Đoản 1: Món ăn chia cắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chiếu vào cãn phòng nhỏ, ngýời con trai với khuôn mặt chữ ðiền khẽ nheo mắt, anh trở mình thức dậy. Anh dụi dụi ðôi mắt, nhìn quanh thì không thâdy cậu ðâu, nên thực sự anh rất lo! Anh vội mắc quần áo trở lại ( P/s: ðến lúc týởng týợng của những ðứa ðầu óc ðen tối...) và chạy vội xuống nhà ðể tìm cậu.

Một mùi hýõng khét lẹt nồg nàn chạy thẳng vào mũi anh. Ðây rồi, cậu ðang ở dýới bếp. Anh tính bài chuồn, nhýng vì thấy hình ảnh lúc cặm cụi làm ðồ ãn cho mình của ai ðó, làm cho anh không nỡ.

- A! Anh dậy rồi à? - Cậu reo lên -" Vừa ðúng lúc em nấu xong nè! Mau lại ðây!?

Thôi rồi, bây giờ có muốn anh cũng chẳng chuồn ði ðýợc nữa rồi. Chỉ trách tại sao anh lại mềm lòng... Haizzz.

Cậu dọn thức ãn... À không, mớ hỗn ðộn của mình ra trýớc mặt anh. Anh nhìn chúng mà sợ xanh hết mặt mày. Muốn ói quá, nhýng anh lại không dám. Anh cầm ðũa lên, rồi lại ðặt ðũa xuống. Loay hoa loay hoay suốt 5 phút mà vẫn chýa gắp ðýợc miếng nào vào miệng. Cậu thấy vậy thì hõn mất kiên nhẫn, hỏi:

- Sao vậy? Anh không ãn à???

- Ừm... Trýớc khi anh ãn, anh hỏi em cái này nhé!

- Vâng!

- Em có nhớ số ðiện thoại của bệnh viện không?

- Có! Nhýng... ðể làm gì?

- Phòng khi anh tắc thở thôi. Em nhớ là ðýợc rồi!

-.....

Và sau hôm ðó, ai ðó ðã học ðýợc một bài học là không nên ðùa với cậu. Bởi ai ðó ðã ðau khổ suốt hõn 1 tuần khi cậu không chịu mở mồm nói chuyện với anh ta một câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro