Chương XIV: (Tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thái độ của anh ta giống như nói tôi thích anh ta mặt dày như vậy. Tôi tức quá, mở miệng ra chỉ muốn châm biếm anh ta một trận.

    Tống Mẫn Hạo chậm rãi nói:"" Vô tham nghiệm nhi tất chi giả, ngu dã; phất năng tất nhi cứ chi giả,  vu dã". Em không cần phải nhả từng chữ rồi dẫn trích điển tích ra để nói anh là người không có văn hóa. Anh chưa học cấp hai nhưng anh không mù văn hóa. Em học Trung văn vậy nghĩa câu này em nghe có hiểu không? Không hiểu anh sẽ nói lại một lần nữa".

     Câu này nghĩa là không qua khảo chứng mà đã đưa ra kết luận đó là việc vô cùng ngu xuẩn, lấy một việc không chính xác làm chứng cớ là lừa dối đối phương.

     Một người mười ba tuổi đi lính, có bằng tốt nghiệp tiểu học, chưa từng học cấp hai, cấp ba nhưng mở miệng ra là có thể nói được câu thế này, tôi thực sự cảm thấy ngạc nhiên.

     Có phải tôi luôn coi thường Tống Mẫn Hạo? Những gì anh ta nói có hai tầng nghĩa, không chỉ nói tôi coi thường anh ta mà còn nói tôi nhìn nhầm anh ta.

     Tôi học Trung văn, nhưng câu này bắt nguồn từ đâu tôi cũng không biết. Hơn nữa, tôi phải nghĩ mất một phút mới hiểu rõ nghĩa của câu này.

     " Sao? Sợ rồi à?". Anh ta hỏi đầy khiêu khích, rõ ràng anh ta cảm thấy tự đắc khi dùng một câu văn cổ mà có thể khến một người tốt nghiệp khoa Trung văn ngạc nhiên, thô lỗ cố ý của anh ta hôm ăn đồ Tây e rằng đã biến mất thành mây khói rồi.

    Tôi không muốn điều tra truyện của Đinh Việt nữa nhưng Tống Mẫn Hạo  không nghe. Có nghĩa là tôi không muốn biết cũng không được.

    "Tống Mẫn Hạo, nói thật, tôi không muốn bướng bỉnh với anh đâu. Chỉ là tôi cảm thấy...anh thích tôi điểm gì chứ? Như thế này hay lắm sao?".

    " Khà khà, thế này nhé, anh kể em nghe một câu chuyện là em sẽ hiểu ngay". Tống Mẫn Hạo mở cửa xe để ánh nắng mặt trời và không khí tràn vào. Anh ta châm thuốc rồi vừa hút vừa nói.

    " Anh là dân văn công, nhưng chưa bao giờ nhảy múa ca hát cả".

     Có ý gì thế?

    " Cách mạng không phải là mời khách ăn cơm, theo đuổi người yêu  không phải là ca hát nhảy múa, trước đây thủ trưởng của anh nói như thế đấy".

     Có ý gì đây? Tôi nhìn Tống Mẫn Hạo muốn hỏi mà ngại không dám hỏi.

    Anh ta liếc mắt nhìn tôi, tôi nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh ta đang che giấu nụ cười. Tôi biết rõ anh ta muốn dụ tôi hỏi. Tôi không thèm hỏi mà ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa cửa sổ

     Tống Mẫn Hạo thở dài nói:" Cô gái mà thủ trưởng của tụi anh tán là cô xinh nhất trong toàn quân. Nhưng cô gái đó kiêu lắm, không để ý tới thủ trưởng, khi khiêu vũ cố tình khiến thủ trưởng phải xấu mặt. Thủ trưởng tức quá cho cô ấy một cái tát và nói câu đó. Cứ nghĩ làm thế là để trừng phạt cô ấy cho hả dạ, ai ngờ cô gái đó lại quay sang cầu xin, níu giữ tình cảm, sau đó đồng ý lấy thủ trưởng". Anh ta quay sang liếc tôi, không nói gì nữa, gương mặt đầy vẻ chọc tức tôi.

     Nhìn tới mức tôi bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Tôi hừ một tiếng rồi nói :" Đừng nói với tôi là cô gái sau chuyện đó đã cảm thấy thủ trưởng của anh vô cùng nam tính nên mới yêu ông ấy. Tống Mẫn Hạo anh dám động vào một ngón tay tôi...".

     Tống Mẫn Hạo bật cười thành tiếng :" Trước giờ anh chưa bao giờ đánh phụ nữ và những người như em, trừ Vy Tử. Em không được coi cô ấy là phụ nữ".

     Ngũ Nguyệt Vy dù có tính khí có nóng nhưng cô ấy là mỹ nhân xinh đẹp cổ điển thế cơ mà.

    " Bố Vy Tử chính là thủ trưởng của anh. Năm anh mười lăm tuổi, anh là lính cần vụ của ông ấy, ban đầu không dám động vào cô ấy, có lần cô ấy chọc giận anh, lúc đánh nhau anh đánh ngã cô ấy tím bầm mặt mũi. Cứ nghĩ quả này anh xong đời rồi, kết quả bố cô ấy lại cười lớn và nói:" Cuối cùng cũng có người trị được cô ấy. Từ đó Vy Tử không dám bắt nạt anh nữa. Sao cô ấy không giống người khác chút nào".

     Tôi tập trung hết sức để tưởng tượng ra cảnh Tống Mẫn Hạo đánh ngã Ngũ Nguyệt Vy, bất giác cảm thấy xấu hổ. Tôi cũng muốn đánh một trận với Ngũ Nguyệt Vy, xem ra tôi cũng có máu bạo lực. Không chỉ là Ngũ Nguyệt Vy mà tôi còn muốn tự mình đánh được Tống Mẫn Hạo, đó chắc là một việc vô cùng sảng khoái.

    " Cười gì chứ?".

    Tôi vội cúi đầu. Một người tốt như tôi sao lại bị bọn họ dồn tới mức biến thái thế này chứ?

    "Lúc anh đi lính mới mười ba tuổi, vào bộ đội muốn ăn ngon, ăn no anh liền trọn tới ban hậu cần, ở đó nuôi lợn hai năm, sau đó làm lính cần vụ hai năm rồi anh không làm nữa. Bố Vy Tử cảm thấy rất ngạc nhiên tại sao anh lại đi làm lính lái xe, làm lính cần vụ của ông ấy anh có tiền đồ hơn so với làm lính lái xe. Em biết tại sao không?".

     Tôi lắc đầu.

    "Lính lái xe có tiền. Anh to gan tới mức dám lái tới trạm xăng và bán đi nửa thùng. Lúc còn nhỏ nhà nghèo, quần áo anh cả mặc xong tới lượt anh, anh mặc xong tới lượt em trai. Ba anh em anh học trường cảnh sát, mười ba tuổi thì anh đi lính để tiết kiệm tiền. Vì thế anh đã thề cả đời này nhất định phải có nhiều tiền, mặc vho bố Vy Tử  dùng đạo lý làm người dạy anh, anh đều không nghe. Sau đó ông ấy nhân hội thi võ toàn quân anh đạt được giải nhất môn tán thủ liền điều anh tới bộ đội đặc chủng". Tống Mẫn Hạo cười và nói tiếp:" Lính đặc chủng anh cũng không muốn đi, anh vẫn muốn mở công ty kiếm tiền".

    Khi nhắc tới chuyện gia đình, giọng anh ta bỗng trầm xuống, ngay cả không khí bây giờ cũng nhuộm màu thương cảm.

    Mười ba tuổi vì muốn tiết kiệm tiền nên mới đi lính, chỉ nghĩ cũng biết trong bộ đội anh ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực! Về điểm này tôi cảm thấy Tống Mẫn Hạo rất đáng thương.

     Giọng nói của Tống Mẫn Hạo đột nhiên trở nên thật dịu dàng:"Chấn Vũ, chính là ánh mắt này".

     Ánh mắt thế nào? Tôi không hiểu.

    " Hiểu chứ?".

    "Cái gì?".

    " Anh có động lực để theo đuổi em. Chấn Vũ, ở bên cạnh em anh mới có được bình yên".

     Nghe anh ta kể chuyện, hàng loạt đạo lý rồi kết luận tôi vẫn không hiểu, lờ mờ cảm nhận được điều gì đó nhưng rồi lại bay xa típ tắp.

     Anh ta cười khà khà và nói:"Thế nào? Một năm được chứ? Nếu em thực sự không thích anh thì anh không bám lấy em nữa, coi như hai ta không có duyên phận".

     Suýt nữa thì tôi gật đầu, lời đến miệng rồi lại biến thành:"Ba tháng ".

    "Ok". Anh ta trả lời vô cùng vui sướng , ngay lập tức tôi đã thấy hối hận. Giống như lúc đi chợ mua quần áo, bà chủ nói cái áo này một nghìn tệ, tôi ngay lập tức trả năm trăm tệ, thực ra chỉ cần một trăm tệ là mua được rồi, mà điều quan trọng nhất là, tôi vẫn chưa có ý định mua cái áo đó.

     Nhưng lời đã nói ra thì không rút lại được. Tống Mẫn Hạo giống như một tên gian thương đang tiến hành giao dịch:"Đi thôi, đi kí "hiệp nghị"".

    Tôi không hiểu ý anh ta.

    Tổng Mẫn Hạo thong thả nói:"Anh cảm thấy ký hợp đồng với em, sau đó đi công chứng sẽ hay hơn, dù sao em và anh là tiểu nhân đều là giống khó dạy".

    Mặt tôi đỏ bừng, hai chân run run, tôi sợ rồi.

    "Nội dung hợp đồng rất đơn giản. Anh giúp em điều tra mọi chuyện về Đinh Việt, em làm người yêu anh ba tháng. Sau ba tháng, nếu em không yêu anh và muốn chia tay thì Tống Mẫn Hạo anh quyết không bám theo em nữa. Giấy trắng mực đen mỗi người giữ một bản, thế nào? Đương nhiên em cũng có thể thêm điều kiện khác. Ví dụ như Tống Mẫn Hạo không được động vào đầu ngón tay em, đại loại thế, chỉ cần có lợi cho em thì em cứ đề nghị".

    "Cái đó không cần chứ?".

    "Chấn Vũ, anh là người làm ăn, làm ăn phải nói giọng làm ăn chứ".

     Tôi bị anh ta làm cho hồ đồ nên không hiểu sao chuyện này lại đi tới bước này.

     Tôi và Tống Mẫn Hạo thực sự ký hợp đồng đó, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng, tôi đồng ý làm người yêu anh ta ba tháng, trong thời gian đó anh ta không được bắt tôi làm những việc tôi không muốn làm. Sau ba tháng, nếu không thể tiếp tục hẹn hò thì một trong hai bên không được bám lấy đối phương, ảnh hưởng tới cuộc sống của đối phương.

     Xem ra rất có lợi cho tôi. Điều kiện kèm theo là Tống Mẫn Hạo sẽ điều tra chuyện của của Đinh Việt.

     Tôi xem đi xem lại, tới mức Tống Mẫn Hạo phải bật cười:"Có cần tìm luật sư tới xem giúp em không?".

     Mặt tôi đỏ bừng, không phải không dám tin anh ta sao. Hơn nữa, trước tới giờ tôi chưa bao giờ ký kiểu hợp đồng thế này, hợp đồng với nhà trường đều do bố mẹ tôi ký thay.

    " Hôm nay vất vả cả chiều rồi, em đồng ý đi ăn cơm tối với anh chứ?".  Tống Mẫn Hạo lịch sự hỏi tôi.

     Tôi liếc nhìn hợp đồng, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.

    " Cứ theo hợp đồng mà làm, nếu em không muốn ăn cơm tối cùng anh thì anh sẽ đưa em về nhà luôn"

    " Về nhà đi, mệt rồi". Tình thế xoay chuyển, tôi muốn về nhà suy nghĩ cho rõ ràng.

     Anh ta không nói hai lời mà lái xe đưa tôi về nhà luôn.

     Về tới nhà anh ta dừng xe rồi dịu dàng nói:" Lấy hợp đồng ra đây".

     Anh ta lại muốn làm gì thế?

    Tống Mẫn Hạo thở dài, lấy bản hợp đồng ướt đẫm mồ hôi trong tay tôi rồi xé làm hai mảnh.

    " Nhìn dáng vẻ lo lắng của em kìa. Anh giúp em điều tra về Đinh Việt, không miễn cưỡng em. Chuyện ba tháng kia em đừng coi là thật".

    Anh ta lại có chủ ý gì thế này?

    "Chấn Vũ, em là người thuần khiết nhất mà anh từng gặp. Chắc là do anh lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi quen biết với những người xã hội nhiều rồi nên mới cảm thấy em tốt. Có điều tại sao anh phải để ý đến em để em và anh đều cảm thấy không thoải mái chứ? Chuyện này anh giúp em coi như quen biết vậy".

     trước những lời thành khẩn của anh ta tôi cảm thấy mình tiểu nhân quá. Anh ta giống như nghĩa sĩ trước giờ ra pháp trường thành hình, tôi là ngọn cỏ đầu tường phản nghịch khiến người ta ghét nhất, xấu hổ cúi đầu trước khí khái ngút trời này của anh ta.

    Sững lại một hồi tôi mới lên tiếng:" Tôi thực sự xin lỗi vì không thể làm người yêu của anh, anh...sẽ tìm được một người tốt hơn tôi. Việc đó nếu phiền quá thì thôi cứ coi như tôi không quen biết Đinh Việt".

    "Khà khà, có gì đáng phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng".

     Anh ta thay đổi một cái là có thể nói tiếng người? Có phải do hôm nay tôi bị Ngũ Nguyệt Vy đả kích nặng nề nên anh ta muốn chuộc tội thay cô ta?

     Quả nhiên Tống Mẫn Hạo nói :"Chuyện này do Vy Tử gây ra, lại còn bắt anh để ý giúp cô ấy bao nhiêu lâu, ngay cả anh cũng bị cô ấy bưng bít. Anh cũng muốn biết mọi chuyện như thế nào. Về đi, nghỉ sớm một chút".

     Nói chung là việc tốt, đây là lần hòa bình nhất mà chúng tôi ở cạnh nhau từ lúc tôi quen biết với Tống Mẫn Hạo từ trước giờ. Giống như những cảnh trên phim ảnh, khi tôi mở cửa xe ra sẽ có một đàn bồ câu trắng nghênh đón.

     Mới đi được vài bước, anh ta đã gọi giật lại:"Chấn Vũ, đợi đã".

     Tôi quay đầu lại, anh ta ngại ngùng rút một bông hoa hồng từ trong túi áo Complet ra. Bông hồng để trong túi áo lâu quá nên nụ hoa hơi bị bẹp. Anh ta giơ ra ngoài cửa xe với vẻ không quan tâm và nói:"Nghe chủ quán hoa nói thế này có nghĩa là một lòng một dạ, là phương án khá tiết kiệm. Dù sao cũng mua rồi, em nhận đi".

    Nụ cười chân thành, đôi mắt trong veo của anh ta, cả đóa hồng đã héo nữa, tất cả đều khiến tôi vô cùng xúc động. So với những bông hồng môn rực rỡ kia thì đóa hồng này héo rất đúng lúc.

     Tôi nhận lấy đóa hoa hồng rồi sẽ khàng "Cảm ơn". Khi nói câu này, trong lòng tôi có thứ cảm xúc rất lạ lùng cứ nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực, cuối cùng cũng chỉ thốt lên được hai chữ "cảm ơn".

     Anh ta cười khà khà và nói:"Vất vả một ngày, anh cũng đói rồi, phải đi ăn tối đã. Em về nghỉ ngơi đi. Anh thay Vy Tử xin lỗi em, lại làm phiền tới em nữa. Thế nhé! Có kết quả anh sẽ gọi điện cho em".

     Tôi vội vã gọi anh ta lại:"Tống Mẫn Hạo, tôi... tôi mời anh ăn tối, coi như là cảm ơn".

     Anh ta nghĩ một lát rồi thoải mái mở cửa xe:" Được, lên xe ".

    Tôi ngồi vào chỗ, can tâm tình nguyện mời anh ta đi ăn cơm.

  Tôi nghĩ mình là người đã lành vết thương, đã quên nỗi đau. Tôi đã quên lời Tống Mẫn Hạo nói ngày hôm qua :"Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em cứ coi như không thấy nhé! Đường tới chân trời, đường ai nấy đi".

    Lúc ăn cơm, Tống Mẫn Hạo có hỏi tôi đã học bắn từ khi nào, thế là chủ đề chuyển từ cách bắn súng cho tới lần anh ta phải xấu mặt ở trường bán.

    "Nói thật, lúc đó anh ngạc nhiên lắm. Chấn Vũ này, em lợi hại quá đấy, cho anh vào tròng lúc nào không hay". Tống Mẫn Hạo lắc đầu thở dài.

     Ai mà chả thích được khen chứ. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đắc ý, nhớ lại lần đó đã trôi xa lắm rồi.

    "Hê hê, là anh tự đề ra chuyện thi bắn, chỉ là may mắn tôi bắn trúng mà thôi. Tôi đâu có đưa anh vào tròng chứ?".

    " Ừ ừ, là do bản thân anh...haizz". Tống Mẫn Hạo than ngắn thở dài.

    Bữa cơm kết thúc vui vẻ trong sự sung sướng của tôi và sự khiêm tốn của Tỗng Mẫn Hạo.

     Bước ra ngoài nhà hàng tôi vẫn cười hi hi. Tống Mẫn Hạo thông minh  hoạt bát hơn Đinh Việt, nói cũng nhiều hơn, hay nói những câu chuyện cười chọc tôi. Bây giờ tôi cảm thấy ánh mắt mình nhìn anh ta cũng khác trước, chị ít tôi cảm thấy anh ta không phải là kiểu người thô lỗ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như trước đây tôi vẫn nghĩ.

     Tống Mẫn Hạo cũng cười:"Hôm nào đó chúng ta tới trường bắn tỉ thí đi. À đúng rồi, A Thụ và A Mẫn không phải vấn muốn đấu lại sao?".

     Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này.

    "Hi hi, lần này hai chúng ta sẽ thắng bọn họ, họ thua sẽ phải mời cơm". Tống Mẫn Hạo mặt mày hớn hở.

     Tôi cũng cười tươi như hoa. Tôi vốn thích bắn, nghe anh ta nói thế tôi liền gật đầu liên tục.

    Đến lúc sắp lên xe đột nhiên có người đi tới, dáng vẻ vô cùng vội vã:" Anh Tống, cuối cùng cũng tìm được anh rồi".

     Tôi nghĩ Tống Mẫn Hạo có việc gì đó nên lặng lẽ đứng bên cạnh xe chờ đợi.

     Người đó quệt mồ hôi và nói:"Anh Tống, xin lỗi anh, tôi là người của cửa hàng hoa. Tiền hoa hồng môn ban nãy tính sai rồi, thiếu mất hơn năm trăm tệ".

    Ha ha, trời xanh dậy sấm! Phàm thiên giáng đại nhậm giả tất tiên khổ kỳ tâm chí(*)- Trích trong sách Mạnh Tử, thiên Cáo Tử thứ mười lăm, có nghĩa : Phàm những người nhận nhiệm vụ của trời ban thì bản thân phải chịu vất vả, tôi rèn tâm trí trước tiên(ND). Kim Chấn Vũ tôi không dám làm con gián có ý chí sắt thép, thực sự xin lỗi kẻ suốt ngày dày vò tôi.




    

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo