Chương I Xem mặt chiêu số một: Ra oai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện mình có đôi lời muốn nói.😁
Mình edit lại truyện này không phải vì cái gì cả, chỉ đơn giản là mình rất thích truyện này nên edit lại vậy thôi và chuyển ver sang couple MinWoo😁

Vì là ngôn tình chuyển sang đam mỹ nên đọc có hơi ngượng ngạo một chút và mình sẽ chỉnh sửa lại một số chỗ cho phù hợp😁.

Vào truyện nhé😁

//

Bảy giờ ba mươi phút tối gặp nhau ở quán trà Ngưng Lộ Hương. Người đón tôi là phục vụ quán, ám hiệu là: Xin hỏi anh Tống ngồi bàn nào?
Tôi tốt nghiệp đại học rồi mới nặng bốn mươi hai kilôgam, tóc chải gọn, mặc áo len kiểu rộng, quần bò, giầy thể thao, đeo ba lô.Nói thật là lúc soi gương tôi thấy mình giống học sinh cấp ba,tôi không cho rằng người tên Tống Mẫn Hạo kia ngực to không có óc,không văn hóa ấy sẽ để ý đến tôi,trừ khi anh ta thích Loli. Ý nghĩ vừa vụt qua hai cánh tay tôi nổi đầy da gà.
Chuẩn bị đi rồi mà mẹ tôi vẫn còn không yên tâm. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ đơn độc hẹn hò với một người nào cả. Mẹ dặn dò đủ thứ: " Tiểu Vũ à, trước chín giờ ba mươi phút tối con nhất định phải về nhà. Cho dù Tống Mẫn Hạo có tốt thế nào đi nữa cũng nhớ là phải về sớm."
Tôi tròn mắt cung kính nhìn mẹ, quyết định khi về phải kể tội về cái tên họ Tống kia để bố mẹ tôi từ đó đừng quá tin tưởng những đối tượng mà dì tôi giớ thiệu nữa.
Tới quán trà Ngưng Lộ Hương, nối đúng ám hiệu, tôi đi theo nhân viên phục vụ vào trong, nhìn ngang ngó dọc để tìm người tên Tống Mẫn Hạo. Ánh mắt tôi luôn chú ý tới những người cao to, trong lòng tôi chắc chắn anh ta là người cơ bắp.
"Anh Tống, người anh đợi đến rồi". Nhân viên phục vụ kính cẩn nói.
Anh Tống? Cách gọi này mới mẻ quá! Không phải gọi giám đốc Tống, Mr Tống mà gọi anh Tống? Anh ta trong giớ xã hội đen sao? Tôi đứng sững trước mặt anh ta và nhìn anh ta với vẻ mặt nai tơ, thật thà nhưng thật chất là đang dò xét anh ta từ đầu đến chân.
Chiều cao của anh ta chắc là thật, nhìn dáng anh ta ngồi chắc cũng phải cao trên một mét bảy mươi lăm. Còn về hình thức, anh ta còn cách tiêu chuẩn đẹp trai một chút xíu, người vô cùng đẹp trai trong mắt tôi có đôi mắt của Michael, nụ cười của Wonbin, còn anh ta....nhìn thì không béo, không cơ bắp, giống gì chứ? Tôi đang bận tìm từ để hình dung thì anh ta lên tiếng: "Chấn Vũ phải không, ngồi đi".
Khi tôi nhìn anh ta thì nhân viên phục vụ đứng sẵn bên đợi kéo ghế cho tôi, anh ta vừa lên tiếng là nhân viên phục vụ làm luôn, tôi liền ngồi xuống. Anh ta giống gì nhỉ? Tôi vẫn đang suy nghĩ.
"Uống trà gì?".
"Trúc diệp thanh". Dòng suy nghĩ của tôi lại bị cắt ngang lần nữa, giọng nói anh ta cũng được lắm, không eo éo như thái giám mà cũng không ồ ồ như Lỗ Trí Thâm. Trời ơi! Sao tôi lại nghĩ tới hai người này? Người trước thì không nói, còn người sau nhổ bật cả gốc cây dương liễu! Đều là tôi không tốt!
Trong bụng nhẩm bảng cửu chương, im lặng suy nghĩ, biểu hiện của tôi đảm bảo giống các cô gái ngoan ngoãn e lẹ cúi mày. Tôi tính, tôi cứ im lặng, không nói gì thì chắc chưa đến nửa tiếng thì đường ai nấy đi thôi.
Im lặng chưa được một phút thì Tống Mẫn Hạo móc điện thoại ra nói:"ừ, quán tà Ngưng Lộ Hương, vào cửa rẽ phải".
Được! Xem ra anh ta cũng đâu có để ý đến tôi, lại còn gọi bạn đến nữa. Xem mặt không hứng thú thì có thể mượn cớ có việc, đi vệ sinh, đi nghe điện thoại để chuồn. Những cách này tôi chưa dùng bao giờ nhưng hồi đại học có mấy bạn bè dùng rồi, cơ bản là giống nguyên lí chưa ăn thịt lợn nhưng đã nhìn thấy thịt lợn chạy ấy mà.
Bất giác tôi thả lỏng người, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Chấn Vũ học trung văn à?"
"Vâng".
"Mới tốt nghiệp à?"
Những lời này chẳng phải thừa thãi sao? Trước khi xem mặt dì tôi có thể quyên những thông tin cơ bản này sao? Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó là-không có gì để nói nên mới hỏi cái này.
Giọng anh ta có vẻ uể oải, giống như cốc Trúc diệp thanh trước mặt tôi, trên miệng cốc phủ một lớp sương mù, có cảm giác chán nản lười nhác. Được lắm, hay lắm! Haha! Nếu như có thể tôi chỉ muốn cười phá lên. Bây giờ chỉ đợi bạn anh ta đến là tôi sẽ lịch sự lên tiếng:" Anh có việc bận, vậy tôi về trước ".
Không đến năm phút sau, bạn anh ta, không, chính xác là các bạn của anh ta đến. Cái tên này, được lắm, đến là đến năm, sáu người liền. Nhân viên phục vụ vội vã mang trà tới. Tổng giám đốc Tống Mẫn Hạo, anh không để ý tới Chấn Vũ tôi đây nên tìm người tới để nói chuyện chứ gì. Được, được lắm!
Đang định lên tiếng cáo từ thì Tống Mẫn Hạo liền giới thiệu tôi với bạn bè anh ta khiến tôi shock nặng, :" Đây là người yêu anh, Kim Chấn Vũ".
"Chào anh Vũ", sáu bảy người đồng loạt lên tiếng chào tôi.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo bước ra từ thân phận người yêu thì lại bị hai tiếng "anh Vũ" giáng cho bản thân không còn ra người ngiwmh gì nữa, cảm giác shock đến hồn lìa khỏi xác. Anh Vũ sao tôi nghe cứ giống cách gọi ông chủ béo ị ở quán mì Trường Xuân đầu phố tây hay nhân viên mát xa chân trong phòng rửa chân ở phố Đông nhỉ? Huống hồ những người gọi tên tôi phải hơn tôi tới hai giáp!
"Đừng....gọi thế, goin Chấn Vũ được rồi". Tôi lắp bắp nói, không phải tôi muốn giả vờ dịu dàng, nhưng mà quả thực mũi tôi sắp chạm vào miệng cốc đến nơi rồi.
Bên tai tôi vang lên một tràng cười, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy tên họ Tống kia đang nghiêng ngả nói cười trong điện thoại và coi tôi như không hề tồn tại: " À, đám A Thất đều ở đâg rồi đến đi, quán trà Ngưng Lộ Hương nhé".
Cuối cùng tôi cũng tìm được cái cớ, lúc anh ta ngắt điện thoại tôi liền lên tiếng:" Anh có việc thì em xin phép về trước".
"Đợi chút anh đưa em về".
"Không cần đâu".
"Mẹ anh bảo phải nhất định đưa em về đến nhà".
Tôi chỉ còn cách là đợi anh ta và đám A Thất - gọi tôi là "anh Vũ " kia nói chuyện cho xong. Lặng lẽ uống trà, Trúc diệp thanh, một chến mát lòng, sắp về rồi, sắp nói xo g rồi... Tôi uất ức thầm nghĩ thế. Những lời mẹ tôi dặn dò trước khi đi, phải về trước chín giờ ba mươi phút giống như thánh chỉ, có đánh chết tôi cũng không giám trái lệnh.
"A, anh Tống laah lắm không gặp". Một giọng nói lanh la hr vang lên khiến trong đầu tôi hiện ngay ra hình ảnh của Vương Hi Phượng.
Theo tiếng nói và tiếng bước chân dồn tới, hai chiếc bàn tròn trước mặt biến thành ba cái, lại thêm bảy tám người nữa.
"Giới thiệu chút nhé đây là Kim Chấn Vũ là người yêu anh, đây là chị Trần, anh Trương...". Tôi tiếp tục bị Tống Mẫn Hạo hạ gục.
Chị Trần xinh đẹp, quyến rũ ngồi xuống cạnh tôi, tôi cười khan và gật đầu chào, người ta nhìn tôi rất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ, chị này nhìn cũng tầm ba mươi ,chắc không lên tiếng gọi tôi là "anh Vũ " đâu nhỉ?
Chị Trần châm một điếu thuốc, móng tay sơn đỏ giống như mắt chú thỏ non lướt qua mặt tôi. Chị ấy thốt lên một câu khiến tôi lần thứ hai trong đem nay không cách nào ngủ ngon được:" Nên gọi là anh Tống chứ nhỉ".
Tôi gục! Tôi gục lần nữa! Tôi muốn thổ huyết tươi mà gục xuống quá!
Tống Mẫn Hạo chẳng hề có ý phản đối mà chỉ khẽ mĩm cười âm thầm thừa nhận. Tôi chết chìm trong âm thanh hai chữ "anh Vũ ".
Đừng trách tôi chửi bậy thực sự là từ xưa đến giờ tôi chưa mắng ai bao giờ, chỉ âm thầm mắng trong bụng thôi, chưa nói ra bao giờ. Bây giờ tôi cũng đang mắng thầm trong bụng đây:Con bà nó! Sao chị không gọi tôi là Tường Lâm, thím Tường Lâm* đi! ( thím Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn Lễ cầu phúc của Lỗ Tấn)
Đây là lần thứ hai tôi mở miệng nói đến chữ về. Trong khi chờ đợi khoảng thời gian rỗi giữa cuộc nói chuyện của tốp người thứ nhất và tốp người thứ hai, tôi thể hiện thái độ lễ phép, gia giáo mà con cháu dòng dõi thư hương nên có mà nói:" Mọi người cứ vui vẻ, tôi xin phép về trước"
Chị Trần nhiệt tình ấn vai tôi xuống và nói:" Tôi chưa bao giờ thấy anh Tống dẫn người yêu đến, mà mới có tám giờ ba mươi phút, còn sớm mà! Anh Vũ coi thường, không nể mặt tụi này sao? ".
Tôi bước vào xã hội chưa đến mười ngày sao có thể là đối thủ của những người lăn lội giang hồ gìa đời như chị Trần đây chứ? Tôi đứng dậy đi về bỏ mặc mọi thứ nghĩa là không nể mặt chị ấy? Bao người đang nhìn tôi, tôi cười khan rồi sử dụng sự diệu dàng đã gìn giữ bao lâu nay làm ra vẻ ngoan ngoãn nói:" Mẹ em dặn phải về nhà trước chín giờ ba mươi".
Tôi đảm bảo rằng, ngồi thêm chút nữa tôi sẽ chết bởi những tiếng" anh Vũ " mà đám người này cứ mở miệng ra là gọi mất. Giọng thỏ non thế này cách xa "anh Vũ" tới hai thế hệ.
Tống Mẫn Hạo vẫn ngồi uể oải trên ghế, trước mặt bố mẹ tôi mà dám ngồi thế này,bố mẹ tôi nhất định sẽ nói:" Ngồi nghiêng ngồi ngả, như phường lưu manh". Nhanh như điện xẹt tôi đã tìm ra tính từ phù hợp với anh ta rồi. Ngoại hình của anh ta không phải đẹp trai, mà là bá đạo! Là tên lưu manh mặc vest! Cả con người anh ta đều thể hiện điều đó.
Hèn chi nhân viên phục vụ gọi anh ta là anh Tống, hèn chi cả mười người này chẳng ai bình thường. Nghe cách giới thiệu là biết, người mở cửa hàng thời trang, người vận chuyển, bà chủ quán bar, đội viên điều tra văn hóa.... Giao lưu bạn bè quá rộng, không khí xã hội quá ngột ngạt.
Không phải tôi không để ý đến anh Tống Mẫn Hạo! Thực sự là anh không hợp với phong thủy của tôi! Tôi mỉm cười và tiếp tục nói:" Không phải em không nể mặt chị Trần mà quả thật mẹ em dặn dò phải về sớm"
Có giỏi thì gọi điện cho mẹ tôi đi! Trong lòng tôi thầm nghĩ, giám làm hư hỏng con trai ngoam của mẹ tôi thì bà ấy sẽ giáo huấn cho một bài chả khác nào dạy trẻ tuổi học cả.
"Còn lâu mới đến chín giờ ba mươi, đến lúc đó anh sẽ đưa em về nhà đúng giờ". Tống Mẫn Hạo lên tiếng
Còn một tiếng nữa mới đến chín giờ ba mươi. Tôi đợi! Tôi gật đầu rồi tiếp tục uống cốc trà Trúc diệp thanh nhạt nhẽo, vô vị.
Tôi như chú cừu non lạc giữa bày sói, chỉ biết om lặng ngồi thu lu uống trà giữa đám đông. Đồng hồ điện thoại đã chỉ chín giờ hai mươi, Tống Mẫn Hạo đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè, nói gì tôi cũng không biết, nói chung là đủ loại.
Tôi nhớ lại thầy giáo dạy chính trị hồi cấp hai bị học sinh chọc cho tức giận mắng một câu:" nhẫn nại cũng có giới hạn".
Giới hạn của tôi là chín giờ ba mươi đứng dậy bước đi, tuyệt đối không quay đầu lại. Bây giờ....nể tình chú tôi muốn bước vào cơ quan của mẹ anh ta, nể tình gia quy nhà tôi nói phải nể mặt người khác, nể tình tôi đã cố gắng nhẫn nhịn được hai tiếng, tôi nhịn!
Đúng chín giờ ba mươi phts tôi chuẩn bị ra về. Chị Trần nhanh tay thấy vậy liền kéo ba lô của tôi lại liền cười và nói:"Mới có chín giờ ba mươi phút, cuộc sống về đêm vẫn chư bắt đầu, ngồi với chị một lúc đi...".
Tôi chua kịp lên tiếng thì Tống Mẫn Hạo uể oải lên tiếng:"Cậu ấy vội về nhà, nhà quản lí nghiêm lắm...".
Tôi cứ nghĩ rằng anh ta sẽ để cho tôi về ai ngờ cái miệng thối của anh ta lại thốt lên thế này:"Chú em, mau đi bật bài Về nhà của ai đấy nhỉ, bài mà chơi bằng saxophone ấy".
Bà nó chứ! Tôi lớn thế này rồi nhưng hiếm khi chửi bậy hai lần trong một ngày lắm! Tôi quyết định"thà ngọc nát còn hơn ngói lành", ức hiếp người quá đáng, thế này là xem mặt sao?Đây là gã đàn ông tốt mà dì tôi giới thiệu sao? Sắc mặt tôi trở nên lạnh băng trong giây lát. Thế nhưng ba lô của tôi bị chị Trần ném lên đùi của Tô gs Mẫn Hạo, anh ta còn lấy tay nghịch con lợn màu hồng mà tôi treo lên đó nữa chứ. Tôi thấy dù anh ta có uể oải nằm ra ghế nhưng đôi mắt lại phát sáng như đồng xu. Bộ dạng lấm la lấm lét. Lẽ nào anh ta muốn tôi phi tới giật lấy cái ba lô rồi chạy đi sao? Trước mặt bao nhiêu người ở đây tôi không làm được.
"Chấn Vũ, đừng làm chuyện mất mặt như thế. Bao nhiêu bạn bè ở đây, muộn một tí rồi anh đưa em về".
Tôi bực mình đến phì cười, những lời anh ta vừa nói...tôi và anh ga thân lắm sao? Tôi kiếm cớ về là được chứ gì? Tôi đứng dậy, chị Trần sắc sảo cũng cười và đứng lên:" Đi nào, hai chị em chúng ta cùng về".
Mười giờ ba mươi phút, cuối cùng thì tôi cũng lấy được ba lô của mình và ngồi lên chiếc xe việt dã của Tống Mẫn Hạo. Phía sau là chị Trần và hai người đàn ông nữa cũng đi cùng đường.
Tống Mẫn Hạo lái lao vút trong đêm, tốc độ nhanh như gió, hai người sau xe hét lên:" Anh Hạo đây là nooin thành đấy".
Anh ta cau mặt nói:" Không thấy có người đang vội về nhà sao?".
Ngoài ấm ức ra tôi thật sự muốn cấu chết anh ta. Ai sai? Là ai sai? Tôi xin thề là tôi sẽ không bao giờ gặp lại cái tên lưu manh họ Tống hủy hoại danh tiếng trong sạch của tôi nữa! Tôi thề đấy!
Mười phút sau xe dừng trước cổng nhà tôi, tôi nhảy xuống xe rồi cật lực dập cửa xe lại.
Phía sau vọng ra tiếng nói minh ngạc của chị Trần:"Cậu ấy sao thế?"
Sau lưng vang kên tiếng của Tống Mẫn Hạo, vừa bất lực lại đầy quan tâm:"Tính trẻ con ấy mà".
Hình như tôi và anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên, thời gian nói chuyện với nhau tổng cộng lại liệu có đến ba phút? Tôi bức súc quay lại lườm anh ta một cái và cái lườm ấy đã đổi lấy cơn ác mộng:"Mai tan ca anh tới đón em".
"Tống Mẫn Hạo, ang đừng.."
Còn chưa nói dứt câu đã bị anh ta ngắt lời;" Dì em bảo chiều mai em chỉ có một tiết, ba giờ ba mươi phút đúng không? Vậy bốn giờ anh đợi em ở cổng trường".
Nắm chặt tay, móng tay cắm cả vào da thịt!Ngày mai không có năm mươi ba người "tùy tùng" kia tôi nhất định sẽ nói với anh ta rằng, tôi không phải cốc trà của anh ta! Cái tên lưu manh không biết sấu hổ?

End chap I
2908 từ 2h47' mới viết xong 😭 mỏi tay rã rời 😞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo