oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Prapai xuống xe, cười toe toét với đối thủ, adrenaline chảy trong huyết quản sau cuộc đua.

"Chúc may mắn lần sau?" anh ấy đề nghị.

Gear cười nhẹ với điều đó, lắc đầu. "Tao không nghĩ điều đó sẽ giúp được gì nhiều, nhưng dù sao thì tao cũng đánh giá cao nó." Pai cười, vỗ vai anh khi cả hai tiến đến chỗ các tay đua khác đang đứng.

"Cảm thấy thế nào khi phải hít khói ngay khi quay lại, P'Gear?" Art hỏi, tinh nghịch đấm vào cánh tay anh.

"Chà, đó là Prapai, vì vậy nó được mong đợi," anh nhẹ nhàng trả lời. "Không ai trong số các cậu có thể đánh bại anh ta." Có một tiếng thì thầm đồng ý với điều đó, và Pai nở một nụ cười rộng trước khi rút điện thoại ra để nhắn tin cho Sky.

Prapai
Bé cưng ♥️♥️♥️ Hoàn hảo. Bài luận của em thế nào rồi?

Anh nhìn lên từ điện thoại của mình khi ai đó vỗ vào lưng mình. Gear đặt một tay lên vai, nhướn mày nhìn anh.

"Quay lại mặt đất đi Pai," anh nói to, vẫy tay kia trước mặt.

"Xin lỗi" Prapai cười trừ. "Em đã bỏ lỡ điều gì?"

Gear giải thích: "Chỉ nói về bữa tiệc, và ai sẽ tham dự. "Rõ ràng là mày sẽ tham gia" anh ấy nói thêm như một điều hiển nhiên. Pai nghiêng đầu sang một bên, mặt hơi nhăn lại.

"Xin lỗi, P'Gear," anh lắc đầu, cười một chút trước vẻ ngạc nhiên mà anh nhận được khi đáp lại.

"Anh ấy đã không xuất hiện trong một thời gian rồi," Bomb xen vào. "P'Pai không còn làm thế nữa."

"Làm ơn đi." Gear chế giễu, nhìn Prapai để xác nhận. Pai chỉ nhún vai.

"Em không đi chơi nhiều nữa." anh đồng ý.

"Không, anh ấy chỉ chạy thẳng về nhà Sky thôi," Art thêm vào một cách trêu chọc.

"Sky?"

"Bạn trai của anh ấy." Bomb giải thích. Prapai không thể không mỉm cười khi nhắc đến Sky, không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nghe nhắc đến Sky theo cách đó.

"Bạn trai?" Giọng điệu của Gear hoàn toàn không thể tin được. "Prapai?" Mọi người khác cười nhạo điều đó, bản thân họ cũng có phản ứng tương tự.

"Em biết, em biết," Bomb đồng ý. "Nhưng đó là sự thật, anh ấy hoàn toàn bị mê hoặc."

Prapai định mở miệng để khẳng định quan điểm đó, nhưng lại bị phân tâm khi cảm thấy điện thoại của mình rung lên.

Sky
Ughhhhhhh. Nó đang cố giết em, P'Pai. 🥺 Bao giờ anh mới về nhà. 💗

Prapai không thể ngăn nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt anh ấy lúc đó, lướt ngón tay cái của anh qua biểu tượng cảm xúc trái tim mà Sky đã gửi. Anh ấy đã gửi lại một chuỗi chúng để đáp lại, sau đó gửi một chuỗi nụ hôn sau một lúc cân nhắc.

"Được rồi, mày thực sự đã thay đổi" Gear nhận xét với giọng thích thú, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Pai. Anh ấy phải thực sự là một cái gì đó, để mày ổn định.

"Em ấy còn hơn cả một thứ gì đó." Pai nhấn mạnh. "Em ấy là tất cả." Những người còn lại trong nhóm rên rỉ ầm ĩ trước điều đó, đã quá quen với việc Prapai phun ra nhưng vẫn chống lại nó. Gear trông thậm chí còn buồn cười hơn, lắc đầu lần nữa.

"Vậy thì em ấy đang làm gì với mày?" Gear hỏi, thúc khuỷu tay vào người anh. Pai chỉ cười cho qua chuyện, đập vào đầu Gear để trả đũa. "Em nghiêm túc." Gear nói thêm, mặc dù nụ cười trêu chọc của anh ấy trái ngược với lời nói của anh ấy. "Đợi cho đến khi em ấy phát hiện ra mày đã từng như thế nào."

"Em ấy đã biết." Pai khịt mũi. "Đó là cách bọn em gặp nhau."

"Tội nghiệp cậu bé đó." Gear búng vào tai anh. "Làm sao em ấy có thể tin tưởng một người như mày, hả?"

Những người còn lại trong nhóm cười khúc khích, và Prapai cũng làm theo, tự nhắc nhở bản thân rằng Gear chỉ đang đùa giỡn với anh. Nhưng anh hoàn toàn không thể ngăn được ý nghĩ rùng rợn trong đầu nói rằng lời Gear hoàn toàn có lý, cho dù anh có cố gắng đẩy nó đi như thế nào. Pai tiếp tục trò chuyện với họ cho đến lượt đua cuối cùng của anh ấy, đánh bại đối thủ của mình mà không gặp nhiều khó khăn. Anh nán lại đủ lâu để nhắn tin cho Sky rằng anh về trước khi lái xe đi nhà mà không ngoái lại nhìn.

Sky vui vẻ chào đón khi anh quay lại, hôn vài giây sau khi anh ấy bước qua cửa. Pai cười và hôn lại em, không thể ngăn nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh khi nhìn thấy nụ cười ngại ngùng của Sky. Anh không nghĩ về cuộc đua tối hôm đó, quá mải mê với Sky để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Khi họ cùng nhau leo ​​lên giường và Sky đã ngủ thiếp đi trên ngực Prapai, anh ấy nhìn xuống cậu bé, nhẹ nhàng vén tóc ra khỏi mặt. Sky trông đẹp đến nỗi trái tim anh ấy hơi nhói lên khi nhìn, và những lời nói trước đó của Gear vang vọng trong tâm trí anh ấy.

Em ấy làm sao có thể tin tưởng một người như mày?

Pai nuốt nước bọt, nụ cười ngập ngừng khi nghĩ về điều đó. Sky chắc chắn đã quen thuộc với những gì Prapai đã từng trước khi họ có mối quan hệ, nhưng biết điều đó khác với việc nhìn thấy nó. Sự cố tại bữa tiệc chắc chắn đã chứng minh điều đó. Một sự hiểu lầm đơn giản đã gần như chấm dứt mối quan hệ của họ, và tất cả chỉ vì Prapai từng là kiểu người mà Sky sẽ không thể tin tưởng. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí anh rằng Sky có thể vẫn cảm thấy như vậy, ít nhất là một chút, sâu thẳm bên trong. Lúc đó anh cảm thấy một làn sóng hoảng loạn ập đến, và cố đẩy nó xuống. Sky yêu anh, anh biết điều đó. Chỉ là...anh không chắc liệu Sky có yêu anh nhiều như anh yêu Sky hay không. Điều đó nghe có vẻ lạ, nhưng thật lòng anh không chắc liệu có ai có thể yêu ai đó nhiều như yêu Sky. Pai chắc chắn rằng mọi người đều cảm thấy như vậy khi họ yêu nhau, nhưng anh thậm chí còn chắc chắn hơn rằng anh ấy thực sự đúng về điều đó. Chiều sâu của tình cảm mà anh ấy dành cho Sky đôi khi khiến anh sợ hãi, nó quá rộng lớn và choáng ngợp.

Tâm trí anh quay cuồng với những suy nghĩ về Sky, cuối cùng cũng bắt đầu mối quan hệ của họ. Có phải anh ấy đã tấn công Sky quá nhiều? Khi họ gặp nhau, Sky không quan tâm đến việc hẹn hò với bất kỳ ai, và anh chắc chắn không quan tâm đến việc hẹn hò với Prapai. Cho đến khi... cái gì? Pai đã khiến em suy sụp, xuất hiện hết lần này đến lần khác cho đến khi Sky mệt mỏi vì chống cự? Anh nghĩ về những gì có thể xảy ra nếu Sky không khép kín như vậy, nếu cậu bé cởi mở với các mối quan hệ khi chúng đến.

Tâm trí anh ngay lập tức gợi lên những hình ảnh về kiểu người mà Sky sẽ kết thúc trong trường hợp đó. Trưởng thành, có trách nhiệm, đó là tất cả những gì anh nghĩ. Cũng không phải là một người nghiện adrenaline hay một đứa trẻ giàu có hư hỏng. Prapai nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của Sky, gương mặt không hề có sự phòng bị gì khi đang ngủ.

"Em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn" anh thì thầm, "nhưng anh quá ích kỷ để có thể từ bỏ em." Sau một nhịp, anh tiếp tục. "Anh sẽ phải trở nên tốt hơn. Anh hứa, Sky của anh" anh hơi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Sky.

Trong hai tuần tiếp theo, anh ấy đã cố gắng hết sức để làm chính xác điều đó. Anh mang hoa, thức ăn, quà tặng. Anh ấy gọi cho Sky bất cứ khi nào họ xa nhau và nhắn tin nếu không gọi được. Anh ấy hủy bỏ các cuộc họp, xa lánh bạn bè và làm việc ở nhà nhiều nhất có thể. Khi Sky gửi cho anh ấy một bài hát mới của ban nhạc mà em yêu thích, anh ấy đã mua vé buổi hòa nhạc. Khi Sky đề cập đến một khu vườn Nhật Bản mà cậu bé muốn đến vào một ngày nào đó, anh ấy đã đặt một chuyến bay. Điều này cuối cùng đã dẫn đến sự phản đối mạnh mẽ từ Sky, người (theo ý kiến ​​​​của Pai) hoàn toàn vô lý khi Pai chi tiền cho em.

Mãi cho đến khi Sky đi học về ướt sũng thì mọi chuyện mới lộ ra. Prapai quay đầu về phía cửa ngay khi nghe thấy tiếng mở. Nụ cười của anh chợt tắt khi thấy Sky ướt sũng, chạy đi lấy khăn tắm trước khi gặp Sky ở cửa.

"Em sẽ bị ốm đấy" Pai khiển trách, lấy túi của Sky và bắt đầu lau khô người cho em.

"Trời không nên mưa" Sky cáu kỉnh trả lời. "Em không có ô."

"Không sao đâu bé cưng" Prapai xoa dịu. "Anh sẽ mua cho em một chiếc xe hơi, được chứ?"

Sky chớp mắt kinh ngạc.

"Được rồi, em thực sự không thấy mối liên hệ nào ở đây cả" mất một lúc lâu để có được phản hồi.

"Nếu em có ô tô, em sẽ không thể bị mắc mưa" Prapai kiên nhẫn giải thích, mỉm cười dịu dàng với bạn trai.

"Anh sao vậy?" Sky hỏi, rõ ràng là rất thất vọng. "Em chịu đủ rồi."

Tim Prapai dường như đã ngừng đập, sự hoảng loạn bao trùm lấy anh.

"Không, em yêu, đừng," anh nài nỉ. "Đừng rời xa anh, làm ơn, anh sẽ làm bất cứ điều gì."

Một vẻ bối rối quét qua khuôn mặt của Sky.

"Cái gì? Tại sao lại..." cậu nhóc lắc đầu. "Em sẽ không rời bỏ anh đâu" anh ấy nghe có vẻ sốc, đó là một sự an ủi. Vai của Prapai chùng xuống khi anh ấy thở phào nhẹ nhõm. "Em phát chán với tất cả những món quà" Sky giải thích. "Em không biết chuyện gì đang xảy ra. Em đã chờ anh đến để nói về những chuyện này, nhưng có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra. Vì thế. Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Không có chuyện gì đâu."

"...Thật chứ."

Prapai gật đầu đáp lại, mỉm cười và cố gắng thể hiện rằng anh vẫn ổn, mọi thứ hoàn toàn ổn. Gương mặt Sky dịu lại và em đưa một tay lên mặt Pai, nhẹ nhàng vuốt ve.

"P'Pai. Anh nghĩ rằng em sẽ bỏ đi, phải không?" em hỏi, nhẹ nhàng đến mức nhòi lòng.

"Được rồi." Prapai sụp đổ khi đối mặt với một Sky nghiêm túc. "Đó không phải là vấn đề lớn" anh ấy bắt đầu. "Anh chỉ...anh muốn em cảm thấy như em đã lựa chọn đúng. Với anh."

"Điều đó là tất nhiên rồi" Sky trấn an anh ngay lập tức. "Anh luôn là sự lựa chọn đúng đắn." Ngực của Prapai bị khóa chặt lúc đó. Sky hôn nhẹ lên má anh và dẫn anh đến chiếc ghế dài, đi lùi lại để Pai có thể ôm em. Họ ngồi xuống cùng nhau, và Sky kéo một tay của Pai vào lòng, giữ nó trong tay mình. "Em có làm anh cảm thấy như—" Sky bắt đầu trước khi Prapai ngắt lời.

"KHÔNG! Tất nhiên là không," anh khẳng định chắc nịch. "Nhưng...khi chúng ta gặp nhau, em không có mối quan hệ nào. Em không muốn anh, và anh... đã làm em thất vọng. Và nếu em cởi mở với mọi thứ sớm hơn, có lẽ em đã gặp một người khác, một ai đó tốt hơn."

"Không có ai tốt hơn" Sky lướt ngón tay cái trên mu bàn tay của Pai. "Không ai tốt hơn. Và anh đã không làm em thất vọng, P'Pai. Anh đã mở ra cho em một lần nữa." Prapai nín thở khi Sky nói với anh chính xác những gì anh ấy cần nghe. "Em yêu anh, P'Pai."

"Anh cũng yêu em" Prapai có thể cảm thấy mình bắt đầu rơm rớm nước mắt. "Nhiều đến mức đôi khi nó khiến anh sợ hãi. Anh chưa bao giờ biết mình có thể yêu ai đó nhiều như vậy."

"Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không?" Sky trả lời, vuốt tóc Pai bằng bàn tay còn lại.

"Anh biết" Giọng Prapai khàn đi khi anh gật đầu đáp lại. "Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ điều đó. Vì đã nghi ngờ chúng ta."

"Không sao đâu" Sky an ủi anh. "Em sẽ luôn ở đây để nhắc nhở khi anh cần." Prapai kéo Sky dựa vào anh ta lúc đó, cần một sự gần gũi lúc này.

"Anh rất vui vì đã tìm thấy em" giọng anh bị bóp nghẹt trong vai Sky khi anh ấy nói. Sky ậm ừ đồng ý, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu anh.

"P'Pai?" em hỏi, sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

"Sao vậy bé yêu?"

"Anh sẽ không mua cho em một chiếc xe hơi."

"Nhưng-"

"Tốt!"

"...Được rồi. Không phải bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro