ta chỉ hôn khi ta còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cái hôn của Naib luôn đến với Eli vào lúc anh không ngờ nhất. Anh chẳng nhớ tật xấu ấy bắt đầu khi nào, dù anh vẫn để Naib tự do làm điều mình muốn. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi Naib - say rượu - cùng Eli - mất tỉnh táo - cùng đè nghiến môi nhau trong cơn mê muội. Khi hôn nhau, họ không nghĩ về người còn lại, nhưng vào sáng hôm sau thay vì xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, chắc là vậy rồi, cả hai bắt đầu hôn như một thói quen. Không lí do, không phản kháng, không tiến xa hơn.

Đêm đó, hai bờ môi xa lạ chạm vào nhau, tê tái và lịm ngọt, muốn được xoa dịu nỗi lòng hai kẻ cô đơn. Môi Naib ám mùi thuốc lá và kèm theo chút hơi cay của rượu mạnh. Môi Eli vị thanh hơn vì tửu lượng yếu ớt, và vì anh ít đụng đến thuốc lá. Cả hai cuốn vào nhau, say cuồng, vỏ chai lăn lông lốc dưới sàn, chăn gối xộc xệch, và áo choàng họ vứt lung tung đâu đó ở góc phòng. Naib nghe anh nỉ non tên ai đó mà hắn đoán là nàng thơ trong lòng của người dưới thân mình. Còn Eli ngược lại không nghe hắn rên rỉ cái tên nào, nhưng cách hắn âu yếm từng đường nét cơ thể anh tựa như đang nâng niu một người phụ nữ.

Tay hắn lạnh tanh luồn dưới áo Eli, vuốt nhẹ xương sườn và sống lưng nhạy cảm. Anh không kém phần, vươn hai tay giữ lấy cổ Naib, kéo hắn vào một nụ hôn sâu, rồi ghì lấy tóc hắn để nghe một tiếng gầm bất mãn từ người lính Gurkha. Hơi thở hai bên đã có phần nặng nề. Ban đầu chỉ là hai bờ môi va vào nhau, rồi từ từ chúng dính vào nhau như nam châm. Răng hắn dày vò môi anh và ngay khi anh bật lên tiếng phàn nàn, hắn lấp đầy vòm miệng Eli. Lưỡi hắn như con rắn rình mồi, chỉ chực chờ anh mất cảnh giác liền tóm gọn lấy hơi thở của Eli và nuốt trọn. Tới khi anh không nín thở được nữa, hắn mới buông anh ra để anh thở hồng hộc như hấp hối, trước khi kéo anh vào một nụ hôn khác.

Eli mơ hồ nếm được vị máu hòa trong dịch vị, nhưng quá say để nhận ra môi mình vừa bị day nghiến đến bật máu. Cũng có thể vì hắn đã liếm sạch vết máu nơi khóe miệng nên anh tạm bỏ qua, hoặc do lần này có phần dịu dàng hơn, nhưng tay của hắn đã kéo áo Eli lên tận cổ. Trước ngực đột ngột lạnh lẽo, anh chau mày, "Đừng có làm càn."

Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng cười khùng khục, "Tất nhiên." Thế là sau đó cả hai chỉ hôn nhau, nhưng nhuốm màu dục vọng. Mười ngón tay không tự chủ cứ sờ vào phía trước phẳng lì nhưng cũng đủ khiến Eli ngại ngùng. Đầu vú của đàn ông thật ra là dấu tích phôi thai sau khi lọt lòng, đâu đó chi phối thần kinh và cũng được tính là một nguồn kích thích tình dục không ngờ tới. Không lạ gì giữa những cuộn xoắn môi lưỡi, anh lại bật lên tiếng cầu xin.

Mọi chuyện dần tệ hơn khi anh cảm nhận một bàn tay tìm xuống phía dưới, kéo toạc ra lớp vải quấn quanh eo, vuốt nhẹ lên nơi mẫn cảm giữa hai chân Eli. Anh vội kẹp chân lại, dọa đá hắn xuống giường nếu cứ tiếp tục làm việc dư thừa. Naib hóa một người điếc, môi dẫu vẫn nuốt chửng từng chút tỉnh táo còn sót lại của anh, tay vẫn ngang nhiên vuốt ve cả người anh run rẩy. 

Hôm nay là ngày lạnh kỉ lục, nhưng trong căn phòng hừng hực lửa tình này thì có là gì. Máu huyết hai gã đàn ông cuồn cuộn như bão, môi va vào nhau như phát nghiện, hai cơ thể ôm chặt nóng hổi mồ hôi. Nếu chỉ nhìn ta đã tưởng họ là nhân tình, nhưng thật ra là không. Cả hai chỉ mới gặp nhau ba lần và chỉ nói xin chào mỗi khi nói chuyện.

Và cứ như thế, mỗi lần gặp mặt, Eli lại vô tình cuốn vào một nụ hôn bất ngờ.

Có một lần họ cùng chơi chung trò chơi, khi Eli vừa thành công chạy trốn khỏi thợ săn, anh đã bị tóm gọn vào một cái ôm từ đằng sau. Hơi thở nam tính của người quen thổi vào gáy anh không khoan nhượng. Chân Eli hơi khuỵu xuống, lọt thỏm vào vòng tay của hắn. "Nai-" Chưa nói xong, hắn đã kéo anh vào một nụ hôn, tay hắn nghiêng đầu anh về sau, miệng tấn công trực diện, thẳng thắn như phong cách người lính lành nghề. Nụ hôn kết thúc bằng cú đấm bầm mắt Naib khi Eli cảm thấy một vật ấm nóng đè trên lưng mình. Ván đó cả bốn cùng thắng suýt soát vì nụ hôn trời đánh của Naib.

Nếu hôm nào đó Naib không gạ gẫm anh, môi Eli sẽ chỉ bắt được cái hôn nhẹ nhàng vội vã - như cánh chuồn lướt qua mặt nước không gợn sóng. Đó giống như một nghi thức vậy, lúc nào cũng phải làm. Bình thường môi Naib chỉ có hoặc mùi thuốc lá, hoặc rượu, hoặc máu ; hiếm khi Eli mới nếm được vị nào khác, họa chăng là vị bánh ngọt hoặc thịt nướng khoái khẩu của hắn. Anh cũng tự hỏi mình đang tìm mùi vị gì từ những cái hôn của Naib Subedar. Nhưng anh vẫn muốn tiếp tục tìm, cho đến khi hiểu ra mình thèm khát gì ở hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro