01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lại sáng, Bangchan thức dậy với tâm trạng chán nản. Anh đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, trời vẫn âm u như tâm trạng anh lúc này. Nhưng làm bạn với sự cô đơn lẻ bóng đã là chuyện thường ngày của Bangchan. 

Bangchan - một kiến trúc sư trẻ tuổi có niềm đam mê rất to lớn với âm nhạc, nhưng do theo nguyện vọng của gia đình nên anh mới theo cái nghề kiến trúc nhàm chán này. Dù sao thì làm cái nghề này cũng kiếm được nhiều tiền nên anh cũng chẳng ý kiến mấy. Phải rồi, căn nhà anh đang ở thì nó to lớn và rộng rãi, do là nhà tự bản thân thiết kế nên nội thất nhìn cũng tiện nghi và hiện đại.  Nhà anh nằm trên một khu vực nó hơi vắng dân cư qua lại một chút, nên từ trước đến giờ anh chưa làm bạn với ai ở đây cả. 

Những người hàng xóm cũ đều chuyển đi hết vì cho rằng khu này vắng qua, lại còn nhiều khi xa trung tâm thành phố nữa. Nên giờ có mỗi Bangchan ở khu này, một phần vì nó yên tĩnh, là một không gian lý tưởng để tập trung làm việc. 

Bangchan đánh răng rửa mặt xong, anh xuống bếp pha cho bản thân một cốc cappuchino nóng hổi, tại thời tiết giờ cũng đang trở lạnh dần. Anh bê cốc cappuchino đến bàn làm việc, nơi đang có thiết kế dở cho căn nhà dành cho một gia đình ở. Bangchan nhìn mà ham, tại một tai nạn mà giờ đây anh chỉ còn hai đứa em đang ở bên Úc. Anh vẫn chu cấp tiền đầy đủ để hai đứa em nuôi bản thân chúng. Nghĩ ngợi một hồi thì Bangchan bắt tay vào làm việc.

Cuối cùng thì bản thiết kế về căn nhà ấy cũng xong, Bangchan vươn vai cho đỡ mỏi thì chợt có tiếng ting ting ở điện thoại.

kim xăng min 

chan hyung~~~~

ơi anh nghe

anh rảnh không, đi cà phê với em

chiều đi, giờ anh bận mất rồi nè

Nhắn xong, Bangchan vứt điện thoại sang một bên và sang bên rồi đi sang phòng khác, căn phòng này đầy ắp nhạc cụ và những máy móc chuyên làm nhạc. Anh lại ngồi xuống chiếc máy tính bàn rồi nghe lại những bản nhạc mà chính anh sáng tác.

.

Lại một ngày phải vác xác đi làm.

Bảy giờ bốn lăm sáng, Changbin choàng tỉnh trong cơn mê, xung quanh anh toàn những vỏ chai soju rỗng, đếm sơ sơ qua cũng phải gần chục chai. 

Changbin, một nhân viên văn phòng mắc căn bệnh thế kỉ - trầm cảm. Không phải do áp lực công việc, mà là do từ phía gia đình của cậu. Mấy năm nay Changbin phải uống để vơi đi rằng cậu là một kẻ vô dụng như lời bố cậu nói, những câu từ ấy như ám ảnh cậu mấy năm trời. 

Changbin mò dậy, tắm rửa rồi chuẩn bị đồ để đi làm. Ở công ty, Changbin thuộc tuýp người chăm chỉ, cần cù nên lương của cậu cũng khá hơn so với mọi người. Do những đợt tăng ca ở công ty đều do cậu đảm nhận, rồi những lần cấp trên nhờ vả thì cậu cũng hoàn thành cho bằng xong thì thôi. 

Tiền, tài sản gì Changbin cũng có nhưng cái anh đau đầu ở đây lại là căn nhà để ở, căn nhà hiện tại anh vẫn đang ở thuê để tích góp tiền mua nhà mới. Nhưng mua ở đâu mới được? Chợt Jeongin nhắn tin cho anh.

jeongin

anh bin ơi

anh đây

hôm trước anh bảo tìm nhà thì em thấy ở khu cách công ty anh
3km có nhà họ đang rao bán á, không biết ý anh như nào

ờ để anh xem nhé

Changbin thấy vậy cũng tò mò, tại nhà cách công ty có 3km thì gần quá, gần hơn cả căn nhà hiện tại. Căn nhà hiện tại cách công ty tận 5km, mà may là anh quen rồi nên nhiều khi đến đúng giờ chấm công cũng không sao, bù lại anh phải nhịn ăn sáng thì mới đến công ty đúng giờ. Mà cách có 3km thì lo gì nhỉ, ăn sáng xong đi cho đỡ bị đau dạ dày. 

Đang mải xem nhà thì chợt có người gọi tên cậu. 

"Cậu Changbin, vào văn phòng tôi gặp một chút" - Tiếng cấp trên họ Lee vang cả văn phòng, Changbin cũng tắt trang web xem nhà để vào nói chuyện với cấp trên.

"Sếp ơi sao thế ạ?" 

"Tối nay cậu tăng ca được không?" 

Changbin suy nghĩ trong đầu, cái tên cấp trên này vô dụng vừa vừa, hở tí cậy quyền sai người khác ở lại tăng ca. Changbin mải chửi tên cấp trên quá nên đứng đờ ra, không nghe được cấp trên nói gì cả.

"Cậu Changbin... Cậu Changbin" - Tên cấp trên họ Lee vẩy vẩy tay, nói to gọi tên Changbin.

"Dạ... Mà hôm nay em lỡ có việc rồi, anh nhờ bạn khác tăng ca giúp em được không ạ?" 

Tên cấp trên nghe xong thì có vẻ không hài lòng cho lắm, tại hắn biết trong văn phòng thì Changbin là người chăm chỉ nhất, Changbin mà tăng ca thì hắn sẽ được thăng chức vì sự chăm chỉ của bộ phận hắn. Nhưng hôm nay xui cho hắn là Changbin sẽ không ở lại để tăng ca, vì cậu có chuyện khác để làm.

"Thôi được rồi, vậy hôm nay tôi miễn tăng ca cho cậu nhé" - Cấp trên Lee vừa nói, nhưng mặt hắn không có chút nào là hài lòng cả.

Changbin biết mà, cũng tại bản thân mình chăm chỉ nên hắn nhìn ra được và lợi dụng mình thôi chứ cũng chả có gì to tát cả. Được hôm không phải tăng ca, Changbin quyết định tranh thủ xem nhà luôn. Cậu ngồi trên xe, lấy điện thoại gọi cho số ở trên trang web đó để tư vấn nhà, vừa tranh thủ bật định vị đến đó luôn. 

Đi được một đoạn thì lại gặp Jeongin đang trên đường đi đến trạm xe buýt, Changbin thấy cậu em thì dừng xe lại. 

"Jeongin ơi" 

"Ơ anh Changbin, anh định đi đâu thế?"

"Anh định đi xem nhà, em đi cùng không? Có gì anh đèo em về nhà cho" 

Jeongin nghe vậy thì thấy còn gì bằng khi được đi quá giang miễn phí nữa, mà cũng may là em cũng biết đường đến chỗ nhà mà anh Changbin đang tìm nên Changbin chả cần định vị nữa mà theo sự chỉ dẫn của Jeongin thôi.

Đến nơi rồi, khu này vắng tại ít người ở, nhưng được cái là nhà đẹp. Căn nào căn nấy hiện đại mà tiện nghi nữa, vừa ý của Changbin nhưng cái quan trọng nhất là cách công ty cậu không quá xa. Xuống xe, Changbin thấy có người đứng đó, cậu thầm nghĩ đấy là người bên môi giới họ đến tư vấn cho mình. Quả nhiên đúng như suy đoán của Changbin, người môi giới đi đến chào hỏi và bắt tay với Changbin, rồi người ta dẫn cậu vào trong nhà.

Bên trong nội thất các thứ khá là tiện nghi, không gian thoải mái rộng rãi. Changbin ưng căn nhà này rồi, người môi giới đưa ra bản thiết kế và hỏi ý kiến của cậu xem có muốn thay đổi gì không. Nhưng căn nhà như này là quá hoàn hảo đối với Changbin rồi, Jeongin cũng đi xung quanh lục lọi rồi lại ngồi phịch xuống sofa. 

"Mà anh gì ơi, người chủ cũ không cầm hết nội thất đi hả anh" - Jeongin tò mò hỏi.

"À không, nội thất này là của kiến trúc sư thiết kế rồi bỏ tiền vào đây nên căn nhà mới có giá thành khá là cao" 

Changbin nghe vậy thì khá bất ngờ, tại sao lại có kiến trúc sư nào dư tiền đến mức độ mà sắm cho nguyên căn nhà to đùng như vậy hết nội thất cơ chứ. Mà giá thành ở đây cũng cao hơn so với mấy chỗ khác cũng phải thôi, nhưng mà ít ra còn có ga ra và sân để cậu để ô tô. Trước kia ở nhà cũ, Changbin muốn gửi xe thì phải gửi ở bãi đỗ xe mà phí dịch vụ thì cao nên toàn phải để nhờ ở nhà chủ nhà. Giờ mà ở căn nhà này thì không phải lo lắng về việc gửi xe rồi! 

"Vậy anh có chốt căn nhà này không anh Changbin? Nếu anh chốt thì..." 

"Được, tôi chốt căn nhà này!" - Changbin không để cho người môi giới nói hết câu thì đã đồng ý chốt ngay căn nhà này. Đến Jeongin đi cùng cũng bất ngờ, bình thường nếu như Changbin quyết định cái gì thì cũng sẽ nghĩ ngợi khá là lâu nhưng sao hôm nay ông anh quyết định nhanh vậy? 

Hai bên ký hết hợp đồng xong, rồi thanh toán đủ kiểu thì Changbin cũng tiễn người môi giới ra về. 

"Giờ căn nhà này là của anh rồi nhé anh Changbin, anh cứ chuyển đồ về đây thoải mái nhé!" - Người môi giới bắt tay chào tạm biệt Changbin và Jeongin, Changbin gật gù đầu rồi hỏi tiếp.

"Cho tôi hỏi chút là... Vị kiến trúc sư nào đã chi ra số tiền để mua đồ nội thất này cho căn nhà thế ạ?" 

"À kiến trúc sư ấy là Bangchan, anh ấy sống ngay đây luôn, ngay cạnh nhà anh đó anh Changbin. Anh Bangchan cũng là người thiết kế ra căn nhà này" - Nói xong người môi giới cũng ra về.

Changbin nghe xong thì trong đầu ghi nhớ cái tên Bangchan, rồi đứng đờ người ra một lúc vì trong đầu có vô số câu hỏi cần trả lời. 

"Anh Bin ơi, đèo em về. Tối rồi" 

"Ừ đây, anh đèo em về đây. Có gì tắm rửa ăn cơm xong qua phụ anh dọn hành lý nhé" 

Jeongin gật gù đồng ý rồi leo lên xe Changbin đi về

------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro