Chương 7: ĐIỂM TỐT CỦA IDOL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Hôm nay là ngày 24/9/2014, tôi đã có một buổi tối thật vui và một giấc ngủ thật ngon.

Nguyên nhân vì sao á?

Bởi vì ban chiều idol mới gọi điện thoại nói chuyện với tôi kìa!

Mặc dù chỉ là để 'đừng gọi tao là idol nữa' và chẳng thấy có câu 'an ủi' nào về việc xảy ra trước đó, nhưng mà không sao, idol gọi điện cho tôi là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Vì thế lại là một...

Hôm nay ngày 26/9/2014, tôi quyết định đi học sớm để xem idol tập thể dục nhịp điệu!

Ai... chắc chắn sẽ là một tiết mục vô cùng hấp dẫn đây!

Lúc tôi đến trường cũng là lúc idol vào tiết học. Thế nhưng mà, tôi lại bị hớ rồi, hôm nay lớp idol không học thể dục nhịp điệu mà học bóng chuyền. Tôi mong chờ là thế cơ...

Nhưng thôi! Không sao, để xem tài năng bóng chuyền của idol như thế nào cũng được. Vì thế tôi tìm một vị trí ghế đá ngồi, sao cho tôi nhìn thấy idol mà idol không nhìn thấy tôi, rồi ngồi đó yên lặng quan sát. Lớp idol mới phân chia vị trí đánh bóng chuyền giữa nam và nữ xong thì tôi thấy từ phía cổng, nhỏ Anh Thuy bước vô.

Ờ ha, hình như hôm nay lớp nhỏ Thuy cũng có tiết thể dục, cùng tiết với lớp tôi nữa thì phải. Nhưng mà, lớp nó học tới tiết sau cơ mà? Mới bây giờ nó đến làm gì vậy?

Tôi ngán ngẩm lắm, nhưng không thể trách tôi được, không phải tôi không thiện chí, mà là nếu nó đến, xác suất 'bại lộ hành tung' của tôi là tới 99% lận nha!

Đúng như tôi đoán, nó thấy tôi thì chạy tới liền. Thực tình, ngồi ghế đá ngay cổng trường bắt mắt thiệt đó. Nó vừa đi tới vừa hỏi tôi:

"Ủa, Huyền, sao bữa nay tới sớm vậy?"

Tôi cười lại với nó:

"Ừm, không phải mày cũng tới sớm đó sao."

"Tao thì ba chở đi nên tới sớm."

"Ừm, ngồi đi!"_ Nó thì giải thích, nhưng tôi làm sao có thể giải thích đây, không thể nói 'Tao muốn ngắm idol nên tới sớm' được, ừm thôi cho xong.

Nhỏ Thuy ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó tôi nói chuyện vu vơ với nó suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Thú thật, tôi nào có không thích nói chuyện với bạn bè, ngược lại tôi còn rất thích nói chuyện nữa cơ, nhưng mà... là trong tình huống này thì không được! Tôi thật ngán, vừa không ngắm được idol, vừa phải nghe nhỏ Thuy nói bô bô, chán chết được. Nhưng mà không lẽ lại đi nói với nhỏ Thuy 'Idol tao ở bên kia, tao muốn ngắm nó thôi, không muốn nói chuyện với mày!' a? Không được, rạn nứt tình cảm quá...

Tôi đang buồn bực, bỗng nghe nhỏ Thuy nói:

"Ê, bữa nay idol của mày cũng học thể dục, nó bên kia kìa, qua đó đi!"

A!_ Lòng tôi thầm reo lên một tiếng_ Sao con nhỏ này hiểu ý tôi dữ vậy ta?_ Nhắc tới idol là mắt tôi bừng sáng rực rỡ như có cách mạng chiếu sáng liền nha! Tôi muốn gật đầu, muốn gật đầu quá! Nhưng mà... từ từ, phải bình tĩnh. Tuy tôi rất muốn chạy đến kia xem idol đánh bóng chuyền, nhưng mà phải nghĩ đến hậu quả nha! Tôi dù gì cũng chỉ là một 'fan hâm mộ' bình thường thôi, nếu cứ tí ta tí tửng chạy lại dùng ánh mắt 'long lanh' để 'thắm thiết' chiêm ngưỡng hình tượng của idol thì sẽ quá lộ liễu đi. Mà đã lộ liễu thì sao? Thì idol sẽ cảm thấy ngại. Chưa kể đến có thể idol còn cảm thấy bị làm phiền, rồi không muốn nói chuyện với tôi, không muốn nhìn mặt tôi nữa thì làm thế nào...

"Đi mày!"

"Hả?"_ Nghe tiếng gọi, tôi định thần lại, thì ra nhỏ Thuy đã đứng lên thúc giục tôi từ khi nào. Nhanh chóng, tôi nói:

"Không, ở đây nói chuyện cũng được, đi đâu nữa."

Mà nhỏ Thuy nghe xong phớt lờ, quay phắt lại vẫy vẫy tay với ai từ đằng xa. Tôi nhoài người nhòm ra thử thì...

Trời ơi, nhỏ Hạnh!_ Tim tôi giật thót, nhảy trong lồng ngực bum bum. Tiếp theo tôi mau chóng né qua một bên nhằm 'ẩn núp' sau bóng cây to.

Tôi ngồi đây là để cố tình tránh cho idol thấy rồi cơ mà!

Nhỏ Thuy vẫy tay xong với nhỏ Hạnh, quả nhiên 'lôi' tôi ra 'ánh sáng', nó chỉ tay về phía tôi, nói khẩu hình miệng.

"..."

Nói cái gì tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết bây giờ 'hành tung' của tôi bị bại lộ là cái chắc rồi! Nhỏ Thuy này đúng là...đồ phá hoại a!

Tôi chau mày lại, lắc đầu lia lịa ra hiệu nó đừng chỉ nữa, vậy mà càng ra hiệu nó càng hào hứng chỉ cho nhỏ Hạnh thấy tôi. Muốn chơi tôi hay sao ấy chứ...

Qua một lúc 'song phương trao đổi ý', tôi đành phải 'giơ tay chịu trói' đi ra 'vành móng ngựa' gặp 'chủ tòa' Hạnh, thực sự... tôi hận cái con nhỏ 'nguyên cáo' Anh Thuy ghê gớm!

Tôi nhìn nhỏ Hạnh, cười một cái méo xệch. Sau đó, tưng hửng chạy tới chỗ ghế đá_ nơi mà quan sát được 'toàn bộ thế trận' lớp của nhỏ Hạnh mà ngồi. Nhỏ Thuy thấy thế liền bô bô:

"Trời, từ từ chứ mày! Nó ở đó chứ có chạy đi đâu được đâu mà mày chạy dữ thế!"

Tôi nhìn nó, cười cười.

Cái này cũng không thể trách tôi được, nãy giờ tôi đã mong chờ cái giờ khắc 'thiêng liêng' này biết bao cơ chứ! Đã mong ngóng và khắc khoải biết bao! Bây giờ lỡ lộ diện rồi, xi măng cũng tự mình trét lên mặt rồi, không lẽ còn sợ nó sẽ cứng sao?

Tôi cười xong với nhỏ Thuy, đôi mắt lập tức không khách khí đảo qua chỗ nhỏ Hạnh liền. Kiểm soát nó một lượt từ đầu tới chân. Dáng người vẫn thật nhỏ nhắn, xinh ơi là xinh! Gương mặt tròn tròn, mắt sáng, đôi môi đỏ đỏ, nước da màu mật săn chắc, vừa mắt ơi là vừa mắt. Tôi cực kỳ thích là mẫu người có ngoại hình như thế này. Tôi xem một hồi cho đã mắt rồi nở một nụ cười thỏa mãn, lúc này mới nhìn vào thái độ của idol.

Tôi thấy, idol vẫn kiêu như thường lệ, vẫn dùng ánh mắt xem thường + ngạo nghễ mà nhìn tôi. Nhưng mà, lần này thì tôi không có cảm thấy ghét đâu, ngược lại, tôi cảm thấy idol của mình có khí chất tiên nhân quá ấy. Thật là cool ngầu, thích ơi là thích!

Nhưng mà sau đó, tôi lập tức sầm mặt liền.

Bởi vì sao ư? Bởi vì nói gì thì nói, 'khí chất tiên nhân lãnh ngạo' sao cũng không bì được với 'dáng dấp thiên sứ hiền hòa' đi.

Nhỏ Hạnh đáng ghét ấy sau khi vứt cho tôi cái ánh nhìn khinh khỉnh thì quay qua nói chuyện với bạn bên cạnh. Thái độ thì sao? Cười đùa nhã nhặn, thân thiện khiếp! Tôi nhìn mà thấy ghét! Dựa vào cái gì mà con nhỏ kia được idol của tôi đối xử hòa nhã như vậy? Dựa vào cái gì với tất cả bạn bè khác idol đều thân thiện còn tôi thì không? Dựa vào cái gì idol có quyền phân biệt đối xử với tôi như thế! Dựa vào cái gì?!

Tôi tức giận, thổi khí ùng ục, sau đó nghe nhỏ Thuy gọi to:

"Ê, Thảo, qua đây!"

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của nó, phát hiện nhỏ Thảo đi tới. Nhỏ Thảo vừa đi vừa nói..., nói cái gì tôi cũng không thể nghe lọt vào tai nữa, mắt tôi lập tức dán chặt lại vào idol và đầu óc tôi thì cứ quay mòng mòng bên cái cảnh cười đùa đáng nguyền rủa trước mặt. Tôi tức quá!

Idol đúng là đáng ghét, không thèm chú ý tới tôi!

Chợt, tôi thấy idol nhìn sang hướng tôi ngoắc ngoắc tay.

Người tôi đơ ra một chút, sau đó hiểu ý liền lập tức chạy sang chỗ idol. Là idol đang gọi tôi bằng ngôn ngữ hình thể đó.

Chắc các bạn thấy tôi ngu lắm có phải không? Người ta ngoắc ngoắc tay thì chạy lại giống như một con chó?

Về sau nghĩ lại, tôi cũng tự cảm thấy khinh bỉ bản thân vô cùng. Đúng là hạng rẻ mạt, nhưng các bạn có biết không, và idol của tôi có biết không? Tôi chỉ vì tình yêu mà bất chấp tôn nghiêm, chỉ vì idol mà không màng thể diện. Tôi yêu idol và chỉ một mình idol mới có thể làm vậy với tôi.

"Idol, có chuyện gì zạ?"_ Tôi chạy tới nơi, lập tức cười tươi như hoa mà hỏi. Idol cứ thích khinh thường người khác, vẫn cứ trưng cái mặt cực kiêu ra sai khiến tôi.

"Đi mua cho tao chai nước. Khát quá!"

"Ừm."_ Vậy mà tôi còn ừm? Ừm một cách điên tiết vì sung sướng? Phương Thanh Huyền, mày bị rửa não rồi!

Tôi với đôi mắt lấp lánh niềm vui + cái miệng cười toét tới tận mang tai, lập tức chạy đi mua nước liền. Lúc tôi chạy đi còn nghe tiếng nhỏ Thuy và nhỏ Thảo cười châm chọc:

"Hạnh, mày làm cái gì sai nó tội nó dữ vậy mày!"_ là nhỏ Thuy nói. Nhỏ Thảo thì cất tiếng với giọng khó chịu hơn:

"Huyền, mày làm cái gì vậy? Làm như cu li không bằng!"

"Trời ơi coi kìa, nhỏ Huyền nó đi mua thiệt kìa, nó điên thấy ớn luôn!"

"Nó khùng mà nói làm chi!"

Tôi nghe xong chỉ cười cười nhìn hai đưa nó. Hai đứa nó muốn nói gì cứ nói, tôi muốn làm gì cứ làm, chỉ cần đó là việc tôi muốn làm thì thôi.

Tôi đi mua nước xong, đưa cho idol uống, luôn tiện uống vài hớp luôn. Thật ra, cũng không phải là luôn tiện, chỉ là tôi thấy trên đó có dính nước miếng của idol, vì thế, muốn uống mà thôi...

Sau đó nữa, tôi tới chỗ Thuy và Thảo ngồi, ngoan ngoãn ngồi tiếp tục ngắm idol. Trong lúc ngắm, tôi mơ màng nghe nhỏ Thuy nói:

"Huyềnà, tao không biết nhỏ Hạnh nó có cái gì mà mày cuồng nó nữa. Bề ngoài nó vậythôi, mày chưa biết được những tính xấu của nó đâu!" <(b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro