Scene 1: Biệt thự Oletus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đồ dị hợm!

-Đồ ghê tởm!

-Đi làm bạn với lũ búp bê của mày đi.

-Chạy đi! Không nó sẽ biến chúng ta thành búp bê đấy!

Đó là tất cả những gì mà cô bé nghe thấy, ôm con búp bê tự làm trên tay nước mắt cứ liên tục rơi xuống sàn. Rốt cuộc, cô đã làm gì sai? Cô chỉ làm những thứ mình thích thôi mà, tại sao lại đối xử với cô như thế?

-Tại sao tao lại sinh ra một đứa như mày chứ?- Mẹ

-Mau vứt hết đống rác rượi đó đi!- Bố

-Chị thật là lập dị, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi với búp bê?- Em gái

Đến gia đình cũng quay lưng lại với cô, họ nghĩ rằng họ sinh ra một đứa quái dị chứ không phải là con họ chỉ có đứa em gái của cô là được nhận tình yêu thương của cha mẹ. Con tim như bị xé thành hàng trăm mảnh, dần dần thời gian trôi qua thứ cô gọi là cảm xúc đã biến mất rồi trở nên vô cảm.

Nhiều năm trôi qua, cô sống mà không hề có cảm xúc cô không còn cảm nhận được gì nữa, bị đau cũng không cảm thấy gì, người thân mất cũng không rơi nước mắt, dù mất đi thứ gì cô cũng không thấy buồn. Vào một ngày nọ, gia đình cô đã nợ một tổ chức rất nhiều tiền, họ đều phải trả giá bằng mạng sống trong lúc vật lộn với khó khăn, một bức thư được gửi tới cho cô kèm với một cái vali, trong thư ghi:

"Kính gửi quý cô Julia và gia đình

Khi tôi nghe tin rằng gia đình cô gặp khó khăn, nên tôi gửi số tiền coi như là tiền mua cô Julia, với số tiền này gia đình có thể thoát nợ. Còn cô Julia sẽ trở thành người thừa kế của biệt thự Oletus.

Tôi biết rằng nghe có vẻ vô lý, nhưng chủ biệt thự đã biến mất không một cách bí ẩn và không có người thừa kế, vậy nên cô là người thích hợp nhất để trở thành người thừa kế.

Tôi mong cô có thể phản hồi sớm,

Từ Người quản lý tài sản,

Miss Nightingale"

Bố mẹ cô hì hục mở chiếc va li ra bên trong có rất nhiều tiền, bọn họ nhìn nhau rồi quay về phía cô mỉm cười một cách giả tạo:

-Con gái à, mau đi chuẩn bị đồ rồi chuyển tới biệt thự Oletus đi- Mẹ

-Để ta đi bắt taxi cho con, mau đi đi- Bố

Cô biết mà, cô đối với họ là cái gai trong mắt, họ không muốn cô ở đây càng không muốn cô là một phần trong cuộc sống của họ. Một lúc sau, taxi đã đỗ trước cửa bố cô nhanh chóng đem hết đồ đạc lên xe, ngồi bên trong cô nhìn ra ngoài cửa thấy họ đang vẫy chào cô, gương mặt họ đã chứng minh rằng họ đã vứt bỏ một phần gánh nặng đi. Nhưng không sao, cảm xúc đã biến mất từ lâu rồi nên cô chẳng cảm thấy buồn nữa.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tối dần, chiếc xe đỗ trước một cánh rừng, Julia lấy đồ đạc xuống thì tài xế nói:

-Cứ đi bộ theo đường mòn là tới nơi ma ám đó, chúc may mắn!

Nói xong tài xế đạp ga phóng xe đi nhanh, kéo chiếc vali đi vào khu rừng theo lối đường mòn nhưng không hiểu sao càng đi sâu hơn thì sương mù dày đặc hơn, bầu trời bắt đầu lóe sáng lên báo hiệu trời sắp mưa. Cô đột nhiên dừng lại vì đường mòn đã không còn nữa mà phía trước là sương mù, bây giờ quay lại thì hơi bất tiện đã tới đây rồi thì cô phải đi tiếp.

Những giọt mưa rơi xuống, cũng là lúc cô dừng trước một cái cổng sắt, đẩy mạnh chiếc cửa sắt kêu két chói tai. Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt hơn, nhanh chóng chạy vào bên trong để tránh mưa, dừng trước cửa chính cô vặn chiếc nắm cửa nhẹ nhàng.

Bên trong tối thui, có một cây nến ở bên cạnh may mà cô mang theo một chiếc bật lửa, thắp cây nến lên cũng chỉ được một chút ánh sáng. Cầm cây nến lên, cô khám phá biệt thự và có điều khiến cô thắc mắc tại sao một nơi tồi tàn không có người ở này lại có thể gửi bức thư tới cho cô? Rốt cuộc có điều gì đó không bình thường ở đây.

Mở căn phòng cuối cùng cô thấy bên trong giống phòng khách, chứa một cây đàn piano gần đó có một cái cầu thang, ghế lớn cũ, gương đã vỡ, lò sưởi và tranh. Đặt vali đồ xuống đất, cô lại gần chiếc lò sưởi ở bên cạnh có mấy khúc gỗ hơi ẩm nhưng vẫn dùng được. Một lúc sau, đẩy chiếc ghế lớn lại gần lò sưởi cũng may là có tấm vải dày, choàng lên người cô ngồi co ro nhìn lò sưởi và nhắm mắt lúc nào không hay.









*Cộp cộp*

Đôi mắt bất ngờ mở ra, cô nhìn lò sưởi đã tẳt đi từ lúc nào.

*Cộp cộp cộp*

Tiếng vọng từ ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một con chim màu vàng đeo một chiếc mặt nạ mạ vàng kì quặc đang gõ mỏ bên ngoài. Mở cửa sổ, con chim bay vào lòng cô, bộ lông của nó ướt sũng vì trời mưa. Cô lại thắp lửa lò sưởi lấy trong vali một chiếc khăn khô để lau cho con chim, bụng cô đột nhiên kêu lên vì đói, liền lấy ra một hộp bánh quy nhưng khi mở thì bên trong chỉ còn đúng có một cái.

Chắc là đứa em gái của cô đã ăn gần hết chúng thì mới đưa cho cô, đúng là một đứa em ngoan ngoãn mà, chưa kể cô rời khỏi nhà từ lúc trưa đến giờ chưa được ăn gì. Nhìn con chim, cô liền bẻ từng miếng nhỏ để cho nó ăn mặc dù biết bản thân rất đói.

Con chim ăn hết cái bánh, cô liền đặt con chim lên bàn cạnh lò sưởi quấn cho nó một cái khăn khô khác rồi vuốt ve nhẹ nhàng đầu nó:

-Đúng là một con chim ngoan, mi hãy nghỉ ngơi đi nhé.

Bụng của cô lại kêu lên to hơn, cô ngồi trên ghế co người lại ôm chặt lấy cái bụng rỗng. Đôi mắt dần dần nhắm lại, miệng lẩm bẩm:

-Mình chỉ cần ngủ là được thôi, ngủ sẽ mau chóng quên đi cơn đói. Khi ngủ và mình mơ là mở mắt ra, trước mặt mình sẽ là một khay thức ăn gồm có hai quả trứng ốp, hai lát xông khói, bánh vuông chín đều, bên cạnh là một bát salat với sốt mayo, còn đồ uống thì là một cốc trà sữa nóng hổi..........

*Cộc cộc*

Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cô bừng tỉnh, có lẽ đó là người quản lý. Mở hé cửa ra cô không thấy ai, nhưng mùi thơm từ phía dưới, nhìn xuống cô thấy một khay thức ăn chúng bao gồm những món mà cô đã nói từ lúc nãy. Thò đầu ra nhìn hai bên không thấy ai, cô nhanh chóng lấy khay thức ăn mang vào bên trong để thưởng thức.

Cắn hai miếng trứng rồi ăn tiếp bánh mì kẹp với xông khói, tiếp đó ăn bát salat mát lạnh và cuối cùng là uống một cốc trà sữa nóng hổi. Đây là lần đầu tiên, cô được ăn những món ăn còn nóng, khi còn ở nhà, gia đình cô chỉ cho cô ăn những món ăn thừa và nguội lạnh, cô chưa từng ăn món ăn nóng nào.

*Cộc cộc*

Lại một tiếng gõ cửa nữa, cô nghĩ chắc là người quản lý nhưng không vẫn không có ai. Mà chỉ có một chiếc váy ngủ được gập một cách gọn gàng buộc xung quanh là một sợi chỉ đỏ, nhặt quần áo lên cô đi theo sợi chỉ đỏ, nó dẫn cô tới một căn phòng.

Bước vào bên trong đó là phòng tắm rất rộng, cô xả nước nóng vào và cởi hết quần áo ra để lộ cơ thể từ trên xuống không bình thường, nó chằng chịt vết sẹo. Bước vào bồn tắm, nước nóng khiến cơ thể lạnh do mưa dần ấm lên.

Mặc chiếc váy ngủ, trở lại căn phòng và điều khiến cô thấy kì lạ, có một cái giường cỡ hoàng gia được đặt đối diện với chiếc đàn trong khi lúc nãy nó không hề có ở đó. Lần đầu tiên, cô được nằm trên chiếc giường vừa mềm vừa ấm áp, vì cô toàn ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo còn chiếc giường thì chỉ có một cái dành cho đứa em.

Đôi mắt cô dần dần nhắm lại vì sự êm ái của chiếc giường và chìm vào giấc ngủ sâu.

Con chim bay bên cạnh chiếc giường rồi liền biến thành một quý cô, đeo một chiếc mặt nạ mạ vàng có 5 chiếc lông đen dài, mặc một chiếc đầm đen có hai cái cánh vàng ở hai bên. Lại gần Julia đang ngủ say, liền đắp chăn lên cho cô rồi vuốt ve gương mặt:

-Vậy là cô đã chấp nhận, còn trẻ quá mà phải sống một cuộc sống đầy đau khổ đến vậy. Nhưng hãy yên tâm, vì cô sẽ là chủ nhân mới của nơi này, người nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Cho nên, hãy nghỉ ngơi và khi cô thức dậy, cô sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.

Nói xong, quý cô liền biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#identityv