Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Chết tiệt!' Pep kêu lên, vung chân đá vào cái gương dài trên tường rồi lại ngay lập tức hoảng sợ khi thấy nó lung lay trên tường, cố gắng cố định lại vị trí. Bằng một cách thần kì nào đó thì nó đã không vỡ, nhưng sự lắc lư của nó đã làm rung cây nạng đang chống vào của Leo, và cuối cùng thì nó cũng đã làm đổ một chiếc bình và điều này đã kết thúc với việc vỡ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chồng hắn từ một căn phòng khác hét vọng ra và Pep nhăn mặt chuẩn bị cho một cuộc cãi vã. Hắn không sợ Leo mắng mình, mà là bởi những gì hắn nhận được từ lời mắng mỏ của chàng trai lúc này có thể khiến hắn bùng nổ.

Hắn đã không ngủ suốt một tuần. Hắn ta đã ngấu nghiến toàn bộ đồ ăn vặt dự trữ bị cấm của Leo trong vòng một giờ liền vì căng thẳng, điều khiến cho dạ dày hắn đau thắt khó chịu. Hắn túa mồ hôi như đàn bà mãn kinh, phải thay liền ba chiếc áo sơ mi trắng vì vết ố. Mọi tin nhắn được gửi đến điện thoại hắn đều khiến tim hắn nhảy dựng lên vì lo sợ rằng có cầu thủ nào của hắn nói rằng họ đã bị ốm hoặc bị thương. Chó của họ đã cố gắng ngâm mình trong bùn khi họ dẫn nó đi dạo vào buổi sáng. Hắn không thể tìm thấy đôi giày thoải mái của mình. Hắn phát hiện một viết rách trên chiếc áo vest may mắn của mình mà hiện Leo đang loay hoay khâu lại nó trong phòng khách. Hắn hy vọng rằng ngày địa ngục, đau khổ trong luyện ngục là để bù đắp cho phần thưởng mà hắn ta sẽ nhận được trong vài giờ nữa, để làm cho nó trở nên ngọt ngào hơn; sẽ không phản ánh trận chung kết sẽ diễn ra như thế nào.

'Không có gì, không có gì!' Hắn hét lên, nhưng đã quá muộn. Hắn quay lại và thấy Leo đang ngó đầu qua cánh cửa. Hắn nhìn cậu xem xét thiệt hại do sự bộc phát của mình dưới cái nhìn trung tính, và sau đó đôi mắt của hai người đàn ông khóa chặt lấy nhau, người Argentina nhìn sâu vào thâm tâm hắn ta như thể hắn vừa sát hại Hulk vậy. Cậu nhướng mày.

'Không có gì?' 

'Không sao cả, nó chỉ là một cái bình thôi.'

Leo thở dài, tựa mình lên những món nội thất khác nhau, đi đến hiện trường. Cậu tựa người vào chiếc tủ đựng đồ cạnh món nội thất bị vỡ, xoa cằm.

'Để mất nó trong vài giây,' Pep lầm bầm, cảm thấy không thoải mái vì sự im lặng, 'Anh sẽ dọn lại sau.'

'Không, không sao đâu, em sẽ dọn lại nó.'

"Anh không muốn em làm mình bị thương đâu."

Leo quay lại nhìn hắn, và rên rỉ quá mức. 'Chúng ta đã nói qua chuyện này bao nhiêu lần rồi? Chỉ bởi vì em không thể chơi ở đẳng cấp cao nhất không có nghĩa là em tàn tật hay gì.'

'Em chẳng thể chơi ở bất kì cấp độ nào,' Pep lẩm bẩm, ngay lập tức hối hận khi thấy mắt chồng tối sầm. Leo lắc đầu và bắt đầu khập khiễng bước. Pep nắm lấy cánh tay cậu.

'Khoan,' Hắn bắt đầu, 'Anh không có ý vậy. Ý anh là...kính. Anh không muốn em bị cắt vào tay' Leo ậm ừ, rõ ràng là chẳng bị thuyết phục. 'Anh phát hoảng,' Pep tiếp tục, 'mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, tối nay chúng ta có thể thua, và anh không thể," hắn kéo mảnh vải quanh cổ mình, "Anh không thể thắt cà vạt chết tiệt của mình được. '

Leo nhìn hắn, có vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết. Pep nghĩ rằng lời nói của mình có thể đã gây ra một số tổn thương vĩnh viễn, nhưng sau đó cầu thủ người Argentina đã bật cười.

'Cái gì?' Pep hỏi, không thể giữ được nụ cười hiện trên khuôn mặt.

"Không có gì, không có gì," chàng trai trẻ tuổi nói giữa tiếng cười khúc khích, "Em không thể tin được anh. Anh đúng là một đứa bé.'

Pep vỗ nhẹ vào vai cậu. 'Đừng xấu tính và giúp đỡ ông già của em, được chứ?'

Leo lắc đầu, tiếng cười của cậu dần tắt đi. Cậu đặt tay lên vai Pep, buộc hắn phải đối mặt trực diện với mình và để ngón tay sử dụng chiếc cà vạt.

'Đừng nói là "ông già của em," nghe như thể anh là bố em hay gì đó vậy. Nghe kì lắm."

'Anh đủ tuổi để làm bố của em.'

'Tối qua anh không nghĩ thế phải không?'

Pep cười thầm. Hắn tập trung vào những ngón tay của Leo đang thắt cà vạt, rồi đến cái lưỡi đang hơi thè ra một cách tập trung, giống như hắn vẫn thường làm, rồi đến mái tóc mềm mại. Chàng trai nhỏ con hơn đặt tay lên ngực anh, vỗ nhẹ hai lần, và nói 'xong rồi' rồi mỉm cười nhìn lên.

Pep nắm lấy cằm cậu, nâng đầu cậu lên và hôn cậu. Hắn để tay mình di chuyển dọc theo thân cậu, đến vòng eo nhỏ nhắn, rồi xuống mông, hôn sâu hơn, cho đến khi—

'Dừng, dừng lại,' Leo đột ngột nói, lùi lại, "để sau nhé. Coi như một phần thưởng.'

Pep thấy mình đang nắm chặt áo của cầu thủ người Argentina, chưa sẵn sàng buông ra, 'và nếu anh thua thì sao?'

Leo hôn vào má hắn. 'Như một sự an ủi,' cậu nói, bước ra khỏi phòng. Sau khi thở dài, Pep đi theo cậu.

'Em có xoay sở được với cái áo không đó?' Hắn hỏi, bước vào phòng khách.

'Được, tất cả đã xong.'

'Tuyệt vời, cảm ơn em, em đúng là cứu tinh. Anh phải đi đến đấy trong vài phút nữa. Em có chắc là em ổn khi tự đi đến đó không?'

Leo nhìn hắn với ánh mắt thất vọng giống như vài phút trước. 'Pep, em có thể tự chăm sóc bản thân mình mà. Em có thể tự mình lên chiếc ô tô và ra khỏi đó.'

'Anh biết, anh biết, chỉ là...'

'Đừng lo lắng về em nữa. Hãy lo về việc mang về một UCL khác. Được chứ?'

'Rồi rồi. Được thôi.'

Hắn bước tới chiếc ghế dài nơi đặt chiếc áo đã khâu. Hắn mặc bộ đồ vào và nới lỏng cà vạt, thở hổn hển vì sức nóng do bộ quần áo thêm vào. Hắn nhắm mắt lại trong một giây. Hắn ước gì mình đã nghĩ ra một nghi thức gì đó trước trận đấu, điều gì đó có thể mang lại cho hắn sự thoải mái. Tất cả những gì hắn mắc kẹt là một chiếc áo được vá lại.

Hắn nhìn đồng hồ của mình. Chẳng có cách nàp để khiến hắn đến kịp lúc cả.

'Anh có điện thoại chưa?'

'Rồi.'

'Chìa khóa?'

'Rồi.'

'Ví? Sổ tay? Túi? Huy hiệu?'

'Rồi, rồi...'

'Đồ ăn vặt khẩn cấp?'

'Leo,' Hắn nói, 'giờ em mới đang là người hoảng loạn đấy, tình yêu'

'Em chỉ không muốn anh gọi cho em trong hoảng loạn khi em rời đi thôi.'

Pep bước ra hành lang và bắt đầu xỏ giày vào (đôi giày không thoải mái), vắt lưng qua vai và vớ lấy tay nắm cửa.

'Khoan đã!' Hắn nghe thấy tiếng chồng mình kêu lên. Hắn nhìn cậu bước vào tiền sảnh, chậm rãi, đưa tay dọc tường. Pep vẫn chưa quen với điều này dù đã hai năm trôi qua. Hắn không nghĩ mình có thể quen được với điều này.

Khi hắn mơ về Leo, hắn sẽ mơ về một cậu bé, chưa đầy hai mươi, chạy quanh đồng cỏ, không thể dừng lại. Hắn ta sẽ tưởng tượng một người thực sự bắt đầu nhảy lên vì phấn khích. Một người có năng lượng mà không thể giữ cậu ấy ở một nơi.

Trước mắt hắn là hình ảnh mơ hồ về người đó. Mệt mỏi, xanh xao hơn thường vì không được tiếp xúc thường xuyên với ánh nắng mặt trời trên sân, gầy đi vì mất những khối cơ, với một vết xước ở một bên và tất nhiên là khập khiễng, giống như một lời nhắc nhở liên tục vậy.

Nó đã kết thúc hai năm trước. Mọi thứ. Nó trùng hợp với thời điểm bắt đầu mối quan hệ của họ, cuối cùng đoàn tụ tại Manchester, với hy vọng giành được một UCL khác cùng nhau.. Sau đó, pha tắc bóng đã xảy ra.

Nó vô tội. Gần như buồn cười đến ngu ngốc. Sự nghiệp của cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử môn thể thao này, thống trị một giải đấu hàng đầu trong câu lạc bộ tốt nhất thế giới, với bạn trai là huấn luyện viên đã bị cắt đứt bởi một tai nạn ngu ngốc trong quá trình tập luyện.

Pep sẽ luôn nhớ cảnh đó. Thực ra, hắn không nghĩ mình có thể quên nó- một cách làm cổ điển, vô hại là chia cầu thủ thành hai đội, với mọi cảnh báo thông thường về việc chơi thô bạo. Nó thực sự chẳng phải là một pha tắc bóng, chỉ là mọi người ở sai vị trí, không đúng lúc: Leo nhận được quả bóng, lao đi với nó trong chuyển động đột ngột bùng nổ, mắt cậu ấy chỉ tập trung vào vật thể dưới chân mình; Sự khó lường trong đòn tấn công của cậu đã khiến mọi người mất cảnh giác, và cậu đã va chạm trực diện với Julian (người từng cùng đội với cậu ấy), và mất thăng bằng, ngã trên tay cậu ta. Đằng sau cậu, Erling vụng về (người cũng đã ở trong đội của cậu ấy) đã không thể ngăn mình kịp lúc và vấp phải Leo, cầu thủ người Na Uy bắt đầu đầu gối của cậu ta vào phần lưng đang cúi xuống của Leo, cũng ngã nhào và kéo Juli xuống theo cậu ta.

Lúc đó Pep đã cười. Hắn sẽ chẳng bao giờ quên mình đã cười.

Xét về mọi mặt thì nó thật buồn cười. Họ trông giống như một đám trẻ con thiếu ý thức không gian vậy, bị vướng vào mớ lằn ranh, chồng chéo lên nhau như thể họ đang chơi một trò twister* rất chi là kịch tính. Julian đã thoát ra trước, lăn đi và cười khi nằm trên cỏ. Sau đó Erling đã đẩy mình ra khỏi Leo bằng khuỷu tay, mặt đỏ như ngọc lục bảo vậy, hai tay cậu ta ở trên người người nhỏ hơn và lẩm bẩm xin lỗi bằng mọi ngôn ngữ cậu ta biết.

*nó là cái trò này nè=))

Pep từ từ bước tới chỗ họ, tay đút túi, vẫn cười thầm một mình. Nhưng Leo không đứng dậy. Khi ông đến chỗ họ, và ông thấy người yêu của mình thọc tay vào cỏ, gần như cào cấu nó. Sau đó Erling nhìn huấn luyện viên với biểu cảm kinh hãi nhất trong cuộc đời và toàn bộ mặt đất dịch chuyển từ dưới chân Pep, và hắn không nghĩ rằng mình rằng từng chạy nhanh như vậy trong đời. Khi hắn đến gần chỗ họ, hắn đã gần như ngã đè lên người Argentina, và không hề quan tâm lý do là gì, hắn đã ngay lập tức nắm lấy vai Leo, và xoay cậu lại để nằm trên đùi mình, điều đó khiến chàng trai nhỏ bé phát ra âm thanh thảm thiết nhất mà Pep từng nghe, tiếng nửa kêu, the thé, giống như một con vật bị thương vậy. Điều đó cũng đã in sâu trong tâm trí của Pep.

Các bác sĩ đã nói rằng đó là thoát vị đĩa đệm do chấn thương. Ở tuổi của anh ấy, điều đó có nghĩa là lời tạm biệt. Ở tuổi của anh ấy, điều đó có nghĩa là phải tập vật lý trị liệu cường độ cao và kéo dài trong sáu tháng tới chỉ để giúp anh ấy có thể đứng vững trở lại. Ở tuổi của anh ấy, điều đó có nghĩa là phải chống nạng và dùng thuốc giảm đau trong suốt quãng đời còn lại.

Có đôi khi, Pep tự hỏi, nhìn chằm chằm lên trần nhà trong bóng tối khi chồng hắn ngáy khe khẽ bên cạnh, liệu việc hắn di chuyển Leo vào lòng mình lúc đó có khiến mọi chuyện trở nên rối ren hơn không.

Họ đã quyết định giấu kín chi tiết với báo chí. Đó chỉ là một tai nạn thôi, nhưng với sự nổi tiếng và những người hâm mộ trung thành đến mức đáng sợ của anh ấy, Erling sẽ bị đổ tội mất. Vì vậy, họ đã giữ nó trong mơ hồ. Đó là yêu cầu của Leo.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro