I'm sorry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Anh xin lỗi | Author: Rainie

Disclaimer: DBSK is not belong to me, but they are my personage in my fic^^

Pairing: YUNJAE | Rating:15+

Length: Lúc đầu định để oneshort nên là dự kiến tầm 4,5 part. Bây h thì thành short fic =.=...Ừm tầm 14 part.

Categore: SA, drama,...

Summary: Tinh yêu đã không còn nữa rồi khi mà anh lừa dối nó. Anh chỉ coi nó là công cụ để trả thù.Đau nhưng còn biết làm gì hơn khi nó yêu anh sâu nặng đến thế....

Hận thù làm mờ mắt anh khi anh không biết mình đã quá yêu em. Liệu em có thể tha thứ và quay trở về bên anh không? Để anh có thể sửa chữa sai lầm của mình, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, đc không em?....

Liệu 2 người có tìm đc hạnh phúc, có tha thứ cho nhau không? Hay cả 2 sẽ càng lúc càng xa?......

o0o

Part 1

-"Biến đi! Đồ rẻ tiền!"

-"Xin ông! Xin hãy cho tôi 1 công việc, xin đừng đuổi tôi đi, tôi thực sự rất cần tiền, thực sự rất cần mà......"

-"Loại **** hết thời như mày mà cũng đòi làm ở quán bar sang trọng nhất thành phố này ư? Đừng có mơ, cút đi cho khuất mắt, nếu không tao gọi bảo vệ thì đừng có trách. Biến!"

Nó lững thững bước đi trên con đường. Ngước nhìn hai bên, những toà nhà xa hoa, sang trọng với vẻ bề ngoài, nhưng bên trong nó, mấy ai biết được 1 thế giới thối nát, ti tiện đến mức nào. Những ánh đèn lấp lánh, chói loà hắt ra từ những toà nhà ấy như 1 chất độc, 1 thứ thuốc phiện khiến cho con người ta không kiểm soát được mà cứ lao đầu vào như con thiêu thân tìm lửa. Phù phiếm! Chẳng phải chính nó cũng đang lao vào cái vòng xoáy ấy hay sao? Mỉm cười chua chát, nó ngạc nhiên tự hỏi tại sao nó còn có thể tiếp tục cái cuộc sống bẩn thỉu này, 1 cuộc sống không phải của con người nữa...

Mẹ nó là 1 gái làng chơi hết thời, sinh ra nó mà thậm chí cũng chẳng biết được bố nó là ai trong số những kẻ đã từng chung chạ. Nó lớn lên mà thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ, sống giữa sự dè bỉu, chê cười của những người xung quanh. "Đồ con hoang"- 3 tiếng này nó đã nghe quá nhiều rồi, nhiều đến mức không còn cảm giác thấy đau nữa. Giá như nó cứ xấu xí, cứ bình thường như bao người khác thì có lẽ, cuộc đời nó sẽ không như thế này. Nhưng tạo hoá lại trêu ngươi nó, lại cho nó có 1 vẻ đẹp đến mê hồn. Làn da trắng mịn màng không tì vết, đôi mắt to đen láy với hàng mi cong vút sâu thăm thẳm, bờ môi ngọt ngào đỏ lựng như trái dâu chín khiến bao kẻ thèm khát, say mê. Nhưng nó không phải 1 cô gái, nó chỉ giống các cô gái ở chỗ, nó yêu đàn ông. Mà thực ra đó cũng không phải là tình yêu, chỉ là sự ham muốn về thể xác mà những kẻ bẩn thỉu mong muốn có được từ nó. Nó căm hận họ, căm hận chính mình, nhưng nó lại không thể có cách nào thoát ra. Nó biết mình không xứng đáng được yêu thương. Chẳng phải từ khi sinh ra, nó-Kim Jae Joong này đã không có tình thương hay sao?

Tuyệt vọng bước đi trên con đường mẹ nó đã từng bước. Ghê tởm nhưng nó còn biết làm gì hơn? Ngày này tiếp khách, ngày ngày dày vò thể xác và tâm hồn đã khiến nó trở nên chai sạn đi mất rồi. Trái tim nó đã khép chặt, chẳng thể yêu thương...

Người ta chỉ thấy bớt khổ khi không biết mình đang sống trong đau khổ. Người ta sẽ đỡ đau hơn khi bị tước quyền làm người mà không hề hay biết. Nhưng nó thì khác, nó biết tất cả những điều đấy, thậm chí là biết rất rõ nữa. Chính vì quá hiểu cuộc sống của mình nên nó càng ngày càng dằn vặt, đau khổ hơn. Những kẻ bẩn thỉu,**** đãng khao khát nó, sở hữu nó cũng chỉ vi muốn thỏa mãn cái thứ dục vọng tầm thường, mấy ai yêu nó thật lòng. Tình yêu ư? Làm gì có thứ tình cảm ấy trong thế giới của nó. Ở thế giới này, người ta lừa lọc lần nhau, lợi dụng nhau, mưu mô nhau, sẵn sàng chà đạp lên người khác để đổi lấy tiền bạc, dục vọng cho bản thân. Dường như mỗi con người ở đây chỉ là 1 con quỷ, không hơn, cả cái xã hội ấy là những con quỷ với lòng tham không đáy. Con người mà, luôn là kẻ tham lam nhất, ti tiện nhất. Vỏ bọc bề ngoài liệu có che dấu đi được cái bản chất xấu xa ẩn sâu bên trong họ. Những hành động bên ngoài mong manh lắm, nó chỉ là một chiếc áo mỏng, mà khi mặc vào, mọi sự xấu xa che đậy chẳng những không mất đi mà còn lộ rõ hơn, đày khinh bỉ hơn. Nó cười. Lại cười. Không biết nó đã cười như thế này biết bao nhiêu lần rồi. Không biết tự bao giờ đã có những suy nghĩ này nữa. Biết mình đau mà vẫn phải gắng gượng, còn gì chua xót hơn? Còn gì nữa đâu?.......

Part 2

Nó những tưởng tình yêu đã đến với nó. Anh xuất hiện như 1 tia sáng lóe lên trong cuộc đời vốn nhiều khổ đau của nó. Dẫu chỉ nhỏ nhoi thôi cũng đủ sưởi ấm trái tim đã rỉ máu này.Nó yêu anh tha thiết, yêu đến mụ mị mất rồi. Anh-Jung Yun Ho xuất hiện đột ngột trong cuộc đời khi nó tưởng đã mất hi vọng vào tình yêu. Anh khiến nó tin rằng còn có những người tốt, còn có thứ tình cảm gọi là tình yêu trên thế giới này. Nó thật sự ngạc nhiên khi biết rằng, cảm giác yêu 1 người lại hạnh phúc đến như thế. Một ngày không gặp anh, không nhìn thấy anh, nó nhớ lắm, nhớ da diết, nhớ đến điên cuồng. Chỉ mong có thể gặp được anh, được anh ôm vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung vò võ....

Rồi đến khi gặp được anh, nó như vỡ òa trong sung sướng. Anh đến - vẫn nụ cười thường trực trên môi, vẫn hoa hồng-loài hoa nó yêu thích nhất. Anh mỉm cười, vuốt nhẹ trên khuôn mặt nó, khẽ lau đi những vệt nước mắt lăn dài từ đôi mắt đẹp. Nó ôm lấy anh, hạnh phúc. Chỉ đơn giản thế thôi, và nó cũng chỉ cần có thế. Vùi đầu vào ngực anh, nó khẽ lên tiếng:

-"Mình cứ như thế này mãi anh nhé! Đừng bỏ em..."

Anh khẽ cười, ôm chặt nó hơn, dí dí ngón tay mình lên chóp mũi ấn nhẹ:

-"Ngốc ạ, anh là của em rồi, sao anh có thể bỏ đi đâu được! Anh phải ở bên Jaejae của anh chứ!"

Sung sướng,ấm áp, nó ôm anh chặt hơn, và mỉm cười. Thật sự con tim nó đã yêu anh quá rồi, thật sự không thể rời xa được nữa. Nếu như có ngày anh bỏ nó mà đi, có lẽ nó sẽ không sống nổi đâu, nó sẽ chết đấy. Nếu như....Mà không, sao nó lại nghĩ quẩn thế được. Anh và nó, 2 người đang rất yêu nhau cơ mà, làm sao anh lại nỡ bỏ nó mà đi? Phải đấy, anh không nhẫn tâm như vậy đâu, Rồi đây, 2 đứa mình sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc, sẽ mãi không rời xa đâu, phải không Yunnie?

*****

Sau 3 tháng yêu nhau, nó dọn về ở cùng anh. Như vợ chồng mới cưới vậy, cuộc sống thật êm đềm khiến nó chẳng mong gì hơn thế. Hàng ngày nó ở nhà nấu nướng, dọn dẹp, chờ anh đi làm về là cơm dẻo, canh ngọt sẵn sàng . Tuy phải sống chật vật từ bé nhưng nó vốn là con người tự lập. Gi chứ chuyện nấu ăn, giặt giũ là "nghề" của nó mà! Nó rất tự tin vào tay nghề của mình. Sống với nó, anh chắc chắn sẽ được chăm sóc 1 cách tốt nhất. Nghĩ đến đây, nó lại thấy hạnh phúc vô bờ. Cảm giác này sao ngọt ngào và ấm áp quá, nhưng sao cũng thật mong manh! Liệu ạnh phúc có giản đơn như vậy không? Nó sợ rồi anh cũng sẽ rời bỏ nó, như bao nhiêu kẻ khác trước đây, có được nó rồi, thỏa mãn nó rồi sẽ không cần nó nữa, sẽ vứt bỏ nó không thương tiếc. Liệu anh có thế không? Liệu anh có thật lòng với nó không? Bao nhiêu câu hỏi ập đến dồn dập trong tâm trí khiến nó hoang mang, mơ hồ trước cái hạnh phúc vừa mới có được....

Chợt 1 vòng tay choàng quanh người nó, êm và nhẹ lắm. Mùi hương thoang thoảng bao bọc lấy không gian xung quanh, một thứ mùi hương rất đàn ông, rất riêng của Yunho. Khẽ hít lấy mùi hương ấy cho riêng mình, nó xoay người lại đối diện với anh, khẽ trách yêu:

-Anh về sao không lên tiếng, làm em giật cả mình!"

Anh vùi đầu vào tóc nó, thì thầm thật nhẹ:

-"Anh muốn làm em bất ngờ mà, không thích như thế sao?"

Câu nói của anh kèm theo 1 cái bĩu môi giận dỗi. Trông anh lúc này sao mà đáng yêu đến thế! Nó vội vàng xua tay để thanh minh:

-"Không phải thế! Em thích mà, thật đấy"

-"Uhm, anh đùa em thôi. Anh biết là em thích thế mà. Mới dọa thế mà em đã xanh mặt rồi. Sao nhát vậy.Haha..."

-"Hix. Anh lừa em, em ghét anh..."

Vừa nói, nó vừa đám thùm thụp vào ngực anh. Anh để yên 1 lúc, rồi đột ngột chụp tay nó lại, khẽ đặt 1 nụ hôn lên đôi môi hồng đang hé mở. Nó phản đối, cố đẩy anh ra, nhưng chỉ mấy giây sau đã ngã gục trước nụ hôn ngọt ngào đấy. Buông thõng 2 tay, nó mặc anh tự do khám phá hết hương vị ngọt ngào của đôi môi. Lưỡi anh sục sạo tìm kiếm mọi ngóc ngách bên trong vòm miệng nó. Một tiếng rên khe khẽ phát ra khi làn môi tham lam kia muốn nuốt trọn nó, nhấn chìm nó trong vũ điệu đê mê, rạo rực lửa tình.Cái cảm giác nó chưa từng có trong đời. Nếu có trước đây, họa chăng chỉ là từ phía những kẻ bẩn thỉu đó, chứ với nó, nó chẳng có cảm giác gì cả. Chỉ là "tình" đổi lấy "tiền", thế thôi, không hơn...Có ai cho nó cảm nhận sự yêu thương? Anh thì khác. Anh chiều chuộng nó,săn sóc, vỗ về. Hơn hết thảy, anh dành cho nó thứ quý giá nhất, là tình yêu. và nó hạnh phúc vì điều đó...

Part 3

Anh chầm chậm tách môi khỏi nụ hôn dài để cả hai có thể lấy một chút dưỡng khí. Nuối tiếc, lại thả mình vào một cơn mưa hôn ngọt ngào khác.

-"Uhm...Mình lên phòng đi anh..."Thật nhẹ nhàng, anh bế bổng nó lên, môi vẫn không rời môi. Tiến vào phòng ngủ của hai người, cánh cửa bị khép lại một cách thô bạo. Hạnh phúc hay là nỗi đau? Từ nơi đây tình yêu bắt đầu....hay ở đây chỉ là đau khổ vô bờ?.......

Ép nó xuống giường, anh nhấn chìm nó trong những nụ hôn dài vô tận, tay khẽ đưa lần mò hàng cúc áo. Từng lớp vải rơi xuống để lộ thân hình tuyệt mĩ anh muốn chiếm hữu từ lâu. Nhanh chóng, anh đặt 1 nụ hôn kéo dài trên chiếc cổ thơm tho, cái lưỡi tinh ranh khẽ liếm láp mật ngọt trên đó, từng chút, từng chút một. Chuỗi nụ hôn kéo dài xuống bụng, lần mò khắp cơ thể, lan khắp mọi ngóc ngách. Trên nền tuyết trắng tinh là vô vàn dấu đỏ - 1 sự chiếm hữu ngọt ngào anh dành cho nó. Nó như chìm đi trong hạnh phúc. Ôm anh thật chặt như thể nếu buông tay, nó sẽ mất anh vĩnh viễn. Từng nhịp đẩy mạnh bạo giúp anh tiến sâu hơn vào trong nó. Đau, nso bất giác khẽ nhăn mặt. Qủa thật rất đau, nhưng là đau vì hạnh phúc. Áp sát cơ thể mình vào anh để cảm nhận thứ tình cảm lớn lao ấy. Từng nhịp thở sâu và mạnh, không gian xung quanh ngập tràn thứ hương vị tình dục. Những tiếng rên thoả mãn, những nhịp đẩy ngày càng nhanh, giọng nó như lạc đi trong khoái cảm:

-"Yun-ah...Em...muốn anh...Em yêu...anh"

-"..."

Anh không đáp lại, tiếp tục cuốn mình vào vũ điệu đam mê. Từng ngón tay lướt nhẹ như phím đàn trên da thịt mềm mại. Nó cong người lên đầy kích thích trước những cử chỉ đầy quyến rũ mê hoặc. Dường như anh đang chuẩn bị cho 1 cuộc xâm nhập tiếp theo. Đột nhiên anh xoay người nó lại, ấn cái đã cương cứng của mình tiến sâu vào lỗ nhỏ chật hẹp. Anh đẩy mạnh hơn nữa, rên lên từng tiếng đầy thoả mãn:

-"Urghhh....Arghh-h.........."

Từng đợt thúc như sóng tình trào dâng bên trong cơ thể anh và nó. Chạm đến đỉnh điểm cũng là lúc cả anh và nó đã mệt nhoài. Mồ hôi rịn khắp cơ thể, tiếng thở hổn hển, anh phóng toàn bộ tinh dịch cuả mình bên trong người nó. Thứ dung dịch nóng ẩm ấy tan trong cơ thể khiến nó như mê dại đi....

Anh đứng lên, nhặt lấy quần áo mặc vào. Nó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười dịu dàng:

-" Sao anh phải mặc vội thế?"

Anh không trả lời nó, chỉ lẳng lặng quẳng một tập tiền trước mặt. Bàng hoàng, mọi thứ xung quanh nó như mờ đi. Anh làm vậy là sao? Anh coi nó là gì? Anh không thật lòng yêu nó ư? Chỉ coi nó là món hàng thôi sao?

Bàng hoàng, khẽ lấy tay che miệng, nó bật khóc. Sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Anh làm thế khiến em đau lắm, anh có biết không?

Anh nhìn nó, ánh mắt trở nên khinh bỉ, dường như mọi sự yêu thương ngày nào chỉ là sự giả dối. Đau! Buốt giá đến tận tim. Khẽ ôm ngực ngăn dòng nước mắt lăn dài. Nó vẫn cố chấp không muốn tin vào sự thật. Bờ môi run run cố nhấc lên để hỏi anh, để kiểm chứng cái sự thật phũ phàng này:

- " Anh không phải là yêu em sao? Sao lại đối xử em như thế?Tại sao....Anh....coi thường em ư?

-" Tôi yêu cậu ư? Đúng là tôi đã từng yêu cậu, đã từng muốn rũ bỏ hận thù để ở bên cậu...đã từng muốn tha thứ cho cậu. Nhưng nghĩ đến những gì mẹ tôi phải chịu đựng, tôi lại không tha thứ cho cậu đựơc. Tôi muốn cậu phải đau như mẹ tôi từng đau. Cậu hiểu chưa?

Vậy là anh có yêu em,thế là quá đủ rồi....

-" Nhưng sao anh lại hận em? Em đã làm gì mẹ anh chứ? Thậm chí anh còn chưa bao giờ nói với em về gia đình mình!"

- " Vậy ư?"...Anh cười nhạt."Cậu không biết mẹ tôi, nhưng cậu có quan hệ với bố tôi. Bố tôi....ông ta chỉ vì si mê cậu mà bỏ mặc mẹ tôi, để mặc mẹ ốm đau trong cô độc. Rồi mẹ cũng ra đi vì không chịu nổi sự ghẻ lạnh đó. Tôi... ở nước ngoài về... nghe tin mẹ đã mất... cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Tôi chỉ muốn giết chết kẻ đã hại gia đinh tôi đến nông nỗi này"

Từng lời của anh nó nghe rất rõ, như hàng vạn mũi dao đâm sâu vào trái tim vốn chỉ mới lành lại. Vết thương lại rỉ máu 1 lần nữa, khiến nó đau đến nghẹt thở.

Vậy là anh chỉ trả thù em thôi đúng không?

- "Nhưng..." nó thổn thức."Em không có biết bố anh là ai cả... Em đã bỏ nghề lâu rồi mà..."

-" Im đi...".Giọng nói của anh vang vọng khắp ngôi nhà."Tôi sẽ không tin đâu, đừng có hòng lừa tôi. Tôi đã cho người điều tra rồi, hoàn toàn chính xác..."

Anh không tin em nữa sao?

-" Tôi căm thù cậu, tôi muốn cậu phải đau khổ, đúng, phải thật đau khổ. Tôi làm cậu phải yêu tôi, sau đó vứt bỏ cậu, để cậu hiểu thế nào là nỗi đau bị ruồng bỏ. Giờ thì cút đi, đừng bao giờ để tôi trông thấy cậu nữa. Chúng ta, ai đi đường nấy".

Nỗi đau cứ thế sâu thêm, khoét vào một tâm hồn cô độc đầy tổn thương. Thế giới này rốt cuộc cũng chỉ như vậy, cũng chỉ toàn những con người giống nhau, tham lam và ích kỉ. Yêu ư? Giả dối.Giả dối hết mà thôi. Nó mệt mỏi quá rồi. Tâm hồn này, thể xác này đã thương tổn quá nhiều rồi, đâu thể lành lặn được như xưa nữa?

Ra đi thôi. Người ta đã không níu kéo, cớ sao còn cố gắng làm gì. Tình cảm cũng chỉ là thứ phù du, qua 1 đêm đã chẳng còn gì nữa. Em đi, em sẽ đi. Dẫu lòng này không muốn xa anh cũng không được nữa rồi. Anh bây giờ hận em lắm đúng không? Ở lại còn ích gì nữa đâu? Em chỉ có thể mang theo những kỉ niệm yêu thương anh đã dành cho em, dẫu em không biết nó có nằm trong kế hoạch trả thù hay không. Anh ạ, tình yêu của em nó dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn lắm, dù rằng anh đã khiến em đau thế này! Chúng ta chỉ có thể nói là có duyên mà không có phận thôi. Anh hãy nhớ về em - dẫu là hận em cũng được, để em có thể ngẩng cao đầu khi ra đi, để em biết rằng có 1 người yêu em như thế...

Nó nặng nhọc nhấc phần thân dưới đau buốt của mình lên, mặc lại áo quần. Đồ đạc cũng chẳng có gì nhiều, từ lúc dọn đến với anh cũng chỉ có chiếc vali này thôi. Nó bước đi, mặn đắng nước mắt, quay lại khẽ nói với anh:

-" Anh à, em xin lỗi. Em không còn tư cách ở bên anh nữa rồi. Tha lỗi cho em nhé! Anh ở lại giữ gìn sức khoẻ, thỉnh thoảng nếu có thể hãy nhớ về em, 1 chút thôi cho em được an ủi. Em đi đây!"

Nó bước từng bước nặng nề xuống chân cầu thang. Vài tiếng trước đây nơi này còn là ngôi nhà hạnh phúc của anh và nó, là bến bờ yêu thương mà nó những tưởng có thể gửi gắm cả đời mình. Nhưng tất cả đã sụp đổ rồi. Tình yêu nó tin tưởng rốt cuộc cũng chỉ là công cụ để trả thù mà thôi. Nghĩ đến đây, lồng ngực nó lại nhói đau. Chẳng lẽ nó không thể có được hạnh phúc, không xứng đáng có hạnh phúc hay sao? Vì sao ông trời nỡ đối xử với nó như vậy? Tình yêu nó vất vả lắm mới tìm ra...

Anh đứng lặng nơi góc phòng, nước mắt khẽ rơi xuống. Anh xin lỗi, Jaejoong à! Anh không đủ can đảm để tha thứ cho em. Anh....cứ nghĩ đến mẹ là anh như mất đi lý trí vậy...Anh không kiểm soát được nó. Ra đi cũng tốt, anh chẳng thể mang lại điều gì cho em với trái tim hận thù này. Cứ đi tìm hạnh phúc khác đi, quên anh đi, Joongie của anh...

Bước trên con đường này sao mà quá nặng nề đến vậy. Nó đau lắm rồi, bàn chân liệu có nhấc nổi nữa không? Nước mắt rơi trên khuôn mặt vô hồn. Ám ảnh. Nụ cười của anh cứ ám ảnh nó. Anh thật sự không có chút tình cảm nào dành cho nó sao? Nó đáng khinh bỉ đến thế sao?

Nó cứ thế bước đi trong đau khổ, từng bước chân nặng nhọc nhưng đau vô hạn. Ánh đèn ô tô loé lên, chỉ kịp nghe tiếng kêu thảm thiết của một người, và tiếng rơi trên nền đất khô khan. Máu tràn lênh láng trên mặt đường, người nằm đó vẫn nắm chặt trong tay sợi dây chuyền ánh bạc - quà tặng tình yêu ngày đầu anh gặp nó. Tiếng thở nặng nhọc, cố mở mắt thật to để không quên mình đang sống. Giọt lệ tuôn rơi nóng hổi trên gò má gầy, rơi xuống mặn chát nơi đầu môi. Lại khẽ nhắm mắt đi ngăn đau thương ùa về trong kí ức. Gió thổi xào xạc hất tung những chiếc lá nâu bám bên vệ đường, cuốn chúng lên không rồi buông thõng trên mặt đất. Số phận con người có phải cũng giống như chiếc lá kia không? Nó không còn sức để tìm cho mình câu trả lời nữa. Chỉ biết thở khẽ gắng gượng tìm chút hơi sức nhỏ nhoi.....Trong mơ hồ, nó thấy bàn tay ai đó thật dịu dàng bế nó lên. Mệt mỏi quá, không mở mắt nổi nữa rồi. Nó thiếp đi mà lệ vẫn không ngừng tuôn rơi....

Part 4

Tỉnh lại trong bệnh viện, nó thấy đầu mình đau ê ẩm. Mắt cũng không mở được nữa, có lẽ là do mệt mỏi quá. Bác sĩ hỏi nó cảm thấy thế nào, nó trả lời là ổn. Thực ra đấy chỉ là ổn về bên ngoài thôi, chứ trái tim nó thì đã chết rồi...

Hướng đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi đau kia lại ùa về khiến lòng này đau nhói. Khẽ vuốt nước mắt tuôn rơi, nó dặn lòng không được nhớ về con người bội bạc ấy nữa. Hết rồi. Tất cả đã chấm dứt rồi. Cuộc sống này không dành cho nó. Ngay từ đầu, nó đã không nên có mặt trên đời này. Những tưởng đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng bỗng nhiên nhìn lại thấy mình chẳng có gì cả. Mất hết. Nỗi đau thể xác này sao có thể khoả lấp đi sự tổn thương nơi tâm hồn. Hạnh phúc thật mong manh, buông tay là sẽ mất. Cố gắng nắm chặt nó chỉ càng khiến nó vuột xa hơn. Nó sẽ chẳng bao giờ rơi nước mắt thêm được nữa. Nước mắt kia đã cạn khô vì anh hết rồi. Buồn. Trống trải. Cả tâm hồn này, cả nỗi đau này, còn có thể gượng cười nữa hay sao?

"Chết đi thì hơn". Ý nghĩ vụt qua trong đầu nó. Ừ, có ai cần nó nữa đâu, sống chỉ thêm đau mà thôi. Anh bỏ nó rồi, cũng như ba nó đã bỏ mẹ nó, như mẹ nó đã bỏ nó mà đi. Nó có sống hay chết cũng đâu có ai thương xót nó, có ai nhớ đến nó? Có khi nếu nó ra đi, anh sẽ vui mừng, anh sẽ hả dạ lắm, vì dẫu sao anh cũng đã gián tiếp trả thù được cho mẹ anh. Đau. Lại đau rồi. Thực sự nó có quen bố anh không, có phá hoại gia đình anh không, chính nó cũng không biết nữa. Mà bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng nữa rồi. Nó chẳng còn muốn nghĩ đến những việc đau lòng ấy nữa. Nghĩ làm gì để lại thêm đớn đau?

Khẽ mở chiếc vali quần áo mang theo bên mình, nó mân mê 1 hộp quà nhỏ. Hộp quà thật đẹp, 1 chiếc hộp vuông vắn được bọc lớp giấy màu xanh lam - màu anh thích nhất. Tay nó lần mở chiếc hộp, lôi ra chiếc dao cạo râu mà nó định tặng anh. Chỉ là món quà nhỏ thôi, nó muốn chăm sóc anh như 1 người vợ thực thụ. Mong ước nhỏ nhoi sao lại quá xa vời! Xa vời với 1 kẻ như nó. Nhắm mắt lại lấy thêm lòng can đảm. Nó kề lưỡi dao kia vào cổ tay mình. Cổ tay ấy thật đẹp, trắng ngần như tuyết, mảnh mai với những ngón thon dài. Cứa một đường dao sắc lạnh, cắn chặt răng để ngăn nỗi đau. Dòng máu đỏ tươi thấm đẫm tấm ga trắng toát. Máu. Nó vốn sợ máu. Nhưng không hiểu sao giây phút này, nó có thể can đảm nhìn dòng máu chảy ra từ tay mình. Phải chăng khi tâm hồn quá đau đớn, thì nỗi đau thể xác sẽ chẳng còn nghĩ lí chi? Tay run run kéo dài một đường nữa, sâu hơn, thứ dung dịch đỏ tanh chảy ra ngày một nhiều. Vĩnh biệt! Từ nay nó sẽ không còn đau đớn nữa rồi. Kết thúc cuộc sống, tìm đến cái chết, mấy ai can đảm được. Nhưng nếu cuộc sống đã quá đau khổ rồi, thì chết đi có lẽ sẽ là cách giải thoát tốt nhất. Cho nó. Và cho tất cả mọi người. Nó thật yếu đuối phải không? Chết thôi, có gì mà phải suy nghĩ nhiều đến thế. Nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân đau nhiều hơn, mà nó thì không còn muốn đau thêm nữa....

Nó khép chặt mắt, từ từ ngả người xuống giường. Máu chảy nhiều hơn, nhưng nó không thấy đau nữa. Trong mơ hồ khi ngất đi, nó thấy nụ cười kia của anh. Không hận thù. Không khinh bỉ. Không đau đớn. Đơn giản là một nụ cười thôi, 1 nụ cười dành cho nó....

Em đã yêu anh rất nhiều

Và em cũng đã đau rất nhiều

Nhưng em thì không muốn làm mình đau thêm nữa

Vậy nên em phải ra đi thôi...

Em đã khóc vì anh rất nhiều

Và em cũng yêu anh nhiều nhiều lắm

Sống tốt anh nhé!

Em sẽ từ bỏ nó...

Từ bỏ cái tình yêu em dành cho anh, vô cùng sâu nặng....

Mặc dù em biết...

Em sẽ khó có thể quên anh

Nhưng em phải chấp nhận vậy thôi!

Không còn cách nào cả anh ạ

Em sẽ để anh đi...

Đi xa khỏi đời em....

Em sẽ không yêu anh nữa đâu !!!!!!!!!!

Vì em không muốn đau thêm...

Chúng ta - 2 con người khác biệt

Sẽ không còn nhìn thấy nhau nữa, vĩnh viễn...

Em ra đi mà không oán hận gì cả

Vì tâm hồn em

Trái tim em...

Đã không còn yêu

Đã không còn đau

Và không còn hình bóng anh nữa...

-"Cậu gì ơi tỉnh lại đi! Bác sĩ, y tá đâu rồi, người này tự tử, mau làm gì đi chứ! Cấp cứu!"..............

---------------------------------------------

Part 5

Nó tỉnh lại với nỗi đau đớn gấp vạn lần. Tại sao đến chết mà cũng khó khăn đến thế? Các người, các người ác độc lắm. Chà đạp tôi, xua đuổi tôi, vậy sao không để tôi chết đi, tại sao còn cứu tôi làm gì? Các người còn mong muốn gì ở 1 kẻ như tôi?

Cánh cửa phòng bật mở, một người con trai nhẹ nhàng bước vào. Tiến sát đến giường nó, anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nó ngước lên nhìn người trước mặt. Vô cảm. Câu hỏi thật lạnh lùng:

-" Anh là ai? Hình như anh vào nhầm phòng rồi!"

Anh ta thoáng bối rối, nét mặt hình như hơi chau lại. Anh trả lời bằng 1 giọng ấp úng:

-"Tôi... tôi đang lái xe trên đường thì va vào cậu. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là cậu bất ngờ qua đường nên tôi không phản ứng kịp. Thấy cậu mất máu nhiều quá, tôi mới đưa vào bệnh viện gần đây. Lúc này định vào thăm cậu thì thấy cậu tự tử, tôi hoảng hết cả người. Cậu có chuyện buồn gì à? Nói tôi nghe xem?"

Nghe tôi tâm sự ư? Cũng có người muốn nghe tôi tâm sự à. Hay là anh có mục đích gì? Tôi quá hiểu các người mà. Đừng có hòng lừa được tôi!

-" Đó là chuyện riêng của tôi, không cần phải cho anh biết. Anh thấy đấy, tôi khoẻ mạnh lành lặn rồi. Không sao cả. Anh có thể đi. Tôi không yêu cầu bồi thường gì cả"

Người con trai trước mặt thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi vài giây sau anh cũng lấy lại được sự tự tin vốn có. Anh hỏi một câu khiến nó bàng hoàng:

-" Cậu có chuyện buồn đúng không? Tôi cũng thế. Chúng ta tâm sự với nhau đi. Sẽ hết buồn ngay thôi. Tôi cảm thấy cậu có gì đó rất giống tôi. Chúng ta làm bạn nhé!?"

Vừa nói,anh ta vừa chìa tay ra với nó. Nó không đáp trả lại, chỉ buông 1 câu:

-" Nếu thực sự muốn làm bạn, anh...có thể giúp tôi chuyện này không?"

Chiếc xe hơi lăn đều trên con đường nhựa, từng vệt sáng dài quét qua đêm đen những nhát cắt nhanh và gọn. Trên xe có 2 người con trai. Họ ngồi im lặng. Chẳng ai nói với nhau câu gì. Mỗi người như chìm đắm vào không gian riêng của mình. Người con trai với đôi mắt sáng khẽ xoay người nhìn về phía người kia. Chép miệng thở dài, anh thấy thương cảm với con người bên cạnh mình. Qua câu chuyện ngắt quãng cậu kể, anh biết cậu là 1 người cô đơn, có nhiều nỗi khổ. Tưởng rằng sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu thì đột nhiên người ấy nói rằng, người ấy tiếp cận cậu, yêu cậu chỉ vì muốn trả thù. Anh cảm thông với cậu, vì thế anh đồng ý giúp cậu. Có cảm giác như anh đang được gặp lại đứa em gái của mình vậy. Đứa em Min Hye đã mất cách đây 3 năm, cũng chỉ vì quá yêu 1 người....

Chiếc xe chầm chậm đỗ lại nơi nền đất phẳng. Bờ sông Hàn. Gió thổi lành lạnh cũng không buốt giá bằng tâm hồn con người bấy giờ. Nó nhét tất cả giấy tờ tuỳ thân, chứng minh thư vào chiếc vali và ném xuống sông, rồi cả chiếc dao cạo râu định tặng anh mà nó dùng để tự tử. Cuối cùng là sợi dây chuyền ấy. Lấp lánh trong đêm tối. Nó khẽ đưa lên ngang tầm mắt rồi ném mạnh xuống mặt nước. Chung số phận với những thứ trước đó...

Người con trai nãy giờ đứng cạnh nó vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên."Cậu ta định làm gì vậy? Nhờ mình chở đến đây chỉ để vứt những thứ đồ này thôi sao? Con người cậu ta khó hiểu thật"..

Nó buồn bã nói thật khẽ:

-"Kim Jae Joong từ giờ đã chết rồi. Vĩnh biệt! "

Khẽ thốt ra những lời đó, nó cũng thấy đau. Nhưng nó quyết định rồi. Nó không thể yếu đuối như vậy nữa. Bị phản bội 1 lần là quá đủ rồi, nỗi đau chỉ 1 lần cũng đủ khiến vết thương sâu rỉ máu. Huống hồ cuộc đời nó đã đau quá nhiều lần! Đời con người ngắn ngủi biết bao, quanh đi quẩn lại cũng là được sinh ra, lớn lên, yêu, cưới, có con, già đi và chết. Buồn cười nhỉ? Cái vòng quay luẩn quẩn ấy có gì đâu mà người ta vẫn cứ muốn lao vào. Nhưng chẳng phải chính nó cũng mong thế à? Khi yêu anh nó cũng như thế sao? Cũng mong có 1 gia đình, 1 bến đỗ, 1 bờ vai vững chắc tựa vào. Chết tiệt, sao nó lại cứ nghĩ đến anh. Đã dặn lòng không được phép yếu đuối nữa, sao cứ để thứ tình cảm kia chi phối tâm hồn? Nó không hận anh đâu, nhưng cũng không còn yêu anh nữa. Hay nói là yêu theo cách của nó cũng được. Yêu - hi sinh. Yêu - không đòi hỏi. Yêu - chấp nhận ra đi. Yêu - không còn yêu nữa! Thôi nhé anh, từ giờ em sẽ chôn chặt sâu trái tim tình yêu tội lỗi này của em. Em sẽ là một con người khác, không còn là Kim Jae Joong yếu đuối, phụ thuộc như xưa nữa. Em cũng không là ai cả, chỉ là chính em thôi. Em sẽ có cuộc sống mới, sẽ quên đi tất cả, sẽ bắt đầu lại từ đầu. Giá như em mất trí nhớ thì những chuyện đó thật dễ dàng. Nhưng có lẽ em sẽ cần 1 thời gian nữa để thích nghi, để có thể thực sự quên đi những kí ức đau buồn ấy......

Nó quay sang người con trai bên cạnh, khẽ chìa tay ra:

-" Từ giờ tôi không còn là Kim Jae Joong nữa! Anh có thể gọi tôi bằng bất cứ cái tên nào cũng đựơc, điều đó không quan trọng. Nếu anh thực sự muốn làm bạn, thì chúng ta cũng có thể là bạn."

Anh hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin vốn có. Anh mỉm cười chìa tay với nó:

- "Rất vui được làm bạn với cậu. Tôi...gọi cậu là Min Hye được không?"

-" Nhưng đó... là tên con gái mà?". Cậu băn khoăn.

-" Ừhm, đó là tên em gái tôi, nó mất cách đây 3 năm rồi. Cũng đau khổ vì tình yêu như cậu vậy. Nhìn thấy cậu, không hiểu sao hình ảnh cuả nó cứ ùa về trong tôi. Cậu... cậu thật sự rất giống nó, từ lúc cứu cậu, tôi đã có cảm giác này rồi. Cậu không thích... tên đấy à?"

Tên gì bây giờ cũng được, cậu cần có một cái tên mà.

-" Min Hye à, cái tên hơi nữ tính một chút...Ừm nhưng thôi cũng được, coi như 1 sự thay đổi của tôi cũng được. Thế tôi phải làm em gái anh à?"

Nghe đến đây, người con trai bật cười:

-" Tuỳ cậu, nếu cậu thích thì làm em trai tôi cũng được, không cần làm em gái đâu."

-" Nhưng Min Hye là tên con gái mà?". Nó cãi bướng

-" Trai hay gái gì cũng được. Coi như chúng ta có duyên nhé! Hyung là Min Ho."

Nó cười. 1 người bạn mới. 1 người anh trai. Có lẽ cũng tốt. Từ mai sẽ là 1 cuộc sống khác của nó, với cái tên Min Hye...

Nhìn cậu cười, anh lại càng thấy giống Min Hye hơn. Nụ cười thật đẹp, nhưng cũng thật hiu hắt làm sao. Thoảng qua như che giấu nỗi buồn, gắng gượng...Thực ra đó không phải là cười. Chỉ là đau quá không khóc nổi nữa, bản thân tự dối gạt khiến khoé môi bất giác vẽ nên nụ cười...

Chiếc xe lại lao về trong đêm tối, những vệt sáng trên đuôi xe hắt về phía xa xăm. Ngày mai kia, sẽ là 1 ngày mới, bắt đầu 1 cuộc sống mới......

----------------------------------------------------------------

Part 6

Qua 1 đêm, anh không ngủ được. Sáng nay thấy hơi nhức đầu. Thế là nằm dài. Không đi làm nữa.

Anh vẫn nằm đó, trên chiếc giường mà tối qua, anh và nó đã....Nhớ em quá, mùi hương ấy, cảm giác vòng tay ôm chặt sao lại hụt hẫng thế này? Đau.Anh chắc chắn 1 điều là mình không đau. Anh nói dối đấy! Anh đau quá nên không còn cảm giác về nỗi đau ấy nữa đâu! Anh hận nó. Tuyệt nhiên điều đấy, anh không hề phủ nhận. Phải, người đã quyến rũ cha anh, phá tan gia đình anh,hại mẹ anh phải chết, chẳng phải đó chính là nó sao? Kim Jae Joong - tôi yêu cậu, nhưng tôi hận cậu nhiều hơn. Cậu có biết mỗi lần nhìn thấy cậu, âu yếm cậu, tôi đã muốn quên đi nỗi hận thù ấy không? Nhưng rồi hình ảnh mẹ tôi - người phụ nữ đau khổ ùa về, tôi lại căm hận cậu quá! Tôi nhiều lúc muốn giết cậu đi, tôi thực sự muốn giết cậu.

Cậu có biết tại sao tôi không làm thế không? Yêu ư? 1 phần thôi. Đúng, tôi yêu cậu đấy. Chính vì yêu nên hận mới nhiều. Tại sao lại là cậu mà không phải ai khác? Tôi hận cậu lắm, cậu có biết không? Cậu chết đi, đừng để tôi phải dằn vặt thế này nữa! Đừng để tôi phải đau khổ nữa! Phải, có lẽ cậu chết đi tôi sẽ thấy thoải mái hơn đấy. Ít ra tôi cũng đã trả thù được cho mẹ rồi! Đừng xuất hiện trước tôi nữa, tôi không muốn thấy cậu nữa đâu. Đi đi, đi đến đâu cũng được, đi xa tôi, càng xa càng tốt...

2 tháng sau

Những ngày tiếp theo sau đó, anh trở về cuộc sống trước kia, lúc chưa gặp nó, chưa trả thù. Cuộc sống yên ả quá, khiến anh cảm thấy thiêu thiếu thứ gì. Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi. Chắc chắn anh không nhớ ai cả đâu! Buông mình xuống sofa, anh thở nặng nhọc, miên man nghĩ đến những điều xa xăm....

Doushite kimi ga suki natta shimattan darou..

Điện thoại. Anh uể oải với tay.

-"Yoboseyo..."

-"Yunho à, mình Rae Won đây. Mình báo cho cậu biết chuyện này nhé. Ừ, có liên quan đến ba cậu đấy. Sau khi theo đuổi tên nhóc kia không được, mà hình như nó cũng nghỉ làm ở quán bar đó rồi, ba cậu lại tiếp tục cặp kè đấy. Lần này cũng là một tên nhóc nam khác, mẹ cậu mới mất, thế mà...

Tai anh như ù đi. Ba anh, lẽ ra anh phải nhận ra từ đầu thói trăng hoa của người đàn ông anh gọi là ba chứ! Nó không hề phá hoại gia đình anh? Không, nói đúng hơn nó bị gán cho cái tội danh mà nó không hề làm. Ba anh theo đuổi nó, chứ thực ra nó chẳng có hứng thú gì cả. Bao câu hỏi dồn dập ập đến dữ dội khiến anh nửa tỉnh nửa mê. Anh đã làm gì thế này...?

Thất thần. Anh lao ra ngoài cửa. Miệng không ngừng gọi tên nó. Jaejoong à, anh sai rồi. Anh không biết sao mình lại làm thế với em nữa. Anh phải tìm em, nhất định phải tìm được em. Để anh có thể nói lời xin lỗi. Để anh mang em về đây, xóa bỏ hận thù, mình làm lại em nhé!....

Không kịp nữa rồi, em thật sự rời xa anh rồi. Anh biết làm gì bây giờ?

Gục xuống bên lề đường, anh nức nở từng hồi, không màng đến sự chú ý của mọi người xung quanh nữa. Gào thét tên nó trong vô vọng, dẫu biết rằng nó sẽ chẳng nghe thấy mà quay về bên anh. Nhưng anh vẫn đợi, và anh tin vào sự chờ đợi của mình....

Doushite....

Điện thoại lại reo. Anh nặng nề lôi chiếc điện thoại từ túi áo ra. Rơi xuống đất. Kiệt sức. Kiệt sức mất rồi. Đến cầm 1 chiếc điện thoại cũng cầm không nổi nữa. Chết tiệt! Sao anh lại trở nên yếu ớt thế chứ?

-"Yoboseyo? Vâng, tôi là Jung Yun Ho. Các anh là.... cảnh sát ạ? Vâng, có chuyện gì? Cần tôi nhận lại một số thứ ư? Được, tôi sẽ đến ngay"

Mấy tên cảnh sát chết tiệt! Tại sao lại bảo anh đến nhận đồ trong khi anh đang bận đi tìm Jaejoong chứ? Anh lục lại suy nghĩ, cố gắng nhớ xem mình đã làm rơi thứ gì. Chịu, không tài nào mà nhớ ra nổi. Thôi thì cứ đến gặp họ xem sao...

Sở cảnh sát Seoul

Anh đứng chết lặng bên bàn làm việc của người cảnh sát đã gọi cho anh. Trên mặt bàn hiện giờ là một chiếc vali rất quen. Phải, nó là của Jaejoong. Anh nhận ra nó ngay lập tức. Run run lần mở nó ra, anh bàng hoàng. Bên trong, một chiếc dao cạo râu dính máu, vài bộ quần áo, một sợi dây chuyền ánh bạc mắc giữa khe khoá. Tất cả, tất cả những thứ này anh đều biết. Là của nó, của Kim Jae Joong .

Nước mắt hối hận bắt đầu rơi trên má Yun Ho. Tai anh ù đi và dường như anh không còn nghe rõ những điều vị cảnh sát nói nữa. Chỉ loáng thoáng, người ta bảo rằng có thể cậu đã tự sát, bên trong vali có tờ giấy chuyển đồ của bưu điện đề địa chỉ nhà anh nên họ mới liên lạc được cho anh. Họ còn bảo nếu đúng là cậu tự sát thật, thì cũng khó tìm thấy xác, vì nước chảy rất xiết, lại đổ ra 1 mương cống lớn, gây khó khăn cho việc tìm kiếm...

Tự sát ư? Anh đã làm gì thế này? Anh... có phải là nguyên nhân không? Không! Chừng nào chưa thấy xác cậu, anh tin rằng cậu vẫn còn sống. Phải, nhất định là cậu vẫn còn sống phải không? Vẫn còn có thể tha thứ cho anh đúng không? Một chiếc dao dính máu chẳng nói lên điều gì cả. Anh nhất định sẽ tìm thấy cậu. Nhất định là thế... Và khi đó, anh sẽ lại có em ở bên....

Anh cứ mãi chìm trong đau khổ, nếu như không có người cảnh sát đến đỡ anh dậy. Nước mắt lăn dài trên má cũng không đủ để xoá đi tội lỗi này. Anh hận bản thân, hận cái hành động mù quáng đã tự tay đào hố chôn tình yêu của mình. Bây giờ anh còn làm gì được nữa đây? Đến việc nó đang ở đâu, còn sống hay đã chết, anh cũng không biết nữa. Anh vô dụng thật, anh là 1 thằng hèn. Anh chỉ biết đổ hết tội lỗi lên đầu nó mà không bình tĩnh suy xét xem, nó cũng đã phải chịu những đau khổ, dằn vặt gì. Anh có xứng đáng với tình yêu kia không?........

Về đến nhà rồi mà lòng anh vẫn thẫn thờ, nặng trĩu. Thả mình lên chiếc giường trắng, anh nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Hình ảnh nó đau khổ bước đi vào cái đêm ấy cứ ám ảnh anh đến nao lòng. Anh sợ phải thấy lại hình ảnh ấy, nên anh không dám nhắm mắt nữa. Anh chỉ có thể mở to mắt ra mà đối diện với cái sự thật này. Phũ phàng, nó có phũ phàng quá không? Không, không hề với anh. Anh xứng đáng mà. Anh chẳng có gì để oán trách cả. Anh chỉ nhớ nó thôi. Liệu anh có được phép nhớ nhung đến người ấy không? Người đã vì anh mà chịu mọi tổn thương, dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn. Người yêu anh đến mù quáng, vẫn ngây thơ tin vào những điều anh nói, những gì anh làm. Anh tệ thật!....

Anh vẫn còn yêu em...

Điều đơn giản ngàn lần anh không nói

Vì kiêu hãnh nên anh tự lừa dối

Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau

Anh biết lắm chẳng thể đi từ đầu

Những năm tháng hằn sâu nơi khoé mắt

Niềm kiêu hãnh như bức tường vững chắc

Dù mong manh nhưng rất đỗi vô tình

Những tháng ngày anh sống thiếu em

Niềm kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp

Về đây em ta cùng bước tiếp

Đường quá dài anh lại bước mất thôi!

Về đây em, anh khản giọng khóc mời

Bức tường ngăn rã rời sụp đổ

Anh hiểu rằng tình yêu không có chỗ

Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn...

***

Jaejoong à, về với anh đi em! Anh sai rồi, anh thực sự...đã sai rồi.........

----------------------------------

Part 7

5 năm...

1 khoảng thời gian không dài...

Nhưng cũng đủ để...

Khoét sâu nỗi đau nơi trái tim một người

Và...

Xoá đi những kí ức đau thương

Nơi tâm hồn của một người khác...

* * *

5 năm rồi đấy. Mới chớp mắt mà anh đã mất em 5 năm rồi. Nhanh quá phải không? Chính anh cũng không ngờ rằng mình có thể nhớ em, yêu em sâu đậm đến thế. Những năm tháng này không có em ở bên, tâm hồn anh dường như vô cùng trống trải...

Buồn. Đau. Và hối hận. Đó là tất cả những cảm xúc hỗn độn khi anh nhớ về em. Anh vẫn còn giữ tấm ảnh mình chụp chung đấy! Anh không biết bây giờ trông em như thế nào nữa, nhưng trong trái tim anh, trong tình yêu của anh, em vẫn đẹp và nguyên vẹn như lần đầu tiên ấy...

Vuốt nhẹ khuôn mặt nó trên bức ảnh, anh khẽ rơi nước mắt. Rồi anh khóc, khóc như mưa cho thoả nỗi đớn đau đang dày vò. Nước mắt tí tách tuôn rơi trên tấm ảnh 5 năm về trước. Kỉ niệm một thời đẹp đẽ của 2 con người yêu nhau mà không bao giờ đến được với nhau....

Mỗi ngày với anh đều là một ngày đau. Em biết vì sao không? Là vì em đấy. Anh không biết đây là lần thứ bao nhiêu, anh nhớ em đến như vậy. Có lẽ là nhiều, nhiều lắm, nhưng cũng không đủ mạnh để mang em trở về bên anh....

Mọi người bảo anh em đã chết, nhưng anh không tin đâu. Anh không tin em có thể nhẫn tâm bỏ lại anh một mình trên thế giới này. Nhưng nếu đúng là như vậy...và em đã rời xa anh, thì đó cũng là hình phạt anh xứng đáng phải gánh chịu. Giá như ngày đó anh có đủ can đảm xoá đi hận thù, đủ can đảm giữ chặt em trong tay, thì có lẽ, anh và cả em sẽ không phải dằn vặt thế này. Nhưng anh không làm được điều đó. Anh hèn nhát. Anh nhu nhược. Anh không biết bảo vệ người anh yêu. Anh làm em phải đau....

Những năm tháng này, anh không biết mình đã đi tìm em bao nhiêu lần nữa. Cứ nghe tin ở đâu có người tai nạn hay chết đuối, anh vội vã đến, anh lo sợ rằng đó là em, anh sợ anh sẽ mất em vĩnh viễn. Rồi anh lại thở phào khi nhận ra Jaejoong của anh có thể còn sống trên đời này. Một chút hi vọng thôi, nó cứ lớn dần trong anh. Em về đi! Nếu không thì một chút hi vọng ấy nó cũng sẽ tắt mất. Anh không chịu đựng nổi nữa rồi! Anh phải làm gì đây, chính anh cũng không biết....

************************************************

Cửa hàng cơm nhỏ hôm nay có vẻ đông khách. Bên trong là những dáng người đang cần mẫn làm việc. Khách hàng đến quán ăn này không chỉ bởi những món ăn ngon, mà còn vì thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp, ân cần. Quán ăn do 1 chàng trai trẻ mở ra, và mọi món ăn ở đây đều là cậu tự mình chế biến. Đó là lí do quán tuy nhỏ nhưng lại rất đông khách.

-" Cậu gì ơi, cho thêm 2 suất canh hầm"

-" Dạ có ngay, chú chờ 1 chút ạ"

-" Này, tôi gọi kimbap từ nãy giờ, sao vẫn chưa có vậy?"

-" Dạ, sắp có đây ạ. Hôm nay cửa hàng đông khách quá, cô thông cảm cho chúng cháu!"

Khách hàng không ngớt gọi món. Những người phục vụ lại càng vì thế mà tất bật hơn. Bên trong chỗ nấu nướng, cậu trai trẻ với mái tóc nâu vẫn không ngừng cặm cụi. Nhìn nó, người ta khó nghĩ rằng tay nghề nấu ăn lại xuất sắc đến thế. Cũng phải, trông nó trẻ quá! Mồ hôi tuôn rơi dọc thái dương, lăn dài trên gò má. Khẽ quệt vệt áo lau đi, nó lại tiếp tục chăm chú vào công việc dang dở của mình. Hôm nay nóng thật. Cửa hàng lại đông khách nữa. Nếu không nhanh làm sẽ không kịp...

-" MinHye à, vẫn chưa nghỉ sao em?"

Giọng nói trầm ấm cất lên. Của một chàng trai khác. Nó quay mặt lại phía phát ra tiếng gọi, mặt dãn ra.

-" MinHo, hyung tan làm rồi à? Hôm nay cửa hàng nhiều việc quá, tối nay anh em mình ăn mì thôi nhé! Hyung đợi em chút rồi cùng về. Cửa hàng cũng sắp nghỉ rồi!"

Người con trai kia khẽ mỉm cười:

-" MinHye à, đừng quá sức nhé. Hyung bây giờ đã đi làm rồi, hyung có đủ tiền lo cho cuộc sống mà. Em, không cần vất vả thế đâu. Hay em ở nhà đi, hyung nuôi em?"

-" Aishhh, em nói với hyung bao nhiêu lần rồi, em không cần hyung nuôi em. Em tự lo cho bản thân được. Mà đây là lần thứ mấy hyung nói đến chuyện này rồi? Nếu hyung mà còn nhắc lại nữa, em sẽ dọn đi đấy"

-" Thôi, hyung biết lỗi rồi, hyung không nhắc chuyện ấy nữa là được cứ gì. Thế có cần hyung giúp gì không? Hyung rảnh lắm!!"

Vừa nói anh vừa níu tay áo nó, mặt lắc lắc trông ngố không chịu được. Nó phì cười trước hành động ngây ngô dễ thương của anh trai mình. Thiệt tình, 30 tuổi rồi chứ ít gì đâu mà vẫn nhí nhảnh như vậy. Thảng nào không có cô gái nào chịu được hyung ấy cả.

-" Được. Phạt hyung bê món này ra kia cho em. Người ta gọi lâu rồi đấy~!"

-" Tuân lệnh em! Hyung đi ngay"

Nhìn bóng anh khuất dần sau tấm kiếng, nó khẽ mỉm cười. 5 năm rồi, nhanh thật đấy. Kể từ cái ngày nó ra đi, trốn chạy thực tại, trốn chạy tình yêu, gặp anh và mang cái tên mới - Lee Min Hye. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua. Anh rất tốt với nó. Cũng bởi vì nó giống em gái anh lắm, giống đến kì lạ. Và Min Hye là tên cô bé ấy. Nó muốn trả ơn người đã cưu mang mình, thế nên mới chấp nhận trở thành Min Hye. Điều đó cũng tốt thôi, cho 1 người đang muốn quên đi quá khứ đau buồn...

MinHo hyung à, cảm ơn hyung!!!....

Cửa hàng đóng cửa muộn . 2 anh em bước đi trên con đường trở về nhà. Con đường quen thuộc đã đi suốt 5 năm. Rảo bước trên đó, mỗi người lại chìm vào một suy nghĩ riêng, hệt như lần đầu họ quen nhau. Im lặng một lúc, anh mới dám cất tiếng hỏi nó, giọng lo lắng:

-" MinHye à, em vẫn giận hyung chuyện ban nãy à?"

Nó phì cười, lắc đầu:

-" Không, em không giận hyung nữa đâu. Em chỉ là bận suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà... hyung nghĩ em giận hyung thật à? Hyung trẻ con thật! Hahaha"

Anh mỉm cười, nói khẽ:

-" MinHye cười rồi nhé, dạo gần đây thấy em hay buồn buồn, hyung lo lắm. Cuối cùng cũng thấy em cười rồi, lần sau đừng để hyung phải lo lắng nữa đấy? Nhà chỉ còn 2 anh em mình thôi mà!"

Nó định nói 2 anh em đâu có huyết thống gì, sao có thể gọi là "nhà không còn ai?". Nhưng cuối cùng lại thôi. Nó biết không nên gợi lại nỗi đau của MinHo hyung, hyung ấy cũng như nó, đau nhiều rồi, khổ nhiều lắm rồi. Cái chết của MinHye khiến hyung ấy như mất đi nửa cơ thể. Và nó hiểu không nên làm đau người có ơn với mình....Phải, từ 5 năm trước, bây giờ và cả mai sau, nó sẽ mãi mãi là Lee Min Hye...

-" Thôi mình về đi hyung. Muộn rồi đấy!"

Nó kéo tay anh rảo bước trên con đường về nhà. Anh hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng mỉm cười bước theo. Căn nhà nhỏ xinh xắn hiện ra. Căn nhà ấm cúng của 2 anh em họ.

Đèn tắt....1 ngày cũ lại qua đi....Và một ngày mới nữa sẽ lại bắt đầu...

Ngủ ngon...MinHo hyung!...

Part 8

Anh được nghỉ phép 1 tháng. Phần thưởng cho những chuỗi ngày lao vào làm việc như điên để quên đi nó, quên đi tình yêu anh đã lỡ buông tay. Nhưng đời vốn không như người ta mong đợi, càng muốn quên đi thứ gì thì tâm trí lại càng thôi thúc mãnh liệt để nhớ về thứ đó. Âu cũng là cuộc đời, là số phận...

Anh bước lên chuyến xe điện, thả hồn mình mơ màng trước những cảnh vật bên ngoài cửa kính. Cũng chẳng rõ anh đang đi đâu nữa. Chỉ theo đúng lời dặn của cô thư kí, bước lên chuyến xe này, đến một thành phố nào đó, và tận hưởng không khí khác, rời xa nơi này 1 thời gian....

Chuyến xe đến điểm dừng. Đỗ lại, anh bước xuống xe, ngắm nhìn quang cảnh mới lạ xung quanh mình. Thành phố này thật yên bình, khác hẳn nơi anh vẫn đang sống. Chỗ anh ồn ã, náo nhiệt nhưng cũng đầy cạm bẫy, lừa lọc. Chính cái xã hội ấy đã đưa đẩy những người như Joongie của anh rơi vào cái vòng quay không lối thoát. Anh thở dài, hay là anh cũng chuyển đến một nơi yên bình thế này nhỉ? Liệu có rời xa được mọi sự đau khổ hay không?......

Quá trưa rồi, anh hơi mệt, cả đói nữa. Bước vào một quán ăn nhỏ, trông cũng có vẻ sạch sẽ, anh ngồi xuống bàn và gọi món. Uể oải cầm tờ thực đơn trên tay, anh hơi ngạc nhiên. Hình như....toàn là món anh thích???

-" Phục vụ, mang cho tôi 1 canh hầm, 1 cơm rang kim chi. Ưhm, thế thôi đã. Có gì tôi sẽ gọi sau"

Anh gọi phục vụ, và ngồi chờ món ăn được mang ra. 15 phút sau, các món anh gọi được bày biện ra trước mặt. Màu sắc khá bắt mắt, nếm thử hương vị xem sao, Đưa một thìa canh lên, anh vội buông muỗng xuống. Nét sững sờ hiện rõ lên trên đôi mắt. Mùi vị này, sao quen quá! Nó ... giống như món ăn Jaejoong nấu ngày trước cho anh ăn. Hương vị này, có thể nhầm lẫn được hay sao? Có phải là em không? Là em đúng không?

Anh hồi hộp cầu nguyện cho phán đoán của mình là đúng. Gọi phục vụ lại, anh khẽ hỏi nhỏ:

-" Những món này, là do... chủ quán làm hả?

Cậu nhóc phục vụ tươi cười trả lời khách:

-" Vâng, những món này đều do anh chủ quán làm hết. Có gì quý khách không hài lòng ạ?"

-" Không, không có vấn đề gì cả. Thức ăn ngon lắm. Tôi... có thể hỏi...chủ quán ăn, tên gì không?

-" Dạ, anh ấy tên MinHye. Quý khách muốn gặp ạ?"

Anh thở phào, không phải là Jaejoong. Mà sao cậu chủ quán này tên lạ thế nhỉ? Nghe như tên con gái ý?

-"Thôi, tôi chỉ hỏi thế thôi. Cậu đi làm việc đi"

-" Dạ, chúc quý khách ngon miệng!"

Đợi cậu nhóc phục vụ đi rồi, anh mới tiếp tục bữa ăn dang dở của mình. Anh có phải quá nhớ em không, mà đến món ăn 1 người khác làm, anh cũng tưởng tượng đó là do em nấu cho anh?...

Ăn xong, anh vội vàng rời khỏi quán nhỏ. Ngắm nhìn thành phố mới mẻ này về đêm, anh thấy lòng có chút yên bình. Tâm hồn luôn day dứt giờ mới tìm được cho mình một khoảng lặng. Có lẽ là vì món ăn ở quán nhỏ ấy. Nó hợp khẩu vị với anh. Chắc rằng trong những ngày ở đây, anh sẽ đến đó thường xuyên hơn.

Ánh đèn cao áp soi rọi con đường nhỏ. Anh tách mình khỏi phố lớn ồn ã. Những ngôi nhà nhỏ xinh xắn hiện ra, có vẻ đây là một khu chung cư. Nhìn chúng, anh hơi khẽ cười. Những căn nhà sao mà giống trong tưởng tượng của anh và nó quá! Mơ ước xa xăm kia chợt ùa về....

[Flashback]

-" Em thích có một ngôi nhà nhỏ, với hàng rào trắng bao xung quanh. Vườn sẽ trồng thật nhiều hoa hồng. Rồi chúng mình ở bên nhau mãi mãi không rời xa..."

-" Em mơ mộng thật đấy. Nhưng anh sẽ chiều tất! Thế Joongie của anh thích sơn tường màu gì nào?"

-" Màu trắng anh nhé?! Màu trắng được không ?"

-" Sao em lại chọn màu trắng?"

-" Vì...". Nó hơi ngập ngừng. "Màu trắng của tuyết là màu em thích nhất. Nó tinh khôi và có chút gì hư ảo. Em cảm thấy có điều gì đó ở tuyết, ở màu trắng mà em luôn khao khát. Em muốn mình cũng như tuyết vậy..."

-" Vậy mình sơn tường màu trắng nhé! Rồi khu vườn xung quanh sẽ trồng thêm nhiều loại hoa khác nữa. Căn nhà của chúng mình sẽ trở thành căn nhà đẹp nhất!.."

End flashback

Cứ tưởng rằng đã quên, ai dè lại có thể nhớ chính xác đến vậy. Từng câu nói, từng cử chỉ, điệu bộ đã khắc sâu lắm rồi. Quên làm sao được đây?.....................

Mải mê suy nghĩ, anh va vào một dáng người đi từ hướng ngược lại. 1 cậu thanh niên nhỏ nhắn, anh đoán thế. Không đợi anh kịp ngẩng đầu lên, người đó đã vội rối rít xin lỗi:

-" Xin lỗi anh, là tại tôi đi mà không nhìn đường. Tôi hơi vội, anh thông cảm nhé!?"

------------------------------

Part 9

-" Không sao đâu, cũng tại tôi mà. Anh có việc vội thì cứ đi đi, mặc tôi"

-" Hay... là anh về nhà tôi đi, tôi lấy đá chườm cho. Đống đồ của tôi va vào chân anh rồi, chắc là sưng tím đấy?"

Anh sực tỉnh, nhìn xuống dưới chân mình. Ôi trời ơi, tình huống này quê quá đi mất! Mải mê suy nghĩ, đến cả đồ rơi vào chân mà cũng không biết nữa. Giờ mới thấy hơi nhói nhói...

-" Ưhm, tôi không sao đâu, anh đừng bận tâm. Tôi... tự đi về được..."

Người thanh niên quả quyết:

-" Không được! Tôi va vào anh, tôi là người có lỗi, để anh đi làm sao tôi yên tâm được? Đi với tôi, nhà tôi gần đây thôi. Đi nào!"

Không đợi anh kịp đồng ý, người thanh niên kia đã kéo anh đi theo rồi. Anh miễn cưỡng đành cất bước.

-" Đến nhà tôi rồi! Anh vào đi!"

Căn nhà màu trắng xinh xắn hiện lên trước mắt anh giống như những mảng kí ức năm nào hiện về. Anh vừa nghĩ đến căn nhà ấy, hay thật, thì nó lại xuất hiện ngay trước mắt anh. Cũng lạ, người thanh niên này có sở thích giống Joongie của anh đến vậy. Thích căn nhà màu trắng, có hàng rào xung quanh, thích hoa hồng trồng quanh vườn, 1 cuộc sống êm đềm biết bao....

-" Min Hye à! Nhà có khách nhé!."

-" Có bạn gái anh ở nhà à? Thôi tôi không vào đâu, phiền hai người lắm. Tôi tự đi về cũng được rồi!"

-" Không đâu, đừng ngại. Đó là tên em trai tôi đấy!"

Anh quay người định đi thì bị người thanh niên giữ lại, kéo thẳng vào nhà. Bất đắc dĩ, anh đành theo vào.

Căn nhà thật yên ấm, y như vẻ bên ngoài của nó. Tường sơn màu trắng, có những dây leo xanh bám bên viền cửa sổ. Những đồ vật xinh xinh cũng màu trắng được sắp xếp thật ngăn nắp, gọn gàng. Một màu trắng hơi ám ảnh, nhưng nó gợi cho người ta cảm giác bình yên của cuộc sống đời thường....

Ngồi xuống sofa, anh thả mình thư giãn. Bao lâu rồi không có cảm giác này nhỉ? Thoải mái quá! Như một gia đình nhỏ bình yên vậy, ước gì anh cũng có một gia đình như thế....

-" Hyung à, ai đến vậy? Có bao giờ thấy hyung dẫn bạn về nhà đâu?"

Một giọng nói trong trẻo cất lên, chính vào giây phút đó, trái tim của ai đã hẫng đi một nhịp...

Đau... Buốt.... Và lạnh lẽo... Giọng nói thân thương đó anh nhớ nhung bao nhiêu lần, mong muốn nghe bao nhiêu lần, giờ được nghe thấy rồi, mà tai anh sao lại ù đi thế này...? Không nghe rõ nữa rồi. Phải tận mắt nhìn thấy thôi, có thể anh mới mong xác nhận được ....

Anh chầm chậm đứng lên, xoay người lại. Giờ thì không chỉ tai anh, mà cả mắt anh cũng dường như mờ đi. Hình ảnh thiên thần trước mắt anh đầy ám ảnh. Nó đứng đó, vẫn thân thương như ngày nào, vẫn đẹp đến vậy, và vẫn khiến anh phải nhói lòng đến thế. Anh lắp bắp nói từng từ, từng từ một, thốt ra thật khó khăn nhưng anh biết, mình nhất định phải nói...

" Jaejoong à, phải... em đấy không? Là em... đúng không, trả...lời anh đi...???"

Xoảng....Ly tách vỡ tan... Cà phê bắn tung toé trên sàn nhà trải thảm trắng. Màu trắng tinh khôi nơi tâm hồn ai đó cũng đã xao động rồi... 1 chút bất ngờ, 1 chút xót xa, 1 chút đau thương nơi kí ức tưởng chừng đã chôn chặt nay lại ùa về. Đau lắm. Nó đưa tay lên che miệng, cố ngăn đi dòng nước mắt mặn chát đang lăn dài trên khoé môi. Tại sao anh lại có mặt ở đây? Tại sao lại xuất hiện để làm nó đau, khi mà nó cố gắng lắm mới quên đi được. Tại sao vậy? Tại sao?.... Hay anh còn muốn nó phải đau hơn nữa, còn muốn nó phải dằn vặt nhiều hơn?

Nó cứ đứng đó, nước mắt tuôn dài, tí tách rơi trên khuôn mặt đẹp.

-" Min Hye à, em sao vậy? Em quen anh ấy à?"

Nó chợt tỉnh, thoát khỏi cơn mơ hồ mà nó đang đắm chìm. Phải, nó là Min Hye, là Min Hye! Không được quên mình là Min Hye...

Khẽ lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má, nó đã phần nào trấn tĩnh lại được rồi. Quay lại nói với Min Ho, giọng nó trở nên bình tĩnh:

-" Không đâu hyung, em mới gặp anh ý lần đầu mà. Chỉ là hình như có bụi... bay vào mắt em hay sao ý"

Anh sững sờ không tin những gì tai mình mới nghe được. Là nó, anh có thể khẳng định đó là nó, nhưng tại sao? Tại sao cố tình không nhận ra anh? Vẫn còn hận anh phải không?...

Lời thanh minh của Jaejoong dường như đã thuyết phục MinHo, anh kéo tay Yunho lại và giới thiệu:

-" MinHye à, lúc nãy hyung va vào anh này. Ừm... là hyung có lỗi nên là làm anh ý bị thương. Em băng bó cho hộ hyung nhé!. Hyung ra ngoài mau vài thứ, lúc nãy vội quá nên chưa mua đủ!"

Nói rồi, anh chạy thẳng ra ngoài cửa, bỏ lại 2 con người đang đứng như trời trồng. Yunho đứng đấy, ánh mắt trở nên dại đi, đờ đẫn trước sự thật hiển hiện...

Là em, anh biết đó là em! Tại sao em không thừa nhận? MinHye là ai vậy? Nói dối! Tất cả đều là giấc mơ thôi phải không?......

Nếu anh mở mắt ra, anh sẽ lại thấy em sà vào lòng anh chứ? Sẽ ôm anh, hôn anh, sưởi ấm trái tim đã rỉ máu này của anh?... Làm ơn đi, Jaejoong... Anh xin em... Hãy nói với anh là em còn yêu anh đi?...Nói với anh là vẫn nhớ anh đi?... Trái tim anh nó đang đập vì em, đang thổn thức gọi tên em đấy, em biết không?...

Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Làm tôi đau 1 lần còn chưa thoả mãn hay sao? Anh còn muốn tôi đau thêm mấy lần nữa? Đi đi, đi khỏi thế giới của tôi đi.!!! Vất vả lắm tôi mới quên đi được. Đừng để tôi nhớ lại cái quá khứ ấy, tôi đã là người không có quá khứ rồi...

Nó xoay bước, chạy về phía cửa. Trốn chạy thực tại...Trốn chạy tình yêu... Thêm 1 lần nữa.... 1 lần nữa thôi, rồi tất cả sẽ kết thúc....

Anh vụt tới kéo nó lại, ôm nó vào lòng mình. Siết chặt cánh tay...Cảm giác ôm em đã bao lần đến trong giấc mơ, nhưng chưa bao giờ nó thật như giây phút này... Em đánh anh đi, đánh mạnh vào, bao nhiêu anh cũng chịu hết... Nhưng xin em đừng rơi lệ vì anh nữa, anh đau lắm, thực sự rất đau...Anh làm em khổ nhiều rồi... cũng làm em đau quá nhiều... Hận anh cũng được.... Ghét anh cũng được...Căm thù anh cũng không sao...Chỉ cần đừng bỏ anh đi 1 lần nữa thôi, điều gì anh cũng chấp nhận...

Vòng tay ấm êm ngày nào bỗng nhiên ùa về bao bọc. Nó lạnh, lạnh lắm. Vòng tay ấy sưởi ấm cơ thể, nhưng có làm ấm hơn trái tim đã nguội lạnh này không? Nhớ anh đến nỗi biết bao lần muốn quên đi, muốn trốn chạy cái tình cảm ấy, muốn chôn chặt nó lại. Nhưng bản chất của trái tim vốn yếu đuối, chỉ cần 1 chút sóng gió thôi cũng đủ làm tan chảy mọi thứ, làm tình yêu ngủ quên sống lại, mọi tình cảm sẽ vỡ oà....

Vô thức đưa 2 cánh tay đáp lại cái ôm....Ngọt ngào....Đớn đau... Vết thương có thể chữa lành...1 làn nữa hay không?

Anh nhẹ nhàng xoay người nó lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp. Lệ tuôn rơi xuống đầu môi mặn chát. Vuốt ve gò má ấy, trượt tay xuống bờ môi yêu thương...Sao em gầy đi nhiều thế?

Ánh mắt kia tràn đầy nỗi đau bị kìm nén. Khẽ đặt môi mình lên bờ môi nhung nhớ ấy, anh chìm vào cảm giác ngọt ngào bấy lâu đã đánh mất. Anh tham lam muốn hút trọn cả bể mật ấy cho riêng mình...Lỗi lầm... Hối hận...Tất cả mọi chuyện....anh thực sự hối hận rồi...

Hình ảnh cái đêm bước khỏi nhà anh như một thước phim quay chậm bất chợt tua lại trong đầu nó. Đau... Buốt...Nó vẫn không quên được kí ức kia... Thôi, thà đau 1 lần còn hơn để nỗi đau âm ỉ... Dứt khoát đi sẽ không khiến ai phải đau khổ...Cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ rơi vào bế tắc thôi...Có thể đau 1 lần, quên 1 lần thì lần sau sẽ chẳng là gì cả...Đau nhiều, chỉ 1 lúc thôi....Đau cả đời...Nỗi đau ấy khó chịu lắm...

Đẩy anh ra khỏi nụ hôn, nó gạt nước mắt, lau đi nụ hôn còn ấm trên khoé môi. Qua làn nước mắt, nó lắp bắp từng từ với anh:

-" Tôi.... không biết...Jaejoong... là ai cả? Tôi là MinHye... em anh MinHo... người vừa đưa anh về đây...Xin lỗi... bụi lại bay vào mắt tôi rồi..."

Part 10

Anh sững sờ. Không tin vào tai mình nữa. Em có thể không nhận ra anh sao? Là anh, là YunHo của em đây.....Sao không nhìn anh lấy 1 lần?.....Hôn em, ôm em, anh biết chắc đúng là Jaejoong ngày nào....Em còn hận anh ư? Vẫn không thể tha thứ cho anh sao? Làm ơn nhìn anh đi, xin em..."

"Phải kết thúc mọi chuyện ở đây thôi!". Ý nghĩ đó cứ thôi thúc mãi trong đầu nó. Nó không muốn đau thêm nữa... Nhưng ...dẫu biết chẳng thể 1 lần yêu lại....mà sao...vẫn thấy nhói lòng khi đối diện hình anh...

Nhìn anh 1 lần cuối, nó quyết định sẽ quên anh đi...bây giờ...và mãi mãi. Xoay người chầm chậm về phía cầu thang, đứng quay lưng lại với anh, nó nói trong làn nước mắt:

-" Anh....cứ ngồi chờ MinHo...hyung về. Xin lỗi, tôi thấy mệt quá, không tiếp anh được...Tôi... lên phòng...nghỉ trước..."

Trái tim anh nhói đau khi nghe những lời ấy cuả em. Em vẫn còn giận anh đến vậy ư? Anh thừa nhận, anh sai rồi! Để em đi như thế, em tưởng anh không đau, không dằn vặt hay sao?..... Đừng trốn chạy anh nữa....Quay về bên anh đi.....Chẳng lẽ.....em đã yêu người khác....Yêu cái người có tên Minho kia?

Anh không muốn mất em 1 lần nữa, không muốn vuột tay tình yêu mà anh để mất 1 lần. Anh thực sự hối hận, thực sự quá đau rồi. Anh phải mang em về bên anh....Chỉ cần thế thôi....Anh yêu em, Joongie à!.....

Nước mắt tuôn rơi khi nó đưa ra quyết định đau lòng ấy.... Tha lỗi cho em......Em...chẳng có mặt mũi nào để quay về bên anh nữa ...vì em biết, em là kẻ xấu xa phá hoại gia đình anh.... Em không thể yêu thêm, không thể tổn thương thêm nữa...Khoảng cách chúng mình.... Càng ngày càng xa rồi!..... Tha lỗi cho em... Và tìm được người anh yêu thực sự.... Dẫu rằng em cũng đau...khi người đó...chẳng phải là em....

Nó bước thật nhanh lên lầu, lòng đớn đau... số phận luôn biết cách trêu ngươi con người... để nó gặp anh khi mà tình yêu kia, nó đã quyết định chôn kín....

Anh chạy theo nó, lòng hoang mang mơ hồ. Giây phút này, anh chỉ mong muốn 1 điều.... Mang nó trở lại bên anh, trở lại vòng tay anh...

-" Jaejoong à, đừng rời xa anh nữa...Anh xin em, đừng đi...."

Anh chụp lấy tay nó giữa cầu thang. Cánh tay rắn chắc giữ chặt cổ tay yếu mềm. Nó hét lên:

-" Tôi không phải là Jaejoong... không phải Jaejoong của anh ....Bỏ tôi ra, tôi là Min Hye......"

Gạt tay mình khỏi tay anh, nó đau khổ nhắm mắt quay gót. Nhưng....... Cái gạt tay quá mạnh...... Mất đà, anh rơi xuống dưới...

Máu. Màu máu đỏ tươi hoà quyện với màu trắng của căn phòng ám ảnh đến quái lạ. Nó đứng đó, sững sờ... Bên ngực trái đau nhói.... Bất chấp tất cả mà ào đến bên anh... Đớn đau.... Hối hận..... Nó quỳ xuống đó, bên cạnh anh... Và nó thấy anh khẽ mỉm cười...

-" Anh đừng chết........ Tỉnh lại nhìn em đi......Em, em là Jaejoong đây.... Là Jaejoong của anh đây...........Em sai rồi, anh đừng bỏ em lần nữa...Em không chịu nổi thêm 1 lần nữa đâu... Tỉnh lại đi anh..."

Nó vừa lay, vừa gọi tên anh thảm thiết. Đến trong mơ nó cũng không ngờ anh lại đuổi theo nó, để đến nỗi xảy ra cơ sự này. Lẽ ra nó không nên làm thế, không nên đối xử như thế với anh.

Anh giơ tay lên trong vô thức, khẽ áp tay mình vào má nó. Dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra hòa quyện giữa những kẽ tay, lăn tròn xuống tí tách trên những vệt máu vương nơi bờ môi. Nước mắt em.... Anh có thể hi vọng đấy là sự tha thứ cho lỗi lầm của anh hay không? Kìa em, sao nước mắt cứ mãi rơi thế? Nếu đã tha thứ cho anh thì phải cười lên đi chứ, anh hứa sẽ không xa em nữa đâu...!

Buồn ngủ quá! Từ khi xa em hình như chẳng có đêm nào ngon giấc. Bây giờ gặp được em rồi, có em ở bên, chợp mắt 1 lúc chắc không sao đâu nhỉ?.... Anh hạnh phúc lắm! Lại được ôm em 1 lần nữa, anh sẽ không buông tay đâu. Em cũng đừng xa anh nữa nhé.... Không có em sưởi ấm cho anh, anh lạnh... buốt từ trong tim...như những mũi dao.....đâm xé lòng hàng trăm nhát.....

Anh chỉ ngủ 1 chút thôi...Sẽ không lâu đâu....đợi anh nhé....

Mắt anh dần khép lại, hình ảnh cuối cùng đọng lại nơi khoé mắt là nó, ánh mắt đau khổ, thẫn thờ gọi tên anh. Cuối cùng đã thừa nhận em là Jaejoong của anh, cuối cùng cũng gọi tên anh rồi... Anh hạnh phúc quá.... Anh có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi... Chờ anh...

-" Không, đừng nhắm mắt mà... Xin anh đừng làm em sợ.... Anh mở mắt ra đi, em không trốn chạy nữa đâu. Em là Jaejoong, Jaejoong của anh đây... Mở mắt nhìn em đi, chẳng phải muốn xin lỗi em, muốn em tha thứ hay sao? Vậy cớ làm sao anh cứ nhắm mắt như thế?....."

Gào khóc vô vọng cũng không làm anh tỉnh lại. Nó cứ thế ngồi bên thân thể bất động của anh. Rối bời... Mất hết lí trí... Đau ... Buốt giá... Cả xót xa xen lẫn hối hận... Nỗi day dứt ngập tràn, khiến nó như đắm chìm trong cõi hư vô nào đó. Lạnh quá! Đừng rời xa em! Ôm em đi, em sẽ không đẩy anh ra nữa! Chỉ cần ... đừng bỏ em mà đi...

Có lẽ nó sẽ ngồi mãi đấy nếu như MinHo không về kịp để đưa anh đi bệnh viện. Đôi mắt nó trống trải, vô hồn. Lại là ánh mắt ám ảnh trước kia, khi MinHo lần đầu gặp và cứu nó. Nỗi đau lại khoét sâu thêm vào tâm hồn, vào trái tim đang rỉ máu. Máu và nước mắt không ngừng rơi, tâm hồn chẳng còn tỉnh táo nữa...

Bệnh viện đa khoa Seoul - Phòng chờ khoa cấp cứu

MinHo vừa làm thủ tục nhập viện cho YunHo. Anh bước lại chỗ Jae ngồi, khẽ vỗ nhẹ lên vai nó ôn tồn hỏi han:

-" Min Hye à, có chuyện gì vậy? Nói hyung nghe đi. Sao anh ấy... tự nhiên lại như thế?"

-"..."

Chỉ có tiếng gió trong không gian đáp trả lại câu hỏi ấy. Khoảng lặng. Nó không trả lời anh, không phải vì không muốn mà vì nỗi đau đã lấp đầy cổ họng nó rồi. Có thốt ra cũng chỉ là tiếng khóc mà thôi...

-" Ưhm, không trả lời anh cũng được... Nhưng sao em biết tên anh ấy? Hai người quen nhau à? Mà có chuyện gì giữa 2 người thế? Nói cho hyung biết đi Min Hye, Min Hye à..."

Những câu hỏi của anh dồn dập như muốn làm nó nổ tung. Anh cứ thế mà lay lay cái thân thể cứng đờ ấy. Rồi đột nhiên, nó nắm lấy tay áo anh, nói qua nước mắt:

-" Hyung... hyung thương em nhất đúng không? Hyung cứu anh ấy đi, làm ơn cứu anh YunHo... Em không muốn anh ấy chết, em không muốn..."

Hai cánh tay nó vung lên đập mạnh vào người MinHo. Anh không đau. Nhưng lòng anh đau lắm. Hình ảnh MinHye đau khổ vì tình yêu 8 năm trước lại hiển hiện về trong anh. Liếm nhẹ làn môi khô ráp, cổ họng anh nghẹn lại. Thốt ra lời nói thật khó khăn:

-" Min Hye à, em... yêu anh ấy... ý hyung là... Yunho, phải không?"

-----------------------------------------------

Part 11

Nó khẽ gật đầu, cũng chẳng còn sức để trả lời hyung của nó nữa. Min Ho thở dài,...vậy là anh đoán đúng. Người mà 5 năm trước nó quyết định từ bỏ, quyết định quên đi để bắt đầu cuộc sống mới, là anh - là Jung Yun Ho. Sao định mệnh lại trớ trêu đến thế? Bắt cả 2 Min Hye của anh đều phải đau khổ vì tình yêu?..................

Flashback

-"MinHo oppa! Em nhận lời Ji Hoon rồi! Anh ấy...anh ấy nói thích em!"

Cô bé xinh đẹp tên Min Hye, khuôn mặt rạng rỡ, đôi gò má ửng hồng vui sướng báo tin cho anh trai. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết cô bé ấy đang hạnh phúc vì chuyện gì. Nét mặt rạng ngời, nụ cười chúm chím như cánh hoa, thật sự là rất đẹp, như 1 thiên sứ vậy. Sung sướng ôm chầm lấy ông anh trai, cô bé ấy - Min Hye thỏ thẻ:

-" Oppa à, em hạnh phúc quá, cuối cùng giấc mơ của em cũng thành sự thật rồi!"

Anh không nói gì cả, nhưng thâm tâm anh thực sự mừng cho em gái. Ba mẹ mất sớm, từ nhỏ anh đã phải 1 mình kiếm tiền trang trải cuộc sống. Chính vì không có thời gian ở bên quan tâm chăm sóc em nên Min Hye của anh có phần hơi nhút nhát, tự ti so với các bạn đồng trang lứa. Anh luôn day dứt, hối hận trong chuyện đó. Nhưng giờ thì tốt rồi, Min Hye cuối cùng cũng tìm được người nó yêu thương. Người làm anh này cũng thanh thản được phần nào...

-" Min Hye à, em phải hạnh phúc nhé! Cho cả phần của anh nữa!"

Nụ cười tươi tắn nở trên môi. Nhất định rồi! Em sẽ hạnh phúc...

**********

1 tháng sau, Min Hye về nhà vào một buổi tối khá muộn, ánh mắt thẫn thờ, mọng đỏ vì nước. Anh hốt hoảng, gặng hỏi gì nó cũng không nói, chỉ khóc thôi. Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi! Min Hye à, đừng làm hyung lo lắng thế. Nói hyung biết có chuyện gì đi?.......

30 phút trôi qua trong yên lặng. Cuối cùng, 1 trong 2 người cũng lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu

-" Oppa à... Ji Hoon oppa, anh ấy...hức hức.... bỏ em rồi!"

Dứt lời, Min Hye oà khóc, nước mắt đau đến xé lòng. Anh tức giận, lay nó để hỏi cho rõ:

-" Min Hye, nói hyung nghe thằng đấy ở đâu? Hyung sẽ cho nó 1 trận. Sao nó dám đối xử với em như thế? Nói hyung biết nó ở đâu, nhất định hyung sẽ không tha cho nó..."

-" Anh ấy... chỉ là... cá cược mà nói thích em...Anh ấy không yêu em.. Em buồn lắm!....Em đau..."

Anh ngồi thụp xuống bên cạnh nó, 2 tay giữ chặt khuôn mặt đang đẫm nước, anh rít lên:

-" Nói cho hyung biết tất cả. Rồi hyung sẽ đòi lại công bằng cho em. Min Hye à, thằng đấy không xứng đáng với em đâu. Quên nó đi. Nghe lời hyung.."

-" Nhưng em yêu anh ấy.." - Con bé bỗng gào lên - "Em không thể sống thiếu anh ấy được. Tại sao lại không yêu em? Tại sao lại lừa dối em?.."

Nó cứ thế mà khóc, mà gào thét đến nghẹn lòng. Min Hye gục xuống trong làn nước mắt. Một tâm hồn mỏng manh như pha lê đã vỡ mất rồi. Myn Hye, nó đau đến vậy, nhưng người làm anh này còn đớn đau hơn gấp vạn lần. Số phận cứ thích trêu ngươi con người. Thà cứ để người ta cô đơn 1 đời... còn hơn cho họ tất cả... rồi tàn nhẫn cưỡng đoạt đi không thương tiếc...

Nghiệt ngã làm sao ôi cuộc sống!

Cho ta rồi sao còn nỡ cướp đi...

Ta với người mãi mãi chia ly

Đêm cô đơn một mình ta 1 bóng

......

Cuộc đời kia sao không như ta muốn

Cứ vô tình làm đau đớn con tim

1 tình yêu ta cứ mãi đi tìm

Bao cố gắng chỉ gặp toàn thất bại...

Cuộc đời... thật trớ trêu... đúng như bản chất của nó...

Đêm đó. Trong căn nhà nhỏ. Chỉ còn lại tiếng khóc của 1 người con gái. Đau lòng. Tình yêu vỡ nát. Tuột tay mất rồi......

****************************

Sáng hôm sau

Min Hye dậy từ từ sớm. Đôi mắt quầng thâm, khoé môi khô ráp, sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy. Hình ảnh ấy làm Min Ho càng thêm đau lòng!

-" Min Hye à, sao em không nghỉ ngơi thêm? Ra ngoài sớm thế làm gì?"

-" ...Em nghĩ thông suốt rồi . Em sẽ không buồn nữa hyung ạ. Em muốn ra ngoài cho khuây khoả. Cứ ngồi mãi trong nhà bức bối lắm!"

Con bé cố nặn ra 1 nụ cười thật tươi, nhưng vẫn không giấu được nỗi buồn đang ẩn chứa nơi khoé mắt. Anh thở dài đáp lại:

-" Ừ, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt. Em đi rồi về sớm nhé!? Hôm nay hyung sẽ nấu món em thích!"

-" Cảm ơn oppa, oppa tốt với em nhất... Em đi đây!"

Con bé ra khỏi nhà một lúc lâu rồi mà anh không thôi cảm giác bồn chồn. Tự trấn an, có lẽ mình lo lắng quá. Con bé bảo là đã suy nghĩ kĩ, thì ắt hẳn nó phải hiểu ra mọi chuyện rồi. Mong rằng nó sẽ sớm yêu đời trở lại, sẽ không còn buồn bã vì những chuyện đau lòng kia nữa...

*****************

Anh đi làm. Mong hết giờ thật nhanh để có thể về nhà, nấu những món Min Hye thích. Lâu rồi không có thời gian nấu 1 bữa cho con bé, cũng chỉ tại công việc quá bận rộn. 1 chút an ủi lúc này sẽ giúp con bé được ít nhiều. Người ta bảo, người thân bao giờ cũng là tốt nhất...

Maasugu futari wo terashita.........

Anh với tay để lấy điện thoại. Là số của Min Hye. Con bé về nhà rồi à, gọi cho anh có việc gì vậy?

-" Yoboseyo? Min Hye à, gọi hyung chi vậy?"

-" Xin lỗi. Tôi gọi từ bệnh viện. Anh là người nhà nạn nhân Lee Min Hye đúng không? Cô ấy vừa tự tử. Vâng, là đâm vào xe ô tô. Anh có thể đến đây được không.? Cô ấy... mất rồi..."

Tai anh ù đi. Đầu óc quay cuồng tưởng chừng như đất trời sụp đổ. Sao lại thế được? Lúc sáng ra khỏi nhà, trông nó còn bình thường lắm mà? Sao có thể tự tử được? Là người khác phải không? Không thể là Min Hye của hyung được. Min Hye của hyung sao có thể bỏ hyung mà đi?

***************

Đứng trước thi hài nó, đôi mắt anh như dại đi. Min Hye bé nhỏ tươi cười của hyung sao lại nằm thế kia? Lạnh lẽo dưới lớp vải trắng vô hồn. Dậy đi em, hyung nấu những món em thích nhất đấy, em đã hứa là về ăn cùng hyung cơ mà? Lâu lắm rồi 2 anh em không có dịp ngồi cùng nhau, sao em lại thất hứa với hyung? Có biết là hyung rất thương em không? Sao cứ làm hyung phải lo lắng thế? Dậy đi Min Hye! Dậy về nhà cùng hyung đi.......

Anh cứ lay lay thi hài ấy. Không có tiếng đáp trả. Cả 1 cử động nhỏ cũng không. Gục xuống nức nở. Min Hye bỏ anh đi thật rồi! Sao em lại làm thế? Thằng đấy có đáng để em phải hi sinh nhiều thế không? Cái tên phụ bạc ấy!... Min Hye à, về với hyung đi, hyung thương em nhất mà, đúng không?

Đám tang. 1 màu trắng lạnh lẽo. Trời mưa. Như khóc thương cho một con người. Quá yêu để rồi quá đau. Sao đời người ta, lại nhiều đau khổ thế?

Anh quỳ xuống bên nấm mồ kia. Từng ngón tay run run vuốt nhẹ khuôn mặt nó trên bức ảnh. Min Hye cười thật tươi. Nụ cười toả nắng ấy, anh không bao giờ nhìn thấy nữa rồi! Bố mẹ đã bỏ 2 anh em mà đi qúa sớm, giờ đến lượt Min Hye cũng bỏ anh mà đi. Chỉ còn lại 1 mình trên cõi đời này. Lòng đau tê tái. Biết bao giờ nỗi đau mới được lấp đầy?...........

End flashback

***************

Min Hye. Jaejoong. Cả 2 người anh yêu quý. 2 đứa em của anh. Sao cứ phải đau khổ, dằn vặt như thế? Mạnh mẽ lên em, hyung vẫn luôn ở bên em mà! Thấy đau. Cứ nói với hyung, sẽ không đau nữa đâu. Muốn khóc. Dựa vào vai hyung đi. Cứ khóc cho thoả nỗi lòng. Hyung mãi là hyung của em!........

---------------------------

Part 12

Ánh nắng tràn vào căn phòng nhỏ. Nắng tinh nghịch nhảy múa trên rèm cửa, bám vào bậu tường, lướt nhẹ nơi khuôn mặt ai đó đang ngủ say. Nắng trườn khẽ nơi đôi lông mày rậm, cương nghị, cố cạy mi mắt người thanh niên với khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Bị phá đám giấc ngủ ngon, người thanh niên ấy bực mình nhíu mày, rồi từ từ mở mắt.

Anh đang ở đâu đây? Có mùi thuốc sát trùng, vậy là bệnh viện à? Sao anh lại phải vào bệnh viện? Chẳng phải đang ở nhà anh chàng Min Ho kia sao?

Căn nhà... Jaejoong... Anh gặp được Jaejoong rồi. Cuối cùng cũng có cơ hội để xin lỗi em, cầu xin em tha thứ... Nhưng...em đâu rồi? Lại xa anh nữa sao?........

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Em đứng đó, nét tiều tuỵ hiện rõ trên khuôn mặt thân thương. Anh bối rối, khẽ lên tiếng:

-" Jaejoong à......"

Chẳng đợi anh nói được hết câu, nó đã ào vào lòng anh rồi. Nức nở. Em áp vào ngực anh mà khóc. Đau đến thế ư? Tổn thương đến thế ư? Anh không biết đã làm em đau thế? Đánh anh đi, để anh biết là mình sai...

-" Em.. hức hức... em nhớ anh..."

Nó oà lên nức nở. Giọng nói bị kìm nén, cố bật ra thành lời. Anh sững sờ trước điều em vừa thổ lộ. Nhớ anh đến thế, sao không về với anh? Sợ anh lại làm đau em sao? Thật ngốc, đáng lẽ phải chạy về với anh sớm hơn chứ! Anh sẽ dang rộng tay mà đón em vào lòng, nếu được thế thì thật tốt biết bao! Cả 2 sẽ không phải dày vò 5 năm dài đằng đẵng như thế. Em ngốc lắm... Cả anh cũng ngốc nữa...

Ôm nó trong tay, siết chặt hơn. Anh sợ lại mất em 1 lần nữa ...

-" Jaejoong à, anh cũng nhớ em nhiều nhiều lắm! Nhiều lúc muốn nghẹt thở đi vì nhớ, vì thương em, và hối hận. Bỏ qua cho anh nhé, anh sẽ không ngu ngốc thế nữa!?...

Em không trả lời, chỉ mỉm cười ôm anh chặt hơn. Là thứ tha cho anh đúng không? Đừng xa nhau nữa em nhé!?.........

Khẽ áp môi lên nụ hoa mới hé mở, anh mơ màng tận hưởng vị ngọt ngào say đắm chỉ dành cho riêng mình. Nhớ quá đi thôi! Bờ môi, khuôn mặt, ánh mắt... tất cả về em anh đã khắc ghi trong tim rồi!

Đáp trả lại nụ hôn của anh, em thấy lòng mình thật hạnh phúc. Đến trong mơ em cũng nhớ bờ môi anh da diết. Thời gian... hãy ngừng trôi... để giây phút này........chỉ thuộc về chúng ta........

**********

MinHo đứng ngoài cửa. Anh chứng kiến tất cả. Jaejoong cuối cùng cũng không đi vào vết xe đổ của Min Hye. Nó tìm lại được hạnh phúc rồi. Nhìn nó thẫn thờ lúc chờ ở phòng cấp cứu mà anh đột nhiên thấy sợ hãi. Anh sợ nó sẽ làm chuyện dại dột... Như Min Hye 8 năm trước....

Tốt rồi... Hạnh phúc em nhé! Vì niềm vui của em... cũng chính là hạnh phúc của hyung!~

-" Anh Lee Min Ho? Anh là người nhà của bệnh nhân Jung Yun Ho đúng không? Chúng tôi có chuyện cần trao đổi với anh!"

Tiếng vị bác sĩ vang lên khiến anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ mông lung. Theo ông ta vào phòng làm việc, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lòng thắc mắc về điều bác sĩ sắp nói.

-" Anh Min Ho, có việc này tôi cần thông báo, để gia đình chuẩn bị tâm lí.."

Anh chột dạ. Có chuyện gì xấu lắm sao?

-" Bác sĩ, ông nói thế là sao? Tôi không hiểu...?"

-"... Ý tôi là... Anh Yunho, sau cú ngã anh ấy bị xuất huyết não, gây ra tụ máu võng mạc, chèn lên các dây thần kinh. Nếu không có giác mạc để thay, có khả năng... anh ấy sẽ bị mù vĩnh viễn..."

---------------------------------

Lời ông bác sĩ cứ đeo đẳng anh suốt từ lúc rời khỏi căn phòng đó. Tâm trí anh rối bời. Phải nói chuyện này với Yunho ra sao đây? Còn cả Jaejoong nữa? Liệu nó có chịu đựng nổi cú sốc này?....

Hướng mắt về phía khuôn viên bệnh viện, anh lại thấy lòng mình nhói đau. Jaejoong đang ngả đầu trên ngực Yunho, ánh mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc. Giây phút kia liệu kéo dài được bao lâu? Nếu như cả 2 biết được sự thật này?.....

*********

-" Min Ho hyung, cảm ơn hyung đã giúp đỡ và cưu mang Jaejoong của tôi trong suốt thời gian qua! " - Anh nhấn mạnh 2 chữ "của tôi".

-" Không có gì đâu!" - MinHo đáp lại, hoàn toàn không chú ý gì đến thái độ "sở hữu" của Yunho - " Tôi chỉ là... không muốn cậu ấy lang thang ngoài đường trong lúc đang bệnh như vậy.."

-" Jaejoong bệnh ư?" - Anh ngạc nhiên.

-" Ừ, lúc đó tôi đâm vào cậu ấy. Thật là có lỗi quá. Tôi đưa cậu ấy vào bệnh viện. Lúc tỉnh lại thì lại đòi tự sát..." - Nói đến đây giọng anh chùng xuống hẳn - " Jaejoong muốn quên đi quá khứ đau buồn, nên tôi mới nhận cậu ấy làm em trai. Hơn nữa Jae cũng khá giống đứa em đã mất của tôi..."

Jaejoong từng tự tử ư? Tim anh nhói đau khi nghĩ về điều đó. Vậy là chiếc dao dính máu chứa trong cái vali ấy đúng là thứ nó dùng để tự sát. Anh không ngờ hành động nhẫn tâm của mình lại khiến em tuyệt vọng như thế!? Anh đã không biết gì về nỗi đau của em......

-" Xin lỗi! Jae làm thế đều là do lỗi của tôi!" - Anh cúi đầu buồn bã, ánh mắt xa xăm như hướng về một mảng kí ức năm nào....

-" Tôi hiểu. Em tôi... Min Hye..." - Min Ho thoáng ngập ngừng. Đã bao lâu rồi không muốn nhắc lại nỗi đau này? - "Nó cũng mất, vì tình yêu của nó, là tự tử........."

2 con người.2 tình yêu thật đẹp. Nhưng đều vỡ tan mất rồi. Chọn cho mình 1 lối đi riêng. Hay mãi tiếp tục đắm chìm trong hư vô ảo ảnh?

---------------------------

-" Jaejoong à, hyung có chuyện này cần phải nói cho em!..."

-" Chuyện gì thế? Sao trông hyung nghiêm trọng vậy?"

-" Bác sĩ... vừa gặp hyung. Ông ấy nói cú ngã của Yunho gây tụ máu giác mạc, nếu không có giác mạc thay, anh ấy..... sẽ mù vĩnh viễn..."

Nó đưa tay lên che miệng. Sững sờ. Sao có thể thế được? Hạnh phúc mong manh vừa nắm bắt sao có thể dễ dàng tan biến như thế? Cuộc đời vốn không cho họ hạnh phúc, hay tại họ mãi mãi không bao giờ biết hạnh phúc là gì?

-" Sao lại thế hở hyung? Sao Yunho có thể bị mù chứ? Em... em chỉ vừa mới gặp lại anh ấy... Chúng em chỉ vừa tha thứ cho nhau thôi? Đừng... đừng khiến anh ấy đau khổ thêm nữa... Minho hyung, hyung phải giúp em, nhất định phải giúp em......."

Hyung nhất định sẽ giúp em, Jaejoong à! Em sẽ được hạnh phúc!

**********

Đau đầu kinh khủng. Không hiểu sao từ lúc tỉnh lại anh cứ luôn bị cơn đau hành hạ. Nhìn mọi vật cũng không rõ rệt. Tại anh mệt quá chăng? Hay là ảo giác?

Bác sĩ đến khám lại cho Yunho. Kiểm tra toàn bộ trạng thái sức khoẻ của anh, ông tỉ mỉ ghi chép những điều gì đó. Và chúng làm anh thấy tò mò. Cơn đau đầu, đúng rồi! Phải hỏi bác sĩ xem tại sao anh lại bị như thế...

-" Thưa bác sĩ... tôi muốn hỏi tôi có sao không?"

-" Hiện thời thì anh chưa sao? Nhưng..."

Hiện thời chưa làm sao...? Vậy thì sau đó sẽ "có sao" à? Ngập ngừng thế kia, chắc chắn ông ta có điều gì giấu mình. Phải chơi đòn tâm lí thôi, có thế mới mong moi được tin từ ông ta.

-" Bác sĩ, tôi nghe người nhà nói hết rồi. Tôi còn khả năng hay hi vọng gì, mong bác sĩ cứ nói thẳng cho tôi biết!"

Vị bác sĩ trố mắt ra nhìn, lắp bắp hỏi lại:

-" Cậu Min Ho nói hết rồi ư?" - Aishh... Sao lại nói chuyện bệnh tình của bệnh nhân ra chứ, không sợ làm họ tuyệt vọng sao? - " Thế thì tôi không giấu nữa. Anh Yunho ạ, anh biết về việc võng mạc bị tụ máu dẫn đến mất khả năng thị lực rồi đấy. nếu không có giác mạc để thay, anh sẽ mù..."

Mù ư? Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Nếu anh mù chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho Joongie sao? Em khổ vì anh quá nhiều rồi, nếu còn thêm chuyện này nữa, sao em có thể...? Vị bác sĩ nói Min Ho đã biết việc này, hi vọng anh ấy chưa nói cho em biết. Vì anh......quyết định sẽ ra đi. Anh không có khả năng đem lại hạnh phúc cho em nữa. Min Ho, anh ấy xứng đáng hơn anh. Và có thể.... Anh ấy không thương em đơn thuần như 1 người anh trai... Nếu đúng là như vậy, anh có thể yên tâm giao em cho 1 người cũng yêu em nhiều thế.........

Thở dài. Anh hình như đã quyết định dứt khoát ra đi. Tốt cho cả 3 người... Anh, Jaejoong... và cả Min Ho...

**********

Jaejoong bước vào phòng bệnh của Yunho, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Chẳng lẽ 2 người sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc bên nhau ư? Trớ trêu thay lại là lúc cả 2 hiểu được tình cảm của chính mình. Hạnh phúc thật khó nắm bắt, càng đuổi theo thì nó càng chạy xa khỏi tầm với của mình....

Nhin vào giường bệnh, không thấy anh ở đó. Anh đang bệnh như vậy, có thể đi đâu được chứ? Một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong trái tim nhỏ bé của nó. Anh..... Yun à, anh đang ở đâu?

1 tờ giấy ngay ngắn gấp tư, đặt chính giữa chiếc giường phủ ga trắng mềm mại. Tò mò, hoang mang , nó cầm tờ giấy ấy lên, tay run run trước dòng chữ quen thuộc:

" Jaejoong à, lúc em đọc lá thư này thì cũng là lúc anh đi xa rồi. Anh biết, mình làm thế này là tàn nhẫn với em, nhẫn tâm bỏ rơi em 2 lần, mà cả 2 lần, em đều không có lỗi. Anh cũng không còn lựa chọn nào nữa. Chỉ biết là ngay từ đầu, anh đã không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho em. Yêu anh, bên anh, em đã được gì ngoài bất hạnh, nước mắt và cả những nỗi đau? Anh biết anh là kẻ rất ích kỉ. Anh sẽ không nỡ lòng nào mà trao em cho người khác. Nhưng anh bây giờ, chỉ là 1 người tàn phế, anh có thể mang lại gì cho em? Hay sẽ lại là sự mệt mỏi hằn lên trên khoé mắt, là gánh nặng đè lên đôi vai vốn yếu mềm?

Anh chợt nhận ra tình yêu nó kì diệu lắm em ạ! Nó khiến con người ta đang tuyệt vọng có thể tìm thấy cho mình 1 niềm vui, khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp, kéo người với người lại gần nhau hơn. Anh đã yêu em rất nhiều, và tình yêu đó giúp anh nhận ra cuộc sống của anh đẹp đến thế. Những năm tháng không có em, anh tuyệt vọng, nhưng anh vẫn luôn tin em có thể trở về bên anh. Niềm tin đó giúp anh vững bước, để tiếp tục sống, tiếp tục gặp lại em. Gặp được em như thế này rồi, anh sẽ chẳng hối tiếc điều gì nữa. Cảm ơn em đã đến và sưởi ấm trái tim cô độc này của anh. Xa em, anh vẫn mãi nhớ đến tình yêu ấy, thứ tình cảm đã khiến anh cảm nhận được cả nỗi đau lẫn hạnh phúc. Anh muốn em mãi cười lên như thế, mãi hạnh phúc như thế, nên anh quyết định mình phải rời xa em.

Tha lỗi cho anh nhé! Em có thể nhớ anh lúc này, yêu anh lúc này, nhưng cố quên đi em ạ! Tình yêu nó tuyệt thật đấy, nhưng quên đi không khó đâu em. Đã cố quên được anh 5 năm thì hãy coi như vĩnh viễn không gặp anh nữa. Tốt cho cả 3 chúng ta Jaejoong à! Minho, hyung ấy yêu em đấy, em không nhận ra sao? Hyung ấy có hoàn cảnh tốt, lại chân thành quan tâm đến em, em có thể yên tâm gửi gắm cả đời mình. Quên anh đi nhé, Jung Yun Ho mãi biến mất khỏi cuộc đời em như chưa từng xuất hiện. Anh sẽ là 1 ngôi sao bé nhỏ loé lên rồi vụt tắt trên bầu trời của em, vĩnh viễn không thấy được 1 lần nữa... Anh luôn 1 mình.... Và chỉ có 1 mình thôi....

Yêu em

Jung Yun Ho

Part 13

Nước mắt tuôn rơi khi nó bàng hoàng nhận ra. Anh đi rồi. Anh độc ác lắm, Jung Yun Ho! Sao nỡ bỏ em mà đi như thế? Anh không day dứt chút nào ư? Anh tưởng em sẽ quên anh dễ dàng thế sao? 5 năm qua, nỗ lực để quên đi tình yêu ấy, nhưng có bao giờ trái tim em quên được anh đâu? Gánh nặng gì cơ? Không có anh, em mới thực sự đau khổ. Anh, tại sao lại không biết điều đó?

Nó chạy như bay ra ngoài cửa, nước mắt thấm đẫm hàng mi, trào xuống khoé môi mặn chát. Đuổi theo, nhất định phải đuổi theo anh, anh chưa thể đi xa được, nhất định là thế.....

5 năm xa anh, thế là quá đủ để con tim em tổn thương rồi. Em không cần gì hết, chỉ cần anh có thể ở bên em thôi.... Nếu anh không nhìn thấy, em có thể làm đôi mắt cho anh. Dẫu không có cảm xúc chân thực như chính mình nhìn thấy nhưng em tin anh có thể cảm nhận được những điều em nói với anh. Anh đừng đi có được không?...

Lao như bay ra ngoài cổng bệnh viện, nó đã nhìn thấy anh đứng kia. Dáng người thân thương nó mong nhớ giờ đang bước vào trong một chiếc taxi. Anh nỡ bỏ em mà đi thế sao?...

Nó cứ thế chạy theo chiếc xe của anh, miệng không ngừng gọi tên những mong Yunho có thể nghe thấy mà quay về.

-" Yunho à, đừng đi....."

Chạy theo mãi, nó kiệt sức gục xuống bên vệ đường. Nước mắt lăn dài trên má. Khoé môi giật giật, mấp máy không thành câu. Yunho à, anh đi thật sao? Bỏ em lại thật sao?........

Chiếc xe dừng lại. Anh bước xuống xe, chạy như bay về phía nó đang nằm gục. Một bàn tay ấm áp khẽ nâng khuôn mặt nó lên, kéo thân hình nhỏ bé ấy vào lòng mình. Nó nhắm mắt để quên đi nỗi đau khổ đang dày vò bản thân. Ấm quá, mùi hương này thật quá đỗi thân quen. Từ từ mở mắt ra, là anh! Nó không phải nhớ anh quá mà sinh ra ảo giác mộng mị đấy chứ? Ngón tay run run đưa lên vuốt nhẹ khắp khuôn mặt anh, cảm nhận làn da này chạm khẽ. Đúng là anh rồi, em không mơ phải không?

Vỡ oà vì sung sướng, nó gục đầu vào vai anh mà nức nở. Anh dịu dàng khép vòng tay ôm nó chặt hơn.

-" Anh đừng làm thế nữa. Chúng mình sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, được không anh?"

-" Anh xin lỗi, lẽ ra không nên xử xự vậy. Jaejoong à, nếu như... anh không còn có thể nhìn thấy em, liệu em... có còn muốn ở bên anh không?"

-" Không nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần trong tim anh luôn có hình ảnh của em, tâm trí anh nhớ mãi khuôn mặt em, thế là em đã hạnh phúc lắm rồi. Em sẽ là đôi mắt của anh, anh đừng đi nữa nhé!?"

-" Ừ, anh sẽ không xa em lần nữa đâu! 1 lần là quá đủ rồi. Anh sẽ tận dụng khoảng thời gian còn nhìn thấy em, để lưu giữ mãi những hình ảnh đẹp nhất của em trong tim. Anh yêu em, Joongie-ah!"

Từ đằng xa, Minho đã chứng kiến tất cả. Lúc Yunho quyết định ra đi, anh ấy có đến gặp anh, nhờ anh chăm sóc cho Jae. Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa rồi, 2 người họ nên ở bên nhau, anh có thể yên tâm ra đi...

Flashback

-" Minho hyung, tôi có thể... nhờ hyung việc này không?"

-" Có gì cậu cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ cố hết sức"

-" Tôi... muốn nhờ hyung... Chăm sóc Jaejoong trong những tháng ngày còn lại, được không?"

-" Hử...?"

-" Minho à, tôi... biết hết rồi. Tôi... sẽ bị mù. Tôi biết mình không thể trở thành gánh nặng của Jaejoong nữa. Jaejoong khổ vì tôi nhiều quá rồi. Tôi... sẽ ra đi...."

Minho nắm lấy cổ áo Yunho, ghì mạnh vào tường. Anh rít lên qua kẽ răng:

-" Jung Yun Ho! Anh có biết bao năm qua ai đã vì anh mà đau khổ? Ai đã vì anh mà dằn vặt bản thân không? Người đó yêu anh nhiều đến thế, nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra bình thản, tỏ ra đã quên đi tình yêu của đời mình. Làm được thế, Jaejoong... nó đã đớn đau thế nào... Anh biết không? Tại sao cứ cho nó hạnh phúc, xong rút cục cứ muốn bỏ nó mà đi? Nhường cho tôi ư? Tôi không cần anh làm thế! Nó là em trai tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm, chăm sóc nó. Tôi đã nhìn lầm anh rồi, anh là kẻ khốn nạn!......."

Yunho cứ để mặc cho anh chửi bới. Không gì có thể làm tan cơn giận lúc này của Minho. Anh biết điều đó, và anh không muốn gây kích động thêm cho Minho. Nhưng... tại sao anh lại tức giận như thế? Chẳng phải... anh cũng yêu Jaejoong sao? Hay là, tôi đã nhầm?

Minho thở hổn hển, cánh tay nắm lấy cổ áo Yunho lỏng dần. Anh vuốt mặt cho tan đi cơn giận dữ. Chết tiệt, Yunho vừa mới tỉnh dậy, hơn nữa còn đang mắc bệnh, anh... lẽ ra anh không nên làm thế. Nhưng không hiểu sao anh không ngăn được sự tức giận của mình khi nghe Yunho đề nghị điều đó...

-" Yunho, tôi xin lỗi. Tôi quá kích động..."

-" Không sao đâu, Minho. Tôi xứng đáng bị như vậy mà. Anh không có lỗi gì cả. Anh... có thể nhận lời tôi không?"

-" Không, anh không thể làm thế. Anh có biết, nếu anh làm như vậy, Jaejoong sẽ đau khổ lắm không?"

-" Tôi biết. tôi cũng đau lòng lắm khi đưa ra quyết định này. Nhưng tôi không có cách nào cả. Minho à, anh yêu Jaejoong đúng không? Có anh chăm sóc, tôi có thể tin tưởng rồi..."

-" Anh nhầm rồi, Yunho. Tình cảm của tôi với Jae, nó không phải là thứ tình cảm yêu đương như anh tưởng đâu! Tôi thừa nhận tôi rất thương Jae, tôi có thể hi sinh vì nó. Nhưng để làm người thay thế anh trong trái tim của nó, thì xin lỗi, tôi không làm được.."

-" Vì sao?"

-" Tôi hiểu rằng tình yêu nó quý giá như thế nào. Min Hye của tôi chẳng phải cũng từng đau lòng khi người nó yêu không yêu nó sao? Hơn nữa, với tôi, Jae không những là người thân mà còn là người bạn nữa. Tôi có thể nhận ra anh mới là người thích hợp với nó, là chỗ dựa cho nó gửi gắm cả đời mình..."

-" Nhưng tôi... tôi sắp bị mù rồi. Tôi... sao có thể mang lại điểm tựa cho Jae?"

-" Chuyện đó...anh không phải lo. Tôi sẽ hiến mắt cho anh..."

-" Hả?...." - Yunho như không tin vào tai mình. Anh.. có phải là nghe nhầm không?

-" Tôi đã nghĩ kĩ rồi. Anh mới là người thích hợp chăm sóc cho Jae. Nếu thế, tôi có thể yên tâm giao nó cho anh mà ra đi. Tôi... 5 năm trước nếu không gặp Jae, thì tôi đã đi theo Min Hye rồi. Thật có lỗi khi tôi cứ coi Jae là người thay thế cho đứa em đã mất... Nhiều lúc muốn quên đi, muốn có cuộc sống mới, nhưng tâm trí tôi cứ luôn dằn vặt. Tôi đã không bảo vệ được em gái mình, tôi không làm tròn lời hứa với ba mẹ, tôi là đứa con bất hiếu! Bây giờ thì tôi đã có lí do để ra đi rồi. Jae tìm được người nó yêu thương, thế là tôi không còn gì hối tiếc trên đời nữa. Hãy bảo vệ, và yêu thương nó thay cả phần của tôi nhé....!

-" Không! Anh đừng làm thế! Tôi không thể đồng ý với anh. Nếu anh ra đi, anh có biết Jaejoong sẽ dằn vặt, đau khổ như thế nào không? "

-" Nhưng nếu cậu ra đi, nó sẽ còn đau khổ hơn. Dù sao tôi cũng chỉ là người dưng, còn cậu... cậu là người nó yêu nhất. Nghe lời tôi đi. Tôi không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa rồi... Tôi đi đây, cậu... hãy suy nghĩ kĩ đi. Đừng làm Jaejoong đau khổ thêm lần nữa..."

End flashback

= = = = = = = = = = = = = = =

Yunho từ từ buông lỏng vòng tay, ngắm nhìn khuôn mặt Jae chỉ cách mình vài inch. Mỉm cười hạnh phúc, anh sẽ mãi khắc ghi hình ảnh em trong tim mình....

Đột nhiên, anh như nhớ ra điều gì đó, vội vã đứng dậy

-" Chết rồi, mình phải đi tìm anh Minho thôi. Anh sợ anh ý sẽ làm chuyện dại dột"

-" Làm chuyện dại dột? Anh nói vậy là sao hả Yunho? Anh ý, anh ý làm sao cơ?"

-" Lúc anh quyết định ra đi, anh có nhờ anh ý chăm sóc em. Nhưng anh ý dã từ chối, con nói rằng sẽ hiến mắt cho anh.Phải đi tìm anh ý thôi, nếu không anh ý sẽ......"

Anh không dám nói tiếp nữa, vì khuôn mặt Jae giờ đã trắng bệch. Nét lo lắng hiện rõ. Minho à, hyung nhất định không được làm điều gì dại dột, nhất định phải gặp em đã chứ?

Trong lúc 2 người đứng dậy đi tìm Minho, thì ở góc đường bên kia, anh đã lên chiếc xe và phóng đi. Hình như anh đã có quyết định của mình rồi.....

Part 14

Hai người vội vã chia nhau đi tìm MinHo. Lo lắng, sợ hãi, Jaejoong dường như đang chìm trong hàng loạt những suy nghĩ xấu nhất. Hyung đừng chết mà, hyung là anh trai tốt nhất của em, là người thân duy nhất cho em hơi ấm gia đình trong những năm qua. Nếu bây giờ không có hyung ở bên, em làm sao có thể hạnh phúc trọn vẹn cùng Yunho?

Nước mắt lăn dài trên gò má hồng, nó hối hận vì đã đòi hỏi Minho hyung giúp đỡ chuyện của Yunho. Có lẽ vì thương nó mà hyung ấy mới quyết định làm như vậy. Em xin lỗi, Minho hyung.................

Điện thoại của Jaejoong vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Là Yunho. Nó vội vàng nghe điện thoại, giọng lo lắng:

-" Yunho à, tìm được Minho hyung chưa? Em... hức hức... em không tìm thấy hyung ấy..."

-" Anh..." - hộc hộc - "Anh thấy Minho rồi. Nhưng hyung ấy... đang bị thương rất nặng...Hyung ấy... hình như là lái xe tự sát....."

Sững người. Nó bất giác thấy nhói đau vùng ngực trái. Câu nói của Yunho cứ ám ảnh lấy tâm trí. Hyung cứ nhất định phải làm thế sao? Tự sát để hiến mắt cho Yunho? Không, cả 2 người đều quan trọng với em. Sao em có thể đành lòng nhìn 1 trong hai hi sinh bản thân mình vì hạnh phúc của em? Nếu như thế, em sẽ chẳng có được hạnh phúc trọn vẹn. 1 người là người thân duy nhất của em, người còn lại là người em yêu nhất trên đời này. Xin cả hai đừng có chuyện gì xảy ra, nếu không, lòng này sao có thể yên được?...............

Nó chạy như bay về bệnh viện theo lời nhắn của Yunho. Cửa phòng bật mở, Minho hyung của nó nằm đó, băng trắng quấn quanh đầu, sắc mặt nhợt nhạt. Nó run run bước về phía đó. Mỗi bước chân dường như nặng nề hơn, trái tim run rẩy thổn thức 1 lần nữa. Hyung à, sao hyung nỡ làm thế với em? Đừng chết, được không hyung?...

Bàn tay run khẽ lôi ra 1 tờ giấy, Yunho đưa nó cho Jae.

-" Em đọc đi, là thư của anh Minho!"

Đón nhận lá thư ấy, thắc mắc trong lòng Jae như trào dâng như 1 cơn sóng dữ dội. Minho hyung, hyung ấy viết gì? Từ từ mở tờ giấy gấp tư, từng con chữ như nhảy múa trước mắt nó:

"Jaejoong yêu quý của hyung!

Xin lỗi em vì không chào từ biệt mà hyung đã ra đi thế này. Cảm ơn em trong suốt thời gian qua đã coi hyung là anh trai của mình. Hyung thực sự rất vui, rất hạnh phúc....

Nhưng hyung biết mình cũng có lỗi rất nhiều khi dùng em làm người thay thế MinHye. Chỉ là,... em quá giống nó, còn hyung thì quá nhớ em gái mình. Em tha lỗi cho hyung nhé! Nhưng đừng quên rằng, em mãi là người em trai yêu quý của hyung!.......

Hyung biết, làm thế này em sẽ trách hyung nhiều lắm, nhưng không sao, hyung chấp nhận làm thế thì cũng chấp nhận để em oán trách. Em cần Yunho hơn hyung, 5 năm qua là đủ cho hyung có những kí ức tốt đẹp nhất rồi. Bây giờ là lúc hyung làm tròn sứ mệnh của mình. Không cứu được MinHye là tội lỗi lớn nhất của hyung, hyung sẽ không bao giờ thôi day dứt vì điều đó cả. Hyung tìm được cách giải thoát cho mình, và điều đó mang lại ánh sáng cho Yunho, hạnh phúc cho em. Hyung chẳng phải có thể làm được 2 điều tốt hay sao?

Hạnh phúc nhé Jaejoong! Như hyung đã từng nói "Niềm vui của em cũng chính là hạnh phúc của hyung"

Anh trai

Lee Min Ho

Yunho cảm thấy đau khi chứng kiến việc này. Anh không ngờ vì hạnh phúc của Jae, Minho có thể hi sinh đến vậy. Nhường giác mạc cho anh.... Minho hyung à, anh sai rồi! Làm thế, anh có thể giúp tôi và Jae hạnh phúc bây giờ, nhưng nửa phần đời còn lại của chúng tôi sẽ day dứt như thế nào? Hơn nữa, Jae là người vốn trọng tình cảm. Cậu ấy đã coi anh là anh trai của mình, thì nhất định trong tim cậu ấy, anh đã là người thân rồi. Vi hạnh phúc của mình mà vứt bỏ tính mạng của người thân, xin lỗi anh chúng tôi không thể làm được. Vì thế, anh nhất định phải tỉnh lại, nếu không chúng tôi sẽ hận bản thân mình lắm đấy...............

-----------------------------------

(cont)

-" Yunho à..."

Jae cất tiếng gọi kéo anh trở lại thực tại. Nhìn khuôn mặt đau khổ của Jae, anh không khỏi xé lòng. Nén nỗi đau hiển hiện, anh đáp lại:

-" Sao vậy?"

-" Em... không muốn Minho hyung chết... nhưng em cũng không muốn anh bị mù. Em phải làm sao đây? Em hoang mang lắm, nhỡ như Minho hyung không tỉnh lại nữa thì sao?......"

-" Em đừng bi quan như thế. Anh tin nhất định hyung ấy sẽ tỉnh lại. Hyung ấy là người tốt, "ở hiên thì gặp lành", em đừng nên mất hết hi vọng. Chúng mình sẽ đợi cho đến khi hyung ấy tỉnh lại, được không? Anh... thực ra cũng muốn xin lỗi hyung ấy..."

-" Em không biết mình phải làm gì nữa. Hyung ấy là người thân duy nhất của em, là anh trai của em. Em không muốn anh trai mình chết, nhưng em... cũng sợ lắm, nếu như anh bị mù thì em biết làm thế nào?"

-" Tin anh nhé! Đợi Minho hyung tỉnh lại, chúng minh sẽ giải quyết mọi việc...."

2 ngày sau đó, anh và Jae luôn túc trực ở bệnh viện với Minho những mong anh sớm tỉnh lại. Anh cần phải tỉnh lại, để giải quyết mọi khúc mắc của 3 người........

***

-" Anh Yunho, chúng tôi có tin mừng muốn báo cho anh đây! Đã tìm được người hiến giác mạc rồi!!" - Vị bác sĩ hồ hởi báo tin cho Yunho.

Anh như không tin vào tai mình. Cái hi vọng mong manh chỉ có 1 phần triệu ấy không ngờ đã trở thành sự thật. Vô vọng đến mức Minho đã phải chấp nhận hi sinh mình, để hiến giác mạc cho anh. Vậy là anh sẽ không mù, anh sẽ được ở bên Jae. Còn Minho, tốt rồi, anh sẽ không sao hết đâu. Ơn trời!.....

Chạy như bay đến phòng bệnh của Minho, anh muốn báo tin mừng này cho nó. Cánh cửa bật mở, anh ngạc nhiên khi thấy Minho đã tỉnh. Vừa nhìn thấy anh, Jae đã chạy ào đến ôm anh. Thổn thức trong làn nước mắt, nhưng với một giọng nói sung sướng vô bờ:

-" Anh à, Minho hyung... tỉnh rồi..."

-" Anh biết...." - Hơi ngập ngừng 1 chút, anh hít lấy không khí để lấy thêm can đảm - "Anh cũng có tin mừng muốn báo cho em.."

Ngước đôi mắt mở to, Jae nhìn anh thật âu yếm:

-" Chuyện gì hở anh?"

-" Anh muốn chia sẻ cả niềm vui này cho Minho hyung nữa"

Nói rồi, anh tiến về phía giường của Minho. Hai tay anh đặt lên vai Minho, 1 cách thân thiết như anh em. Minho ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy đau khổ:

-" Yunho à, sao không đồng ý để tôi giúp anh? Sao còn cứu tôi?"

-" Minho hyung, hyung không cần phải hi sinh để cứu tôi nữa! Bác sĩ... vừa báo rằng... tôi... Đã có người hiến giác mạc rồi, có giác mạc rồi, anh hiểu không?......"

Những chữ cuối cùng, anh nhấn mạnh 1 lần nữa để chắc chắn

rằng Minho nghe thấy điều mình nói. Jae vui mừng cầm tay Minho, nói thật nhẹ nhàng

-" Hyung à, hyung nghe Yunho nói rồi đấy. Hyung không phải hi sinh gì cho bọn em cả. Bây giờ điều cân làm là hyung phải nhanh chóng khoẻ lại, có như thế bọn em mới yên tâm được. được không hyung?"

-" Hyung hứa với em" - Minho khẽ gật đầu, khuôn mặt còn nét mệt mỏi nhưng dường như 1 niềm vui nào đó đang lớn dần lên trong anh.....

***

-" Yun-ah, anh sẽ không sao đâu! Em sẽ chờ cho đến khi anh mổ xong. Anh phải thật bình tĩnh nhé?!" - Jae ôm chặt anh không nỡ rời trước khi các y tá chuẩn bị đưa anh vào phòng mổ.

-" Anh biết rồi, em đừng lo..." - Yunho nở một nụ cười thật tươi nhằm trấn an nét lo lắng hiện trên mặt Jaejoong.

Trong lúc đó, Minho nắm chặt tay anh, im lặng nhưng cũng là một cách để tin tưởng Yunho. Anh mỉm cười:

-" Đừng lo Minho hyung! Anh chăm sóc Jae hộ tôi trong lúc tôi mổ nhé!"

-" Cậu yên tâm! Khi nào cậu mổ xong, cậu sẽ được gặp lại Jae thôi!"

Chiếc giường Yunho nằm được đẩy đi, mang theo ánh nhin đầy lo lắng của Jae, và cả Minho. Cầu trời cho Yunho được bình an! Anh ấy ... sẽ không sao hết!...........

***

Cánh cửa phòng mổ bật mở. Vị bác sĩ bước ra, dáng vẻ mệt mỏi. Jae và Minho vội vã chạy về phía đó.

Chiếc giường lúc trước Yunho nằm được đẩy ra ngoài, trên đó là Yunho vẫn đang chịu tác dụng của thuốc mê.

-"Ca mổ ra sao rồi? Anh ấy có làm sao không bác sĩ? Liệu anh ấy có nhìn được lại không?"

Hàng loạt những câu hỏi không kìm nén nổi thi nhau thoát ra. Đến lúc này vị bác sĩ mới bình tĩnh tháo chiếc khẩu trang vô trùng, vừa tháo găng tay vừa ôn tồn giải thích mọi thắc mắc lúc này của Jae

-" Xin hãy yên tâm, ca mổ vô cùng thành công. Anh Yunho sẽ không sao hết. Nhưng chúng tôi vẫn cần phải theo dõi thêm khả năng phục hồi của mắt. Vì vậy anh ấy phải nằm thêm ít nhất 1 tuần nữa..."

Thực sự giờ phút này, sau khi nghe những lời nói của bác sĩ, Jae mới có thể yên tâm được phần nào. Trong suốt thời gian mổ, nó luôn lo lắng, hồi hộp. Nó sợ anh không ghép giác mạc thành công, sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra, sợ... sợ nhiều thứ lắm! Không hiểu sao những nỗi sợ mơ hồ cứ vây bám lấy tâm trí nó, mặc dù nó luôn tin anh sẽ không sao, anh sẽ lành lặn trở về bên nó. Ngốc thật, nhưng kẻ ngốc trong tình yêu đâu phải là ít? Nhất là đối với nó, với cái tình yêu vô cùng trắc trở giữa nó và anh...

Bao lần rồi đã phải chia xa? Bao lần rồi nước mắt phải rơi mỗi đêm, khi một mình một bóng nhớ thương về 1 người? Đến bao giờ mới tìm được hạnh phúc? Đến bao giờ nụ cười mới nở lại trên môi?

Nhiều lúc ngẫm thấy, hạnh phúc thật xa vời, nhưng dường như cũng thật gần ta. Chỉ cần để ý chút thôi, biết cách nắm bắt chút thôi, là trái tim ta đã đến gần hạnh phúc lắm rồi.

Bước đi trên con đường đời, mấy ai thấy được nó luôn bằng phẳng? Chông gai... Khó khăn... Ngọt ngào.... Hạnh phúc.... Và cả đớn đau.... Những cung bậc cảm xúc của con người cứ thầm lặng biến đổi nội tại, nhưng cũng đầy dữ dội, sóng gió...

Gặp được nhau, âu cũng là duyên phận!...............

Part 15

-" Yun-ah, anh sao rồi? Có nhìn thấy em không?"

Vừa nói, Jae vừa giơ giơ 2 ngón tay qua lại trước mắt anh, sau khi người y tá gỡ lớp băng trắng trên mắt anh suốt 1 tuần. Khẽ nhíu mắt lại vì ánh sáng chói loà của Mặt Trời, anh bất giác nhăn măt khi luồng sáng ấy rọi thẳng vào mắt. Chói quá! Như người ta bị nhốt trong hầm vậy, nhìn ánh mặt trời như nhìn vật thể lạ. Mờ mờ, nhưng anh chắc chắn rằng hình ảnh Jae mà anh thấy trước mắt không phải là hình ảnh ảo giác anh cố lưu giữ trong tim mình. Thấy rồi, cuối cùng anh đã nhìn thấy mọi vật rồi! Thấy được hình bóng thân thương của em nữa, không phải mơ đúng không?

-"Jae à, lại đây nào..... Anh muốn nhìn em cho thật kĩ..."

Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đẹp. Chầm chậm bước tới bên anh, sà vào lòng anh thổn thức...

Em sẽ hạnh phúc chứ?

Chúng ta sẽ hạnh phúc chứ?

Nếu ở bên nhau?

------------------------------------------

-"Yunho à, con... không sao chứ?"

1 người đàn ông lớn tuổi bước vào phòng bệnh, nét lo lắng hiện rõ lên những nếp nhăn trên mặt. Tuy thế, khuôn mặt ông vẫn toát lên vẻ cương nghị rắn rỏi, một dáng vẻ đầy uy lực mà người thường hiếm có được. Người đang ông đó là cha của Yunho...

Nét mặt anh rõ ràng là không vui khi nhìn thấy ông ta, ông ta còn dám đến tìm anh sau những gì đã gây cho mẹ anh ư? Anh khinh bỉ người đàn ông này, khinh bỉ tất cả những việc ông ta làm... cho anh, mẹ anh và cả Jae nữa.........

-"Yun à, con... con không sao chứ?"

Anh cười nhạt, nhếch mép hỏi lại người đàn ông đó:

-"Vậy theo ông thì tôi có làm sao không?"

Quả nhiên là ông ta vô cùng lúng túng, không nói đc gì cả, chỉ lắp bắp vài từ:

-"Con... con sao vậy???"

-" Tôi còn có thể làm sau được nữa khi từng ấy chuyện đã xảy ra? Sao ông không tiếp tục cái thế giới ghê tởm của ông đi, cái thế giới không có mẹ và tôi ở đó, và bẩn thỉu, khốn nạn....."

-" Yun à, nghe cha nói đã, cha hối hận thật rồi, cha thực sự rất hối hận vì điều đó. Cha là 1 người chồng, 1 người cha tồi tệ. Ta chỉ biết tìm thú vui bên ngoài mà bỏ mặc mẹ con con khiến bà ấy đau khổ, sinh bệnh. Cả con nữa, con cũng hận ta lắm đúng không? Ta biết ta không xứng, nhưng con có thể... 1 lần nữa chấp nhận lại người cha này?"

-" Nếu ông nói câu này 8 năm trước thì có lẽ, tôi sẽ rất cảm động mà tha thứ cho lỗi lầm ông gây ra. Nhưng ông biết không, tôi không thể, và cũng không muốn làm điều đó...."

-"Tại sao?"_Người đàn ông khuôn mặt ngỡ ngàng, đau khổ nhìn đứa con trai duy nhất của mình

-"Vì....ông là kẻ thù giết mẹ, người mẹ tôi yêu thương nhất trên đời. Ông có hiểu cảm giác đó không? Mà chắc không đâu, ông làm gì có tình cảm chứ! Ông tàn nhẫn, ông độc ác, ông chỉ biết có mình. Sao bây giờ không thử đặt mình vào vị trí của mẹ và tôi, xem chúng tôi sẽ suy nghĩ thế nào? Hai tiếng xin lỗi có thể dễ dàng nói ra được hay sao? Hay ông đã quá quen với nó rồi. Lời xin lỗi chỉ là chót lưỡi đầu môi?..."

-"Cha đã hối hận lắm rồi.........."

-" Tôi không nghe và cũng không muốn nghe ông nói nữa. Ông lừa dối đủ rồi, ông không cần phải diễn kịch với tôi. Cứ làm những gì mà ông muốn. Chẳng phải trước đây cũng thế sao?"_Anh mỉm cười chua chát.

Cạch. Cánh cửa bật mở. Jae đứng đó, nhìn người đàn ông với vẻ mặt ngạc nhiên.

-"Yun à, đây... đây là"

-"Chào cháu. Ta là bố của Yunho"_Vừa nói ông vừa chìa tay ra trước mặt Jae.

-" Chào... chào bác..."_Jae nói với vẻ ngập ngừng.

-"Ừ cậu bé xinh đẹp, cháu là bạn của Yunho à?"

Jae tính trả lời thì đột nhiên thấy mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh. Ngẩng đầu lên thắc mắc thì thấy anh ôm mình chặt hơn, chỉ còn cách ngồi yên, khuôn mặt giờ đỏ như con tôm luộc. Cằm anh tựa trên vai cậu, cánh tay vòng thành 1 đường vòng cung hoàn hảo bao bọc người con trai bé nhỏ hơn trong tay, anh cất giọng trầm ấm, nhưng âm điệu dứt khoát:

-"Cậu ấy là người yêu của tôi"_Không hiểu sao nghe câu này cậu càng cảm thấy rất xấu hổ hơn. Anh nhướn mày nói tiếp" Không lẽ ông định tán tỉnh cả người yêu của con trai mình?"

-"Yun à, đừng nói thế chứ! Sao anh lại nói với ba mình vậy?"_Cậu xoay người lại với anh để phản đối câu nói đó.

-"Ông ta không còn là ba anh nữa. Em không cần phải bận tâm đâu". Yunho mỉm cười, nhưng là 1 nụ cười buồn. Jae biết điều đó

Jae rõ ràng là không bằng lòng với cách xử sự của anh. Cậu quay người lại với người đàn ông đau khổ đằng sau, mỉm cười

với ông ta và nói:

-"Chào bác, cháu là Kim Jae Joong. Và... như anh Yunho nói rồi ạ! Cháu rất vui được gặp bác".

-"Cảm ơn cháu, cháu thật tốt!"_ Ông ta mỉm cười đáp lại.

Yunho ngỡ ngàng trước hành động đó của Jae. Cả người đàn ông kia nữa. Chẳng lẽ 2 người không nhận ra nhau à? Cậu từng là người ông ta muốn có lắm mà? Không thể nào có chuyện ông ta thay đổi được, nhất định ông ta chỉ đang diễn kịch thôi......

-"Yun à.."_Người đàn ông cố gắng nói với anh, dù cho nỗ lực của ông dường như là vô vọng. Con trai ông không có ý định tha thứ cho ông...

Rồi ông tiếp lời, nuốt lấy nước bọt 1 cách khó khăn:

-"Con có thể đã hận ta rất nhiều, nhưng 1 lần , chỉ 1 lần thôi, hãy nghe ta nói có được không? Để ta có thể 1 lần nữa chứng minh cho con thấy, ta có thể thay đổi như thế nào, vì con..."

Giọng ông run run, nghẹn lại. Ông cúi đầu để tìm kiếm cho mình sự tha thứ. Ông thực sự mong có thể bắt đầu lại từ đầu. Ông đã rất hối hận vì những gì mình đã gây ra...

-"Yun à, ta sẽ ra ngoài, chờ câu trả lời của con. Không thể quyết định ngay cũng không sao, ta sẽ chờ được..."

Đưa tay ra khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jae, anh siết chặt nó. Anh đang muốn yên tĩnh tìm cho mình câu trả lời thích hợp nhất vào lúc này. Hoặc là tha thứ, hoặc là không gì cả.....

Và cái siết nhẹ của Jae vào giây phút đó đã cho anh câu trả lời anh muốn. Anh, thực sự có thể tha thứ không?

Hành động tiếp theo của Jae khiến mắt anh nhoà đi vì nước. Cậu đang ôm anh, y hệt như hơi ấm ngày nào của mẹ. Êm ái quá! Thời gian có thể ngưng đọng lại, trong giây phút này không?

Jae cất giọng nhỏ nhẹ, ấm áp của mình để an ủi anh

-"Cứ khóc nếu anh muốn. đừng che giấu gì cả. Nên nhớ trước mặt Kim Jaejoong, Jung Yunho đơn giản là Yunho, là chính mình. Anh rất muốn tha thứ cho ba đúng không? Sao phải tự dối lòng mình chứ? Anh hãy thử hỏi lòng mình xem, anh có còn yêu thương ba mình khồn?"

Những mảng màu kí ức năm nào hiện rõ trong đầu anh. 1 ngôi nhà nhỏ với ba, mẹ và cậu bé Yunho thật hạnh phúc. Có thể mãi mãi như thế không? Căn nhà, kí ức, yêu thương? Có ba, có mẹ và có anh?

-"Jae à, anh tha thứ cho ông ta, sẽ không vấn đề gì chứ? Làm thế có phải có lỗi với mẹ không?

-"Em tin mẹ anh cũng sẽ đồng ý với anh. Bà cũng đâu muốn con trai mình sống mãi trong hận thù? Anh không muốn mẹ mình phải bận lòng chứ?"

Phải, anh yêu mẹ nhất, sao có thể để mẹ không yên lòng vì anh! Mẹ à, vì mẹ, Yunho sẽ tha thứ 1 lần nữa, con sẽ tha thứ cho ông ấy 1 lần nữa....Anh như lại thấy nụ cười của mẹ với anh, thật dịu dàng như ngày nào...

Người đàn ông ngỡ ngàng khi con trai ông ôm trọn ông, nức nở. Nước mắt cũng không biết tự lúc nào lăn dài trên khuôn mặt già nua mệt mỏi. Đau đớn, hối hận, cảm thông và thứ tha... Tất cả lúc này đã không còn quan trọng bằng tình phụ tử nữa...

Jae đứng bên cạnh 2 cha con họ, mỉm cười hạnh phúc. Thanh thản nhiều hơn rồi, đúng không anh. Có phải đến giờ anh mới nhận ra, hận 1 người sẽ rất đau khổ, muốn quên đi chỉ có cách mở lòng mình tha thứ cho người đó? Tha thứ giúp con người ta thoát khỏi bế tắc, tha thứ hồi tỉnh tâm hồn. Anh à, thứ tha hết mọi chuyện nhé anh?!

1 câu chuyện mới lại bắt đầu...

Từ nơi đây.......

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro