12. Tốt cho mi mắt chúng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, nhận thấy góc giường mình bị đè nặng bởi vật gì đang thở. Chân tôi vô tình đạp trúng nó và cái khối đó nhảy lên, làm giường tôi kêu cọt kẹt theo chuyển động của nó. Tầm nhìn của nó lướt từ cái chăn đang trùm lấy cơ thể tôi rồi cuối cùng dừng lại trên mặt tôi. "Hyung..." Tôi nghe thấy giọng mình lẩm bẩm, khàn khàn và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Mắt anh dán xuống sàn và đôi tay đan vào nhau, mân mê những chiếc nhẫn đã không còn ở đó. Tôi liếc nhìn kệ tủ đầu giường mình.

Tôi thở dài và từ từ đưa mắt trở lại người lớn hơn, im lặng nhìn anh một lúc trước khi cái cơ thể nửa tỉnh nửa mơ của tôi mềm lòng và nhấc chăn lên như một lời mời. Tôi nhích qua một chút và chắc hẳn anh ấy đã chú ý đến tiếng sột soạt vì anh bỗng nhiên quan sát từng cử động nhỏ nhất của tôi, mắt dõi theo mỗi bước của quy trình chuẩn bị giường cho một vị khách khác mà không cần ngồi dậy.

Khi tôi gật đầu với anh, mắt anh mở to và ngay lập tức cởi bỏ áo khoác ngoài. Anh lém lỉnh, lo lắng và đó là điều tôi không thấy ở anh nhiều năm rồi. Anh lao qua và tôi liên tưởng anh như một con thỏ hoặc con sóc, nhanh như cắt, và căng thẳng. Như thể anh sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy và nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền, và anh không hề mong muốn điều đó. Tôi quay lưng lại với anh và khi anh đã chui vào giường xong xuôi, tôi kéo chăn bao phủ cả hai.

Anh ấy không chạm vào tôi, điều này thật lạ. Không ôm, không rúc vào, thậm chí không có cả bàn tay thăm dò lướt nhẹ trên tay tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy anh đang loay hoay với những ngón tay của mình. Thở dài, tôi nắm lấy tay anh, quàng chúng qua eo tôi và cho phép anh thực hiện bất cứ bước tiến nào xa hơn. Anh đơ người một lúc như thể cố gắng nắm bắt điều gì đó trước khi lao vào tôi. Anh kéo tôi lại gần nhất có thể, mũi và má anh áp vào gáy tôi. Tay anh siết chặt quanh eo tôi, cong người và áp vào lưng tôi.

"Em thực sự rất quan trọng với anh, Daesung-ah..." anh thì thầm, giọng run rẩy và hổn hển. "Thực sự, thực sự, quan trọng nhất." Anh chỉ để hở một khe sáng đủ nhỏ để môi hờ trên gáy tôi, sợ rằng tôi sẽ tan thành cát bụi hoặc làn khói mờ sương. Anh im lặng và tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh quấn lấy mình, chờ đợi điều gì đó, bất cứ thứ gì.

Tôi hít một hơi dài rồi từ từ thở ra, vắt óc tìm kiếm một câu trả lời, nhưng không nghĩ ra được gì. Mẹ nó, não tôi vẫn đang bận rộn phân tích các từ vừa nghe. Tìm kiếm, quét một lượt để xem có ý nghĩa gì ẩn giấu đằng sau, có con virus nào đang cố gắng xâm nhập hay không, bất cứ điều gì mà lời của anh có thể làm hại đến tôi, nhưng không tìm thấy gì cả. Tôi không tin vào điều đó, nên quá trình lại được lặp lại, rồi lặp lại.

Tôi nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt và thở ra một hơi run rẩy. "Ngủ ngon, Daedae." Giọng anh bật ra một tiếng thì thầm khi anh siết chặt tôi thêm một cái nữa, kéo tôi lại gần anh hơn dù chỉ một giây thôi cũng được. Nhưng từ đó rất nhỏ, rời rạc và chỉ khiến tôi quay cuồng hơn nữa trong việc tìm ra ẩn ý trong từng lời thốt ra từ miệng anh.

Tôi thiếp đi khi đang bắt đầu quá trình ấy một lần nữa.

*** *** ***

"Gì, không đau đầu à?" Tôi nghĩ đó là câu dài nhất mà tôi nói với Seunghyun trong thời gian vừa qua.

"Anh thậm chí còn không uống giọt nào tối qua..." anh lẩm bẩm, mắt đỏ lên và sưng húp như thể vừa mới khóc.

"Oh," là tất cả những gì tôi có thể nghĩ được, tất nhiên.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên giường. Tôi nhìn sang bên phải căn phòng còn anh nhìn sang hướng ngược lại, cánh cửa sổ để những tia nắng mặt trời chiếu lên người anh, ngăn tôi kéo rèm và che bớt ánh sáng. Seunghyun vò mái tóc màu xanh trên đầu trước khi xoa xuống gáy. "Em có... ờ.. hôm nay em có bận không?"

"Có lẽ."

"Em có muốn đi mua sắm không, nếu được?"

"Có thể."

Tôi nghe thấy tiếng anh rên rỉ và có thể nhận ra anh đang nắm chặt tay, kìm nén sự thất vọng của mình. Cái cảm giác tội lỗi kia lại lần nữa đào xới trong lòng tôi, và tôi đã bật thốt lên câu trả lời trước khi Seunghyun có thể nói gì thêm nữa, "Chiều nay em rảnh... nếu anh muốn."

Đệt mẹ, mình vừa làm cái gì vậy.

Tôi nghe tiếng giường cọt kẹt và đột nhiên một đôi tay ôm lấy tôi và kéo tôi vào ngực anh. "Thật không? Chúng ta đi thật à?" Giọng anh đầy phấn khích và hào hứng và trong một khắc tôi thấy thật tồi tệ khi đã từ chối anh.

"Ừ, " Tôi rên rỉ, "Hôm nay chúng ta có thể. "

*** *** ***

Chúng tôi im lặng ngồi trong xe mất hai mươi phút để đến trung tâm thương mại, và theo sau đó lại là hai mươi phút đi bộ mà không ai nói gì. Tôi mân mê dây đai của chiếc balo màu xanh ngọc, mắt nhìn thẳng phía trước. Đầu Seunghyun cúi xuống còn hai tay đút túi. Nụ cười buồn phảng phất trên môi anh. Anh nặng nề thở ra một hơi đầy những từ ngữ mà anh không thể thốt ra được, và tôi cảm thấy hơi đồng cảm với điều đó, biết rõ cảm giác ấy như thế nào.

"Có nơi nào anh muốn đi không, hyung?" Tôi phá vỡ sự im lặng và anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nỗi buồn vụt biến mất khỏi môi anh và thay vào đó là một nụ cười ngạc nhiên nhưng vui vẻ.

"Chà, có một cửa hàng mới mở mà anh nghĩ là em sẽ thích. Thực ra là anh cũng thích nữa. Nó có thể là cửa hàng của chúng ta! Anh với em sẽ giữ bí mật với những người còn lại, em biết đấy? Và điều đó sẽ khiến Jiyong tức điên lên đây." Anh hào hứng và hai bàn tay rút khỏi túi áo để vung vẩy theo lời nói của anh.

Tôi ậm ừ đáp lại và gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng còn tay nắm chặt balo. Khi không nhận được phản ứng nào từ tôi, nụ cười của anh bắt đầu biến mất và đôi tay cũng hạ xuống. Tôi cảm thấy mặc cảm tội lỗi lần này đặc biệt khó chịu. "Nghe hay đấy." Mắt anh ngay lập tức sáng lên, tay và môi anh chu lên tiếp tục lải nhải say sưa về nơi đó. Tôi nửa nghe, thay vào đó càng chìm sâu hơn vào suy nghĩ của riêng mình. Đó không hẳn hoàn toàn là nói dối, chọc tức Jiyong luôn luôn là niềm vui với chúng tôi.

Sự im lặng nặng nề vừa nãy đã biến mất. Seunghyun gần như lè lưỡi ra. Tôi tiếp tục ậm ừ, gật đầu, nhún vai và lắc đầu. Nhưng bây giờ Seunghyun trông có vẻ đã thoải mái hơn một chút.

*** *** ***

Tôi thực sự thích cửa hàng đó. Thật ngạc nhiên.

Nó chứa đầy những màu sắc tươi sáng, nổi bật và những đồ vật thì như thể tồn tại trong các bộ truyện manga/ manhwa. Mắt tôi lấp lánh một chút khi đi dạo xung quanh, đưa tay lướt qua các loại vải khác nhau, ngạc nhiên trước cảm giác mà chiếc quần polyurethane mang lại và gật đầu tán thành với những chiếc áo phông mềm mại, đơn giản. Tôi không phải đứa thích thời trang, thực sự, không. Tôi không muốn phiền phức. Thật vô nghĩa khi cố ăn diện và vờ như mình đẹp trai.

Nhưng thật thú vị khi được mặc đồ như một nhân vật truyện tranh. Để sống một vài giờ mà chẳng phải lo lắng gì ngoài một cái kết hạnh phúc, cái thiện sẽ thắng cái ác. Để trông thật lố bịch, hăng hái và tràn đầy năng lượng, thật vui biết chừng nào. Đột nhiên một chiếc áo len có mũ trùm đầu với màu sáng và nổi bật được nhét vào tay tôi.

"Anh muốn em mặc thử cái này! Vừa nhìn thấy nó là anh nghĩ ngay đến em! Nhưng ý anh là, anh không biết em thích mặc rộng hay vừa vặn nên là, yeah." Seunghyun gật đầu như một đứa trẻ đang chờ sự chấp thuận. Tôi kéo chiếc áo khỏi ngực để nhìn nó. Hai ống tay và mũ trùm có màu xanh lam sáng, hoặc là màu lục lam như cách người yêu cũ của tôi đã gọi, hoặc Jiyong. Ở giữa áo là một cái xe cứu hỏa màu đỏ rực, như màu bút chì màu của tôi. "Em thích những màu này cùng nhau đúng không? Thêm nữa, em trông thật lộng lẫy khi mặc chúng... nên, anh chỉ, yeah," đến cuối thì anh thấy xấu hổ, má ửng hồng.

Mắt tôi mở to và tôi đoán anh có thể nhận ra sự ngạc nhiên tuyệt đối đang nhảy múa trong đôi mắt màu nâu của tôi. "Bằng cách nào? Nhưng- sao cơ?"

"Em từng bảo anh. Chúng ta từng ở trong một cửa hàng giày ở Japan, Shibuya, vào khoảng thời gian đầu mình mới ra mắt ở đó. Em bảo em thích sự kết hợp này..." Anh lẩm bẩm lời giải thích, mặt càng trở nên đỏ hơn nhưng đôi mắt phấn khích của anh không một lần rời khỏi tôi.

Mắt tôi dãn ra và tôi cảm thấy một nụ cười thoáng qua khóe môi, "Cám ơn anh." Nó thật nhẹ nhàng, thì thầm, ngượng ngùng và tôi giữ lấy chiếc áo bên mình.

Có lẽ sẽ không sao nếu tôi nghĩ rằng anh vẫn còn quan tâm đến tôi, dù chỉ là một chút, theo cái cách nhỏ nhất, mỏng manh nhất, như chân tơ kẽ tóc.

*** *** ***

"Yo! TOP," chàng trai trẻ với cặp kính râm đang ngồi cạnh tôi. Tôi căng thẳng và nhấp một ngụm trà, giữ mắt mình nhìn xuống và ra chỗ khác. Lần cuối cùng tôi trông thấy người này là khi tôi nôn ra trên tóc mình vì không giữ được cái thứ món ăn đắt tiền chết tiệt nào được phục vụ tối hôm đó. Nhớ lại chuyện này, tôi vội vàng đặt tách trà xuống, đột nhiên không chịu nổi. Vẫn còn nửa cốc nữa. Tôi thầm ghi nhớ sẽ trao đổi với Jiyong về loại trà này, vờ như chúng tốt cho mi mắt chúng tôi.

'TOP' đơ người ra rồi nhìn lên, mắt đột nhiên bị bao phủ bởi nỗi lo và căng thẳng kì lạ. Tôi thoáng liếc nhìn Seunghyun và nhướng mày tò mò nhìn anh ấy, nhưng anh chỉ đơn giản cứng người lại và quay lưng đối mặt với người đàn ông đang đi tới chỗ chúng tôi. Anh quay lại và mím môi, nuốt nước bọt, và rõ ràng là đang vắt óc tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì.

"Sao thế anh bạn? Mấy ngày nay anh chả chịu đi chơi với chúng tôi gì cả!" 'Vị khách' đáng ghét kéo một cái ghế đối diện bàn chúng tôi trên hiên quán cà phê và ngồi xuống đó. Tôi siết chặt tay quanh chiếc cốc của mình, biết ơn vì anh ta không thừa nhận sự hiện diện của tôi, ít nhất là bằng lời nói.

"Tôi... bận," Seunghyun bật ra, lắp bắp.

Nhưng sau khi hít vào vài hơi, anh dường như đã lấy lại được bình tĩnh, "Công việc và những thứ vớ vẩn. Cậu biết đấy, cuộc sống bình thường của một siêu sao." Tiếng cười khúc khích của anh nghe thật sáo rỗng và giả tạo. Tôi nao núng trước việc mình đã quen với những âm thanh ấy phát ra từ anh bất cứ khi nào có những người ngoài ban nhạc có mặt xung quanh.

"Tôi nghe rồi, anh bạn!" Chàng trai vỗ một tay lên vai Seunghyun, lắc nhẹ vai anh và cười toe toét. "Thật là khó cho chúng ta khi vừa đẹp trai lại thành đạt!" Tôi nhìn họ qua tóc mái của mình; anh ta quay sang tôi và nhếch mép, "Chẳng phải Daesung đây sao?"

Anh ta đang nhạo báng tôi. Tôi biết. Tôi đã quen với việc này. Anh ta thường xuyên làm vậy. Tôi biết là mình xấu, tôi không đặc biệt cần anh nhắc nhở điều ấy. Tôi không chắc liệu nó có tệ hơn không khi anh ta tỏ ra tế nhị với vẻ ngoài của tôi ( hoặc sự kém cỏi), hay cười nhạo thẳng mặt tôi vì dòng gen yếu ớt mà tôi nhận được. Tôi thấy dạ dày quặn lên. Tôi cắn bờ môi run rẩy vì lo lắng và bóp cốc hơi mạnh. "Y-yeah," tôi yếu ớt lắp bắp.

Điều tồi tệ hơn nữa là việc cậu ta và Seunghyun bắt đầu cười cùng nhau.

Ngực đau âm ỉ và tôi sắp không chịu nổi cái nôn nao trong dạ dày nữa. Không bao lâu nữa là mọi thứ sẽ lại tống hết ra ngoài. Tôi lê bàn tay run rẩy qua bàn với hy vọng không ai chú ý nó đang run lên như thế nào, đút vào túi áo hoodie mới toanh của tôi, một món quà từ Seunghyun. Tôi rút điện thoại ra và giả vờ như đang nhắn tin cho ai đó. Tôi nghe thấy tiếng họ đùa giỡn với nhau như thể tôi chưa bao giờ tồn tại.

"Yo bạn, TOP, thực ra tôi đang trên đường đi gặp vài người bạn tại nhà hàng mới sang trọng này. Anh có đi không?"

"Chà bây giờ tôi đang bận một chút và-"

"Aish! Đâu anh có bận đâu. Anh á? Đang uống cà phê với thằng nhóc này, cái thằng thất bại này. Đó đâu phải kế hoạch gì chứ. Đấy là giết thời gian thôi."

Tôi nao núng trước việc mình vừa bị loại ra dễ dàng như vậy. Nỗi đau lại dâng lên trong lồng ngực khi Seunghyun thậm chí còn không bào chữa buổi chiều giờ đã chuyển sang buổi tối của chúng tôi. Tôi không ngạc nhiên lắm. Tôi không thể nhớ được lần cuối cùng anh bảo vệ tôi trước những lời nhận xét ác ý của 'bạn bè' anh là khi nào.

Tôi đưa mắt qua chiếc bàn làm bằng kim loại và lướt qua cặp của mình chỉ để thấy Seunghyun đang lườm chàng trai kia một cách gay gắt, nhưng nụ cười giả tạo vẫn treo trên môi anh. Seunghyun hóp má lại như thể kiềm chế lời nói của mình, nhưng tôi không đoán ra chúng là gì. Có phải anh đang cố tỏ ra tử tế với tôi khi không lớn tiếng đồng ý với anh ta? Không. Đó là suy nghĩ quá xa vời với tôi.

Anh chắc chắn đang cảm thấy phát ốm và khó chịu vì tôi vẫn còn ở đây. Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi anh và 'bạn' anh vui vẻ. Tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh như tôi đã đang làm.

"Không sao, dù gì thì tôi cũng có việc phải làm. Thực ra bây giờ tôi nên đi rồi." Tôi đẩy ghế ra và từ từ đứng dậy. Một nụ cười gượng gạo nở trên môi tôi khi mắt tôi cong lên; nụ cười thương hiệu của tôi.

Anh chàng buông ra một lời chế giễu, "Cậu có việc phải làm á? Như là ? Xem phim? Cày truyện tranh từ đầu đến cuối? Hay vẽ các nhân vật truyện tranh đang cúi xuống để hở váy ngắn à?" Anh ta cười phá lên một mình nhưng khi anh vỗ nhẹ vào vai Seunghyun với mu bàn tay, Seunghyun đã tham gia với tiếng cười khúc khích nhẹ. Thật khó để giữ nụ cười của mình trước hành động đó của anh, nhưng tôi xoay sở được, nó khó lắm, nhưng xoay sở được.

"Tôi- tôi sẽ đi xem một ban nhạc với bạn gái tôi. Gặp sau nhé Kyubok, Seunghyun," Tôi gật đầu với cả hai rồi quay gót, bước đi.

"Daesung-" Nụ cười của Seunghyun biến mất ngay lập tức khi nghe thấy lời của tôi và mày anh nhíu chặt lại với một cảm xúc mà tôi không thể giải mã được. Anh với lấy cánh tay tôi khi tôi đi ngang qua. Tôi giật ra khỏi tầm với của anh ấy và tiếp tục bước đi.

Tôi không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro