Mừng em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi ngồi phịch xuống đất mặc kệ cái nhìn ái ngại của mọi người trong khi Hoseok vẫn cố vươn cổ lên nhìn vào cửa ra của sân bay, tấm bảng ghi vội vàng tên Jimin vẫn giơ cao nãy giờ. Phải rồi Hoseok vẫn luôn là đứa đầy năng lượng mà. Tầm này hai tiếng trước gã vẫn còn quấn mình trong chiếc chăn dày kìa, Jimin nhắn cho gã khi gã đang say giấc nồng, em bảo mình sắp đáp xuống Seoul rồi khiến gã suýt chút nữa thì ngã lăn xuống giường. Thế quái nào lại về sớm cả nửa tháng lại còn không báo trước cơ chứ. Ngay khi gã đang xỏ cái quần của mình thì điện thoại lại reo lên, lần này là Hoseok, thằng nhóc bảo Jimin nhắn cả tin cho nó vì em sợ gã không nhận được tin của mình.

Người cứ nối nhau ra từ cửa sân bay gần một tiếng đồng hồ cho đến khi Hoseok hét toáng lên, thằng nhóc dúi tờ giấy vào tay gã rồi chạy vào trong ôm cứng lấy Jimin, hẳn là Jimin rồi, gã nhìn đôi mắt nhắm tịt của em khi cười, tóc em giờ là màu hồng nhạt bông xù lên trước trán, bàn tay múp múp của em níu chặt lấy lưng áo của Hoseok nãy giờ. Yoongi ngẩn người ra, tự nhiên trong một khoảnh khắc gã lại chẳng biết phải làm sao cho phải, chẳng hiểu sao, gã nhớ người yêu mình lắm cơ mà, gã thậm chí còn có hẳn một list truyện dài thật dài mà gã muốn kể cho cậu cơ mà. Gã ngập ngừng, gã từng nghe có người bảo rằng khi xa nhau lâu quá thì lúc gặp lại sẽ không nói được gì, không phải không có gì để nói mà là có quá nhiều nên không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ bây giờ chính gã cũng đang trải qua cảm giác như thế. Jimin buông Hoseok ra rồi nhìn gã, em dang tay ra và cười như chờ đợi gã tiến đến và gã thì chẳng bao giờ có thể từ chối được cả. Gã nghe thấy tiếng thở phào khi Jimin đặt cằm lên vai gã, khúc khích dụi vào cổ gã khiến gã cũng phải bật cười theo. Bỗng dưng cậu đẩy gã ra, cau có mà vạch phần tóc mái lên để lộ vết sẹo nhỏ bên trán trái.

"Cái lần bị tông xe á, có sẹo luôn rồi!!!"

Lần này thì gã cười thành tiếng, xoa đầu Jimin thật nhiều. Cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm này khiến gã bối rối quá, thế nên gã đành vòng lại để đẩy xe hành lí của cậu lên trước, vỗ vào lưng cậu như làm dấu.

"Được rồi, về thôi nào, Harry Potter."

--------

Để chào mừng Jimin trở về Hoseok quyết định tổ chức một "bữa tiệc THÁC LOẠN" quẩy hết đêm. Bữa tiệc diễn ra tại nhà Hoseok vì như thằng nhóc bảo nhà của Yoongi thì quá nhỏ cho nhiều người và thậm chí còn chẳng có đến năm cái ly uống rượu nữa là. Thế nên một lần nữa, gã lại ở đây, rượu chè bét nhè với đám bạn của mình. Gã cá là mình giờ đang say quắc cần câu rồi nhưng trông gã thì chẳng giống thế chút nào, gã chui vào bếp sau khi thoát khỏi mấy trò đùa quá sức nơi phòng khách, Jungkook cứ rình rình để bắt gã và Jimin hôn nhau nên nó cứ rót rượu vào ly của gã liên tục. Jimin có vẻ thích thằng bé lắm, em ấy cứ "Jungkookie ~" liên tục, chưa gì gã đã bị đá ra rìa rồi, tủi thân ghê. Gã tự rót cho mình ly rượu nữa, liếc mắt ra ngoài khi thấy tiếng hú hét. Hoseok vừa kéo Jimin đứng lên bàn dài giữa phòng khách, Jimin cười tít cả mắt vì ngại, đôi má ửng hồng vì rượu của em nay lại càng đỏ hơn.

"Các mày thân mến, các mày có muốn mở rộng tầm mắt từ người đạt bằng loại giỏi vừa từ nước ngoài trở về không!!!"

Tiếng hú hét đáp lại, Hoseok vỗ vai Jimin như cổ vũ và cậu có lẽ cũng chẳng muốn bữa tiệc nhạt đi, Jimin bắt đầu chuyển động hông mình theo điệu nhạc, tên chết tiệt nào lại mở Up & Down lúc này chứ. Yoongi miệng khô lưỡi khô nhìn một màn ngoài phòng khách, cơ thể em dẻo dai và hông em linh hoạt, các thớ cơ cứ ẩn hiện dưới lớp áo thun mỏng manh, gã nuốt nước bọt, nốc hết cả ly rượu vừa rót, từ bao giờ đùi và eo em trở nên quyến rũ như vậy, ý gã là trước cũng rất tuyệt nhưng mà giờ thì ở một mức độ khác, gã không chắc mình có thể chịu đựng lâu hơn, tay DJ cứ lựa mấy bài kích tình là thế đ*o nào. Đám người ở dưới, cứ hú hét liên tục mỗi khi Jimin hẩy hông mình, Yoongi còn nhìn thấy mấy thằng cha như chảy dãi đến nơi. Gã cáu tiết, tự nhiên hối hận vì đến bữa tiệc này ghê, gì chứ bị hắt hủi vì một thằng nhóc răng thỏ và chia sẻ khoảnh khắc quyến rũ của người yêu mình cho cả tá người thật chẳng tốt đẹp tí nào cả. Thế nhưng cuối cùng gã vẫn không làm gì cả, lạy Chúa gã không muốn sau này khi gặp lại, ai cũng nghĩ đến màn ghen tuông khi lôi xềnh xệch Jimin xuống đâu.

Cuối cùng sau một lúc lâu, Jimin đi xuống rồi tiến về phía gã, thản nhiên như thể trước đó mình chẳng làm gì khiến người ta khổ sở. Gã đoán chắc Jimin cũng say lắm rồi, mùi men rượu tỏa ra và cơ thể em nóng rực gần kề. Cậu tựa đầu lên vai gã, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, lấy ly rượu từ tay Yoongi rồi cười cười nhìn gã.

"Em nhảy đẹp chứ?"

"Ừ, đẹp lắm."

Yoongi nhìn cậu trong khi lấy lại ly rượu rồi uống hết trong một hơi. Và bằng một cách nào đó mà giờ thì cả hai đang ở phòng của Hoseok và Namjoon, hai cánh môi quấn lấy nhau không ngừng. Jimin vòng tay qua cổ Yoongi như muốn kéo gã lại gần hơn, gã ngậm lấy lưỡi của Jimin khiến cậu rên lớn, thở ra nặng nề trước khi tiếp tục nụ hôn nóng bỏng. Trong lúc Yoongi đang bận đưa tay vào trong áo Jimin thì cậu bỗng đẩy gã ra, môi cả hai sưng lên khiến em bật cười.

"Đây không phải nhà mình anh ơi!"

Yoongi vòng ra sau chốt cửa phòng lại, lại ôm lấy khuôn mặt cậu để hôn, gã đang say và dù có tỉnh táo đi chăng nữa gã cũng chẳng muốn rời lại giây phút tuyệt vời này chút nào.

"Thác loạn mà."

--------

Gã cùng Jimin về Busan một tuần sau đó, mẹ của Jimin cứ trách cậu mãi vì về nước hơn một tuần rồi mới chịu vác mặt về. Đã lâu rồi Yoongi mới lại gặp lại mẹ của Jimin và bà vẫn trẻ trung như ngày nào, giờ thì gã biết tại sao trông cậu vẫn mãi như một cậu nhóc rồi. Mẹ Jimin nấu cả một bữa tối thịnh soạn, bà liên tục gắp thức ăn và hỏi chuyện khiến Yoongi không còn cảm giác ngại ngùng nữa. Yoongi tặng cho em trai Jimin album mới nhất của Seokjin và có chữ kí ở trên khiến thằng nhóc nhảy cẫng lên, dõng dạc mà tuyên bố Yoongi mới chính là anh ruột của mình khiến Jimin nổi quạu lên đuổi đánh thằng nhóc khắp nhà.

Tối đến, cả hai bị đuổi lên phòng, Jimin cứ phàn nàn gã vì đã chiều em của cậu quá còn gã chỉ cười. Jimin cũng bảo mình có quen chút chút Seokjin khiến gã hoàn toàn bất ngờ. Gã nhớ là ngoài gã có quan hệ hợp tác với Seokjin thì chẳng ai trong đám bạn thân của gã thân thiết với chàng ca sĩ cả.

"Taehyung đó anh không biết hả? Người yêu của Seokjin là Taehyung đó, chính nó là người kéo em về nước sớm nửa tháng chỉ để kịp sinh nhật của Seokjin đó, anh không biết thật hả?"

Lần này thì gã há hốc miệng, tự cảm thấy thấm thía cái câu vật họp theo loài, một đám gay chơi với nhau quả nhiên là có quy luật.

Trở lại Seoul thì đã là giáng sinh rồi, đường phố ngập tràn màu đỏ, trắng và xanh, vài bài nhạc giáng sinh năm nào năm nấy đều bật mà chẳng giảm bớt không khí hân hoan. Cả bọn lại tiếp tục truyền thống tiệc thịt nướng ở nhà hàng quen, Hoseok đeo cho Jimin cái bờm tuần lộc trong khi bản thân thì đội một chiếc mũ đỏ viền trắng. Cả bọn đùa nghịch liên tục khiến bữa tiệc trở nên náo loạn và ồn ào. Khi Jungkook càu nhàu "nhiệm vụ của em ở bữa tiệc dành cho các cặp đôi là gì vậy?" thì Namjoon dí cái kẹp thịt vào tay thằng nhóc mà tiếp lời "là để nướng thịt cho tụi này đó em!" khiến cả bọn cười đến tắc cả thở. Hoseok lau đi nước mắt chảy ra vì trận cười vừa nãy nói với cả bọn là Jungkook đã để ý một người rồi, tên Yugyeom, nó đổ đứ đừ ngay từ lần trước khi thấy ở bữa tiệc mừng Jimin về ấy, nhưng mà người ta tán hoài không có đổ. Thế là một trận trêu đùa lại nổ ra, Jungkook vì quá ngượng mà phụng phịu động tác nướng thịt cũng trở nên vùng vằng.

Hoseok bắt đầu thực hiện nhiệm vụ cố định mỗi dịp lễ tết, đếm ngược từng giây. Đồng hồ điểm 12h, cả bọn chạm ly vang cả một góc quán, hy vọng tất cả mọi người có một giáng sinh an lành và hạnh phúc.

Bữa tiệc kéo dài đến tận hai giờ sáng, khi Yoongi và Jimin trở về thì cũng đã gần ba giờ rồi. Cả hai đều mệt mỏi rã rời sau cả một đêm cười đùa, gã đá đôi giày của mình trước thềm cửa, bật điện và chỉ muốn nhanh chóng nằm vật ra sofa nhưng rồi gã chợt nhớ ra gì đó, điều mà gã mong muốn được làm suốt gần hai năm Jimin không ở đây, điều mà cả gã và Jimin phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có cơ hội thực hiện, gã quá hạnh phúc quá mỹ mãn, gã cảm tưởng như chẳng còn người nào hay chuyện gì có thể trải qua quãng thời gian tốt đẹp này hơn gã. Cuối cùng thì gã quay lại, ôm lấy hai bầu má phính phính của Jimin ngay sau khi cậu vừa tháo giày xong, cười đầy ngọt ngào rồi thủ thỉ những lời chôn trong lòng gã suốt bao lâu. Jimin khúc khích cười, mắt em híp lại rồi đáp trả gã bằng một nụ hôn. Cây tầm gửi quấn ruy băng treo trên cửa ra vào rung rinh ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn vàng ấm áp.

"Mừng em về nhà."

end.

------

Note: Cuối cùng thì cũng end rồi đây, cảm giác như mình đã đi cùng bộ này lâu lắm rồi mặc dù nó chỉ có tám phần và ngắn nữa lol. Không hiểu sao từ "nhà" luôn khiến mình nghẹn ngào dù có ở trong trường hợp nào đi chăng nữa nên mình luôn cố gắng thêm nó vào, nó là một từ tuyệt vời mà nhỉ. 

Mình cám ơn tất cả mọi người đã dõi theo và ủng hộ I'm fine, I miss you suốt thời gian qua, nhờ có các bạn mà mình mới hoàn thành được bộ fic này đó. Mình sẽ cố gắng edit lại hoàn chỉnh khi có thời gian nhé.

À các cậu à Giáng sinh cũng tới rồi, tớ mong các cậu có một dịp lễ Giáng sinh tràn đầy ý nghĩa bên gia đình và bạn bè nhé. Yêu các cậu nhiều.

Merry Christmas!!!

Cảm ơn chị Cừu Tiểu Anh, mừng chị về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro