “ Oh…oh..uhm thì thấy nghi ngờ nên theo dõi vấy thôi”. Yunho lúng búng trả lời 

- “ Ủa vậy à? Sao không theo dõi Changmin mà lại theo dõi Jaejoong thế?”. 

- “ Ai mà chẳng được! mệt mày quá, điện thoại tao hết pin rồi, mai đi học nói sau” 

- “ Ok thôi hehe” Yoochun cũng mơ màng phát hiện ra điều gì đó rồi 

Tắt điện thoại ngay lập tức nếu Yunho mà còn nói chuyện với tên họ Park này thêm 1 phút nào nữa chắc sẽ bị cậu ta chọc cho nhìn thấy quê cha quê mẹ luôn ấy chứ. [Nhưng sao mình lại sợ bị cậu ta chọc nhỉ????? có gì đâu mà phải sợ chứ…hhaizzz đau đầu quá…hôm nay là cái ngày quoái quỷ gì thế không biết…] ( Au: appa hỏi ngu ghê lun ak’, đơn giản thế mà cũng phải nghĩ làm gì cho đau đầu] 

Sáng hôm sau 

- “ YAHHHH PARK YOOCHUN! CẬU IM NGAY CHO TÔI NHỜ…HÁT MIẾT MỘT BÀI MÀ KHÔNG THẤY CHÁN SAO? ỒN ÀO QUÁ ĐI…ẢNH HƯỞNG ĐẾN NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY MÀ CẬU KHÔNG THẤY PHIỀN SAO?”. Junsu tức giận phun 1 tràng xối xả, mới sáng ra đã nghe Yoochun lải nhải điếc hết cả tai. 

- “ Không phiền” * đáp gọn lỏn…tiếp tục ngân nga* “ Baby be the one…….” 

- “ CẬU ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ MẶT TRƠ TRÁN BÓNG..#$%#!$ ” 

- “ Các em thấy anh hát hay không?”. Ngó lơ Junsu quay qua nói chuyện với bọn con gái trong lớp 

- “ Hay…hay lắm…oppa hát tiếp đi”. Cả bọn nhốn nháo hẳn lên. 

Junsu không hiểu sao thấy tức muốn chết..nhìn cái điệu bộ dê gái của Yoochun ngứa mắt quá, chỉ muốn bay vào đập vỡ mặt ra thôi.. Hậm hức bỏ đi mà cậu không hề để ý đến nụ cười nửa miệng của Yoochun…một nụ cười đúng nghĩa…nhẹ thôi nhưng ngọt ngào… 

Thời gian vẫn cứ trôi đi…ngày qua ngày…như thường lệ không ai dám đến gần lớp 11A1 vào sáng sớm cả. Nói trắng ra là chỉ có kẻ ngu mới tự nhiên mò vào, mò vào để mà chết à, cái kiểu “ chó mèo cắn nhau bọ chét chết” ấy ngày nào cũng xảy ra cả. Thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì to tắt lắm nhưng cũng không nhẹ nhàng gì! Không hiểu từ sau vụ Yoochun doạ Junsu ra làm sao mà ngay sau đó 3 anh em nhà họ cứ như con nhím xù lông ấy, luôn trong tình trạng sẵn sằng chiến đấu. Đến lớp thì chưa gì đã nghe tiếng eo ** của con cá heo và tiếng của “ cao thủ dài hơi” vang lên rồi, càng ngày trình độ **** của 3 anh em nhà họ càng được nâng cấp, mức độ quậy phá cũng tăng lên rất nhiều. Chiến tranh mà…không thể ở thế bị động mãi được thế nên bộ ba Ho-Chun-Bum ngày đêm nghiên cứu chiến lược tác chiến…Và như một lẽ tất nhiên…chiến tranh là phải có thương tích…nhưng người trong cuộc vẫn bình yên vô sự => dân nghèo chịu khổ. Lúc nào cũng bị Jaejoong **** cho đến quê cả mặt làm Yunho tức lắm…anh quyết định cho cậu 1 vố thật đau để nhớ đời…sau này không dám đụng vào Jung Yunho nữa. Thế là trong đêm tối, một ông Boss tương lai của thế giới ngầm Hàn Quốc đang hăng say dò tìm trên mạng thứ gì đó một cách rất bí mật và thận trọng….Không gian yên ắng đến rợn người bỗng bị xé tan bởi tiếng cười ghê rợn… “ HAHAHA TÌM RA RỒI…TÌM RA RỒI….”. Hoá ra là Jung thiếu gia nhà ta đã tìm được điều mình muốn. ( au: lén lút đến bên máy tính rình mò…ah! Biết rồi…tưởng gì chứ). Thật ra là ông này đang rất chú tâm tìm “ 101 cách doạ chết người"….Haizzz đây có phải là trùm xã hội đen không hả trời???? 
Sáng hôm nay Yunho vô cùng vui vẻ, một đống biểu hiện lun nè: nào là vừa đi vừa hát là lá là, nhảy…cà tưng cà tưng rồi miệng lúc nào cũng ngoác tới mang tai…..( au: sr appa của con nhé, hôm nay con bé hàng xóm nhà con hát bài bé lên 3 hihi). Đây quả là hiện tượng hiếm có xưa nay nên 3 anh em nhà Jaejoong chuẩn bị kĩ lưỡng vô cùng….dù sao cũng phải cho ra dáng thiếu gia nhà họ Kim chứ! Nhưng rốt cuộc đợi cả buổi mà chẳng thấy Yunho có ý đồ đen tối gì cả, ai cũng thấy là lạ, cái điệu bộ đắc ý của anh khiến ngay cả đến Yoochun cũng phải nghi ngờ nhưng không sao lí giải nổi. 

Đến giờ ăn trưa vẫn im lặng thật kì lạ mà. [ Jae’s pov: Cậu ta đang bày cái trò gì vậy nhỉ? Mờ ám cái kiểu đó thì chắc chắn không có gì tốt đẹp cả….grừ…hừ…bực cả mình. Kiểu này phải về nhà học Junsu lên google search “ 101 cách doạ chết người” mới được, xem ra cách này có hiệu quả ghê. Mấy lần tên chuột đó đại bại dưới tay Su nhà mình còn gì….] 

- “ Xin lỗi! ở đây có cậu Kim Jaejoong không ạ?”. Người chuyển bưu phẩm rụt rè hỏi 

Cả canteen quay lại nhìn Jaejoong làm cậu bất giác lúng túng 

- “ Vâng…tôi…tôi là Kim Jaejoong…có gì sao” 

- “ Dạ cậu có bưu phẩm! Phiền cậu kí vào đây ạ!”. Anh ta trao bưu phẩm và tờ xác nhận cho cậu 

- “ Dạ! cảm ơn” 

Jaejoong cầm gói bưu phẩm về bàn ăn trước ánh mắt tò mò của mọi người 

- “ CÓ GÌ ĐÂU MÀ NHÌN, ĂN ĐI VÔ DUYÊN QUÁ”. Yunho quát lên làm mọi người lập tức cắm cúi ăn cơm…[ haha bước đầu coi như thành công]. Anh khẽ tiến đến chỗ Jaejoong 

Cậu đặt gói bưu phẩm xuống bàn và nhìn thật kĩ: “ GỬI ĐẾN KIM JAEJOONG_ giấy mời tham gia buổi biểu diễn của ca sĩ Kangta lúc…..” 

- “ AAAAAAAAAAAAAAAA”. Cậu hét lên đầy sung sướng! ôi thần tượng của cậu gửi giấy mời cậu tham gia biểu diễn…mới gặp có 1 lần sao mà Kangta lại nhớ đến cậu vậy nhỉ? Nhưng thôi mặc kệ…trên giấy mời còn có chữ kí hẳn hoi làm sao mà giả được 

Tất cả sau 1 hồi điên đảo vội vàng quay lại chúc mừng cậu, trong cái trường này ai chẳng biết Kangta là thần tượng của cậu chứ… 

- “ Jae hyung! Còn có…còn có quà nữa kìa…nhìn cái hộp to quá”. Changmin nhìn thấy hộp quà là sáng mắt ra 

- “ Oh hen! Quên mất hahaahaha…” 

Jaejoong cười lớn rồi kéo hộp quà lại gần chỗ mình ngồi, ngay cạnh đĩa cơm trưa, vui quá mà cậu không để ý có một con người với nụ cười evil đang ngồi sát bên cạnh….[ Jaejoong ah~ cứ cười đi nhá hahahaha]. Dây nơ trên hộp quà từ từ tuột ra, cậu hạnh phúc nhìn vào trong… 

1s 
2s 
3s 

- “ AAAAAAAAAHHHHHHHHH CỨU CON” 

Jaejoong vừa hét vừa vung tay loạn xạ…gói quà bật tung ra….tèn..ten… một đàn gián bay nháo nhào vào người cậu, cậu ghét gián…ghét gián nhất trên đời. Thế là kế hoạch của ai đó đã thành công…nhưng có vẻ không theo mong đợi cho lắm, lại có dấu hiệu của hiên tượng “ gậy ông đập lưng ông” nữa chứ… 

Nói thành công thì rất đúng…bởi vì đã cho Jaejoong 1 phen nhớ đời…nói không thành công thì có khá nhiều lí do: 

1: Cậu sợ, cậu hét nhưng không đến mức chết ngấy 

2: Kẻ chủ mưu cũng phải chịu nạn: Ai bảo Yunho “ thông minh” quá muốn ngồi gần Jaejoong để xem cậu ngất nên cuối cùng ăn nguyên cái khay cơm của Jaejoong vào người trong lúc cậu vung tay loạn lên…. 

3: Có quá nhiều gián khiến cả khu vực xung quanh không dám ăn trưa….và người có duyên với gián nhất không phải chỉ có mình Jaejoong mà còn có “ ai kia” nữa, chắc cái lũ gián ấy đến “thăm” người “ tốt bụng” đã thả chúng ra 

Thế là một ngày vô cùng thú vị qua đi với muôn vàn….gián…ở đâu cũng có mùi gián….cầm đồ ăn lên là lại nghĩ đến…gián….Ôi thật là….ngay cả những thành viên tích cực như Changmin và KiBum cũng chắp tay bái phật về nhà ăn chay…. 

Yunho’s pov 

Cái cách chết tiệt này…..assshiiiii điên lên mất….cái thằng nào điên nghĩ ra cái cách này thế không biết…mình mà biết cho cả nhà nó ăn gián luôn….AAAAAA mất bao công sức đi ăn trộm chữ kí….gửi bưu phẩm…mua chuộc cái tên giao hàng thành công cốc….sao ông trời thiên vị thế? Sao lúc nào mình cũng bị cậu ta bắt nạt chứ…..KHÔNG CÔNG BẰNG…..AAAAAAAAA 

End Yunho’s pov   Cuộc sống “êm đềm” cứ thế trôi đi cho đến một ngày….. 

“ BẢNG THÔNG BÁO” 

Sở giáo dụcSeoulsẽ tặng cho trường một chuyến học kết hợp với dã ngoại tại khu du lịch sinh thái Survivor cách trung tâm thành phố 100km về hướng bắc từ ngày 23/1 đến ngày 25/1. Chương trình này sẽ áp dụng cho các khối lớp chuẩn bị có bài kiểm tra chất lượng môn Sinh học vào tháng 2 sắp tới. Vậy thông báo để giáo viên bộ môn Sinh học kịp thời sắp xếp lịch hoạt động cụ thể cho từng khối lớp 

Seoul, ngày 19/1/2020. 
Hiệu trưởng 

Phòng học lớp 11A1 hôm nay không còn những âm thanh quen thuộc hằng ngày mà thay vào đó là những cuộc thảo luận về chuyến đi sắp tới, ai ai cũng háo hức vì lần này được đi “ rừng”, mấy lần trước đi thực tế chỉ quanh quanh vùng ngoại ô một chút, chẳng được chơi gì cả. 

- “Siwon ah! Lát cậu nói với cô là lớp mình sẽ góp thêm tiền để đi chơi luôn thể nhá” 

- “ Ok luôn! Teuk và Kangin sẽ lo thu tiền cho lớp! nhớ giữ cẩn thận đấy! đừng có mà…”. Siwon cố tình bỏ lửng câu nói làm appa và umma của 11A1 đỏ mặt 

- “ Hahahaha đúng đó! Đừng có mà….ak đúng rồi tớ với mấy đứa sẽ đi mua đồ ăn nhanh và một số vật dụng cần thiết”. Huyn Ah nói 

- “ Ukm tớ sẽ mua bộ đồ nướng thịt và những thứ cần cho party ngoài trời haha….” 

- “ Từ từ đã….mọi người còn chưa chắc đã xin được cô giáo mà? Sao chưa gì đã phớn lên thế”. Một giọng nói vang lên làm cả lớp im bặt 

- “ Ukm dù là nói Siwon xin cho nhưng chưa chắc cô đã đồng ý! Bà này ghét tiệc tùng lắm á”.Minhonói trúng tim đen của mọi người 

- “ Hehehe không có gì đáng lo cả….các cậu đừng quyên một người”. Siwon nói rồi liếc qua nhìn Yunho đầy ẩn ý 

- “ JUNG YUNHO HAHAHAHA! CẬU LÀ VỊ CỨU TINH CỦA TỚ!”. Cả lớp hét lên như vớ được vàng khi hiểu ý của vị lớp trưởng ranh mãnh 

Yunho nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Jaejoong, anh thấy 3 anh em nhà họ có vẻ không vui khi nhắc tới chuyện này, nhất là Jaejoong. Nghe tiếng gọi anh giật thót mình 

- “ Ukm có chuyện gì thế” 

- “ YUNNIE AH~~~~ CẬU XIN CÔ CHO CẢ LỚP TỔ CHỨC PARTY KHI ĐI THỰC HÀNH SINH HỌC NHA! LÀM ƠN MÀ~~~~”. Cả lớp nhõng nhẹo nghe thấy ớn lạnh 

- “ Ukm có thế mà cũng làm mặt baby! Nhìn mà thấy ớn!”. Anh chọc mấy đứa trong lớp, 17t rồi mà cứ như con nít 

- “ YEAH!!!! YUNHO LÀ NHẤT! I LOVE YOU HAHAHAHA”. Lại một tràng cười khả ố vang lên 

Yunho ngồi xuống tiếp tục…nhìn Jaejoong! Vừa mới quay ra đã nhìn thấy Jaejoong đang lườm mình bất giác nhíu mày. Cái nhìn của Jaejoong sắc lạnh và đáng sợ vô cùng, trái tim anh khẽ nhói đau….lần đầu tiên cậu nhìn anh như thế. Dù là trước kia có cãi nhau kịch liệt đến đâu, cậu cũng không như thế, ánh mắt lúc đó đơn thuần là giận dữ bình thường không hề có một tia chết chóc nào như thế này. Jaejoong không nói gì chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài, Changmin và Junsu cũng bỏ ra ngoài hết cả….bỗng cảm thấy trống trải vô cùng…có lẽ anh lại làm cậu giận nữa rồi. 

Reng~~~~reng~~~~ 

Cuối cùng thì tiết học được mong đợi nhất trong ngày đã đến: Sinh học 

Hôm nay cô Lee được lớp 11A1 chào đón rất chi là “nồng nhiệt”. 

- “ CHÚC CÔ MỘT NGÀY TỐT LÀNH Ạ!”. Gần như cả lớp đều hét lêm 

- “ OOOMMM! Hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng hay sao thế?” Cô Lee khẽ chọc 

- “ Ấy sao cô lại nói thế! Chúng em thật lòng mà”. Siwon tỏ ra thất vọng 

- “ Ukm thật lòng…ai chẳng biết các em thật lòng với buổi đi thực tế” 

- “ HIHIHIHI…CÔ ƠI” 

- “ Thôi tất cả yên lặng để cô đọc thông báo phân công nào!” 

- “…..” * im như chưa bao giờ biết im* 

- “ Lần này trường ta có tổng cộng 4 lớp được đi, chia thành hai tốp, tốp 1 sẽ đi vào ngày 21 và 22, tốp 2 sẽ đi vào ngày 22 và 23. Tốp 1 gồm có lớp 12A1 và lớp 10A3, tốp 2 gồm lớp 11A1 và 11A2…” 

- “ SAO LẠI ĐI CÙNG 11A2 VẬY CÔ”. Cả lớp lại nháo nhào 

- “ IM LẶNG! Sắp tới lớp 11A2 cũng sẽ có bài kiểm tra Sinh học, chủ đề ôn thi sẽ giống lớp ta, do vậy 2 lớp đi chung” 

- “ À RA LÀ VẬY….” 

- “ Các em còn có ý kiến gì nữa không?” 

- “ CÓ!!!!! ĐƯƠNG NHIÊN LÀ CÓ CHỨ Ạ!!! CÔ ƠI~~~~~ THAM QUAN XONG CHÚNG TA LÀM PARTY ĐƯỢC KHÔNG CÔ~~~~~~”. Cả lớp rên rỉ 

- “ KHÔNG! Đây là đi học chứ không phải đi chơi” 

- “ ĐI MÀ CÔ~~~~”. * cả lớp quay về phía Yunho* 

- “ Thưa cô! Dù sao lâu lắm chúng em mới có dịp đi tham quan, đây quả là một cơ hội rất tốt để chúng em học hỏi thêm…vả lại nhiều bạn trong lớp vẫn chưa có dịp đến Survivor…em nghĩ chúng ta nên tổ chức 1 party nhỏ để liên hoan…sẽ có rất nhiều kỉ niệm đẹp”. Yunho giọng đều đều 

- “ ĐÚNG ĐẤY CÔ AH~ ĐI ĐI MÀ CÔ” 

- “ Ukm cũng có lí. Dù sao trước kì thi cũng nên thư giãn một chút”. Cô Lee bị Yunho dụ thành công 

- “ YEAH!!!!!!” 

Sau khi được cô đồng ý cả lớp xúm lại bàn bạc kế hoạch “ quậy tanh bành” của mình. Nhưng từ nãy tới giờ có 3 con người ngồi im lặng không nói một câu nào….. 

- “ IM LẶNG CHÚT ĐI! TỚ CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI”. 

- “….” Cả lớp im lặng khi nhận được đề nghị lạnh lùng của Jaejoong, họ biết Jaejoong muốn nói gì - “ Thưa cô! Em sẽ không đi”. Cậu nói gọn rất lạnh 

- “ Em cũng không đi”. Junsu cũng đứng dậy nói nghiêm túc 

- “ Cả em nữa”. Đã là anh em thì phải cùng nhau chứ nhỉ, ngay cả Changmin cũng nói rất nghiêm túc 

- “ 3 em…..không được…..lần này các em phải đi….”. Giọng cô Lee có phần nhún nhường 

- “ Em nói rồi! Em.không. đi”. Jaejoong gằn lên từng tiếng đáng sợ, khuôn mặt cậu lạnh băng 

- “ Jaejoong ah~ nghe cô đi! Lần trước em cũng đã không đi rồi mà…Nhưng lần này là khác đó Jaejoong! Bài báo cáo lần trước có thể tham khảo tư liệu trong sách vở là làm được. nhưng bài này thì không….em cần phải đi…”. Cô Lee nhẹ nhàng giải thích. 

- “ Em.không.đi”. Vẫn là khuôn mặt không có chút cảm xúc 

- “ Em phải đi, nếu em không đi sẽ không có điểm, điều này đồng nghĩa với việc em phải thi lại” 

Cả lớp chìm trong bầu không khí lạ thường, không ai nói gì chỉ khẽ liếc mắt, họ biết 3 người nhà Jaejoong không thích đi dã ngoại, đây là lần thứ 2 họ chứng kiến cảnh này rồi. Ai cũng biết chỉ có Yunho và Yoochun là chẳng hiểu gì cả, cứ ngây người nhìn. Lần đầu tiên họ thấy Jae-Su-Min có biểu hiện như thế, có sự sắc lạnh trong cái nhìn của Jaejoong, khuôn mặt nghiêm túc hiếm hoi của Junsu và nét mạnh mẽ quyết đoán của Changmin. Có gì đó kì bí lắm….nó khiến cho một thiên thần như Jaejoong nhuộm màu băng giá 

RẦM....... Tiếng chiếc ghế thí nghiệm bị đạp đổ xuống nền lớp. Tất cả hoảng hốt nhìn lại….là Jaejoong….cậu đang giận dữ…. 

- “ EM NÓI RỒI! EM.KHÔNG.ĐI”. Ánh mắt cậu thật đáng sợ. nó như muốn thiêu đốt người đối diện 

- “ VẬY THÌ EM CHUẨN BỊ TINH THẦN THI LẠI ĐI”. Cô Lee hét lên giận dữ, cậu quá gan lì 

- “ Tốt thôi!”. Cậu nói nhẹ tênh rồi khoác ba lô đi thẳng ra cửa trước con mắt ngạc nhiên của mọi người 

Cả lớp chưa kịp hoàn hồn thì lại bị làm cho sock 1 trận nữa! Là Junsu và Changmin cũng lạnh lùng đạp cửa bước ra khỏi lớp đi theo Jaejoong. Mới có chưa đầy một tiếng trước thôi họ vẫn là những con người hoà nhã, vẫn là niềm tự hào của trương Rising Sun! Vậy mà bây giờ họ lạnh lùng đạp cửa bước ra ngoài ngay trong tiết học, giống những kẻ công tử con nhà giàu chỉ ưa quậy phá, sát khí của họ làm cho ngay cả Yunho cũng phải rùng mình. Có gì đó không ổn…..đôi cánh thiên thần cũng đôi lúc vướng sợi tơ đen...   Đó là lần đầu tiên tất cả mọi người chứng kiến 1 Jaejoong tức giận đến gai lạnh cả người, lần trước cũng có đi dã ngoại nhưng phản ứng cũng đâu gay gắt như lần này! Có lẽ vì trước kia Jaejoong xin nghỉ được nên mới không tức giận, lần này cô bắt buộc cậu phải đi. Cả trường đồn ầm lên vì cách ứng xử kì lạ của 3 anh em Jae-Su-Min, đặc biệt là Jaejoong, mgười ra tiếng vào mỗi lần kể là lại thành một câu chuyên khác nhau. Nhưng có một điều lạ là dù 3 anh em cậu có vô lễ với giáo viên nhưng không bị trách phạt mà ngược lại nhà trường lại giúp đỡ để dập tắt những tin đồn quái ác ấy…. 

Ai cũng sôi nổi bàn tán, chỉ trừ có Yunho, Yoochun, KiBum và lớp 11A1. Không khí trong lớp học rất căng thẳng, sự việc mới xảy ra hồi sáng mà chiều đã đồn ầm cả lên rồi, thật chẳng hay chút nào… 

- “ Yunho ah~”. Yoochun ngập ngừng hỏi nhỏ 

- “ Tao biết rồi, mày không cần nói đâu, bây giờ không phải là lúc để mà suy nghĩ lung tung, để sáng mai họ đến rồi hỏi sau..”. Tiếng Yunho vẫn đều đều vang lên 

- “ Tao biết! Nhưng mày không thất lạ sao? Lần đầu họ như vậy đấy, Su của tao cũng lạ nữa….” 

- “ Mày không phải lo đâu, mai mọi chuyện sẽ rõ cả mà…” 

- “ Nhưng……”. Yoochun ấm ức 

- “ Không nhưng gì cả! Bây giờ tao về trước, “ nhà” có việc, xin phép thầy cô cho tao” 

Nói rồi anh khoác cặp đứng dậy rồi đi thẳng, “ nhà” anh làm gì có chuyện cơ chứ! Anh nói Yoochun đừng lo nhưng anh thì đang như sắp nổ tung lên rồi đây, phải cố kìm nén để bình tĩnh trước mặt Yoochun vì nhìn bề ngoài cậu có vẻ mạnh mẽ nhưng tâm hồn lại rất đa cảm. Nếu mà nói thêm chắc cậu ta điên lên vì Junsu mất thôi, khi đã thật lòng quan tâm tới ai thì Yoochun sẽ làm tất cả vì người đó. Mà kể ra cũng lạ, 3 anh em nhà họ có thân thiết quá với Yunho đâu, thậm chí là cãi nhau suốt ngày, vậy mà sao anh lại lo lắng thế?. Sinh ra trong thế giới ngầm khắc nghiệt nên anh đã quen với việc nhìn mặt người mà đoán ra nguyên nhân, và lần này cũng không phải ngoại lệ. Anh đã quan sát rất kĩ những hành động của Jaejoong, anh nhận ra có sự sợ hãi trong đôi mắt cậu và sự sợ hãi đó nhanh chóng làm bùng lên ngọn lửa tức giận. 

[ Jaejoong ah! Rốt cuộc cậu đã gặp phải cái chuyện quái quỷ gì thế hả? Tôi nhất định sẽ tìm ra cho bằng được! Ngày mai tôi sẽ bắt cậu phải nói ra tất cả.] 

Sáng hôm nay thật sự là một ngày nặng nề và kì lạ nhất từ trước đến nay của trường Rising Sun! Lớp 11A1 phải bàn bạc và phân công nhiệm vụ trong chuyến đi thực tế thật nhanh trước khi Jae-Su-Min đến, họ không muốn lịch sử ngày hôm qua lại tiếp diễn một lần nữa…. 

Nhưng….cả 3 người đều không đến trường! Không khí trong lớp học bắt đầu nặng nề và u ám. Không có tiếng cãi nhau eo ** của Junsu, không có tiếng nhồm nhoàm nhai đồ ăn của Changmin và lại càng không có tiếng nói bóng gió của Jaejoong! Không gian thật yên tĩnh! Cả lớp cũng thấy buồn buồn, ngày nào cũng thấy họ cười đùa vui vẻ mà giờ thì lại…có vẻ như thiếu họ lớp 11A1 chẳng còn nổi sức sống! 

Yunho cũng không ngoại lệ, anh cảm thấy trống trải vô cùng, cứ thiếu thiếu cái gì đó, tâm trí anh chẳng thể tập trung vào một việc gì cả, mọi việc cứ rối tung cả lên. Còn Yoochun thì khỏi phải nói, cậu ngồi thu mình ở góc lớp mắt bâng quơ nhìn ra ngoài, Yoochun đang rất buồn….lần đầu tiên cậu có lại cái cảm giác này từ sau khi mẹ cậu qua đời…cậu nhớ Su của cậu quá. 

Yunho quay sang hỏiMinho 

- “ Cậu có biết vì sao 3 anh em nhà kia không thích đi thực tế không?” 

- “ Biết mỗi Changmin thôi à!”Minhothật thà trả lời 

- “ Thế sao cậu ta không thích đi” 

- “ Dễ hiểu lắm! đi như thế này sẽ phải ăn đồ ăn trong hộp chuẩn bị sẵn, không được ăn vặt nhiều”.Minhothản nhiên đáp cứ như đó là chân lí đã được kiểm chứng 

- “ Thế còn 2 người kia cậu không biết gì sao?” 

- “ Không”. Nói gọn 1 cậu 

- “ Ukm cảm ơn” 

Anh không hỏi gì thêm nữa, biết ít còn hơn chẳng biết gì….một tia sáng loé lên trong đầu anh. 

Buổi trưa cũng lại chẳng hơn gì, canteen vắng bóng một cái máy nghiên công suất lớn làm cái máy nghiền kia cũng đơ luôn. Mọi người chỉ nhìn nhau không nói gì, không khí thật đáng sợ. Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên: 

- “ Yoochun! KiBum! Đi thôi”. Giọng Yunho lạnh lùng 

Và chỉ một câu nói đó, 3 người bỏ đi để lại cả canteen ngơ ngác 

Ở nhà hàng Maximum có 3 cái đầu chụm vào nhau rất chi là “tình củm” để bàn bạc một kế hoạch cũng rất chi là hoàn hảo. Cái đầu thứ nhất ngóc lên: 

- “ Được không đó hyung? Em sợ….” 

- “ Đúng đó! tao cũng sợ….”. Cái đầu thứ 2 cũng ngóc lên 

- “ Không có gì mà lo, tao nói được là phải được!” Cái đầu thứ 3 khẳng định chắc nịch 

- “ Nhưng bây giờ chuẩn bị có kịp không”. 2 cái đầu kia đồng thanh hỏi 

- “ Không biết”. cái đầu thứ 3 đáp cụt ngủn 

- “ HẢ????/ WHAT????”. 2 cái đầu té cái rầm xuống đất 

- “ Thế nên mới cần phải huy động lực lượng của cả 3 nhà nè” 

- “ Ukmmmm muốn làm gì thì làm đi…”. 2 cái đầu ôm mông thều thào 

- “ Ok giờ đi làm đi, ngồi dưới đấy làm gì”. Cái đầu thứ 3 “ngây thơ” hỏi 

Giờ thì mọi người hiểu rồi chứ????????????????????????????????? 

“ Rè.. .rè….” điện thoại của Junsu kêu lên 

- “ Alô?” 

- “ Junsu ah! Tôi là Yunho đây!”. Yunho cười cười nói 

- “ Có chuyện gì?”. giọng cậu lạnh tanh 

- “ Ấy! sao lại ghê thế! Tôi muốn gặp cậu!” 

- “ Tôi không rảnh” 

- “ Cậu đừng quên cậu còn nợ tôi đấy!”. Anh đổi giọng [ thân cá heo ưa nặng hả]….( au: appa có câu độc ghê! Giờ con mới biết đấy) 

- “ Cậu muốn gì?”. Junsu nhướn mày 

- “ Gặp tôi! Chỉ thế thôi! 2h chiều ở tầng 5 nhà hàng Maximum, ok”. Anh dứt khoát 

- “ Coi như tôi trả nợ anh” 

Junsu nói xong vội cúp máy, Yunho biết tâm trạng Su không tốt nên cũng không chắp vặt làm gì cho mệt, nếu anh mà làm gì Su ú chắc con chuột nhà họ Park sẽ cho anh die không kịp ngáp cũng nên. 

Ở phòng bên cạnh! “ Honey…honey….honey…honey…”. Chuông điện thoại Changmin kêu lên ở đâu đó trong đống vỏ snack. Cầm vội điện thoại để không làm Jaejoong thức giấc [ chết tiệt mình quên đổi chết độ] 

- “ Alô?”. Giọng Changmin đầy tức giận 

- “ Gì mà ghê thế? Tôi Park Yoochun nè” 

- “ Có chuyện gì không? Tôi đang bận!”….( au: Bận ăn à Minnie?) 

- “ Lát cậu gặp tôi 1 lát được không? Tôi đang ở nhà hàng Maximum” 

- “ Sao tôi lại phải gặp cậu? Vớ vẩn”. Changmin đầy giọng mỉa mai 

- “ Tôi đang ở nhà hàng MAXIMUM”. Anh nở 1 nụ cười evil…[ cá sắp cắn câu rồi haha] 

- “….”. [ Maximum…..Maximum….là nhà hàng nổi tiếng nhấtSeoulsao?] 

- “ Sao rồi? tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà….” 

- “ Chỉ nói chuyện thôi sao?”. Min nghi ngờ 

- “ Ukm chỉ nói chuyện thôi” 

- “ Vậy đợi tôi một lát”…[ hahahaaa Maximum ơi ta đến đây] 

Yoochun cười đắc ý không ngờ 1 người có IQ 150 lại dễ dụ như thế. Giờ cậu mới hiểu hết câu danh ngôn của Changmin “ DÙ TRỜI CÓ SẬP CŨNG KHÔNG ĐỂ CÁI…BÀN ĂN SẬP”. 

Yoochun lấy điện thoại gọi cho Yunho và KiBum: “ Chuẩn bị đi….xong rồi”   Tất cả mọi người quay lại nhìn, thật bất ngờ! Jae-Su-Min đang đứng trước mặt họ, tay cầm ba lô túi xách, chẳng lẽ….chẳng lẽ…3 người đó sẽ đi thực tế sao? 

- “ Mọi người đợi đã, tính bỏ tụi tui ở lại 1 mình à?”. Changmin giọng đầy giận dỗi. ( au: 3 mình chứ lấy đâu ra 1 mình hả Minnie?) 

- “…..”. *sock* 

- “ Yah! Nếu vậy thì tụi này đi về!”. * quay người chuẩn bị bước* 

- “ YEAHHHHHHH!!!! ĐI NÀO! LÊN XE ĐI! HURA!!! RỪNG ƠI CHÚNG TA ĐẾN ĐÂY!”. Cả lớp 11A1 hét lên 

Nhìn Jaejoong có vẻ không vui lắm, nhưng chỉ cần cậu đi là quá đủ rồi. Trên khuôn mặt “ ai đó” khẽ nở một nụ cười vu vơ. Sau khi đã an toạ bình an trên xe, Junsu và Changmin bị HoChun kéo ra một góc…thì thầm.. 

- “ Sao 2 người lại khuyên được cậu ta thế?”.HoChun tò mò 

- “ Minnie/ Su hyung?”. Cả hai ngạc nhiên. “ Hôm qua em/ hyung? Yunho/ Yoochun….2 người đó…”. Bây giờ Changmin và Junsu mới biết mình bị dụ kị cùng 1 lúc 

- “ Hôm qua là hôm qua….hôm nay là hôm nay”. HoChun cười evil 

- “ Em/ hyung bán đứng….”. SuMin tức giận 

- “ Thôi kể đi….có gì nói sau” 

- “ Chúng tôi sẽ xử hai người sau…..hôm qua….”. SuMin bắt đầu sự nghiệp tám vĩ đại của mình. 

~~~ flash back~~~ 

Sau khi nhận được “ quà hối lộ” của HoChun thì ngay lập tức SuMin về dụ kị Jaejoong đi thực tế, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng lo lắng nhưng thực chất đang suy tính kế hoạch lôi kéo. Trong bữa ăn… 

- “ Boo ah~~~ hyung….”. Junsu ngập ngừng 

- “ Ukm…có gì không” 

- “ Hyung thật sự không đi sao?”. Su lo lắng hỏi 

- “…..” 

- “ Ummm…hyung định trốn đến bao giờ hả?”. Changmin lên tiếng 

- “ Hyung không trốn…không có gì phải trốn hết..”. Jaejoong giọng lạnh băng 

- “ Còn không nữa! Hyung tính trốn tránh đến bao giờ nữa hả? Lúc nào cũng tự nói mình không sợ…hức…hức…không sợ mà hyung như thế hả? Cứ như vậy hyung sẽ sợ cả đời đó!”. Junsu khóc khi nhớ lại lời nói của Yunho 

- “…..”. Jaejoong mắt đỏ hoe khi thấy Junsu khóc. Cậu biết Su lo lắng cho cậu lắm…nhưng ám ảnh bao năm qua cậu vẫn không thể vượt qua được 

- “ Hyung phải tự đối đầu với nó chứ…có ai cứ sống mãi trong quá khứ như thế đâu…”. Changmin cũng bắt đầu bùi ngùi, nó biết Jaejoong đã phải trải qua những gì nhưng có cần phải sợ hãi mãi như thế không? 

- “ Hyung…xin…lỗi”. Một giọt nước mắt khẽ rơi. 

- “ Xin lỗi….lúc nào hyung cũng chỉ biết xin lỗi…hyung như thế thì em thấy chính em mới là người có lỗi…hyung ích kỉ lắm….”. Junsu gào lên trong tiếng nấc, cái suy nghĩ chính mình đã hại Jaejoong khiến cậu đau đớn 

- “ Hyung…..” 

- “ Đủ rồi….lúc nào cũng hèn nhát…cũng trốn tránh..hyung không thấy mệt sao?”. Junsu nói rồi bỏ chạy lên phòng, không muốn ở lại để nhìn thấy ánh mắt bất an của Jaejoong nữa 

- “ Hyung!!! Susu ah~ đợi em với…”. Changmin liếc nhìn Jaejoong rồi chạy theo Junsu 

- “ Hyung…xin…lỗi”. Giọng Jaejoong nghẹn lại. cậu đã làm gì thế này? 

Không khí nặng nề bao trùm cả căn nhà, không ai nói với ai lời nào, Changmin và Junsu không còn vì lời đề nghị của HoChun nữa, họ vì người anh trai đang sống trong nỗi sợ hãi vô hình. Người đã chăm sóc họ hơn 8 năm qua, đã yêu thương, che chở và bảo vệ họ như 1 người mẹ lại đang bị nỗi đau trong quá khứ ám ảnh….. 

Sáng hôm sau 

Vẫn không ai nói với nhau gì cả, cũng chẳng hiểu sao hôm nay Jaejoong lại dậy sớm trước 2 tiếng…nhưng dù sao thì điều đó bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi…(?) 

- “ Hai đứa ăn nhanh đi còn lên phòng dọn đồ nữa…”. Jaejoong dịu dàng 

- “ Eh? Sao cơ”. Bốn con mắt ngạc nhiên nhìn Jaejoong 

- “ Hyung nói là ăn nhanh còn đi dọn đồ, 7h là cả lớp đi rồi đó…” 

- “ Hyung ah~~ thật sao? Hyung sẽ đi thật sao?”. SuMin xúc động 

- “ Ukm…hyung suy nghĩ kĩ rồi….xin lỗi vì đã làm 2 đứa phải buồn…có lẽ 2 đứa nói đúng…”. Cậu ngập ngừng 

- “ Haahahaaaa….yeah! bọn em yêu hyung nhất trên đời”. Cả hai hạnh phúc vì cuối cùng Jaejoong cũng chịu đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân. 

- “ Chỉ giỏi nịnh thôi…lo mà ăn đi…nguội hết bây giờ”. Jaejoong cười hiền 

Và cái không khí yêu thương quen thuộc lại đầy ắp trong căn nhà. Jaejoong khẽ cười, cậu đã suy nghĩ cả đêm qua rồi, vì cậu mà 2 đứa đã phải buồn và lo lắng rất nhiều, chúng đã cùng cậu sống trong nỗi sợ hãi đó mà không 1 lời than trách. Đã đến lúc cậu làm gì đó cho chúng. 

~~~ End flash back ~~~ 

Không khí yên lặng bao trùm xung quanh 4 con người tội lỗi! Yunho không ngờ rằng 1 Jaejoong bướng bỉnh và ranh ma mà anh thấy lại là một người dịu dàng như thế..( au: appa có cần rút lại kết luận không? -à Gấu: ước gì…cho thời gian trở lại…huhu). 

Xe bon bon lăn bánh, càng xa thành phố không khí càng có vẻ trong lành và mát mẻ hơn, từng hàng cây nhẹ lướt nhanh qua khỏi tầm mắt lao vun vút, gió khẽ đưa mấy cánh hoa anh đào cuối bay bay, phảng phất mùi hương nhè nhẹ. Đã bao lâu rồi Jaejoong không được cảm nhận cái không khí này rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi cậu mới tìm lại được cảm giác nhẹ nhàng này….cái cảm giác đã chết từ lâu…Suốt quãng đương dường như Jaejoong không nói gì nhiều, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khoảng không sau lớp cửa kính, cậu có biết có người nhói đau khi thấy cậu như vậy? Một nỗi đau vô hình mà chính con người đó không nhận ra. Sau hơn 2 giờ “ lăn lóc” trên xe, toàn bộ lớp 11A1 đã an toàn trên đất “rừng”, chắc có lẽ vài phút nữa lớp 11A2 cũng sẽ an toạ tại nơi này! 

- “ Các em xuống xe nghỉ ngơi đi, các bạn nam lên xe dọn hành lí giùm các bạn nữ! cô sẽ đi sắp xếp chỗ gủi đồ và thuê một số thứ quan trong, Teuk ah~ em đi với cô!”. Giọng cô Lee sang sảng 

- “ Sao bọn em phải mang giùm đồ cho mấy bạn nữ chứ! Đồ của ai người ấy mang chứ!”. Bọn con trai trong lớp bất bình 

- “ Xí….con trai gì đâu mà….”. Một đám học sinh nữ trù môi 

- “ Không bàn cãi! Nếu không tối nay không có tiệc tùng gì hết! Nghe lời ở đây đợi lớp A2 rồi xuất phát” 

- “ Sao lại đi với lớp A2 chứ???? Việc của ai người đó làm!”. Cả lũ lại nhao nhao hết cả lên 

- “ Party…oh party….”. Cô Lee dài giọng. 

- “ AHHHH! Cô cứ đi đi, tụi em đợi được mà…hì hì cô đi cẩn thận…” 

Cũng không khó để gửi một số đồ không cần thiết nhưng việc thuê đồ lại khá mất thời gian…nào là chuẩn bị lều tập thể, mua đồ ăn, bàn nướng, nước uống, trái cây…cho cái “ party” lãng mạn ấy! nếu 1 lớp thì còn đỡ, đằng này cái lớp A2 nghe lời dụ kị của KiBum nên cũng quyết định “ ăn ké” một bữa. Đúng thật là làm thầy cô cũng đủ thứ phiền phức…. 

9h30 cả hai lớp xuất phát! Cái bài ca “ nào ta cùng đi rừng” được xướng lên rất chi là sôi nổi…ai ai cũng vui vẻ cuốc bộ! Ngay cả Jaejoong cũng bớt buồn phiền hoà mình vào không khí nhộn nhịp. Cũng chẳng có gì gọi là mệt nhọc cho lắm, hết quan sát cây này lại bứt lá hái hoa cây kia, nhưng hầu hết đó là những loại cây đặc trưng của địa phương lại ít được nói đến nhiều trong sách vở nên mọi người phải khá tập trung. Hai lớp tới tận bốn mươi mấy con người hăng say tìm tòi mà quên cả thời gian, trưa đến rồi mà chẳng hề ai biết, có lẽ trong rừng quá râm mát chăng? Eh nhưng không phải ai cũng chăm chỉ đâu, có người rất nhạy cảm về thời gian và nhất là giờ ăn trưa nên….* ai cũng biết người đó là ai phải không?* 

- “ Cô Lee…thầy Park…thầy cô chắc và các bạn chắc cũng đã thấm mệt rồi…có lẽ chúng ta nên nghỉ ăn trưa rồi làm tiếp….”. Changmin đưa cặp mắt cún con vô (số) tội nhìn đắm đuối 

- “ Vẫn còn sớm mà…”. Cô Lee thắc mắc 

- “ Có lẽ chúng ta nên nghỉ thôi cô à! Cũng không còn nhiều phần phải nghiên cứ cho lắm, nghỉ ngơi rồi chiều làm tiếp cũng được mà cô.”. Jaejoong nhẹ nhàng lên tiếng, cậu biết cái bụng của Minnie đang biểu diễn đồng ca 

- “ Ah! Jaejoong à? Ukm…oh thì….HAI LỚP NGHỈ ĂN TRƯA RỒI CHIỀU TA LÀM TIẾP !”. 

Và thế là chỉ với 1 câu nói nhẹ của Jaejoong mà cái nguyện vọng “ cao cả” của Changmin biến thành hiện thực. 

- “ Boo~~ em iu hyung nhất lun á!!! Hôn cái nào” * chu mỏ* 

- “ Đừng gọi hyung như thế ở chỗ đông người chứ!”. Jae nhăn mặt nhìn Min 

- “ Hihi em xin lỗi….iu hyung quá cơ…hun cái nào…” * tiếp tục nhắm mắt chu mỏ* 

- “ Eo! Ghê quá! Nổi hết cả da gà lên rồi….mau ăn đi không thì bị thằng Bum ăn hết mất bây giờ!”. Jae đắm đuối khuyên Min 

- “ Oh hen!!!! Hyung không nói làm em quên mất cái thằng tham ăn ấy…..sao trên đời lại có người tham ăn như thế cơ chứ!”. Changmin lẩm bẩm 

- “ Ummm….ăn đi…”. [ Xí….em nên hỏi sao trên đời lại có người tham ăn như em mới phải chứ…cậu ta còn thua xa em mà…..] 

Jaejoong, Changmin và Junsu nói chuyện khá là vui vẻ, có lẽ Jaejoong đã không còn để ý đến chuyện trước kia nữa rồi. Cả 3 ngồi tám khí thế là không để ý tới một ông trùm tương lai đang suy nghĩ rất chi là “ tập trung” và một con chuột đang vô cùng là tự kỉ. 

[ Yunho’s pov: Quái lạ nhỉ? sao cậu ta có vẻ không sợ thế nhỉ? thường là sẽ bị ít nói và sợ hãi lắm chứ, có đúng là cậu ta vì sợ mà không đi thực tế không???? Lại còn cái cô Lee và thầy Park nữa chứ….làm gì mà nghe lời cậu ta như vậy chứ….bảo gì cũng làm…cái trường này loạn hết rồi…lát phải bảo thằng Key điều tra về cái trường này mới được…..haizzz điên hết cả đầu….tối nay lại cái party vớ vẩn nữa chứ….ở nhà còn cả đống chuyện chưa làm….]. Yunho hoàn toàn không biết là 80% chi phí xây dựng và hoạt động của trường Rising Sun là do chính tay Jaejoong chi trả! * giàu hen* 

Cách đó không xa…. 

[ Yoochun’s pov: Kim Junsu kia! Khi nào cậu mới bị dị ứng? mới bị sốt hả???? AAAAAAA điên lên mất thôi….cầm cả túi thuốc nặng gần chết mà còn làm lơ người ta….sau này cậu sẽ biết tay tôi…..] 

Buổi trưa trôi qua nhanh chóng với cái không khí “ thân thiện” như mọi ngày! Sau khi có vẻ như đã lấy lại tinh thần thì Jaejoong đã bắt đầu xỏ xiên Yunho. Cặp Yoosu thì lúc nào cũng “khen” nhau làm việc chăm chỉ….haizzz còn Changmin thì chỉ mải ăn mà làm lơ KiBum luôn, làm cậu cứ ngẩn tò te…[ Hôm nay Minnie đói thế cơ à? Sao lại không nói chuyện với mình nhỉ? ít ra cũng phải dành giật đồ ăn chứ nhỉ???? * cái ý nghĩ ngây thơ của Bummie*] 

Buổi chiều ai ai cũng chăm chỉ phấn đấu vì một mục tiêu chung: Oh my party… 

- “ Ôi ngày hôm nay thế là xong rồi….mệt quá đi…..”. Một giọng não nề vang lên 

- “ Ôi cái lưng của tôi….đau quá….bà con ơi có ai có thuốc bóp không? Cho em với!”.Minhothan thở 

- “ AAAAAAAA!!!!!!!!!! ĐỒ CÔN TRÙNG ĐÁNG GHÉT!!!! JAE HYUNG! LẤY THUỐC CHO EM NHANH LÊN….NỐT ĐỎ NỔI TÙM LUM RỒI NÈ….HUHU…KHÔNG BIẾT ĐÂU…”. Cái giọng eo ** thân thuộc của Junsu làm mọi người choáng váng 

- “ Em hỏi Minnie ấy…hyung đưa cho nó rồi mà…đưa tay đây hyung xem nào…”. Jaejoong lo lắng 

- “Đây nà….huhu…ngứa quá…đau nữa chứ….hjxhjx sao có mỗi mình em bị vậy hả???? sao không công bằng thế này…. Minnie đưa thuốc cho hyung đi…huhu..” 

- “ Chết rồi….đâu mất rồi…Jae ah! Hyung ra đây tìm với em đi..”. Changmin lắp bắp 

- “ Thôi em đừng chọc Su nữa…mang ra đi” 

- “ Đúng á! Cậu đừng chọc nữa, tay Junsu sưng lên rồi kìa…”. Cả lớp cũng lên tiếng 

- “ Em…em không đùa mà…rõ ràng em bỏ vào trong túi xách rồi mà…sao không thấy…”. Changmin nói như sắp khóc 

Mọi người biết Changmin không đùa vội vang đi tìm thuốc, thuốc chống côn trùng đốt không phải là không có nhưng do da Junsu rất nhạy cảm nên phải dùng đúng loại mới được. Ai cũng lo lắng chỉ trừ có một người…. 

- “ Junsu cậu có dùng thuốc này được không?”. * đưa thuốc ra* “ thật ra tôi cũng hay bị côn trùng cắn nên có mang theo dự phòng…nếu…” 

- “ Có…có…cậu đưa đây tôi mượn…”. Junsu mắt sáng lên khi thấy tuýp thuốc trên tay Yoochun, đúng là loại mà cậu cần 

- “Uknày….” * đưa ra trước mặt Junsu* 

- “ Cảm ơn…cậu tốt quá….”. Su ú mừng rơn khi “ chuẩn bị” nhận thuốc 

- “ Ah…mà…tôi chẳng bao giờ làm không công cho ai cả…vậy nên…”, Chun đưa bộ mắt 35 ra nhìn Su 

- “ Câu…cậu muốn gì….”. Su lắp bắp khi nghĩ đến cái lịch sử đau thương trước kia 

- “ Bảo Chunnie cho tớ xin đi”. Chun mặt gian thấy rõ 

- “ Không bao giờ, tránh ra đồ vô duyên độc ác…”. Junsu quay đi chỗ khác ngay lập tức 

- “….” [ Phải không đó? công người ta chôm thuốc rồi tìm hiểu…lại còn mua cả đống thuốc nữa chứ….] 

5’ sau 

- “ Yoochun!” 

- “ Eh?”. Anh ngạc nhiên quay đầu lại. 

- “ Cậu….” * gãi…gãi…tay…* 

- “ Hửm…” [ Gì mà gãi đỏ tay lên vậy hả? khỏi cần gọi cũng được…chảy máu bây giờ….mình phải đi lấy thuốc mới được] 

- “ Chun…Chunnie…cho tớ thuốc…đi..” Junsu đỏ mặt vì tức 

- “ WHAT????? OH MY GOD! Đợi…đợi tí…..” [ Mình có nghe nhầm không hả trời…] 

- “….” [ Ta sẽ báo thù….aaaaaa gứa quá….] 

Chun lon ton lấy thuốc cho Su, quả thật là rất tốt, tay Su đỡ ngứa và ít đỏ hơn trông thấy 

- “ Thuốc ở đâu ra thế Su?”. Jaejoong tò mò hỏi 

- “ Của con Chuột đó…Thôi em đi lấy đồ đây….” 

- “ Ukm….” [ Yoochun…cậu ta….] 

Mọi việc lại đâu vào đấy, bây giờ là 3h30’, học sinh hai lớp đã tìm được 2 địa điểm khá thuận lợi để cắm trại, đặc biệt khu cắm trại chỉ cách nhau có 5’ đi bộ. Học sin của cả hai lớp bắt đầu dựng lều trại, đi kiếm củi…..thật là bận rộn…. 

Cuối cùng…4h30’ 

- “ Do chúng ta đã đi xa khu trung tâm của khu sinh thái nên hôm nay chúng ta sẽ cắm trại ngủ qua đêm ở đây! Học sinh 2 lớp có ý kiến gì không”.ThầyParkdõng dạc 

- “ NO…..YEAH!!!!! PATRY…PARTY….PARTY…PARTY…” 

Thế là tất cả lao vào chuẩn bị cho party lãng mạn sẽ diễn ra vào buổi tối…..không khí khẩn trương…ai cũng toát mồ hôi….dường như là rất mệt…. 

- “ AAAAAA CHẾT RỒI…..TẮM Ở ĐÂU BÂY GIỜ….NGƯỜI NHEM NHÉP MỒ HÔI THẾ NÀY……”. Một giọng nói vô tình vang lên đánh trúng tim đen của toàn bộ con người đứng tại đó 

- “ Đúng rồi….mồ hôi nhiều như vậy….làm sao bây giờ….”. Cả lũ nhốn nháo…và trong đó có con người ưa sạch sẽ_ Kim Jaejoong [Ngày mai là đi thực tế rồi, hôm nay nhất định phải khiến cho Jaejoong đổi ý!]. Với cái ý nghĩ như thế nên 3 con người đang vắt kiệt sức “ dụ dỗ” của mình để hoàn thành sự nghiệp lớn lao, Yunho thì đơn giản nghĩ rằng Jaejoong phải đi cho đỡ buồn ( au: để có người cãi nhau í mà), Yoochun muốn Jae đi vì nếu Jae đi thì Su cũng đi, Bummie cũng vậy….( cái này là hệ quả ăn theo ấy). 

Địa điểm 1: Trung tâm “ăn uống” của nhà hàng Maximum 

Yoochun ngồi trước 1 cái bàn dài với mênh mông vô tận đồ ăn: Bánh dâu, bánh putdinh, bánh kem, bánh socola…., phía còn lại là hải sản, lẩu, súp, canh gà…bla…bla….Ôi nhìn cái bàn là anh đã đủ no đến sáng mai luôn rồi chứ chẳng nói đến ăn…[ Haizzz thằng Bummie chuẩn bị gì mà nhiều thế nhỉ? Định doạ chết Changmin ah????] 

- “ Chào! Gọi tôi đến đây có gì không”. Tiếng Changmin như kéo anh về với cái sự thật phũ phàng 

- “ Gì mà nóng thế! Ngồi…ngồi đi rồi nói” 

- “ Có gì nói mau lên, tôi không rảnh” *ngồi xuống..nhìn vào bàn…mắt sáng lên…nước dãi ròng ròng…* 

- “ Cứ bình tĩnh, chắc cậu cũng mệt rồi, ăn chút gì đi”. Yoochun tươi cười mời 

- “ Anh nói đấy!” * mặt evil* 

- “ Ăn đi chứ…nói chuyện sau” 

- “ Đợi tôi 10” * mặt tập trung…sẵn sàng chiến đấu hi sinh vì sự nghiệp cao cả* 

- “ HẢ????? Oh…uh…uh…”. [ Mẹ ơi….người hay ma vậy hả????] 

1’: 1 cái lẩu thập cẩm… 
2’: 1 đĩa hải sản… 
3’: 1 bánh piza 
……… 
10’: cái bánh putdinh cuối cùng 

Rầm….rầm….khách hàng té ầm ầm khi thấy cái bàn “ ít ỏi” ấy được dọn dẹp nhanh chóng…. 

- “ Xong! Bây giờ có gì nói đi”. Changmin vỗ vỗ cái bụng to tròn 

- “…..”. *vẫn chưa tỉnh* 

- “Yah! Tôi hỏi có gì không!”. Changmin cáu 

- “…..” *gần tỉnh* 

- “ AAAAA TÔI HỎI CẬU GỌI TÔI ĐẾN CÓ GÌ KHÔNG”. Cậu hét “nhẹ” nhất có thế 

- “ Hả??? ukm….ờ….có…có”. *tỉnh hẳn* 

- “ Nói nhanh, Jae hyung đang ở nhà đợi tôi” 

- “ Ummmm…cậu có thể nói cho tôi biết vì sao Junsu không thích đi thực tế không?” 

- “ Sao tôi phải nói với cậu…. Nếu cậu gọi tôi đến đây chỉ để hỏi thế thì tôi về trước!”. Cậu lạnh lùng trả lời. 

- “ Ấy….tôi chỉ tò mò thôi….không có ý gì đâu”. Yoochun vội vàng giải thích 

- “ Tại sao tôi phải nói với cậu???” 

- “ Vì chúng ta là bạn mà hì hì…” * cười nham nhở* 

- “ Không quá thân để làm bạn.” 

- * chết đứng vì bị dội gáo nước lạnh* 

- “ Tôi về!”. Changmin đứng dậy định quay đầu bước đi 

- “ Đồ ăn vừa rồi thế nào?”. Anh lấy lại phong độ của 1 cao thủ dụ kị 

- “ Ý cậu là sao?”. Cậu nhướn mày khó hiểu 

- “ Nếu cậu nói cho tôi biết thì…cậu sẽ có thẻ V.I.P ở đây…” * bắt đầu dụ* 

- “ Tôi lại dễ bị mua chuộc thế sao? Không bao giờ”. * ngẩng cao đầu* 

- “ Tôi chưa nói xong mà, thẻ V.I.P và 1 thẻ khuyến mại 50%...” * tiếp tục sự nghiệp dụ kị* 

- “ Không tôi về đây”. [ hứ….dám dụ mình à…còn lâu. Nhưng mà…thẻ V.I.P và 50%..thì…] 

- “ Đừng vội vậy chứ….1 thẻ miễn phí 1 bữa một tháng!” [ gì mà làm cao thế hả???] 
- “ Không! Thẻ tuần cơ!” 

- “ Ukm…thì thẻ tháng! Bây giờ nói được chưa?”. [ Bummie ah~ hyung xin lỗi nhá, có phá sản cũng đừng đến tìm hyung…ai bảo em yêu thằng tham ăn này làm gì…..Amen….] 

- “ Đơn giản lắm, Su hyung rất nhạy cảm, hyung ấy không quen với việc thay đổi điều kiện thời tiết, dễ bị dị ứng và sốt khi gặp môi trường lạ! nhất là trong rừng. Nếu đi rừng hyung ấy sẽ bị côn trùng đốt rất nhiều và bị phát sốt. Tôi nói rồi đó, cấm cậu hé răng nửa lời với người khác, nếu không thì….”…[ Hyung ah~ em xin lỗi nhé, nhưng thẻ V.I.P và thẻ khuyến mãi 50% thẻ tuần cũng rất chi là…đáng yêu nên….hjxhjx tha lỗi cho em nhé…” 

- “ Oh ra là vậy…..cảm ơn cậu”. Anh nhìn Changmin với vẻ biết ơn. [ Mình phải chuẩn bị nhiều thuốc cho Su mới được…] 

- “ Tôi về được chưa?” 

- “ Ukm….cậu đi cẩn thận!”. [ Cái bụng to thế không biết có lết về nhà nổi không nữa] 

Changmin vui vẻ ra về, quá lời cho vài câu nói, chuyến này cậu gần như ăn miễn phí tại Maximun rồi! Cậu đi mà không để ý có người nãy giờ nấp trong góc bị chảy máu mũi khi nhìn cậu ăn….[ Kibum’s pov: Sao mà dễ thương thế nhỉ???? Hehe sau này cậu ăn miễn phí ở đây luôn, cậu sẽ chết với tôi…] 

Báo cáo: Chunnie hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao ( Kibum: xuất sắc cái quoái gì…tổn thất tài chính nặng nề thì có…) 

Địa điểm 2: Tầng 5 nhà hàng Maximum- Khu lưu niệm 

Yunho đã cho người chuẩn bị rất kĩ càng, trang trí một tầng nguyên các đồ vật về bóng đá, nào bóng nào cúp *giả* nào poster…., phải dụ bằng được con cá heo mê bóng! 

- “ Cậu muốn tôi trả gì?”. Tiếng cá heo lạnh lùng - “ Cậu ngồi đi, làm gì mà căng thẳng thế….tôi muốn “nhờ” cậu chút việc thôi mà…”. Yunho nhẹ nhàng 

- “ Chuyện gì? Nói trước chuyện cậu giúp tôi cũng không có gì to tát nên chuyện cậu nhờ tôi tôi có thể từ chối…” * vừa nói vừa nhìn khắp căn phòng* [ Ôi! Argentina của ta….] 

- “ OK, đương nhiên rồi! Cũng không có gì khó khăn cả, tôi chỉ muốn biết lí do tại sao Jaejoong không muốn đi thực tế thôi mà..”. Yunho vẫn dịu giọng 

- “ Nếu chuyện đó thì không được!”. Cậu nghiêm giọng khi thấy Yunho hỏi về chuyện đó… Nếu có người biết Jaejoong có điểm yếu sẽ rất bất lợi cho cả Jaejoong và Appa của cậu. 

- “ Tôi chỉ muốn biết thôi…không có ý gì đâu”. Anh chăm chú nhìn biểu hiện của Junsu 

- “ Hyung ấy không thích thì không đi” 

- “ Tôi không nghĩ thế. Tôi lấy danh dự của nhà họ Jung ra đảm bảo là sẽ không gây bất lợi gì cho Jaejoong cả”. 

- “ Tuỳ cậu nghĩ…tôi đi về..”. Cậu xoay người bước đi 

- “ Haizzz chán nhỉ? tôi chuẩn bị bao nhiêu thứ cho cậu mà cậu không thèm để ý! Thật thất vọng quá đi…Ôi! đã phải tốn bao công sức….Argentina….”. * bắt đầu dụ* 

- “ Cái gì???? Argentina?”. Junsu sáng mắt lên khi nghe thấy Argentina 

- “ Ukm tôi cứ nghĩ cậu sẽ tốt bụng kể cho tôi nghe nên đã không tiếc công nhờ người xin áo và chứ kĩ của Messi…haizzz nhưng xem ra là phí công vô ích rồi…tiếc thật….”. Anh nói với giọng ngao ngán tiếc nuối 

- “……” [ là Messi đấy! ôi áo! Ôi chữ kí…hjxhjx mình sai người xin mà không được…nhưng Jae hyung? Ukm để xem nào! Cậu ta dám lấy họ Jung ra thề sao? Appa nói là nếu một Boss thề trên dòng họ mình thì nhất định là đúng…nhưng Yunho là gì của Boss Jung…” 

- “ Tiếc thật…” * thở dài* 

- “ Cậu là gì của Boss Jung?”. Junsu bất ngờ hỏi 

- “ Sao cơ?? Cậu hỏi làm gì?”. Yunho bị bất ngờ bởi câu hỏi của Junsu 

- “ Cậu thề trên danh nghĩa họ Jung…” 

- “ Tôi là con ông ấy!”. [ sao cậu ta lại hỏi vậy???] 

- “ Đưa áo và chữ kí của Messi đây! Tôi cần kiểm tra!” 

- “ Hả????”* đưa liền* “ Hàng thật đó” 

- “ Jae hyung….”. Cậu ngập ngừng nhưng thấy ánh mắt kiên định của Yunho thì… “ Hồi nhỏ.. lúc tôi và Jae huyng 6 tuổi, Changmin 5 tuổi...nhà tôi vào rừng đi picnic…tôi, Minnie và Jae hyung chơi trốn tìm…vì mải chơi mà chúng tôi bị lạc…Jae hyung bị người ta bắt đi…họ ném hyung ấy xuống một cái hang bẫy thú rất sâu…cả nhà tôi đã đi tìm nhưng không thấy…Bọn người đó đòi tiền chuộc…trong lúc đợi tiền chúng đã đánh Jae hyung rất dã man, chúng đánh hyung ấy bầm dập cả người…hức…hức…hyung ấy khóc nhưng không ai đến cứu cả..hyung ấy mặc áo đen nên mọi người đã rất khó khăn trong lúc tìm hyung…hjxhjx..là tại tôi đã bắt hyung ấy chơi trốn tìm..bắt hyung ấy đi tìm….”. Cậu nói mà mắt hoen đỏ… 

- “ Không sao…không sao đâu mà…chuyện qua rồi mà…”. Anh an ủi Junsu, không ngờ Junsu lại dễ xúc động như vậy.... 
- “ Cậu…cậu đã thề không nói chuyện này với ai rồi…”, Su nói trong tiếng nấc 

- “ Ukm tôi thề…ah đó cũng là lí do cậu ta luôn mặc áo trắng có phản quang sao?” 

- “ Sao cậu biết?”. Junsu ngạc nhiên 

- “ Nhìn thôi…mà cậu có thể bảo cậu ta đi không….trốn tránh cũng không phải là cách hay…nếu cứ như vậy thì sẽ sợ cả đời…nó sẽ ám ảnh cậu ta…Cậu không nên vì yêu quý cậu ta mà đồng ý cho cậu ta trốn như thế được…như thế là hại cậu ta đó…” 

- “ Nhưng mà…hyung ấy sẽ sợ…”. Junsu lắp bắp 

- “ Vì sợ nên cần phải đi…” 
- “ Nhưng sao cậu quan tâm đến hyung ấy thế?” 

- * đỏ mặt, bị nói trúng tim đen* “ Tôi…tôi chỉ không muốn quen biết với một người hèn nhát thôi”. Yunho lúng túng trả lời.

- “ Vậy sao?...Ukm thôi đưa đồ đây tôi về…tôi sẽ khuyên hyung ấy”. * Cười đểu tươi roi rói” 

- “ Ukm….” [ Cái gì vậy hả trời??? vừa mới tèm nhem nước mắt xong mà cười được rồi hả???] 
- “ À quên…cậu còn nợ tôi trái bóng của Arngentina”. * cười evil rồi chuồn thẳng*. [ Cậu không qua mặt được tôi đâu! Nhưng thích Jae hyung thì cứ từ từ mà chịu đựng nhé uk kang..kang..] 

- “….” [ Hớ rồi…cái mặt tự nhiên đỏ. Đúng là điên, cậu Jaejoong đó là gì chứ…] 

Yunnie hoàn thành nhiệm vụ….nhưng hơi bị hớ. 

- “ Thế còn Changmin của em thì sao hả????”. KiBum ấm ức hỏi 

- “ Ngốc! Bị đồ ăn đè não rồi hả? Jaejoong và Junsu mà đi thì không lẽ Changmin chịu ở nhà chắc!!!”. Yunho và Yoochun gõ vào đầu Kibum 

- “ Ờ hen! Thế mà không nghĩ ra…” * mặt ngu thấy sợ luôn* 

Không biết 2 người đó có khuyên được Jaejoong không nữa…Yunho, Yoochun và KiBum lẩm bẩm cầu nguyện….( au: Haizzzz buồn ngủ quá, cứ từ từ mà mơ nhé!) 

Sáng hôm sau 

- “ Cả lớp lên xe ổn định chỗ ngồi”. Cô Lee nói to 

Cả lớp vẫn buồn thiu…3 anh em họ không đến rồi….Cả Yunho lẫn Yoochun cũng buồn, ấm ức và thấy tiếc nữa, cái kế hoạch hoàn hảo thế mà cũng công cốc….. 

- “ Cả lớp ổn định chỗ ngồi nhanh lên, xe chuẩn bị lên đường”. 

- “ Từ từ đã!”. Là giọng Changmin.    Jaejoong nhìn vậy mà nhẹ quá đi, Yunho nhà ta lăm lăm bế ngon ơ tiến thẳng lên xe. Nhìn cậu mệt mỏi mà ngất đi khiến anh rối bời, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, một Yunho thông minh của thường ngày đi đâu mất rồi? Vừa lái xe vừa ngoái sang nhìn Jaejoong, đôi mắt cậu nhắm nghiền nhưng lâu lâu lại nhíu vào như đang vô cùng sợ hãi, đôi bàn tay chầy sước nhiều chỗ, ngay cả cánh tay cũng lấm tấm vài vết máu. Yunho chợt nghĩ bản thân mình vô dụng quá, chỉ vì một chút ghen tuông mà đã để mọi việc thành ra như thế này đây, chắc chắn về nhà anh sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất của gia đình chữa trị cho cậu. 

Ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng nơi 1 thiên thần đang ngủ, từng vệt nắng lướt nhẹ trên làn da mềm mại khiến nó ửng hồng lên, vài cơn gió nhẹ cũng nhẹ nhàng làm tung bay vải rèm cửa….tất cả giống như một bức tranh tuyệt đẹp 

- “ Ư…aaa..Yun…Yunho….” 

Cậu khẽ cựa mình thức giấc, cậu đã mơ một giấc mơ dài, có cậu có Yunho….mọi người đều cười đùa rất vui vẻ. Ủa mà sao lại gọi tên Yunho nhỉ? Cậu lắc mạnh đầu cho tỉnh táo và rồi bàng hoàng nhận ra….đây không phải là phòng của mình! 

Sợ hãi liếc qua căn phòng, thì ra đây là phòng của…ai đó ( au: thế mà cũng nói được hả umma….-àUmma: kệ người ta, không phải phòng của người chẳng lễ là chuồng gấu chắc…-à au: chuồng ấu chứ còn cái gì!). Căn phòng được sơn một màu xanh lá cây nhạt tươi mát, đồ dùng trong phòng nhìn sơ cũng thấy vip rồi, chúng được đặt vô cùng gọn gàng và ngăn nắp. Màu xanh lá phối cùng màu trắng có cảm giác thật nhẹ nhàng và ấm áp, có nét gì đó quen thuộc vô cùng…mùi socola thoang thoảng khiến cậu bớt sợ hãi hơn. Nhưng dù sao….đây vẫn là phòng của người ta. 

Cạch_ cánh cửa phòng mở toang… 

- “ A….chị dâu tỉnh rồi…chị dâu tỉnh rồi….”. Một thằng bé siêu cute chạy lại ôm chầm lấy cậu 

- “ ….” * đơ luôn* không đơ mới lạ, đang chẳng biết mình ở đâu tự nhiên có một thằng nhóc chạy vào và vô tư gọi mình là “ chị dâu, có thánh cũng không chịu được nói chi…thiên thần 

- “ Cậu Taemin…không được vô lễ chứ, “ chị dâu” của cậu mới tỉnh xong cần nghỉ ngơi mà!”. Có một ông cao to nhưng đôn hậu mắng thằng nhóc đó, có lẽ là quản gia 

- “ Biết oy…khổ lắm, nói mãi, chị dâu củaMinnie chứ bộ!”. Nhóc Taemin lè lưỡi lêu lêu ông 

- “ Xin lỗi cậu Jaejoong! Tôi là Lee Sung Gi_ quản gia nhà họ Jung, tối qua cậu Yunho đưa cậu về nhưng có vẻ cậu đang bị thương nên chúng tôi ở đây để chăm sóc cậu. Cần gì cậu cứ lên tiếng, đừng ngại.” Quản gia Lee cười 

- “ Dạ…Yunho sao ạ?”. Jaejoong đơ toàn tập 

- “ Vâng..hôm qua cậu chủ mang cậu về đây, cậu ấy chăm sóc cậu cả đêm sáng nay vừa đi lên trường để xin phép nghỉ học cho cậu. Cậu chủ dặn chúng tôi phải chăm sóc cậu chu đáo” 

- “ À…vâng cảm ơn ông….HẢ??? JUNG YUNHO SAO???”. Jaejoong hét toáng lên khi cơ bản tiếp thu được một vài thông tin cơ bản 

- “ Dạ…..”. Tội nghiệp vị quản gia già…tai đã lãng rồi thêm lần này nữa chắc điếc luôn quá 

- “ Haizzz chị dâu làm gì mà ghê thế?”. Nhóc Taemin bò đến cạnh cậu 

- “ Ch…chị..d..dâu?”. Jaejoong lắp bắp khi thằng nhóc cứ liên tục gọi cậu là “ chị dâu” 

- “ Chị dâu chứ sao nữa! Yunho hyung bảo khi nào có vợ sẽ dẫn chị dâu về nhà lớn chơi vớiMinnie…Hôm qua Yunho hyung đưa chị dâu về nhà mà…Ơ nhưng sao chị dâu xinh thế?”. Taemin ngây thơ hỏi 

- “ Hả?” * bàng hoàng trước sự thật phũ phàng* 

- “ Chị dâu là người đầu tiên Yunho hyung dẫn về nhà lớn, không phải là chị dâu thì là gì!”. Taemin lại tiếp tục “ chị dâu” 

- “ Xin lỗi cậu, cậu Taemin còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Nhưng cơ mà 2 người yêu nhau lâu chưa? Cưới hồi nào vậy? xin lỗi cho lão hỏi thật…”. ( au:Minnie ngây thơ thế ông Lee thì…) 

- “ Sao…sao..ạ?”.[ Mẹ ơi..gì mà cưới hỏi gì ở đây?] 

- “ Cậu đừng ngại, chắc cậu Yunho phải yêu cậu lắm mới dẫn cậu về nhà lớn chứ…” 

- “ KHÔNG PHẢI ĐÂU…HIỂU LẦM RỒI…AAAAAA” 

Nghe đâu đó có tiếng của em…í quên nghe đâu đó có tiếng rầm vang. Tình hình rất chi là tình hình, sau khi thưởng thức âm vực vô cũng ngọt ngào và ngân vang của Jaejoong, đồ đạc bằng sứ hay thuỷ tinh trong nhà đều tình nguyện ra đi tìm đường cứu nước. Cửa sổ vỡ tan hoang, quản gia Lee cùng Taemin tội nghiệp tiếp đất vô cùng đẹp mắt tay chân chưa kịp duỗi đã hôn sàn nhà thắm thiết, trong vòng bán kính 500m quanh ngôi nhà đều lâm vào tình trạng tương tự, bồ câu chim chóc con đậu con bay…..Ôi chúa cứu con! 

- “ Mong…mong..cậu bình tĩnh, già này bị bệnh yếu tim…”. Quản gia Lee hấp hối cầu xin 

- “ A..điếc taiMinnie rồi…chị dâu ghê quá đi”. Nhóc Taemin khóc tu tu 

- “ Ơ…cháu xin lỗi…Minnie cho hyung xin lỗi…”. Jaej nhà ta hối hả xin lỗi khi nhận diện được “ hậu quả” mà mình đã gây ra. 

- “ Gì mà hyung…chị dâu chứ!”. Taemin chu miệng ra phản bác, cute không đỡ nổi 

- “ Hyung là con trai mà…”.Jae cười méo xệch cố giải thích cho nhóc 

- “ Mặc kệ…cứ đưa về đây là chị dâu rồi. Nếu không phải chị dâu thì cũng kà người Yunho hyung yêu!” 

- “ Không phải mà….”. Jaejoong đưa ánh mắt cầu xin về phía quản gia Lee mong ông giải thích giùm 

- “ Thật đó cậu Jaejoong. Cậu Yunho chưa bao giờ nói dối cậu Taemin cả, cậu chủ thích cậu thaath rồi”. Ông cười hiền lành nhưng ông có biết ông vừa thẳng tay đập bẹp dí cái hi vọng nhỏ nhoi của cậu không? 

- “ Em đã nói rồi mà….chị dâu đẹp thế kia cơ mà…Minnie thích chị dâu lắm…”. * đôi mắt cún con* 

- “Ukm….”. Cậu bị đôi mắt “ ngây thơ” đó lừa mà không biết 

- “ Chị dâu….”. nhóc cầm tay cậu lay lay khi thấy mắt cậu cứ díp lại 

- “ Thôi cậu Taemin ra ngoài nha…chắc chị dâu của cậu buồn ngủ rồi. Cậu Jaejoong chắc buồn ngủ rồi phải không, bác sĩ có cho cậu uống thuốc an thần nên giờ mới thế. Cậu cứ nghỉ ngơi nếu có gì cần thì gọi tôi”. Quản gia Lee kéo Taemin ra cửa rồi cúi chào cậu 

Jaejoong đúng là đang buồn ngủ thật. Cái cảm giác hạnh phúc đang len lỏi trong tim cậu, thì ra hôm qua Yunho đã cứu cậu đưa cậu về rồi lại còn chăm sóc cậu cả đêm nữa chứ. Bình tỉnh lại Jaejoong có thể nhớ ra hết mọi chuyện tối qua, Yunho đã hôn lên mắt cậu sao…..ôi đỏ mặt quá đi….Còn cả vòng tay ấm áp của anh cũng khiến tim cậu đập rộn ràng. Vừa rồi nghe nhóc Taemin gọi cậu là “ chị dâu” có cái gì đó vừa giận lại vừa vui…. [ Con gấu ngốc kia!!!!!!! Nếu mình là chị dâu của nhóc Taemin thì sao nhỉ? AAAAA…mày đang nghĩ cái quoái gì thế hả….] 

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, Jaejoong thiếp đi lúc nào không hay. Yunho trở về nhà một cách mệt mỏi, hôm qua chăm sóc cậu cả đêm không được ngủ mà sáng nay lại phải dậy sớm lên trường xin phép cho cậu. Nói cho có lệ vậy thôi chứ Jaejoong có nghỉ thì thầy cô cũng chẳng nói gì, chủ yếu là lên xin phép “ em vợ tương lai” thôi. Kể ra cũng lạ, 2 thằng nhóc đó cứ tưởng sẽ nhảy dựn lên ai ngờ chỉ phán một câu xanh rờn “ Khi nào Jae hyung tỉnh lại thì gọi tụi tôi tớ đón”. Thế đấy, anh em như thế đấy. ( au: không như thế thì muốn thế nào đây appa?) 

Mở cửa phòng nhẹ nhất có thế, quản gia Lee bảo cậu mới ngủ nên anh không muốn đánh thức cậu dậy. Còn bực vụ Hyun Joong nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần ấy đang say giấc thì mọi ghen tuông đều tan biến cả. Cậu ngủ nhìn dễ thương quá, 2 má phúng phính cũng chiếc miệng xinh xinh cứ chu ra, nhìn mà muốn cắn ( _). Cậu giống như con mèo lười cuộn tròn trong chăn ấm, nhìn Jaejoong ngủ bình yên quá, khác hẳn với 1 Jaejoong hoảng loan tối hôm qua. 

Nhìn từng vết cào xước đã đóng vẩy lòng Yunho đau thắt lại, không biết từ khi nào anh lại yêu con người bướng bỉnh này nhiều đến thế nhỉ? nhưng có yêu thì có làm được gì đâu, người cậu yêu là Hyun Joong mà….. 

- “ AAA…appa…Minnie…Susu cứu hyung…aaaaa tránh xa tôi ra….hức…hức…Yunho…Yunho…huhu….”. Cậu đang ngủ bỗng dưng kêu ầm lên, chắc là gặp ác mộng dữ lắm 

- “ Jaejoong! Jaejoong…không sao rồi….tỉnh lại đi Jaejoong!”. Yunho hoảng hốt lay lay người cậu… 

- “ AAAA…HUHUHU….”. Cậu ngồi bật dậy nhưng vẫn khóc, ôm chặt lấy người anh 

- “ Jaejoong ngoan…đừng khóc nữa….”. Anh vuốt vuốt lưng cho cậu 

- “ Huhuhu…Boo sợ…Boo sợ lắm….”. Cậu khóc to hơn rồi rúc sâu vào trong người anh 

- “ Thôi không sao rồi…Nín đi nào…Boo ngoan lắm…”. Yunho lúng túng không biết nên làm gì. 

1s 
2s 
3s 
4s 
5s 

- “ AAAAAA JUNG YUNHO…BỎ TÔI RA NGAY”. Jaejoong hét toáng lên khi nhận thức được thực tại ( au: umma ôm appa mà…sao lại bảo appa bỏ ra???] 

Bốp….rầm…. 

Xin thông báo với toàn bộ reader, những âm thanh vô cùng “ vui tai” mà chúng ta vừa được thưởng thức chính là khi con gấu ngố nhà ta bị tiếng hét “ nho nhỏ” của ai kia đập thẳng vào tai, và tình trạng bây giờ là điếc lâm sàng! Thử tưởng tượng mà xem, bạn đang ôm chặt cứng 1 người rồi bỗng dưng người đó hét ầm vào tai bạn, liệu bạn có khả năng chịu được không, nhất là khi đó lại có 1 giọng “ líu lo” như Jaejoong hâm? Yunho choáng toàn bộ rồi té rầm xuống đất, chắc là yêu mẹ Trái đất lắm đây! Kể ra cũng tội nghiệp cho nhà Yunho cả thể, vài tiếng trước bị tàn phá chưa kịp dọn dẹp thì giờ lại chịu thêm 1 trận kinh thiên động địa nữa…thiện tai thiên tai…tại Jae…tại Jae…. 

Jaejoong mang vẻ mặt vô cùng hối lỗi ra đỡ Yunho ngồi dậy trên giường…. 

- “ Tôi xin lỗi…tôi không cố tình…cậu có sao không?” 

- “ Khôn….không sao…”. Yunho méo mó trả lời 

- “ Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi…” 

- “ Không có gì đâu…”. Anh nhìn cậu buồn buồn… “ Cậu khoẻ rồi thì để tôi gọi điện cho Junsu và Changmin” 

- “ À…chuyện của Joongie…” 

- “ Ừ…”. Đôi mắt anh tối lại khi nghe cậu nhắc tên người đó 

- “ Joongie là anh trai của tôi…” 

- “ Ờ…HẢ? CẬU NÓI CÁI GÌ CƠ? ANH TRAI SAO?”. Yunho há hốc miệng 

- “ Ừ là anh trai của tôi, nên…cậu đừng giận nữa…”. Jaejoong đỏ mặt 

- “ Hả? hahahahaaaaa đương nhiên rồi….À phải rồi…tôi cũng có chuyện cần nói.” 

- “Chuyện gì?”. Cậu nhướn mày 

- “ Chiếc nhẫn cậu tặng tôi thật ra….” 

~~~flash back~~~ 

1 tuần trước_ tại nhà Jesica 

- “ Yunho oppa! Cảm ơn oppa đã đến, em vui quá. Cả Yoochun oppa nữa~”. Jesica hớn hở 

- “ Ừ đương nhiên anh phải tới rồi, sinh nhật của con gái cưng Boss Lee sao lại vắng mặt được chứ!” 

Hôm nay là sinh nhật của Jesica, ả mời rất nhiều khách chủ yếu là bạn làm ăn với cha con ả, và anh cũng không phải là ngoại lệ. Cả buổi chỉ có mỗi mình cô ta tự biên tự diễn, cứ lởn vởn ôm lấy anh. Cuối cùng thì buổi tiệc cũng sắp tàn, Yunho vui như trúng xổ số,Chun đứng bên cạnh cũng phởn theo luôn. Nhưng…nhẫn của Jaejoong đâu mất rồi? 

Yunho tối sầm mặt lại, chỉ có Jesica lấy, từ đầu tới giờ cô ta cứ lởn vởn bên cạnh anh, chỉ có cô ta lấy trộm. Anh kéo Jes tới một chiếc bàn cạnh đó, ghì mạnh tay ả xuống dưới mặt bàn 

- “ NÓI! Cô lấy nhẫn của tôi làm gì?”. Anh nghiến răng 

- “ Oppa nói gì…em không hiểu….”. Ả tái mặt 

- “ Nhẫn của tôi…trả mau trước khi quá muộn!”. Anh ghì mạnh hơn 

- “ Em…huhu…em không có lấy mà…oppa phải tin em….”. Ả bắt đầu khóc ầm lên 

- “ Cô có trả không thì bảo?”. Anh ném ả xuống dưới nền đất, chân của ả đập vào mép bàn, có lẽ là rất đau 

- “ Tôi nói rồi…cô liệu mà trả tôi…nếu không thì đừng có trách”. 

- “….”. [ Tôi sẽ nhớ chuyện này Yunho ah!] 

Anh cùng Yoochun bước khỏi bữa tiệc một cách tức giận, nếu là nhẫn bình thường thì chẳng sao, nhưng đây là nhẫn Jaejoong đã tặng anh, nó quý giá hơn mọi thứ…. 

Ngày hôm sau Jesica trả lại anh nhẫn với một lí do vô cùng vô lí “ oppa đánh rơi trên thềm cỏ”. Anh đâu phải là thằng ngu nhưng rồi cũng cố gắng nín nhịn mà cho qua, dù sao bây giờ gia đình ả vẫn còn chút thế lực và anh cũng còn muốn lợi dụng cha ả vài ngày nữa. 

~~~ Endflash back~~~ 

- “ Ủa chứ không phải cậu cố tình tặng nó cho cô ta sao?”. Jaejoong ngạc nhiên 

- “ Tớ đâu có điên như thế. Cô ta nói gì với cậu?”. * đến lượt appa tò mò* 

- “ Cô ta bảo cậu…để quyên trong..trong phòng tắm của cô ta…” 

- “ Cái gì? Con nhỏ đó…..”. Yunho tức giận 

- “ Hôm đó cô ta bị đau…đi lại khó coi là do cậu đánh sao?”. Jaejoong lí nhí 

- “ Chứ cậu tưởng là tớ làm gì?” [ Jae ah~ cậu ghen nên mới thế phải không hahaha…] 

- “ Hả? không…không có gì….”.[ Thì ra là tại mình hiểu lầm…] 

- “ Thôi cậu xuống nhà ăn sáng với tớ, lát nữa em cậu sẽ tới đón…”. Yunho cười tươi rói 

- “ À…nhóc Taemin…” - “ CÁI GÌ? NÓ ĐÃ NÓI GÌ VỚI CẬU HẢ?”. Yunho tái mặt khi cái tên Taemin được xướng lên 

- “ Không có gì…”. cậu tủm tỉm 

- “ Thật không??? Nó không nói gì thật chứ…..asshhiii cái thằng nhóc đó…” 

- “ Thôi xuống đi, tôi đói rồi….” [ Cậu ta phản ứng ghê nhỉ hihihih…] 

End chap 14 

CHAPTER 15 

Vì Jaejoong còn phải vệ sinh cá nhân một chút nên Yunho xuống trước, vừa khép cửa phòng lại anh liền lôi điện thoại trong túi ra… 

- “ Key! Báo với appa của hyung, hyung sẽ san phẳng cái bang chó chết của nhà con Jesica!”. Yunho tức giận. 

- “ Sao vậy ạ? Chúng ta còn lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày nữa được mà, lô vũ khí bên đó vừa nhập về chúng ta còn chưa đụng đến!”. Key khó hiểu 

- “ Vài trăm triệu thì có gì, không cần biết bây giờ bọn chúng có cái gì, san phẳng cái bang đó đi, tối mai hyung sẽ trực tiếp làm….”. Yunho lại khùng lên 

- “ Sao….” 

- “Chuẩn bị đi, con nhóc Jesica đáng ghét”. Anh ngắt lời cậu rồi cúp máy cái rụp, tội nghiệp Key nhà ta chẳng hiểu mô tê gì cả. 

Lúc Yunho vừa bức từ phòng khách xuống bếp cũng là lúc Jaejoong đi xuống, 2 mắt nhìn nhau toé lửa……(? Tự hiểu), nhìn cậu có vẻ khá hơn trước nhiều rồi, miệng lại còn tủm tỉm cười nữa chứ. Jaejoong thì cũng không thấy gì xa lạ trước vẻ hoành tá tràng của nhà Yunho, nhà cậu còn đẹp hơn thì không có chuyện bị shock đâu nhé. Nhìn lướt qua cũng thấy nhà này chắc ghê lắm, người làm rồi vệ sĩ cứ như kiến bò, may mà Yunho sợ Jaejoong ngại nên đã đuổi hết ra ngoài rồi chứ nếu không chắc phiền chết mất. 

Jaejoong vốn không thích người khác phục vụ quá chu đáo cho mình nên có chút gì đó e ngại, dù sao đây cũng không phải là nhà của cậu mà. Yunho thì khỏi phải nói, sau khi biết được “ tình địch” là “ anh vợ tương lai” thì phởn thấy sợ luôn, miệng cứ toe ra, đám người trong nhà thấy cậu chủ tự nhiên cười toe toét thì đều lạnh cả sống lưng. 

Nói là bữa sáng chứ thực ra thì đã hơn 10h sáng mất rồi, cái bụng đói cồn cào nhưng vì Jaejoong nên Yunho cố gắng nhẫn nhịn, may mà cậu cũng đang đói chứ không báo chí ngày mai sẽ đưa tin “ Con trai cả của tập đoàn JY chết vì gặp dịch đói?!”. Chiếc bàn to làm bằng gỗ sáng loáng, trên đựng đầy đồ ăn ngon và đặc biệt có rất nhiều loại bánh làm từ…dâu! Taemin vừa nhìn thấy “ chị dâu” đã kéo cậu lại ngồi gần, và lẽ dĩ nhiên, Yunho cũng phải ngồi gần Taemin để “ canh chừng thằng em quý hoá” của mình. 

- “ Chị…uwmmmmm”. Taemin đang định gọi Jaejoong thì Yunho mau mải lấy tay bịt miệng nó lại 

- “Minnie ah~ sắp ăn thì đừng nên nói chuyện, hại dạ dày đấy em!”. Yunho nói vô cùng “ ngọt ngào” 

- “ Ái…ì ứ em ông iết âu…ao hyung ại ông o e ói uyện ới ị âu…( cái gì chứ! Em không biết đâu, sao hyung lại không cho em nói chuyện với chị dâu).” Nhóc Taemin vẫn cố vùng vẫy 

- “ Em có nghe thấy hyung nói gì không thế?”. Anh lại nhìn nó “ trìu mến” và lần này nó im bặt 

- “Minnie nó gì thế?”. Jaejoong trưng bộ mặt cute vô đối ra “ ngây thơ” hỏi 

- “ Kh…không có gì đâu, cậu ăn đi….Changmin và Junsu sắp tới rồi”. Anh lúng túng ( au: may mà chưa xỉu chứ mấy bà phục vụ lăn đơ hết rồi kìa) 

Thật sự Jaejoong rất vui, cậu thừa biết nhóc Taemin đang nói cái gì. Miệng cứ tủm tỉm cười hoài má lại còn ửng lên khiến “ ai đó” ngất ngây con gà tây. Vừa ăn xong thì 2 nhóc kia tới đón, nói bla…bla…một hồi thì đưa cậu về. 

Quái lạ, thấy cậu như thế mà 2 thằng quỷ đó chỉ hỏi thăm sơ sơ, bộ không lo lắng cho cậu sao? Định hỏi nhưng rồi nhờ trí thông minh “ có hạn” của mình mà Jaejoong đã quyết định “ im lặng là vàng” mặc dù với cậu “ nói chuyện là kim cương”. Nếu bây giờ mà khơi chuyện đó ra thì chắc chắn 2 thành viên tích cực của hội ông tám kia sẽ đem cậu ra mà mổ xẻ mất!? ( eo ghê wa’) 

Sau chuyện này thì mấy thằng nhóc nhốt Jaejoong và Jesica bỗng dưng “ bốc hơi”. Khỏi nói cũng biết Jes bị Yunho tẩy chay rồi nhưng còn mấy thằng “ lỡ dại” kia??? 

Kim gia…. 

- “ Appa….appa….”. 4 con người ra sức lay lay 1 con người đang mơ màng 

- “ Hả??? cháy nhà hả??? nổ kho vũ khí à???”. Con người kia vô tư phun ra những câu hỏi ngu không thể tả 

- “ Appa dậy đi…..” * ra sức lôi kéo đập đạp* 

- “ Ờ….có chuyện gì….” * ngáp* 

- “ Vụ của Jae nhà mình í…appa có chắc là Jae không sao chứ….”. Con cá lo lắng 

- “ Đúng đó appa….con không tin cái cậu Yunho đó khiến Jae nhà mình hết sợ được.”. TOP cũng lên tiếng 

- “ Appa của bọn mi là ai….là ta, mà ta là ai….ta…là thiên tài kiêm đạo diễn kiêm biên kịch kiêm…tùm lum….”. * tự sướng* 

- “ Thì sao?”. G-dragon ngây thơ hỏi 

- “ Hả….”. * vỡ mộng* “ Thì…kế hoạch của ta thành công mĩ mãn, ta đã ra tay thì gạo xay thành….thóc!?. Yesung vừa báo là Boo của ta rất vui vẻ, chứng tỏ “ con rể” rất biết cách chăm sóc Boo…” 

- “ Đúng rồi….Boo của appa mà biết “ ông bố iu quoái” của mình bày ra trò này thì….haizzz rất dễ có án mạng”. Eun châm chọc 

- “ Đúng đó appa…appa chơi độc quá…mấy thằng nhóc chúng ta bảo nhốt Jae lại bị Yunho đang kí giùm sổ hộ khẩu ở bệnh việnSeoulrồi…..”. TOP ngán ngẩm 

- “ Ai kêu tụi nó ngu làm chi….tự nhiên ở đó cho nó đánh…sao bọn nó dại thể nhỉ?”. ông Kim xót xa ( au: Bọn nó dại hay cái người thuê bọn nó dại?...-à Mr.Kim: Xí~ ta thuê bọn nó chứ ai đưa kế hoạch cho ta…--à au: nín lun) 

- “ Chắc năm sau cho tụi nó lên thẳng lớp luôn, dù sao cũng tại chúng ta….”. Hae vẻ hối lỗi…. 

- “ Sao cũng được, đi ngủ đây”. 

- “….” * đơ toàn tập* 

Sự kiện vô cùng nghiêm trọng ấy lại im hơi lặng tiếng cũng vô cùng nhanh. Chỉ có điều SuMin có vẻ thân với Yunho hơn, còn Yunho thì lại thân với Jaejoong hơn. Đáng tiếc là chỉ hơn “ chút chút” thôi, Ho thì vô tư đổi cách xưng “ tôi” => “ tớ”, Jae thích nhưng cứ giả bộ làm ngơ, lúc nào cũng kiếm chuyện gây sự với Ho miết thôi, Ho thì đã cố gắng “ kìm nén” nhưng lâu rồi khả năng chịu đựng cũng có hạn nên….ngựa quen đường cũ. 

Trời trong xanh, hạt nước long lanh mặt nước xanh xanh…..chẳng có việc gì làm nên 3 anh em nhà Jae ngồi….tắm nắng!? 

- “ Haizzz chán quá đi….chủ nhật mà chẳng có gì chơi….”. Min ngao ngán 

- “ Bảo đi đá bóng với hyung thì không chịu…”. Su chu mỏ 

- “ Thế còn chán hơn…..haizzzz cái cuộc đời này…”. Jae tự kỉ 

- “…..” * Su tức xì khói* 

- “ Bingo! Có rồi!”. Jae reo lên sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ 

- “CHUYỆN GÌ THẾ?”. 2 con người còn lại mắt sáng lên 

- “ Changmin! Hyung hỏi em chuyện này!”. Jae bỗng dưng nghiêm túc 

- “ Có…có…chuyện gì thế hyung?”. Min nuốt khan…. 

- “ Sao cả tháng này hyung không thấy em xuống canteen ăn trưa hả? Cơm hyung là cho em dở đến nỗi em không ăn được sao?”. Jae ( giả bộ) thất vọng, nháy mắt vs Su. 

- “Minnie ah~ sao em lại có thể đối xử với Boo yêu quý của chúng ta như thế chứ….”. Su ( giả vờ) sùi sụt 

- “ Không có….2 hyung hiểu lầm rồi….em mang cơm tới chỗ khác ăn mà….”. Minnie bé bỏng tội nghiệp 

- “ Mang tớ chỗ nào hả? tại sao phải mang ra chỗ khác ăn? ở canteen có gì hả?”. Jae “ xúc động” 

- “ Em…mang tới…nhà hàng….Maximum…..em có phiếu giảm giá nên…..” 

- “ Shim Changmin! Em được lắm….em dám…..”. Jae và Su phẫn nộ 

- “ Em….em xin lỗi….”. Min lí nhí 

- “ Sao đi mà không kêu bọn hyung đi với hả?” 

- “…..”. * đơ* 

- “ Thôi Junsu…đi shopping với hyung!”. * nháy mắt* 

- “ Dạ!” 

Đợi 2 người kia đi khỏi Min mới thỏ phào nhẹ nhõm. Thật ra không hẳn là vì đồ ăn ở Maximum ngon hơn bởi lẽ phương châm của Min là “ đồ ăn không phải tiền mình bỏ ra là ngon nhất”, chỉ là vì…..Từ cái ngày cậu và KiBum….cậu đã tích cực tránh anh, vì mỗi lần gặp là mặt cậu lại tự nhiên đỏ lên….quê chết được ( au: cute chết được ^^). 

Và thế là để tránh gặp mặt KiBum, cậu đã đi đến Maxximum để ăn bữa trưa ( nếu biết Maximun của ai chắc ông này die lun wa). Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay Jae lại đề cập đến vấn đề “ nóng hổi” này, làm cậu toát hết cả mồ hôi hột! Không được! mai phải lấy lại cục diện như trước kia, phải cho tên KiBum kia một bài học cho chừa thói dâm dê!? 

Thế là với cái quyết tâm cao ngút trời đó cậu say sưa…cười một mình mà không hề biết có 2 con người với vụ cười vô cùng evil ở đằng sau. Buổi tối hôm đó có một con ma đầu đen vô cùng “ chăm chỉ học hành” trên google với bài học: 101 cách doạ chết người ( au: cái này nghe quen nhỉ!) 

Sáng hôm sau…. Canteen 

Hôm nayMinnie nhà ta tinh thần vô cùng là phấn chấn ( nếu không muốn nói là phởn), mang 1 đống đồ ăn tới canteen trước con mắt ngạc nhiên của Jae-Su, ngoài ra đặc biệt còn mang một hộp đồ ăn gì đó xinh xinh. 

- “ Hey! KiBum! Chào cậu”. Changmin xởi lởi khiến Bum dựng tóc gáy 

- “ Ừ chào cậu!”. Bum cười gượng - “ Tôi ngồi ăn với cậu được không?”. * mắt cún con* 

- “ Hả??? à…đương nhiên rồi…”.[ Mình đang mơ sao?] 

- “ À phải rồi, Jae hyung mới làm kimpac ngon lắm, cậu ăn nhé!”. * cười tươi* 

- “ Sao? Cảm ơn cậu nhiều….”.* cười tít mắt* 

- “ Không có gì…”. * cười evil* 

Min ăn nhanh kinh khủng để lại Bum chưng hửng cứ tưởng hôm nay Min đổi tính, mừng con chưa kịp thì Min lại chuồn mất tăm….haizzzz 

Trong lúc đó ở một góc không xa có một con người cười vật vã với cái kế hoạch được coi là thành công mĩ mãn của mình. Changmin mơ màng nhớ lại tối hôm qua đang loay hoay tìm kiếm “ kế sách” thì Su chạy vào giúp đỡ và chẳng bao lâu đã nghĩ ra 1 kế hoạch vô cùng hoàn hảo: Cho 1 ít thuốc xổ vào đồ ăn của KiBum để cậu ta làm bạn với cái…., từ lần sau sợ sẽ không dám đến gần Changmin nữa. 

Chẳng biết cái kế hoạch đó sao mà Su lại nghĩ ra nhanh thế nhưng Min không quan tâm, miễn hạ được cái tên kia lad ok rồi. Sở dĩ Min không muốn gặp Bum vì cậu đã “ đánh hơi” được cái mùi giống Yunjae giữa cậu và anh. Sợ quá nên……Mà thôi, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm cho mệt, vừa rồi ăn chưa no bây giờ đi ra Maximum…ăn tiếp 

I got you….under my skin…. 

Đang ăn ngon lành thì chuông điện thoại reo khiếnMinnie điên tiết 

- “ A…o ai ậy….( alo ai vậy?)” 

- “ SHIM CHANGMIN! CẬU ĐẾN NGAY BỆNH VIỆNSEOULCHO TÔI!”. 

Sau tiếng quát chói tai ấy Min tỉnh luôn, để ý kĩ mới thấy là sdt của Yunho. [Min’s pov: gì mà đang yên đang lành gắt ầm lên, kêu người ta đến bệnh viện làm gì….Hay là…Jaejoong hyung có chuyện….giọng cậu ta giận dữ thế cơ mà…] 

Thế là Min ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới bệnh viện, mới thấy bóng Min thì Yunho đã lao vào xốc cổ áo Min lên định đánh…… 

- “ CẬU LÀ THẰNG KHỐN! CẬU ĐÃ LÀM GÌ KIBUM NHÀ TÔI HẢ?”. Yunho gắt ầm lên… 

- “ Tôi…cậu ta….”. Min sợ hãi chưa hiểu chuyện gì, quay sang Jaejoong cầu cứu 

- “ Em bỏ gì vào thức ăn của cậu ta vậy? cơ thể KiBum không chịu được, bây giờ tình trạng rất nguy kịch….không biết….”. Jaejoong buồn 

- “ Em….em chỉ cho một ít thuốc xổ vào thôi mà….phải không Su hyung….”. Min cố gắng tìm Su để thanh minh 

- “ Su không có ở đây…Min ah! Sao em lại làm thế chứ….”. Jae thất vọng 

- “ NÓ CÓ LÀM GÌ CẬU ĐÂU, TẠI SAO CẬU ĐỐI XỬ VỚI NÓ NHƯ THẾ HẢ, CẬU THÍCH CHẾT SAO?”. Ho đang định đánh Min thìChun cản lại, nhìn Yunho thật đáng sợ 

- “ Yunho bình tĩnh….cậu đi ra chỗ khác đi….Changmin! Cậu vào thăm KiBum đi, tôi và Jaejoong đưa Yunho ra ngoài…”. Nói rồi đi thẳng 

Changmin vẫn chưa hết shock, cậu vẫn còn bàng hoàng trước những gì vừa mới xảy ra đầu óc cứ quay lung tung…Rõ ràng cậu chỉ cho KiBum 1 ít thuốc xổ thôi mà, làm sao mà có thể…..Bất chợt tim cậu thắt lại khi nhìn vào phòng bệnh, Kibum nằm đó với cả đống dây truyền….máy móc bao quanh, trông anh nhợt nhạt quá. Chẳng biết tại sao Min lại khóc nữa, trước mặt cậu không còn là KiBum vui vẻ thường ngày nữa, anh nằm đó đôi mắt nhắm nghiền…. 

Cậu sợ…nỗi sợ hãi cứ lớn dần trong tim, nó len lỏi trong từ tế bào khiến cậu như ngạt thở….cậu đã làm cái quoái gì thế này…Tiến lại gần bên giường bệnh Changmin chỉ biết im lặng ngắm nhìn con người đang say giấc đó, tay cậu khẽ nắm lấy bàn tay lanh toát của anh. KiBum khẽ mở mắt, đôi mắt thật mệt mỏi… 

- “ KiBum…tôi xin lỗi…hức…tôi..kh..không cố tình…”. Min khóc, vì cậu vẫn còn “ ngây thơ” lắm, đương nhiên sợ tội “ giết người” rồi ( bó tay) 

- “ Tớ…k..không..s..sa..o…”. Anh nói ngắt quãng đầy khó khăn…. 

- “ Tớ…có…ch…chuyện…mu..ốn…nói…”. anh cố gắng tiếp tục… 

- “ Ừ…cậu nói đi….chuỵên gì tôi cũng nghe theo….”. Min sùi sụt 

- “ Tớ…không…tr..ách cậu…đâu…tớ…tớ…thích…cậu!”. Anh đỏ mặt 

- “…..”. * shock* 

- “ Cậu…kh..không…thích…tớ…phải không…kh..ông sao đâu…”. Anh buồn, ánh mắt từ từ khép lại 

- “ Không! Tớ thích cậu mà…đừng có bỏ tớ như thế chứ…huhu…”. Min khóc như con nít khi thấy “ dấu hiệu hấp hối” của Bum 

- “ Hihi……”. Anh cười nhẹ rồi từ từ nhắm mắt 

- “ BUMMIE!!!!”. Cậu oà khóc rồi ôm chặt lấy anh, cứ nghĩ anh đã “ quy tiên” 

Min ôm cứng lấy Bum, không còn khóc nữa khi thấy nhịp tim đều đều của anh, chắc là mệt quá nên xỉu thôi!?HaizzzMinnie à! Sao oppa không ngẩng mặt lên, nếu ngẩng lên oppa sẽ nhìn thấy nụ cười siêu evil của chàng Bum nhà ta đấy!   Vì Jaejoong còn phải vệ sinh cá nhân một chút nên Yunho xuống trước, vừa khép cửa phòng lại anh liền lôi điện thoại trong túi ra… 

- “ Key! Báo với appa của hyung, hyung sẽ san phẳng cái bang chó chết của nhà con Jesica!”. Yunho tức giận. 

- “ Sao vậy ạ? Chúng ta còn lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày nữa được mà, lô vũ khí bên đó vừa nhập về chúng ta còn chưa đụng đến!”. Key khó hiểu 

- “ Vài trăm triệu thì có gì, không cần biết bây giờ bọn chúng có cái gì, san phẳng cái bang đó đi, tối mai hyung sẽ trực tiếp làm….”. Yunho lại khùng lên 

- “ Sao….” 

- “Chuẩn bị đi, con nhóc Jesica đáng ghét”. Anh ngắt lời cậu rồi cúp máy cái rụp, tội nghiệp Key nhà ta chẳng hiểu mô tê gì cả. 

Lúc Yunho vừa bức từ phòng khách xuống bếp cũng là lúc Jaejoong đi xuống, 2 mắt nhìn nhau toé lửa……(? Tự hiểu), nhìn cậu có vẻ khá hơn trước nhiều rồi, miệng lại còn tủm tỉm cười nữa chứ. Jaejoong thì cũng không thấy gì xa lạ trước vẻ hoành tá tràng của nhà Yunho, nhà cậu còn đẹp hơn thì không có chuyện bị shock đâu nhé. Nhìn lướt qua cũng thấy nhà này chắc ghê lắm, người làm rồi vệ sĩ cứ như kiến bò, may mà Yunho sợ Jaejoong ngại nên đã đuổi hết ra ngoài rồi chứ nếu không chắc phiền chết mất. 

Jaejoong vốn không thích người khác phục vụ quá chu đáo cho mình nên có chút gì đó e ngại, dù sao đây cũng không phải là nhà của cậu mà. Yunho thì khỏi phải nói, sau khi biết được “ tình địch” là “ anh vợ tương lai” thì phởn thấy sợ luôn, miệng cứ toe ra, đám người trong nhà thấy cậu chủ tự nhiên cười toe toét thì đều lạnh cả sống lưng. 

Nói là bữa sáng chứ thực ra thì đã hơn 10h sáng mất rồi, cái bụng đói cồn cào nhưng vì Jaejoong nên Yunho cố gắng nhẫn nhịn, may mà cậu cũng đang đói chứ không báo chí ngày mai sẽ đưa tin “ Con trai cả của tập đoàn JY chết vì gặp dịch đói?!”. Chiếc bàn to làm bằng gỗ sáng loáng, trên đựng đầy đồ ăn ngon và đặc biệt có rất nhiều loại bánh làm từ…dâu! Taemin vừa nhìn thấy “ chị dâu” đã kéo cậu lại ngồi gần, và lẽ dĩ nhiên, Yunho cũng phải ngồi gần Taemin để “ canh chừng thằng em quý hoá” của mình. 

- “ Chị…uwmmmmm”. Taemin đang định gọi Jaejoong thì Yunho mau mải lấy tay bịt miệng nó lại 

- “Minnie ah~ sắp ăn thì đừng nên nói chuyện, hại dạ dày đấy em!”. Yunho nói vô cùng “ ngọt ngào” 

- “ Ái…ì ứ em ông iết âu…ao hyung ại ông o e ói uyện ới ị âu…( cái gì chứ! Em không biết đâu, sao hyung lại không cho em nói chuyện với chị dâu).” Nhóc Taemin vẫn cố vùng vẫy 

- “ Em có nghe thấy hyung nói gì không thế?”. Anh lại nhìn nó “ trìu mến” và lần này nó im bặt 

- “Minnie nó gì thế?”. Jaejoong trưng bộ mặt cute vô đối ra “ ngây thơ” hỏi 

- “ Kh…không có gì đâu, cậu ăn đi….Changmin và Junsu sắp tới rồi”. Anh lúng túng ( au: may mà chưa xỉu chứ mấy bà phục vụ lăn đơ hết rồi kìa) 

Thật sự Jaejoong rất vui, cậu thừa biết nhóc Taemin đang nói cái gì. Miệng cứ tủm tỉm cười hoài má lại còn ửng lên khiến “ ai đó” ngất ngây con gà tây. Vừa ăn xong thì 2 nhóc kia tới đón, nói bla…bla…một hồi thì đưa cậu về. 

Quái lạ, thấy cậu như thế mà 2 thằng quỷ đó chỉ hỏi thăm sơ sơ, bộ không lo lắng cho cậu sao? Định hỏi nhưng rồi nhờ trí thông minh “ có hạn” của mình mà Jaejoong đã quyết định “ im lặng là vàng” mặc dù với cậu “ nói chuyện là kim cương”. Nếu bây giờ mà khơi chuyện đó ra thì chắc chắn 2 thành viên tích cực của hội ông tám kia sẽ đem cậu ra mà mổ xẻ mất!? ( eo ghê wa’) 

Sau chuyện này thì mấy thằng nhóc nhốt Jaejoong và Jesica bỗng dưng “ bốc hơi”. Khỏi nói cũng biết Jes bị Yunho tẩy chay rồi nhưng còn mấy thằng “ lỡ dại” kia??? 

Kim gia…. 

- “ Appa….appa….”. 4 con người ra sức lay lay 1 con người đang mơ màng 

- “ Hả??? cháy nhà hả??? nổ kho vũ khí à???”. Con người kia vô tư phun ra những câu hỏi ngu không thể tả 

- “ Appa dậy đi…..” * ra sức lôi kéo đập đạp* 

- “ Ờ….có chuyện gì….” * ngáp* 

- “ Vụ của Jae nhà mình í…appa có chắc là Jae không sao chứ….”. Con cá lo lắng 

- “ Đúng đó appa….con không tin cái cậu Yunho đó khiến Jae nhà mình hết sợ được.”. TOP cũng lên tiếng 

- “ Appa của bọn mi là ai….là ta, mà ta là ai….ta…là thiên tài kiêm đạo diễn kiêm biên kịch kiêm…tùm lum….”. * tự sướng* 

- “ Thì sao?”. G-dragon ngây thơ hỏi 

- “ Hả….”. * vỡ mộng* “ Thì…kế hoạch của ta thành công mĩ mãn, ta đã ra tay thì gạo xay thành….thóc!?. Yesung vừa báo là Boo của ta rất vui vẻ, chứng tỏ “ con rể” rất biết cách chăm sóc Boo…” 

- “ Đúng rồi….Boo của appa mà biết “ ông bố iu quoái” của mình bày ra trò này thì….haizzz rất dễ có án mạng”. Eun châm chọc 

- “ Đúng đó appa…appa chơi độc quá…mấy thằng nhóc chúng ta bảo nhốt Jae lại bị Yunho đang kí giùm sổ hộ khẩu ở bệnh việnSeoulrồi…..”. TOP ngán ngẩm 

- “ Ai kêu tụi nó ngu làm chi….tự nhiên ở đó cho nó đánh…sao bọn nó dại thể nhỉ?”. ông Kim xót xa ( au: Bọn nó dại hay cái người thuê bọn nó dại?...-à Mr.Kim: Xí~ ta thuê bọn nó chứ ai đưa kế hoạch cho ta…--à au: nín lun) 

- “ Chắc năm sau cho tụi nó lên thẳng lớp luôn, dù sao cũng tại chúng ta….”. Hae vẻ hối lỗi…. 

- “ Sao cũng được, đi ngủ đây”. 

- “….” * đơ toàn tập* 

Sự kiện vô cùng nghiêm trọng ấy lại im hơi lặng tiếng cũng vô cùng nhanh. Chỉ có điều SuMin có vẻ thân với Yunho hơn, còn Yunho thì lại thân với Jaejoong hơn. Đáng tiếc là chỉ hơn “ chút chút” thôi, Ho thì vô tư đổi cách xưng “ tôi” => “ tớ”, Jae thích nhưng cứ giả bộ làm ngơ, lúc nào cũng kiếm chuyện gây sự với Ho miết thôi, Ho thì đã cố gắng “ kìm nén” nhưng lâu rồi khả năng chịu đựng cũng có hạn nên….ngựa quen đường cũ. 

Trời trong xanh, hạt nước long lanh mặt nước xanh xanh…..chẳng có việc gì làm nên 3 anh em nhà Jae ngồi….tắm nắng!? 

- “ Haizzz chán quá đi….chủ nhật mà chẳng có gì chơi….”. Min ngao ngán 

- “ Bảo đi đá bóng với hyung thì không chịu…”. Su chu mỏ 

- “ Thế còn chán hơn…..haizzzz cái cuộc đời này…”. Jae tự kỉ 

- “…..” * Su tức xì khói* 

- “ Bingo! Có rồi!”. Jae reo lên sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ 

- “CHUYỆN GÌ THẾ?”. 2 con người còn lại mắt sáng lên 

- “ Changmin! Hyung hỏi em chuyện này!”. Jae bỗng dưng nghiêm túc 

- “ Có…có…chuyện gì thế hyung?”. Min nuốt khan…. 

- “ Sao cả tháng này hyung không thấy em xuống canteen ăn trưa hả? Cơm hyung là cho em dở đến nỗi em không ăn được sao?”. Jae ( giả bộ) thất vọng, nháy mắt vs Su. 

- “Minnie ah~ sao em lại có thể đối xử với Boo yêu quý của chúng ta như thế chứ….”. Su ( giả vờ) sùi sụt 

- “ Không có….2 hyung hiểu lầm rồi….em mang cơm tới chỗ khác ăn mà….”. Minnie bé bỏng tội nghiệp 

- “ Mang tớ chỗ nào hả? tại sao phải mang ra chỗ khác ăn? ở canteen có gì hả?”. Jae “ xúc động” 

- “ Em…mang tới…nhà hàng….Maximum…..em có phiếu giảm giá nên…..” 

- “ Shim Changmin! Em được lắm….em dám…..”. Jae và Su phẫn nộ 

- “ Em….em xin lỗi….”. Min lí nhí - “ Sao đi mà không kêu bọn hyung đi với hả?” 

- “…..”. * đơ* 

- “ Thôi Junsu…đi shopping với hyung!”. * nháy mắt* 

- “ Dạ!” 

Đợi 2 người kia đi khỏi Min mới thỏ phào nhẹ nhõm. Thật ra không hẳn là vì đồ ăn ở Maximum ngon hơn bởi lẽ phương châm của Min là “ đồ ăn không phải tiền mình bỏ ra là ngon nhất”, chỉ là vì…..Từ cái ngày cậu và KiBum….cậu đã tích cực tránh anh, vì mỗi lần gặp là mặt cậu lại tự nhiên đỏ lên….quê chết được ( au: cute chết được ^^). 

Và thế là để tránh gặp mặt KiBum, cậu đã đi đến Maxximum để ăn bữa trưa ( nếu biết Maximun của ai chắc ông này die lun wa). Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay Jae lại đề cập đến vấn đề “ nóng hổi” này, làm cậu toát hết cả mồ hôi hột! Không được! mai phải lấy lại cục diện như trước kia, phải cho tên KiBum kia một bài học cho chừa thói dâm dê!? 

Thế là với cái quyết tâm cao ngút trời đó cậu say sưa…cười một mình mà không hề biết có 2 con người với vụ cười vô cùng evil ở đằng sau. Buổi tối hôm đó có một con ma đầu đen vô cùng “ chăm chỉ học hành” trên google với bài học: 101 cách doạ chết người ( au: cái này nghe quen nhỉ!) 

Sáng hôm sau…. Canteen 

Hôm nayMinnie nhà ta tinh thần vô cùng là phấn chấn ( nếu không muốn nói là phởn), mang 1 đống đồ ăn tới canteen trước con mắt ngạc nhiên của Jae-Su, ngoài ra đặc biệt còn mang một hộp đồ ăn gì đó xinh xinh. 

- “ Hey! KiBum! Chào cậu”. Changmin xởi lởi khiến Bum dựng tóc gáy 

- “ Ừ chào cậu!”. Bum cười gượng 

- “ Tôi ngồi ăn với cậu được không?”. * mắt cún con* 

- “ Hả??? à…đương nhiên rồi…”.[ Mình đang mơ sao?] 

- “ À phải rồi, Jae hyung mới làm kimpac ngon lắm, cậu ăn nhé!”. * cười tươi* 

- “ Sao? Cảm ơn cậu nhiều….”.* cười tít mắt* 

- “ Không có gì…”. * cười evil* 

Min ăn nhanh kinh khủng để lại Bum chưng hửng cứ tưởng hôm nay Min đổi tính, mừng con chưa kịp thì Min lại chuồn mất tăm….haizzzz 

Trong lúc đó ở một góc không xa có một con người cười vật vã với cái kế hoạch được coi là thành công mĩ mãn của mình. Changmin mơ màng nhớ lại tối hôm qua đang loay hoay tìm kiếm “ kế sách” thì Su chạy vào giúp đỡ và chẳng bao lâu đã nghĩ ra 1 kế hoạch vô cùng hoàn hảo: Cho 1 ít thuốc xổ vào đồ ăn của KiBum để cậu ta làm bạn với cái…., từ lần sau sợ sẽ không dám đến gần Changmin nữa. 

Chẳng biết cái kế hoạch đó sao mà Su lại nghĩ ra nhanh thế nhưng Min không quan tâm, miễn hạ được cái tên kia lad ok rồi. Sở dĩ Min không muốn gặp Bum vì cậu đã “ đánh hơi” được cái mùi giống Yunjae giữa cậu và anh. Sợ quá nên……Mà thôi, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm cho mệt, vừa rồi ăn chưa no bây giờ đi ra Maximum…ăn tiếp 

I got you….under my skin…. 

Đang ăn ngon lành thì chuông điện thoại reo khiếnMinnie điên tiết 

- “ A…o ai ậy….( alo ai vậy?)” 

- “ SHIM CHANGMIN! CẬU ĐẾN NGAY BỆNH VIỆNSEOULCHO TÔI!”. 

Sau tiếng quát chói tai ấy Min tỉnh luôn, để ý kĩ mới thấy là sdt của Yunho. [Min’s pov: gì mà đang yên đang lành gắt ầm lên, kêu người ta đến bệnh viện làm gì….Hay là…Jaejoong hyung có chuyện….giọng cậu ta giận dữ thế cơ mà…] 

Thế là Min ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới bệnh viện, mới thấy bóng Min thì Yunho đã lao vào xốc cổ áo Min lên định đánh…… 

- “ CẬU LÀ THẰNG KHỐN! CẬU ĐÃ LÀM GÌ KIBUM NHÀ TÔI HẢ?”. Yunho gắt ầm lên… 

- “ Tôi…cậu ta….”. Min sợ hãi chưa hiểu chuyện gì, quay sang Jaejoong cầu cứu 

- “ Em bỏ gì vào thức ăn của cậu ta vậy? cơ thể KiBum không chịu được, bây giờ tình trạng rất nguy kịch….không biết….”. Jaejoong buồn 

- “ Em….em chỉ cho một ít thuốc xổ vào thôi mà….phải không Su hyung….”. Min cố gắng tìm Su để thanh minh 

- “ Su không có ở đây…Min ah! Sao em lại làm thế chứ….”. Jae thất vọng 

- “ NÓ CÓ LÀM GÌ CẬU ĐÂU, TẠI SAO CẬU ĐỐI XỬ VỚI NÓ NHƯ THẾ HẢ, CẬU THÍCH CHẾT SAO?”. Ho đang định đánh Min thìChun cản lại, nhìn Yunho thật đáng sợ 

- “ Yunho bình tĩnh….cậu đi ra chỗ khác đi….Changmin! Cậu vào thăm KiBum đi, tôi và Jaejoong đưa Yunho ra ngoài…”. Nói rồi đi thẳng 

Changmin vẫn chưa hết shock, cậu vẫn còn bàng hoàng trước những gì vừa mới xảy ra đầu óc cứ quay lung tung…Rõ ràng cậu chỉ cho KiBum 1 ít thuốc xổ thôi mà, làm sao mà có thể…..Bất chợt tim cậu thắt lại khi nhìn vào phòng bệnh, Kibum nằm đó với cả đống dây truyền….máy móc bao quanh, trông anh nhợt nhạt quá. Chẳng biết tại sao Min lại khóc nữa, trước mặt cậu không còn là KiBum vui vẻ thường ngày nữa, anh nằm đó đôi mắt nhắm nghiền…. 

Cậu sợ…nỗi sợ hãi cứ lớn dần trong tim, nó len lỏi trong từ tế bào khiến cậu như ngạt thở….cậu đã làm cái quoái gì thế này…Tiến lại gần bên giường bệnh Changmin chỉ biết im lặng ngắm nhìn con người đang say giấc đó, tay cậu khẽ nắm lấy bàn tay lanh toát của anh. KiBum khẽ mở mắt, đôi mắt thật mệt mỏi… 

- “ KiBum…tôi xin lỗi…hức…tôi..kh..không cố tình…”. Min khóc, vì cậu vẫn còn “ ngây thơ” lắm, đương nhiên sợ tội “ giết người” rồi ( bó tay) 

- “ Tớ…k..không..s..sa..o…”. Anh nói ngắt quãng đầy khó khăn…. 

- “ Tớ…có…ch…chuyện…mu..ốn…nói…”. anh cố gắng tiếp tục… 

- “ Ừ…cậu nói đi….chuỵên gì tôi cũng nghe theo….”. Min sùi sụt 

- “ Tớ…không…tr..ách cậu…đâu…tớ…tớ…thích…cậu!”. Anh đỏ mặt 

- “…..”. * shock* 

- “ Cậu…kh..không…thích…tớ…phải không…kh..ông sao đâu…”. Anh buồn, ánh mắt từ từ khép lại 

- “ Không! Tớ thích cậu mà…đừng có bỏ tớ như thế chứ…huhu…”. Min khóc như con nít khi thấy “ dấu hiệu hấp hối” của Bum 

- “ Hihi……”. Anh cười nhẹ rồi từ từ nhắm mắt 

- “ BUMMIE!!!!”. Cậu oà khóc rồi ôm chặt lấy anh, cứ nghĩ anh đã “ quy tiên” 

Min ôm cứng lấy Bum, không còn khóc nữa khi thấy nhịp tim đều đều của anh, chắc là mệt quá nên xỉu thôi!?HaizzzMinnie à! Sao oppa không ngẩng mặt lên, nếu ngẩng lên oppa sẽ nhìn thấy nụ cười siêu evil của chàng Bum nhà ta đấy! Trong phòng bệnh thì đậm mùi mít ướt và vô cùng sến súa….còn ngoài cửa…. 

- “ Né cái đầu ra coi tên mặt chuột kia…”. Su vừa nói vừa đè đầu Chun xuống 

- “ Yah! Yunho…bỏ cái tay ra khỏi người tôi…”. Jaejoong gắt 

- “ Ế…thằng nào dẫm chân hyung mày ế…thích mấy phát hả???”.Chul tỉ doạ nạt tiện tay lôi khẩu súng ra…. 

- “ Ui….hyung bình tĩnh…”. Jae xoa xoa tay 

Nếu có bà con cô bác nào vô tình đi ngang qua chắc cũng phải té xỉu tại chỗ! Tình hình là có 5 tên đầu to cứ thậm thà thậm thụt bên ngoài phòng của người khác, đã nghe trộm rồi lại còn đứng đó mà chọi nhau. Xin giới thiệu những thành viên vô cùng tích cực: Kim Heechul, Jung Yunhoo, Kim Jaejoong, Kim Junsu và Park Yoochun. 

Để hiểu rõ hơn thì au khuyến khích tất cả trở về với ngày hôm trước….. 

~~~flash back~~~ 

- “ Sussu! Minnie nhà mình bị làm sao ế? Hyung nhìn thấy nó lúc thì thẩn thơ, lúc thì cười một mình, liệu chúng ta có cần cho nó đi khám không?”. 

- “ Em cũng không biết! Với lại dạo này nó ít ăn ở canteen lắm…em nghi…”. Su xoa cằm 

- “ Nó…tránh mặt chúng ta sao?”. Jae ngây thơ hỏi 

- * bốp*…. “ Sao hyung ngây thơ như thế hả? chúng ta có làm gì nó đâu mà….” 

- “ Eh? Em dám đánh hyung hả?”. * điên tiết* “ Nếu không tránh chúng ta thì tránh Yunho và con chuột đó sao?” 

- “ Chắc là không! Vì bọn họ có làm gì nó đâu”. Su lại trầm ngâm 

1s 
2s 
3s 

- “ KIBUM!”. Cả hai đồng thanh hét lên 

- “ Gọi Yunho ngay!”.Sugào lên 

30’ sau_ Nhà hàng Maximum 

Sau khi đã “ an toạ” Jaejoong và Junsu túm lấy 3 tên kia và hỏi… 

- “ KiBum! Cậu đã làm gì Minnie nhà tôi!”.* lườm* 

- “ Tớ…tớ không có…” Bum lắp bắp 

- “ Còn không! Khai mau….”. Su cắt giọng cá heo uy hiếp 

- “ Em khai thật đi Bummie….2 hyung sợ lắm….”. HoChun khều khều tay Bum 

- “ Thì là…bla…bla….” 

- “ What’re you talking about?”.Chun sững sờ…. “ Em còn…cao tay hơn hyung” 

- “ Cậu…kiss nó sao?”. * miệng ngoác rộng*. Jae à…mất hình tượng quá đi… 

- “ Em….hyung tự hào về em….”. Ho sùi sụt xúc động 

- “ Có vẻMinnie nhà mình cũng thích cậu ta đó Jae hyung!”. Su hùng hồn 

- “ HẢ???”. Tình hình là miệng của 3 anh em nhà Yunho còn to hơn cả miệng của Jae 

- “ Thử đi…”. Jaejoong cười evil 

- “ Thử làm sao?”. 4 cái miệng còn lại đồng thanh 

- “ Thế này…rồi thế này…thế kia….xong rồi như thế đó…”. 

- “ Được không? Tớ sợMinnie không…”. Bum rụt rè 

- “ Đúng đó…Changmin đó ghê lắm…nhỡ…”. Yunho cũng e dè 

- “ Vậy thì thôi…Su chúng ta đi về!”. Jae nháy mắt với Su 

- “ Ê…từ từ….tớ sẽ thử…” 

- “ Ok man! Su tối nay em về nói vớiMinnie như thế nha….cứ theo kế hoạch mà làm…” 

- “ Yes! Thưa hyung! Ue kyang kyang…sắp có kịch để xem rồi” 

- “ Hahaha…hihihi…hohoho….ặc…ặc….” 

Trong nhà hàng nổi tiếng Maximum phát ra những tiếng động vô cùng là….có duyên khiến khách hàng chạy mất cả dép…. 

~~~ Endflash back~~~ 

And now! 

- “ Chullie! Tài hoá trang của hyung siêu thật! em nhìn mà cứ tưởng KiBum sắp chết đến nơi rồi…”. Jae vỗ vai Chul 

- “Chuyện! Kim Heechul này là ai cơ chứ! Mà cái cậu Yunho diễn y như thật đấy nhể?” 

- “ Quá khen…quá khen…”. * tự sướng* 

- “ HanKyung hyung cũng giỏi nữa….bắt bác sĩ chằng dây nhiều thiệt! Nhìn gớm quá!”. Su rùng mình khi nghĩ tới đám dây rợ bao quanh người KiBum 

- “Chuyện! Chồng ta mà lại!”. * tự sướng* 

- “Chuồn thôi! Changmin mà ra là chết cả lũ…” 

Thế là chưa đầy 5s cả hành lang lại trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng được yên tĩnh…. 

Và đúng như quy luật, người yêu ốm thì phải chăm sóc, chẳng hiểu IQ 150 dùng để làm cái gì mà Changmin nhà ta bị lừa một vố như thế nhưng vẫn tin sái cổ. Chi cả đống tiền ra “ đền bù tổn thất” cho Kibum, ấy thế nhưng mà khi Bummie vừa tỉnh xong thì lại….. 

- “ Bummnie ah~ Minnie muốn ăn bánh dâu….” 

- “ Có ngay!” - “ Bummie yêu ới!Minnie muốn uống nước…” 

- “ Đợi anh 1 xíu…” 

- “ Bummie ơi!VaiMinnie mỏi lắm….” 

- “…..” 

- “ Bummie ah~” 

- “….” 

- “ Bummie ơi~….” 

Thế đấy….tội nghiệp Bum oppa nhà ta quá đi…Ơ mà kể ra cũng tội cả cái canteen trường nữa, kể từ khi xuất hiện cái couple quý hoá này là cả một chuỗi ngày kinh hoàng được mở ra. Lúc nào cũng bị đầu độc bởi những câu nó có “ uy lực thông thiên” của Min, ngay cả 4 kẻ chủ mưu kia cũng lạnh cả xương sống…. 

[ Yunho’s pov: Bummie! Xin lỗi em…đừng hận hyung nhé….>_
Vài hôm sau….. 

- “ Junsu…hôm nay trời mưa em đừng đá bóng nữa.”. Jae nhắc nhở khi thấy Su cầm quả bóng 

- “ Hôm nay ở trường có buổi tập mà….Trời hết mưa rồi…không sao đâu!”. Su vẫn nhăn nhở 

- “ Nhưng trơn lắm….không phải nền cỏ nhỡ té ngã gì thì sao?” 

- “ Không sao đâu….”. * co chân chạy thẳng* 

- “ TÉ THÌ ĐỪNG CÓ THAN ĐẤY!” 

Sân bóng hôm nay khá thưa thớt bởi vì cái nguyên nhân Jaejoong đã nêu trên rồi đấy. Những thành viên tích cực của hội bóng đá trường Rising Sun đã vượt qua mưa gió (au: nói cho hùng hồn vậy thôi) tập trung đầy đủ. Yoochun sau khi được “ ăn” bóng của Junsu ( chap nào đó quên rồi ^^) thì vô tư được nhận vào làm…thủ môn của hội…Thật ra anh chẳng có hứng thú gì với bóng đá cả, anh thích bóng rổ hơn nhưng vì….ai đó nên đành cắn rắn ngậm…cỏ 

Nói là tập chứ ai ai cũng nản vì trời vừa mưa xong, sân trơn trượt nhiều chỗ, chạy có mà té dập mông à? Thế nhưng hội trưởng Kim Junsu gương mẫu nhà ta vẫn hăng say lượn lờ….Bỗng…. 

Xẹt….á….bụp….Su hôn sân thắm thiết…. 

- “ JUNSU! CẬU CÓ SAO KHÔNG?”. Cả đội vội vàng chạy lại 

- “ Ừ khôn…không sao…”. Su mím môi 

Không sao mới lạ, đâu phải nền cỏ đâu, chảy máu là cái chắc 

- “ Junsu! Bỏ tay ra tớ coi thử nào…”. Chun cố gắng gỡ bàn tay đang ôm chặt đầu gối lại của Junsu 

- “ Không…sa…” 

- “ Aaaaaaa cậu làm cái quoái gì vậy hả?”. Junsu gắt ầm lên khi Chun bất chợt kéo tay cậu ra 

- “ Đi nào!”. Chun nói khi thấy viết máu đang chảy dài trên chân cậu 

Sau câu nói ngắn gọn mà vô cùng “ súc tích” ấy, Junsu có cảm giác mình đang…bay! Chính xác là anh đang bế bổng cậu lên, cũng đúng thôi! Đau chân như vậy thì ngay cả đứng còn không chịu nỗi nó gì đến đi cơ chứ! 

Thịch! (au: Tim ai đập mạnh thế nhể?) 

Phòng y tế…. 

- “ Đã biết sân trơn rồi mà còn cố! Bây giờ thì tốt rồi!”. Chun giận 

- “…..” 

- “ Về nhà nhớ thay một lần băng nữa, đừng có đụng nhiều đến nước, cẩn thận bị nhiễm trùng đó!” 

- “ Ừ….biết rồi!” 

- “ Mấy bữa nữa cậu đừng có đá bóng nữa! cậu té không có nhẹ đâu!”. Chun tiếp tục nạt. “ thôi giờ tôi đưa cậu ra ngoài, đợi ở đó tôi đi lấy xe rồi chở cậu về nhà…” 

- “ Ca…cảm ơn…nhưng cậu có thể gọi cho Jae hyung tới đón được không?”. Su lí nhí, cậu không muốn ai biết nơi cậu đang ở 

- “ Ukm…vậy thôi cũng được! Giờ tôi đưa cậu ra cổng trường đợi!” 

Nói là đưa ra ngoài nhưng mà thật ra là…cõng ra ngoài! Ông này lợi dụng ghê nhỉ?. Su ngồi trên lưng mà mặt đỏ như….mặt trời bé con! Wow! Từ bé tới giờ cậu chưa có cho người khác cõng mà…ngoan ngoãn như vậy cả! E hèm….tình hình rất chi là có vấn đề! 

Khỏi phải nói về đến nhà Su nhà ta được nghe hẳn một bản cải lương từ Kim nhị thiếu gia. Cái tội nói trước rồi mà còn gan! Giờ nhìn cái chân mà muốn đạp cho gãy luôn ( eo! Umma ghê quá!). Thế nhưng….. 

- “ YAH! KIM JUNSU! EM CÓ NGHE HYUNG NÓI GÌ KHÔNG?”. Jaejoong phẫn nộ 

- “ Hả? hyung nói gì cơ?” * ngơ* 

Rầm! Jaejoong xỉu tại chỗ, công sức hát hò từ nãy tới giờ khát khô cổ họng mà thằng nhóc hỏi đúng một câu “ hyung nói gì cơ?”. Ôi! câu nói có sức công phá lớn hơn cả bom B52 ấy, Jae không xỉu mới là lạ…. 

Sáng hôm sau…. 

- “ Yunho ah! Tên mặt chuột đó hôm nay không đi học sao?”. Su ngạc nhiên 

- “ Cậu ta phải ra nước ngoài rồi…” 

- “ Chết tiệt! đi mà không nói với mình!”. Su lẩm bẩm như tụng kinh 

- “ Sao cơ?”. Ho nhíu mày 

- “ Không…không có gì!” 

Reng…reng_tin nhắn đến 

From mặt chuột: Junsu ah~ tớ sắp đi nước ngoài rồi….chắc là lâu lắm….tớ sợ…cậu có thể ra tiễn tớ được không?” 

- “ Gì thế Su?”. Jaejoong tò mò 

- “ À không có gì đâu hyung! Hyung đưa chìa khóa xe xho em mượn…..” 

- “ Làm gì? Em đi đâu á?” 

- “ Có chút việc………” 

- “ Nek….” 

[ Su’s pov: ashiiii tên mặ chuột chết tiệt….cậu mà dám đi lâu là chết với tôi….điên quá..cậu ta mà đi thì…….hjxhjx không muốn đâu] 

Junsu phóng nhanh hết cỡ đến sân bay, chắc sau vụ này trả tiền vé phạt giao thong đuối luôn quá! 

[ Chết tiệt…cậu ta đang ở đâu vậy hả….quên hỏi mất tiêu….] 

Đang ngó ngược ngó xuôi tìm tới tìm lui thì có một bàn tay đặt lên vai Junsu…. 

- “ AAAAAAA”. Su hét toáng lên 

- “ Là tớ mà…” 

- “ Yoochun?” Su quay lại và trước mặt Su lúc này là một con chuột mặt mày ủ rũ 

- “ Cậu…cậu đến tiễn tớ sao?” Chun cười 

- “ Ơ…ờ thì…..” 

- “ Đúng vậy không? Cậu đến tiễn tớ sao….” * vẫn ngơ* 

- “ Cậu định đi đâu?” 

- “ Anh!”. Chun buồn bã nói 

- “ Tớ sẽ phải xa cậu…lâu lắm…..tớ không muốn”. Chun nhìn Su “ đau khổ” 

- “ Cậu qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! Mà sao cậu đi không nói với cả lớp..?” 

- “ Tớ không muốn làm phiền mọi người….cậu…cậu sẽ nhớ tó chứ?” * mắt ươn ướt* 

- “ Thì………”. * đỏ mặt* 

- “ Tớ đi rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe, không được như hôm trước đâu đấy!”. Chun nghẹn ngào 

- “ Yoochun….cậu….”. * cà chua chin gọi bằng cụ* 

- “ Tớ….tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm…nên…nên cậu cũng phải nhớ tớ đấy nhé…”. Anh cười hiền 

- “ Ừ….” - “……” 

- “ Cậu đi bao nhiêu lâu? Mấy năm?” Mắt Su cũng ươn ướt 

- “ 2 ngày nữa tớ về…….” 

- “ Hả……….”. * xỉu* 

- “ AAAAAA cậu có sao không….2 xa cậu còn dài hơn 2 năm……”    - “ AAAAAA cậu có sao không….2 xa cậu còn dài hơn 2 năm……”. Chun rụt rè nói 

- “ YAHHHHHHHH CON CHUỘT ĐIÊN KIA….ĐI CÓ 2 NGÀY MÀ CẬU…..MÀ CẬU LẮM NHƯ ĐI MẤY NĂM VẬY HẢ? CẬU THÍCH CHẾT THÌ CỨ NÓI! TÔI SẼ KHÔNG PHIỀN NẾU TỰ TAY GIẾT CẬU!”. Su hét lên 

- “…….”. * đơ* 

- “ CÁI ĐỒ MẶT CHUỘT NHÀ CẬU LÀM TÔI BỎ CẢ MỘT BUỔI HỌC! ĐỪNG TƯỞNG CÕNG TÔI VÀO PHÒNG Y TẾ ĐƯỢC THÌ MUỐN LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC NHÁ………ASSHIIIIII THẬT LÀ…” 

- “ Vừa rồi….”. Chun ấp úng nói, mặt đỏ lựng. Công nhận vừa rồi Su còn “ hiền lành” vậy mà bây giờ thì…. 

- “ Ý CẬU LÀ SAO HẢ? VỪA RỒI LÀM SAO?”. Su làm mặt đáng sợ 

- “ À…kh…không có gì…” * xúc động nói không nên lời* 

- “ Đi thì đi đi cho tôi đỡ ngứa mắt…”. Su đay nghiến 

- “ Um…thôi tớ đi nhé! Những lời vừa rồi….là thật lòng đó.” Chun nói rồi vội vàng tiến về phía vệ sĩ đang đợi sẵn.. 

- “ Nhớ…mua quà tạ ơn tôi đó…”. Su nói nhỏ, chỉ mình nghe thấy nhưng…. 

- “ Nhớ…đương nhiên sẽ mua quà cho cậu…”. Chun cười tươi rói rồi hoà vào dòng người lên máy bay 

- “ Con chuột chết bằm…..”. Cậu chu mỏ hờn dỗi 

Rầm…rầm…ầm…ầm…. 

Junnsu quay lại khi nghe thấy những âm thanh không mấy êm tai xung quanh mình. Cậu shock khi nhìn hàng người nằm la liệt dưới nền nhà, miệng ngoác to cố lấy thêm không khí! Mấy người này bị hen sao? Hay là ngửi phỉa khói độc? Không! Tất cả đều không phải. Cái nguyên nhân của sự thật phũ phàng đang “ vập chứ không đập” vào mặt cậu chính là nụ cười tươi rói của con chuột họ Park vừa rồi, tội nhiệp mọi người, chưa kịp lấy lại tinh thần đã lại bị tấn công bởi nụ cười siêu cute của cậu. Haizzz sao cái couple này cứ “ giết người không dao” thế nhỉ…. 

Buổi tối hôm đó_ nhà JSM 

- “ Sindong hyung! Đừng có mà ăn vụng của em như thế! Đợi mọi người cùng ăn…”. Jae quát lớn 

- “ Em làm nhiều như vậy, hyung chỉ “ giúp” em “ dọn dẹp” chút thôi mà…”. Sindong vừa ăn vừa nói 

- “Mình em giúp hyung ấy là được rồi.”. Minnie nhảy vô 

- “ HAI NGƯỜI CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG HẢ?”. Su hét eo ** bằng giọng cá heo của mình 

- “ YES SIR!”. Cả 2 tên tham ăn bất giác hô to 

- “ Có chuyện gì ế? Nổi giận nhiều hỏng hết cả nhan sắc bây giờ!”. Chullie đang chải đầu vội vàng ngẩng lên 

- “ Chẳng sao cả…họ ồn quá!”. Su dịu giọng 

- “ Em biết đấy Chullie!”. Jae tinh nghịch nói 

- “ Em/ hyung biết gì cơ?”. Su và Chul đồng thanh hỏi nhưng tâm trạng thì lại khác nhau 

- “ Hôm nay Chunnie của em mới đi Anh phải không?”. Jae cười gian tà 

- “ Eh? Hyung đang nói cái quoái gì vậy hả?”. Su gắt lên 

- “ Hyung chỉ nói thế thôi, mắc mớ gì em phải gắt lên thế?”. Jae giả nai 

- “ Eh? Là sao? Hai đứa nói cái gì ế?”. Chul nhà ta quả là “ ngây thơ” 

- “ Lại đây em kể cho…” * ngoắc ngoắc tay về phía Chul* “ chuyện là thế này….blaa….blaaa….” 

- “ YAH! HAI NGƯỜI ĐANG NÓI CÁI GÌ THẾ HẢ?”. Su gầm lên 

- “ Hí…hí…nói chuyện cần phải nói và nghe chuyện cần phải nghe”. Chul cười evil 

- “ Boo~~~~ iu ah! Em sẽ rất sẵn lòng kể cho Yunho nghe một vài….nói sao nhỉ? một vài bí mật nho nhỏ của hyung…”. Su “ cười thân thiện” 

- “ Ah! Còn nữa! dạo này HanKyung hyung làm việc vất vả. hết Mĩ lại đến Nhật, em đang suy nghĩ xem có nên cho hyung ấy “ nghỉ phép” vài…tháng không nữa, chắc hyung ấy sẽ rất vui khi được trở về Trung Quốc đấy. Vừa rồi em thấy hyung rất chăm lo cho sắc đẹp của mình nên em cũng suy nghĩ sẽ cho hyung đi “ du lịch”….Châu Phi để dưỡng trắng da….”. Su cứ “ vô tư” tuôn những lời “ vàng ngọc” 

- “ Ah! Susu iu à….em ăn gì để hyung nấu nha….”. Jae toát mồ hôi hột 

- “ Đúng rồi…..hyung…hyung nhớ Hannie lắm…hyung…hyung về trước nhá…”. Chul kinh hãi đạp cửa cái rầm rồi phi ra ngoài chạy thẳng 

- “ Mai đền cho em cái cửa nhá Rela hyung….”. Su nói với theo 

Đúng thật là đôi khi thiên thần còn hơn cả….sát thủ! Nhìn cái cách Chul tỉ ba chân bốn cẳng chạy thoát thân khỏi “ thiên thần” Junsu thì biết. Ông cha ta nói quả không sai….không nên nhận xét 1 con người qua vẻ bề ngoài….. 

Sau khi Chun đi Anh về thì có vẻ như trường Rising Sun lại được phen náo loạn. Cái cảnh ngày ngày con Chuột chạy theo con Cá heo phá phách đủ mọi chuyện trở thành cơm bữa. Tuy trước đây có cãi nhau nhiều thật đấy nhưng giờ nhận ra rằng 2 đứa có cùng 1 sở thích: Phá đám người khác! Mặc dù trong fic này Seme hơi bị….lép vế nhưng dù sao thì vẫn là Seme, sự thật phũ phàng mà. Thế nên việc con Chuột trở về với cái lốt….cáo già thì…..ò í e....con cá heo nhà ta phải chạy cho nhanh….>_
Thời gian cứ thế qua đi…..( au: sr au không biết tả cái thời gian qua nhanh nó như thế nào cả TT_TT) 

Vào một ngày trời không mưa, không âm u => trời nắng, gió thổi man mát, cây cối xanh tươi, chim ca líu lo tưng bừng loạn xạ……nói chung là bình thường như chưa bao giờ được bình thường. Vào tiết học buổi chiều, tại trường Rissing Sun….. 

- “ AAAAAAAAAAA TA SẼ GIẾT HẾT……….”. 

Các bạn không cần phải ở tận nơi để tìm hiểu chủ nhân của cái âm thanh “ vang dội” đó đâu bởi vì trên thế giới này nói chung và Đại Hàn dân quốc nói riêng sẽ không có ai có thể có được cái âm vực “ sâu xa và thánh thót” như thế ngoài Kim Jaejoong! 

Thật là tội nghiệp cho ngôi trường có lịch sử….mới vài năm này! Thầy cô chưa được thông báo nên quên đeo bông vào tai => hậu quả thì….điếc vài ngày còn nhẹ! Nói học sinh ngày nay thông minh quả là không sai mà, bởi vì học sinh trong trường này đã “ dự báo” sẵn có chuyện chẳng lành nên ai cũng thủ vài cục bông to chềnh ềnh trong tai! Chỉ tội cho mấy cái cửa kính vừa thay tuần trước, vài con chim thì….gật gà gật gù…con đậu con điên….. 

Tại sao Kim thiếu gia nhà ta lại như vậy ư? Zoom kĩ tí nào…( au: ế đợi em đi xin bông đã….) 

Cái nguyên nhân sâu xa của tiếng hét kinh hoàng vừa rồi là….. 

~~~ flash bach~~~ - “ Hyung à….hyung có thể về nhà trước được không?”. Su và Min chắp tay 

- “ Wae?”. Jae vẫn bình thản 

- “ Em phải qua bên tổ thi olimpic ôn tập nên chắc tối mới về được…”. Min giải thích 

- “ Còn em phải tham gia sinh hoạt Club bóng đá của trường nên không về sớm được.” Su cũng đồng tình trạng 

- “ Ừ….hyung sẽ lấy xe về trước!”. 

- “ Không….ý tụi em là…..em sẽ lấy xe và khi nào về em sẽ ghé qua Club để đón Su hyung về cùng…nên….”. Min lắp bắp 

- “ Nên?” 

- “ Nên….hyung có thể…”. Su tiếp lời 

- “ Không sao! Hyung sẽ về với Chul hyung! Phải không Chullie?”. * ngay qua Chul cười tươi* 

- “ Xin lỗi em….Hannie vừa bị thương nên….nên hyung phải đến chăm sóc….”. * Chul toát mồ hôi* 

- “ Vậy còn hyung, Sungie?” * quay qua Yesung cười* 

- “ Hyung xin lỗi em….hôm qua hyung và Wookie….nên cậu ấy tạm thời không….nên hyung phải ở nhà chăm sóc….”. Yesung cắn chặt môi 

- “ Còn T.O.P hyung?”. * quay qua cười nhưng…méo xệch* 

- “ Jae ah! Hyung cũng muốn lắm nhưng hôm nay là Gtop’s day mà….em đã cho hyung nghỉ….”. T.O.P cười gượng 

- “ Còn hyung thì sao? Sindong iu….”. * quay qua….trợn mắt đe doạ* 

- “ Hyung…..hyung phải đi vịên khám….hyung bị đau dạ dày….” 

- “ AAAAAAAAAAA TA SẼ GIẾT HẾT……….”. Jae hét lên đầy tức giận 

- “ Bình tĩnh nào….”. Cả bọn xúm vào 

- “ IM NGAY! Minnie, Susu! Hai em nỡ để hyung ở nhà 1 mình sao? Chul hyung…..em sẽ giết chết Hannie của hyung…hyung tin không? Còn Yesung hyung à….em sẽ cho Wookie của hyung đi du lịch để tránh bị hyung làm cho liệt giường. T.O.P à! Em không nghĩ năm sau giờ này sẽ còn cái gọi là Gtop’s day nữa đâu… cuối cùng…Sindong hyung à….hyung nghĩ sao nếu hôm nay hyung ăn ở vài quán ngoài vỉa hè?”. Jae đứng trước mặt từng người một chất vấn 

- “……”. * bị doạ cho xỉu luôn* 

- “ Mấy người biến hết cho tôi…………..”. Jae cố gắng không hét lên khi nhìn 6 cái xách nằm chồng chất lên nhau 

~~~ End flash back~~~ 

Và vì vậy mà bây giờ đây….đã gần 7h tối mà Jae vẫn lang thang trên đường. Sao không đi Taxi ư? Giận quá….ứ thèm đi ( Au: Umma thật là….trẻ con quá….)…Vừa đi dọc theo con đường sáng trưng đèn điện, Jae vừa lẩm bẩm **** 

- “ 2 thằng nhóc vô ơn….mấy tay sát thủ đáng ghét…ta mà là sát thủ ta giết sạch….nuôi tụi nó ăn học mà dám đối xử với mình như thế này đây….mấy cái tên kia suốt ngày chỉ biết dính lấy nhau….ta….ta sẽ….aaaaaaaaa ta sẽ……giết chết các ngươi” * tự kỉ* 

Vừa đi vừa lẳm bẩm Jae hoàn toàn không biết có 1 con gấu đang đi theo mình. Tình hình là tất cả ánh mắt của người đi đường đều nhìn vào con gấu khiến nó ngố không thể tả! Vì sao ư? Con gấu đang lén lút đi sau 1 con heo đang tự kỉ…mà lại là heo hâm mới khổ chứ! Con gấu hết né bên này, thọt bên kia, hết chui vào cái này thì lại núp vào cái khác…thật giống mấy tên….chộm vặt! Thật là mất hình tượng của một cậu chủ ẹp trai…men….sờ ly mà! 

Sau khi nghe lén được cuộc nói chuyện vô cùng “ thân thiện” của nhà Jae hồi chiều thì Yunho vội bám kè kè lấy cậu, lúc về còn đi theo để bảo vệ, nhỡ đâu có kẻ ngu nào lỡ dại đụng vào Kim Jaejoong thì anh còn….anh hùng cứu mĩ nhân nữa chứ…hehe…. 

Nhưng khổ nỗi là đi mỏi cả chân mà chẳng có thằng ngu nào dám dây vào với Jaejoong nên Yunho bị….tiều tuỵ đi khá nhiều! Haizzz cứ thử tượng tượng một công tử nhà giàu như anh lại đi loanh quoanh trong trung tâm thành phố gần 2 tiếng xem….đã thế lại còn phải khoác lên người “ bộ cánh đen” để…nguỵ trang nữa chứ, người khác nhìn vào lại tưởng anh là mấy thằng hay đi giật túi hoặc chấn lột! 

Nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà….. 

- “ Hey! Cô em…đi đâu về thế? Đi chơi với anh nhé!”. Một tên to cao lỡ dại 

- “ Tránh ra!”. Cậu gằn từng chữ 

- “ Thôi nào…đi chơi với anh đi!”. 1 tên khác nói 

- “ Tao là con trai!”. Cậu gắt lên 

- “ Ồ…vậy à…chú em à…có tiền không? Anh đây dạo này túng quá…”. Tên to cao đó cười lả giả 

- “ Em à….học sinh dạo này nhiều tiền lắm nhỉ….nếu không có tiền thì em có thể…..”. Một tên khác chưng cái mặt gian hết cỡ 

- “ Im mồm bọn khốn kia….bọn mày chán sống rồi hả?”. Cậu hét lên 

- “ Cái gì? Thằng nhãi kia….mày mới là đứa chán sống đó”. Tên to cao vung tay lên đấm nhưng cậu né được Điên thật, cái ngày không có vệ sĩ đi theo thì lại gặp rắc rối! Một mình cậu với gần chục thằng to cao….ôi điên mất! Jaejoong đang cực kì hối hận vì trước đây là không tham gia đợt huấn huyện sát thủ cùng với SuMin! Lần đó đi học cậu chỉ nằm chơi game và đọc truyện, chẳng học được bài võ nào nên hồn cả..và hậu quả bây giờ là cậu đang bị dồn vào một góc tường…chờ chết! 

Có một tên cầm cái cây to đùng định đánh lên người cậu thì….. 

- “ BỌN KHỐN KIA! BỌN MÀY CHÁN SỐNG RỒI….” 

Dứt lời thì có một “ bóng đen” lao đến chỗ bọn chúng, chả biết te tua tơi tả ra làm sao mà khi Jae mở mắt ra nhìn thì 10 tên kia đang…yên vị hôn đường thắm thiết. Định cảm ơn nhưng rồi khi nhận ra cái “ bóng đen” đó, Jaejoong khựng lại….. 

- “ Cậu có sao không?”. Anh lo lắng 

- “ Hả…..ư….không sao!”. Jae hơi ngạc nhiên 

- “ Thôi về nào!” 

Yunho quay bước đi, nhưng Jaejoong thù dai vẫn quay lại đạp đạp cho lũ khốn kia vài phát, mặc dù bọn chúng bây giờ chẳng còn là hồn người! (au: umma thù dai wa’) Cậu vui vẻ quay mặt lại….. 

- “ YUNHOOO!!!!!” 

End part 1 

PART 2 

- “ YUNHOOO!!!!!”. Jae hét lên. 

Yunho đang…lăn lộn dưới đất, hai tay ôm chặt bụng, mồ hôi đầm đìa làm bết cả mái tóc nâu sẫm. Jaejoong vội vàng chạy lại, lúc đầu tưởng tên gấu ngố này giả bộ lợi dụng ai ngờ đến nơi mới biết là gấu ta đau thiệt. 

[ May mà đánh xong rùi chứ không là mình die…]. Jaejoong trong giờ phút này vẫn còn nghĩ được những câu như thế….haizzz 

- “ Yunho…Yunho! Eh dậy đi chứ!”. Jae lay lay 

- “Ư…um…aaa…”. Yunho rên lên yếu ớt 

- “ Yah! Là cái trò gì vậy! đứng lên mau!”. Jae có vẻ vẫn chưa thật sự tin cho lắm 

- “…..” 

Sau một hồi lay lay, đá đá, nhéo nhéo nhưng con gấu vẫn nằm im làm con heo hoảng hồn, tưởng đùa ai dè là thật chứ. Chả biết Yunho ngố bị cái quoái gì nữa nhưng heo Boo nhà ta vội vội vàng vàng chạy ra mép đường gọi Taxi….. 

Sau khi chiếc taxi xanh lá rời đi au ta chăm chỉ đi zoom tùm lum và với được cái này…. 

Ở một góc sau lùm cây to…. 

- “ Né ra cái coi…..bực mình à nha!”. Một người đàn ông trung niên gắt lên 

- “ Á…muỗi…appa muỗi nó đốt con!”. Một con cá heo ré lên 

- “ Sindong hyung! Bỏ tay ra khỏi bịch snack của Min ngay! Thích chết hả?”. Một tên cao lêu nghêu rú lên 

- “ MẤY NGƯỜI CÓ ĐỂ IM CHO TA QUAY PHIM KHÔNG HẢ?”. Người đàn ông đó quát lên phẫn nộ - “ Có gì nữa mà quay!”. Cả lũ đồng thanh hô lên 

- “ Ờ ha….Chullie! nãy giờ quay được cảnh nào không đó hay là lại Hannie?”. Con thỏ hồng nhảy tưng tưng 

- “ Đương nhiên rồi….”. * tự sướng* 

- “ Con khỉ đâu rồi….con khỉ đâu……”. 

- “ Dạ con đây thưa appa!”. Một con khỉ đu từ trên cành cây gần đó xuống 

- “ Con về dạy lại con cá nhà con đi nhá. Vừa rồi appa đang quay mà nó cứ lượn lờ…che hết cả tầm nhìn. Ta đã bảo con rồi. cá nó hay lượn lung tung nên liệu mà giữ nó.”. ông nói với vẻ khó chịu 

- “ Chẳng phải lần trước appa nói là….”. Con khỉ lắp bắp…( au: lần trước ông nói phải để con cá tự do đó….) 

- “ Ta nói gì? giờ nào? Phút nào? Ai làm chứng? băng ghi âm đâu?”. Ông tuôn một tràng xối xả 

- “…..”. *im luôn*. Tội nghiệp con khỉ quá, cãi không lại lí….cùn 

Haizzz au đã nói rồi mà ( ủa mình nói chưa tar?) zoom lung tung thảo nào cũng có ai hay mà coi. 

Tình hình là hiện đang có một đoàn làm phim mini ở đây. Cầm đầu là đạo diễn kiêm nhà biên kịch tài ba: Mr. Kim_appa đáng kính của Kim Jaejoong. Tiếp theo là tên…à quên nhà quay phim chuyên nghiệp ( chuyên cùng cái ông đạo diễn kia quay lén yaoi nhà người ta) Kim Heechul. 

Tiếp đến là đám nhân viên bao gồm kiêm phục vụ, bảo vệ, trang điểm(?)…bla…bla…kiêm luôn khán giả. Những thành viên tích cực bao gồm: Cá heo Junsu, máy nghiền Changmin, thỏ hồng Sungmin, sói gian KyuHyun, heo ú Sindong, cặp cá khỉ Eunhae….. 

Zoom kĩ xem cái kịch bản nó ghi cái giề nào: KẾ HOẠCH THỬ THÁCH CON RỂ 

OMG hoá ra là thế hả? Xem ra cái “ kế hoạch siêu hoàn hảo” đó cũng khá được ấy chứ, nhỉ? 

- “ Appa…cái tên Yunho gì đó bị sao ế?”. Con cá bây giờ mới lên tiếng 

- “ Ai biết!”. * đáp tỉnh rụi* 

- “ Eh? CHỨ KHÔNG PHẢI APPA….”. Cả hội lại được phen đồng thanh….thiệt là đoàn kết mà 

- “ Mấy đứa hỏi appa thì appa hỏi ai hả? Thôi giờ rút quân, 2 đứa kia liệu mà về nhà sớm đi, Jae ở nhà 1 mình đấy!” 

- “ 2 mình chứ!”. SuMin gân cổ lên cãi 

- “ Ờ…thì 2 mình. Khổ quá nói nhiều, giải tán! Eh mà Chullie con iuuuuuuuuuu nhớ cho appa zoom phòng 2 đứa tí nhá….”. * đôi mắt….quỷ con* 

- “ AAAAAAAAAAAA no never…không bao giờ….và NO mong chờ nhá!”. * xách dép chạy thẳng* 

- “ Mày đứng lại cho appaaaaaaa….”. * ném dép, vừa ném vừa đuổi theo* 

Thôi au cũng lượn đi ngủ đây, lảng vảng quanh đây không khéo lại ăn mấy cái “ bánh mì” trên trời rơi xuống thì khổ….ai viết fic bây giờ. Thôi về ăn no ngủ kĩ sáng sớm mai đi quay tiếp….. 

Sáng hôm sau….nhà JaeSuMin 

Yunho cựa mình thức dậy, anh thấy hơi chóng mặt một chút, lắc lắc vài phát để cho đầu óc tỉnh táo hơn! Và rồi khi tỉnh táo hơn anh bàng hoàng nhận ra, đây không phải là phòng của anh. Căn phòng này trắng toát và trong suốt! 

Cố bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra! Hôm qua anh đi theo Jae rùi đánh nhau với bọn bắt nạt Jae, anh thắng nhưng rồi căn bệnh đau dạ dày tái phát, sau đó Jae đấm đá, véo, lay anh một hồi, anh ngất đi! Trời ơi! Có phải là anh chết vì bị đau dạ dày và…ngược đãi không? 

BÀng hoàng kinh hãi, có phải anh đang ở trên thiên đường không?_ nơi mà mọi thứ đều trắng xoá! Anh die mà không hề biết sao? Nhưng Jung Yunho là ai chứ! Là Jung Yunho chứ là ai! ( =_=!). Vì cái sự thật…không mấy tự hào đó, anh tự tin và dũng cảm nhìn kĩ căn phòng hơn! 

Ưm….nói gì nhỉ? Nó thanh khiết và hoàn hảo! 

Thứ đầu tiên Yunho nhìn thấy là….trần nhà (au: không phải trần nhà chả lẽ…sàn nhà!). Nhưng rồi mùi hương quen thuộc khiến anh chú ý hơn, mùi vani nhẹ quyện với mùi dâu ngọt ngào! Anh khẽ ngồi dậy, mùi hương đó là từ chính chiếc giường lớn anh đang nằm lên. Một chiếc king size làm bằng thủy tinh hay đại loại là cái gì đó trong suốt. Và rồi anh nhận ra tất cả đồ dùng trong căn phòng đều trong suốt! 

Nhìn xa hơn chút nữa, anh thấy một cái tủ kính trong suốt trong góc phòng, từ bàn ghế, tủ sách, kệ đồ đều lằm bằng kính và thuỷ tinh nhẵn bóng. Ngay cả cửa ra vào cũng là bằng thuỷ tinh, may mà cửa phòng tắm thì không >___
Yunho khẽ rùng mình khi nhìn những thứ đó, nhìn xuyên qua chúng một cách dễ dàng, anh sợ nếu mạnh tay một chút sẽ làm cho căn phòng đẹp đẽ này tan vỡ. Nhưng rồi sau khi bình tĩnh anh nhận ra chúng HOÀN TOÀN rất cứng và toàn đồ…QUÝ GIÁ! Đó là những vật liệu bền và có khả năng chịu được sức công phá lớn….hàng hiếm đó nha. 

Bớt sợ hơn vì nghĩ….trên thiên đường làm gì có thứ quý giá và đắt tiền như thế! Yunho bước xuống nền nhà! Ôi Chúa ơi! Nó cũng trong suốt! xém nữa té xỉu vì nghĩ mình ngã xuống 1 cái phòng khác! Nhưng điều lôi cuốn anh bây giờ chính là những khung ảnh bằng thuỷ tinh được chạm khắc tinh xảo. Lồng trong chúng là những tấm hình dễ thương. 

Tấm đầu tiên anh nhìn thấy là một cậu bé khoảng chừng 6, 7t đang cười rất duyên. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to đen láy cùng hàng lông mi cong vút, chiếc miệng chúm chím cười dễ thương! Rồi tấm tiếp theo là 3 đứa bé đang chơi đá bóng một cách vui vẻ. 

Đang xem bỗng Yunho giật mình khi nghe thấy tiếng hét kinh hãi len vào phòng qua cánh cửa khép hờ, tò mò anh tiến lại gần hơn, bước ra ngoài và nép vào cái cột to trước phòng….. 

- “ AAAAAAAAAAA SHIM CHANGMIN! DẬY MAU CHO HYUNG!”. 

Không nói thì cũng biết là ai nhỉ! Tình hình là hôm nay là buổi sáng chủ nhật đẹp trời như….bao ngày khác. Minnie tuy đã dậy nhưng lại cuộn tròn như một con mèo lười trên ghế sofa khiến Jaejoong tức xì khói…. 

A! Jae của mình kia rồi…. 

- “ Junsu! Hyung đã nói bao nhiêu lần rồi! không được chơi bóng trong nhà!”. Jae vừa làm bánh vừa la lên - “ Em cũng không nhớ nổi nữa rồi!”. Su đáp tỉnh rụi 

- “ Hư nhà thì em lo mà sửa đấy!” 

- “ Hư làm sao được! Kính này bom còn chẳng phá nổi được nói chi là 1 quả bóng” * tiếp tục tâng bóng bằng đầu* 

- “ Ừ…à đúng rồi…hyung quên nhắc! Hôm nay đến lượt Susu lau dọn kính trong nhà!” 

Bụp…hự…rầm… 

Một chuỗi âm thanh vang lên, khi Jae quay đầu là thì đã thấy thằng em quý hoá của mình nằm sõng soài trên nền nhà, mặt sợ hãi tột độ. Lí do của cái cảnh ấy là sau khi nghe “ nhắc nhở” từ Jae Su nhà ta shock quá nên bóng rơi ngay trúng mặt….haizzz 

- “ Hyung nói rồi mà không nghe!”. Jae tủm tỉm cười 

- “ AAAAA Minnie! Tránh xa hyung ra!”. Jae đang “tự sướng” thì bất chợt thấy một cánh tay giữ người mình lại, dụi dụi đầu lên gáy cậu. 

Á…cái tên Changmin kia làm gì Jae của mình thế hả…..của mình? 

- “ Bánh kem….bánh kem…sữa dâu…hương vani….”. * lẩm bẩm….hít hít ngửi ngửi* 

- “Yah! Hyung không phải là bánh kem!” 

Bốp…. 

Năm ngón tay xinh xinh của Jae an vị trên cái mặt của Min! Tội nghiệp thằng bé, chắc mơ ngủ thấy bánh kem đây mà…. 

Hahaha….đáng đời…dám đụng vào Jae của mình….^^ 

- “ SAO HYUNG LẠI ĐÁNH EM?”. Min hét lên đầy phẫn nộ 

- “ Em ngủ rồi mộng du tùm lum….đánh cho em tỉnh!” 

- “ Em mớ ngủ hồi nào!?” 

- “ Ờ thế thì vừa rồi ai lẩm bẩm kêu bánh kem…bánh kem ấy nhỉ?”. Jae mỉa mai 

- “ Ai bảo người hyung có mùi bánh làm gì!”. Min cãi lại 

Hả? Thơm thế sao…..hehe mình muốn…… 

- “ Ai bảo em ngủ mơ làm gì. Giờ thì….ĐI VÀO NHÀ TẮM RỬA CÁI MẶT NGƠ NGƠ ĐÓ ĐI GIÙM HYUNG!” 

- “ A! Boo ơi! Hyung vừa nhận được mail của appa! Ông ấy bảo một trong 3 người phải sang Nhật để giúp ông kí 1 bản hợp đồng!”. Con thỏ từ trong phòng cạnh đó phi ra 

- “ Em không đi được! lát em phải đi….xem phim với Chunnie!”. Su sau khi tỉnh dậy thì hét lên 

- “ Em cũng không đi được…Yunho….”. Jae khẽ đỏ mặt 

- “ Em đi!”. Min thò đầu ra với khuôn mặt toàn sữa rửa mặt….” Em muốn qua đó ăn món cay!”. ( au: ơ nhưng mà “ ai đó” nói muốn ăn món cay chứ âu phải oppa => Minnie: kệ người ta) 

Ủa mình nhớ là thằng Bum nhà mình thích ăn cay mà… 

- “ À đúng rồi! Yunho thế nào rồi hyung!”. Su hỏi 

- “ À bác sĩ Lee bảo cậu ấy chỉ bị đau dạ dày thôi…tối qua chưa ăn gì nên mới thế! Lát hyung đưa canh nhân sâm hầm gà lên cho cậu ấy sau!” 

Asshiiiii hic….hic…mất mặt quá đi…chỉ tại hôm qua đi theo Jae mà quên ăn….quê quá… 

- “ HYUNG THIÊN VỊ!”. Min lại 1 lần nữa hét lên….. “ Lần trước em ốm hyung đâu có cho em ăn nhân sâm hầm gà…” 

- “ Ừ nhưng kho tổ yến với vi cá mập nhà hyung lần đó không cánh mà bay!”. Jae lườm 

- “…..”. * nín luôn* 

- “ Thôi mấy người ăn sáng đi cho tui nhờ. Tui đi xem con gấu đần đó thế nào rùi!” 

A! Gấu đần? Ai là gấu đần chứ…..aaaaa chết rùi….Jae lên rùi…chuồn mau! 

Gấu ta ba chân bốn cẳng phóng thẳng lên phòng, theo sau vài bước là Jae đang bưng một chiếc tô nhỏ đựng canh nhân sâm. Bước vào phòng một cách nhẹ nhàng, thấy anh vẫn nằm trên giường mắt nhắm nghiền….mồ hôi vã ra….( au: ai kêu! Có tật giật mình nên mới thế….đáng đời) 

- “ Cậu ấy bị sao thế nhỉ….mồ hôi ghê quá!”. Jae lẩm bẩm rồi lấy chiếc khăn trắng gần đó lau đi vết mồ hôi 

- “…..”. [ ui Jae dễ thương quá!] 

- “ Aisshiiii sao mà cậu ngu thế hả? giờ đó mà con chưa ăn! Đau dạ dày mà còn….”. Jae lại lẩm bẩm rồi khẽ vuốt đám tóc mái loà xoà trước mặt 

- “ …..”.[ Ngu? Nhưng thôi kệ! cậu ấy quan tâm mình….hí..hí…] 

- “ Dậy mau tên gấu chết bầm kia!”. Jae lay lay 

- “ Ư…ưm…” 

- “ Dậy!” 

- “ Tớ…tớ đang ở đâu đây?”. ( au: biết rùi còn hỏi ) 

- “ Nhà tớ! dậy ăn đi rồi còn đi về nữa!”. Jae hắng giọng 

- “….” [ Chưa gì mà đã đuổi mình về rồi!] * mặt bí xị* 

- “ Sao thế? Có định ăn không thì bảo? Tôi mang xuống cho Minnie!”. Jae nổi giận 

- “ Ăn…ăn mà….” 

Thế là Yunho ngoan ngoãn ăn canh sâm mà Jae nấu, mặt trải qua đủ mọi cảm xúc: hai mắt nhắm nghiền, sau đó lại cau lại rồi mặt tái xanh…chẳng mấy chốc lại hồng hào, thay đổi như con tắc kè khiến Jaejoong rùng mình… 

- “ Sao? Không ngon à?”. Jae tò mò hồi hộp 

- “ Có thật là cậu nấu không vậy?”. Anh hỏi mà mặt không có chút cảm xúc 

- “ Ừ….ngon không?” 

- “ Có thật là cậu nấu không?”. 

- “ Ashiiii tôi không có dư tiền và thừa hơi để chạy đi ra nhà hàng mà mua cho cậu!”. Jae cáu gắt 

- “ Ngon quá….” * đơ* 

- “ Sao cơ?”. * ngạc nhiên* 

- “ Tớ….tớ..không nghĩ cậu lại nấu ngon như thế…..” 

- “…..”. * đỏ mặt* ( đang trong quá trình tự sướng) 

- “ Mà sao….sao nhà cậu kì thế?”. Anh tò mò 

- “ Kì. Làm. Sao?”. * tỉnh mơ…. gằn giọng* 

- “ Không…ý…ý tớ là nó rất đẹp và đặc biệt” * toát mồ hôi* 

- “ Lát nữa Minnie sẽ đưa cậu về, sau khi về cấm nói với người khác về nhà tôi nghe chưa, ngay cả Yoochun cũng không được!” 

- “ Ừ…..biết oy!”. * mặt xịu xuống* 

- “ ĂN NHANH LÊN!”. 

- “ Yes Sir!”. 

Haizzz sao mà uy lực của umma ta lại cao cường như thế nhỉ…… 

Những ngày sau đó thì ai vào nhà người nấy! Sao ư? Nói cho đơn giản nhé! 

Cái couple nổi nhất bây giờ là Yoosu! Vì sao? Nếu có cơ hội học cùng cái cp này thì chắc chắn bạn sẽ phải xách dép mà chạy cho xa. Tình hình là con chuột và con cá heo có tình tình thay đổi bất thường: sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa có…sương mù! Cái cảnh mới sáng sớm đập vào mắt học sinh trường Rising Sun là 2 sinh vật vô cùng “ đẹp đẽ” quấn lấy nhau như keo 502, một câu “ Susu” 2 câu “ Chunnie” nghe mà nổi da gà. Nhưng sau vài tiếng sến súa thì lại chuyển tông! Giờ nghỉ trưa con cá phải chạy vài chục vòng quanh trường để tránh con chuột sàm sỡ…thật là…! Thế nhưng cũng nhanh chóng vài tiếng sau đó, tiếng con cá eo ** **** rủa mắng nhiếc kết hợp với nhéo đấm đá vang lên khắp khuôn viên trường 

Còn cái couple mà phiền hà nhất chính là Kimin! Cũng không phải nói nhiều, từ ngày làm người iu của bé Min thì cũng là khi bắt đầu những chuỗi ngày đau khổ và gian nan của KiBum thiếu gia! Lúc nào cũng làm loạn cả canteen lên chỉ để…ăn và….cho “ người đó” ăn! Được giờ ăn thôi cũng không yên ổn! Nhiều người đang mong Yunjae phải không! Nhưng cứ từ từ nhé! Bởi cp nổi hơn bây giờ là JaeMin! JaeMin sao? Jae là Jaejoong còn Min là….Taemin. 

- “ Yunho! Tôi mới làm bánh quy cậu mang về cho Minnie 1 ít nhé!” 

- “ Em đây rùi không cần mang đâu!”. Mắt Changmin sáng như đèn pha xe ô tô 

- “ Ai nói cho em. Minnie là bé Tamin dễ thương í!”. Jae mơ màng nhớ đến bé Nấm cute của mình 

- “ Ừ….biết rồi…..”. Con gấu bùn thiu 

Sáng hôm sau! 

- “ Yunho! Mai cậu có rảnh không? Qua nhà tôi chơi nhé!”. Jae cười chói loá 

- “ Ừ….hihihi đương nhiên là rảnh”. * mừng như vớ được….kim cương* 

- “ Tiện thể mang bé Minnie dễ thương qua chơi nhé!” 

Rào….có gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu appa gấu ngố 

Thế đấy! Vui nhỉ. Con heo cứ làm con gấu tức lộn ruột lên. 

- “ Yunho hyung! Có chuyện rồi!”. 

- “ Gì thế Key?” 

- “ Con nhỏ Jessica…trốn khỏi nhà giam của bang rồi!”. Giọng Key hối hả 

- “ Thì tìm nó đi! Bảo giết sớm mà không nghe bây giờ thì sướng rồi!”. Yunho mỉa mai 

- “ Tại ông chủ chứ có phải tại em đâu!”. Key phụng phịu 

- “ Tại ông chủ chứ có phải tại em đâuuuuuu!”. Yunho nhái giọng Key rồi cười….điên dại 

- “ Yah!”. Key tức xì khói 

- “ Đùa thôi….có gì thì cứ liệu mà làm….hahahaaaa….” 

- “ Yah! Nín ngay giùm em cái! À mà hyung cũng nên cẩn thận! con nhỏ đó ranh ma lắm đấy!” 

- “ Biết rồi…hyung mày là ai cơ chứ!” *tự sướng* 

- “ Là….là con gấu ngố hahahahahaha….”. Key cười ầm lên 

Cụp……* tức giận quá ném máy lun! Ông này chả biết tiếc của!* 

[ Jesica ah! Xem cô làm được gì tôi nào!] 

Vào một ngày chủ nhật Jae đang dài người….xem TV chợt có tiếng điện thoại reo! 

- “ Alo?” 

- “ Chị dâuuuuuuu…..Minnie nhớ chị dâuuuuu quá….” 

- “ Ừ…Minnie của hyung đang làm gì thế?” 

- “ Hôm nay Minnie rảnh lắm! Chị dâu đưa Minnie đi công viên chơi nhaaaaaa” 

- “ Em hỏi anh em chưa?” 

- “ Rồi mà….Minnie được đi chơi với chị dâu mà….Yunho hyung đồng ý rồi….” 

- “ Ừ….vậy hyung đến đón Minnie nhé!” 

- “ YEAH! Iu chị dâu nhất…..” 

Jaejoong lập tức bật dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài 

- “ Boo! Em đi đâu thế?”. Sindong cũng mặc áo chuẩn bị đi theo 

- “ Em đi chơi với Minnie nhà Yunho, hyung không cần đi đâu! Chắc bên đó có vệ sĩ rồi!” 

- “ Nhưng….” 

- “ Không sao đâu mà….cũng ít người biết em lắm” 

- “ Em chắc chứ?” 

- “ Chắc mà….có bánh kem em để trong tủ lạnh đó” 

- “ Thôi em đi chơi vui vẻ nhé!”. *đi theo tiếng gọi nơi hoang dã* 

Công viên Balloons 

Jaejoong và nhóc Nấm cute đúng là hợp gu. Chạy lăng xăng cả buổi mà vẫn cười như điên. Hai ông tướng này hết đi tàu lượn siêu tốc lại vượt thác, hết ăn bánh này lại lê la quán bánh kia, tội nghiệp mấy vệ sĩ chạy theo muốn bở hơi tai…. 

- “ Chị dâu ơi…em khát nước quá!”. * nũng nịu*…. “ Chị dâu kêu vệ sĩ mua nước cho Minnie điiiiiiii” 

- “ Để hyung đi mua cho! Mấy người đó die cả rồi. Em ngồi đây ngoan nha!” EXTRA 

Như đã nói, sau cái vụ “ kinh thiên nhưng không đụng địa” kia thì….e hèm….các seme nhà ta vẫn phải cố gắng dài dài. Nhận thấy tình hình không mấy tốt đẹp và có vẻ như không có….phim hay để xem nên 2 ông thông gia Kim Jung hợp tác cùng nhau phát triển….í lộn cung nhau làm đạo diễn kiêm biên kịch kiêm…bla..bla tùm lum thứ. 

Thế là hai ông chăm chỉ ngày đêm để…nghĩ kịch bản, ông cha ta có câu “ cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thằng khác nó chôm” nên 2 ông thông gia phải tích cực nghĩ ra kế hoạch cầu hôm cho lũ con trai của mình. Ai đời con cầu hôn mà cha lại đi xía vô nhưng bây giờ thì khác, haizzz dù các vị công tử nhà ta chưa có đủ tuổi “ dựng vợ gả chồng” nhưng dù sao cũng phải đi trước thiên hạ một bước, bây giờ chưa cưới thì sau này cưới, lo gì! 

3 ngày sau, những “ kịch bản” cầu hôm sến súa nhất được đưa đến tay 3 seme nhà mình, không thể tượng tượng được họ…phởn như thế nào đâu! Nhưng thôi kệ, phởn là việc của người còn viết fic là việc của ta….. 

Một ngày phải nói là cực….cực…cực kì đẹp, không cái…cực nào có thể diễn tả nổi. 3 chàng nhà ta hăm hở lên đường đi….hỏi vợ! Nói cho hay hơn là đi “ cầu hôn”. Và 3 uke nhà ta vẫn chẳng hề hay biết cái quoaí gì cả, vẫn vui vẻ như con chim sẻ đi chơi cùng người iu…… 

Thôi thì ưu tiên kẻ làm em trước vậy…..lúc nào chả thế hehe…. 

Bum dẫn Min đi nhiều nơi lắm nhé, vào công viên chơi rồi lại đi xem phim, xem xiếc….bla…bla….khiến Min mệt đừ người…nhưng vẫn vui lắm nhé, Min cứ cười miết thôi! Cuối cùng thì 2 thân xác mệt lả chạy về với cội nguồn, ý au là….Maxximum í! Min há to miệng khi biết rằng đây chính là nhà hàng của nhà Bum, bé Min bị lừa đẹp từ bao giở bao giờ mà không biết gì cả, thật tức quá mà. Thế là chu miệng ra bé hờn bé dỗi, má đỏ lên vì tức giận, ánh mắt hình viên đạn ra soát khắp phòng khiến mấy cô phục vụ phải chuồn vì sợ “ đạn lạc”. Cơ mà bé Min như thế trông cute tệ, nhìn cứ như trẻ con í, thế là nhịn không được bạn Bum hun nhẹ lên bên má phụng phịu của bé làm mặt bé như cà chua chín. 

Ghét lắm, đang mệt thì chớ lại còn vừa chọc gịân vừa lợi dụng người ta, ghét, Min ghét, Min ứ thèm chơi với Bum nữa. Min giận dỗi đi nhanh lên lầu….tổ chức tiệc ( tại lầu í hay có đồ ăn ngon, Min ăn miết nên quen chỗ lun). Bum vội vã đuổi theo, tuy rằng Min giận nhìn đáng yêu lắm nhưng giận quá thì chỉ có nước Bum về….chầu trời! 

Chẳng biết có cố tình không mà càng ngày Min càng đi chậm lại như đợi Bum đi cùng, Min đói nhưng chắc Bum cũng đói rồi, thôi thì cứ chờ người ta vậy! Thế là Bum nhà ta đuổi kịp, mau mải mở cửa cho Min vào….. 

Bộp…..có quoai hàm ai vừa rớt. Thật tiếc là phải thông báo, vật tạm bị rơi ấy thuộc quyền sở hữu của bé Min nhà mình. Vì sao ư?....e hèm…để au zoom kĩ cho mọi người xem nhé! 

Trước mắt Min bây giờ là căn phòng màu trắng lung linh bởi những ánh nên vàng ấm áp, thoang thoảng hương thơm của …..thức ăn, một dãy bàn dài và lớn giữa phòng được lấp đầy bằng một đống đồ ăn và bánh mứt. Xem nào, có vịt quay Bắc Kinh, lẩu hải sản, mỳ Ý, món cay Nhật Bản….bla…bla….bánh mứt nè, bánh kem dâu, bánh xếp nè, còn cả bánh putdinh, bánh socola sữa đặc nè….ôi…ôi sao mà nhiều quá. 

Mắt Min sáng rỡ như đèn pha ô tô, cậu ngước ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và sung sướng lên nhìn anh, ôi ánh mắt chết người! Kim KiBum này dù có lạnh lùng đến cỡ nào cũng không thể cưỡng lại đôi mắt như toả sáng ấy. Thế nên anh nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu có ý bảo cậu cứ ăn bất kì thứ gì cậu muốn. 

Chỉ chờ có thế, bé Minfood nhào tới bàn ăn với tốc độ của ánh sáng, Bum ngồi đối diện cậu, anh nhìn cậu nhóc dễ thương của mình “ xử lí” hết từng món này đến món khác, anh tự hỏi rằng có khi nào cậu không cần đồ ăn chưa? Chắc là chưa nhỉ! ( có rùi nhưng lúc í oppa đang mải diễn kịch trên giường bệnh, sao mà biết) 

- “ Ủa….ao….mmie…ông…a…”. 

- “ Minnie ăn đi, Bum không đói đâu”. Anh mỉn cười nhìn cậu 

- “ Ói….ạo…ông….a……” ( nói xạo không à!) 

- “ Thiệt mà! Minnie ăn đi…..” 

Có ai nói bé Min nhà ta ngây thơ chưa nhỉ? Chưa à? Vậy thì bây giờ có au nói nè. Min ngây thơ tin rằng Bum “ không đói” và cậu vô tư ngốn gần hết cái bàn chật ních đồ ăn. 
Có ai nói rằng bé Min ăn rất chi là cute chưa nhỉ? 

Geudaereul saranghandaneun mal pyuhngsaeng maeil haejugo shipuh 
Would you marry me? Nuhl saranghago akkimyuh saragago shipuh 

Geudaega jami deul ddaemada nae pare jaewuhjugo shipuh 
Would you marry me? Iruhn naui maeum huhrakhaejullae? 

Pyuhngsaeng gyuhte isseulge (I do) Nuhl saranghaneun guhl (I do) 
Nungwa biga wado akkyuhjumyuhnsuh (I do) 
Nuhreul jikyuhjulge (My love) 

Hayan dressreul ibeun geudae tuxedoreul ibeun naui moseup 
Balguhreumeul matchumyuh guhdneun woori juh dalnimgwa byuhre 
I swear guhjitmal shiruh uishimshiruh 
Saranghaneun naui gongju Stay with me 

Wooriga naireul muhguhdo wooseumyuh saragago shipuh 
Would you marry me? Naui modeun nareul hamgge haejullae? 

Himdeulgo uhryuhwuhdo (I do) Neul naega isseulgge (I do) 
Woori hamggehaneun manheun nal dongan (I do) Maeil gamsahalge (My love) 

Orae juhnbutuh nuhreul wihae junbihan 
Nae sone bitnaneun banjireul badajwuh 
Oneulgwa gateun maeumeuro jigeumui yaksok giuhkhalge 
Would you marry me? 

Pyuhngsaeng gyuhte isseulge (I do) Nuhl saranghaneun guhl (I do) 
Nungwa biga wado akkyuhjumyuhnsuh (I do) nuhreul jikyuhjulge (I do) 

Himdeulgo uhryuhwuhdo (I do) Neul naega isseulgge (I do) 
Woori hamggehaneun manheun nal dongan (I do) Maeil gamsahalge (My love) 

Bài hát “ Marry u” của nhóm nhạc nổi tiếng Super Junior vang lên khắp căn phòng, anh nhìn cậu mà lòng hạnh phúc ngập tràn! Anh yêu cái máy nghiền kia nhiều quá rồi! Và rồi, anh bảo cậu cắt bánh kem dâu ra vì anh muốn ăn, cậu cũng sẵn lòng cầm con dao nhựa nhỏ rồi cắt bánh. Chợt tay cậu khựng lại….con dao chạm vào thứ gì đó cưng cứng! Chẳng biết từ khi nào anh đã đựng cạnh cậu, anh nắm lấy tay cậu rồi lách nhẹ con dao, chiếc bánh như tự động tách đôi. Min bị dật mình khi những ngón tay anh bào trùm lấy bàn tay cậu, và bây giờ Min chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn! 

Thật kì lạ, sao trong nhân bánh kem lại có cái hộp gì thế nhỉ? mất cả ngon! KiBum chạm nhẹ vào một nút bên cạnh chiếc hộp, nó tự động nâng lên cao, bên trong có một chiếc nhẫn tuyệt đẹp. Màu bạc với dòng chữ “ I love you” lấp lánh dưới ánh nến. TRông cứ như nó đang toả sáng! 

Anh nhìn cậu và biết cậu đang rất bối rối, khuôn mặt đỏ ửng của cậu đang phản bội chính chủ nhân của nó. Nhẹ nhàng hết mức có thể, anh cầm chiếc nhẫn lên….. 

- “ Minnie ah! Bummie yêu Minnie nhiều lắm! Lấy Bummie nha!”. 

Giọng anh trầm và ấm quá, hơi run run một chút, giọng nói như có ma lực ấy hút cậu vào trong. Cậu đỏ mặt mỉm cười trước sự nghiêm túc thái quá của anh, mặt anh non choẹt thế kia mà nhăn lại thì khó coi lắm! Thôi thì nể mặt anh vậy, thích anh trẻ con hơn nên thôi thì….hi sinh vì sự nghiệp giáo dục, í lộn….hi sinh vì hạnh phúc gia đình vậy. Thế là cậu cười thật tươi và nói nhỏ “ Minnie đồng ý”. 

Wow! Bum cười….ngây dại rồi nhẹ lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cậu và hét lên….. 

- “ AAAAAAAAA Bummie yêu Minnie nhất trên đời……” 

Thôi tình hình là au bị nhức tai quá, ghé chỗ nào….yên tĩnh hơn một chút mới được. Nhận được tin nhắn của Kim Heechul đại nhân vậy là au ta vội vàng lên đường….Ư….thôi thì….ta thích công viên! 

Như đã nói ở….chap nào đó, cháp ấy nói rằng buổi sáng thì Yoosu nhà ta rất….rất…tình củm đúng không? Thôi nếu không nhớ thì có thể nhìn kĩ hơn chút xíu, bây giờ Chun và SU đang tay trong tay dạo trong công viên Sweet love. Buổi sáng không khí thật trong lành, ánh nắng dịu nhẹ đan xen qua từng khẽ lá, rơi xuống con đường trải đầy cánh hoa anh đào. Ôi một khung cảnh lãng mạn dành cho những cps nào ưa sến súa! 

Bàn tay anh ấm quá….sao mà nó ấm thế nhỉ? Su cứ nắm lấy tay anh đi hết chỗ này tới chỗ khác, vô tư mà không biết rằng phía sau có cả loạt người đổ rạp vì mất máu. Bây giờ anh và cậu đang ở quảng trường trung tâm, một cái sân trắng lớn như toả sáng dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, từng khóm hoa đủ màu sắc lẫn hương thơm đang cố vươn mình lên đón những ánh nắng sớm mai. Thật đẹp và dễ chịu! 

Cậu hít thật sâu và nhắm mắt hưởng thụ! Từ khi nào Su lại sến súa thư thế này nhỉ? Chắc là từ khi yêu cái con chuột 35 kia đây mà! Cười ngố khi nghĩ về Chun, Su lại một lần nữa mắc tội “ ngộ sát” không vũ khí! Haizzz đẹp thôi mà cũng rắc rối! Giật mình! Hình như từ nãy tới giờ cậu lơ anh rồi thì phải! Vội vàng quay lại, cậu đứng tim khi không thấy mặt anh! 

- “ Chunnie! Chunnie ah~~~~” 

Cậu gọi to nhưng chẳng thấy ai đáp trả, chết rồi, Chunnie của cậu giận thật rồi! Bỗng nhiên cậu thấy một đám người đang tụ tập khá đông bên kia sân. Vì cái bản tính tò mò vốn có cậu nhanh chân đến gần. 

Và rồi! Thịch một cái, tim ai vừa đánh trống! Junsu mở to mắt bởi vì chính giữa là anh bên cây đàn màu trắng, rải đầy hoa hồng. Chunnie của cậu bây giờ giống như một bạch mã hoàng tử bên cạnh cây đàn, ánh nắng chiếu qua kẽ lá chiếu sáng khuôn mặt lãng tử, trượt xuống khỏi vầng trán cao, ánh nắng tinh nghịch lướt qua chóp mũi rồi hạ cách xuống đôi môi quyến rũ đang nở nụ cười hạnh phúc. Sao ánh nắng cứ thích chạm vào Chunnie của cậu thế nhỉ? ghét ghê! Mái tóc đen bồng bềnh trong cơn gió thoảng qua, giữa bốn bề cây lá chiếc áo phông trắng nổi lên tựa như một bông tuyết trên đám cỏ xanh mượt…. 

Nắng lại một lần nữa chiếu sáng cả con người anh, chiếc áo trắng nổi lên bên cây đàn như đang toả sáng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như thiên sứ rồi cả nụ cười vu vơ khiến cho cả chục trái tim đang đứng đó phải thổn thức…… 

Junsu cứ ngây ngẩn nhìn anh! Từ khi nào anh đẹp như vậy nhỉ? xung quanh tiếng trầm trồ, tiếng hét vang lên ngày một nhiều…. Nhưng rồi tất cả bỗng im lặng khi anh lướt nhẹ từng ngón tay trên phím dương cầm trắng. Một bài hát với giai điệu ngọt ngào và nhẹ nhàng……. 

Sarangi aniosseum jokesso 
jakku dagaoneun ibyoreunomu apeujana 
niga hengbokhal su itdamyon geuman ije geuman 
nege hejul su inneun gon igotppun 

ne sarang nomaneul nomaneul 
nomaneul noreul wihan binjari 
nunchi cheji mot-hage esso wemyonhamyo utgo inneunda 
niga apeumyon nan siro 
ibyoreun siro 
nal saranghamyon andweyo 

geudega aniosseum jokesso 
sesangeso gajang sojunghan geude geude inikka 
geureso nol milchimyo tto ullimyo ppurichimyo 
nege hejul su inneun gon igotppun 

ne sarang nomaneul nomaneul 
nomaneul noreul wihan binjari 
nunchi cheji mot-hage esso 
wemyonhamyo utgo inneunda 
niga apeumyon nan siro 
ibyoreun siro 
nal saranghamyon andweyo 

gidarijima sseudisseun 
nunmul tto gyou chamanemyo 
nan dwidoraso gayo na iroke 

saranghe saranghe saranghe 
saranghe hanappunin ne sarang 
gaseumeuron wechyodo nomu 
sojungheso bureujin mot-he 
nega apeun gon gwenchana saranghanikka 
nan michidorok ulmyon dwe 

niga apeumyon nan siro saranghanikka 
nan yogikkaji hamyon dwe…… 

Giọng hát trầm ấm hoà quyện vào tiếng đàn làm rung động lòng người, từng nốt nhạc ngân vang cùng lời ca ngọt ngào, nó hợp đến mức tưởng chừng như bài hát này viết chỉ để dành riêng cho anh hát…… 

- “ Bài hát này là giành tặng cho người mà tôi yêu nhất! Susu à…..anh yêu em!” 

Tiếng gào thét, sụt sùi vì cảm động vang lên không ngớt, anh với tay cầm theo bó hoa hồng đỏ trên cây đàn, từ từ tiến lại chỗ cậu. Tim Junsu đập thình tịch, cứ tưởng nó đã nhảy ra khỏi lồng ngực cậu từ bao giờ, sao mặt cậu đỏ như thế này cơ chứ….. 

- “ Susu à…..anh yêu em….lấy anh nha!”. Chun tiến gần đến bên Su rồi quỳ xuống, anh mắt đầm ấm đầy yêu thương. 

- “ Chunnie ah~~~” 

Junsu như không tin nổi vào mắt mình, Chun vừa….vừa mới cầu hôn cậu trước mặt cả đống người. Nhưng điều duy nhất mà cậu quan tâm lúc này là nét mặt nghiêm túc nhưng tràn ngập yêu thương của anh…. 

- “ Em…đồng ý”. Su áp mặt vào người Chun để che đi khuôn mặt ngượng ngùng của mình, xung quanh tiếng la hét rầm trời! 

Haizzz số au đúng là số con rệp mà…..tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa…..thôi thì….đến chỗ appa và umma vậy! 

Mà cái cặp này đi đâu mà xa thế, vòng và vòng vèo tùm lum chỗ mà chẳng biết đang ở chỗ nào. Haizzz không phải người Hàn nên ngu như thế đó, au ta nhìn mấy cái biển báo mà chẳng hiểu cái nào cả, tức xì khói. 

Hên quá, cuối cùng pama ta cũng dừng lại rồi….hjxhjx ta bị say xe mà cứ bắt ta đi rình…. 

Ôi nhưng cơ mà có vẻ au ta đây hết mệt rồi……cảnh đẹp quá xá bà con ơi! 

Yunho và Jaejoong cùng nhau đi lên một ngon đồi nhỏ, Yun lấy tay bịt mắt Jae lại rồi từ từ giúp cậu lên đến đỉnh đồi…. 

- “ Tan….ta…..đẹp không?”. Yunho bỏ tay ra rồi thích thú reo lên 

Hơi nhíu mày vì ánh sáng bất chợt nhưng rồi Jae nhà ta như đơ toàn tập khi cảnh trước mắt đập vào mắt mình. Một đồng cỏ xanh mơn mởn kéo dài từ phía xa đến tận phía chân đồi nơi giáp bãi biển. Đứng từ trên đỉnh đồi nhìn bao quát cả một khu rộng lớn đẹp đến mê li. Gió biển lùa vào tạo thành những tấm lụa bằng cỏ xanh mềm mại vui đùa theo gió, ánh chiều đỏ đổ dài trên bãi cát lấp lánh, dát đỏ cả một vùng biển in hằn bầu trời rực rỡ. 

Jaejoong và Yunho đứng đó như 2 mảnh ghép tuyệt vời của thiên nhiên, 2 mảnh ghép đó sinh ra là để ghép vào làm một. Bóng Jae đổ dài xuống tấm thảm cỏ xanh phía dưới, mùi vị của biển ngấm vào da thịt cậu, từng lọn tóc khẽ bay bay trong gió, ánh chiều chiếu sáng nụ cười của thiên thần! 

Jaejoong thề rằng, đây là cảnh tuyệt nhất mà cậu từng nhìn thấy. Ánh nắng chiều đo đỏ hắt sau những đám mây như cánh quạt giấy mở xoè, gió khẽ luồn qua mái tóc đen mượt mà, thoảng đưa hương vani hoà tan vào vị tươi ngọt của cỏ non. Yunho vòng tay qua ôm lấy eo thon gọn của cậu, đầu anh dựa hẳn lên vai cậu, mắt mơ màng thưởng thức cảnh đẹp kì diệu của tạo hoá. 

Nhưng với anh, tạo hoá đã ban tặng cho anh một tạo vật còn đẹp hơn gấp trăm vạn lần cảnh trước mắt, đó là cậu! Khẽ đan những ngón tay vào nhau, anh giơ chúng lên cao, như cố che khuất ánh mặt trời đang sắp lặn. Nhưng tia nắng cuối ngày chiếu sáng cặp nhẫn đang ngự trị trên ngón áp út của cả hai. “ I love you” lung tinh như hoà làm một, dòng chữ Yunjae khiến trái tim anh đập mạnh liên hồi. 

Yunho tự trách bản thân, sao lúc đó lại dại dột đeo nhẫn trước cho cậu để giờ ngồi nhìn 2 thằng kia lãng mạn đi cầu hôn người yêu còn mình thì……Nhưng rồi cái khoảnh khắc hai tay đan vào nhau dưới ánh mặt trời anh đã biết….đối với cậu không có gì là quá sớm cả…. 

- “ Joongie à……” 

- “ Huh?”. Cậu khẽ nghiêng đầu dựa hẳn vào người anh 

- “Joongie lấy Yunnie nha…”. Giọng anh tuy nhẹ nhàng mà ấm áp, tình yêu của anh như cuốn lấy người cậu trao cho cậu những hương thơm ngọt ngào nhất…..cậu thích nó! 

- “ Ư….Jae đồng ý….” 

Gió cuốn lấy lời nói của cậu nhưng gió không làm nó tan biến, gió khiến cho lời nói ấy chìm xuống lòng đại dương sâu thẳm để nó trở thành vĩnh hằng! Yunjae là mãi mãi! 

Buổi tối hôm đó taị….một nơi mà au…biết, dinh thự nhà họ Kim 

- “ Wow chuẩn….chuẩn….sến….”. ông Kim không ngừng tấm tắc 

- “ Kim đại nhân con quay mà lại!”. Chul tỉ được dịp tự sướng 

- “ Ui thằng con mình nó lớn thật rồi…..”. Chẳng biết bà Shim chui từ đâu ra nước mắt ngắn nước mắt dài 

- “ Yunnie ah!!!! Appa thật….thật….tự hào về con quá đi….”. Ông Jung xúc động 

- “ TRời ơi….sao mà con dâu mình lại dễ thương như thế chứ!”. Ông Park cũng chẳng biết ở đâu lòi ra hớn hở 

- “ Thằng Bum nhà tui thế mà giỏi. Bum à…..mau đưa con dâu về cho appa đi….”. Appa đáng kính của Bum cũng chả hiểu theo ai mà vào được đây 

- “ Con dâu tui mới đẹp làm sao….”. Ông Jung nhìn chằm chằm vào màn hình 

- “ Con dâu tui mới gọi là đẹp nè….Sao cái tướng ăn nhìn cute quá!”. Appa của chàng Bum khen không ngớt 

- “ Xí….con rể tui cười như bạch mã hoàng tử ấy!”. Bà Shim mơ màng 

- “ Hai thằng con rể của tui mới gọi là vừa manly lại vừa lãng tử….”. ông Kim cười khoái trá 

- “ Con tui…..” 

- “ Con dâu của tui….” 

- “ Con rể của tui…..” 

Trong khi các đấng sinh thành còn đang mải bàn luận xem con dâu/ con rể của ai đẹp nhất thì ngoài của có 11 con người ngồi vật vã ( trong đó có au) 

Đêm dài……. 

Sau một hồi bị dụ dỗ bởi au, các cps của chúng ta quyết định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ mời toàn bộ lớp 11A1 và 11A2 ở nhà Yunho. Cái nhà này có vài người sao mà có cái sân sau rộng chà bá thế này để làm gì cơ chứ. Để không thì phí, thôi thì tổ chức tiệc ở đây cho nó trong sờ lành. 

Mặc dù tiếc đứt ruột vì các chàng đẹp trai có cặp hết rồi nhưng dù sao cũng là bạn bè cả nên thôi thì….lết xác đi ăn tiệc vậy! Không khí pink từ trên xuống dưới từ trái sang phải từ ngoài vào trong khiến tâm trạng mọi người ai cũng tốt cả. Các cps dính lấy nhau như đuôi sam còn bạn bè cũng thi nhau chúc mừng mặc dù trong bụng đang….ỉ ê tiếc rẻ! 

Tại một góc trong vườn….. 

- “ Anh cute gì đó ơi! Anh tên gì đó?”. Bé Nấm lon ton lại gần anh “ cute” 

- “ Ơ….à…anh tên là Minho! Còn em?”. Minho choáng khi nhìn thấy “ người đẹp nhỏ tuổi” 

- “ Em tên là Taemin ạ!” 

Một bắt đầu dễ thương phải không nào? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro