Chương XVI: Thay đổi sách lược: Khiến cô ấy cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Xuống máy bay, xách hành lý ra ngoài tôi đã thấy bố mẹ tôi đứng ở đó. Tôi vui sướng vẫy tay với họ.

    Đón lấy hành lý từ tay tôi, tôi còn chưa kịp nói gù thù mẹ tôi đã bắt đầu càu nhàu:"Cái thằng ranh này, đổi chuyến bay mà không nói với bố mẹ một tiếng".

    Tôi cười, lúc đó tôi chỉ nghĩ đối phó với Tống Mẫn Hạo, hai chuyến bay cách nhau cũng không lâu, huống hồ bố mẹ tôi có thói quen tới sớm nên kiểu gì cũng sẽ đó được tôi, nên tôi không thông báo cho họ..... Đợi đã, tôi nhanh nhạy suy nghĩ, tôi không nói sao bố mẹ biết tôi đã đổi chuyến bay?

    "Sao con lại đối xử với người ta như thế chứ? Mẫn Hạo có lòng mới đi đón con, sao con đổi chuyến bay để nó lại một mình? Cậu ấy còn tốt bụng gọi điện thông báo cho bố mẹ". Mẹ tôi ngay lập tức tiết lộ chân tướng sự việc.

    Bao nhiêu tuổi rồi còn đi mách lẻo? Tôi ghét cái kiểu anh ta cứ thích làm chủ mọi chuyện, chuyện gì cũng phải theo quy tắc của anh ta.

    "Chấn Vũ, Mẫn Hạo thực sự có lòng, bậc làm phụ huynh như bố mẹ đây cũng không có gì để nói cả. Cậu ấy tới đón con, lo lắng con một thân một mình bên ngoài không an toàn. Người ta có lòng như vậy con không cảm kích thì thôi lại còn đá người ta, con xem có được không?".

    Mẹ tôi bổ đầu bằng hàng loạt câu mắng mỏ, không hề nghĩ tới cảm giác của một đứa con xa nhà nửa năm. Tôi đứng ở cửa sân bay thầm chửi rủa anh ta trong bụng: Anh ta là ai chứ, nhỏ nhen! Lại còn cắt đứt đường lùi của người ta!

    "Mẹ và bố con về trước, con ở lại đợi Tống Mẫn Hạo rồi mời người ta về nhà ăn cơm". Mẹ tôi lại đưa ra quyết định thế này chứ!

    "Mẹ, con mệt lắm, con vừa xuống máy bay đấy!".

    "Cứ thế đi". Mẹ nói xong liền chỉ huy bố tôi mang hành lý ra ngoài sân bay, trước khi đi còn lườm tôi một cái:" Không đón được người thì đừng về nhà".

     Tôi đút tay vào túi không nói gì.

    Chỉ cần nghĩ tới việc đứng đây đợi Tống Mẫn Hạo, lại còn phải ngon ngọt mời anh ta về nhà ăn cơm nữa là tôi hận một nỗi không mua đậu phụ thối mà đập chết anh ta được.

    Trong lòng đang đấu tranh dữ dội, tôi thà đến nhà Thắng Duẫn ở vài ngày không về nữa còn hơn, hay là đứng đây Tống Mẫn Hạo? Cuối cùng suy nghĩ sợ mẹ mắng đã chiếm ưu thế, tôi uể oải đứng ở cửa sân bay đợi người.

    Tống Mẫn Hạo thấy tôi đứng ở cửa đợi anh ta, liền cười như một con hồ ly! Gương mặt anh ta đầy vẻ đắc ý:" Chấn Vũ coi như em có lương tâm đứng đây đợi anh".

    "Đây là ý của mẹ tôi, tôi không tốt bụng thế đâu".

     Tống Mẫn Hạo cười gian, nói:"Chấn Vũ, anh chỉ bảo bố mẹ em đi sớm một chút kêu không đón được em mà thôi".

     Tôi tức điên:"Họ không đón được tôi thì liên quan gì đến anh?".

    " Thực ra anh cũng không định nói, nhưng ai bảo em đá anh lại chứ? Chấn Vũ, ngồi máy bay mệt quá nên sắc mặt không tốt à? Lúc em ung dung lên máy bay còn vui vẻ lắm cơ mà?".

    Tôi bị anh ta chọc cho tức tới mức đã chuẩn bị sẵn nắm đấm, đừng nói tới chuyện trong lòng bực bội thế nào. Bây giờ tôi còn dương dương tự đắc được sao? Chắc anh ta muốn thấy gương mặt tôi càng khó chịu thì càng vui.

    Tống Mẫn Hạo vui vẻ trả lời thay tôi:"Anh biết, muốn trốn mà không trốn được lại còn phải đứng đây đợi anh, ức chế chứ gì".

   Hừ, cứ đắc ý đi! Chân tôi bất giác di chuyển, hình như dẫm phải con gián. Tôi giẫm, giẫm chết nó! Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:"Tống Mẫn Hạo,anh đúng là một tên vô lại".
 
    "Chấn Vũ, em đừng nhắc lại những việc em biết nữa, nói chuyện gì mới mẻ hơn đi?".

    Tôi nhanh chóng động não rồi thành khẩn đáp:" Đúng ra tôi cũng có cảm động, cũng đã từng nghĩ những người con trai đối xử với Kim Chấn Vũ  như thế này cũng không dễ kiếm, cũng đã nghĩ tới chuyện đồng ý lời đề nghị của anh, để làm bạn trai tôi. Có điều bây giờ.............".

   Tống Mẫn Hạo nhã nhặn ngắt lời tôi:"Anh chỉ định tới đón em thôi, không nghĩ tới chuyện làm bạn trai em. Em nghĩ nhiều quá rồi đó, Chấn Vũ à".

    A a a a a! Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cảm giác lửa giận sắp bốc lên đến nơi. Tôi lại hiểu nhầm ý anh ta sao? Còn điều gì thê thảm hơn thế này nữa không! Tôi hít sâu rồi lại tiếp tục hít sâu, sau đó nói với anh ta:"Bố mẹ tôi bảo tôi đứng đây đợi anh để nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh đã tới đón tôi, vô cùng cảm ơn! Được sự bảo vệ của vệ sĩ chuyên nghiệp, tôi đã bình an về tới đây. Bố mẹ tôi muốn thể hiện thành đến mời anh tới nhà ăn cơm.......".

    "Khà khà, Chấn Vũ, em thật khó đùa! Đi thôi".

    Anh ta không đợi tôi nói hết đã cười rồi, cầm tay tôi rất tự nhiên. Tống Mẫn Hạo nói với tôi như ban ơn:"Anh rất thích lời đề nghị của em, ang đồng ý yêu cầu làm bạn trai của em".

    "Tôi đề nghị bao giờ? Bỏ hai cái chân trước của anh ra".

    Tống Mẫn Hạo kéo nhẹ một cái là tôi đã ngã vào lòng anh ta:"Anh cảm thấy đây là một ý vô cùng hay đó, em còn có thể tìm được người nào si tình với em thế này sao?".

    Những lời mùi mẫn này thốt ra từ miệng anh ta sao đơn giản và tự nhiên như nước chảy trong vòi ra thế này? Tôi quay đầu ra nhìn, sân bay người qua lại khá đông, ai đi qua cũng quay sang nhìn chúng tôi. Tống Mẫn Hạo coi như không thấy, tay vẫn đặt ngang eo tôi và hưởng thụ ánh mắt của mọi người.

    Tôi nhìn ngang liếc dọc mấy cái, nhìn thấy mấy người đang có ý cười nhạo, có người ngạc nhiên cũng có người ngưỡng mộ. Có phải kiểu thể hiện tình cảm công khai thế này vô cùng nồng nàn không? Tôi nhớ lại có lần ở sân bay thấy chàng trai cầm hoa đợi bạn gái xuất hiện, vừa cảm thấy vô cùng ngốc nghếch nhưng tôi rất ngưỡng mộ. Có bao nhiêu chàng trai dám làm thế này? Giống như Tống Minh Hạo đón tôi vậy.

    Tổng Mẫn Hạo cúi đầu, tôi giật mình liền đưa tay bịt miệng, anh ta muốn làm khỉ trong vườn bách thú nhưng tôi thì không! Cơ thể Tống Mẫn  Hảo khẽ run, anh ta nén tiếng cười và hỏi:"Chấn Vũ, em tưởng anh định làm gì?".

    Mặt tôi đỏ bừng:"Anh bị hôi mồm!".

    Tống Mẫn Hạo đột nhiên tái mặt:"Thử thì biết".

    Tôi quay đầu lại, ở đây bao nhiêu người như thế này tôi không muốn mất mặt.

    Giọng anh ta vang lên bên tai tôi:"Chấn Vũ, anh đã mất nửa năm nhưng vẫn không quên được em....".

    Một luồng hơi nóng thổi bên tai tôi, giọng nói ấm áp của anh ta bất giác khiến tôi ngẩn ngơ, dường như trước đây rất lâu rất lâu rồi tôi đã từng có cảm giác này, sự dịu dàng ấy dường như mới ngày hôm qua.

    "Chấn Vũ, hóa ra em thích anh trêu em thế này à?".

    Trêu tôi!!!!!! Tôi đẩy mạnh anh ta ra, dường như anh ta đã chuẩn bị trước nên càng ôm chặt hơn. Tôi bị kéo sát vào lồng ngực anh ta, bực tức giãy giụa.

    Anh ta buông tay tôi ra rồi lùi lại một bước, nhìn tôi và nghiêm túc nói:"Cho anh một cơ hội, một cơ hội để hiểu anh?".

    "Dựa vào cái gì chứ?". Tôi tức điên lên, lúc nào cũng bị anh ta chiếm thế thượng phong.

     Tống Mẫn Hạo trừng mắt nhìn tôi sau đó cười:"Hỏi em là vì tôn trọng em, chứ em nghĩ anh thực sự cần em cho anh cơ hội sao?".

    Cái tên tự cao tự đại đáng chết! Đã nhanh chóng hiện nguyên hình rồi kìa! Tôi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài:" Quỳ xuống cầu xin tôi".

    Tôi không quay đầu lại, mong sao anh ta nghe thấy câu này sẽ tức xì khói, chay mày xanh mặt.

    Tiếng anh ta vang lên phía sau:"Em đừng hối hận".
   



_________________
Mình xin lỗi vì hai tuần nay không đăng truyện được. Tại gần Tết rồi nên mình bận nhiều việc lắm, khi nào có thể mình sẽ tiếp tục update chương mới nhé! Đây là bản thảo mình viết dở từ trước, đăng nốt cho mọi người luôn.
   Cảm ơn mọi người nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo